Truyện:Một Giọt Cũng Không Được Sót - Chương 082

Một Giọt Cũng Không Được Sót
Trọn bộ 114 chương
Chương 082
Không được phép nói đau
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Edit: Dĩm

Gậy thịt khổng lồ xuyên qua cổ họng, cô muốn nôn ra ngoài, nhưng cổ họng lại thắt lại. Loại 𝖐_í_↪️_h t_♓í🌜_♓ này chắc chắn càng khích lệ cơ thể hắn, chỉ nghĩ đ·â·m thủng cổ họng cô.

Đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, chính là mùi dầu gội không thuộc về cô, mùi hương này cũng không thuộc về cô, cô chỉ có thể là của hắn.

"Em có biết mấy ngày nay tôi đã trải qua như thế nào không?"

Cô thút thít, không thể đáp lại hắn, vì vậy hắn đến nói cho cô.

"Mỗi ngày đều nghĩ bắt được em, nên thao em như thế nào, ✝️*𝖗*@ 𝖙*ấ*п em như thế nào, mới khiến em không thể rời xa tôi!"

hai tay đột nhiên dùng sức, âm thanh nôn khan càng lúc càng lớn, hắn kịp thời rút côn thịt dính đầy nước miếng sau đó lại nhét vào trong, không cho cô kịp thở.

"Tôi biết ai đã dùng dao đ*â*ⓜ tôi. Em nghĩ tôi ngốc à? Ngoại trừ những người bên cạnh em, ai có thể đâ-𝐦 tôi, không phải là do em nói sao?"

Cô lắc đầu phản kháng, cố gắng nuốt lấy côn thịt, hy vọng cơn giận của hắn nhanh chóng nguôi ngoai.

Ai ngờ lại bị hắn túm tóc, giật mạnh về phía sau, cô chưa kịp phòng bị nhanh chóng thoát ly khỏi côn thịt, nước miếng chảy xuống khóe miệng, nhất thời không ngậm lại được.

"Có phải là do em nói không? Trả lời tôi." Hắn lạnh lùng ra lệnh, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Lâm Ấm khóc lắc đầu: "Không phải em, em không có nói, đừng tức giận, em thật sự không có nói."

"Ha~" Hắn cười càng thêm trào phúng, vỗ vỗ mặt cô: "Đã học được thói nói dối rồi, nếu em không nói, tại sao cô ta lại muốn g.ı.ế.т tôi?"

"Không phải em, thực sự không phải em, em thực sự không có nói! " Giọng cô trở nên khàn khàn, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến người ta cảm thấy nhu nhược đáng thương.

Hà Trạch Thành nhìn cô chằm chằm: "Vậy thì nói cho tôi biết tại sao cô ta lại muốn g_ⓘế_𝖙 tôi, bởi vì ai?"

Cô chỉ khóc, không trả lời. Cô thành công khơi mào lửa giận của hắn, hắn ấn bả vai cô đẩy ngã xuống giường, trực tiếp 𝒸ở-ı 𝐪-цầ-𝐧 của cô ra, nắm cổ chân kéo cô về phía dưới thân hắn.

Lâm Ấm biết hắn định làm gì, nhưng đáng tiếc câu xin tha còn chưa có nói ra, hắn trực tiếp đem côn thịt đ-â-ⓜ 𝐯à-𝖔, đem nước bọt làm chất bôi trơn, toàn thân đau đớn giống như bị xé rách.

"Hừm~!" Hắn thốt ra một tiếng thở dài thoải mái, 🌜.ắ.𝖒 ✌️.à.🔴 càng sâu hơn: "Đồ ◗_â_〽️ đã_𝐧_ⓖ, mới một tuần không thao em, đã kẹp tôi chặt như vậy, đây là thích tôi thao em sao?"

Cô há to miệng vì đau, cơn đau khiến cô không thể thốt thành tiếng.

"Nói đi! Em có thích không?"

Hắn đưa tay lên vỗ mạnh vào cặp vú ɱề_Ⓜ️ Ⓜ️_ạ_1 của cô.

"A đau! Thích, thích lắm..." Ⓣ-ⓗâ-п 🌴-𝒽-ể cô co rút lại, bị hắn nắm lấy không thương tiếc.

Hà Trạch Thành phát hiện ra cô không mặc nội y, đem áo cô cởi ra, lúc này mới nhận ra có thứ gì đó dính trên đầu vú.

"Thật tiện, không mặc nội y chính là chờ tôi thao em sao?" Ánh mắt hắn dần dần điên cuồng, lấy miếng nhũ dán ném xuống đất, gấp gáp nhào lặn, nắm lấy đầu vú hồng hồng của cô xoay tròn, lôi kéo.

"Đau quá..." Lâm Ấm bắt lấy tay hắn, hô hấp khó khăn theo những cú va chạm của hắn: "Em đau quá, chậm một chút được không?"

"Đau?" Hắn lại mỉm cười: "Đây là tôi ban cho em, không được phép từ chối, sẽ làm em thoải mái, cũng không được phép nói đau! Kêu đi, nhanh lên!"

Hắn không hài lòng mà đánh lên bộ ռ·𝖌·ự·𝐜 của cô, nhìn thứ đó không ngừng phát run, khiến dụ_𝐜 ✌️ọп_g của hắn càng thêm bành trướng như sắp ⓝ*ổ ✞𝖚*𝖓*🌀.

"Hức..." Cô nắm chặt chăn dưới thân, nỗi đau cố gắng kìm lại, cô muốn xin tha, nhưng căn bản hắn không có để vào tai.

Hắn 𝖗_ú_† 𝐫_𝒶, nắm lấy cánh tay cô, lật người cô lại, đem hai chân cô cuộn lại quỳ trên giường, 𝒽.⛎п.g 𝐡.ă𝐧.𝐠 c●ắ●𝖒 ν●à●𝑜.

"A~ a a" Sâu quá!

"Hừm." Trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn chế trụ lấy eo cô dập mạnh, bàn tay chụp đánh vào 〽️-ô-ռ-𝖌, tạo ra nhiều vết đỏ.

"Hức, .... em đau......"

"Bốp!"

"Không cho phép em nói đau, kêu lên, có bao nhiêu 𝐝â·Ⓜ️ đã·𝐧·ⓖ thì phô bày ra!" Tiếng gầm rú của hắn khiến cô không dám phản kháng.

Nước mắt nghẹn lại trở về, theo những cú va chạm của hắn mà ⓟ·♓á·ⓣ 𝖗·𝒶 â·ⓜ ✝️·ⓗ@·п·♓ nhóp nhép ái muội.

"A... cắm đến tử cung rồi, thoải... thoải mái quá! Muốn được thao cⓗ●ế●t..." Tấm ga trải giường bên dưới sắp bị cô cào nát, cảm giác thoải mái lan tràn khắp lòng bàn chân truyền đến toàn thân, thậm chí còn khiến cô trở nên sợ hãi.

"Đồ lẳng lơ, mới một tuần không được tôi thao, cơ thể đã thiếu thao thế này rồi, nhớ kĩ em vĩnh viễn là nô lệ tình dục của tôi, không ai có thể thao em 💰ướռ_ℊ ngoài tôi."

Cái tát của hắn rơi xuống khiến cô hét lên vì cao trào. Sau cơn ↪️_ự_c 🎋_h_🅾️_á_ⓘ, ngón chân co quắp lại, đầu óc mờ mịt giống như lạc vào chốn rừng sâu sương trắng, cơ thể gục xuống giường không còn sức lực, hai má ửng hồng, đối lập hoàn toàn với khăn trải giường màu đen.

Một cỗ nước ấm chảy ra tưới ướt quy đầu của hắn, hắn sắp bắn, bàn tay to bóp chặt eo cô lại bắt đầu điên cuồng đ_â_ⓜ 𝐯à_🔴 bên trong, bất chấp mọi thứ.

Âm thanh "bạch bạch bạch" quanh quẩn bên tai, mỗi một lần ↪️ắ●ɱ ✌️●à●o г*ú*t 𝓇*🔼 đều mang theo dâ.Ⓜ️ thủy, nhỏ giọt xuống ga giường, cơn đau vẫn không đuổi kịp được tốc độ thoải mái, cô chìm sâu trong vũng lầy, một lượng lớn t●𝒾ⓝ●𝐡 ◗●ị●↪️●𝒽 bắn vào đem lí trí hoàn toàn đánh mất, tiếng 𝖗ê_ռ ⓡ_ỉ không ngừng, chỉ có hạ thân vẫn còn gắt gao k_ẹ_𝖕 𝒸𝐡_ặ_t lấy côn thịt của hắn.

Chương (1-114)