Truyện:Một Giọt Cũng Không Được Sót - Chương 075

Một Giọt Cũng Không Được Sót
Trọn bộ 114 chương
Chương 075
Không có thuốc nào chữa được
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Edit: Dĩm

Lâm Ấm gào khóc thảm thiết, cô muốn đập vào tường 𝖈𝖍_ế_t quách cho xong, lực sau lưng càng lúc càng mạnh, cơn đau khiến cô cố gắng kiễng chân lên, nhưng hắn lại 𝒽●ц𝐧●ⓖ ♓ăռ●🌀 ấn vai cô xuống.

"A!" Đau quá!

Lại tiến vào, Hà Trạch Thành thoải mái kêu thành tiếng, thật chặt, mẹ nó, xỏ xuyên cô, thao c𝖍·ế·✞ cô!

"Đau quá! Trạch Thành... Chủ nhân, đau quá!" Cô quay đầu lại muốn cầu xin, nhưng người phía sau vẫn thờ ơ, lại tiếp tục nhét vào bên trong.

Lần nào cũng bị т.𝐫.a 🌴.ấ.𝓃 như xé rách, cô khóc lóc van xin, nhưng đáp lại chỉ là ngững cú đánh vào vú khiến nó méo mó biến dạng.

Côn thịt sưng tấy gần như muốn nhét hết vào trong ruột của cô, ngay cả việc bài tiết cũng bị chặn lại không cách nào co rút được, còn có gì đau bằng cơn đau này.

"A, tuyệt!" Cuối cùng thì nó cũng được đ·ư·𝒶 ☑️à·0 hoàn toàn.

"bang!" Hắn lại tát vào Ⓜ️ô𝐧*𝖌 cô, xuống tay không biết nặng nhẹ, khiến cô chỉ biết kêu đau.

Hà Trạch Thành nhìn xuống cúc huyệt của cô mà đ●â●𝐦 ✌️●à●🅾️ 𝖗ú-ⓣ ⓡ-ⓐ một chút.

"A a! Đau quá, cầu xin chủ nhân đừng cử động, đau quá..."

Lần này không chảy 𝐦*á*⛎, không có chảy 〽️á.ц! Nhét những thứ đó vẫn có ích, cô sẽ không chảy ⓜ-á-ц nữa, để hắn dễ dàng thao.

"Đồ 🅓â*ɱ đã*ռ*🌀, giả bộ cái gì, tôi biết em thích bị tôi thao, cơ thể em đều rất thành thật, còn độ*n*𝐠 †*ì𝐧*𝒽, trước mặt đều ⓒ♓ả.🍸 пướ.🌜 kìa!"

Ngón tay hắn xuyên qua ◗â_𝖒 thủy của cô, tất cả những thứ bên trong đều là 𝐭ı𝐧.𝒽 𝖉ị.c.𝐡 của hắn, cô không dám chảy ra, chỉ có thể liều mạng κ.ẹ.p 𝖈.𝖍.ặ.t.

Lâm Ấm khóc thút thít, hai tay sau lưng giãy dụa, hai chân bị nhấc lên tách ra, cả người chỉ có thể nằm ở trên tường, mà mặt tường lồi lõm rất khó chịu.

"Không, nhẹ một chút, Trạch Thành nhẹ một chút!" Hắn đ*â*〽️ vừa nông vừa sâu, nghe thấy tiếng 𝐫-ê-ռ r-ỉ sảng khoái của cô, đã không màng mọi thứ mà tăng tốc độ.

"Mẹ nó, k-ẹ-🅿️ 🌜hặ-✞ như vậy, còn không phải muốn tôi thao em sao, không ăn †❗𝖓_h ◗_ị_ⓒ_𝐡 của tôi, tại sao lại không ăn 🌴❗𝓃●ⓗ 𝐝ịⓒ●𝐡 của tôi! Nếu là tôi cho, em phải nhận! Tại sao em lại nôn ra? sao lại không ăn?"

Là của hắn, cô đều phải ăn, chỉ cần hắn cho, một giọt cũng không được sót, thành thật mà ăn.

"Hức... đau quá, không cần, chậm lại... thao hỏng mất, chậm lại..."

Người phía sau hoàn toàn không nghe cô nói, hoặc có thể nói hiên tại cái gì hắn cũng nghe không vào, chỉ cần hắn thoải mái, mọi thứ đều ổn.

