Mười đô la đời người (1)
← Ch.03 | Ch.05 → |
Trung bình mỗi ngày có ba trăm lượt xe tải đỗ vào, hai trăm khán giả xem biểu diễn tình dục, một trăm ba mươi bảy người tiếp nhận giao dịch.
Người xem cách sân khấu một khoảng, theo quy định của pháp luật phải đạt tới một mét. Nhưng rất ít nơi biểu diễn tình dục có thể làm được điều này.
Trung bình mỗi ngày có năm mươi mốt người biểu diễn, nửa nam nửa nữ. Có bốn sân khấu, hai sân khấu nhảy đơn, đặc biệt để biểu diễn. Cho nên, gần như mỗi ngày đều có người buông thả dục vọng trên sân khấu. Dưới sân khấu, thì nhiều không đếm xuể.
Tại đây người da trắng không cho đàn bà đến câu lạc bộ lấy cớ là: Trong không khí đều là mầm móng, chỉ cần bạn hô hấp, sẽ mang thai.
Bạch Khả nhìn thấy, trong không khí không có mầm móng, mà chính là mùi mồ hôi của anh.
Hiện tại, cô đang nhìn theo từng giọt mồ hôi toát ra trên người anh, xuyên qua đám người trùng trùng điệp điệp, bước về phía sau sân khấu.
"Tiểu Bạch Khả, làm xong việc của em rồi sao? Đừng chạy ra phía sau sân khấu ông chủ sẽ không vui."
Lilith ngăn cô lại ở nửa đường, nhìn cô giống như con thỏ đang hoảng sợ mở to hai mắt.
"Hôm nay tôi không làm ca đêm." Bạch Khả gượng gạo đáp. Sau đó di chuyển vài bước, nhanh chóng chạy đi.
Một nam tiếp viên đi đến bên cạnh Lilith nói: "Nếu chị không muốn cô bé thì để tôi đi, đã có vài người hỏi tôi giá của nó."
Lilith quay đầu tát cho hắn một cái, lớn tiếng nói: "Đừng có dùng ý tưởng của mày lên người cô bé, đồ khốn!"
Bạch Khả láng máng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, càng bước nhanh hơn. Trong phòng hóa trang phía sau sân khấu, trên bàn trang điểm riêng của Đường Nhất Đường được đặt một ly cốc tai, đặc biệt chuẩn bị cho anh. Thứ nước trái cây màu vàng nhạt như rượu. Cô giả bộ ung dung đi ngang qua, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, hài lòng lưu một dấu son lên miệng ly, sau đó đặt ly xuống lại ung dung rời đi.
Vị ngọt ngọt cay cay lan truyền khắp lưỡi, cô nghĩ đến lúc anh uống rượu, phải chăng trong miệng cũng có loại vị này.
Đường Nhất Đường mới từ trong mơ tỉnh lại, tóc đen mềm mại dán trên khuôn mặt. Bởi vì quá gấp gáp, anh trực tiếp bọc một cái thảm lông màu nâu đỏ tựa vào cánh cửa. Trong thảm lông không mặc thứ gì khác, lộ một nửa cơ thể mượt mà và bờ vai rắn chắc ra bên ngoài, dưới chân là đôi giày ống cao gót bằng da rắn mà anh thích nhất. Đá văng ghế dựa, đặt mông ngồi vào bàn trang điểm, thuận tay lấy ly rượu trợt qua chóp mũi, mùi rượu khiến anh thả lỏng.
Shaq ngồi bên cạnh bàn trang điểm của anh, thở dài nói: "Rượu đó bị người khác uống qua rồi."
Đường Nhất Đường xoay ly rượu nhìn kỹ vết son môi lưu lại trên mặt ly nói: "Lại là cô ấy?"
Shaq nhún vai: "Tao nghi ngờ tâm lý của cô ta có vấn đề, mày không cảm thấy cô ta có chút vấn đề về thần kinh sao?"
Đường Nhất Đường lắc ly, có chút rượu tràn ra, anh cong khóe miệng lên cười nói: "Mày không biết cô ấy có chút vấn đề về thần kinh nhưng vẫn rất đáng yêu sao?"
Shaq theo bản năng lắc đầu, nhưng vừa nghĩ đến đối phương là Đường Nhất Đường, thì không lắc nữa, cong một bên vai nói: "Thì ra mày thích loại như vậy. Vậy mày theo đuổi cô ta đi, chỉ cần mày ra tay, không con đàn bà nào có thể từ chối."
"Không, " Đường Nhất Đường dùng ngón tay lau vết son nói, "Nuôi đàn bà, rất phí tiền. Đặc biệt là loại đàn bà Châu Á có vẻ ngoài đơn thuần, một khi đã lên giường sẽ quấn lấy mày không tha, phiền."
Đang nói, người phục vụ chạy xuống la lớn: "Lộ, Shaq, tiếp theo là màn của hai người."
Đường Nhất Đường uống một ngụm rượu trong ly, cởi thảm lông bắt đầu thay quần áo.
Tiết mục trên sân khấu không có gì mới, chỉ là mấy kiểu lặp đi lặp lại, khán giả dưới sân khấu cũng không ngừng đổi, dù sao nơi này cũng chỉ là một trạm dừng, sau khi dừng lại một lúc, ở phía trước vẫn còn con đường dài phải đi.
Ngoài người đàn bà kia.
Khi Đường Nhất Đường đang quỳ trên ghế, thì vừa lúc Bạch Khả vào, đi đến vị trí quen thuộc của cô, đứng thẳng tắp. Ngọn đèn màu trắng trên trần nhà quét qua đám người rồi lướt qua khuôn mặt cô. Bệnh của cô chắc đã tốt hơn. Người này thật giống loài cỏ dại.
Anh thuần thục bắt chéo chân trên ghế, sóng mắt lưu chuyển cố ý nhìn lướt qua người cô, vô tình lại không dời. Mỗi động tác tiếp theo của anh, mỗi lần khiêu khích, dường như đều là biểu diễn cho riêng cô. Tuy rằng không nhìn rõ biểu tình của cô, nhưng anh lại rõ ràng cảm giác được cơ thể của cô hơi run lên. A, chỉ vài động tác đã kích động thành như vậy, nếu thật sự ở trên cô, không biết có bị ngất đi hay không.
Hoàn thành một bài nhảy, anh kéo quần lót ra, ngón trỏ chuyển động. Dưới sân khấu toàn là tiếng hét ầm ĩ, anh chuyển hướng đến Bạch Khả, đầu lưỡi khẽ liếm khóe miệng, hất tay lên, quần lót màu trắng theo ngón trỏ của anh bay đi, bay thẳng đến chỗ Bạch Khả. Nhưng còn chưa bay tới, nửa đường đã bị thằng khác nhảy lên tóm được. Thằng kia đưa quần lót lên mặt, ra sức ngửi, làm ra bộ dạng say mê.
Anh đứng trên sân khấu nhìn cô vài giây, mới ở trong tiếng reo hò của đám người cười quyến rũ đi xuống sân khấu.
"Lộ, rất hài lòng với màn biểu diễn hôm nay sao? Cười vui vẻ như vậy." Shaq chụp bả vai anh từ phía sau nói.
"Có sao?" Anh vừa đi vừa hỏi ngược lại. Đi đến trước gương, nhìn khuôn mặt người trong gương đang mỉm cười, người kia thật là mình sao?
"Tốt lắm, người xem đều nói là rất đẹp trai, mau mặc quần áo vào đi." Lilith đưa quần áo cho anh nói.
Đường Nhất Đường lại nhìn mình trong gương lần nữa mới nhận quần áo mặc vào. Nhìn gương sửa lại tóc, rồi nhìn Lilith vẫn đứng phía sau anh, bĩu môi hỏi: "Ông chủ lại cho cô tới tìm tôi? Lần này là ai?"
Lilith nói: "Người Trung Quốc các anh có một câu gọi là đắc tội quân tử không thể đắc tội tiểu nhân, người này cũng được xem như quân tử, đành phải cho anh đắc tội vậy."
Đường Nhất Đường lau son trên môi nói: "Người Trung Quốc chúng tôi còn có một câu, gọi là sói đội lốt cừu. Được rồi, mang tôi đi gặp 'quân tử' đi."
Đi theo Lilith từ tầng ngầm lên ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi) VIP trên lầu hai, là vũ nam thoát y ở tầng dưới nên anh ít khi lên đây. Vẻn vẹn chỉ có vài lần nhưng cũng không vui vẻ gì cho cam. Nếu đã lựa chọn làm việc này rồi thì phải chuẩn bị đón nhận hồi báo tương ứng. Những người đó nắm giữ quy tắc trò chơi, muốn sinh tồn cũng không khó.
Không ngoài dự kiến, chờ trong ghế lô là mấy người đàn ông, mặc âu phục mang giày da, và thường thấy nhất là điếu thuốc Camel, phong độ bình thường, nhưng trên ngón tay là chiếc nhẫn kim cương chỉ có thể thấy trong tủ kính của cửa hàng bán đồ trang sức, không chịu thua kém để làm nổi bật mình là người đàn ông giàu có.
Đường Nhất Đường vừa vào cửa, người đàn ông đó cứ nhìn chằm chằm anh, giống như muốn khoét cái lộ trên tấm thảm anh đang quấn. Mãi đến khi Đường Nhất Đường mỏi vì đứng lâu, quấn trong tấm thảm nghiêng người tựa vào trên tường, người đàn ông đó rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, hắn nói: "Vợ của tôi bị anh mê hoặc."
Đường Nhất Đường đứng thẳng người, cười nói: "Đây là việc bình thường, tôi không thể kiểm soát. Nhưng mà tôi tin thứ vợ ngài mê muội chỉ là mã ngoài của tôi, chờ cô ấy nhìn rõ linh hồn tôi, biết linh hồn của tôi nông cạn, dốt nát như vậy, có lẽ sẽ lại tôn thờ ngài, không muốn rời xa ngài."
Lilith cúi đầu cười thầm, Đường Nhất Đường đối phó với chuyện như vậy đã rất thành thạo.
Trên mặt người đàn ông không chút biểu tình, nâng tay lên đập đập vào ghế xô pha cạnh cửa. Anh hiểu ý, tự nhiên mà ngồi xuống.
Trầm mặc hồi lâu, người đàn ông đó nói: "Anh có biết cô ấy trở về nói với tôi cái gì không? Cô ấy nói nếu ở trên giường với anh, khẳng định sẽ sướng hơn với tôi gấp trăm lần. Tôi vốn không để ý cô ấy ở bên ngoài chơi đùa như thế nào, nhưng những lời này khiêu chiến sự tôn nghiêm của tôi. Cho nên tôi tới đây, muốn chứng minh anh thật sự không như lời cô ấy nói......"
Đường Nhất Đường túm một góc thảm, cọ cọ những cái tua mềm mại lên mặt: "Vậy ngày muốn chứng minh như thế nào đây? Ngài yên tâm, tiêu chuẩn của tôi rất cao."
Người đàn ông cười hài lòng, dường như thứ hắn đang chờ là những lời này. Hắn hất hàm với người bên cạnh, trợ lý lập tức lấy ra một viên thuốc màu trắng bỏ vào cái ly trước mặt, đổ vào nửa ly rượu màu đỏ, đi đến bên cạnh Đường Nhất Đường đưa bằng hai tay.
Đường Nhất Đường ngưng mi nhìn thứ rượu đỏ hảo hạng trước mặt, chậm chạp không tiếp nhận.
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc trong tay, nói: "Đây là thuốc kích dục. Anh uống vào, nếu trong vòng ba giờ đồng hồ vẫn không bắn ra ngoài, tôi sẽ để anh đi."
Lúc này Đường Nhất Đường mới đón lấy, xoay ly cười nói: "Ly rượu này coi như tôi nhận tội với ngài. Chỉ có điều, ngài cũng biết, thứ này không tốt cho cơ thể đàn ông, loại thuốc kích dục này khiến cơ thể bị tổn hại không thua gì nửa tháng biểu diễn màn đặc biệt một lần, cho nên, tôi nghĩ tôi nên có thêm chút thù lao."
Vùng cơ trên khóe miệng người đàn ông hơi giật, không chút do dự tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ném lên bàn nói: "Chỉ cần anh có thể làm được."
Đường Nhất Đường cười, cúi đầu uống cạn rượu trong ly, ánh mắt mang theo ba phần khiêu khích, vẫn nhìn chăm chú vào người đàn ông kia.
Trong khoảnh khắc anh uống ly rượu kia, trợ lý đã lấy đồng hồ bỏ túi ra và bắt đầu tính thời gian.
Phút đầu tiên, Đường Nhất Đường bình tĩnh tiếp tục dùng tua rua cọ sát khuôn mặt, vẻ mặt như con mèo nhỏ đang phơi nắng.
Phút thứ hai, anh dừng động tác tay lại, quấn chặt tấm thảm, khom lưng giống như đang suy nghĩ. Trong phòng đặc biệt im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc và tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của anh.
Phút thư ba, anh bỗng nhiên thở dốc, ngực phập phồng, tiếp theo chậm rãi thở hắt. Tấm thảm mềm mại bị anh nắm chặt trong tay, lộ ra vết lõm thật sâu. Lilith có chút căng thẳng nhìn anh, anh cúi đầu xuống, nhắm chặt hai mắt, vùng trán toát ra từng giọt mồ hôi nhỏ, có thể nhìn ra anh nhịn đến cực kỳ vất vả.
Ba tiếng sau, trợ lý đóng đồng hồ, không đợi người đàn ông kia nói gì đã tự động đi đến trước mặt Đường Nhất Đường, không nói tiếng nào, xốc tấm thảm của anh lên, kéo quần lót anh ra cẩn thận quan sát. Vài giây sau, hắn thả quần lót ra, lắc đầu với người đàn ông kia.
Lỗ mũi người kia phát ra tiếng hắt nhẹ. Sắc mặt Đường Nhất Đường ửng hồng, anh dùng tấm thảm lau mồ hôi trên trán, sau đó xếp lại cẩn thận, dựa lưng vào ghế nói: "Tôi có thể đi chưa?" Giọng hơi run run.
Người đàn ông kia cũng nhìn hắn, rít một hơi thuốc, chậm rãi phả vào mặt anh. Anh thậm chí còn không chớp mắt, điềm tĩnh nhìn người đàn ông kia.
Một hồi lâu, người đàn ông chỉ ngón tay cầm thuốc ra hướng cửa: "Đi đi."
Đường Nhất Đường lập tức đứng lên từ sô pha, đi đến ngưỡng cửa bỗng nhiên nhớ tới chiếc nhẫn trên bàn, quay lại đưa tay ra. Khi cúi người chống lại ánh mắt lạnh băng của người đàn ông kia, anh cười nói: "Cảm ơn."
Đường Nhất Đường từ lầu hai đi xuống, bộ phận sinh dục và quần con không ngừng ma sát, anh muốn phát tiết. Nếu vận khí của anh không tốt, thiên phú dị bẩm, khẳng định không đến một phút đồng hồ đã bắn ra rồi. Cả đời này anh chỉ có một điều muốn cảm ơn cha mẹ, đó là cho anh năng lực khắc hẳn người thường, thế nên anh mới có thể lấy nó để kiếm bát cơm.
Ngoài phòng gió lạnh thổi tới, cái trán lạnh ngắt. Anh đưa tay lau, nhưng mồ hôi đã khô rồi. Nhiệt độ thấp vẫn không thể làm lạnh hạ thân nóng như lửa của anh. Xem ra đêm nay phải tự an ủi rồi, phí gái điếm thu rất cao, lại không sạch sẽ.
Chưa đi được hai bước, liền nhìn thấy một cái bóng màu xám đang ngồi xổm dưới đèn đường cách câu lạc bộ không xa. Nhìn thấy anh đi ra, "cái bóng" liền kéo khăn quàng cổ đang quấn trên mặt xuống, đi tới phía này.
Anh nhìn cô càng chạy càng gần, vừa mới cố gắng duy trì bình tĩnh không dễ dàng liền bị phá vỡ, giận dữ hét: "Mẹ kiếp cô làm gì ở đây!"
Bạch Khả đến nơi cách anh ba bước chân thì dừng lại, nhỏ giọng nói: "Tôi đến xem anh có bị bọn họ mang đi không, rất lo lắng."
"Mẹ kiếp lo cho thân cô đi!" Anh mắng một câu, xoay người bước đi.
Bạch Khả cố chấp đi theo. Anh nghe được tiếng bước chân phía sau, dừng lại, muốn mắng lại mắng không ra, hạ thân sưng lên rất khó chịu. Anh không biết anh còn có thể nhịn đến bao lâu. Bạch Khả chung quy vẫn lo lắng cho anh, thử đi lên trước hỏi: "Anh không sao chứ, muốn tôi giúp anh không?"
Anh đẩy cô ra, cười lạnh nói: "Hừ, cô giúp tôi, cô thật sự muốn giúp tôi?" Nói xong, anh xốc tấm thảm dài đến gối, thứ đang gắng gượng giữa hai chân như muốn lập tức nhảy ra, bên trong quần lót có cái gì đó đã phồng lên.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |