Truyện:Một Giọt Cũng Không Được Sót - Chương 047

Một Giọt Cũng Không Được Sót
Trọn bộ 114 chương
Chương 047
Trò chơi hoang dã
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Edit: Dĩm

"𝐒-ướп-ɢ không? Hả?" Hai quả trứng đập vào cánh 〽️●ô●п●ɢ của cô, nước bắn tung tóe, nổi bật giữa rừng trúc trong đêm tối.

"Ưm~... có, có!"

Sướ_ռ_ℊ cái rắm, cô hận không thể kẹp 𝖈●ⓗ●ế●𝐭 hắn, nếu thật sự có thể 🌀·i·ế·т người khác bằng cách vắt kiệt tinh, cô không sợ hắn 🌜𝐡·ế·ⓣ trên người cô!

Dường như được ủng hộ, thích nhìn thấy bộ dáng cô bị thao khóc. Điều đó thực sự tuyệt vời, sẽ làm hắn sảng đến ⓒ.𝖍.ế.†.

"S-ư-ớⓝ-ⓖ thì kêu lên! Nhìn em trông rất thích, rất muốn được người khác nhìn thấy phải không? Κẹ.🅿️ 𝖈.𝖍ặ.† như vậy, đồ 🅓-â-ⓜ đ-ã-ⓝ-g, em thật muốn kẹp cⓗế_𝐭 tôi sao!"

Hắn nhấc một chân cô lên, cố gắng ✝️●𝐡â●〽️ п●ⓗậ●𝖕 sâu hơn, khám phá nơi trong cùng, kẹp hắn, kẹp đến sảng khoái!

"Ưm... căng quá... đừng vào nữa, căng quá, thực sự rất căng!"Côn thịt của hắn quá lớn, sắp rách rồi, dù có bao nhiêu lần cũng không thể thích ứng được vật khổng lồ này.

Hà Trạch Thành ghé sát vào tai cô: "Chủ nhân thao em có thoải mái không? Không muốn rời khỏi tôi nữa đúng không? Rời khỏi tôi, ai có thể thao em s·ướ·𝓃·𝐠 như vậy!"

"Em chỉ là nô lệ tình dục của tôi, cầu tôi thao em, sao còn chưa hiểu, một ngày không có tôi thì em sẽ cơ khát khó nhịn, động dục như con chó, vểnh Ⓜ️-ôռ-𝖌 lên cọ tôi, cầu tôi thao em!"

"A~..." Đồ vật của hắn đâ*Ⓜ️ cô gần như khiến cô buồn nôn, Lâm Ấm ngẩng đầu lên, giữa hai bầu ⓝ●🌀ự●↪️ nặng trĩu ép chặt vào cây trúc, bị hắn từng câu từng chữ làm nhục, tiểu huyệt càng 𝖘ℹ️-ế-✝️ 𝖈𝖍-ặ-†, đạt đến cao trào một cách yếu ớt.

"Thoải mái! Hả? Con chó cái đã cao trào, em có biết bộ dáng bị tôi làm cho thoải mái như thế nào không?" Hắn điên cuồng mở to mắt, duỗi thẳng lưng, lại đẩy vào sâu.

𝐊í𝐜●𝐡 т𝖍í●𝒸●♓ trong cơ thể lại bộc phát, tiểu huyệt 𝐦ề·Ⓜ️ ⓜạ·ï ở sâu bên trong rất ngứa, chỉ có hắn mới có thể giảm ngứa!

Lâm Ấm nắm lấy thân trúc, nhắm mắt 𝖗*ê*𝐧 г*ỉ, phối hợp với hắn ra vào mà th.ở ◗ố.↪️.

Làm sao vậy, cô bị làm sao vậy?

Rõ ràng là bị làm nhục, vậy tại sao lại cảm thấy т·𝖍â·п †·𝐡·ể của mình có chút hưng phấn, cô rõ ràng không nghĩ như vậy!

"A! Thật sâu, thật thoải mái!" Nước mắt mê người chảy dài trên gò má, cô nắm chặt thân trúc, gió đêm mùa hè thổi qua, lạnh thấu xương.

Cô nhận thức rõ ràng mình đang ở trong tình huống nào.

"Kêu chủ nhân!" Hắn lại bắt đầu ra lệnh cho cô, chỉ có sự thần phục của cô mới có thể khiến hắn cảm thấy cô thuộc về anh.

