Trình diện tình đầu
Ch.02 → |
Lại là mùa hè, Mạch Hiểu Nặc cực ghét mùa này trong năm. Cô không chịu được cái oi bức của không khí mùa hè, chỉ cần vận động chút là mồ hôi lại lấm tấm, nhất là cô lại phải di chuyển bằng xe bus, phương tiện vô cùng thích hợp và tiện dụng thường dùng cho những người có sở thích thay đổi tài xế mỗi ngày, mà Mạch Hiểu Nặc hay hay dùng lý lẽ đó để đánh lạc hướng sự khó khăn của mình. Một thân một mình học xong đại học mỹ thuật thành phố A rồi ở lại làm việc tại thành phố này Một năm rưỡi bản thân Mạch Hiểu Nặc ít nhiều cũng thấy gắn bó. Dù cuộc sống khó khăn nhưng cô thà ở lại đây còn hơn trở về nơi đó. Nơi đó có mái ấm không hạnh phúc, có rung động đấu đời có tình cảm mà cô không bao giờ muốn khơi lại.
Cô thừa nhận về phương diện tình cảm mình không may mắn lắm. Nhưng Mạch Hiểu Nặc không biết vì sao sự nghiệp cũng ruồng rẫy cô, chỉ gần mot nam ruoi ra trường tổng cộng cô đã tham qua gần 10 công ty, nói tham quan vì công ty lâu nhất cô làm cũng chỉ được tháng, càng ngày thời gian tham quan càng rút ngắn lại, có thể nói Mạc Hiểu Nặc được sếp ưu ái mỗi lần cho cô thôi việc luôn hoà nhã nói
- Tài năng của Mạch tiểu thư nên tìm công ty khác để phát triển hơn, tiền đồ rộng mở
Mạch Hiểu Nặc thầm than trong lòng, không biết tiền đồ bao gio moi rộng mở nhưng nếu không có tiền đóng tiền nhà tháng này quả thực của nhà sẽ rộng mở và cô bị đá ra dường không thương tiếc.
Trong lúc hoang mang cô nhận được thư tuyển dụng của tập đoàn Hoàng Thiên, với hợp đồng làm việc năm năm, lương bổng càng làm cô an tâm không cần thấp thỏm bị đuổi khỏi nhà. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh không cần nghĩ ngợi Mạch Hiểu Nặc lập tức ký hợp đồng.
Hôm nay ngày đầu đi làm, Mạch Hiểu Nặc tóc tai gọn gàng, mái tóc dài xoã ngang lưng, mặc bộ váy công sở đẹp nhất của cô mang giày cao gót quý giá chỉ để dùng vào những dịp đặc biệt. Khí thế bừng bừng bước vào cửa tập đoàn Hoàng Thiên
Phải nói tới Hoàng Thiên, đây là tập đoàn lớn nhất thành phố A, cũng có thể nói nằm trong top năm tặp đoàn lớn của cả nước, kinh doanh thời trang, xây dựng, bất động sản và vô số ngành nghề khác nhưng thời trang và trang sức được xem là mảng chủ lực xây dựng nên tên tuổi của Hoàng Thiên. Toà nhà trụ sở chính chọc trời nằm giũa trung tâm thành phố phồn hoa, là một minh chứng ngạo nghễ cho sự phát triển ngày càng hưng thịnh của cả tập đoàn.
Tất nhiên nó cũng là ước mơ của vô số sinh viên suất sắc vừa tốt nghiệp. Không chỉ vì môi trường quá chuyên nghiệp, hậu đãi nhân viên tốt mà lương hưởng còn vô cùng hậu hĩnh xứng đáng với công sức mỗi người bỏ ra.
Mạch Hiểu Nặc được phân vào bộ phận thiết kế cũng coi như thoả lòng mong ước, cô quả thật không thích hơp công việc bàn giấy khô khan. Trưởng phòng nhân sự dẫn cô dạo một vòng quả thực khiến Mạch Hiểu Nặc mở rộng tầm mắt, thì ra tập đoàn lớn là thế này. Nam thanh nữ tú làm việc không ngừng, thảo nào hiệu quả công việc cao như vậy. Cô cảm thấy có chút áp lực.
Sau một hồi Mạch Hiểu Nặc tưởng cô sẽ phải ngồi vào bàn làm quen với công việc và cũng xoay như con thoi giống các đồng nghiệp khác nhưng trưởng phòng lại đưa cô vào than máy lên tầng cao nhất của toà nhà. Tới nơi để lại mình cô căn dặn
- Tổng giám đốc muốn gặp cô, đi thẳng rẽ phải.
Không chờ Mạch Hiểu Nặc kịp lên tiếng ông ta đã đóng cửa thang máy đi mất. Một bụng hồi hộp cô đi theo hành lang rộng tới cuối hàng lang phía tay phải có một bàn làm việc của thư ký. Cô gái đang nhìn Mạch Hiểu Nặc mỉm cười có nét châu âu, chắc là con lai. Mach Hiểu Nặc có chút bối rối trước cô thư ký. Làn da tới dáng vóc đều chỉ có thể dùng từ tuyệt mỹ để hình dung.
- chào cô, tổng giám đốc đang chờ cô bên trong
Khẽ cám ơn rồi bước tới theo hướng tay cô thư ký chỉ Mạch Hiểu Nặc đứng trước cách cửa gỗ hít thở thật sâu mới đưa tay lê gõ cửa. Tiếng cốc cốc khô khan vang lên cùng với tiếng tim Mạch Hiểu Nặc thình thịch trong lồng ngực.
Một nỗi hoài nghi cùng cảm xúc bất an gợn lên trong lòng Mạch Hiểu Nặc.
- Vào đi
Cô khẽ đẩy cửa. Ánh sáng từ cửa sổ làm mắt cô hơi nhíu lại vài giây, bên cửa sổ một người đàn ông xoay lưng về phía cô hai tay đút túi quần, anh ta đứng ngược sáng, chỉ thấy thân hình cao lớn cùng tấm lưng rộng tất cả như hoà cùng ánh sáng làm thứ ánh nắng mùi hè không còn quá gay gắt. Bộ vest vừa vặn ôm sát thân người. Chiếc khuy bấm nơi cổ tay lấp lánh ánh sáng màu hổ phách nhàn nhạt.
Phải mất một phút Mạch Hiểu Nặc mới thoát ra khỏi khung cảnh vừa rồi cất tiếng hỏi
- chào tổng giám đốc, tôi là Mạch Hiểu Nặc, hôm nay ngày đầu đi làm tôi tới trình diện, cám ơn vì cơ hội công ty đã cho tôi, tôi sẽ cố gắng làm việc
Nói xong những lời nịnh nọt cơ bản Mạch Hiểu Nặc lập tức muốn cắn lưỡi cho rồi, cái gì mà trình diện đâu phải đang ở trường tập huấn quân sự đâu chứ. Cô tự trách mình nịnh nọt mà cũng yếu kém như vậy thảo nào sếp nào cũng vứt bỏ cô không thương tiếc. Đang tự kiểm điểm thì người đàn ông phía trước khẽ cười. Giọng nói trầm ấm từ lâu đã in hằng trong trí óc cô một lần nữa lại vang lên trong không gian yên ắng
- Nặc Nặc cũng năm năm rồi, quả thật tới lúc em nên tới trình diện được rồi
Mạch Hiểu Nặc cảm thấy hai chân tê rần, cô không thể cử động, cũng không thể thốt được lời nào, người đàn ông đó như thân quen nhưng cũng vô cùng xa lạ, trong đầu Mạch Hiểu Nặc từng đoạn ký ức cô muốn vứt bỏ hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết, như cuốn phim quay chậm đang chiếu lại khoảng trời mà cô luôn trốn chạy, nơi đó cô từng rung động vì anh, từng theo sát anh qua mỗi con phố, từng dõi theo bước anh mà quên cả bản thân mình, từng khờ dại đứng trước anh tuyên bố chỉ cần được yêu anh trọn con tim còn kết quả cô không cần biết, từng đau khổ như muốn vỡ tung lồng ngực, từng khóc như mưa như gió dưới tán cây sồi già vì anh đem lòng yêu người con gái khác vì nuối tiếc anh. Bao nhiêu vui buồn, đố kỵ, âu lo, ghen ghét, yêu hận đan xen cả quãng trời ký ức, cuối cùng là nỗi sợ vô hình mang cô trở về thực tại
Anh đã tớ trước mặt cô, Mạch Hiểu Nặc dường như thấy máu trong người bị rút đi hết, mặt cô tái đi, cô cảm thấy tay mình đang ẩm mồ hôi. Anh ở đây, vẫn ánh mắt hẹp dài nhưng sắc hơn trước, nhìn vào cô như xoáy tận tâm can. Khuôn mặt vẫn anh tuấn nhưng góc cạnh hơn. Trưởng thành hơn rất nhiều. Nét ấm áp khi xưa từ lâu đã không còn, thay vào là vẻ lạnh nhạt như cười như không.
Mạch Hiểu Nặc biết chàng trai khi xưa cô từng dốc cạn tình cảm đã không còn từ lâu nhưng thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh cũng làm tim cô khẽ nhói.
Giờ phút này cô muốn trốn chạy khỏi đây, linh tính mách bảo cô càng xa người đàn ông này càng tốt. Nhưng còn chưa kịp xoay gót thì anh đã ghì chặt hai tay đẩy cô tới phía cửa, lưng Mạch Hiểu Nặc dán sát vào cửa gỗ, cô nghe tiếng khoá cửa rất khẽ, anh ta vòng tay ra sau cô khoá cửa từ bên trong. Hai tay người đàn ông chống vào cửa giam cô trong lòng anh ta. Ánh mắt dò xét làm cô khó chịu vô cùng, mùi nước hoa đàn ông dìu dịu bao quanh Mạch Hiểu Nặc. Cô tức giận trừng mắt nhìn đối phương
- Tổng giám đốc mong ngài tự trọng.
Anh ta nhếch môi nụ cười chế nhạo
- Mạch Hiểu Nặc, em giả vờ gì chứ? Tưởng như vậy là tôi tha cho em? Nằm mơ đi
Không đợi Mạch Hiểu Nặc kịp phản bác anh ta cúi người một tay giữ chặt gáy cô, trong giây lát 'Mạch Hiểu Nặc ngửi rõ mùi hương trên người anh ta ở ngay trươc mũi. Bờ môi nhỏ của cô bất ngờ bị môi anh ta chiếm giữ, sau vài giây Mạch Hiểu Nặc tưởng như bừng tỉnh, cô lấy lại lý trí ra sức dùng hai tay đấm vào ngực anh ta, vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng vô ích, bàn tay sau gáy như gọng kìm cố định chặt cô ở đó, tay còn lại vòng qua eo ôm chặt, Mạch Hiểu Nặc không thể thoát ra.
Khi tưởng như bản thân sắp ngất đi vì ngẹt thở cũng là lúc người đàn ông buông tha cho đôi môi cô, Mạch Hiểu Nặc hoả khí dồn lên não, mặt cô đỏ bừng, khi vòng tay anh ta nơi lỏng cô không chờ đợi giáng cái tát trời giáng xuống một bên mặt tuấn mỹ của người đàn ông. Cô như nghiến răng gằng giọng
- Lưu Thiên Tước, anh đùa giỡn đủ chưa, đủ rồi thì tránh xa tôi ra
Đúng vậy người đàn ông cô dành cả mộng mơ đầu đời trao hết cho anh. Lưu Thiên Tước.
Lưu Thiên Tước mặt không biến sắc vì cái tát đầy lửa giận của Mạch Hiểu Nặc, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú kỳ lạ. Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận của Mạch Hiểu Nặc mỉm cười. Cô quá đơn giản, ruột để ngoài da bao năm không thay đổi, hôm nay lúc mới gặp cố gắng xem anh như người xa lạ coi như cũng có chút cố gắng rồi. Anh không dám nhận là hiểu rõ cô nhưng có những điều bản thân cô không nhận ra anh đã đem thu lại vào tầm mắt từ lâu. Những ngón tay thon dài khẽ bóp chặt cằm Mạch Hiểu Nặc, tầm mắt Lưu Thiên Tước giao nhau với mắt cô. Anh chậm rãi nói rõ từng từ một như sợ cô không nghe thấy
- Làm thế nào đây? Em đối với tôi không bao giờ là đủ, từ khi em bước chân vào đây đã định sẵn sẽ bị tôi đùa giỡn đến chết rồi.... .
Ch. 02 → |