← Ch.04 | Ch.06 → |
An Ngẫu Nhiên cảm thấy hôm nay là một ngày vui vẻ nhất, vui sướng nhất, hạnh phúc nhất.
Tay trái hắn nắm tây mẹ, tay phải nắm một người rất yêu thương hắn - chú Trang Minh Tuấn.
"Tiểu Nhiên có muốn ăn xúc xích nướng hay ngô nướng không?" Nhìn khuôn mặt con trai hết sức vui vẻ, An Tâm Khiết nở nụ cười thanh thản, ngày hôm nay, cuối cùng cũng đến.
"Tiểu Nhiên muốn xúc xích nướng!" An Ngẫu Nhiên mắt nhìn mẹ rồi khuôn mặt nhỏ nhắn chuyên hướng sang Trang Minh Tuấn."Chú Trang, Tiểu Nhiên muốn đi tiểu."
"Con muốn đi tiểu, sao không nói với mẹ?" An Tâm Khiết vô cùng kinh ngạc nhìn con trai, bình thường dù hắn có chuyên gì, đầu nói với cô đầu tiên.
"Chúng ta đều là nam nhi, Tiểu Nhiên đương nhiên nói với tôi." Trang Minh Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cậu nhóc năm tuổi, sắc mặt ôn nhu."Tôi dẫn Tiểu Nhiên đi WC, cô đi mua xúc xích."
"Được..." Nhìn con trai ôm chặt cổ Trang Minh Tuấn, An Tâm Khiết sững sờ tại chỗ.
Trong ngực có cảm giác khác thường, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, một góc nào đó trong đáy lòng cô thật mềm mại, một sự cảm động không rõ, hốc mắt nàng ươn ướt.
Lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cô vừa định quay người mua xúc xích lại phát hiện cách đó không xa đnag tiến hành quay quảng cáo ngoại cảnh.
Trong đó có một diễn viên không phải ai khác chính là bạn gái của Trang Minh Tuấn - La Ái Linh.
Mang theo một chút khó chịu trong lòng, cô hạ mi mắt, bước đi nhanh hơn.
"An Tâm Khiết, sao cô lại ở đây?" La Ái Linh tiến tới gần cô.
"Xin chào, Ái Linh." Rơi vào đường cùng, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn Ái Linh mỉm cười."Cô quay quảng cáo sao? Chúc mừng cô, đã trở thành diễn viên."
"Tôi không phải diễn viên." La Ái Linh cười nhạt một tiếng.
"Xin lỗi, tôi không biết..." An Tâm Khiết lập tức xin lỗi vì sự lỗ mãng của mình.
"Không sao. Dù sao vào nghề lâu như vậy, mức độ cạnh tranh khốc liệt, mọi người đều biết rõ. Chẳng qua..." La Ái Linh nắm hai tay."Không biết khi nào tôi mới có thể giống cô trở thành một diễn viên, còn có thể đại diện cho sản phẩm."
"Cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có cơ hội thôi." An Tâm Khiết thành tâm chúc phúc.
"Hi vọng là như vậy." La Ái Linh thở dài."Được rồi, ngày hôm nay cô không phải quay quảng cáo sao? Sao lại ở chỗ này vậy?"
"Tôi..." An Tâm Khiết do dự một chút."Tôi cùng người nhà tới đây chơi... Tôi phải đi, bọn họ đang đợi tôi."
"Được, hẹn gặp lại. Khi nào rảnh rỗi, chúng ta gặp nhau nhé." La Ái Linh giơ tay chào tạm biệt.
An Tâm Khiết thở dài một hơi. Nếu như La Ái Linh thấy Trang Minh Tuấn và An Ngẫu Nhiên, nhất định sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp, thậm chí có thể có sóng to gió lớn.
"Mẹ!" Đúng lúc này, một cậu nhóc xinh xắn biểu tình hưng phấn chạy lại ôm lấy cô."Tiểu Nhiên đi tiểu tốc độ, rất nhanh phải không?"
"Đúng vậy, rất nhanh." Cô xoa xoa đầu đầu cậu nhóc, một khí lạnh cổ quái ở phía sau chậm rãi hiện lên.
La Ái Linh ở phía sau cô, ngạc nhiên quay đầu, nhìn hai mẹ con bạn họ, mà khi cô phát hiện đi phía sau An Ngẫu Nhiên là Trang Minh Tuấn thì sắc mặt trắng bệch.
" Đi ăn cơm thôi, Tiểu Nhiên của chúng ta đói bụng rồi." Hai tay Trang Minh Tuấn khoanh trước ngực, vẻ mặt sủng ái nhìn khuôn mặt của hai mẹ con họ.
—rang Minh Tuấn! Tên hỗn đản này!" La Ái Linh bước nhanh về phía Trang Minh Tuấn, không nói gì mà cho hắn cái bạt tai."Sao ngươi có gạt ta? Ngươi... Ngươi và cô ta, đến con cũng đã sinh!"
"Ngươi thần kinh sao!" Trang Minh Tuấn bắt được cánh tay Ái Linh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra."Đây là nơi công cộng, không nên nói bậy bạ!"
"Ta nói bậy?" La Ái Linh cắn chặt môi, giận dữ trừng mắt nhìn hắn."Ngươi cùng đứa trẻ này nhìn giống nhau như một khuôn mẫu đúc ra! Nói các ngươi không phải bố con, ai tin đây?"
"Được rồi! Cô theo tôi qua đây!" Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Trang Minh Tuấn lập tức lôi Ái Linh đi.
"Ta không đi! An Tâm Khiết, khó trách ngươi có thể trở thành một diễn viên điện ảnh, thfi ra ngươi và hắn đã sớm có tư tình, các ngươi còn có một đứa con!" La Ái Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía An Tâm Khiết.
An Tâm Khiết giữ chặt con trai, bởi vì quá hoảng hốt mà không nói lên lời.
La Ái Linh như điên cuồng, nhưng cô lại nói ra hết chân tướng mọi việc.
"Câm miệng! Căn bản không có chuyện như vậy!" Trang Minh Tuấn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mẹ con An Tâm Khiết, hắn đi qua người Ái Linh, bước nhanh về phía An Tâm Khiết."Cô đưa Tiểu Nhiên lên xe trước chờ tôi, tối sẽ nói rõ ràng với cô ta."
"Giữa chúng ta đã không còn gì để nói!" Nhìn Trang Minh Tuấn đem chìa khóa xe giao cho An Tâm Khiết, nước mắt La Ái Linh rơi xuống."Trang Minh Tuấn, thời gian ta và ngươi hẹn hò, ngươi có ở cùng một chỗ với bọn họ không? Con trai của ngươi... Ngươi đã có con trai, tại sao còn dám hẹn hò với ta..."
"Nó không phải con của tôi!" Trang Minh Tuấn cảnh cáo trừng mắt nhìn Ái Linh.
"Tôi không tin!" La Ái Linh đột nhiên vọt tới trước mặt An Tâm Khiết, nắm chặt cánh tay của cô."Cô dám nói nó không phải con của Trang Minh Tuấn sao? Cô dám phủ nhận Trang Minh Tuấn không phải bố nó sao?"
"Tôi... Tôi..." Toàn thân An Tâm Khiết run lên, trong đôi mắt hiện lên tia bất lực tuyệt vọng.
Ở trước mặt Tiểu Nhiên, nếu như phủ nhận... Sẽ là lời nói dối... Cô không thể nói ra.
"Tại sao lại không nói lời nào? Nó là do cô và Trang Minh Tuấn sinh ra phải không? Cô quả thật là rất lợi hại..." Ngón tay của La Ái Linh, báu chặt vào da của cô, ánh mắt lộ sự hận thù sâu sắc.
"Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?" An Ngẫu Nhiên đứng bên cạnh mở to đôi mắt, ngoại trừ hoang mang còn có chút lo sợ.
Dì này là ai? Tại sao lại hung hăng như thế với mẹ, cô ___
"Cô ầm ĩ đủ chưa?" Trang Minh Tuấn ở phía sau kéo tay La Ái Linh, đem An Tâm Khiết kéo sang bên cạnh.
"Cô dọa bọn họ đủ rồi!"
Ánh mắt hắn ảo não, xẹt qua khuôn mặt thê lương của An Tâm Khiết, lại nhìn qua Tiểu Nhiên đang lo sợ, sự tức giận trong thân thể lên cao.
"Ngươi là sợ hù dọa đến bọn họ hay là ngươi chột dạ? Ngươi ____"
Trang Minh Tuấn khong dừng lại, cũng không thèm để ý La Ái Linh đang kêu gào, hắn kịch liệt nắm chặt cánh tay Ái Linh, kéo cô rời khỏi.
An Tâm Khiết đứng bất động, thân thể từng đợt run rẩy, lồng ngực bị co rút.
Cảm giác được Tiểu Nhiên liên tục kéo góc áo, cô ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Không có việc gì, bảo bối, không có việc gì đâu..." Tuy rằng ngoài miệng cố gắng an ủi, nhưng trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh, nàng cảm thấy rất sợ hãi.
Tiểu Nhiên đúng là con trai của Trang Minh Tuấn.
Bí mật này, cô vĩnh viễn có thể giấu đi sao?
Nếu như bị phát hiện... Cô thật không dám tưởng tượng ra kết quả.
Tất cả những chuyện này, cô làm sao có thể giải thích nói rõ với Trang Minh Tuấn?
Những kí ức thống khổ chôn sâu trong đáy lòng cô, những tổn thương mãnh liệt chưa bao giờ biến mất... Chúng ta không ngờ lại gặp lại nhau.
Quan trọng hơn la, cô không muốn mất đi cuộc sống yên tĩnh hiện giờ, lại càng không muốn Tiểu Nhiên bị cuốn vào sự tranh giành.
Trang Minh Tuấn bị An Tâm Khiết nhốt ngoài cửa.
Mặc kệ hắn có ấn chuông, gõ cửa thế nào, cô vẫn cự tuyệt không mở cửa.
"An Tâm Khiết, tôi biết cô đang ở bên trong. Nếu như cô không muốn tôi tiếp tục ấn chuông cửa, làm cho Tiểu Nhiên không thể ngủ được, thì mau mở cửa!" Hắn đứng ngoài cửa gầm nhẹ.
"Trang tiên sinh, bây giờ đã quá muộn, anh nên về nhà đi!" Trong nhà truyền ra tiếng tiếng nói nhẹ của cô."Anh cứ ầm ĩ như vậy, thực sự sẽ làm Tiểu Nhiên không ngủ được, ngày mai nó còn phải đi nhà trẻ."
"Cô không mở cửa, tôi sẽ không về." Khẩu khí Trang Minh Tuấn cương quyết.
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" An Tâm Khiết bực bội, hô khẽ.
"Tôi muốn cô mở cửa." Cuối cùng hắn vẫn ép cô mở cửa."Buồi chiều ở công viên phát sinh chuyện như vậy, tôi rất xin lỗi, nhưng cô không thể vì thế mà mà không mở cửa cho tôi."
"Vì sao không thể?" Cô cao giọng hơn."Chuyện chiều nay đã nhắc nhở tôi, tôi nghĩ từ nay chúng ta lên giữ khoảng cách xa một chút."
"Cô nói gì vậy hả?" Thái độ của cô cố chấp làm cho hắn tức giận."Tôi đã giải thích rõ ràng với Ái Linh, cô ấy sẽ không hiểu lầm chúng ta nữa."
"Cô ấy không hiểu nhầm, không có nghĩa những người khác cũng như thế." Tiếng nói của cô, có chút nôn nóng, sợ hãi, khiến hắn không thể hiểu được."Anh là đạo diễn nổi tiếng, tôi không muốn dính dáng tới anh, càng không muốn vì những chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của Tiểu Nhiên, ..."
"Cô không mở cửa có đúng không!" Sự kiên trì của Trang Minh Tuấn đã hoàn toàn biến mất, hắn dốc sức đập mạnh vào cánh cửa.
"Tiểu Nhiên sẽ bị anh đánh thức mất! Trang Minh Tuấn, anh hơi quá rồi đó!" An Tâm Khiết rốt cuộc mở cửa, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ mệt mỏi.
"Chúng ta từ nay về sau không cần gặp mặt, tôi và Tiểu Nhiên không chào đón anh!" Nói xong, cô chuẩn bị đóng cửa
Nhưng Trang Minh Tuấn đã đặt chân chặn cửa."Chúng ta cần nói chuyện!"
"Không cần phải...____" cô chưa nói xong, hắn đã dùng lực chen vào phòng.
An Tâm Khiết lùi lại phía sau, thở phì phì, trừng mắt nhìn hắn.
"Những lời cô vừa nói đều là thật tâm sao?" Hắn xoay người đóng cửa lại, sắc mặt tái nhợt."Chỉ vì buổi chiều phát sinh một chuyện nhỏ mà cô cắt đứt quan hệ với tôi, dự định sau này cũng sẽ không để tôi thấy cô, gặp Tiểu Nhiên sao?"
"Đó cũng đâu phải chuyện nhỏ!" An Tâm Khiết nhếch môi.
Sau khi về đến nhà, cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy bản thân mình gần đây đã quá liều lĩnh, không khôn ngoan chút nào.
Cô không chỉ kéo gần lại khoảng cách giữa cô và hắn, mà còn để hắn tham gia vào cuộc sống của chính mình, thậm chí còn hay xuất hiện bên cạnh Tiểu Nhiên!
Như vậy chệch đường ray, tình hình thực tế bây giờ, cô nhất định phải sữa chữa, phải ngăn cản.
Trang Minh Tuấn cố gắng kìm nén tức giận."Nếu như là vì chuyện này, cô không cần lo lắng như thế! Ái Linh đã đảm bảo với tôi, se giữ bí mật. Cô không cần lo chuyện Tiểu Nhiên bị truyền ra ngoài."
"Anh tin tưởng cô ta sẽ không truyền ra ngoài sao?" An Tâm Khiết cười nhạt một tiếng."Anh hẳn rất hiểu rõ chuyện này là một vòng tròn luẩn quẩn, không ai lại thực sự giữ bó mật."
"Tôi tin tưởng cô ấy." Trang Minh Tuấn căng thẳng."Tôi biết tính cách cô ấy rất kích động, buổi chiều đã mạo phạm, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô."
"Anh dựa vào cái gì mà thay cô ấy xin lỗi?" Thái độ của Trang Minh Tuấn lập tức khiến cô thêm khó chịu.
Hắn và La Ái linh quan hệ thật đúng là không giống bình thường, hai người họ không phải là đã quay lại rồi chứ?
Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu, An Tâm Khiết phát hiện, chính vì điều này mà bản thân cảm thấy chân tay như bị co rút, cả người không khỏe.
"Cô khó chịu như vậy, thậm chí còn nói đoạt tuyệt quan hệ với tôi____" Hắn nhăn lông mày, suy nghĩ sâu xa."Không phải cô đang ghen với La Ái Linh chứ?
"Cái gì?" An Tâm Khiết trợn tròn mắt, dường như không hiểu hắn đang nói gì."Cái gì ghen... Anh đừng có nói mò!"
Ghen? Hắn nói linh tinh gì thế, cô sao có thể vì hắn mà ghen?
"Tôi cùng Ái Linh đã chia tay lâu rồi, cô ấy và tôi cũng không hề có ý muốn quay lại." Trang Minh Tuấn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của cô.
"Chuyện này, anh nói với tôi làm gì..." An Tâm Khiết nắm chặt hai tay, cụp mắt xuống, vẻ mặt bối rối.
Ánh mắt cô dao động bất định cùng vẻ mặt nộ rõ sự nôn nóng, khiến hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Hắn đi tới trước mặt cô, bộ dáng nghiêm túc cúi xuống nhìn thẳng cô."Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ___"
Hắn thận trọng dừng lại một chút.
"Cô nghĩ là tôi và cô, chỉ cần một câu nói là có thể cắt đứt quan hệ sao?" Lúc này, hắn không chỉ nhìn thẳng vào mắt của cô mà hắn còn nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Hắn nên sớm phát hiện, sâu thẳm trong con người hắn "An Tâm Khiết' đã chiếm một vị trí rất đặc biệt, hắn rất muốn làm rõ, cô có cùng suy nghĩ giống hắn.
"Tôi... Tôi không biết chúng ta là quan hệ gì...." Hắn ở gần như vậy, ánh mắt lại chớp chớp... vì thế trái tim cô đập loạn nhịp. ^^
Bàn tay An Tâm Khiết toát ra mồ hôi lạnh, ngực khó chịu, thân thể thậm chí run nhẹ.
"Tôi có thể nói cho cô biết chúng ta là quan hệ gì." Ngay khi cô định lùi về phía sau, Trang Minh Tuấn kiên quyết vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
An Tâm Khiết ngước mắt lên, cảm nhận được mùi nam tính và dục vọng trong ánh mắt của hắn, bỗng dưng hai chân cô như nhũn ra, cả người vô lực, không thể cử động.
Sau đó, Trang Minh Tuấn hôn cô.
Mang theo khí thế khiến trời đất quay cuống, sự tiến công của hắn tràn ngập xâm lược, khiến cho cô chìm đắm trong ôn nhu cùng bá đạo...
Nụ hôn của hắn, nhất định khiến cô bị hút vào, không có cách nào trốn tránh.
"Khi nào công việc kết thúc? Anh tới đón em." Trang Minh Tuấn vừa đi ra khỏi phòng họp, lập tức gọi điện cho An Tâm Khiết.
"Đừng tới, ngày hôm nay phóng viên hỏi em về chuyện của anh, cho nên em nghĩ, mấy ngày tới chúng ta không nên gặp nhau." Hôm nay An Tâm Khiết làm việc tại cửa hàng, tiếng nói có chút do dự.
"Đừng nói ngốc như vậy." Lời nói như rất ôn nhu nhưng lại để lộ ra mấy phần hờn giận, "Em biết, điều đó không có khả năng!'
"Vì sao không có khả năng? Mấy hôm trước..." Tiếng nói của cô đột nhiên thấp xuống, "Chuyện đó là sai lầm."
"Chuyện gì là sai lầm?" Hắn đi vào thang máy, lông mày nhăn lại.
"Anh...Biết rồi còn hỏi!" Cô hơi khó chịu.
"Nếu như em vẫn để ý đến chuyện đó, vậy anh và em cũng nhau làm rõ, chuyện kia căn bản không phải sai lầm." Vẻ mặt của hắn trở nên ương ngạnh."Anh thật không hiểu, vì lí do gì mà em lại từ chối anh hết lần này đến lần khác?"
Từ sau ngày hắn hôn cô, cô cực lực trốn tránh hắn.
Gặp được một cô gái bướng bỉnh như cô ấy, cho dù nam nhân có dễ tính đến đâu đều sẽ phải tức giận, huống hồ, hắn lại không có nhiều kiên trì, thậm chí tính cách lại nóng nảy.
Thế nhưng đối với cô, hắn tự nhận đã bày tỏ sự kiên trì cả đời, đối xử với cô rất tốt.
"Anh hẳn là biết em có lí do, em có Tiểu Nhiên..." Cô lại tiếp tục thấp giọng.
"Em có Tiểu Nhiên thì sao? Em có Tiểu Nhiên thì không thể cùng người khác yêu thương sao?" Đi ra khỏi thang máy, hắn bước nhanh về phía ô tô."Anh thích Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên cũng thích anh, cho nên đây không phải lí do để cản trở chúng ta."
"Sao anh có thể bá đạo như thế?'
"Là em không nói lý lẽ!" Hắn rất bình tĩnh càng đối lập với sự lo lắng của cô.
An Tâm Khiết che giấu hắn chuyện quan trọng!
Trang Minh Tuấn bình tĩnh ngồi vào trong xe, vì sự thấp thỏm lo âu trong tiếng nói của cô, hắn có thể cảm nhận được.
Hắn khẳng định, đối với hắn cô cũng không phải không có tình cảm, nhưng vì lí do gì đó mà vẫn từ chối hắn.
"Em không muốn thảo luận với anh về vấn đề này nữa!" Giọng điệu của cô thập phần nôn nóng."Nói chúng, tạm thời chúng ta không nên gặp mặt, em không muốn bị phóng viên phát hiện, cũng cho anh thêm thời gian bình tình tự hỏi..."
"Em không muốn cùng anh nói rõ lí do, rốt cuộc là em sợ bị phóng viên phát hiện hay em vì em không xác định được trong lòng em nghĩ gì?" Trang Minh Tuấn ngồi thẳng."Có lẽ, chuyện này có liên quan đến bố của Tiểu Nhiên?"
Trực giác nói cho hắn biết, bố của Tiểu Nhiên, có lẽ cô đã cố tình giấu giếm chuyện này.
"Cái gì? Đó là đương nhiên... Không có vấn đề gì!"
Cô đang nói lại lập tức ngừng lại làm hắn càng thêm khả nghi.
"Vậy em nói cho anh biết, bố Tiểu Nhiên là ai? Hiện tại đang ở đâu, em và hắn có còn liên lạc hay không___?"
"Em không cần phải ... Trả lời anh!" An Tâm Khiết vội vàng cắt đứt lời hắn rồi ngắt điện thoại.
Trang Minh Tuấn ném điện thoại di động sang một bên, dùng sức nắm chặt tay lái.
Không muốn nói cho hắn biết phải không? Hắn sẽ tự có biện pháp điều tra!
"Trang tiên sinh, anh trông Tiểu Nhiên giúp tôi. Tôi đi xuống lầu làm cơm, để hai người cùng nhau ăn cơm tối.". Công việc của An Tâm Khiết vẫn chưa kết thúc, bạn tốt kiêm hàng xóm Lê Nguyệt Nhã liền giúp đỡ cô làm bữa tối.
"Được." Trang Mi dắt tay Tiểu Nhiên, một lớn một nhỏ mỉm cười, khuôn mặt giống nhau như đúc.
Lê Nguyệt Nhã nhìn bọn họ cảm thấy có cái gì đó rồi rời khỏi.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ chơi đùa ở trong phòng.
"Chú Trang, cháu cho chú xem ảnh chụp hôm chúng ta đi chơi công viên!" Chơi mệt rồi, An Ngẫu Nhiên ngồi trên đùi Trang Minh Tuấn, vui vẻ lấy bộ ảnh ở gần đó.
"Hôm qua cháu cầm đến nhà trẻ khoe bạn bè, bọn chúng đều nói chúng ta rất giống nhau, còn hỏi cháu chú có phải baba của cháu không." Đung đưa ảnh chụp trong tay, khuôn mặt nhỉ nhắn của hắn đỏ bừng.
Trang Minh Tuấn cầm lấy ảnh chụp, nhìn đến nụ cười đến nụ cười hạnh phúc của ba người, bỗng dưng tim đạp mạnh.
Quả thực nét mặt của hắn và Tiểu Nhiên rất giống nhau, khi mỉm cười thì đường chân mày cũng giống nhau như đúc.
"Ngươi và tiểu tử này, căn bản là từ một khuôn mẫu đúc ra!" Bên tai hắn vang lên câu nói của Ái Linh ở công viên ngày hôm qua.
"Đáng tiếc chú lại không phải baba của cháu..." An Ngẫu Nhiên có chút buồn, lặng lẽ cúi đầu.
"Tiểu Nhiên nhớ baba sao?" Ôm chặt cậu nhóc trong lòng, trong ngực Trang MInh Tuấn lan ra một tình cảm của người cha.
"Không có." An Ngẫu Nhiên lập tức lắc đầu, như không có chuyện gì ngẩng mặt lên."Cháu chưa bao giờ gặp baba, mẹ cũng chưa bao giờ dẫn ... Cho nên... Tiểu Nhiên tuyệt không nhớ!"
Cậu nhóc đang nói dối.
Nhưng lời nói dối như vậy lại níu chặt lấy tâm can Trang Minh Tuấn.
Hắn đau lòng cúi người, nhìn về phía bàn tay đang cố lau nước mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tại sao cậu nhóc này lại nhớ đến cha mình? Mặc dù chưa bao giờ gặp...
"Tiểu Nhiên, có muốn tắm cùng chú Trang không?" Đột nhiên, hắn như bị thôi thúc, muốn thay thế cha của Tiểu Nhiên.
Tất cả những việc mà hai cha con cùng làm, hắn đều muốn thực hiện cùng Tiểu Nhiên.
"Có thể sao?" Tiểu Nhiên lau nước mắt, đôi mắt long lanh.
"Tất nhiên có thể."
"A." Hắn hoan hô một tiếng, nhảy xuống chân Trang Minh Tuấn."Cháu đi lấy quần áo."
Nhìn thần sắc đáng yêu của hắn vui sướng, chạy loạn, khóe miệng của Trang Minh Tuấn nở một nụ cười hài lòng.
Sau nửa tiếng đồng hồ, một lớn một nhỏ ở trong bồn tắm thủy chiến.
"Chú Trang, sao trên lưng chú lại có cái bớt giống của Tiểu Nhiên?" Khi An Ngẫu Nhiên cầm bông tắm muốn giúp Trang Minh Tuấn chà lưng thì hắn bỗng hô to.
"Bớt? À, những người trong gia tộc bọn chs, đều có một cái bớt hình ngọn lửa ___ cháu nói cháu cũng có?" Trang Minh Tuấn ngạc nhiên quay đầu lại.
"Ở đây này!" Tiểu Nhiên chỉ vào bả vai của mình."Chú xem, chú xem!"
Trang Minh Tuấn vô cùng kinh ngạc, nhìn vết bớt hình ngọn lửa trên vai Tiểu Nhiên.
Tuy rằng vết bớt rất nhỏ, nhưng lại giống hệt vết bớt của mình, ngay cả vị trí cũng khớp.
"Tiểu Nhiên, sao có thể..." Trang Minh Tuấn chưa từng thấy cái bớt này ở trên người nào ngoài người trong dòng họ hắn.
"Tốt quá, Tiểu Nhiên và chú Trang có chiếc bớt giống nhau!" An Ngẫu Nhiên vỗ tay hoan hô.
"Đúng vây, thật tốt..." Trang Minh Tuấn kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, mỉm cười với Tiểu Nhiên. Có lẽ trên đời này thực sự có cái goi là trùng hợp, gọi là duyên phận.
Hắn và mẹ con An Tâm Khiết gặp nhau có thể là việc đã được định trước...
Trang Minh Tuấn suy nghĩ sâu xa, ánh mắt xẹt qua vết bớt hình ngọn lửa trên vai Tiểu Nhiên, tâm tình nặng trĩu đứng lên.
An Tâm Khiết xoa xoa bả vai mói nhừ, mở cửa, đi vào phòng.
Ngọn đèn trong phòng khách yếu ớt, An Ngẫu Nhiên dựa vào trong lồng ngực Trang Minh Tuấn, hai người cùng nhau dựa vào ghế sô pha, ngủ say.
Cô rón ra rón rén bước vào, nhìn hai gương mặt đang ngu giống nhau như đúc, ngực phảng phất như bị người dùng chiếc chùy to gõ vào, trái tim cảm nhận từng hồi đau nhói.
Cô xoay người, nước mắt thoáng chốc trào ra.
An Tâm Khiết dùng toàn bộ ý chí, kìm nén tiếng khóc.
Hai cho con bọn họ hài hòa cộng với hình ảnh đang ngủ, khiến cô không có cách nò thờ ơ.
Khoảnh khắc này cô mới hiều được thế nào là máu mủ tình thâm. Vô luận xa nhau bao lâu, thậm chí không hay biết người kai tồn tại, một khi quen biết, thì như bị hấp dẫn, nhận ra nhau.
Cô đột nhiên nghĩ bản thân rất tàn nhẫn, rất ích kỉ. Tiểu Nhiên rất khát vọng có cha để dựa vào, nhưng mà cô lại cướp đi quyền lợi đó.
Cô thực sự đối lập sao? Cô giấu diếm sự thật này, đối với mọi người có phải là một sự tổn thương hay không?
An Tâm Khiết cúi xuống, chăm chú nhìn hai cha con họ.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của con trai, lòng của cô không ngừng bị co lại.
"Em đã về?" Trang Minh Tuấn cảm giác được cô đang tới gần, bỗng nhiên ở mắt ra.
"A...Đúng, anh thế nào...." Cô nắm chặt ví da, cực lực không chế chính mình phải bình tĩnh.
"Hư." Trang Minh Tuấn vẻ mặt dịu dàng, cúi đầu nhìn cậu nhóc nằm ở trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ý bào cô nhỏ giọng một chút, vừa chỉ chỉ vào gian phòng của Tiểu Nhiên.
An Tâm Khiết hiểu gật đầu, thay hắn mở cửa phòng, nhìn hắn dễ dàng ôm con trai vào trong phòng, đồng thời cẩn thận đem Tiểu Nhiên đặt lên trên giường, lại tỉ mỉ đắp chăn lên bụng hắn. An Tâm Khiết đứng cạnh Trang Minh Tuấn, không nói gì, không có đối mặt, ánh mắt hai người đều rơi trên người cậu con trai giống thiên sứ.
Bầu không khí ấm áp lan tràn ở trong phòng, khoảnh khắc này, thời gian như dừng lại. Hai người đều có thể nghe thấy tiếng thở của nhau và tiếng thở nhè nhẹ của Tiểu Nhiên, một loại cảm giác thoải mái không có gì so sánh được nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng.
"Đi thôi." Trang Minh Tuấn nhỏ giọng, hắn rất tự nhiên kéo tay An Tâm Khiết cùng hắn ra khỏi phòng.
Bọn họ thực sự ... Giống như một đôi cha mẹ đưa con lên giường ngủ.
Trong lồng ngực tràn ngập sự chua xót và đau đớn, An Tâm Khiết không nói được gì, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến.
Hắn chắc chắn là một người cha tốt và là một người đàn ông tốt...
"Em ăn cơm tối chưa?"
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Trang Minh Tuấn.
"Em ăn rồi." An Tâm Khiết nhanh chóng thu hồi sự buồn bã trong mắt, ổn định tinh thần."Sao anh lại ở nhà em?"
"Em không cho anh đi đón em, anh cũng chỉ biết nhà em chờ em về." Vẻ mặt hắn thanh thản tựa trên tường, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào khuôn mặt có chút uể oải của cô."Anh và Tiểu Nhiên định vừa xem sách vừa đợi em trở về, nhưng lại không cẩn thận ngủ mất."
Hắn có chút ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt tươi cười đơn thuần như Tiểu Nhiên.
Con người này như rất bá đạo, tính tình rất táo bạo, là một nam nhân chủ nghĩa Trang Minh Tuấn, nói không chừng lại là một người mội tâm tinh tế, là một nam nhân ôn nhu rất biết săn sóc người khác...
"Vì sao anh lại trông Tiểu Nhiên cả đêm?" Ngữ khí An Tâm Khiết bất giác mềm dẻo.
"Đúng vậy. Còn tắm cúng hắn." Hắn nhớ lại chuyện gì đó, lông mày cau lại, "Được rồi, trên vai Tiểu Nhiên có cái bớt, là chuyện gì xảy ra?"
"Bớt?" Cô ngơ ngác một chút."A...Cái đó, hắn vừa sinh đã có. Trước đây màu sắc còn nhạt, bây giờ càng ngày càng đậm lên."
"Như vậy..." Trang Minh Tuấn trầm ngâm không nói.
Hắn có nên nói cho cô, trên người hắn cũng có bớt giống hệt như thế.
"Cha của Tiểu Nhiên, có cái bớt đó không ____" Hắn nghe được tiếng nói của chính mình.
"Đã muộn rồi, anh nên về đi." An Tâm Khiết giơ cổ tay nhìn đồng hồ nuốt nước nọt, kìm nén mình không suy nghĩ miên man, trở lại thực tế."Ngày hôm nay.... Cảm ơn anh đã chiếu cố Tiểu Nhiên, thế nhưng sau này, em hi vọng chúng ta sẽ duy trì khoảng cách... Như vậy tốt hơn."
"Vì sao em cứ muốn duy trì khoảng cách với anh?" Trang Minh Tuấn cau mày khó chịu."Anh nghĩ, không bằng chúng ta hẹn hò một chút thử xem."
"Trang Minh Tuấn!" Vẻ mặt An Tâm Khiết hoảng sợ."Chuyện này không phải chuyện đùa, chúng ta tuyệt đối không thích hợp hẹn hò."
"Rốt cuộc em giấu anh chuyện gì?" Hắn khẳng định, biểu tình trên mặt hắn bây giờ không phải là chán ghét mà là sợ.
"Em...Cái gì?" Giấu diếm? Hắn biết cái gì rồi sao?"
Trái tim cô thoáng chốc như ngừng đập, cô nghe rõ hơi thở gấp gáp của mình, trước mắt mọi thứ như quay cuồng.
"Hôm nay nếu anh không biết được rõ lí do, anh sẽ không rời khỏi đây ___" Điện thoại di động của Trang Minh Tuấn vang lên.
Hắn hoài nghi nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của cô, không kiên nhẫn lấy điện thoiaj ra, mà khi nhìn thấy tên người gọi điện, sắc mặt hắn nhất thời cứng nhắc.
"Anh tiếp điện thoại." Môi hắn nhếch lên sắc sảo, sau đó ấn nghe điện thoại."Ái linh, có chuyện gì sao?" Ái Linh! Hai chữ này giống như sấm sét giữa trời quang, thân thể An Tâm Khiết như muốn nổ tung, thân thể cô mềm nhũn, ruột gan đứt từng khúc.
Cô không thể đứng thẳng, chỉ có thể ngã ngồi trên ghế sô pha, nhẹ nhàng run rẩy.
Ái Linh... Thì ra, hắn và Ái Linh vẫn liên lạc...
Vẻ mặt Trang Minh Tuấn càng ngày càng nghiêm túc, hắn hơinghiêng đầu, chăm chú nghe điện thoại.
"Em ở nguyên đó, anh lập tức sẽ tới!" Tắt điện thoại di động, hắn nhanh chóng lấy áo khoác trên giá."Tâm Khiết, anh có việc cần xử lý, chuyện hôm nay, ngày mai chúng ta nói tiếp!"
An Tâm Khiết ngước ánh mắt đầy hoảng sợ, lẳng lặng nhìn hắn, không nói được một câu. Trang Minh Tuấn không có dừng lại, bước nhanh về phía cửa.
Ái Linh... Hai chữ này, như lưỡi kiếm đâm vào lòng của cô, khiến cô nhớ lại ký ức đã chôn sâu, hắn thành yêu linh. rời xa cô.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |