← Ch.03 | Ch.05 → |
Trễ một chút, Mạc Kiệt rất lịch sự đưa Đường Hải Nhân về tới dưới lầu nơi cô ở.
"Cám ơn anh đưa em trở về."
"Đưa người phụ nữ của mình về nhà là chuyện đương nhiên." Hắn ôn nhu nắm tay cô, rất thật diễn xuất tiết mục lưu luyến không rời.
Nhưng có lẽ diễn rất nhập tâm, vậy mà hắn thật sự có chút tình cảm ấm áp không muốn buông ra hai lòng bàn tay dán sát vào nhau, quên đi bình thường hắn là người không thích cùng người khác đụng chạm tay chân nhiều quá...
Tay cô cũng không đặc biệt non mịn, nhưng nắm thực thoải mái, thực ấm áp.
"Giống y như nằm mơ." Thân là người phụ nữ của hắn, Đường Hải Nhân thực sự vẫn còn không quen mấy.
Dưới ánh trăng chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cô càng có loại cảm giác ảo mộng không chân thực.
"Vì sao?" Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Cô lại không nhìn thấy ý xấu của hắn, ngây ngốc nói thật."Bởi vì không nghĩ tới anh thế nhưng sẽ..."
Dưới ánh trăng, hắn hôn cô, tự mình thực tiễn cảnh cáo, trừng phạt cô gái này đem lời nói của hắn trở thành gió bên tai.
Vậy mà sự tức giận lúc đầu, lại sau khi đụng chạm đến đôi môi thần kỳ mềm mại của cô, chuyển thành một sự khát vọng rào rạt đầy khí thế, khiến cho muốn càng thêm sâu nhập nhấm nháp của hương vị của cô.
Hắn hai tay giữ nhẹ sau gáy của cô, tuấn môi lại cường hãn xâm chiếm cặp môi đỏ mọng kia, sau một trận ma sát nóng bỏng, đầu lưỡi trực tiếp cạy ra cái miệng nhỏ nhắn còn đang ngây ngốc sững sờ của cô, quét qua hàm răng của cô, quấn lên phấn lưỡi bất lực của cô, hấp thu tư vị ngọt ngào vượt quá dự kiến kia, mê muội trong đó, cảm thụ mỗi phân nhu nhuận trong miệng cô.
Đường Hải Nhân không nghĩ tới lần đầu hôn môi giữa hai người lại sẽ phát sinh đột ngột như vậy, "hừng hực khí thế" như thế.
Cô trúc trắc không biết làm sao, lại không tự giác sa vào trong đó, đầu óc choáng váng cảm thụ sự nhiệt tình không giống hắn sẽ có, cũng là hơi thở chân thực của người đàn ông cô ngưỡng mộ, khiến trái tim bình tĩnh của cô bị tấn công tứ phía, nồng ngọt giống y như mật ong đang đun nóng.
Thì ra cảm giác được người yêu hôn môi là vui vẻ như thế này, vui sướng như vậy...
Cô cảm giác sắp không thể hô hấp, tâm tình lại phấn khởi vô cùng, vô lực dựa vào hắn, cũng chỉ muốn dựa vào hắn...
Sự mềm mại của cô tựa như một loại thông báo mê người làm cho Mạc Kiệt càng thêm muốn ngừng mà không được dây dưa, thỏa thích lưu lại hồi lâu trên môi cô, bản thân cũng không lường trước được sẽ hôn cô hôn điên cuồng như thế, chỉ vì cô trong veo tựa như một vò rượu ngon, càng uống càng ngon miệng...
"Hô..." Cô nhân cơ hội hít vào một ngụm lớn, người đàn ông mới nhận thấy được cô thực sự thiếu không khí có chút nghiêm trọng.
Hắn rốt cục dừng lại nụ hôn dài nóng bỏng quá mức này, cúi đầu nhìn cô hai tròng mắt thất tiêu, hai gò má đỏ bừng, biểu cảm đáng yêu một mặt giống như lạc đường, trong lòng có cảm giác thích thú và thỏa mãn khó có thể hình dung.
Từ trước đến nay hắn không phải là người đàn ông trọng dục, lúc này lại có một hồi xúc động muốn hôn cô nữa.
Sao lại thế này? Chính hắn cũng không hiểu rõ ràng loại cảm xúc xa lạ này. Nói không chừng là lâu lắm rồi không đụng vào phụ nữ, mà cô vừa khéo rất hợp khẩu vị của hắn...
Hắn khóe môi khẽ nhếch, đầu óc ý thức được cảm giác tốt đẹp của dư vị sau khi hôn cô, hơn nữa vì chuyện cưới cô làm vợ thêm được hơn một ưu điểm, hiệu quả và lợi ích ngấm ngầm mưu kế.
"Còn không lên lầu?" Hắn buông cô gái trong lòng ra, lại khôi phục phong độ lịch thiệp nhắc nhở cô thời gian.
Nhưng cũng ngay tại lúc này, trong lòng hắn lại đối với lần gặp mặt sau có một chút chờ mong mà dĩ vãng không hề có.
"Ờ." Cô nhu thuận gật đầu, giống như vậy mới nhớ tới bản thân đang muốn về nhà không sai, đỏ mặt đi về phía bên cạnh.
"Cửa ở bên kia." Nhìn cô vui vẻ đến nổi đi nhầm phương hướng, hắn cảm thấy buồn cười, lại có chút đắc ý không khống chế được.
"A, đúng!" Mặt cô hồng ghê gớm hơn, nâng hai gò má đang nóng lên vội vàng quay đầu, bỗng nhiên dừng lại ở trước mặt hắn, nghi hoặc ngẩng đầu."Anh làm sao mà biết em ở tại tòa nhà kia?"
Mấy tòa nhà này kiến trúc kết nối cả nguyên khu, có bốn cửa ra vào tách biệt, từ sân trong tiến vào chia làm hai bên trái phải, nhưng là bởi vì trước khu tòa nhà cũ này dừng xe thì không được tiện mấy, nên cô đều đi đến giao lộ bên ngoài chờ hắn, ở đó không có thể nhìn vị trí kiến trúc trong đường nhỏ được.
"Bên này mỗi tầng lầu đèn đều sáng, cho nên anh đoán em chắc là ở bên kia mới đúng, hay là khi em ra khỏi nhà, đã quên tắt đèn?" Hắn linh cơ khẽ động phát huy năng lực suy luận, nhưng trên thực tế mồ hôi lạnh đang ứa ra, ảo não bản thân cư nhiên sẽ phạm loại sai lầm này, thiếu chút nữa lộ ra dấu vết, vạn nhất để cho cô biết hắn đã sớm rõ như bàn tay tư liệu xuất thân của cô thì không ổn rồi.
"Đúng nha, anh thật thông minh." Cô nhìn lên trên thoáng qua, đơn thuần không có nghĩ nhiều, cũng không phát hiện nét hoảng hốt chợt lóe rồi biến mất trên mặt hắn.
Mạc Kiệt cười theo, âm thầm cảm thấy may mắn cô không có cá tính truy ra đến cùng.
Nhìn nụ cười hồn nhiên ngốc nghếch của cô, hắn ích kỷ hy vọng cô có thể cứ vô ưu vô lự như vậy, tiếp tục ngốc...
Vĩnh viễn không biết chân tướng, hạnh phúc vui vẻ.
Bọn họ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Ít nhất, trong cảm giác của Đường Hải Nhân là hiểu như thế.
Sau khi từ hơn nửa tháng trước nghe thông báo nhanh như chớp từ Mạc Kiệt, tâm tình của cô mỗi ngày đều giống như nhẹ nhàng như trên mây, vui vẻ đến nổi có chút không nỡ để rơi xuống dưới đất.
Trên thế giới này nếu có một loại tình cảm, có thể trong nháy mắt cuồn cuộn nổi lên cơn sóng gió động trời làm đảo điên tính logic bình thường vốn có, làm cho tim người ta giống như mọc cánh, cả ngày ở trên trời nhảy nhót bay lượn, môi cũng giống như được tiêm Botox[1] luôn cong lên, cố định ở biên độ gần giống như là si ngốc, điều đó tuyệt đối chính là tình yêu.
Hận thù có lẽ có rất nhiều lý do, nó trải qua một thời gian suy tính, nhưng tình yêu lại giống như ngoài ý muốn, thường xuyên phát sinh trong khoảng thời gian như ánh chớp không cần lý luận thâm ảo gì cả, cũng không để cho người ta nghĩ suy, chỉ một ánh mắt, một ý niệm vừa động, tựa như một cái chốt mở xúc động trong lòng, làm cho người ta toàn thân mang điện.
Trước mắt, Đường Hải Nhân liền bị vây quanh bởi loại trạng thái tâm lý toàn thân "phấn khởi mê mang" này, bởi vì Mạc Kiệt rất cưng chiều cô...
Mạc Kiệt tuy rằng công việc bận, nhưng mỗi ngày nhất định điện thoại tâm tình triền miên với cô, cách vài ngày sẽ bớt chút thời gian đưa cô đi nhà hàng cao cấp dùng cơm.
"Chào cô, cô Đường."
"Chào anh, trợ lý Từ." Cô lễ phép chào hỏi trợ lý của bạn trai. Có đôi khi Mạc Kiệt giải quyết xong công việc ở bên ngoài, trực tiếp tới đón cô ăn cơm, bình thường cô sẽ gặp Từ Vĩ Dân.
"Trợ lý Từ muốn cùng đi ăn cơm với chúng tôi không?" Mỗi lần bỏ lại một mình hắn kêu taxi rời đi, cô và bạn trai lại đi ăn đồ ăn ngon, thực sự ngại quá.
"Cám ơn cô, nhưng tôi còn có một số việc phải về công ty xử lý, chúc hai vị dùng cơm vui vẻ." Trợ lý cực kỳ biết tiến thối, sao dám quấy rầy đại kế "theo đuổi" của sếp, đi làm bóng đèn.
"Vậy tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh, lần sau có cơ hội lại ăn cơm cùng nhau."
"Ừ, tôi đi trước." Từ Vĩ Dân đi đến bên cạnh bắt taxi.
Căn cứ vào phép tắc, cô còn muốn nhìn theo, lại bị một nguồn lực nắm giữ bả vai, xoay người...
"Cư nhiên ở trước mặt anh hẹn người đàn ông khác ăn cơm?" Hắn ra vẻ bất mãn mà liếc cô.
"Cái gì mà người đàn ông khác, anh ta là cấp dưới của anh." Cô cười kêu oan, cảm thấy hắn lại đang nói đùa.
"Cấp dưới cũng là đàn ông, về sau không cho em thân thiết với người đàn ông khác, nhớ kỹ em đã là "danh hoa có chủ" rồi." Hắn đích thực không có tức giận thiệt, nhưng thực sự không thích cái cách cô nhìn chằm chằm người đàn ông khác.
Nụ cười của cô rất đẹp, ánh mắt thật nhu, trên người cô có cổ khí chất thanh nhã, vì thế cô có thể tự nhiên giành được hảo cảm của người khác.
Mạc Kiệt càng xem càng quen, không lý do sinh ra một loại suy nghĩ độc chiếm, không muốn đem một phân ôn nhu của cô cho bất luận kẻ nào.
"Vâng, chủ." Cô hài hước phụ họa, một chút kháng nghị cũng không có.
"Thực ngoan, hoa." Mà hắn thế nhưng lại đáp lại lời nói không chỉ số thông minh như vậy, còn cảm thấy cô gái này thật sự nghe lời đến nổi khiến cho người khác thích, cũng chưa phát hiện bản thân cười giống như đồ ngốc.
Hắn quả nhiên là cái đồ đại nam nhân.
"Lên xe."
"Ờ." Cô ngoan ngoãn ngồi ổn định, để hắn giúp cô khóa dây an toàn, trời sinh con gái chính là làm bằng nước.
Hai người suốt đường nói chuyện trên trời dưới đất, nói nói cười cười, bất tri bất giác, khi bọn họ ở cùng nhau, sẽ hình thành một bầu không khí ngọt ngào "cách biệt với người đời", đã quên ánh mắt chung quanh.
Đi đến nhà hàng, hắn giống như thường ngày, sẽ luôn chuẩn bị ghế lô riêng để cho cô có thể tự do nhấm nháp các loại thức ăn ngon, khiến cô cảm thấy rất thân mật. Hơn nữa, hắn còn có thể tìm hết các loại lý do tặng cô quà...
Chúc mừng ngày đầu tiên chính thức quen nhau, bởi vì cái khăn lụa kia tôn lên nước da của cô, cái túi xách da kia rất thích hợp với lưng của cô, cái đồng hồ kia đeo ở trên tay cô nhất định đẹp mắt, chúc mừng kết giao đúng một tuần, một cái túi xách khác cũng rất thích hợp với cô, màu sắc của vòng cổ ngọc trai làm cho hắn nghĩ đến vẻ đẹp ôn nhuận của cô...
"Em hoài nghi là anh - vị tổng giám đốc này mỗi ngày đều làm biếng, chuồn êm ra bên ngoài dạo phố mua sắm." Đêm nay, cô lại nhận được một cái vòng đeo tay hàng hiệu từ trên tay hắn, không nhịn được chế nhạo hắn không làm việc đàng hoàng, có điều nội tâm vẫn bị tâm ý của hắn lấy lòng, cười rất vui vẻ.
"Vì em trốn việc cũng đáng, quan trọng là em có thể cảm nhận được tâm của anh, anh hy vọng em nhìn đến mỗi thứ sẽ nhớ tới anh." Hắn thâm tình chân thành kéo tay cô, tự mình đeo cái vòng tay cho cô.
Kỳ thực nếu ngại trốn việc, phải là trợ lý Từ mới đúng, nhưng hắn cam tâm tình nguyện thay trợ lý Từ thừa nhận "tội danh" này, bị cô hiểu lầm.
"Nếu nhìn đến mấy thứ này mới có thể nhớ tới anh, vậy anh chẳng phải là còn muốn tặng em rất nhiều quà sao?" Cô cố ý giả bộ một bộ dáng chờ mong, đùa giỡn nhìn hắn có thể hay không bị "sư tử khẩu" của cô dọa.
"Không thành vấn đề, muốn cái gì cứ việc mở miệng." Hắn không nói hai lời đáp ứng, đối với dục vọng vật chất của cô rất hào phóng, không mảy may ngoài ý muốn phụ nữ sẽ bị đồ vật sang quý lấy lòng. Đây đúng là mục đích mà hắn ra sức tặng quà.
"Em cái gì cũng không cần, về sau đừng tiêu pha nữa." Thấy nét mặt thoải mái của hắn, cô ngược lại lại khẩn trương lắc đầu.
Mấy thứ kia thực sự không rẻ, mà cô chưa hẳn sẽ dùng đến, sớm muốn mở miệng cự tuyệt, lại luôn lưu luyến cảm giác được hắn cưng chiều...
Tình yêu a, thực sự sẽ làm người ta trở nên rất tham lam!
"Ý tứ là cho dù không có mấy thứ này, em cũng sẽ lúc nào cũng từng khắc nhớ anh?" Hắn đánh rắn tùy gậy[2], bàn tay to cũng thuận thế trèo lên eo nhỏ của cô, đem thân mình mềm mại nhẹ ôm nhập vào lòng.
Đối với đàn ông mà nói, tứ chi tiếp xúc giữa hai giới đại biểu về mặt hình thức của dục vọng chinh phục và ham muốn chiếm hữu, mà hắn bản thân đang dần dần hưởng thụ cảm giác "chiếm hữu" cô, từ sau vài lần hẹn hò trở đi, càng lúc càng quen vô cùng thân thiết với cô gái này, trong cơ thể dục vọng yên lặng cũng từ từ trở nên sâu sắc, nếu không bận tâm cá tính của cô bảo thủ, lo lắng hành động thiếu suy nghĩ sẽ dọa chạy cô, hắn đã sớm...
"Nào có lúc nào cũng từng khắc!"
Coi kìa, cô lại đỏ mặt. Mỗi khi thấy được phản ứng hồn nhiên này của cô, hắn liền càng chờ mong cái khoảnh khắc chân chính "khi dễ" cô, mơ màng cô ở trên giường sẽ có loại biểu cảm gì, loại mị thái nào.
"Trên mặt em là viết như thế này." Nhưng thời cơ chưa thực sự chín mùi, hắn không thể mạo hiểm, chỉ phải mang nụ cười nhã nhặn, giấu đi "ý xấu", chờ đợi cơ hội thích hợp hơn.
"Nói bậy." Giọng nói của cô làm nũng phủ nhận, vội vã muốn trốn tránh thuật độc tâm đáng sợ của hắn.
Nhưng hắn cũng không cho phép cô che lại khuôn mặt xinh đẹp kia."Không tin anh chỉ cho em xem, ngay ở đây... ở đây..."
Một loạt nụ hôn nhẹ như đàn bướm đậu, theo ý cười nhợt nhạt dừng ở trên hai gò má của cô, cuối cùng đương nhiên lưu lại trên đôi môi ngọt ngào kia, trầm mê trong đó trằn trọc, mút lấy, giống như đang sâu sắc thưởng thức cô cho đỡ thèm...
Cô kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, cánh tay như ngó sen đặt lên sau gáy hắn, càng lúc càng quen việc hắn muốn hôn, dùng động tác ngốc nghếch đáp lại nụ hôn nồng nhiệt mà dần đang càng thêm sâu của hắn, muốn cho hắn cũng cảm nhận được tình yêu của cô, sự yêu thích của cô...
Đôi môi mãnh liệt giao triền, cô cố gắng biểu hiện luôn khiến cho hắn càng thêm hưng phấn, hôn càng thêm thỏa thích.
Mà miệng lưỡi quá mức nhiệt tình của hắn luôn hại não của cô thiếu không khí, không bao lâu bắt đầu đầu váng mắt hoa... Vì thế mỗi lần hẹn hò kết thúc, cô đều có một loại cảm giác mới từ trên biển trở lại lục địa.
Như thường lệ, cảm giác vui vẻ này vẫn sẽ duy trì liên tục đến một ngày...
"Nói thật coi, phát sinh chuyện tốt gì đây?"
Cao Tú Trân nhịn đã lâu, rốt cục không nín được sự tò mò đã đầy bụng, tới chỗ nhân viên để hỏi cho ra nhẽ.
"Không có." Đường Hải Nhân lập tức thu lại ý cười trên mặt, chuyên tâm lau đĩa, từng cái đĩa được lau sáng lấp lánh...
Ai ya, sao ngay cả những chiếc đĩa tỏa sáng này cũng đều làm cho cô nhớ đến người đàn ông phong độ hào hoa kia!
Cho nên mới nói căn bản cũng không cần quà, tất cả trong lòng cô đã sớm đều là bóng dáng của hắn...
Một cái nhìn thoáng qua, Đường Hải Nhân hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, người bên cạnh đã bị cô quên không còn một mảnh.
"Không có? Làm trò, ngay cả chó vàng đầu ngõ còn ngửi được hương vị động dục trên người em, gần đây luôn thích đảo quanh bên chân em." Thấy một bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của cô, Cao Tú Trân trong lòng sớm đều biết rõ, chỉ là muốn cùng bản thân cô chứng thực một chút.
"Chị Tú Trân!" Cô hờn dỗi trừng, thừa nhận bản thân gần đây chất pheromone[3] có lẽ cao lên một chút, nhưng chị Tú Trân đâu cần phải nhất thiết "tả thực" đến như vậy.
"Được, liều chết không nhận, coi chị là người ngoài là đúng rồi."
"Không phải, là... cái kia..." Cô quen kín đáo, luôn cảm thấy việc công khai chuyện tình cảm này giống như là đang khoe bạn trai.
"Nói mau." Cao Tú Trân ép buộc để truy ra manh mối.
Đường Hải Nhân không chịu nổi bức cung của bà chủ, đành phải một năm một mười nói ra quan hệ mới giữa cô và Mạc Kiệt.
"Chị đã nói rồi, hắn đã sớm đối với em có ý tứ." Cao Tú Trân lộ ra bộ dạng đắc ý liệu sự như thần.
Đường Hải Nhân ngọt ngào cười, cũng là thực vui mừng bị bà chủ đoán trúng chuyện này. Hồi đó cô thực sự không dám tưởng tượng trong lúc đó giữa cô và Mạc Kiệt sẽ có khả năng.
"Nhìn em một bộ dáng mặt xuân tâm phơi phới kìa, đợi chút nữa là chó vàng lại muốn đuổi theo em chạy rồi."
"Chị Tú Trân!"
"Được rồi, được rồi, không chọc em nữa." Cao Tú Trân không đùa giỡn nữa, thay vào đó là lộ ra một vẻ mặt thận trọng hiếm thấy."Nhưng có lẽ chị nghiêm túc mà nhắc nhở em, quen với bạn trai có tiền là không sai, nhưng em trước tiên phải xác nhận rõ ràng hắn có phải là thật tình không, đừng có ngây ngốc mà bị người ta lừa."
"Em có cái gì đáng bị lừa." Luận sắc luận tài, người đàn ông kia bị cô chiếm tiện nghi giống như còn nhiều hơn đấy.
Hi.
"Nha đầu ngốc, đừng xem thường chính mình, hơn nữa em chưa từng nghe qua câu "lòng người khó dò" sao? Giống như hắn - cái loại đàn ông đẹp trai lại có tiền này, nói không chừng chính là cái loại biến thái thích đùa bỡn tình cảm của con gái đàng hoàng như em."
"Mạc Kiệt không phải loại người như vậy." Cô lập tức nhảy ra giúp bạn trai chắn "ám tiễn", bỗng nhiên cảm thấy một người điều kiện rất tốt cũng có chỗ bất lợi, nghĩ rằng có lẽ hắn thường xuyên gặp loại oan ức giống như vầy.
"Xem xem em này, trúng độc nặng quá, không cứu nổi rồi, theo chị thấy, hiện tại hắn nói mặt trời mọc hướng tây em cũng sẽ tin."
"Làm gì có? Em biết ông mặt trời mỗi ngày mọc từ phía đông nha." Đường Hải Nhân nhấc tay chỉ hướng đông, tỏ vẻ đầu óc của mình còn sáng tỏ.
Cao Tú Trân thở dài, đem tay cô hướng về phía bên cạnh."Đây... mới là phía đông."
"Thật có lỗi." Nói thực, cảm giác phương hướng của cô luôn luôn không tốt lắm, nhưng cô thực sự cũng không bị tình yêu làm cho mù quáng nha.
Cao Tú Trân lại thở dài, trong ánh mắt lại lộ vẻ đồng tình nhiều hơn, chỉ có thể khẩn cầu ông trời phù hộ cho nha đầu ngốc này nhiều hơn một chút...
Không ngờ, cô thực sự bị lừa.
Buổi tối hôm nay, Đường Hải Nhân thay đổi tươi cười xinh đẹp trước kia, phụng phịu, bậm miệng, hai tay ôm ngang ở trước ngực, ngồi trong nhà bạn trai không nói một câu.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà hắn, lại vô tâm tình thưởng thức thiết kế trang hoàng trong phòng này, thậm chí ngồi trên sofa da trâu thủ công Italy tương xứng với một chiếc xe nhập khẩu, mông của cô cũng không hề hay biết, chỉ có hai mắt luôn bốc lửa, bỗng chốc trừng mắt người đàn ông trước mặt, bỗng chốc lại quay đầu qua không chịu nhìn hắn.
"Anh làm chuyện gì chọc giận em sao?" Hắn rót chén nước đá cho cô, gương mặt anh tuấn mang theo một chút ý cười ưu nhã.
Hôm nay thái độ của cô khác thường, từ chối cùng hắn dùng cơm tại nhà hàng hắn đặt trước, lại đáp ứng tới nhà gặp mặt. Mạc Kiệt vốn tưởng rằng cô là "dụng tâm kín đáo", cố ý làm cho quan hệ giữa hai người lại tiến thêm một bước, nhưng theo như dáng điệu trước mắt của cô mà phân tích, có vẻ như là tìm hắn "khởi binh vấn tội".
"Anh gạt em." Mắt đẹp đảo qua...
Hắn âm thầm kinh hãi, lại kinh ngạc mưu kế của mình không có khả năng bị cô nhìn thấu, trừ phi là ông luật sư Vương kia bằng mặt không bằng lòng...
"Lừa? Anh lừa em cái gì?" Trong lòng hắn hiện lên nhiều loại thủ đoạn trả thù làm cho người ta hối hận không kịp, biểu cảm đối với cô lại vô tội một cách điềm tĩnh, hoang mang y như thật.
Cư nhiên không thừa nhận?
Đường Hải Nhân lập tức lấy ra chứng cớ từ trong túi, đem vài cái hộp đóng gói tinh phẩm lớn nhỏ không đồng đều bày ra trước mặt hắn.
"Hôm nay em vốn muốn đem đống quà này đổi thành vài thứ anh có thể dùng được, kết quả cô bán hàng ở quầy nói mấy thứ này đều là dùng tên của trợ lý Từ mua, còn coi em thành bạn gái của anh ta!" Cô thở phì phì tố giác bạn trai một tháng qua âm mưu ngọt ngào, không nghĩ tới Từ Vĩ Dân kia thoạt nhìn trung hậu thành thật cũng là "đồng lõa", hại cô còn cảm thấy băn khoăn, vài lần đều muốn tìm hắn cùng nhau ăn cơm.
"Thật quá đáng, em là người phụ nữ của anh!" Mạc Kiệt cùng chung mối thù nhướng mày.
"Đúng vậy, em rõ ràng là anh... không đúng! Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là anh làm chi phải bắt người khác mua cái này cái kia rồi giả bộ tặng em quà?" Cô thiếu chút nữa bị hắn đánh lạc hướng, may mắn ý nghĩ rõ ràng, kịp thời quay đầu.
"Không phải là giả bộ, mấy món quà này thật sự làanh muốn tặng cho em, chỉ là mời trợ lý Từ đi mua giúp anh mà thôi. Em cũng hiểu được công tác của anh thực sự bề bộn nhiều việc." Hắn ôn nhu giải thích, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng để cho luật sư Vương tránh được một kiếp.
Không nghĩ tới cô nói "lừa", chính là việc nhỏ như tí vừng mè đậu xanh vậy, hại hắn uổng công đổ cả mồ hôi lạnh, tưởng rằng kế hoạch của mình sắp thành công lại đổ sụp trong gang tấc rồi.
"Cho nên em mới hỏi anh vì sao muốn làm như vậy? Em nói rồi em không cần mấy món quà này, cũng không nhất định phải đi đến những nhà hàng mắc chết người kia để ăn cơm." Những tâm ý làm cho cô cảm động hóa ra không phải của hắn, thế này bảo sao cô không tức giận, không khó chịu, giống như cô ở trong lòng hắn chính là người phụ nữ nông cạn ham hưởng lạc, cho nên hắn mới dùng phương thức này làm cho cô vui.
"Thực xin lỗi, chuyện này là anh không đúng, nhưng anh rất muốn yêu chiều người phụ nữ của anh, vội vàng đối xử tốt với em, sợ em không biết anh thích em đến cỡ nào." Hắn nắm lấy tay cô, trong mắt đầy tình cảm còn nhiều hơn sự áy náy, sự ôn nhu tràn đầy nhấp nháy chuyển động, dường như chất chứa tình yêu say đắm không thể thể hiện bằng lời, chỉ sợ cô không thấy được.
"Em biết..." Thanh âm của cô đột nhiên trở nên mềm đi, khí thế cũng yếu đi hơn phân nửa.
Nếu có cô gái nào đang yêu nghe được người yêu nói ra cái kiểu lý do này mà còn tức giận đến đứng lên, kêu cô ta ra!
"Thật sự? Điều này chứng tỏ trong lòng em đã có chỗ cho anh, đem anh đặt vào đây?" Hắn để lòng bàn tay của cô lên ngực của mình, biểu hiện mừng rỡ như điên.
Thần kỳ, tâm của hắn cũng mãnh liệt phối hợp, tựa như là thật sự vì tình yêu cô mà phấn khởi, tâm tình đánh trống reo hò.
"Đương nhiên." Bằng không hắn cho rằng thời gian này cô cho hắn gần gũi, cho hắn ôm, là vì cô chán ghét hắn sao?
Cô nín giận nhìn hắn, cảm thấy đầu óc của hắn đúng là có chút không hiểu phong tình.
"Thật tốt quá, thật ra anh luôn luôn có chút bất an, cảm thấy có phải hay không là một mình anh một lòng đơn độc yêu em, mỗi lần hẹn hò anh đều biểu hiện rất tích cực, nhưng em luôn thật bị động..." Nói xong, ánh mắt hắn hạ thấp, ngữ điệu dần trầm, tựa hồ trong mấy ngày nay thật sự chịu không ít ủy khuất.
"Bởi vì em là con gái mà!" Cô khẽ kéo quần áo của hắn, nóng lòng giải thích sự e ngại của mình.
Không thể hiểu nổi, cuối cùng cư nhiên đổi lại là cô cảm thấy thật có lỗi với hắn, hại hắn bất an.
Người đàn ông ngước mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tú lệ không chút nào bố trí phòng vệ kia, dung mạo tuấn nhã cuối cùng lộ một chút ý cười.
"Cho nên, em thích anh hôn em?"
"Ờ."
"Thích cỡ nào?"
"... Rất thích." Cô thẹn thùng thản nhiên thừa nhận, muốn rút tay về, hắn lại kéo cô càng gần hơn, nửa thân mình dán vào người hắn.
"Chỉ có "rất"?" Khẩu khí thất vọng, ngón tay giống như chọc mèo, hắn gãi nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, cực yêu cái xúc cảm khi chạm vào làn da non mềm nhẵn nhụi, thường xuyên thì hễ chạm vào liền lưu luyến quên thu về.
Có lẽ là dục vọng cho phép, gần đây tần suất hắn nhớ tới cô gái này không ngừng tăng vụt lên. Tuy rằng chán ghét đồ ngọt, lại luôn không tự giác đem cô gái này trở thành một cây kẹo bông gòn thơm ngọt ngon miệng, sờ vào rất thoải mái, nếm thử thì càng thêm ngọt... Đáng tiếc còn chưa thể một ngụm nuốt cô.
Đường Hải Nhân có chút không biết làm sao nhìn bạn trai, không hiểu được đáp án gì mới có thể làm cho hắn vừa lòng, nhưng bị hắn ôm vào bờ ngực rắn chắc, dựa sát vào nhau, tim đập mạnh mẽ nhưng đầy sức sống, cô chỉ cảm thấy trái tim mình cũng càng thêm tăng tốc, cái gì cũng đều nguyện ý...
"Hải Nhân, anh không chỉ muốn em thích anh, mà là muốn em yêu anh, chính như anh cũng yêu em." Hắn thâm tình ngóng nhìn, ôn nhu nói nhỏ, tựa như đang bày tỏ tình yêu tối hèn mọn, nhưng thừa dịp bầu không khí mê tình, bốn phía thi triển mị lực nam tính, mê hoặc lòng cô.
Trái tim cô ấm áp xao động một cỗ điện lưu, không chỉ bị hắn đả động, cũng bị hắn cảm động......
Trong thế giới tình yêu, còn có việc gì so với việc người mình ngưỡng mộ yêu thích mình đáng vui vẻ hơn, cảm thấy hạnh phúc hơn?
Cô không nghĩ ra được, bởi vì trong mắt cùng trong lòng đều chỉ có Mạc Kiệt.
"Em yêu anh." Cô chủ động ôm lấy hắn, lòng tràn đầy vui mừng đáp lại tình cảm của hắn, cảm giác giống như mình đang ở trên thiên đường, không hề nghi ngờ mà ái mộ, yêu si mê hắn.
Mạc Kiệt ôm lấy cô gái trong lòng, tươi cười đâu chỉ đắc ý, quả thực là dương dương tự đắc vì "đạt được", tràn ngập sự kiêu ngạo của người thắng.
Nhưng kì lạ là từ "cổ phiếu" đại khái chỉ hiện lên trong đầu hắn không đến một giây, còn lại tất cả đều là thanh âm cô mềm giọng bày tỏ tình yêu, hơi thở thanh nhã hợp lòng người, thân mình mềm mại yêu kiều thơm mát ngay tại trong lòng hắn... Dường như, lúc này chiến lợi phẩm làm hắn cảm thấy kiêu ngạo là lòng của cô, mà những thứ khác mơ hồ lại không quan trọng.
Hắn khơi gợi dung nhan xinh đẹp động lòng người của cô, nhìn vào đôi mắt sáng trong như nước kia, hơi cúi đầu, cô liền e lệ nhắm mắt lại, dịu ngoan chờ đợi nụ hôn của hắn.
Bộ dáng tràn đầy chờ mong, hoàn toàn tín nhiệm kia ở trong lòng hắn hình thành một cỗ cảm thụ diệu kỳ hơn nữa, khiến cho hắn cảm thấy chính mình rất cần thiết, cũng có nghĩa vụ phải đối xử tử tế với cô gái này, không thể đụng tạo ra nửa điểm vết rách ở khối óng ánh trong suốt trong lòng cô.
Không hiểu được là chủ nghĩa hoàn mỹ hay là loại cảm tình nào đó cho phép, tóm lại hắn bỗng nhiên có loại tâm tình phải quý trọng cô. Ban đầu chỉ là diễn vai thâm tình, nhưng bất tri bất giác, hắn lại càng diễn càng mê mẩn, cảm xúc chân thật càng bỏ ra càng nhiều...
Hắn không làm cho cô thất vọng, mang theo dục niệm tích lũy đã lâu nhấm nháp cặp môi đỏ đáng yêu kia, hôn nhẹ vài cái, lại tinh tế phác họa, xâm nhập cảm thụ tư vị làm người ta nếm hoài không chán của cô, vừa mềm lại ngọt, tại đầu lưỡi nhiệt tình của hắn tan chảy...
Cô mặc hắn dây dưa, hưởng thụ sự thân mật càng lúc càng quen thuộc, một lòng hoàn toàn đắm chìm ở trong sự vui vẻ lưỡng tình tương duyệt[4], cảm giác mê hoặc bồng bềnh, ngực nóng lên, dường như đang hò hét rất thích rất thích nụ hôn của hắn.
"Ưm." Cô hơi dựa vào trong lòng hắn, phát ra tiếng than nhẹ giống tiếng mèo kêu.
Vẻn vẹn chỉ một tiếng, lọt vào lỗ tai hắn gây nên phản ứng hoá học kinh người, khiến cho dục vọng nam tính càng thêm sâu sắc.
Nụ hôn của hắn càng lúc càng cuồng dã, tay cũng không chỉ trèo lên eo của cô, cao hơn một tầng đi đến trước ngực cô, theo hô hấp dồn dập phủ lên đường cong cao ngất kia, cách quần áo cũng có thể cảm giác được bên trong cất giấu sự mềm mại mê người biết bao, khiến cho hắn không nhịn được nhẹ nhàng nắm chặt, hai tay hoàn toàn dán lên đường cong đẹp đẽ kia, thậm chí tiến vào trong cổ áo cô đụng chạm càng nhiều da thịt trần trụi...
Cô chậm nửa nhịp phát hiện động tác của hắn, bị hắn ăn đậu hủ một lát, mới phát hiện nguyên nhân mình cả người nóng lên không chỉ bởi vì nụ hôn cuồng dã của hắn, mà là bàn tay ấm áp của hắn đang ở trước ngực cô muốn làm gì thì làm, làm loạn khiến đầu cô choáng váng, còn muốn cởi bỏ nội y của cô...
"Mạc Kiệt." Cô kinh sợ, thấy được ý đồ chân chính của hắn, khẩn trương đè tay hắn lại, chống lại bằng lý trí đã bị hủy phân nửa, ngượng ngùng nhìn hắn."Như vậy... giống như quá nhanh."
"Vậy anh chậm một chút." Hắn nhếch môi cười khẽ, cố ý hiểu sai ý, hoãn hạ tốc độ.
Tình huống càng tệ hơn! Hắn chậm rãi âu yếm thân mình linh lung có hứng thú của cô, tựa như ở khắp nơi tìm kiếm vùng mẫn cảm của cô, nhiều lần lặp lại thử, cách nội y ren hoa văn thêu đầy đóa hoa, ngón cái tìm được chính xác đóa hoa nhỏ mảnh mai, chậm rãi vẽ theo, hai ngón tay nhéo nhẹ, gây kích thích xa lạ cho cô...
"Không phải... chúng ta... mới quen nhau một tháng mà thôi." Cô lại ngăn chặn bàn tay to không an phận của hắn, bảo thủ vận dụng công năng của lý trí, cảm giác hắn thả chậm tốc độ vỗ về chơi đùa so với đụng chạm cuồng tứ còn giày vò hơn.
Hắn càng chậm, cô càng nóng muốn thét chói tai.
"Đã một tháng rồi." Khẩu khí của hắn giống như đã qua vài năm, chờ đủ lâu...
"Hải Nhân, gả cho anh được không?"
[1] Botox là chất được dùng trong chuyên khoa thẩm mỹ, với tác dụng "là phẳng" các nếp nhăn động trên khuôn mặt gần như tức thì sau khi tiêm.
[2] đánh xà tùy côn thượng - giản lược của "Mộc côn đánh xà, xà tùy côn thượng", ngụ ý biết xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hành động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích của mình.
[3] Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài.
[4] cả hai bên đều yêu nhau.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |