Không nhìn ra mối 🍳.𝐮.ⓐ.𝖓 𝖍.ệ của tôi với cô ấy sao?
← Ch.047 | Ch.049 → |
Edit: Dĩm
N·🌀ự·c đau quá, cô muốn ngăn tay hắn lại, nhưng không còn sức.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy nụ cười điên cuồng đó.
Lại tới nữa, lại tới nữa, lại là nụ cười này, giống như có biết bao nhiêu cuồng vọng hận không thể đem cô nuốt vào bụng, tự tin càn rỡ, mất đi lý trí.
Một cố chất lỏng ấm áp đột nhiên từ bụng dưới bài xuất ra, không kịp ý thức nó là cái gì, chỉ cảm thấy não từng trận đau buốt.
Đau quá!
Trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút 𝐦_á_ц, mồ hôi lấm tấm trên trán, cô vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, cô không còn sức lực: "Đau quá..."
"Đau?" Hà Trạch Thành châm biếm hỏi lại: "Đây là chủ nhân cho em, đau cũng phải chịu!"
Không... không phải điều này.
Đau quá, cô sắp không được rồi.
Lâm Ấm buông lỏng cổ tay ra, ngón tay bắt đầu ⓡⓤ-ⓝ 𝐫-ẩ-ⓨ, đau đớn đến mức khó thở.
Cô sẽ c●hế●т ở chỗ này sao?
Lẽ ra cô nên sớm 𝒸-𝐡ế-🌴 đi, mau thao cô c♓ế·🌴 đi!
Nụ cười nơi khóe miệng Hà Trạch Thành cũng hạ xuống, giống như nhìn ra được điều gì đó không ổn ở cô.
Không có 𝐝ụ.𝒸 ν.ọn.g, giống như một người sắp 𝒸♓.ế.† trong đau đớn, vô hồn, thậm chí sắp ⓒ♓ế_𝖙.
"Em..." Có thể nghe thấy giọng điệu của hắn đang r_ⓤ_𝓃 г_ẩ_𝖞.
Lâm Ấm che bụng đau đớn, vừa thấy lực đạo của hắn thả lỏng, cô giãy dụa muốn gỡ bàn tay đang nắm tóc của mình.
Cô ngã sang một bên, cuộn người lại, cảm giác được cơn đau quen thuộc ở hạ thể đang dần ập đến.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn là cô biết rằng mình không có thai.
Tốt quá, không có mang thai, vẫn còn có khả năng.
Hà Trạch Thành quỳ xuống, nhìn cô, cả người cứng đờ.
Cả người run lên, chỉ có thể lấy điện thoại trong túi ra, bật đèn pin soi.
"Đau ở chỗ nào? Em nói cho tôi biết chỗ nào đau!" Hắn không nhịn được hét lên một tiếng, trong tay không ngừng lay động, ánh sáng theo đó mà nhấp nháy.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một vũng má*⛎ lớn từ dưới cô chảy ra, cả người gần như ngã quỵ.
ℳá·⛎, lại là 〽️á*u! Cô lại bị chảy ⓜá*ⓤ!
Cô ấy muốn 𝒸ⓗế-t, cô chính là có 𝒸𝒽_ế_† cũng không để hắn thao!
"Tại sao em lại chảy má*u, tại sao?" Hắn nổi cơn lôi đình kéo sợi dây trên người cô.
Lâm Ấm thực sự nghĩ rằng hắn bị bệnh thần kinh. Kỳ kinh nguyệt của cô tới hắn có thể kiểm soát được sao?
Chỉ sợ có nói hắn cũng không hiểu.
Trong sự 𝖗_ц_n ⓡ_ẩ_𝐲 hoảng sợ, Hà Trạch Thành đã đưa ra một lựa chọn.
Cô không thể 𝖈·ⓗế·✞ ở chỗ này, tuyệt đối không được, hắn còn chưa thao đủ cô, cô phải để cho hắn thao cả đời, không thể 🌜.♓ế.† ở chỗ này!
Lâm Ấm đau đớn nhắm hai mắt lại, cảm thấy hắn đã cởi hết dây quấn chặt quanh người cô ra, mặc quần áo cho cô, âm thanh sột soạt vang lên.
Cả người được nhấc bổng lên không trung, hắn bế cô lên chạy nhanh.
Cô che bụng không chịu nổi, mở mắt ra, lại thấy hắn chạy về phía trước, chạy như điên.
Ngay lúc đó, Lâm Ấm đã bật cười.
Hắn là đang lo lắng cho cô sao?
Cô cứ tưởng hắn chỉ biết thao cô thôi, tinh trùng lên nõa, chỉ sợ cô 𝒸𝖍*ế*t không tìm được ai thao đi, rốt cuộc cô cũng không tìm được ai ngoan ngoãn như vậy mà thao.
Ngay sau đó, cô hoàn toàn ngất đi vì cơn đau, nhưng giọng nói lo lắng vẫn luôn vang lên bên tai, liên tục hét tên cô.
Lâm Ấm.
Lâm Ấm!
Cô rất muốn đổi tên, phiền 𝒸♓●ế●𝖙 đi được.
...
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hà Trạch Thành ngồi ở cửa ôm đầu đau đớn, trong đầu toàn hiện lên màu đỏ của 𝖒-á-⛎, cơ hồ muốn gặm nhấm dây thần kinh của cậu từng chút một.
Muốn 𝐠𝖎ế·ⓣ cái gì thì ɢ·ıế·т, ai cũng được, giống như con thỏ đó, rút hết Ⓜ️á.ⓤ của nó, giải phóng bạo lực trong cơ thể hắn.
Vết thương trên tay lại bị chảy ⓜá_𝐮, không có cảm giác được, hắn hoàn toàn không quan tâm.
"Cạch" Cánh cửa mở ra.
Hầu như không đợi được nữa, hắn nhanh chóng đứng dậy, đồng tử mở to hỏi: "Cô ấy bị sao vậy? Sao lại chảy ɱ*á*𝐮!"
Trước mặt là một nữ bác sĩ trung niên, đang cau mày nghiêm túc nhìn hắn.
"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi cái này? Đây không phải là chuyện tốt mà cậu đã làm sao!"
Cô ta làm bác sĩ hơn mười năm rồi, lần đầu tiên thấy vết rách nghiêm trọng như vậy, rách hậu môn, rách â*m đ*ạ*0, viêm cổ tử cung cấp tính, còn có thuốc 🎋*í*ⓒ*♓ тⓗ*í*𝖈*ⓗ có sữa dẫn tới ռ·gự·ⓒ sưng trướng, thậm chí đến thời kỳ hành kinh cũng không buông tha.
Cô ta chưa bao giờ thấy một nào tàn nhẫn như vậy, đứng là một tên điên mất hết tính người.
Sau khi lên án hành vi của hắn, cô ta lấy điện thoại trong túi ra, sững sờ nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói: "Cho tôi xem bằng chứng về mối 𝐪*цⓐ*ռ 𝒽*ệ của cậu với cô gái này, nếu không tôi sẽ đưa cảnh sát đến xác định danh tính, có thể nhận định là cố ý т●𝐫●🔼 †●ấ●𝓃, 𝐜.ưỡ.𝐧.g ♓.1.ế.ⓟ."
Hà Trạch Thành hừ lạnh một tiếng với vẻ mặt thờ ơ không chút sợ hãi.
"Không nhìn ra mối զ𝐮𝒶*𝓃 h*ệ của tôi với cô ấy sao? Đó là bằng chứng."
Hắn bước qua nữ bác sĩ, chân dài sải bước vào trong.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |