Truyện:Một Giọt Cũng Không Được Sót - Chương 040

Một Giọt Cũng Không Được Sót
Trọn bộ 114 chương
Chương 040
Gϊếŧ hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Edit: Dĩm

Hà Trạch Thành hai mắt đỏ ngầu, 𝖍𝖚𝓃●𝐠 𝒽●ă●ռ●🌀 đâ-ⓜ tiểu huyệt cô.

"Có ⓢ_ư_ớ𝓃_𝐠 không? Tôi thao em có şư.ớ.𝖓.ⓖ không!" Tay cô nắm chặt một bên vú, sữa văng tung tóe cũng bắn vào mặt hắn.

"Ưm... 💰●ướ●п●𝐠, nô lệ... rất thoải mái!"

Cô đã 🎋hôռ-🌀 ⓒò-𝖓 l-ý ✝️𝐫-í, mọi việc đều nghe theo chỉ dẫn của hắn.

"Chủ nhân... tiểu huyệt sắp hỏng mất rồi, sâu quá... sâu quá!"

Hắn hận không thể nhét hai quả trứng vào, bên dưới chảy ra càng nhiều 🅓-â-ⓜ thủy, hắn lại càng đâ●m sâu, ma sát thịt non, 🎋·í·↪️·𝒽 ✝️ⓗíc·𝖍 𝐝*ụ*ⓒ ѵ*ọⓝ*ℊ điên cuồng kêu gào.

ԁ.ụ.𝖈 v.ọ𝖓.🌀 thao túng lí trí, đôi mắt lờ mờ mất đi tiêu cự, bị đẩy lên hạ xuống, cảm nhận côn thịt to lớn cắm trong cơ thể.

"Thật thoải mái... nô tỳ thực thoải mái..." Cô nắm chặt ga giường dưới thân, sắp ngã quỵ xuống, sắp bị 🅓*ụ*c ✌️ọ*𝓃*ⓖ lộng tới cao trào.

"Tôi làm 🌜h-ế-† em!" Hắn bóp mạnh vú cô, đem nốt phàn côn thịt còn thừa bên ngoài nhét tận vào tử cung.

"A!" Cô bị cắm mạnh hét đến chói tai, cảm giác cao trào cuối cùng cũng được giải phóng, một lượng lớn 𝖉â_ɱ thủy tưới ướt quy đầu côn thịt.

Hà Trạch Thành cũng bắn, bắn đầy tử cung cô, hai mắt đỏ bừng hiện rõ tơ 𝐦á-𝐮, rất đáng sợ.

"Tôi biết em thích loại cảm giác này, tôi biết em nhất định rất thích nó!" Hắn gắt gao bóp chặt lấy vú của cô cho đến khi sữa không thể chảy ra được nữa.

"A~"

Cuối cùng hắn cũng bắn một lần, т-ïռ-𝒽 𝒹ị-𝐜-♓ đặc sệt rót đầy tiểu huyệt bị hắn chặn lại, không có khả năng chảy ra.

"Chủ nhân... đau quá, đau quá, vú bị váo đến hỏng rồi, đau quá." Nước mắt không ngừng rơi mà cầu xin anh, ԁụ.𝒸 vọ.𝓃.ɢ trong cơ thể chậm chạp không tiêu tan, trên người cô vẫn còn nóng.

Thứ thuốc đó là gì, tác dụng của nó sắp sửa làm cô hỏng mất.

"Tôi biết em thích! Em thích bị tôi đánh, cũng thích bị tôi véo! Nhìn xem, em không phải rất thoải mái sao?"

Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa.

"Nói thích đi, nhanh lên nói thích đi!" Hà Trạch Thành lại 𝒸*ắ*𝐦 ѵ*à*🔴, huyệt khẩu bị ⓒ●ọ x●á●t đến đau rát, hắn căn bản không cảm nhận được loại đau đớn này.

"Mau nói cho tôi biết!" Tiếng gầm của hắn khiến Lâm Ấm khóc.

"Thích, thích... nô lệ thích."

Ai mà thích.

Nếu không phải bị hắn 🌜_ư_ỡ_𝓃_𝐠 🅱ứ_c, ai sẽ cảm thấy cái loại này 💰ư-ớп-𝖌.

"Không sai, em thích, em chính là rất thích!"

Hắn buông lỏng vú cô ra, nhấc hai chân cô lên, đem hai tay bị trói ra phía sau, cơ thể đ·è ⓛê·𝖓 ⓝ𝐠·ườ·𝖎 cô, không thể phản kháng.

Hà Trạch Thành ôm lấy đùi cô bắt đầu chơi đùa, nhìn chằm chằm Ⓜ️-á-⛎ tươi từ cúc huyệt chảy ra, tỏ vẻ bất mãn.

"Tại sao vẫn chảy ⓜá_υ, tại sao!" Hắn không hiểu, không hình dung ra được.

"Em có phải không muốn cho tôi thao, đúng không?"

Hắn hung dữ rống lên, Lâm Ấm làm lơ, chỉ cảm thấy cơ thể 𝖓ó.𝖓.𝐠 𝒷.ừn.ⓖ, phía dưới lại đau, vẫn muốn bị hắn thao.

"A... Chủ nhân, thao em, nô lệ rất khó chịu, thật sự rất khó chịu!" Loại cảm giác không thể thỏa mãn này, cơ thể cô bắt đầu vặn vẹo, cầu xin hắn nhanh chóng dừng sức làm cô.

ℋ·ц·п·𝐠 𝒽ă𝖓·𝖌 mà cắm cô.

Hà Trạch Thành buông hai chân cô ra, túm lấy tóc cô.

Trong đôi mắt sắc bén hiện lên tia khát 𝐦.á.⛎, giống như răng nanh muốn cắn 𝒸·𝒽ế·т cô.

"Chủ..."

"Tại sao lại chảy 𝖒·á·𝖚? Trả lời tôi!" Hắn tức giận.

"Nô lệ không biết..."

Không phải là bởi vì hắn sao?

Cơ thể cô ⓝóⓝ.𝐠 ⓑ.ừ𝐧.𝐠, cô vặn vẹo người chồm về phía hắn: "Thao em, cầu xin chủ nhân thao em!"

Nhưng mà lần này, hắn không 𝖍ц-𝐧-🌀 ♓ă-ⓝ-𝐠 làm cô, mà đem người cô lôi xuống đất.

Động tác không chút nào thương tiếc, cô có thể cảm giác như bị hắn kéo mất lớp da.

Cởi bỏ dây trói, hắn túm tóc cô kéo trực tiếp khỏi giường.

Cơn đau trên da đầu khiến cô hét lên, ngay lúc chạm đất, cô cảm thấy chân mình đã có cảm giác, giống như có thể đi lại như một người bình thường.

Hắn nắm chặt tóc cô, đau đến phát khóc, không biết hắn kéo cô đi đâu.

"Đau quá... Chủ nhân, nô lệ đau quá!"

"Bang!"

Hắn đập mạnh cô vào tủ lạnh, va chạm mạnh bạo khiến lưng cô tê dại, đồ đạc trong tủ cũng rơi ra ngoài.

"Trả lời câu hỏi của tôi, tại sao lại chảy ɱá-⛎?" Hắn như con dã thú nhìn chằm chằm cô.

Lâm Ấm ⓡц·ռ 𝖗·ẩ·🍸 không nói ra lời, không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào.

Không nghi ngờ gì nữa, sự im lặng của cô càng khơi dậy lửa giận của hắn.

"Trả lời!"

"A!" Da đầu đều sắp bị lột ra rồi.

Lâm Ấm nước mắt lưng tròng cúi đầu, vừa mở mắt liền nhìn thấy kim tiêm dưới chân.

Nó giống hệt một cây kim ở phòng tắm.

Hắn cũng từng nói rằng nếu loại thuốc này không được tiêm đúng cách, sẽ 🌜♓ế*𝐭 người.

Ngay lập tức, sự tỉnh táo của cô phục hồi, tiêu cự của đôi mắt ngày càng rõ ràng hơn.

ɢℹ️ế_t hắn!

Chương (1-114)