"Chủ nhân ~ Em cảm thấy rất thoải mái, nô lệ rất thoải mái. Nó đang ở trong tử cung!"

"Thế còn côn thịt của tôi thì sao? Bên trong nóng như vậy, không phải chỉ chờ tôi thao em thôi sao? Con chó cái thiếu thao!"Hắn thoải mái điên cuồng, hoàn toàn bị d.ụ.𝐜 ✔️ọ𝖓.ℊ này ám ảnh.

Lâm Ấm há to miệng, bị κí↪️.h ⓣⓗí🌜.h từ hạ thể khiến miệng không khép được, khóe miệng chảy ra nước miếng, nghe hắn xúc phạm không nhịn được hét lên một tiếng.

"A, côn thịt lớn thao thật thoải mái, nô lệ chính là thiếu thao... 𝒮_ướ𝓃_🌀, thoải mái quá!" Cô liều mạng thít chặt â_𝖒 𝖍_ộ, 𝒸*ọ ⓧ*á*т gân xanh trên thân gậy.

𝐃.ụ.🌜 𝖛ọп.g lấn áp nói ra những câu lảm nhảm, Hà Trạch Thành cũng bị ⓚí𝖈-𝖍 ✝️-ⓗí🌜-♓, hắn nhấp hơn trăm cái, đẩy vào tử cung của cô, bắn vào trong cơ thể cô.

Hắn thoải mái thở dài, cho đến khi 𝐭●❗●n●h ◗ị🌜●♓ phóng ra, chạm vào cái bụng căng phồng.

Giống như đang mang thai.

Mang thai, nhanh chóng mang thai, mang thai đứa con của mình!

Bằng cách này, cô không còn sợ hãi nữa, nguyện ý ở bên cạnh hắn.

Hà Trạch Thành rút côn thịt ra, vì bắn quá sâu nên hắn không lo lắng nso có chảy xuống hay không.

Hắn túm cổ cô, đè cô quỳ xuống: "Ꮮ●ℹ️●ế●𝖒, quỳ xuống ⅼïế_〽️ cho tôi."

"A~..." Cô bị bóp chặt cổ, rất đau.

Quỳ xuống nhục nhã dưới thân hắn, ôm lấy đùi của hắn, giữ chặt thứ ghê tởm vừa nãy đang va chạm vào trong cơ thể cô.

D_ụ_𝐜 ✔️ọ_n_🌀 ngày càng tăng, nhìn chằm chằm vào cái miệng căng phồng của cô, cười một dữ tợn.

Hắn giật mạnh sợi dây đang quấn trên người cô, Lâm Ấm loạng choạng ngã về phía trước, nhưng cô vẫn đang ngậm lấy côn thịt, không dám nhổ ra, huống chi là cắn chặt răng.

Thứ vừa bắn xong không biết mệt mỏi, cứ thế mà lớn dần lên trong miệng cô.

Hà Trạch Thành trêu đùa ⓝ🌀_ự_𝖈 cô, lại nảy sinh ác độc véo chặt núm vú.

Sữa bên trong bắn tung tóe trên người hắn, Lâm Ấm cảm thấy thoải mái, không ngừng cọ vào tay hắn, cố gắng khiến hắn xoa nhiều hơn.

"Đồ 𝖉â_ⓜ đ_ãn_ɢ! Mẹ kiếp!" Hắn mắng, kéo tóc cô lên, rút côn thịt ra khỏi miệng, chất vấn cô: "Em là đồ 🅓â·m đ·ã𝓃·🌀 có phải hay không? Hả?"

"Ha~ nô lệ là... đồ 𝒹â·m đ·ã·п·ⓖ. A..." Cô há to miệng, nước miếng chảy ra ngày càng nhiều theo khóe miệng.

"Chó cái, Con chó cái ԁâ_Ⓜ️ đã_𝓃_🌀! Cái gì mà giả vờ là băng thanh ngọc khiết, không phải câu dẫn tôi thao sao!" Hắn liên tục quất trên vú cô. Chỉ bằng cách này mới có thể 𝐤í🌜●♓ 🌴●♓●í●𝐜●♓ sự bạo ngược trong lòng hắn, mới làm hắn sung 𝖘ư-ớп-ℊ.

Càng ngày càng 💰-ướп-𝐠, 𝖘ướռ·𝐠 đến mức không kìm được bản thân.

Chương (1-114)