Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 09

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 09
Làm sao chú lại tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Lạc cùng Ngũ Y Y đi vào trong gia trang viên, phòng khách đèn sáng trưng tất cả các thành viên đang ngồi ở đó đồng loạt đưa mắt nhìn hai người.

"Thế nào? Sao mọi người lại ở đây?" Tiêu Lạc mờ hồ hỏi, cảm giác có gì khác lạ, không khí ở đây vô cùng quỷ dị.

Ngũ Y Y khẽ cau mày.

Không khí khác lạ, mà cô tất nhiên không có ngốc liền có thể cảm thấy được.

Chỉ là, cô ở nhà này luôn bị xem là không khí, tất nhiên là không xen vào mấy việc lớn của gia đình này.

Dù xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ đến cô.

"Tôi đã về"

Ngũ Y Y nói xong, cúi đầu, chuẩn bị đi lên phòng của mình.

Ai ngờ, Tiêu Mai khì thế hung hăng bước đến, không hề bào động, vung cánh tay, tát vào mặt Ngũ Y Y một cái.

Pằng!

Một một cái tát, vang dội và thanh thúy.

Nhìn cũng biết, Tiêu Mai dùng chính là 10 phần sức lực.

Ngũ Y Y cả thời gian tránh né cũng không có, liền bị đánh đến ngã nhào xuống đất.

Một nửa bên mặt, vô cùng đau rát!

Trong miệng còn có một cỗ mùi máu tanh mặn.

Ngũ Y Y hé chặt mắt, căn nát mội, hé miệng hỏi, "Tại sao lại đánh tôi? Bà tại sao lại đánh tôi?"

"Tại sao?" Tiêu Mai bén nhọn kêu lên, "Bằng ta là nữ chủ nhân cái nhà này, bằng mọi việc đều do ta quyết định"

Tiêu Lạc chạy tới ngăn cản Tiêu Mai đang muốn phát khùng, tức giận chất vấn chị mình, "Chị đang làm gì vậy? Đang tốt lành lại phát điên? Tại sao có thể tùy tiện đánh người?"

Tiêu Mai không dám tin nhìn Tiêu Lạc, "Lạc, rốt cuộc là em đang bênh ai vậy? Chị mới là chị của em đó, em nhìn cho rõ a!. Gìơ sao? Chị đánh nó em đau sao? Chị đánh nó em muốn tìm chị tiính sổ sao?"

"Không phải chị? Em không phải có ý đó................"

"Chị cho em biết Tiêu Lạc, em không cần bị cái hô ly tinh này che mắt, chị mới là chị ruột của em, đến chết cũng không thể nào thay đổi. Chẳng lẽ như người khác nói, nó cho em chút ngon ngọt, em liền bị nó mê hoặc mà phản lại chị sao? Không muốn nhận người thân? Em là em chị, hãy nghe chị, loại huyết chủng hồ ly này, không có gì đáng trân trong, em nên tránh xa nó ra. Em dám quen với loại nữ nhân này, chị lập tức chết cho em xem, chị sẽ đến chỗ ba mẹ nhận tội, là chị giáo dục không tốt, để cho em bị loại người này mê hoặc"

Tiêu Mai càng nói càng kích động, giống như mụ đàn bà oán chồng.

Tiêu Lạc sắc mặt càng ngày càng kém, đột nhiên rống to, "Chị nói xong chưa? Rốt cược là xảy ra chuyện gì?"

Hét lên một tiếng, đem Tiêu Mai hét đến ngây ngẩn cả người.

"Em........ Tiêu tử này............Em vẫn muốn bênh vực nó.........Em có biết không, nó đã làm gì?"

Tiêu Lạc híp mắt hỏi, "Cô ấy đã làm gì?"

Tiêu Mai hừ hừ nói, "Em cái tiêu ngu ngốc này, em còn tưởng nó là loại người tốt lành sao, mẹ nó là loại người kia, làm sao có thể sinh ra con tốt đẹp được! Hộp trang sức của chị, bị nó trộm rồi! Đây chính là đồ trang sức trước lúc chết cha mẹ đã cho chị, giá trị liên thành, em có biết không? Chính là nó đã ăn trộm"

"Không thể nào! Y Y không có trộm nó!" Tiêu Lạc xoay người về phía Y Y, hỏi, "Y Y, em có lấy hộp trang sức của Tiêu Mai không?"

Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng các người có chút tiền, mà có thể vu oan người khác, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng cầm của người khác một cây kim sợi chỉ nào!"

*****

Ngũ Nhân Aí cười ha ha, "Mày mà cũng nói những lời này sao, Y Y? Mẹ mày am hiểu nhất là trộm đàn ông nhà người khác, vậy mà mày nói là sẽ không trộm đồ sao?, Mày là từ bụng mẹ mà học cách trộm đồ của người khác a"

Ngũ Nhân Aí nhìn Tiêu Lạc, "Lạc, chính Ngũ Y Y đã trộm đi hộp trang sức của dì Mai, chúng ta tìm được hộp trang sức ở trong phòng của nó, nó thì có cái gì tốt!"

Tiêu Mai tức giận nhìn Tiêu Lạc nói, "Em nghe được đi, đã nghe rõ chưa?Chính là ả đã trộm hộp trang sức của chị. Nó không hiểu quy cũ, không thèm gọi ta một tiếng di nương, không thèm tặng quà cho ta, ta cũng không tức giận, nhưng nó khộng thể ăn trộm, ăn trôm nên bị đánh"

"Chị, chị còn chưa điều tra rõ, không nên suy đoán bậy a"

"Tại sao không điều tra rõ? Anh rể em, ba cái nha đầu kia, chúng ta từng phòng tìm lục soát, vừa bắt đầu cũng không suy tính là nó, cứ tướng rằng là người ngoài lấy, kết quả là tìm thấy trong phòng của nó, anh rể em bị tức đến nỗi muốn ngất đi rồi, em có biết hay không? Loại không có gia giáo như nó, từ nhỏ đã bị dạy bậy bạ, em lại vẫn như vậy cùng nó chung một chỗ. Đối với nó tốt như vậy, mang nó đi ra bên ngoài ăn uống! Thật là đồ đọc ác!" (Chu tước: Thật muốn vả nát miệng con mụ này..... tức a)

Yy cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô cả người run rẩy, "Tôi căn bản không có lấy hộp trang sức của bà, tôi có thể hướng linh hồn mẹ tôi thề, tôi căn bạn không có lấy, không phải là tôi cầm"

Ngũ Nhân Aí khinh thường nói, "Mày không lấy? Thế tại sao trong phòng mày lại tìm được hộp trang sức đó! Mở hai mắt của mày ra mà nhìn cho kỹ! Mai di, dì nghe thấy chưa, nó chính là loại người như vậy, liều chết mạnh miệng không thừa nhận mình sai! Nó vẫn luôn là cái loại bại hoại tiện nhân!"

Tiêu Mai chỉ ngón tay vào đầu Ngũ Y Y, hướng Tiêu Lạc nói, "Loại như nó, từ nhỏ đã lớn lên cùng với con đàn bà kia, nó mưa dầm thấm đất, có thể học đước cái gì tốt? Trong người chảy loại máu hạ tiện, em về sau không cần quan tâm tới nó. Có nghe thấy không Tiêu Lạc, chẵng lẽ em muốn chọc tức chết chị?"

Bọn họ ngay lúc đang cãi vã nhau, Ngũ Y Y từ từ đõ người đứng dậy, khóe miệng chảy xuống máu tươi, cô thở hỗn hễn, anh mắt tức giận, một bước hướng tới Tiêu Mai, chơ tới khi đi tới gần, đột nhiên giang hai cánh tay, liện bóp chặt cổ của Tiêu Mai, "Không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy! Không được phép vũ nhục mẹ tôi!M ẹ không hạ tiện! Ai cũng không được khi dễ mẹ của tôi! Ai cũng không cho phép!"

Ngũ Y Y điên cuồng kêu lên, cắn răng, muốn đem Tiêu Mai bóp chết.

"A aa.............. Cứu mạng a! Buông ta ra!Khốn kiếp mày, buông ra! Tiêu Lạc, mau cứu chị"

Tiêu Mai kéo tay Ngũ Y Y ra, con ngươi đều muốn lồi ra bên ngoài, hoảng sợ cầu cứu.

Tiêu Lạc đi tới gỡ tay Ngũ Y Y ra, Ngu Y Y tay bóp chắt như muốn giết người, Tiêu Lạc vội vàng khuyên nhũ, "Y Y, em phải bình tĩnh a, nhất định phải bình tĩnh, mau buông tay ra, có gì từ từ nói"

Vống đang ngồi trên sô pha ủ rũ Ngũ Phong Tập bị một màn kia làm cả kinh trợn mắt há mồm, không biết làm sao.

Ngũ Y Y mặt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Mai, cắn răng nghiến lợi quát, "Bà dám đánh tôi! Mẹ tôi còn chưa dám đánh tôi, bà dám đánh tôi! Bà dám đánh tôi! Dám nhục mạ mẹ tôi! Tôi giết chết bà!"

"Cứu mạng a!Lạc.......... mau cứu chị............mau cứu a!"

Ngũ Nhân Lệ cùng Ngũ Nhân Tâm đứng một bên xem đến choáng váng cả đầu.

Ngũ Nhân Aí mặt lạnh lùng, lặng lẽ cầm cái ghế gỗ, đi tới chỗ Ngũ Y Y, cắn răng giơ lên cao.

*****

Tiêu Lạc nhìn thấy màn này, sợ hãi kêu lên, " Đừng! Nhân Aí không cần a!"

Ngũ Nhân Aí hung tợn đập ghế xuống.

Tiêu Lạc không chút suy nghĩ, nhánh chóng di chuyển thân mình che chở cho Ngũ Y Y.

Rắc Rắc.

Một tiếng thật lớn vang lên.

Tiêu Lạc buồn bực hừ một tiếng trong cổ họng.

"Á? Lạc? Lạc! Tiêu Lạc" Ngũ Nhân Aí hoảng sợ kêu lên, nhào tới chỗ Tiêu Lạc, hai tay run run muốn chạm vào phía sau lưng của Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc, thế nhưng vì con nhỏ Y Y kia mà dùng chính thân mình đỡ cho nó.

Ngũ Y Y! Đây đều do tiện nhân mày giở trò!

Tao sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định!

Nước mắt Ngũ Nhân Aí không ngừng chảy xuống.

Ả bây giờ không nghĩ đến, Tiêu Lạc vẫn bao che cho tiện nhân kia.

Trong phòng nhất thời kinh ngạc, Tiêu Mai vốn sợ chết cũng không chú ý đến an nguy của mình, nhìn Tiêu Lạc, nức nở kêu gào, "Lạc! Lạc, em không sao chứ? Không sao chứ?"

Ngũ Y Y đang trong trong tức đột nhiên an tĩnh lại.

Tiêu Lạc thế nào?

Ngũ Y Y buông lỏng tay đang bóp cổ Tiêu Mai, quay lưng nhìn Tiêu Lạc.

Lại không nhìn được hắn.

"Tiêu Lạc?"

Ngũ Y Y run giọng kêu.

"Hả? Anh ở chổ này" Tiêu Lạc vẫn tư thế cũ gắt gao ôm Ngũ Y Y, chỉ là, đầu tựa lên bả vai của cô, trong miệng phun ra khí nóng ngay tại vành tai Ngũ Y Y.

"Anh làm sao vậy? Tại sao mọi người lại hỏi tới anh?"

"Ha ha, không có chuyện gì, anh là nam nhân, có thể có chuyện gì..............."

Trong phòng nhất thời nổi lên tiếng khóc.

Ngũ Nhân Aí khóc, Tiêu Mai cũng đang khóc(Chu tước: Ta cũng đang khóc, vì sao nam 9 không anh Lạc)

Ngũ Phong Tập há miệng run rẫy phân phó, "Mau! Mau gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới đây"

Mọi người đỡ Tiêu Lạc ngồi dựa vào ghế sa lông, tất cả đều vây quanh hỏi han.

Giống như, Ngũ Y Y không hề có mặt ở đây, tất cả mọi người đem cô quên mất rồi.

Ngũ Y Y đứng ở đằng xa, mông lung nhìn Tiêu Lạc.

Ngũ Phong Tập đi qua chỗ Y Y, nhỏ giọng mắng, "Đồ vô học này! Mày không thể an phận hả? Sống bình yên một chút, mày liền nhịn không nổi hả? Ta đây là không hạ được quyết tâm, ta muốn là độc ác, không nên để mày sinh ra trên cõi đời này! Ai! Tôi đã gây nghiệt gì thế này!"

Ngũ Phong Tập lắc đầu thở dài, đi chăm sóc Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y đứng cứng ngắt trên mặt đết, cô nở nụ cười khổ, vô cùng buồn bả, vô cùng tuyệt vọng.

Ngay cả ba cũng không tin cô..................

Tại sao tất cả đều không tin cô?

Mẹ ơi, không phải mẹ nói đi theo ba sẽ được sống hạnh phúc sao, đây là hạnh phúc mẹ nói sao?

Chính mình ở trong căn nhà lạnh lẽo này, lạnh đến nỗi muốn hít thở không thông rồi!

Mẹ, người nói cho con biết, con nên làm thế nào, nên làm thế nào đây?

Một gịot nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.

Vết thương này, không phải trên thân thể, mà là ở trong tâm.

Ngũ Y Y vẫn ngây ngốc như khúc gỗ, ngây ngốc đứng đó. Rất lâu.

Bác sĩ vội tới xem vết thương phía sau lưng của Tiêu Lạc, nói không có chuyện gì lớn, bôi một chút thuốc liên không sao.

Ngũ Y Y lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Lạc, muốn xem anh như thế nào.

Tiêu Mai đúng lúc đi tư bên trong ra, vốn đang than thở, ngẩng đâu nhìn thấy Ngũ Y Y, giống như nhìn thấy quỷ một dạng, phiên não nhăn đầu lông mày, thì thầm trong miệng, "Đồ xui xẻo! Tiện nhân!"

Đi ngang qua Ngũ Y Y, còn cố ý đụng ngã cô, Ngũ Y Y bị đụng phải thân thể lão đảo ngã xuống.

Tiêu Mai quay ngược trở lại, thấp giọng cắn răng nghiến lợi như cũ, "Coi như ta cầu xin cô, cách Tiêu Lạc nhà chúng ta xa một chút! Muốn quyến rũ Tiêu Lạc nhà chúng ta, ta là người đầu tiên không tha cho cô! Có ta ở đây, cô đừng mong có thể thỏa mộng Xuân Thu cùng Tiêu Lạc một chỗ! Hừ! Thừ hàng bẩn thiểu như cô không xứng, không xem mình là ai, con của một hép hát cũng đòi mơ cao sao? Còn dám nghĩ đến Tiêu Lạc nhà ta, Đồ bẩn thỉu"

Nhỏ giọng mắng xong, Tiêu Mai không thèm nhìn Ngũ Y Y bỏ đi.

Ngũ Y Y gắt gao cắn môi, tay nắm thành quả đấm, hít sâu, cô gắng hít sâu.

Mắc kệ cố gắng kiềm chế thế nào, cô cũng không thể không chế được thân thể run rẩy.

Tôn nghiêm bị chà đạp, so với bất kỳ đau đớn nào đều nghiệm trọng hơn bội phần.

Tiêu Lạc đối với cô không tệ, hôm nay lại vì bảo vệ cô mà bị thương, vì phần ân tình này, cô không thể cùng Tiêu Mai nào loạn thêm nữa.

Ngũ Y Y cô gắng khuyên bản thân mình một trận, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước cửa phong Tiêu Lạc, đang muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh của Tiêu Lạc.

"Nhân Aí, em không cần đối với Y Y như vậy, cô ấy dù sao cũng là em gái của em, trên người đều chảy chung dòng máu, đây là điều không thể thay đổi. Em là chị, em cần phải che chở, bao dung cho cô ấy nhiều hơn. Ta không hy vọng từ này về sau, luôn thấy em đối với Y Y không nhân tình như vậy"

Tiêu Lạc lới nói rất nhẹ nhàng, cũng như con người hắn, luôn dịu dàng như vậy.

Ngũ Nhân Aí cúi đầu thút thít, "Lạc, ô ô, anh thật thích Y Y sao? Anh vì cái gì mà đều luôn luôn suy nghĩ cho nó. Anh có nghĩ tới hay không cảm nhận của mấy người chúng em? Ô ô, năm đó mẹ của nó câu dẫm ba của tụi em, mẹ chúng ta bởi vì đau lòng mà sinh bệnh nặng, như ba lại không quan tâm, mẹ cứ như vậy chết đi trong bệnh viện. Nêu như không phải mẹ của Ngũ Y Y đoạt đi ba, mẹ em căn bản sẽ không chết sớm như vậy! Ô ô ô, mẹ em vì hận mà chết! Tiêu Lạc, anh nói xem, làm sao em có thể dung nạp nó chứ, chính nó hại chết mẹ của em! Ô ô ô"

Ngũ Y Y cả người run rẩy, miệng cố gắng hô hấp, tay gắt gao ôm chặt cánh tay của mình.

Cuối cùng cô không có đi vào phòng Tiêu Lạc, cô cúi thấp đầu, cực kì đau lòng đi về phía gian phòng của mình.

Bên ngoài mưa bắt đầu to, từng trận mừa đánh ập lên cửa kính tạo nên âm thanh hỗn độn.

Điện thoại vang lên, cô ngẩn người rất lâu, mới ý thức lấy điện thoại ra nghe.

"Y Y? Y Y! Cậu về nhà chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình đưởi theo cậu nhưng không thấy đâu? Sao không nghe điện thoại vây?"

Ân thanh lo lắng của Hàn Giang Đình vang lên.

Ngũ Y Y đột nhiên chóp mũi đau xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, một chữ cũng không nói ra được, chỉ nghẹn ngào nghe điện thoại.

"Y Y, cậu làm sao vậy? Làm sao không nói lời nào? Xảy ra chuyện gì? Ai nha, mình đã nói, mấy cái cái tin tức ki cậu không cần tức giận, trường chúng ta không phải cách một thời gian thì hay có mấy cái tin tức bát quái hay sao, mấy cái này sẽ nhanh qua thôi, cậu không cần đề trong lòng a....... , có nghe thấy không, Y Y? Cậu nói chuyện a Y Y? Có nghe thấy không hả?"

"Đang nghe............." Cố gắng nói ra mấy chữ, cô đi tới gần cửa sổ ngồi xuống.

"Giọng cậu là lạ, Y Y, đã xảy ra chuyện gì?"

"Giang Đình............." Ngũ Y Y hai mắt đẫm lệ.

"Hả? Mình nghe đây"

"Tại sao lại muốn quen mình" Ngũ Y Y ôm lấy thân thể, cảm giác rất lạnh.

*****

".........." Hàn Giang Đình im lặng.

Thật lâu sau, Hàn Giang Đình hơi khàn giọng lên tiếng, " Đứa ngốc, đột nhiên hỏi cái này làm gì? Nếu không có cậu, mình sống không phải có chút nhàm chán sao?"

Ngũ Y Y chưa kịp hỏi lại chỉ nghe Hàn Giang Đình nói" Ngày mai tới đón" sau đó cụp một tiếng ngắt điện thoại.

Ngũ Y Y vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài, tự nhủ với bản thân.

Ngũ Y Y, mày phải nhanh lớn lên.

Mặc kệ hiên tại có cực khổ thế nào, mày cũng không được sợ hãi, nhất định phải kiên cường, nhất định phải chịu đựng tới ngày đó!

Cố gắng phấn đấu, cố gắng lớn lên, nhất định sau này sẽ sống tốt hơn bây giờ.

Để cho bọn họ xem, cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ tốt hơn, hạnh phúc hơn bọn họ rất nhiều.

Cố gắng lên a Y Y!

Tiêu Lạc đỡ eo, rón rén đi tới phòng Ngũ Y Y.

Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt, một thân thể nhỏ bé co rúc ngay cạnh cửa sổ.

"Cái tiểu nha đầu này, như thế nào lại ngủ dưới sàn nhà? Không biết lạnh sao?"

Tiêu Lạc đi tới, khom lưng, nhẹ nhàng bế Ngũ Y Y lên.

Bởi vì dùng quá sức, phần thịt ngay lưng kéo căng đụng tới vết thương, Tiêu Lạc đau đến nỗi hít một ngụm khí.

Chỉ là trong ngực còn có một thân thể ấm áp, hắn cắn răng, bế Ngũ Y Y tới chỗ giường, đặt cô lên, đắp chăn lại.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô, Tiêu Lạc nhìn đến xuất thần.

Tiểu nha đầu, trong lúc ngủ mày luôn nhíu lại, cô nhất định đã trải qua rất nhiều khổ sở.

Tiêu Lạc nhẹ nhàng vuốt chân mày của cô.

"Nha đầu, mau lớn nhanh một chút, anh chờ em"

Khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy li khai.

Ngày thứ hai thức dậy, bên ngoài vẫn mưa như cũ, chỉ là mưa không còn lớn như hôm qua.

Ngũ Y Y duỗi lưng, mở mắt, ngồi dậy.

Ah? Cô như thế nào lại ngủ trên giường?

Cô nhớ mang máng, là cô ngủ dưới đất mà?

Nghe tiếng mưa rơi mà ngủ quên.

Tại sao lại bò lên giường mà ngủ đây?

Thật sự là kì quái!

Đánh răng, Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ tới, hộp trang sức của Tiêu Mai tại sao lại chạy tới phòng của mình, khỏi cân nghĩ, nhất định là có người giở trò bỏ thứ đó trong phòng của cô.

Có thể bày ra loại sự tình này, khẳng định chính là ba con heo Ngũ gia kia.

Chờ xem, ba đầu heo, nếu để cô tra ra được, cô nhất định không tha cho bọn họ.

Hôm nay trời vẫn mưa, mặc váy thì được nhưng mang giày có vẻ không ổn, nếu mang mà chơi bóng sẽ bị ướt.

Ngũ Y Y chọn một cái áo màu xanh, phía dưới một cái quần màu xám tro, đem ống quần vén cao lên một chút, mặc như vậy, trời có chút lạnh, mặc như vậy rất ấm.

Bên ngoài mặc thêm một cái áo khoát, như vậy ok rồi.

Ngũ Y Y xuống lầu liên đụng phải Ngũ Nhân Tâm, Ngũ Nhân Tâm trợn mắt, mắng, "Đồ ăn trộm"

Ngũ Y Y nheo mắt, một bước đi tới, kéo lấy cổ áo của Ngũ Nhân Tâm, ả bị dọa sợ liền trợn to hai mắt hét lên, "Mày làm gì đấy, đồ điên! Chẳng lẽ còn muốn đánh nhau?"

Ngũ Y Y lãnh khốc nói, " Ba người mấy người nên cẩn thận một chút! Cái danh ăn trộm này là của ai, các người rõ nhất, đừng tưởng tôi cái gì cũng không biết"

*****

Ngũ Nhân Tâm nhất thời trên khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi.

Hừ, cô đoán đnúng rồi, hộp trang sức xem ra là do ba con heo này trộm rồi bỏ vào phòng cô giá họa đây mà, nhìn vẻ mặt của Ngũ Nhân Tâm giông như nhìn thấy quỷ thì biết.

Ngũ Y Y bỏ qua Ngũ Nhân Tâm, tiêu sái đi xuống lầu.

Ngũ Nhân Tâm hồi lâu mới phản ứng lại, bấu chặt tay váo thành cầu thang, chối, " Mày noi lung tung cái gì hả? Ai nói chúng ta có liên quan? Chuyện chính mày làm không dám nhận còn muốn đổ lỗi cho người khác sao?"

Trong giọng nói không giấu được vẻ sợ hãi.

Ngũ Nhân Aí đang ở dưới lầu ăn sáng, lạnh lùng nhìn Ngũ Y Y một cái, liền không thèm nhìn nữa, trực tiếp bỏ qua Ngũ Y Y.

Ngũ Nhân Lệ cũng đang ăn sáng, nhìn thấy khí thế lãnh khốc của Ngũ Y Y, lại liếc trộm về phía chị cả, bị dọa sợ vội vả cúi xuống ăn cơm.

Má ơi, tại sao Ngũ Y Y có ánh mắt dọa người như vậy, thật độc ác?

"Dì Trương, đem điểm tâm mang lên cho tôi"

Ngũ Y Y ngồi trước bàn ăn cố ý lơn tiếng kêu.

"Tới rối Tứ tiểu thư, điểm tâm của cô" Dì Trương ngày hôm qua bị dọa sợ, làm sao còn dám lên mặt với Ngũ Y Y, nhanh chóng mang điểm tâm lên.

Ngũ Y Y ai cũng không thèm nhìn, chăm chú ăn đồ ăn của mình.

Nhất định phải đem mình nuôi tráng tráng kiện kiện, mới có thể nhanh lớn lên.

Ngũ Nhân Tâm vừa ngồi xuống, bên ngoài liền có tiếng xe ngừng trước nhà, ánh mắt cùa ả rất nhanh, liền chạy nhanh ra cửa, lộ ra nụ cười tươi, " Giang Đình, anh đến rồi! Nhanh một chút vào đây ăn một chút điểm tâm đi"

Ngũ Nhân Tâm hương Hàn Giang Đình ngoắc tay.

Hàn Giang Đình gật đầu một cái, xuống xe, đi vào phòng ăn, hướng Ngũ Y Y liếc mắt nhìn, liền hô, "Hot girl, không cần ăn no, mình có mang sandwich cho cậu, đầu bếp nhà mình làm đồ ăn tuyệt đối ngon nha"

Ngũ Nhân Tâm bị lơ, giận đến bĩu môi.

Ngũ Y Y không them cảm kích đáp trả, " Mình sợ bị độc"

"Chời ơi, lần trước mình mang sandwich không phại bị cậu cướp ăn sạch sao, mình đây chỉ đoạt được có một chút từ tay cậu, nói lời này không thấy phản cảm sao?"

Ngũ Y Y khe khẽ cười, kết thúc điểm tâm, đứng lên, "Sán sớm tinh mơ liền dài dong thành ra như vậy, không có thei6n lí, đi thôi"

Hàn Giang Đình một cái cũng không thèm liếc nhìn Ngũ Nhân Tâm, khéo léo mở dù ra, làm độn tác mời, " Tuân lệnh! Lão phật gia, ngài chậm một chút, coi chưng đường trơn"

Ngũ Y Y nhìn sang sắc mặt trắng bệch của Ngũ Nhân Tâm, đưa tay khoát lên cánh tay của Hàn Giang Đình, nghịch ngợm nói, " Tiểu Hàn tử, đợi ai gia chải tóc lại đã, rơi một cọng tóc liền chặt đứt một ngòn tay của ngươi"

Hàn Giang Đình hắc hắc cười, đem gương mặt anh tuấn dán tới, không biết xấu hổ nói, "Chém ngón tay không thú vị, không bằng, đổi lại rơi một cọng tóc, sẽ để mình phục vụ một đêm, như thế nào?"

"Cút xa một chút!! Hàn Giang Đình, cậu sáng nay đánh răn chưa?" Ngũ Y Y đẩy khuôn mặt Hàn Giang Đình ra xa.

"Dĩ nhiên là rồi! Đây là nhãn hiệu kem đánh răng nổi tiếng của Hàn Quốc nha! Cậu ngửi xem" Hàn Giang Đình há miệng ra, hà hơi vào mặt cô.

Ngũ Y Y nhíu mày, "Thật khó ngứi! Thật hôi, nên đánh răng lại đi"

Hai người giống như bình thường, ba hoa cười dùa đi lên xe.

Ngũ Nhân Tâm giận điên lên, hung hăng giậm chân, mắng, "Ngũ Y Y con tiện nhân này, không hổ mẹ của mày là con hát, từ bụng mẹ liền lãng! Lãng chết mày! Một thân hồ mị! Dàm mê hoặc Giang Đinh nhà ta, khinh người quá đáng!"

*****

Ngũ Nhân Aí cười lạnh một tiếng, nói, "Yên tâm, Nhân Tâm. Mặc kệ Hàn Giang Đình có thích Ngũ Y Y cỡ nào, nó đều đừng nghĩ gả cho Hàn Giang Đình, cha mẹ của Giang Đình sẽ không để cho Thái tử gia duy nhất của bọn họ cưới laoi5 người như Ngũ Y Yđâu"

Ngũ Nhân Tâm cười gằn, " