Truyện:Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên - Chương 07

Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên
Trọn bộ 13 chương
Chương 07
Tôi là ai?
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đất trời mù mịt

Đây là đâu?

Giữa bão cát cuồn cuộn

Tôi là ai?

Edit: Sa

Tôi dần nằm mơ nhiều hơn.

Tôi mơ thấy mình ở trong phòng trang điểm, khi bôi phấn lên mặt thì khuôn mặt tôi sẽ biến thành Tần Mâu; tôi mơ thấy có một cậu bé ngồi cạnh tôi, cậu nhóc cười với tôi, nhưng vì ngược nắng nên tôi không thấy rõ khuôn mặt cậu...

Tôi choàng tỉnh khỏi giấc mơ kỳ lạ, cả người mướt mồ hôi lạnh khiến cô gái ngồi bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ do tôi bật dậy đột ngột quá khiến cô ấy giật mình. Tôi vội nhìn sang chỗ khác, uống ngụm nước để chữa ngượng.

Khoang xe này không đông khách lắm, hôm qua tôi nhờ đồng nghiệp đặt xe, không ngờ đặt được vé tốt.

Tôi là ai, tại sao Thẩm Khâm Tuyển lại chú ý tới tôi... Nếu không làm sáng tỏ những câu hỏi ấy, có lẽ tôi sẽ gặp ác mộng cả đời mất.

Thịnh Hải vẫn như lúc tôi rời đi, gió nhẹ thổi, trong không gian tĩnh lặng, tiếng cành lá xào xạc khiến lòng người dịu lại. Tôi bước đi trên con đường của thành phố nhỏ này trong làn gió mang theo hơi mặn của nước biển, trước mắt là quán nước mà trước kia tôi thường hay ghé sau những buổi tan trường... Rất nhiều người nói rằng khi đi trên con đường này mà lỡ bị rơi mất số tiền lớn thì cũng không có ai chạy tới giật mất. Xem ra ba mẹ đã chọn một thành phố yên bình để vứt bỏ tôi.

Tôi loanh quanh ở thành phố này suốt mấy ngày, trường học, viện mồ côi, những nơi tồn tại trong ký ức tôi đều đi qua, nhưng càng đi tôi càng thấy lòng trĩu nặng.

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là nghi vấn của tôi đã được giải đáp.

Mặc dù viện mồ côi đã thay đổi thành người quản lý, thậm chí những người từng chăm sóc tôi đều đã nghỉ hưu nhưng ở đó vẫn còn lưu lại giấy tờ về tôi, thậm chí trên giấy còn ghi rõ trước khi tôi được chuyển tới đây từ viện mồ côi ở thành phố lân cận. Nhưng tôi chẳng nhớ gì về quãng thời gian đó.

Tôi hỏi về người âm thầm quyên góp cho tôi thì họ bảo vì lý do bảo mật thông tin cá nhân nên không thể công khai.

Hỏi xong, tôi thấy hơi ngại vì đã làm mất nhiều thời gian của nhân viên viện mồ côi, nhưng người ta lại cười: "Không sao, chúng tôi đã gặp rất nhiều người quay về đây, mang theo hy vọng cuối cùng để tìm kiếm thông tin của cha mẹ. Nếu giúp được thì chúng tôi đều giúp hết mình."

Tôi cảm ơn, đi ra tới cửa thì quay lại hỏi: "Tập đoàn Vinh Uy là đơn vị tài trợ cho viện đúng không?"

Vẻ mặt anh ta hơi hoảng loạn, giống như đang đấu tranh nội tâm xem có nên nói về Vinh Uy hay không, nhưng cuối cùng anh ta trả lời với vẻ áy náy: "Phần lớn là chính phủ tài trợ cho chúng tôi, cũng có vài xí nghiệp giúp đỡ nhưng đều là xí nghiệp địa phương."

Tới đây thì thật sự hết hy vọng rồi.

Quả nhiên như tôi nghĩ, tôi đã chậm một bước, chắc chắn Thẩm Khâm Tuyển đã hành động để tôi không biết được sự thật.

Trợ lý gửi tin nhắn, hỏi tôi có tham gia cuộc họp vào ngày mai không.

Tôi đang định trả lời thì cậu ta gửi một tin nhắn khác:

Chị nhớ tối nay có chuyện gì không?

Tôi suy nghĩ một lát thì nhớ ra, hít sâu một hơi, mặt hơi tái: Tối nay là tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu.

Tôi đã hứa với ông rồi, nhưng mà... tôi lại quên béng đi mất. Tôi vội vàng về khách sạn thu dọn đồ đạc, lúc làm thủ tục trả phòng thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc vừa trả phòng xong.

Lúc nhìn thấy gò má của anh ta, tim tôi đập thình thịch.

Là trợ lý Tiểu Tạ của Thẩm Khâm Tuyển.

Vì là trợ lý của Thẩm Khâm Tuyển, đồng thời được thăng chức rất nhanh nên tất cả nhân viên tập đoàn đều biết chàng trai trẻ này.

Sao anh ta lại ở đây?

Tôi lén nhìn chằm chằm anh ta nhưng bị phát hiện. Khi ngẩng đầu thấy tôi, anh ta ngẩn người, trông khá lúng túng.

Tôi thì chẳng chút xấu hổ, chỉ là không biết nên làm gì.

Lúc gặp người quen, nhưng chưa chắc người ta đã biết mình thì khi đã nhìn thấy nhau, rốt cuộc có nên chào hỏi không?

Anh ta do dự một lát rồi tiến lại gần chào tôi: "Cô Bạch."

"Chào anh." Tôi vội nói, "Anh, anh biết tôi?"

Anh ta khẽ cười, "Anh Thẩm từng nhắc đến cô."

Tôi thấy điều này thật hoang đường, nhưng không muốn nói về nó, đành cười: "Anh đi công tác à?"

"Đúng vậy, bây giờ phải về ngay." Anh ta lịch sự hỏi: "Cô Bạch cũng về hả? Có cần đi nhờ xe của tôi không?"

Tôi uyển chuyển từ chối, nếu không phải hết cách thì tôi sẽ không ngồi ô tô đi đường cao tốc.

Khi ra đến cửa khách sạn, trong lúc chào tạm biệt nhau, nhìn cậu chàng giữ cửa khách sạn đưa chìa khóa cho anh ta, tôi đột ngột lên tiếng: "Anh Tạ, anh đến viện mồ côi Thịnh Hải đúng không?"

Anh ta giật mình quay lại nhìn tôi, một người trước nay đều điềm tĩnh thì giờ lại thoáng bối rối.

"Viện mồ côi gì cơ?" Anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, lịch sự hỏi: "Cô nói gì thế?"

Tôi đã biết được đáp án, không nói gì mà ngồi vào taxi.

Đi tới ga xe lửa, tôi đến quầy bán vé hỏi chuyến xe, sớm nhất thì cũng phải tối muộn tôi mới về tới ga xe lửa ở Phỉ Hải.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn bến xe khách chỉ cách đây một cái quảng trường, hết cách rồi, đành phải đi xe khách vậy.

Vừa lên xe, tôi liền cảm thấy thiếu khí, dạo này bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng. Tôi tìm được chỗ ngồi rồi nhắm tịt mắt lại, khó thở quá. Mỗi lần xe qua khúc ngoặt là đầu tôi quay mòng mòng. Điện thoại rung lên, tôi không mở mắt mà đưa điện thoại lên tai, "Alo."

Giọng nói ở đầu dây bên kia giống như bạc hà mát lạnh, khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi ngồi thẳng người.

Trên đường là những âm thanh hỗn tạp, không gian kín mít khiến người ta cảm thấy bất an, tôi không nghe rõ anh nói gì, chỉ trả lời theo bản năng: "Rốt cuộc anh giấu tôi chuyện gì?"

Bỗng nhiên tất cả yên tĩnh trở lại.