Lâm Ấm nắm chặt nắm tay, cố gắng chịu đựng va chạm của hắn, thả lỏng cơ thể, nếu không bị thương vẫn là chính mình, phải làm cho hắn bắn ra ngoài nhanh chóng.

"Ừ... a a, Trạch Thành... ha, đâ-ⓜ và-ο ruột rồi, đ●â●Ⓜ️ thủng ruột mất a ~"

Nghe thấy tiếng hét của cô, hắn càng hưng phấn, hai mắt đỏ ngầu càng thêm dùng sức, hận không thể nhét hai quả trứng đó vào!

"Đồ 𝐝-â-m đãn-🌀, không rời được tôi liền 𝖉*â*𝖒 đ*ã*ⓝ*ℊ, cúc huyệt chảy cả nước kìa? Có thoải mái hay không!" Hắn hц.п.ℊ ♓ă.ⓝ.𝐠 đẩy cô về phía trước, đem cô ấn trên tường, ôm eo cô để тh-â-𝖒 𝓃ⓗậ-🅿️ vào sâu hơn.

"A~... thoải mái, muốn thao 𝒸·𝐡·ế·🌴, a a..." Mặt cô áp vào mặt tường sần sùi, cô г_ê_𝓃 𝐫_ỉ kêu, phối hợp với chuyển động của hắn, nhấp thêm vài trăm cái nữa sau đó bắn thẳng vào ruột cô.

Khó chịu quá, tcô muốn đem hết nó chảy ra ngoài.

Không cần ở bên trong.

Rõ ràng người phía sau không cho cô cơ hội ước nguyện như vậy, hắn nhặt chiếc thắt lưng trên mặt đất lên, hạt châu phía sau trực tiếp chặn 🌴❗-𝓃-𝒽 🅓-ị-↪️-𝒽 không cho nó chảy ra ngoài.

Lâm Ấm dựa ở trên tường, nhẹ giọng khóc nức nở.

"Khó chịu quá, Trạch Thành, em muốn chảy ra ngoài... thật khó chịu." Cô quay đầu lại cầu xin, người phía sau thờ ơ không thèm nhìn cô một cái, thắt chặt dây lưng, lại đè cô vào tường.

"𝐓❗_п_h 𝖉_ị_ⓒ_h của tôi, đừng nghĩ muốn chảy ra, κẹ*🅿️ 𝖈𝖍*ặ*𝖙, nếu em dám chảy ra ngoài một giọt, mỗi ngày đều sẽ nhốt em ở trong nhà thao! Cho toàn thân em đều là 𝖙1*n*𝖍 ⓓị*𝖈*♓ của tôi, xem em còn dám nôn ra không."

Cô không dám, thật sự không dám, đừng hành hạ cô như thế này nữa, thật sự rất đau.

Thả lỏng sợi dây thừng trên cổ tay cô, nó đã hằn sâu vào da thịt, những vết đỏ trên làn da trắng đặc biệt dễ thấy, nhìn lại còn đáng sợ.

Không quan trọng, đây là ấn kí của hắn, chỉ cần là hắn tạo nên, đều không sao cả.

𝐋_i_ế_m những vết đỏ trên cổ tay cô, đôi mắt đào hoa lóe lên ánh sáng lạnh lùng. Đối với Lâm Ấm, hắn giống như một con ma cà rồng, cố gắng cắn động mạch của cô, nuốt tất cả 〽️*á*⛎ của cô, biến cô thành một xác ướp đồ chơi của hắn.

Hắn ⓛ.𝒾.ế.ⓜ lên vết đỏ ở cổ tay cô, chế trụ sau gáy cô, khóe miệng cười đắc ý.

"Giúp tôi l𝖎●ế●ɱ sạch sẽ, hôm nay ở lại đây, kẹp một ngày, tự nhiên sẽ cho em chảy ra, còn phải xem biểu hiện của em nữa."

Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời là được.

Lâm Ấm gật đầu, đôi mắt đỏ sưng lên vì khóc, từ từ ngồi xổm xuống, đau đớn phía sau khiến cô cảm thấy rằng đây sự thật không phải giấc mộng.

Cúi người giúp hắn ⅼ-1-ế-〽️ côn thịt dính đầy 𝐭ℹ️п-h 🅓-ị-🌜-𝐡, hắn chống một tay lên tường, cúi đầu nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, vẻ mặt dần trở nên khác hẳn với chính mình, chìm đắm trong ◗ụ●🌜 ☑️ọ●𝐧●ɢ cùng cô, không có thuốc nào cứu được.

Chương (1-114)