Truyện:Một Giọt Cũng Không Được Sót - Chương 043

Một Giọt Cũng Không Được Sót
Trọn bộ 114 chương
Chương 043
Sinh mệnh em là của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Edit: Dĩm

Sau khi nhận được mệnh lệnh cuối cùng, cô không chờ nổi duỗi thẳng chân nằm trên giường nhìn hắn đầy mong đợi.

"Thao em... cầu xin chủ nhân thao em!"

Hà Trạch Thành bẻ hai chân cô ra, hướng lên trên nâng lên, hắn nhìn thấy vết 𝐦á*υ trên cúc huyệt đã khô, còn có 𝖉●â●〽️ thủy hòa cùng †ï𝖓.𝒽 ԁịc.♓ của hắn đang ở trong tiểu huyệt.

Không chút do dự lần này hắn kéo chân cô mà chọc côn thịt đang dựng đứng của mình vào, tiểu huyệt ẩm ướt trở nên trơn nhẵn, chạm đến chỗ sâu nhất.

"A... thật thoải mái, thật thoải mái! Chủ nhân thao nô lệ rất thoải mái."

Cảm giác được lấp đầy vô cùng thoải mái!

Tiểu huyệt ư-ớ-т á-ⓣ hàm chứa lấy côn thịt, đ-â-m thẳng vào trong cơ thể cô.

Người dưới thân không ngừng ✝️𝐡●ở 𝐝ố●ⓒ, chỉ có hắn mới cứu được cô.

Chỉ hắn mới có thể.

Người khác đều không thể!

Đôi mắt vô thần lại trở nên nóng rực.

Không hài lòng với tư thế này, Hà Trạch Thành cởi trói trên cổ cô, ôm cô lên rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.

"A!" Lâm Ấm chỉ có thể ôm cổ, hai chân kẹp lấy hắn, mới không ngã xuống.

Mỗi bước đi là một lần κí_𝐜_𝖍 †_𝐡_í_c_𝖍 đối với cô, côn thịt mà cô khao khát đang từng chút từng chút một đẩy vào sâu, mở rộng tử cung, mài mòn làn da mỏng manh bên trong.

"𝐒ướ·ⓝ·𝖌 quá... thật thoải mái... Thao em, lại dùng lực thao em, thao 𝖈●♓ế●т em!" Cô không ngừng 𝓇·ê·𝖓 ⓡ·ỉ, nói những lời dâ·Ⓜ️ đ·ã𝓃·🌀 đó, chỉ cầu xin được hắn thao.

Hà Trạch Thành 𝖓.𝖌.h𝒾.ế.ռ гăn.ℊ nghiến lợi, 🅓●ụ●↪️ 𝖛ọⓝ●𝐠 vô hình cũng đang vùi dập lý trí, hắn vỗ mạnh vào 〽️ô𝓃●𝖌 cô: "Đồ lẳng lơ! Thỏa mãn em!"

Khi vào phòng tắm, hắn rút côn thịt ư●ớ●🌴 á●𝖙 của mình ra, ấn cô xuống bồn rửa mặt, h⛎п*ɢ 𝐡ăⓝ*🌀 ra lệnh: "Bám vào!"

Côn thịt sưng tấy phía sau đột nhiên không ngừng ra vào, ⓚ-í-c-ⓗ 𝖙-♓í↪️-𝐡 trọng tâm đang lung lay của cô, cô vội vàng nắm lấy thành bồn rửa mặt, cúi người ấn ɱô𝖓_🌀 để hắn ra vào dễ dàng hơn.

Những lời ⓓâ●ɱ đã𝓃●🌀 đó không ngừng nói ra từ miệng cô, mỗi lần đẩy vào đều có thể đạt đến cao trào như rơi vào chốn thần tiên, hai mắt nhuốm màu tình dục trở nên mờ mịt, kêu lên.

"Tuyệt quá, chủ nhân thật tuyệt, thao 𝐜ⓗế.✝️ nô lệ, mau thao 𝒸𝒽ế.ⓣ nô lệ..."

"Bang!"

"Bạch Bạch!"

Hắn cúi đầu vỗ 𝐦ô·𝓃·ⓖ cô một cái, đôi mắt đỏ như 〽️.á.𝐮 nhìn chằm chằm vào côn thịt đang ra vào. Mỗi lần đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của quy đầu, làm hắn phát điên lên.

"Thao 𝐜-ⓗ-ế-𝖙 em, ai cho phép em tự sát, dù tôi có thao 𝖈hế●✞ em cũng không được tự sát, em là của tôi, tại sao lại tự sát! Sinh mệnh em là của tôi, tôi không cho phép, thì em không có quyền được 🌜𝖍ế*✝️."

Lâm Ấm bị anh đâ·𝖒 mạnh mẽ đến c♓ả_ÿ ⓝ_ư_ớ_c mắt, dữ tợn cười.

Hóa ra hắn sợ cô c_hế_𝐭.

"A~"

𝐃ụ●c ν●ọ●𝐧●ℊ trong người cô chưa nguôi ngoai, cô sắp hỏng rồi, chỉ muốn đâ-𝖒 𝖛à-𝐨 tường! Muốn 𝖈.♓ế.т đi cho xong.

ԁụ·ⓒ ✔️·ọ·𝐧·🌀 từng đợt kéo đến, lấn át lí trí.

Cô không biết mình đã đạt 𝒸ự-🌜 𝐤♓🅾️-á-ï bao nhiêu lần, chỉ biết là anh đã 𝐛.ắ.п 🌴.1ռ.𝒽 vào cơ thể cô bốn lần, bụng cô căng phồng đến đáng sợ.

Vốn tưởng hắn bắt cô nhịn cả ngày, không ngờ hắn trực tiếp để cho cô chảy ra ngoài.

Kẹp không được, †_𝐢_n_♓ ◗_ị_ⓒ_♓ dày đặc như vậy căn bản kẹp không được!

Hai chân cô mềm nhũn muốn quỳ xuống, nhưng hai tay lại vững vàng chống đỡ т-hâ-n т-𝖍-ể.

Phía sau truyền đến tiếng cười lạnh, nhiều lần kinh nghiệm cho cô biết rằng hắn vẫn sẽ 𝖙*ⓡ*🅰️ тấ*n cô!

"Vì em không muốn t_ı𝓃_𝒽 🅓ị𝖈_𝖍 của tôi, vậy thì ăn nước tiểu cho tôi!" Nói xong lời cuối cùng, hắn lại nhét côn thịt vào tiểu huyệt cô.

"Chủ nhân..." Cô đã không còn sức, cánh tay cũng không chống đỡ được nữa, lý trí từ từ trở lại, cô cảm thấy bụng mình đang tràn ra một dòng chất lỏng nóng hổi.

Đó là nước tiểu của hắn, nước tiểu nghẹn cả một ngày, chỉ còn chờ bắn vào bụng cô.

Lâm Ấm cúi người, vểnh ⓜô-ռ-𝖌 để cho hắn tiểu vào, cúi đầu nhìn bộ 𝖓●𝐠●ự●𝖈 rũ xuống cùng cái bụng trướng to, tự giễu cười.

Hắn bị bệnh, hắn nhất định là có bệnh!

Bệnh không nhẹ!

Lâm Ấm ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương, sắc mặt ửng hồng vô cùng bất cần, làn da mỏng manh đầy vết bầm tím, vết kim châm, vết cắn.

Còn hắn phía sau nhắm mắt hưởng thụ, một bên tay được băng bó, nắm chặt tóc cô, buộc cô ngả người ra sau.

Trên bàn tay ấy, chiếc gạc trắng đã thấm đẫm ⓜ*á*𝐮.

Hắn như một con thú không biết gì về sự sống cái ⓒ●𝖍●ế●🌴, dù có 𝐜*𝒽*ế*† cũng phải thao cô mới ⓒⓗ·ế·t.

Đôi mắt đó chậm rãi mở ra, lạnh lẽo như tảng băng, ◗ụ·𝒸 ⓥọռ·ℊ mờ mịt, tiêu điểm vô cùng rõ ràng, cô nhướng mày nhìn về phía gương, ngạo mạn khiêu khích.

Dần dần, tay cô ngày càng cứng hơn, tóc cô bị kéo ra gần hết, thậm chí không thể nhắm mắt.

Hắn nổi điên, bàn tay đẫm 〽️_á_ц đó điên cuồng túm tóc cô như kéo rách da đầu.

Chương (1-114)