Tôi còn chưa nghe được câu trả lời thì xe rung lên dữ dội, tôi hét lên một tiếng, bị ngã về trước theo quán tính, may là có dây an toàn nên tôi không bị té khỏi ghế, nhưng điện thoại bị rơi xuống sàn xe rồi trượt một đoạn dài lên phía trước.

Đầu tôi đập mạnh vào thành ghế được làm bằng nhựa của ghế phía trước.

Trán tôi như bị nứt ra một đường, những cơn ác mộng như theo khe hở đó chui tọt vào đầu tôi, tôi lại thấy cậu bé ấy. Cậu ngồi cạnh tôi, còn tôi được một người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng ôm vào lòng, cô ấy cười vui vẻ đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, cho đến khi... đến khi có cái gì đó bị rung mạnh như chiếc xe tôi đang ngồi, nỗi đau ấy như xuyên từ quá khứ đến hiện tại.

Tôi mở mắt, toàn là máu.

Đúng là tai nạn thật rồi.

Đằng trước có hai chiếc xe đột ngột tông vào nhau, để tránh hai chiếc xe ấy nên tài xế đã vội vã bẻ tay lái, may mắn tránh khỏi. Hai chiếc xe ở đằng trước bốc khói nghi ngút, còn chiếc xe tôi đang ngồi cũng không tốt lắm, hành lý rơi đầy đất, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.

Tôi cong người ngồi đó, tự hỏi cậu bé và người phụ nữ trẻ kia là ai? Tôi đang ngồi đây nhưng sao lại thấy nhiều máu thế này?

Đầu tôi đau đến mức không thể nghĩ tiếp được gì nữa, tôi như đang ở một thế giới khác, không biết qua bao lâu thì có người vỗ nhẹ tôi, "Cô ơi, cô không sao chứ?"

Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía thì thấy hành khách đã xuống xe hết rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi, bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương. Tôi chậm rãi đứng lên, "Tôi không sao."

"Nhưng trán của cô đang chảy máu kìa." Vị bác sĩ trẻ nhẹ nhàng nói, "Xuống xe trước đã, rồi tôi sẽ xử lý vết thương cho cô."

Đã vào chiều muộn, không còn chút ánh nắng nào, trời lại đổ mưa nhỏ, những hạt mưa thi nhau rơi xuống mặt tôi. Ướt át và lạnh lẽo.

Tôi khoác chiếc khăn to sụ ngồi trong xe cứu thương, y tá dán băng gạc cho tôi, thấy vết sẹo ở thái dương thì hỏi, "Ơ, trên trán cô có sẹo hả?"

Tôi không trả lời, ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, cảnh sát giao thông bố trí cho người giăng dây khoanh vùng hiện trường và ghi chép vụ tai nạn, một đoạn đường cao tốc tạm thời bị phong tỏa.

Tôi choàng khăn ngồi nhìn từng người bị thương được đưa đi. Cứ vậy thôi, dù sao đi nữa tôi cũng chẳng thể ngăn nổi tiệc đính hôn.

Nhưng tôi không sốt ruột, thậm chí còn thấy may mắn khi điện thoại bị hỏng, vì như thế thì không ai liên lạc được với tôi.

Mưa càng lúc càng to, dính lên tóc rồi nương theo tóc chảy xuống mặt. Đứng ở gần chiếc xe chở khách về Phỉ Hải, tôi nghe cảnh sát đọc tên người bị thương của chuyến xe.

Từng cái tên được hô lên.

Tôi cúi đầu, có lẽ vì gió lớn quá nên tôi không nghe thấy tên mình.

Hay là sót mất tên tôi rồi nhỉ?

Tôi ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy dáng hình quen thuộc.

Anh mặc bộ âu phục màu đen cao cấp được đặt may riêng, trên cổ áo đeo một chiếc nơ đỏ thắm, hai hàng chân mày nhíu chặt lại, khi nhìn thấy tôi thì giãn ra; anh thở hổn hển, không quan tâm gì đến xung quanh mà sải bước đến chỗ tôi rồi cúi người bế tôi lên.

Tôi cứng người ngẩng đầu, cằm đụng vào ngực anh, còn anh thì ôm chặt vai tôi, hơi thở của anh phả lên cổ tôi, anh cúi đầu nói: "Em không sao là tốt rồi."

Bỗng dưng đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Ở nơi hỗn loạn này, tôi nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: "Là anh ư? Anh trai ơi, là anh đúng không?"

Anh không trả lời mà ôm tôi chặt hơn, sau đó thuận thế đặt tôi xuống. Cho đến khi tôi đứng ở trước mặt anh, nhìn thẳng vào anh, anh mới nắm tay tôi: "Về rồi nói được không?"

Tôi bướng bỉnh đứng yên đó, tay của anh rất ấm, tôi cắm móng tay của mình vào lòng bàn tay anh, nhấn mạnh từng tiếng một: "Ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy một cậu bé, là anh đúng không?"

Anh vẫn không đáp.

"Hồi bé tôi đã xảy ra chuyện gì? Ba mẹ của tôi đâu?" Tôi thấy anh không có chút phản ứng nào thì rất muốn khóc, "Anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc tôi đã quên những gì?"

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh lúc này như bị gợn sóng bởi câu hỏi của tôi. Một lúc sau, anh như đã hạ quyết tâm, "Bạch Hi, em tin anh không?"

Tôi ngạc nhiên nhìn anh.

"Anh sẽ không làm em tổn thương. Em có tin anh không?" Giọng của anh rất trầm, rất bình tĩnh.

Tôi như bị đầu độc mà gật đầu.

"Anh sẽ cho em biết tất cả." Anh vẫn nắm chặt tay tôi, "Nhưng trước hết, anh muốn bác sĩ kiểm tra lại cho em."

"Kiểm tra gì cơ?" Tôi hoài nghi, "Tôi không bị sao hết."

Anh vòng một tay ra sau tôi, đẩy tôi đi về phía trước, không trả lời câu hỏi của tôi: "Chúng ta về trước đã."

Anh đưa tôi đến bên kia đường, tài xế mở cửa sau, anh vào xe trước, lúc khom người vào theo thì tôi mới chợt thấy có gì đó không đúng.

Sợi dây được dùng để để cố định bông hoa hồng đỏ rực ở giữa và hai bên kính chiếu hậu khiến tôi giật mình, nhận ra là cái gì không đúng.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đầu như bị bom oanh tạc, "Không phải hôm nay anh đính hôn ư?"

Anh ngồi cạnh tôi, đưa tay tháo nơ ở cổ áo ra, nói như không có chuyện gì: "Ừ."

"Thế sao anh lại chạy đến đây?" Tôi như bị sét đánh, "Bây giờ về kịp không?"

Anh nghiêng người cài dây an toàn giúp tôi, "Không kịp."

"Anh điên rồi hả?" Tôi không thể tưởng tượng nổi là trong buổi tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu mà nam chính lại đến trễ. Nếu truyền thông biết chuyện này thì mọi chuyện sẽ rùm beng lên mất.

Anh nhắm mắt lại, đôi lông mi dài như dày hơn dưới ánh chiều tà, hành động của anh cho thấy anh không muốn nói tiếp chuyện này. Tôi hoảng hốt, "Thẩm Khâm Tuyển, tôi không hiểu nhầm đúng không?"

Anh vẫn không mở mắt, "Hửm?"

"Anh... Anh chạy tới đây vì sợ tôi xảy ra chuyện gì đúng không?" Tôi cảm thấy mình rất ảo tưởng, nhưng ngoài nguyên nhân này ra thì tôi không biết còn lý do gì.

Anh nghiêng mặt qua phía bên kia, để lại cho tôi một bên má hững hờ.

Tôi đẩy anh, sốt ruột nói: "Vậy tiệc đính hôn của anh thì tính sao đây? Hoãn lại hả?"

"Nếu anh nói anh không đính hôn nữa thì em có chịu bình tĩnh lại và tỏ ra thông cảm không?"

Tôi ngẩn người, anh mở mắt và lặng lẽ nhìn tôi, tựa như tôi mới là vấn đề khó giải quyết của anh. Một lát sau, tôi sực tỉnh, chắc chắn là vì... chuyện này không thành nên anh mới chạy đến đây tìm tôi. Tôi áy náy nhìn anh, nói nhỏ: "Ừ, tôi hiểu rồi. Khi một người đang đau khổ thì rất muốn có nhiều chuyện để làm."

Anh nhìn tôi mà không nói gì, sau đó ngoảnh mặt đi.

Trên đường về, tôi thấy điện thoại của anh rung liên hồi, sau đó có lẽ vì không chịu được nữa nên anh tắt luôn điện thoại.

"Nói tôi nghe đi, vì sao không đính hôn nữa?" Cuối cùng cũng hỏi được rồi, tôi nghĩ nếu hôm nay tôi chết thì đó là vì tò mò mà chết, chuyện của mình thì không lo mà cứ thích đi nghĩ đến chuyện của người khác, "Không đính hôn thật hả? Thế thì phí công diễn kịch rồi."

"Vậy em có muốn làm bạn gái của anh thêm lần nữa không?" Anh thản nhiên nhìn tôi, mắt hiện lên ý cười.

Tôi liếc anh: "Tôi không bao giờ... ngu ngốc như thế thêm lần nào nữa."

Anh cười rồi nhìn ra ngoài xe. Khoảng ba, bốn tiếng đi đường sau đó, tôi không nói gì nữa, còn anh thì có tâm sự nên hai người đều ngầm nhất trí là giữ im lặng, mãi cho đến khi ánh đèn thị thành hiện ra trước mắt, giống như những ngôi sao đang uốn lượn. Tôi bỗng nhiên có dự cảm tại thành phố phồn hoa này, chúng tôi sẽ bị càn quét, không biết sẽ xảy ra những thăng trầm gì, và càng không biết sẽ có kết cục ra sao.

*****

Edit: Sa

Xe dừng trước phòng trọ ở trung tâm thành phố, tòa nhà tập đoàn Vinh Uy ở cách đó không xa, ánh sáng từ những cột đèn neon chạy lên chạy xuống như thủy triều, ở giữa là một trái tim hoàn mỹ được tạo bởi những ánh đèn đỏ rực.

Đó là thiết kế đặc biệt để chúc mừng tiệc đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh thì thấy anh cũng đang ngẩng đầu nhìn trái tim đỏ thắm đó, tôi thấy trái tim đang đập mạnh của mình như loạn nhịp.

"Giờ này phải là thiết kế khác mới đúng, xem ra bộ phận kỹ thuật quên đổi rồi." Anh nhìn tôi, mỉm cười, "Cho anh lánh nạn được không?"

Căn hộ này vốn là của anh mà, tôi giữ chìa khóa chỉ vì chưa có cơ hội trả lại thôi. Tôi lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, "Của anh nè, tự về đi."

"Em nhờ bạn cùng phòng điều tra viện mồ côi đúng không?" Anh hỏi tôi với vẻ thản nhiên, "Bây giờ về với bộ dạng thế này không sợ cô ấy lo lắng hả?"

Tôi hoảng hốt nhìn anh, đến cả chuyện lén điều tra tôi mà anh cũng nói ra, điều này có nghĩa là... anh muốn nói sự thật cho tôi biết?

Nhưng khi chúng tôi vào nhà thì anh lại không nói tiếng nào.

Căn hộ dành cho một người ở được bài trí tinh tế khi có hai người thì hơi chật chội. Hơn nữa cả hai chúng tôi đều có chuyện muốn nói nhưng lại không mở lời được, cứ ngồi trong phòng khách cũng là phòng bếp nhỏ xíu khiến tôi không chịu nổi tình cảnh hai người bốn mắt nhìn nhau thế này nên nói, "Tôi đi nấu nước."

Anh "ừ", một lát sau mới nói, "Anh đi tắm đây."

Tôi bật lửa nấu nước, thấy có gì đó sai sai.

Em nói em khổ sở... Anh vẫn yêu em...

Một giọng hát lạc nhịp truyền tới tai tôi, tôi chăm chú nghe rất lâu mới nhận ra đó là bài "Tĩnh lặng" của Châu Kiệt Luân.

Thật không thể tin nổi là một người luôn trầm tĩnh như Thẩm Khâm Tuyển lại hát hò trong lúc tắm, mà còn hát lạc nhịp nữa chứ. Tôi thấy rất buồn cười, thế là dựa vào cửa phòng tắm nghe anh hát.

Anh không muốn chia tay, sao em còn muốn anh tươi cười như chưa từng xảy ra chuyện gì...

Giọng hát thiết tha, tràn đầy xúc cảm, có lẽ anh đang hát lên chính tâm trạng của mình. Tôi ngẩng đầu nhìn trái tim trên tòa nhà tập đoàn Vinh Uy, ắt hẳn trái tim của chàng trai đang tắm kia đang bị tổn thương sâu sắc.

Không biết qua bao lâu cánh cửa phòng tắm được mở ra, anh hoàn toàn không ngờ tôi đứng gần cửa nên hết hồn, "Em đứng đây làm gì?"

Tôi không nỡ nói giọng hát của anh dở tệ nên lúng túng nói: "Nước sôi rồi, anh muốn uống không?"

Anh không có quần áo để thay nên mặc lại áo sơ mi và quần tây, nhưng không cài hai cúc áo trên cùng làm lộ ra lồng ngực và xương quai xanh ngăm đen rắn chắc.

So với những cơ bắp săn chắc của người mẫu, người đàn ông trước mắt trông có sức sống hơn nhiều, và vô cùng quyến rũ. Tôi rất muốn cởi phăng cái áo của anh, sau đó hướng dẫn các tư thế để chụp ảnh, rồi tưởng tượng đến các cuộn phim đen trắng... Mãi đến khi anh như cười như không hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Không có gì, tôi cần dùng phòng tắm." Tôi chen qua người anh vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Bên ngoài truyền đến tiếng anh dặn dò, "Đừng để vết thương dính nước."

Tôi cũng không có quần áo để thay nên không tắm mà chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ra ngoài. Thẩm Khâm Tuyển ngồi trên sofa, anh đã bật đèn phòng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt của tôi rơi xuống hai ly nước ấm được đặt trên bàn.

Trong hai chiếc ly thủy tinh trong suốt, mực nước ngang bằng nhau, mặt nước tĩnh lặng. Chúng được đặt gần nhau, tựa như một cặp trời sinh.

Trong chớp mắt, tôi có ảo giác như đây là nhà của tôi, và có... người rất quan trọng với tôi.

Người đó lẳng lặng nhìn tôi, tựa như đã chờ tôi rất lâu rồi.

Tôi đứng yên cho đến khi lý trí đè nén được cảm xúc mơ hồ ấy mới cúi người lấy một ly nước, không nhìn anh mà nói, "Tôi lên lầu ngủ đây."

Trên lầu được thiết kế thành phòng ngủ, tôi cuộn chăn nằm trên chiếc nệm êm ái, qua hàng lan can có thể thấy được toàn cảnh phòng khách bên dưới. Tôi nhìn xuống thì thấy Thẩm Khâm Tuyển đang nằm xuống, giơ tay tắt đèn khiến không gian tối đen như biển sâu vô tận, chỉ tồn tại tiếng hít thở mà thôi.

Trải qua một ngày lo lắng và sợ hãi khiến toàn thân mệt mỏi vô cùng nên tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

"Ông ơi, sao sủi cảo không ngọt thế?" Tôi nghe thấy giọng của mình, "Cháu muốn ăn sủi cảo ngọt..."

"Không có loại sủi cảo ngọt." Một cậu bé cũng đang nghịch bột với tôi cười, "Ngốc quá."

"A Tuyển, không được nói em ngốc."

Tôi không biết rốt cuộc có làm được sủi cảo ngọt hay không vì hình ảnh đã thay đổi.

Cậu bé đó giận dỗi ngồi cạnh tôi, còn tôi thì được một cô xinh đẹp ôm vào lòng, tôi cười với cô, sau đó bỗng nhiên có một thứ mềm mại nhưng cũng rất nặng đè lên người tôi, trước mắt tôi toàn là máu. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết mình không thở nổi, toàn thân cũng không nhúc nhích được...

"Bạch Hi, Bạch Hi. Anh ở đây." Một giọng nói nam tính nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, kéo tôi ra khỏi nỗi sợ hãi, "Là mơ thôi, giả thôi. Tỉnh dậy nào."

Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy bóng điện trên lầu đang phát sáng, Thẩm Khâm Tuyển ngồi bên giường cúi người ôm tôi, anh liên tục vỗ nhẹ tay vào mặt tôi, đến khi xác định tôi đã tỉnh thì vuốt tóc tôi, anh như trút được gánh nặng, "Ngốc ạ, là mơ thôi."

Tôi không biết nước mắt đã làm ướt cả khuôn mặt, tôi chỉ kinh ngạc nhìn anh rất lâu, chiếc mũi cao thẳng của anh bị ánh đèn chia làm hai nửa sáng tối, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt ấy chan chứa sự quan tâm rất dễ nhận ra.

Anh không còn là Thẩm Khâm Tuyển lạnh lùng, điềm tĩnh mà tôi biết.

Tôi bật khóc, ngồi dậy ôm cổ anh, "Anh nói cho em biết đi được không, ngay bây giờ nói cho em biết đi, em mơ thấy anh trai, có cả một người phụ nữ rất đẹp nữa. Sau đó toàn là máu... Anh nói cho em biết đi, chuyện gì đã xảy ra với em?"

Giọng tôi đứt quãng vì khóc, tôi ôm chặt anh giống như anh là khúc gỗ cứu vớt đời tôi.

Anh từ từ giơ tay ôm lại tôi, kề mặt tới gần tôi, cúi đầu tôi: "Có phải em mơ thấy một chiếc xe, ngồi bên trái em là một cậu bé, còn em thì đang ngồi trong lòng của một người phụ nữ trẻ tuổi đúng không?"

Tôi ngừng khóc, muốn buông anh ra để nhìn anh.

Nhưng anh ôm chặt tôi hơn, không để tôi lùi ra, "Sau đó, em thấy rất nhiều rất nhiều máu?"

Tôi ngừng thở, nhìn vào bức tường trước mặt, thấy lòng trống rỗng. Tôi gật đầu.

"Cậu bé kia là anh, còn cô ấy... là mẹ em. Lúc xảy ra tai nạn, chúng ta đang ở cùng nhau..."

Anh nói tới đó thì ngừng lại, buông tôi ra rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

"... Anh nói tiếp đi." Tôi nghe thấy giọng nói của mình như kẻ mộng du.

"Đau đầu không?" Anh lo lắng nhìn tôi tựa như tôi là quả bom hẹn giờ, "Hay là ngày mai chúng ta nói tiếp nhé?"

"Em rất khỏe." Tôi nhấn mạnh, "Em muốn nghe."

Anh ngồi lên giường, hít sâu một hơi rồi nói:

"Em họ Tô, tên khai sinh là Tô Nghiên. Khi đưa em đến viện mồ côi, ông đã đổi tên cho em.

Ba em là đàn em cùng trường của ba mẹ anh khi đi du học, nhỏ hơn hai khóa, sau khi tốt nghiệp thì về làm kiến trúc sư cho Vinh Uy. Lúc ba mẹ anh gặp chuyện không may, ông nội bị đả kích rất lớn, ngành công nghiệp nặng của Vinh Uy bị đình trệ, thậm chí đến mức suýt phá sản, khi đó chú Tô đã dẫn dắt nhân viên công ty làm việc, hơn nữa còn vượt qua được đối thủ cạnh tranh, đặt nền mống vững chắc cho Vinh Uy.

Một thời gian ngắn sau thì chú Tô kết hôn rồi nhanh chóng sinh ra em. Mẹ em biết ba mẹ của anh mất sớm, còn ông nội thì luôn bận rộn nên cô đã chăm sóc anh, xem anh như con ruột của mình. Năm em bốn tuổi, cô chú dẫn chúng ta đến công viên chơi, trên đường đi thì xảy ra tai nạn, bọn họ qua đời trên đường đến bệnh viện.

Lúc đó... Khi chiếc xe kia lao tới, cô đã dùng thân mình để che chắn cho hai chúng ta, lưng của cô bị những mảnh kính đâm vào nhưng cô vẫn luôn ôm chặt chúng ta."

Giọng của anh nhỏ dần, có lẽ vì đang nhớ lại cảnh tượng thảm khốc đó mà ban đầu giọng của anh rất điềm tĩnh, nhưng càng về sau thì càng trở nên run rẩy.

"Sau đó xe cảnh sát và xe cứu thương tới, bọn họ đưa hai chúng ta ra khỏi xe. Mặt của em dính đầy máu, em cứ chui vào lòng mẹ không chịu ra. Bác sĩ kéo mạnh chúng ta ra rồi đưa đến bệnh viện.

Em không bị thương nhưng cứ khóc mãi, ai dỗ cũng không được. Không ai dám nói cho em biết là cô chú đã qua đời, nhưng em cũng tự hiểu, rồi sau đó em nín khóc, em trở nên kỳ lạ, không thể nhìn vật gì liên quan đến cô chú, mỗi lần về nhà thì cả người em run lẩy bẩy, không dám mở mắt. Bác sĩ nói em bị đả kích nghiêm trọng, không biết qua bao lâu thì di chứng tinh thần sau tai nạn mới hết. Lúc đó, chỉ cần nhìn thấy thứ gì quen thuộc thì em đều sợ hãi. Bác sĩ đề nghị đưa em đến một nơi xa lạ để tĩnh dưỡng, thế nên ông nội nhờ người đưa em đến thành phố kế bên, có lẽ vì ở đó không có người quen, cũng không có thứ gì quen thuộc nên em không phát bệnh, cũng không khóc. Thỉnh thoảng bác sĩ hỏi chuyện về ba mẹ em thì em chỉ lắc đầu không nói gì cả, nhưng bệnh tình giảm bớt rất nhiều.

Sau khi hội chẩn, bác sĩ đề nghị vẫn làm theo phương pháp cũ, đó là để em sống ở nơi hoàn toàn xa lạ, như thế thì có thể em sẽ tự khỏi bệnh.

Cân nhắc rất nhiều nơi, cuối cùng ông nội chọn thành phố Thịnh Hải, hoàn cảnh ở đó rất tốt, gần biển, cũng gần thành phố này nên ông quyết định đưa em đến đó. Khi đến đó, tình trạng của em càng ngày càng tiến triển tốt, bác sĩ nói vì chịu cú sốc khi còn quá nhỏ nên di chứng tinh thần rất trầm trọng, hoàn cảnh mới rất có lợi để em tự khỏi bệnh. Vì thế... em dần quên hết mọi chuyện."

"Bây giờ em đã khôi phục trí nhớ, tuy chỉ là những hình ảnh rời rạc." Anh nắm chặt tay tôi, "Đó là toàn bộ những gì anh gạt em."

Tôi bật ngồi thẳng dậy, đưa tay nhéo mạnh má mình. Khi cơn đau truyền tới, tôi mới nhăn mặt buông tay, lầm bầm: "Không phải mơ ư?"

Còn anh dựa vào đầu giường nhìn hành động ngốc nghếch của tôi, ánh mắt sâu thẳm.

Là thật... Là thật.

Tôi lảo đảo bò xuống giường, cúi đầu nói: "Đưa em đi gặp họ đi."

Anh nhìn tôi, trả lời không chút đắn đo, "Được."

Anh lấy áo khoác choàng lên người tôi, kéo tôi đi ra ngoài. Trong bóng đêm, tiếng bước chân của chúng tôi vang lên rõ ràng, từng bước từng bước, như đang bước về quá khứ.

Vì rất khuya rồi nên đường phố vắng tanh, chỉ có xe của chúng tôi chạy băng băng trên đường. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lái xe nhanh đến thế, tôi mở hé cửa sổ, nheo mắt nhìn khung cảnh lướt qua vun vút bên ngoài. Những cột đèn đường thẳng tắp, ánh đèn nối dài như đến tận cùng. Một cơn gió thổi mạnh qua làm mũi tôi hơi rát, tôi nghe trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá mà tôi thích.

Nghĩa trang nằm ở phía nam thành phố, từng khoảnh đất ngủ yên trong bóng tối, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua mang theo bụi bặm. Tôi xuống xe, ba mẹ tôi đang nằm ở bên trong bức tường trắng thấp đó sao?

Như nhìn thấu sự sợ hãi của tôi, anh đi vòng qua đầu xe đến trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Chúng ta vào thôi."

Tôi cố gắng cười với anh, tay trái để ra sau lưng nắm chặt lại, đầu ngón tay lạnh ngắt vì sợ.

Anh không nói gì nữa mà tách bàn tay tôi ra rồi nắm chặt, dắt tôi vào nghĩa trang.

Tôi đi theo anh, lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh khiến tôi can đảm hơn nhiều. Anh dừng lại, tôi cố gắng bình tĩnh nhìn phần mộ.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thân của mình.

Họ y như trong tưởng tượng của tôi. Ba gầy, tóc rối bù, nhưng trông như một người hùng, còn mẹ giống như trong ký ức ít ỏi của tôi, mẹ rất đẹp, mái tóc đen dài, khóe mắt cong cong, nụ cười ấm áp.

"Ba, mẹ..." Lần đầu tiên được gọi ba mẹ sao mà nghẹn ngào, "Con xin lỗi, con quên mát ba mẹ bao nhiêu năm nay."

Nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, tôi ngồi thụp xuống, cố gắng che miệng lại, rất sợ sẽ khóc thành tiếng. Anh đứng bên cạnh tôi, vẫn không nói gì mà cúi người đưa khăn tay cho tôi, sau đó đi xa ra một khoảng.

Chiếc khăn có mùi hương cỏ thoang thoảng. Theo từng tiếng nấc, không khí trong đầu tôi như bị rút dần đi, chỉ còn lại khoảng không.

Song, từng câu từng chữ mà Thẩm Khâm Tuyển đã nói với tôi vẫn như in đậm tại nơi rỗng không đó. Tôi nhớ lại cảnh tượng ấy.

"Ba, con muốn chơi trò xe đụng."

Mẹ ôm tôi vào lồng ngực ấm áp, nói với Thẩm Khâm Tuyển: "A Tuyển, lát nữa cháu chơi cùng Nghiên Nghiên nhé."

"Cháu không chơi đâu, lần nào em ấy thua cũng khóc."

"Em cũng không thèm chơi với anh đâu."

Ba đang lái xe thì quay lại nhìn chúng tôi, chính lúc đó tôi nghe thấy tiếng phanh gấp chói tai, mặt đường rải nhựa hằn vết bánh xe, mẹ nhào qua che cho tôi và Thẩm Khâm Tuyển...

Trên cổ, trên mặt tôi có gì đó dính dính ướt ướt...

Đó là máu của mẹ!

Anh không lừa tôi, ba mẹ của tôi rất yêu thương tôi, còn tôi lại quên mất họ suốt bấy lâu nay.

Đến khi kiệt sức vì khóc, chiếc khăn tay cũng đã ướt đẫm thì tôi mới vịn đầu gối từ từ đứng dậy.

Hai chân tê rần, tôi quay đầu thì thấy cách đó không xa, Thẩm Khâm Tuyển đứng quay lưng về phía tôi, một chấm đỏ lóe sáng nơi ngón tay anh. Tôi không gọi anh mà lấy khăn giấy từ trong túi ra định lau sạch bia mộ.

Lúc cúi người xuống mới nhận ra tấm bia rất sạch, cỏ ở hai bên cũng đã được dọn sạch sẽ. Tôi ngẩn người, tay vẫn giơ ra.

"Anh thường đến thăm cô chú." Anh vỗ nhẹ vai tôi, "Thăm xong rồi, chúng ta về nhé?"

Tôi lau nước mắt gật đầu, được anh nắm tay dẫn đi.

Vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, phần mộ càng lúc càng nhỏ, tôi có cảm giác rất khó tả.

Rõ ràng gió đêm rất lạnh, nhưng lại thấy sao mà ấm quá.

Tôi vẫn không thể ăn cơm do mẹ nấu, không thể nghe tiếng ba gọi mình, nhưng tôi đã từng có những điều đó. Lúc này, tôi đã dần có lại sức, "Cảm ơn anh."

Anh dừng lại nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười rất tươi.

Anh cười rất đẹp, không chút kiêng dè, anh của lúc này là một Thẩm Khâm Tuyển xa lạ mà tôi đã từng quen.

Vành mắt tôi đỏ ửng, anh cười nhẹ, khẽ kéo tôi vào lòng, dịu dàng nói: "Lúc trước có rất nhiều lần muốn nói cho em biết nhưng anh sợ em như hồi bé, không nhận ra ai cả..."

"Em hiểu."

"Cô chú qua đời cũng không sao." Anh khẽ vuốt tóc tôi, "Anh ở đây, luôn luôn ở đây."

Trong vòng tay của anh, tôi bình tĩnh trở lại. Trên đường về, tôi có cảm giác như vừa bước qua cánh cửa sinh tử. Tựa lưng vào ghế, tôi nghĩ đến chấm đỏ ban nãy thì quay đầu, "Cho em một điếu thuốc được không?"

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, nói dứt khoát, "Không có."

"Rõ ràng em thấy anh hút thuốc mà." Tôi xoa mi tâm, cố gắng làm mình tỉnh táo, "Trong xe cũng có mùi thuốc lá, anh cũng hút thuốc đúng không?"

"Ngủ một chút đi." Anh có vẻ lúng túng, "Đừng đòi hút thuốc mãi thế."

Chẳng phải bây giờ anh đã không còn tư cách nói thế rồi sao? Tôi nhăn mày, "Anh lại quay trở về với Thẩm Khâm Tuyển mà em biết đấy hả?"

Xe nhẹ nhàng chạy trên đường, hình như đã giảm tốc độ, mắt tôi dần khép lại, cuối cùng cũng không nghe thấy anh trả lời.

*****

Edit: Sa

Tuy cả đêm không ngủ nhưng hôm sau tôi vẫn tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Tôi nằm trên giường nhìn ra bên ngoài thì phát hiện rèm cửa được kéo kín mít làm ánh sáng không lọt vào phòng nên tôi không đoán được đã mấy giờ rồi.

Tôi với lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, khi nhìn thấy con số mà kim giờ chỉ vào thì lập tức bật dậy.

Tôi vào phòng tắm vừa đánh răng vừa suy nghĩ những việc cần làm. Hôm nay phải chọn đề tài cho số báo sau, đi mua điện thoại, rồi làm lại sim... Thời gian vừa rồi có quá nhiều việc xảy ra, bất kể tôi là Bạch Hi hay Tô Nghiên thì tôi cũng chỉ có thể đứng yên đón nhận từng cơn bão táp. Vỗ nước lạnh lên mặt, nhìn gương mặt mờ mờ trong gương, tôi bất giác cảm thấy mình như con lật đật, cho dù thế gian có biến đổi thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần tôi còn làm việc là tôi sẽ không bao giờ gục ngã, tôi vẫn là Bạch Hi.

Lau mặt xong rồi ra phòng khách, trên bàn có cái hộp nhỏ đè lên một mẩu giấy.

Trong tủ lạnh có cháo, hâm lại rồi ăn; nhớ đi làm lại số điện thoại để liên lạc.

Ký tên là "A Tuyển".

Có dòng nước ấm từ từ chảy qua tim.

Bây giờ là mười giờ, có lẽ anh dậy rất sớm, chuẩn bị đồ ăn cho tôi rồi mới về nhà thay quần áo đi làm. Anh cũng thức cả đêm mà vẫn có thể đi làm như bình thường, quả nhiên luôn là Thẩm Khâm Tuyển mà tôi biết.

Dĩ nhiên lúc này tôi không hề biết bên ngoài kia, thế giới đã nổ tung như thế nào.

Tôi đứng ở cửa hàng điện thoại, vừa nhét sim vào điện thoại mới thì tiếng chuông điện thoại réo vang như nước tràn đê. Tôi luống cuống tay chân mở ra xem, toàn là thông báo có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Có khoảng ba mươi cuộc gọi từ Thẩm Khâm Tuyển, thời gian là sau khi tôi xảy ra tai nạn vào hôm qua.

Kéo xuống phía dưới còn có cuộc gọi từ Mạch Trăn Đông và Tần Mâu, cùng với một số lạ.

Chữ ký Lý Hân, chỉ viết mấy dòng ngắn ngủi mà có rất nhiều dấu chấm than làm tôi nhìn mà giật mình.

Hai người đang ở đâu? Mau lết xác về đây!!!!!!

Tôi không hiểu chị ta có ý gì, đang do dự có nên nhắn trả lời lại hay không thì chuông điện thoại vang lên, là Mạch Trăn Đông gọi tới.

Tôi nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Mạch Trăn Đông mắng: "Bạch Hi, em làm cái quái gì thế? Anh mặc kệ chuyện của Thẩm Khâm Tuyển và Tần Mâu, nhưng sao em cũng dính vào?"

Tôi ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì, anh ấy nghĩ tôi chột dạ, nói tiếp: "Hôm qua, trong tiệc đính hôn, Tần Mâu và tất cả khách khứa đợi đến hai, ba tiếng đồng hồ nhưng mãi mà cậu ta vẫn không xuất hiện, là vì đi tìm em đúng không? Hai người luôn ở cùng nhau đêm qua đúng không?"

Tôi mơ hồ, đâu phải như mọi người nghĩ. Tôi gặp tai nạn giao thông, không biết vì sao Thẩm Khâm Tuyển lại biết rồi chạy tới tìm tôi... Nhưng anh nói lễ đính hôn đã bị hủy bỏ rồi mà.

"Em đang ở đâu?" Anh ấy thấy tôi không nói gì thì hỏi, "Về chưa?"

"Rồi, em định đến công ty họp chọn chủ đề."

"Đừng đến công ty!" Anh ấy hét lên, "Có mấy phóng viên đã biết thân phận của em rồi, Thẩm Khâm Tuyển có ở cạnh em không?"

"Không có." Tôi cố gắng giải thích, "Em không bỏ trốn với anh ấy, chuyện anh ấy và Tần Mâu hủy lễ đính hôn không liên quan gì đến em cả, thật đấy."

"Tóm lại là em đừng tới công ty. Anh đang có việc nên không ra ngoài được, lát nữa sẽ đi tìm em, em tìm chỗ nào trốn đi."

Sau khi cúp điện thoại, tôi như lọt vào sương mù, cảm thấy anh ấy chỉ đùa thôi, nhưng thực tế lại không như tôi nghĩ, tôi lên mạng thì thấy ngay tin được chú ý nhất là: Nghi ngờ vị hôn phu bỏ trốn, giấc mộng gả vào nhà giàu của Tần Mâu tan vỡ.

Tôi lướt nhanh bài báo, nội dung đại khái là rất đồng cảm với Tần Mâu, mắng Thẩm Khâm Tuyển phụ tình bạc nghĩa, thậm chí cuối bài còn có "người biết rõ nội tình" nói "Người thứ ba quen nhà trai lúc chụp hình cưới cho hai người, đang làm việc cho một tòa soạn nổi tiếng."

"Nói về mình đó hả?" Tôi dở khóc dở cười đứng ở cửa, nhất thời không biết nên đi đâu, ngay sau đó Thẩm Khâm Tuyển gọi đến, "Bạch Hi, hôm nay em đừng đi đâu cả, cứ ở nhà nhé."

Một điều kỳ lạ là tôi cảm nhận được sự thay đổi trong quan hệ của chúng tôi. Anh nói xong, qua một lúc vẫn không thấy tôi đáp lại thì lo lắng hỏi, "Em có sao không?"

"Anh có biết là cả thế giới đều cho rằng em là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người không?"

Tôi và anh từng "hẹn hò". Tôi từng tỏ tình với anh, anh bỏ lễ đính hôn để đi tìm tôi... Mỗi một việc đều có thật, nhưng chúng tôi hoàn toàn trong sạch, chúng tôi đều hiểu rõ.

Nhưng điều đó rất giống dối trá, còn tôi thì không có gì để nói, cũng không thể giải thích.

"Em về nhà trước nhé, xong việc anh sẽ về giải thích với em." Anh bình tĩnh nói, "Bạch Hi, em hãy tin anh, anh sẽ không làm tổn thương em đâu."

Điện thoại liên tục nhận được tin nhắn, toàn là số lạ, đều gọi tôi là "cô Bạch" rồi hỏi những chuyện liên quan đến "bỏ trốn".

Tôi gửi tin nhắn xin nghỉ phép cho công ty rồi tắt máy mà không đợi hồi âm, sau đó vội vã đón xe về phòng trọ.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, cả thành phố âm u, không có tia nắng nào. Tôi nhìn tòa nhà cao chót vót ở gần đó, biết rằng anh đang ở đó, chỉ cách chỗ tôi vài trăm mét. Sau đêm qua, quan hệ của chúng tôi lại càng thêm rối rắm.

Cốc nước ấm trong tay đã hoàn toàn lạnh ngắt, tôi nghe được tiếng động ngoài cửa.

Thẩm Khâm Tuyển mở cửa đi vào, thấy tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa thì thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném áo vest lên sofa rồi kéo một cái ghế đến ngồi gần tôi, dè dặt hỏi: "Em có ổn không?"

"Em có rất nhiều chuyện không hiểu." Tôi đưa cho anh tờ báo đã mua ở dưới lầu "Sao truyền thông lại biết những chuyện này?"

Anh im lặng nhận lấy tờ báo, mệt mỏi xoa mi tâm, "Đây là chuyện của anh và cô ấy, xin lỗi đã kéo em vào. Anh sẽ xử lý tốt."

Tôi nghĩ đến việc anh vội vàng chạy đi tìm tôi rồi lại thức suốt cả đêm, đôi mắt sâu thẳm như càng sâu hun hút. Tôi thở dài, thả lỏng nét mặt, "Anh... nói cho em biết được không?"

"Chắc là đoàn đội truyền thông của Tần Mâu viết bản thảo." Anh nhìn sang chỗ khác, nói chậm rãi, "Buổi lễ đính hôn bị hủy bỏ đột ngột quá, cô ấy mời rất nhiều người trong giới, hành động của anh khiến bọn anh trở tay không kịp... Hơn nữa hôm qua đúng là xảy ra chuyện đột ngột, anh gấp quá..." Anh mất tự nhiên nhìn tôi, nói, "Tóm lại là lỗi của anh nên anh hiểu việc họ đổ hết tất cả lên người anh."

"Nhưng anh thực sự không nghĩ họ lại làm thế với em, có lẽ là muốn trả thù." Thẩm Khâm Tuyển mấp máy môi, ánh mắt lạnh lẽo.

"Cô ấy biết giữa chúng ta không hề có chuyện gì đúng không?" Tôi lắp bắp, sau chuyện tối qua, có rất nhiều sự việc khó hiểu dần trở nên dễ hiểu, ví dụ như tôi nghĩ một người thông minh và điềm tĩnh như Thẩm Khâm Tuyển sẽ không bao giờ "thuê" bạn gái để đả kích Tần Mâu, ép cô ấy về lại với mình.

Tôi thấy đôi lông mi dài của anh khẽ rung, giọng nói trầm tĩnh, "Đúng vậy. Từ đầu đến cuối, chuyện của anh và cô ấy không liên quan gì tới người khác."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, "Vậy nên việc anh nhờ em giả làm bạn gái anh chỉ là một cái cớ mà thôi."

"Anh chỉ muốn biết em sống thế nào thôi..." Gương mặt đẹp trai của anh bỗng nhiên hơi co quắp, "Nhưng nếu đột ngột tiếp cận em thì anh sợ em sẽ nghi ngờ..."

"Lần em bị đánh rớt phỏng vấn cũng là do anh bảo bọn họ tuyển em?" Tôi nhớ đến thái độ và lời nói của HR lâu năm trong lần tôi được tuyển dụng thì cười khổ.

Anh không phủ nhận mà thẳng thắn nói: "Lúc em tới phỏng vấn thì anh có thấy."

"Từ nhỏ đến lớn, luôn có người tốt bụng giúp đỡ em nhưng không chịu tiết lộ thân phận của mình. Em cứ nghĩ đứa trẻ nào ở viện mồ côi Thịnh Hải đều như vậy."

Đôi mắt anh dịu dàng vô hạn, "Anh vẫn còn giữ những bức thư mà em gửi."

Rất tự nhiên, rõ ràng là anh không yêu tôi nhưng cứ luôn đưa ra những "nguyên tắc sống" cho tôi, đó đều xuất phát từ sự quan tâm của một người anh dành cho em gái mình tuy không thể đến gần trong suốt gần hai mươi năm. Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, khi màn sương mù bị phá tan, tôi cảm thấy vô cùng mất mát.

Cảm giác mất mát ấy rất phức tạp, phức tạp như quan hệ của chúng tôi khiến tôi không dám nghĩ nhiều. Tôi ngồi yên đó, nghe giọng nói điềm tĩnh của anh khi hỏi tôi: "Bạch Hi, em có thấy con người rất kỳ lạ không? Rõ ràng em biết người đó rất lâu rồi, nhưng kết quả là em nhận ra mình không hề biết chút gì về người đó."

Tôi không hỏi rõ, chỉ đáp lại, "Biết rất lâu nhưng vẫn là người xa lạ... Đó là vì anh ta không muốn tìm hiểu về người đó thôi."

Anh ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời của anh nhìn tôi ẩn chứa điều gì đó mà tôi không hiểu. Anh im lặng hồi lâu mới trả lời tôi: "Cũng có thể là do anh ta không dám đến gần để tìm hiểu về người kia."

"Uhm... rốt cuộc là... tại sao anh lại chia tay Tần Mâu?"

Anh nhếch môi cười, giơ tay vuốt tóc tôi, "Cô nhóc, em không hiểu đâu."

Sao tôi lại không hiểu chứ, tôi cũng đã yêu đơn phương, đã thất tình, đã đau khổ. Nhưng anh không muốn nói thì thôi vậy. Hơn nữa bây giờ tôi còn có chuyện phải lo nữa.

Tôi nhìn anh, chau mày nói: "Em không đi làm được, thầy bảo thời gian này em đừng tới tòa soạn."

Tôi nhận thấy nụ cười của anh vụt tắt, nói với vẻ khó chịu:"Hôm nay em liên lạc với Mạch Trăn Đông?"

"Vâng." Tôi chợt nhớ lát nữa Lão Mạch sẽ đến tìm tôi nên vội vàng lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở màn hình khóa thì bị anh giật mất.

Anh cười lạnh lùng, ánh mắt u ám, "Bạch Hi, anh đã bảo em đừng qua lại với anh ta cơ mà."

"Cho dù anh là anh của em thì cũng không có quyền cấm em qua lại với ai." Tôi bình tĩnh nói.

Anh ngẩn người, có lẽ rất tức giận nhưng vẫn kiềm chế, kéo tôi đứng lên.

"Gì thế?"

Anh kéo tôi ra khỏi nhà rồi tiến vào thang máy, khi xuống bãi đỗ xe anh mới nói: "Với tư cách là anh của em, anh sẽ tặng em một món quà."

Hoàng hôn, xe chạy trên cầu, từ đây có thể nhìn rõ mặt trời dần khuất bóng, chỉ để lại một khoảng trời màu cam nơi cuối chân mây.

"Những năm qua anh luôn nhớ em ư?" Tôi ngạc nhiên, hỏi anh.

"Sau khi em thi vào đại học ở đây thì anh thường hay đến trường em. Bạn học này, em không để ý chút nào hết hả?" Thẩm Khâm Tuyển mỉm cười, "Ngày tuyển dụng anh cũng đến."

"Hả?" Tôi nhớ lại đợt Vinh Uy tuyển dụng, sau vòng làm việc nhóm là vòng phỏng vấn cuối cùng, "Anh biết em nộp đơn?"

Nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn, "Hôm đó họ có báo với anh, nói biểu hiện của em rất tốt, có thể nhận vào làm, nhưng đợi hoài mà không thấy em đâu cả, thật là không còn gì để nói."

Tôi cũng dở khóc dở cười, cứ nghĩ hôm đó mình rất thuận lợi, nào ngờ đằng sau lại có chỗ dựa vững chắc như thế.

"Tất nhiên là bản thân em cũng rất xuất sắc." Có lẽ nhận thấy sự lúng túng của tôi nên anh chuyển đề tài, "Vinh Uy hợp tác với trường của em tổ chức rất nhiều hoạt động, nhưng anh không thấy em tham gia bao nhiêu."

Tôi cười xấu hổ, tuy thành tích hồi đi học của tôi rất tốt, nhưng thú thật là tôi chẳng có hứng thú gì với chuyện học hành cả, hồi đó nhịn ăn nhịn uống mua được cái máy ảnh cũ, thế nên thời gian rảnh sau giờ học đều dùng để chụp ảnh.

"Anh còn giữ bảng điểm bốn năm đại học của em, điểm cao lắm." Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, giọng điệu cứ như là phụ huynh trong nhà, "Anh cứ nghĩ em sẽ xuất ngoại."

"Em cũng muốn đi, nhưng không có tiền. Nhanh chóng tìm việc vẫn thực tế hơn."

Anh nheo mắt, nhìn tôi bằng vẻ nửa thật nửa giả, mỉm cười, "Thật ra đó cũng là quãng thời gian khó khăn đối với anh, nếu em quyết định ra nước ngoài thì anh sẽ phải nghĩ ra phương án cấp học bổng cho em."

"Anh không cần phải tốt với em thế đâu." Tôi nói, "Cho dù trước kia ba mẹ em đã từng chăm sóc anh thì đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi."

Anh cười. Xe đã qua cầu vượt, đường phố im ắng, hàng cây ngô đồng ở hai bên đường tựa như những binh lính đang đứng thẳng, trên các chạc cây đã lú nhú những chồi non. Đường Hoa Sơn được xưng là một trong những con đường giàu có nhất, những ngôi biệt thự kính cổng cao tường san sát nhau, những cây tường vi tạo thành một hàng rào thấp trước nhà, giữa các ngôi nhà còn thỉnh thoảng bắt gặp vài quán cà phê độc đáo. Hồi còn học đại học, tôi và Hứa Trác rất thường tới đây đi dạo, lần nào hai đứa cũng ảo tưởng có thể được sống ở nơi này.

Xe chạy được một đoạn trên đường Hoa Sơn thì dừng lại, Thẩm Khâm Tuyển chỉ vào một ngôi biệt thự rồi ra hiệu bảo tôi xuống xe, còn hỏi: "Còn nhớ không?"

Tôi nhìn tầng lầu của ngôi nhà đằng sau cánh cổng sắt tinh xảo.

Tôi ngơ ngác đứng ngoài cổng, đột nhiên nghĩ khi mở cánh cổng ra sẽ là một cái sân nho nhỏ, có xích đu, có vườn hoa, tuy không mọc gọn gàng nhưng tràn đầy sức sống.

Thẩm Khâm Tuyển lấy chìa khóa mở cổng, tôi nhìn theo khe hở giữa hai cánh cửa đang dần mở rộng, cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng đúng như tôi nghĩ. Bóng anh đổ dài trên mặt đất, gương mặt mơ hồ vì đứng ngược sáng, còn giọng nói thì ấm áp như gió xuân, "Chào mừng em về nhà."

Sàn nhà được lót bằng gỗ, phòng khách rất rộng, sofa được bao phủ bằng lớp vải trắng, rèm cửa màu xanh khẽ lay động bởi cơn gió chiều bên ngoài cửa sổ chỉ được đóng một nửa, còn cái ghế bị chồng lên bàn ăn đã nói lên rằng nơi này không có ai ở rất lâu rồi.

"Nhà em?" Tôi đứng ở phòng khách, cảm thấy rất khó tin.

Anh nhét cà vạt vào trong kẽ hỡ giữa hai cúc áo. Anh đang mặc áo sơ mi và quần tây đơn giản, hai bên tóc mai khẽ rối, đôi chân dài thẳng tắp. Tôi nhìn anh với vẻ ngạc nhiên khi anh bật đèn lên, lấy cái ghế từ trên bàn ăn xuống, ngoảnh đầu hỏi tôi: "Thế này giống nhà chưa?"

Tôi ngồi xuống bàn ăn, rồi đi xung quanh nhìn trái ngó phải, sau đó phấn khích chạy lên lầu khiến sàn gỗ kêu ầm ầm, có lẽ ai mà nghe tiếng động đó thì sẽ xót sàn lắm.

Tôi đẩy từng cánh cửa phòng ra, thầm suy đoán đây là phòng của ba mẹ, kia là đồ của mình. Phải chăng ba mẹ đã từng ôm tôi vào một đêm hè mát mẻ sáng trăng bên ngoài ban công?

Sau khi dạo một vòng trên lầu, tôi hài lòng đi xuống phòng khách thì thấy Thẩm Khâm Tuyển đang ngồi trên sofa khẽ ngẩng đầu nhìn tôi, nhướn mày cười, "Thế nào? Thấy quen không?"

"Hồi đại học em có đi dạo khu này, lúc đó còn nói với bạn là sẽ thật hạnh phúc nếu được ở đây nữa." Tôi cười đến cong cả mắt, "Mỗi ngày đều được ngủ trong căn phòng hướng nam, mở mắt là có thể nhìn thấy hàng cây ngô đồng ở bên ngoài cửa sổ. Sau đó em đi đến quán cà phê gần đây ăn sáng, tùy thích chụp ảnh trên con đường thông thoáng này."

"Anh sẽ cho dọn dẹp lại, chủ nhật này là em có thể dọn về ở." Anh giơ tay vỗ vai tôi an ủi, đáy mắt ngập tràn cảm xúc kỳ lạ, "Bạch Hi, thật ra cô chú đã để lại cho em rất nhiều thứ."

Tôi buồn bã. Tôi biết họ cho tôi rất nhiều, nhưng mà, nếu như... có thể nhớ hết tất cả mọi chuyện thì sẽ tốt hơn. Nhưng điều đó quá xa xỉ, mũi tôi cay cay, nói nhỏ, "Em biết. Em rất vui."

Khi đi về, xe chạy thẳng đến tầng hầm tòa nhà Vinh Uy.

Chẳng phải ở đây đang là trung tâm cơn bão sao? Mặc dù an ninh nghiêm ngặt nhưng đại sảnh ở tầng trệt đã có rất nhiều phóng viên mai phục ở đó. Tôi ngồi im trên xe mà không chịu xuống, thấy hơi sợ, "Anh đưa em tới đây làm gì?"

Anh tháo dây an toàn ra, trả lời thản nhiên, "Còn có chút chuyện muốn nói với em, "

Đứng trong thang máy, tôi cứ thấp thỏm không yên vì sợ gặp phải đồng nghiệp cũ. Khi cửa thang máy mở ra, tôi nhìn thấy cô thư ký quen thuộc đang điềm tĩnh nhìn tôi, trông không hề bất ngờ chút nào.

"Anh Thẩm, đã đặt xong bữa tối rồi." Ánh mắt của cô ấy dừng trên mặt tôi rồi vô cùng chuyên nghiệp nhìn sang nơi khác, tựa như gặp tôi ở đây là chuyện rất bình thường.

"Ừ. Đem hai ly cà phê vào." Anh gật nhẹ đầu, "Không có việc gì nữa, cô tan làm đi."

Quả nhiên trong phòng làm việc của anh đã có bữa tối, là món sủi cảo nhân tôm mà tôi thích nhất, anh bảo tôi ăn đi. Thư ký bưng cà phê vào, qua làn hơi nghi ngút từ bát sủi cảo, tôi nhìn thấy anh uống liền một hơi hết nửa ly. Trước khi về, cô thư ký báo cáo: "Phòng thư ký đã lưu lại lời mời phỏng vấn của các tòa soạn, tất cả đã được gửi vào hộp thư điện tử của anh. Ngoài ra... người đại diện của cô Tần đã gọi điện cho anh."

Tôi suýt nghẹn nửa con tôm đang ngậm trong miệng, Thẩm Khâm Tuyển thản nhiên gật đầu, cứ như chẳng để ý gì đến chuyện đó.

Sau khi cô ấy ra về, anh uống hết nửa ly cà phê còn lại, ngồi im chờ tôi ăn xong, sau đó đẩy cái bát tôi ra một bên, nhướn mày hỏi: "Muốn ăn gì nữa không?"

"No rồi." Tôi khách sáo từ chối.

"Uống cà phê đi." Anh chỉ vào cái ly ở bên cạnh tôi, "Anh hy vọng em sẽ bình tĩnh để nghe chuyện mà anh sắp nói."

Cà phê cho đủ lượng sữa và đường, mùi vị rất đậm đặc, khá giống sô-cô-la. Tôi hớp từng ngụm nhỏ, ngạc nhiên nhìn anh.

Anh thấy tôi đã ăn uống xong rồi thì lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

"Cái gì đây?" Tôi nghi hoặc mở nó ra.

Anh không nói gì, tôi đọc nhanh tập tài liệu dày ấy, sau đó thì thấy một cuốn sổ tiết kiệm dành cho tôi.

Tôi nhìn vào con số cuối cùng, nhẩm đếm có tất cả bao nhiêu chữ số, bắt đầu từ hàng đơn vị... Khi nhìn lại tên cuốn sổ tiết kiệm lần nữa, tôi hắt hơi một cái.

Anh buồn cười, "Em vui lắm à?"

"Đây là tiền của... em?" Tôi mơ hồ, "Toàn bộ?"

"Toàn bộ." Anh khẽ mỉm cười, "Nhưng em sẽ còn kinh ngạc hơn khi xem hết mấy giấy tờ này, vì cuốn sổ tiết kiệm này chẳng là gì cả."

"Lên tới tám chữ số mà chẳng là gì cả?" Tôi giật mình, "Mấy thứ kia là gì?"

"Bạch Hi, trước đây ba em là kỹ sư cấp cao của Vinh Uy, lúc đó chú có tám phần trăm cổ phần." Anh bình tĩnh nói, "Sau tai nạn, tất nhiên cổ phần sẽ chuyển sang cho em, anh xin lỗi vì đến bây giờ mới nói cho em biết."

"Tiền trong sổ tiết kiệm là lãi của những năm qua. Tuy thấy nhiều đấy, tiền trong đấy đều là số tiền "chết". Em cũng biết phải xoay vần đồng tiền thì nó mới sinh lãi, nhưng vì chưa nhận được sự đồng ý của em nên anh không thể đầu tư giúp em." Anh cười, "Bây giờ em có thể tự quyết định. Ngoài ra, bắt đầu từ lúc này, em đã trở thành một trong những cổ đông lớn của Vinh Uy."

Crypto.com Exchange

Chương (1-13)