Anh bị lừa rồi
← Ch.27 | Ch.29 → |
Sở Vân Hiên nhướng mày cười nhạt, xoay người một cái, động tác gọn gàng tự nhiên, trang phục màu đỏ theo thân anh xoay vòng.
Thân thể nhẹ nhàng ngồi vào chỗ ghế dựa da hổ xa hoa, nằm nghiêng lười biếng, quần áo rộng rãi buông thả, lộ ra ngực cường tráng rắn chắc. Thái dương có vài sợi tóc nghịch ngợm, tùy ý rũ xuống bên hông. Tay trái chống đỡ thân thể, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ có tiết tấu, mắt phượng quét xuống đám người chờ phía dưới, tuy là tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng cũng đủ làm mọi người cảm thấy giật mình toàn thân, lông tơ dựng thẳng lên.
Không cần đe dọa uy hiếp, chỉ cần một ánh mắt nhìn như ôn hòa thế thôi, mọi người đã rợn cả tóc gáy.
"Cái vị đại gia có ý kiến gì đối với việc Thiên Long hội mở hội sở y dược không?" Khóe miệng mỉm cười, tròng mắt lại xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo.
Mọi người nào dám trả lời, e dè né tránh ánh mắt của anh.
Thật ra thì Thiên Long hội có mở hội sở y dược hay không cùng bọn họ cũng không có quan hệ gì, việc kinh doanh thôi mà, anh thích làm thì làm đi, toàn bộ Trung Quốc có rất nhiều bệnh viện, cũng không phải việc xấu gì. Chỉ là Thiên Long hội trắng trợn mới tới nhiều người như vậy, là rõ ràng cho thấy muốn lũng đoạn thị trường kinh doanh bệnh viện, toàn bộ Trung Quốc, không tìm được có mấy người có thể không cấp cho Thiên Long hội mặt mũi.
Thiên Long hội tuy rằng lợi hại, nhưng thị trường y học còn có một gia tộc nữa, đó chính là Lý gia. Lý gia tuy rằng không phải xã hội đen, nhưng nghe nói ở phía sau có người làm quan ẩn núp làm hậu thuẫn giúp đỡ, người làm quan giúp đỡ cái gì? Đây chính là tùy tiện phái ra hai người cũng có thể diệt hết một gia tộc thật sự hùng mạnh, Sở Vân Hiên anh dám cùng Lý gia đối đầu, nhưng bọn họ không dám a!
"Nghe đại danh lão đại Sở gia đã lâu, hôm nay vừa thấy quả thật danh bất hư truyền!" thanh âm có chút khàn khàn vang lên, ở phòng họp yên tĩnh vang lên có chút đường đột.
Mọi người theo thanh âm nhìn đến chỗ phát ra, thì thấy một người đàn ông một thân âu phục màu đen không cúi đầu không lên tiếng đứng lặng ở góc khó thấy được. Chỉ thấy tướng mạo hắn mặc dù tuấn mỹ lịch sự, nhưng sắc mặt tái nhợt không bình thường, thân hình cao lớn, lại hết sức gấy ốm yếu ớt, thậm chí có thể dùng từ gầy trơ xương để hình dung.
Lại là đại thiếu gia của tập đoàn Trương thị - Trương Thế Thanh. Mà bên cạnh hắn là một người đàn ông cũng mặc âu phục màu đen, vẻ ngoài tuấn lãng, sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn so với hắn khỏe mạnh hơn nhiều, hai người mặt mày tương tự giống nhau mười phần, người này là em trai Trương Thế Thanh - Trương Thế Nhân.
Nghe đồn Thế Thanh này từ nhỏ đã bị bệnh lạ đeo bám, tính cách khác hẳn người thường, làm việc không hoà hợp, xem ra lời đồn vẫn có tính chân thật.
"Thiên Long hội mở hội sở y dược, mọi người chúng ta dĩ nhiên là không có ý kiến, chỉ sợ có vài người đập vỡ danh hiệu cứu người, lòng dạ thâm độc, chân thành giả tạo, trục lợi trên mạng người ". Trương Thế Thanh khóe miệng nhếch lên giễu cợt, không hề quanh co, nói trắng ra.
Mọi người thở ra một ngụm khí lạnh, Trương Thế Thanh chẳng lẽ sợ sống không lâu, tới chỗ này tìm niềm vui?
Nhưng phản ứng của Sở Vân Hiên càng làm cho người ta nghĩ không ra, chỉ thấy vị đại gia này không chút nào giận dữ, trái lại vui vẻ nhẹ nhàng nói, "Trương đại thiếu gia quả nhiên thẳng thắn, những lời nói lại khắc sâu lòng tôi. Phải biết rằng bây giờ nhiều người lấy lợi ích làm đầu, người bệnh mới là thứ hai, không thấy tiền thì người bệnh chết ở trước mắt cũng sẽ không ra tay cứu giúp. Bây giờ bệnh viện kiếm tiền lòng dạ hiểm độc, so với xã hội đen chúng tôi rửa tiền còn đen hơn, bất quá mọi người yên tâm, Thiên Long hội chúng tôi, sẽ giữ đúng nguyên tắc cơ bản một ngày vì người bệnh, cả đời vị người bệnh, đem truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc phát huy."
"Lão đại nhà các người quảng cáo lừa gạt sao?" Bạch Tiểu Hoa hỏi
Sở Thiếu Hoa khẻ mỉn cười, lễ độ đáp "Không biết ạ"
Lời nay coi như từ miệng người khác nói ra, nhưng từ trong miệng Sở Vân Hiên nói ra, thật đúng làm cho người khác như bị sét đánh vậy khó tin.
Trương Thế Thanh cười một tiếng giễu cợt "Nếu muốn phát huy truyền thống tốt đẹp, hay là trước tiên cho mọi người nhìn xem thử sự chân thành của các người đi, tôi cũng chưa từng nghe nói Thiên Long hội có bác sĩ giỏi" Cũng không trách Trương Thế Thanh cực đoan như vậy, một người sinh ra đã bị bệnh lạ dằn vặt trong người, trong lòng quan điểm dễ thay đổi đó là không thể nào, nếu quả thật chọc giận Sở Vân Hiên, có thể cho hắn vui vẻ, một chiêu đánh chết mình, hắn phỏng chừng còn có thể cảm tạ Sở Vân Hiên.
"Trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một thử, đạo lý này tôi đương nhiên hiểu" Sở Vân Hiên cười nói, ngay sau đó con ngươi chợt lóe lên, dải lụa đeo bên hông chợt loẻ, hoa mỹ vô cùng. Qua lại bất quá chỉ một cái nháy mắt, Trương Thế Thanh đã ở trên đài cao.
Tốc độ này... Mọi người vô cùng khiếp sợ. Trách không được ngay cả người làm quan giúp đỡ cũng không để vào mắt, dĩ nhiên người ta đây là có miếng có tiếng a!
Trương Thế Thanh chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, bên tai tiếng gió rít gào, vừa mở mắt đã thấy Sở Vân Hiên ở trước mắt.
"Anh..."Tuy rằng hắn có lúc thật sự muốn chết thật, nhưng khi thật sự cận kề cái chết, hắn vẫn rất sợ, đây là phản ứng chân thật nhất, không ai lại không sợ chết.
"Trong tay Sở Vân Hiên tôi có bác sĩ giỏi hay không, anh lập tức sẽ biết ngay, nhận tiện cũng nhờ anh làm một chút quảng cáo nhé, bớt được một khoản tiền nha"
Mọi người nghe như thế, tự nhiên hiểu kế tiếp Sở Vân Hiên muốn làm gì, trong lòng đối với bác sĩ giỏi này cũng càng tăng thêm tò mò, nguyên nhân rất đơn giản, bỏi vì Trương gia và Lý gia là có giao tình, mà Lý gia vì Trương Thế Thanh chữa bệnh đã hai mươi mấy năm, tuy rằng nói Trương Thế Thanh không chết, nhưng vẫn không có biện pháp nào chữa trị triệt để. Nếu như Thiên Long hội đem Trương Thế Thanh chữa lành, Lý gia sẽ có phản ứng gì, thật đúng là làm cho người ta tò mò.
"Hừ, nói thì dễ, làm mới khó". Trương Thế Thanh lạnh lùng nói.
"Nếu chữa được cho anh, anh lấy cái gì đền đáp cho tôi!" Sở Vân Hiên sửa sang tốt ghế dựa da hổ phía sau, đứng lên, đem người trong tay buông lỏng.
"Nếu anh chữa khỏi, toàn bộ cổ phần của tôi ở Trương gia, cho anh hết"
Lời này vừa nói ra, tất cả ồ lên.
"Được, hi vọng ngươi có thể thực hiện lời cam kết của ngươi" Sở Vân Hiên cười rạng rỡ, Trương gia cũng là một khối thịt lớn, huống chi còn có Lý gia, cùng thế gia giúp đỡ, anh sẽ từng bước từng bước thâu tóm hết.
"Hoa Hoa, cổ phần Trương gia, chúng ta nên chia đôi làm sao đây?"
Mọi người còn đang ngạc nhiên, không giải thích được Sở Vân Hiên này đang nói cùng ai, bệnh còn không biết làm thế nào cho tốt, mà đã bàn bạc chuyện cổ phần, cũng quá ngạo mạn nha!?
"Tôi sẽ chỉ tận lực chữa bệnh, anh ở một bên hóng mát đi"
Chỉ thấy một cô gái mặc lễ phục dạ hội trắng đi ra. Dáng vẻ thướt tha, như gió xuân thổi cành liễu. Vóc người đa tình quyến rũ, gót sen từng bước, thanh lệ thoát tục, vẻ mặt bình yên cười yếu ớt nhẹ nhàng, lúc ngoái đầu nhìn xung quanh, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ động lòng người.
Cô gái này, không thể nghi ngờ là cực phẩm trong cực phẩm. Mà thái độ của cô cô vừa nãy đối với Sở Vân Hiên, hoàn toàn là trận chiến của cực phẩm a! Đây là đại nhân vật ở đâu ra vậy, ngay cả Sở Vân Hiên cũng dám đùa giỡn?
Bạch Tiểu Hoa tùy ý liếc nhìn Trương Thế Thanh một cái, thản nhiên nói "Anh không có bệnh!"
Gì? Không có bệnh?
Trương Thế Thanh cười nhạt, xem thường cô gái khí chất bất phàm, hình dáng thoát tục trước mắt này, vừa nãy hắn đối với cô cũng có vài phần kính trọng, không nghĩ tới đúng là người ngu ngốc! Dáng vẻ của mình, dù không phải bác sĩ, là người bình thường, cũng nhìn ra được thân thể mình có bệnh, nhưng mà người gọi là bác sĩ giỏi, lại còn nói chính mình không có bệnh!?
"Lão đại Sở gia, anh đang đùa họ Trương tôi sao?"
Bạch Tiểu Hoa liếc xéo hắn một cái, mặt không thay đổi nói "Anh không có bệnh, nhưng anh bị trúng độc. Đã rõ chưa? Có phải thường xuyên cảm thấy ăn cái gì cũng chán ghét, muốn ói, mỗi đêm đau đầu mất ngủ, mỗi ngày hôn mê mấy lần, mỗi lần hô hấp không thuận lợi, mà còn không cử động, bất lực, phía dưới thấy phụ nữ cũng không có phản ứng đúng không?"
Trương Thế Thanh toàn thân chấn động, không thể tin được nhìn Bạch Tiểu Hoa, nếu như vừa nãy coi cô là ngu dốt, nhưng ngay cả mình không cử động, không cách nào làm tình, cô cũng biết, hơn nữa chỉ dùng một cái liếc mắt là đã nhìn ra, điều này có thể để cho hắn không khiếp sợ, không kinh ngạc sao!
"Những bác sĩ ngu ngốc kia nói ngươi có bệnh?Trương đại thiếu gia, anh bị lừa rồi!" Bạch Tiểu Hoa thản nhiên nói, mắt hạnh quyến rũ đảo nhanh một tia sáng lấp lánh gian xảo.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |