← Ch.06 | Ch.08 → |
"Anh... Làm sao anh..." An Tâm Khiết đứng bên đường, vẻ mặt dại ra nhìn Trang Minh Tuấn.
"Chú Trang!" So với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của An Tâm Khiết, An Ngẫu Nhiên lại rất hưng phấn khi nhìn thấy Trang Minh Tuấn."Chú đến tiễn mẹ con cháu sao?"
"Không phải." Trang Minh Tuấn nở nụ cười thiên sứ với đứa con lại quay ra vẻ mặt nghiêm khắc như quỷ, trừng mắt nhìn An Tâm Khiết."Chú Trang tới đưa Tiểu Nhiên về nhà."
"Nhưng mà, mẹ nói..." Cậu nhóc lộ ra vẻ mặt phức tạp, liếc mắt nhìn mẹ.
"Trang Minh Tuấn, cả buổi đêm, anh đều đứng canh trước cửa nhà tôi sao?" An Tâm Khiết phục hồi tâm trạng hoảng loạn, phát hiện tôi sẽ trốn... à, sẽ rời khỏi đây?"
"Tiểu Nhiên, cháu không cần phải để ý những gì mẹ cháu nói, bây giờ, chú Trang sẽ quyết định." Hắn xoa nhẹ khuôn mặt non mềm của con trai, hoàn toàn không nhìn An Tâm Khiết."Tiểu Nhiên hình như là rất mệt, chú đưa cháu lên lầu để cháu ngủ thêm nhé."
"Được không ạ?" Ánh mắt Tiểu Nhiên tràn ngập khao khát nhìn mẹ.
"Tất nhiên là không___"
"An Tâm Khiết, nếu như em không muốn anh nói hết mọi chuyện cho Tiểu Nhiên ngay bây giờ, tốt nhất đừng nói gì cả!" Hắn nheo mắt lại, nhìn cô hạ giọng, "Giữa chúng ta còn nhiều chuyện, đợi lát nữa nói chuyện với em sau."
Trang Minh Tuấn cực kỳ tức giận.
Hai tròng mắt hắn đen như mực lóe ra tia lạnh thấu xương, còn thêm giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khiến cho Tâm Khiết rất sợ hãi.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc, hoang mang đang cố gắng kiềm chế sự bất mãn và uể oải trong nội tâm.
- "Được, lên lầu trước rồi nói." Cô ngẩng đầu lên nói, không để cho hắn phát hiện ra sự hoảng hốt của mình, cô quay người đi về hướng cửa.
Nhưng tay cô lại đang run rẩy, có thể nghe cả thấy tiếng hít thở khó khăn của cô.
Tiếp theo phải làm thế nào?
Cô cũng thật là quá xui xẻo, cư nhiên lại "xuất sư vị tiệp thân chết trước", vừa mới đi đến cửa đã bị hắn bắt được.
"Em không muốn cho Tiểu Nhiên đi giám định cũng có thể cự tuyệt." Trong phòng khách, Trang Minh Tuấn tức sùi bọt mép, "VÌ sao em lại chọn trốn đi? Tiểu Nhiên cũng là con của anh, em không có quyền cướp đoạt đi quyền lợi của anh!"
"Tiểu Nhiên không phải là___"
"Em dám phủ nhận một lần nữa xem! Nếu như Tiểu Nhiên không phải con anh, vậy tại sao em lại chột dạ muốn dẫn hắn đi bỏ trốn?"
Hắn gầm lên giận dữ, An Tâm Khiết co rúm lại, "Em...Anh nói chuyện nhỏ tiếng một chút, nếu Tiểu Nhiên bị đánh thức dậy thì phải làm sao?"
"Em sợ anh sẽ đánh thức nó? Em không sợ hành động bỏ trốn của em, sẽ làm xáo trộn cuộc sống của nó, sẽ mang thêm nhiều khó khăn và bất an sao?" Trang Minh Tuấn đi qua đi lại trước mặt cô."Vừa nghĩ đến hành động ngu xuẩn này, anh rất muốn mở đầu em ra, xem trong đó rốt cuộc chứa những gì!"
"Sao anh lại đoán được ...Em sẽ...Bỏ trốn..." Đôi lông mày thanh tú của cô cau chặt lại, thấp thỏm bất an nhìn hắn.
"Vì sao anh lại đoán được ư?" Hình như cô đang hỏi một vấn đề rất buồn cười, Trang Minh Tuấn nhướn lông mày châm biếm.
"Là chính em nói cho anh biết."
"Em không có?" An Tâm Khiết không hiểu gì cả.
"Đêm qua___" hắn đột nhiên bước tới trước mặt cô, "Biểu tình khi em đồng ý để anh đưa Tiểu Nhiên đi giám định, căn bản không phải là chuẩn bị tốt muốn đi đối mặt mà là ý định muốn chạy trốn, tuyệt đối không phải muốn thỏa hiệp!"
"Có... Có sao?" Biểu tình của cô, dễ dàng lại bị hắn nhìn thấu như vậy sao?
"Anh và em đã cùng chụp ba quảng cáo, bất kể biến hóa nào trên mặt em dù là rất nhỏ đều khó thoát khỏi mắt của anh!" Trang Minh Tuấn như cột điện đứng sừng sững trước mặt cô.
Cô cho rằng, hắn là "Đạo diễn" là "Giả" sao?
"Là vậy sao..." An Tâm Khiết cúi đầu âm thầm ảo não, chính mình hành động lại giống như trò đùa.
"Bởi thế nên anh mới đứng đợi trước cửa nhà em cả đêm." Hắn biết rõ, nếu không tận tay bắt được cô, cô nhất định sẽ không chịu thừa nhận dự định bỏ trốn của mình. 'Mà em quả nhiên không phụ sự chờ mong của anh, thực sự có dự định muốn dẫn Tiểu Nhiên chạy trốn."
"Anh đợi trước cửa cả đêm sao? Vậy anh chưa ngủ một chút nào sao?" An tâm Khiết giả bộ không để ý đến ý tứ hàm xúc châm biếm trong câu nói của hắn, cô làm bộ ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Khó mà làm đươc, giấc ngủ đối với anh rất quan trọng. Hay là anh về ngủ một chút đi, chờ anh tỉnh, chúng ta tiếp tục nói chuyện."
"Em muốn anh về nhà ngủ?" Trang Minh Tuấn nhất thời ngạc nhiên, tức giận tự nhiên tiêu hao đi không ít.
"Đúng vậy." Cô miễn cưỡng lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Em cũng cả đêm không ngủ___ dù sao em cũng không đi được nữa, vậy không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút, mới tiếp tục nói chuyện tiếp."
"Anh sẽ không rời khỏi đây." Trang Minh Tuấn nói chắc như đinh đóng cột đánh tan tính toán của cô."Anh sẽ không cho em thêm thời gian để bỏ trốn hoặc nghĩ ra quỷ kế để trốn tránh."
Trở về ngủ? Thật khó cô mới kiếm được cái cớ!
"Anh không muốn ngủ vậy có thể để em về phòng nghỉ ngơi một chút? Em đảm bảo sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không có quỷ kế gì cả." An Tâm Khiết giơ bàn tay nhỏ bé lên thề, trong mắt ánh lên tia cầu xin."Trang Minh Tuấn, em van anh...Em thực sự mệt chết đi được, chúng ta cố thể nói chuyện sau___"
Lúc này cô thật giống như một tôi nhân đợi tuyên án, có thể kéo thêm một giây là một giây, thêm một phút là một phút.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hắn chỉ chỉ một bên ghế sô pha, "Ngồi xuống đi, chúng ta một lần giải quyết toàn bộ vấn đề, sẽ không làm mất nhiều thời gian của em."
An Tâm Khiết sợ hãi đi về phía sô pha, không hiểu hắn muôn giải quyết cái gì, rốt cuộc hắn muốn ám chỉ cái gì.
"Mặc kệ anh muốn gì, nói chung, em và Tiểu Nhiên sẽ ở chung một chỗ." Là người mẹ, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp."Em sẽ không để bất kì ai, bất kì chuyện gfi chia rẽ mẹ con em."
Cô ngẩng đầu lên, khôi phục nội tâm đang bất an thấp thỏm, đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
"Vì sao em lại có suy nghĩ như vậy? Không ai muốn chia rẽ mẹ con em." Nhìn cô đột nhiên kích động như thế, ánh mắt Trang Minh Tuấn có chút nghi hoặc, "Em bỏ trốn... Là bởi vì em nghĩ rằng anh sẽ chia rẽ mẹ con em."
Suy nghĩ của cô, quả nhiên so với người khác không giống nhau.
Nhưng cũng là bản thân cô đã trải qua những việc không giống người khác.
