Mỗi lần em khóc anh đều rất lo sợ
← Ch.28 | Ch.30 → |
Chưa nghe Mạch Hiểu Nặc trả lời thì điện thoại yên ắng hẳn, Lưu Thiên Tước gấp gáp gọi lại nhưng không liên lạc được. Lòng nóng như lửa đốt anh móc ví vài tờ tiền mệnh giá lớn cho người tài xế.
-Nhanh lên một chút.
Mạch Hiểu Nặc nhìn màn hình điện thoại tối đen do hết pin, cô không biết làm thế nào. Câu cuối cùng anh nói là gì Mạch Hiểu Nặc nghe không rõ, cô ngẩn người vòng tay ôm hai đầu gối ngồi tại chỗ, ánh mắt bất định nhìn xa xăm.
Không biết trôi qua bao lâu, đến khi Mạch Hiểu Nặc đứng dậy chân cô đã tê rần. Một tay vịn vào thân cây Mạch Hiểu Nặc cố đứng dậy, đứng chưa vững một lực mạnh kéo cả thân người cô về phía sau khiến Mạch Hiểu Nặc giật nảy mình. Cô suýt hét lên thì giọng anh trầm ấm bên tai
-Anh cũng nhớ em, nhớ em vô cùng.
Những giọt nước mắt tưởng chừng đã rơi hết nay lại tràn ra khỏi khóe mắt Mạch Hiểu Nặc, một lần nữa cô bật khóc trong vòng tay anh. Lưu Thiên Tước chỉ lặng lẽ siết chặt cô, anh cảm thấy vai áo mình ướt đẫm.
Bao nhiêu lời muốn nói nhưng giờ này Mạch Hiểu Nặc chỉ biết nghẹn ngào gọi tên anh.
-Thiên Tước ... Thiên Tước ...
Lưu Thiên Tước không chần chừ hôn lên đôi môi nhỏ, nước mắt cô rơi xuống bờ môi hai người. Anh cuồng nhiệt, gấp gáp chiếm lấy từng hơi thở của cô, dường như chỉ như thế mới có thể lấp đầy sự nhớ mong cùng khoảng trống trong tim anh.
-Thiên Tước, em đỗ đại học rồi.
Anh mỉm cười ôm cô trong tay, hôn lên mái tóc mềm
-Chúc mừng em.
Mạch Hiểu Nặc muốn nói lại thôi, có lẽ cô đòi hỏi quá nhiều chăng? Mạch Hiểu Nặc cảm thấy chỉ cần trong tay anh thế này có lẽ đã quá đủ, cô có thể vờ như chưa từng nghe thấy gì, chưa từng thấy đôi mắt lóe lên tia âm hiểm nơi anh.
Cô quá yêu anh rồi, yêu đến tận cùng hơi thở. Đồng ý mắt nhắm tai ngơ vờ như không biết Lưu Thiên Tước đang dần thay đổi, đang dần xa cách tình yêu cô dành cho anh.
-Nhóc con, em bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ vì nhớ anh liền khóc tu tu thế?
Lưu Thiên Tước búng nhẹ trán cô, Mạch Hiểu Nặc nhăn mặt. Cô bướng bỉnh vẫn ôm chặt anh
-Anh bao nhiêu tuổi rồi chỉ vì nhớ em liền bỏ hết công việc chạy đến đây?
-Vì mỗi lần em khóc anh đều rất lo sợ.
Mạch Hiểu Nặc nhìn anh, đôi mắt Lưu Thiên Tước dường như lưỡng lự điều gì.
-Tại sao?
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, nói lời tận đáy lòng
-Anh lo lắng người làm em khóc lại là anh.
Cô nhìn anh, một nỗi mâu thuẫn tràn ngập đáy lòng. Liệu nên đợi đến khi Lưu Thiên Tước tự động nói với cô hay Mạch Hiểu Nặc nên hỏi anh về những lời nói dối. Nếu mọi viện sáng tỏ thì cô có còn được ở bên anh.
-Thiên Tước, anh...
Lời nói chưa thành câu thì điện thoại Lưu Thiên Tước đổ chuông, anh chau mày nhìn tên người gọi, cái tên Lâm Tử Yến đập vào mắt Mạch Hiểu Nặc, qua cuộc trò chuyện giữa anh và Bạch Tử Chí cô biết cô gái này cùng Lưu Thiên Tước không phải chỉ là bạn bè bình thường.
Anh nhìn màn hình vài giây rồi nhấn nút tắt, Mạch Hiểu Nặc hỏi bâng quơ
-Ai thế?
-Đồng nghiệp thôi.
Trái tim nhỏ của Mạch Hiểu Nặc buốt giá mấy phần, anh nói dối cô.
-Khi nãy em định nói gì?
Mạch Hiểu Nặc cười, cô xoa xoa bụng
-Em muốn nói anh có đói không, em đói rồi.
-Được, anh dẫn em đi ăn cơm.
Đi được vài bước điện thoại anh lại reo, nhìn sang tênLâm Tử Yến lại hiện trên màn hình. Mạch Hiểu Nặc không chờ Lưu Thiên Tước bấm nút tắt cô liền giật lấy điện thoại anh không do dự tắt nguồn.
Lưu Thiên Tước trố mắt nhìn cô, trước giờ Mạch Hiểu Nặc luôn tôn trọng quyền riêng tư của anh, nhất là cô chưa từng động đến điện thoại của Lưu Thiên Tước. Cô liếc nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của anh
-Thế nào? Bây giờ em không thể động đến đồ của anh à?
-Được, tất nhiên được. Tất cả trên người anh đều là của em, em muốn động anh liền đứng yên không nhúc nhích.
-...Anh càng lúc càng giống Bạch Tử Chí
Mạch Hiểu Nặc đỏ mặt tía tai tức giận bỏ đi, Lưu Thiên Tước hớn hở đuổi theo
-Nặc Nặc em muốn ăn gì?
Chào tạm biệt Mạch Hiểu Nặc anh lên taxi về lại thành phố A. Trên xe Lưu Thiên Tước mở nguồn điện thoại. Anh điện cho thư ký, cùng Bạch Tử Chí. Cuộc họp bị hủy đột xuất, bao nhiêu công việc chưa giải quyết có thể đêm nay Lưu Thiên Tước lại thức đêm để làm việc.
Vừa muốn chợp mắt tiếng chuông điện thoại lại reo. Lưu Thiên Tước chau mày nhìn tên người gọi tới. Anh mở ta mắt nhìn màn hình hiện lên hai chữ "Đừng nghe". Lưu Thiên Tước tò mò bắt máy
-Thiên Tước, anh đang ở đâu? Sao cả buổi không thể gọi cho anh?
Nghe giọng Lâm Tử Yến the thé Lưu Thiên Tước muốn bật cười. Chiêu này rõ ràng Mạch Hiểu Nặc bày ra. Anh cố nhịn cười trả lời qua loa cho có
-Điện thoại hết pin, anh đang bận có gì sẽ liên lạc cho em sau.
Tắt máy anh dựa người vào ghế cười tủm tỉm. Bác tài xế taxi nhìn anh cười theo
-Có việc gì vui sao?
-Không có gì, chỉ là bạn gái cháu ghen thôi cũng đáng yêu đến như thế thì phải làm sao.
-Con trai, lúc chưa cưới bác đây cũng nghĩ như cậu vậy.
Lưu Thiên Tước xem như không nghe thấy, anh quyết định giữ vững lập trường của mình, bác tài xế lắc đầu tập trung lái xe.
Nửa tháng sau Mạch Hiểu Nặc đến thành phố A nhập học, cô quyết định không thuê nhà mà đến ở ký túc xá để giảm thiểu chi phí. Lưu Thiên Tước muốn thuê cho cô một căn phòng nhỏ gần trường nhưng Mạch Hiểu Nặc từ chối, cô không muốn làm gánh nặng cho anh.
Cũng may Thẩm Á Dung cũng đỗ một trường đại học gần đó, hai người có thể thường xuyên gặp nhau tâm sự. Khi ổn định nơi ở Mạch Hiểu Nặc bắt đầu đi làm thêm. Cô quyết tâm không động đến tiền của mẹ và dượng.
Cùng ở một thành phố nhưng Mạch Hiểu Nặc không phải ngày nào cũng gặp Lưu Thiên Tước, anh càng lúc càng bận rộn. Nhưng hễ có thời gian anh lại đến quán cà phê Mạch Hiểu Nặc làm thêm, ngồi một chỗ nhìn cô làm việc.
Có lần đang làm việc, Mạch Hiểu Nặc đánh rơi một chiếc ly, ông chủ liền mắng cô vài ba câu. Khi về ra xe Lưu Thiên Tước trầm ngâm một hồi không nói gì, Bạch Tử Chí thấy anh đang kiểm tra tài khoản ngân hàng liền hỏi
-Cậu làm gì thế? Chưa gì muốn viết di chúc rồi sao?
-Hôm nay Nặc Nặc làm rơi có một cái ly, lão già đó mắng cô ấy đến những ba câu.
Bạch Tử Chí trố mắt nhìn nét mặt ấm ức có phần bực bội của bạn. Anh chau mày
-Thì sao?
-Cậu nói xem, tôi có nên mua lại cái quán đó luôn không?
Bạch Tử Chí cứng lưỡi đến những mấy chục giây mới lắc đầu nổ máy xe không thèm chú ý đến Lưu Thiên Tước nữa.
-Lưu Thiên Tước, cậu điên quá rồi.
Một tuần sau Mạch Hiểu Nặc thấy quán có chủ mới, cũng không biết anh ta có thầm thương trộm nhớ gì cô không mà lại hào phóng tăng lương cho cô, không những thế thái độ với Mạch Hiểu Nặc cũng vô cùng khách sáo. Cô thắc mắc nói với anh
-Thiên Tước, anh xem liệu ông chủ mới của em có mắc chứng tự ngược hay là giàu đến mức ngớ ngẩn rồi?
Anh chỉ nghiêm mặt nhìn cô
-Nặc Nặc, đi làm không được nói xấu ông chủ.
-.....
← Ch. 28 | Ch. 30 → |