Nếu không làm tốt, tay cũng gãy!
← Ch.035 | Ch.037 → |
Edit: Dĩm
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, Hà Trạch Thành vỗ vỗ mặt của cô: "Nhớ kĩ cho tôi, đây là trừng phạt! Đem ý nghĩ muốn muốn chạy trốn của em nghiền nát, chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi!"
Làm nô lệ tình dục của anh.
Lần này, không đợi cô đáp lại, anh đã giơ cây kim tiêm trong tay lên.
"Em có biết đây là cái gì không?" Trên mặt của anh nở nụ cười đáng sợ: "Đây là thứ tốt giúp em động tình, đừng nhúc nhích, một khi thứ này cắm sai vị trí, có thể làm em động tình mà chết, chính là rất nguy hiểm."
Giọng anh rất nhẹ, khiến cô sợ hãi run rẩy.
"Em sẽ giống như một con chó, vểnh mông cầu thao, không bao giờ được thỏa mãn, và cuối cùng chết trong đau đớn, biết không?" Anh ấn cổ cô, không cho cô thêm cơ hội thở.
"Đừng nhúc nhích."
Sắc mặt cô tái nhợt, cả người run lên, không dám nhúc nhích.
Cô nhìn anh ấn cổ đâm kim vào cánh tay, chất lỏng lạnh lẽo bên trong đẩy vào người cô.
Không thể động đậy, cô sợ chết, sợ giống như lời anh nói, dục cầu bất mãn bị thao chết.
Thật đáng sợ...
Cô không có sức phản kháng, chẳng lẽ sẽ bị anh giam cầm mãi mãi.
Cây kim đâm vào cánh tay cô, cơ thể nhanh chóng bốc lên một luồng hơi nóng.
Nóng khiến người ta phát điên.
Cô cảm thấy như có hàng trăm ngàn vạn con kiến đang bò khắp người, hơi nóng đột nhập cùng cảm xúc xao động khiến cô trực tiếp ra mồ hôi.
A... nóng quá.
Tại sao nó lại nóng như vậy.
Phía dưới rất ngứa, phía trước rõ ràng là rất đau...
Nhìn ánh mắt cô ngày càng nhuốm màu tình dục, anh biết đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn.
Thứ này quả thực rất mạnh, nhưng cũng đủ nguy hiểm, may mà anh đã học qua rất nhiều lần, chỉ để chờ ngày này.
Chỉ không ngờ nó lại được dùng để trừng phạt cô.
Phải để cô cầu xin anh thao cô.
Hai bên vú ngày càng trướng, cái bụng vốn đã sưng tấy vừa đau giờ lại càng muốn bài tiết ra nhiều hơn.
Cô nhìn Hà Trạch Thành đang ngồi xổm trước mặt, nhìn mình cười xấu xa, như đang xem trò hay.
Cô hiểu rằng chỉ có anh mới có thể cứu được chính mình.
"Chủ... nhân." Cô đầu hàng, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, khuôn mặt đỏ bừng giống như bị sốt cao.
"Em khó chịu quá... thật sự rất khó chịu!" Đôi mắt ngập nước nhìn anh.
Đây là điều anh muốn thấy, muốn nhìn thấy cô cầu xin anh.
"Làm ơn, giúp em với, thật sự rất khó chịu, thật khó chịu!"
Cô không rảnh lo nhiều như vậy, vẫn kẹp chặt hai chân của mình mà cọ xát, hận không thể cọ đến đỏ bừng, tình dục càng ngày càng nặng, đầu óc choáng váng, áp đảo lý trí.
Hà Trạch Thành vẫn đang theo dõi, xem cô biểu diễn.
Đó là bộ dáng mà anh yêu cô, muốn thao cô.
Anh duỗi tay, banh hai chân cô ra rồi đút hai ngón tay vào trong tiểu huyệt đã dính đầy dâm thủy, đảo lộng, xoay, ngoáy.
"A..." Lâm Ấm muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng bị anh tát mạnh, bắp đùi là nơi yếu ớt nhất, cô lập tức hiểu ra mình không thể kẹp được.
Dần dần, cô không thỏa mãn với nhu cầu này, bắt đầu nắm lấy cánh tay của anh, ánh mắt nhiễm màu tình dục cầu xin anh: "Chủ nhân, làm ơn thao em đi, em khó chịu quá! Xin anh hãy thao em!"
Nơi đó rất ngứa, muốn được côn thịt to lớn lấp đầy, nhất định sẽ rất thoải mái.
Đâm đến tận cùng, nhất định rất sảng khoái.
Mau thao cô, nhanh lên!
Khóe miệng anh nhếch lên cười:"Chờ hai mươi phút, em còn có mười lăm phút."
Đối với cô nụ cười này quá mức đáng sợ.
Anh lên kế hoạch cho mọi thứ, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, muốn xem bộ dáng kiên nhẫn của cô, xem cô dục cầu bất mãn mà cầu xin anh.
Không được, cô không thể chịu đựng được nữa!
Lâm Ấm nắm lấy tay anh, khó nhọc ngồi dậy, khuôn mặt ửng hồng như mất đi lý trí, khoan thai vào vòng tay anh, thậm chí còn muốn thoát ra khỏi tay anh, quỳ xuống, ôm lấy cổ anh cầu xin anh.
"Mau thao em, mau thao chết em! Cầu xin chủ nhân, em chịu không nổi, thực sự sẽ chết!"
"Em luôn muốn chủ nhân thao em, cầu xin chủ nhân! Xin chủ nhân!"
Cơ thể Hà Trạch Thành đột nhiên cứng lại, đôi mắt cao ngạo trừng lớn.
Đây là lần đầu tiên cô ôm anh.
Người trong vòng tay anh không có mùi thơm, không có mùi hương quen thuộc, càng không có độ ấm.
Chỉ biết chui vào lồng ngực anh nũng nịu, cầu anh thao, cầu xin thứ bên dưới anh cắm vào cơ thể cô.
Anh vẫn dửng dưng, chỉ sau một lúc sững sờ, liếm máu trên răng hàm của mình.
Hương vị ban đầu không còn, nhưng cô vẫn thuộc về anh, những điều đó không tính là cái gì, chỉ cần cô không thể rời khỏi anh, vậy là đủ.
Ngay từ đầu anh đã có bệnh, cho dù ở trên người cô bệnh tình càng trầm trọng hơn cũng không sao cả.
Chỉ cần là cô, anh có thể bỏ mặc tất cả.
Lâm Ấm chạm vào phần dưới thẳng tắp của anh, côn thịt sưng tấy dày cộp chính là thứ cô muốn.
Chỉ tiếc, không có cảm thụ được một lần nữa, bả vai đột nhiên bị đẩy, cô ngã xuống trên mặt đất.
Hà Trạch Thành đột ngột kéo chân cô lên, đôi môi mỏng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, lộ ra chiếc nanh.
"Nếu làm cho tôi cảm thấy tốt, chân có thể đi lại được. Nếu không làm tốt, tay cũng gãy!"
Giống như lệnh tử cuối cùng đưa ra, anh nhếch lên khóe miệng kiêu ngạo, ánh mắt nheo lại, hung ác nguy hiểm.
"Nếu nhớ không lầm, bàn tay này đã từng tiếp xúc thân thể tôi."
← Ch. 035 | Ch. 037 → |