An Tâm Khiết không hề động đậy, ánh mắt cố chấp nhìn hắn.
"Anh biết rõ em yêu thương Tiểu Nhiên thế nào, cũng biết em vì nó mà nỗ lực nhiều thế nào, anh sẽ không cướp đi người mẹ bên cạnh Tiểu Nhiên, vĩnh viễn sẽ không." Cảm giác được sự nghiêm túc của cô, hắn cúi người đối diện với cô.
"Thật vậy sao?" Cô chớp mắt, một sự chua xót khổ sở dâng lên trong cổ."Em và nó đều nương tựa vòa nhau mà sống, vì nó, chuyện gì em cũng có thể làm! Em biết sẽ bị anh trách cứ, em không nên cướp đi quyền lợi được cha yêu thương của nó... Thế nhưng em thật sự sợ, sợ vì chuyện này mà em và nó bất hòa, có thể sẽ nó sẽ rời xa em..."
Tiểu Nhiên là động lực duy nhất trong cuộc sống của cô, là niềm hạnh phúc của cô.
Cô tình nguyện là một người mẹ ích kỷ, cũng không thể để con trai và bản thân mình mạo hiểm trong tương lai.
Trong lòng Trang Minh Tuấn đầy ngập khiển trách và tức giận, đều bởi vì câu nói của cô mà từ từ tan biến.
Đôi mắt hắn thận trọng nhìn cô, cảm nhận sự lo lắng và ưu sầu của cô.
"Từ giờ trở đi, em không cần phải sợ nữa, anh có thể đảm bảo, em và con sẽ không bao giwfo xa nahu, nhưng làm cha, anh cũng không muốn xa con." Hắn đứng dậy, hai tay ôm ngực.
"Anh..." Tiếng nói hắn trầm thấp không làm cho cô thoải mái mà lại khiến cô càng thêm căng thẳng.
Hắn rốt cuộc có dự định gì?
An Tâm Khiết ngẩng đầu lên ngừng thở, khuôn mặt bình tĩnh một cách lạ thường, nghiêm túc nhìn hắn, cô đáng đợi hắn tuyên án.
"Bởi vì trước đây anh không biết có Tiểu Nhiên, nên anh đã bỏ qua rất nhiều thời khắc quý báu ở bên cạnh con. Sau này, anh không muốn tiếp tục bỏ qua để rồi tiếc nuối." Giọng điệu hắn bình tĩnh, không có chút tức giận."Cho nên anh muốn chịu tất cả trách nhiệm."
"Anh không cần___" câu nói của hắn kiên định khiến cô hơi run sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trang Minh Tuấn nhìn cô ngăn cô nói tiếp.
"Không chỉ có Tiểu Nhiên, anh còn muốn chịu trách nhiệm cả mẹ của nó. Sau này, mẹ con em sẽ do anh chịu trách nhiệm." Dừng lại một chút, hắn càng nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của cô, "An Tâm Khiết, chúng ta kết hôn nhé."
An Tâm Khiết há hốc mồm, không nói được một câu nào.
"Em không cần phải rời xa Tiểu Nhiên, anh cũng không cần rời xa con, đây là giải pháp hay nhất." Hắn một đêm chưa ngủ, đã tận mắt nhìn thấy cô đưa theo con trai chạy trốn, khi nhìn thấy hình ảnh đó, hắn đã quyết tâm.
"Điều này sao có thể?" Sắc mặt An Tâm Khiết nhất thời trắng bệch.
Cô bị người ta cầu hôn, hơn nữa, người cầu hôn cô lại chính là cha của con cô!
Nhưng bây giờ, trong lòng cô không có chút nào hạnh phúc và vui sướng, chỉ có hoang mang, nghi ngờ thậm chí là hoảng sợ.
"Trang Minh Tuấn, anh tức giận đến choáng váng đầu óc hay sao mới nghĩ ra chuyện hoang đường như vậy, chuyện này hoàn toàn không thể được!"
"Em..." An Tâm Khiết sợ hãi, vội vã đứng dậy."Em phải về phòng nghỉ một lát, chút nữa còn phải đưa Tiểu Nhiên đi nhà trẻ..."
Cô không dám liếc nhìn hắn, chỉ cúi đầu chăm chăm nhìn sàn nhà, hướng phòng ngủ đi tới.
Khi đi qua phòng Luc Dung Dung, cô thấy cửa phòng hé mở, đằng sau cánh cửa là vẻ mặt hết sức king ngạc của bạn tốt.
"Em có thể đi nghỉ một chút, dù sao bây giờ phòng hành chính cũng chưa mở." Phía sau truyền đến quyết định chắc như đinh đóng cột của Trang Minh Tuấn."Sau khi đưa Tiểu Nhiên đi vườn trẻ, chúng ta lập tức đi đăng kí kết hôn."
Không, không có khả năng! Cô tuyệt đối sẽ không cùng hắn đi đăng kí kết hôn!
An Tâm Khiết không dám phản bác lời hắn nói, lại càng không dám cùng hắn tiếp tục tranh luận vấn đề này.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng, cấp tốc chui vào trong phòng sau rồi lập tức đóng cửa phòng lại, đem hết những phiền phức và Trang Minh Tuấn, tất cả để ở ngoài cửa.
Cô không muốn nghĩ xem mình sẽ quyết định thế nào, càng không muốn nghĩ đến những lời Trang Minh Tuấn nới.
Chờ cô nghỉ ngơi xong, cô mới có sức lực để tìm cách, để tiếp tục chiến đấu với hắn!
Kết hôn? Mơ cũng đừng mơ!
Nhìn tên mình trên tờ giấy hôn thú, An Tâm Khiết cảm nhận được, tất cả đã không thể cứu vãn được nữa.
Cô thực sự đã dốc hết sức để cự tuyệt hắn, thế nhưng Trang Minh Tuấn lại không chịu nhượng bộ cho cô một chút nào.
"Trang Minh Tuấn, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ chạy trốn, lại càng không mang theo Tiểu Nhiên biến mất mắt anh, chỉ cần anh muốn gặp con đều có thể đến gặp bất cứ lúc nào... Em cũng sẽ nói với con, anh chính là cha của nó..."
Cô đã nói hết lời lẽ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cứng như sắt thép, nhìn chăm chú vào cô.
"Anh không tin em."
Chỉ có một câu nói đã từ chối tất cả các đề nghị của cô.
Bởi vì cô đã từng chạy trốn trước mắt hắn nên bây giờ trong mắt hắn, tất cả việc cô đảm bảo đều không hề chắc chắn.
"Nếu như chúng ta không kết hôn, Tiểu Nhiên mới năm tuổi, em sẽ giải thích ra sao về quan hệ của chúng ta với con? Chẳng lẽ em không muốn cho con một gia đình haofn chỉnh sao? Em muốn vĩnh viễn cho con lớn lên trong hoàn cảnh không có cha sao?" Từng câu từng chữ của hắn vang lên rất có lực.
"Nhưng mà chúng ta không yêu nhau, làm sao có thể..."
"Chúng ta thế nào đều không quan trọng, quan trọng là.... , chúng ta đều vì tương lai của Tiểu Nhiên, em cũng từng nói vì Tiểu Nhiên, em có thể làm bất cứ chuyện gì! Lẽ nào đây là lời nói dối sao?" Giọng điệu của hắn đấy trách cứ và hoài nghi, "Nếu như em là thật tâm muốn tốt cho Tiểu Nhiên thì chúng ta nhất định phải kết hôn."
Hắn dùng lời nói của cô hoàn toàn khiến cô không thể phản bác.
Cứ như vậy, hắn dùng hỏa lực cường đại và những lời trách cứ tấn công cô một cách mạnh mẽ, cô bị ép kí vào giấy chứng nhận kết hôn với hắn.
Hay là Trang Minh Tuấn nói không sai, nếu cô đã lựa chọn sinh hạ Tiểu Nhiên, cô cũng không thể chỉ suy nghĩ cho chính mình mà hắn lại đặt lợi ích của con trai lên đầu tiên để suy tính.
Cô rất muốn giành những điều tốt nhất cho Tiểu Nhiên, muốn cho con vô lo vô nghĩ lớn lên, muốn cho con luôn có thể vui vẻ hạnh phúc...
từ điểm đó bắt đầu nhìn lại, cô và Trang Minh Tuấn kết hôn có lẽ là một quyết định chính xác.
Thế nhưng vì sao trong lòng cô lại cảm thấy cô một mảng sương mù dày đặc, mờ mịt, rất thương cảm?
Buông bút, ngẩng đầu, cô ngơ ngác nhìn người con trai đang kí tên ở bên cạnh mình.
Từ giờ phút này trở đi, hắn, Trang Minh Tuấn và cô, An Tâm Khiết đã trở thành vợ chồng hợp pháp.
Không có hoa tươi, không có những lời chúc phúc, có lẽ đây sẽ một cuộc hôn nhân lạnh lẽo, không tình yêu.
Cảm giác này khiến nước mắt muốn trào ra khỏi đôi mắt của cô, cô không thể lý giải được tâm tư của mình, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.
Trang Minh Tuấn xoay người, nhìn thấy gương mặt rưng rưng nước của cô, hắn mím môi, gương mặt căng thẳng.
Hắn không nói lời nào, đột nhiên cầm lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
Ánh mắt hắn kiên định nhìn đôi mắt đãm lệ của cô, chiếc cằm kiên nghị khẽ gật nhẹ, "Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
Nước mắt cô chảy nhiều hơn, "Về nhà" hai chữ này lại lần nữa làm nội tâm yêu đuối của cô đau đớn.
Sau này, ba người bọn họ sẽ là người một nhà sao?
"Đi thôi." Hắn nắm lấy tay cô, lấy chiếc khăn tay trong người nhét vào tay kia của cô."Đều đã làm mẹ trẻ con rồi, sao vẫn còn dễ khóc vậy chứ."
An Tâm Khiết lẳng lặng nhìn chiếc khăn trong tay cô, cho dù nội tâm của cô có tràn đầy thấp thỏm, lo âu, cô vẫn cảm nhận được tia thiện ý của hắn.
Có lẽ kết hôn với hắn cũng không tồi tệ như cô tưởng.
Tuy rằng hắn là một bạo quan độc tài, có những lúc lại không chịu nói cái gì đạo lý, tuy rằng hôn nhân của bọn họ không có một chút tình yêu làm cơ sở, nhưng... ít nhất... hắn là một người có trách nhiệm, là một nam nhân tốt.
Nếu như cuộc hôn nhân này đối với cô mà nói là không tình nguyện, vậy đối với hắn thì là gì? Nhưng chính hắn đã nguyện ý muốn chăm sóc Tiểu Nhiên, thậm chí còn có cả cô...
"Chúng ta... Sẽ sống tốt sao?" Ý cô nói đến hôn nhân của hai người.
"Sẽ." Trang Minh Tuấn quay lại ký tên không một chút chần chừ.
"Nhất định phải dọn đến nhà anh sao?"
"Người một nhà, đương nhiên phải ở chung một chỗ."
Trang Minh Tuấn nói một câu đơn giản để An Tâm Khiết không thể cự tuyệt.
Cô quyết định cùng An Ngẫu Nhiên rời khỏi nơi cô đã ở gần năm năm qua.
Bởi vì, bọn họ là người một nhà.
"Tâm Khiết, Dung Dung đã nói chuyện của ngươi và Trang Minh Tuấn cho ta biết, hắn cư nhiên lại là cha của Tiểu Nhiên, ngươi vì sao không nói cho chúng ta biết?" Lê Nguyệt Nhã giúp cô dọn đồ đạc, vẻ mặt tòm mò hỏi.
"Nói đúng đó!" Lục Dung Dung bưng ba cốc cà phê đi vào phòng ngủ, đôi môi đỏ mọng cong lên nói."Chúng ta có còn là chị em tốt hay không? Còn chuyện kết hôn quan trọng như vậy, ngươi cũng không cho chúng ta biết."
"Chuyện này cũng đâu có quan trọng gì." Đối mặt với sự phàn nàn của chị em tốt, vẻ mặt An Tâm Khiết điềm tĩnh, tươi cười trả lời: "Chỉ cần hắn đối tốt với Tiểu Nhiên, còn ta không quan trọng."
"Thoạt nhìn hắn đối với Tiểu Nhiên cũng tốt lắm, hôm nay hắn cũng đến vườn trẻ đón Tiểu Nhiên sao?" Lê Nguyệt Nhã lộ vẻ lo lắng."Thế nhưng hắn đã đưa ngươi và Tiểu Nhiên gặp người nhà hắn chưa? Dù sao, hắn cũng nên đưa ngươi và Tiểu Nhiên đi gặp qua người nhà hắn... Còn có, ngươi rút cuộc có thích hắn không vậy?"
"Việc này, các ngươi cũng không cần quá để tâm, ta có thể đảm bảo Trang Minh Tuấn là một nam nhân có trách nhiệm tốt."
Trong đáy mắt An Tâm Khiết không cách nào giấu đi sự cô đơn, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười.
"Nếu đã quyết định gả cho hắn, ta cũng sẽ quyết định tin tưởng hắn, tất cả mọi chuyện đều giao hết cho hắn xử lý."
"Thế nhưng cả hôn lễ và nhẫn đều không có, cũng không thể quá như thế..."
"Mẹ, con đã về rồi!" Lời nói của Lục Dung Dung còn chưa hết, khuôn mặt tươi cười sáng lạn của An Ngẫu Nhiên đã chạy vào ôm chầm lấy An Tâm Khiết, "Chú Trang nói, sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, thật không mẹ?"
"Là thật." An Tâm Khiết ôm lấy con trai, tự nhiên đưa mắt nhìn về phía nam nhân cao lớn đứng ở cửa.
"Chúng ta đi ra trước." Vẻ mặt Lục Dung Dung không tình nguyện, còn muốn ở lại nói chuyện bị Lê Nguyệt Nhã kéo ra khỏi cửa.
"Trang Minh Tuấn, gia đình các ngươi mau xuống ăn tối, tất cả đều do Tâm Khiết nấu đó!" Không muốn để Dung Dung nói chuyện linh tinh với Trang Minh Tuấn, Lê Nguyệt Nhã nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi cửa.
"Anh nói cho con chưa? Nhìn Trang Minh Tuấn đang đóng cửa phòng, An Tâm Khiết chăm chú nhìn hắn.
Hôm nay, cô cố ý để hai cha con họ có cơ hội ở riêng, để chính hắn nói với Tiểu Nhiên tình hình hiện tại.
Thế nhưng vừa rồi, Tiểu Nhiên lại gọi hắn là "chú Trang" mà không phải là "Baba".
Trang Minh Tuấn vừa gật đầu vừa đi về hướng mẹ con họ."Thế nhưng anh không biết con trai nghĩ gì... Con chỉ mỉm cười rồi nói đã biết, sau đó không có nói gì nữa."
An Tâm Khiết nhìn sự căng thẳng khi hắn nói, cô cảm nhận được nội tâm hắn đang rất khẩn trương, rất lo lắng.
"Bảo bối." Cô cúi đầu nhìn An Ngẫu Nhiên."Chú Trang là cha của con, là cha ruột... Con có muốn nhận cha không?"
"Con..." An Ngẫu Nhiên chớp mắt, di chuyển đôi mắt to tròn, nụ cười dần dần biến mất trên gương mặt hắn."Nếu như chú Trang là baba của con, vì sao nhiều năm như vậy, baba không muốn tìm chúng ta? Vì sao từ trước đến nay không có tới gặp chúng ta..."
Trước sự chất vấn của con trai, lồng ngực cô cảm thấy căng thẳng.
Viền mắt An Tâm Khiết rưng rưng nhìn về phía Trang Minh Tuấn, mà Trang Minh Tuấn cũng đang nhìn chăm chú vào cô.
"Xin lỗi, Tiểu Nhiên."Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, muốn nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhiên."Cha hứa với con, sau này cha nhất định sẽ luôn ở bên con, không bao giờ...rời xa con nữa."
"Mẹ..." An Ngẫu Nhiên lại quay đầu, lấy tay ôm lấy cổ An Tâm Khiết."Tiểu Nhiên có mẹ là được rồi, Tiểu Nhiên không cần có baba...thực sự..."
"Tiểu Nhiên." Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, sự trách cứ bản thân bao trùm lấy cô.
Hóa ra con trai cô rất quan tâm đến chuyện có cha hay không, vậy mà cô, còn muốn mang theo con trai bỏ trốn, còn muốn tiếp tục giấu diếm đi sự thật...
"Xin lỗi, là mẹ sai, mẹ không tốt! Mẹ luôn giấu con và chú... Giấu con và cha con chuyện này, là mẹ đã sai rồi, mẹ xin lỗi con." Cô ôm chặt cơ thể mềm mại của con trai."Con đừng nghĩ rằng cha không muốn con, đó là bởi vì cha con không biết đến sự tồn tại của con, là bởi vì mẹ không nói cho cha con... Cha con và mẹ đều rất yêu thương, quan tâm con..."
"Thật sao?" trong tiếng nói của Tiểu Nhiên có cả tiếng nức nở.
"Tất nhiên." Trang Minh Tuấn chậm rãi tiến gần tới mẹ con họ.
Tiểu Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt bao quanh viền mắt.
"Tiểu Nhiên, gọi baba." An Tâm Khiết thấp giọng cổ vũ, nhưng nước mắt của mình lại như nước mưa trút xuống.
"Không cần miễn cưỡng." Trang Minh Tuấn vươn tay, xoa nhẹ mái tóc đen của Tiểu Nhiên, một tay ôm nhẹ lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Tâm Khiết.
Trong ngực hắn dâng lên một cảm giác không thể miêu tả được, có sự chua xót, cũng có tình cảm ấm áp, "Từ từ sẽ tốt thôi..."
Hai mẹ con trước mặt hắn, là người nhà của hắn.
Đối với một người luôn luôn một mình dốc sức vì công việc như hắn mà nói, cảm giác này, thật quá mức kỳ diệu.
"Ba... Baba... Ô ô ô.."
Tiểu Nhiên rốt cuộc cũng run run động đậy chiếc miệng nhỏ nhắn, nói khẽ ra chữ baba, An Tâm Khiết càng nghẹn ngào.
Một người nuôi nấng con trai năm năm, có bao nhiêu chua xót và niềm vui, cả sự ủy khuất luôn chôn dấu trong lòng, đau khổ cùng vất vả, đều theo tiếng gọi "Baba" của Tiểu Nhiên mà bộc phát ra.
Trang Minh Tuấn ôn nhu và kiên định, ôm lấy một lớn một nhỏ đang khóc nức nở.
Bọn họ là vợ con hắn, là người nhà hắn, là những người mà tương lai cần hắn toàn tâm toàn ý đi theo bảo hộ và yêu thương.
"Được rồi, không có việc gì nữa rồi..." Hắn cảm thấy đau lòng, hít thở khó khăn, hắn khẽ xoa nhẹ lưng An Tâm Khiết.
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp an ủi của hắn, An Ngẫu Nhiên vươn tay, ôm lấy cổ hắn, mà An Tâm Khiết cũng rất tự nhiên dựa vào lồng ngực kiên cố của hắn.
Thời gian không có ai để nương tựa cũng đã qua rồi.
Có lẽ, kết hôn với Trang Minh Tuấn cũng không phải là một lựa chọn xấu.
Dựa sát vào trong ngực hắn, cô thực sự cảm thấy rất thoải mái.
Đêm khuya yên tĩnh, trên bàn uông nước, hai cốc cà phê bốc khói nghi ngút.
Trang Minh Tuấn và An Tâm Khiết sau khi đưa con trai lên giường, hai người ngồi trên ghế sô pha, im lặng một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên hai người họ ở riêng sau khi kết hôn.
Một bầu không khí thân mật lan tràn trong không gian yên tĩnh nhỏ bé.
"Em thực sự tin tưởng anh sao?" Cầm cốc cà phê, Trang Minh Tuấn phá vỡ sự trầm mặc.
"Anh nghe được cuộc nói chuyện của em và hai người đó sao? An Tâm Khiết hơi sửng sốt, khuôn mặt đỏ dần.
"Đúng vậy, còn có, em khen anh là một nam nhân có trách nhiêm rất tốt, anh cũng đã nghe thấy." Nhìn hai gò má cô đỏ bừng, Trang Minh Tuấn mỉm cười.
'Em đâu có, những lời đó, chỉ là do em thuận miệng nói ra, miễn cho hai người họ lại thay em lo lắng." An Tâm Khiết cố che giấu, lấy đi cốc cà phê trong tay hắn, "Cà phê nguội mất rồi, em giúp anh đổi cốc khác."
"Anh cảm thấy nó vẫn còn nóng..." Hắn còn chưa nói xong, cô đã chạy nhanh vào phòng bếp.
Cô nghĩ một đằng, nói một nẻo. Khóe miệng Trang Minh Tuấn nở một nụ cười tự hào, hóa ra trong mắt cô, hắn lại được đánh giá tốt như vậy.
Hắn đi tới cửa phòng bếp, tựa người trên cánh cửa, dáng vẻ tươi cười dạt dào nhìn gương mặt bên cạnh đang pha cà phê.
"Anh còn chưa có hỏi em, vì sao em lại lựa chọn sinh ra Tiểu Nhiên? Đối với em mà nói, đây chắc chắn là một quyết định rất khó khăn." Tay cô khuấy cốc cà phê đột nhiên dừng lại một chút.
Bởi vì câu hỏi của hắn rất dễ trả lời nên cô cũng không do dự lâu, vẻ mặt thản nhiên trả lời.
"Đúng vậy... Sau khi xa ra chuyện kia, em thực sự đã mất hết can đảm." Cô hít sâu "Nếu như không có Tiểu Nhiên, em căn bản cũng không biết bây giờ em sẽ thành thế nào nưã, là bởi vì có Tiểu Nhiên, em mới có tự tin đứng lên..."
"Tên họ Lưu hôn đản kia, gần đây đã phải ra tòa, hắn đã từng quấy rối không ít người, thậm chí còn tính muốn xâm hại các cô gái, toàn bộ đã kết hợp lại tố cáo hắn." Ánh mắt Trang Minh Tuấn trở nên lạnh lẽo, "Người như hắn đáng nhẽ phải đưa ra tòa lâu rồi."
An Tâm Khiết nhẹ nhàng gật đầu, "Kỳ thực đến bây giờ, em vẫn không dám đi gặp mặt hắn... Những cô gái bị hắn xâm hại vẫn luôn giữ im lặng, em có thể hiểu được. Sau khi mọi chuyện xảy ra, lựa chọn duy nhất của em là chạy trốn, muốn cố gắng hết sức quên đi mọi chuyện..."
"Tâm Khiết." Trang Minh Tuấn đi tới bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô, hỏi cô: "Em... Hận anh sao?"
"Sao lại có thể không hận?" An Tâm Khiết ngước mắt lên, yên lặng nhìn gương mặt góc cạnh của hắn."Nhưng anh cũng là người bị hại, anh cũng đâu có biết rõ tình hình, huống chi anh lại là cha của Tiểu Nhiên, mà Tiểu Nhiên lại là động lực duy nhất giúp em thoát khỏi đau khổ..."
"Căm ơn em, cảm ơn em đã lựa chon sinh ra Tiểu Nhiên." Hắn cảm động đến mức run lên.
Sự kiên cường, lương thiện này, lại là một cô gái khiến người khác kính nể, là mẹ của con trai hắn.
"Khi em biết mình có thai, em cũng đã nghĩ tới đi phá... Bởi vì em là một cô nhi, người thân đối với em mà nói, thực sự quá quan trọng, nhưng đây là một sinh mệnh, còn có đây là dòng máu của mình... Trên đời này, nó là người thân duy nhất của em..." Nói ra những lời này, cô cảm thấy mình thật mềm yếu.
An Tâm Khiết muốn bưng cốc cà phê đưa cho Trang Minh Tuấn, nhưng ngón tay lại run rẩy, cốc cà phê cơ hồ như sắp đổ.
"Cẩn thận!" Trang Minh Tuấn nhanh tay đỡ lấy cốc cà phê trong tay cô, một tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hắn cầm chắc cốc cà phê trong tay, ánh mắt lấp lánh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, "Từ nay về sau, em không chỉ có Tiểu Nhiên là người thân, còn có một người nữa."
Tiếng nói hắn trầm ổn bình tĩnh, đánh tan sự cô độc trong tâm linh của cô.
An Tâm Khiết ngừng thở, lẳng lặng nhìn hắn.
"Chính là cha của con trai em, là chồng của em." Trang Minh Tuấn ôm cô thật chặt trong lồng ngực hắn.
Đây là sự hứa hẹn của hắn đối với cô sao?
Tuy rằng giữa bọn họ không có tình yêu nhưng cũng đã có con trai để gắn bó.
Trong lòng cô không nên có sự không cam lòng hoặc có điều gì oán giận, mà phải là vui mừng tiếp nhận hắn, giúp hắn đi vào thế giới của cô và Tiểu Nhiên, trở thành người nhà của hắn... Người thân.
Nhắm hai mắt lại, bởi vì nhận thức này mà khiến toàn thân An Tâm Khiết run rẩy, thậm chí có chút sợ hãi.
Thực sự cô cứ như vậy mà tiếp nhận hắn sao?
Ngón tay run run của cô đột nhiên bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, trong nháy mắt một dòng điện từ lòng bàn tay tiến vào thân thể cô vuốt lên tương lai mờ mịt đáng sợ.
Cô cũng nắm chặt những ngón tay của hắn, trong lòng âm thầm khẳng định, nam nhân là chồng của cô, là người cô suốt đời muốn dựa vào.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |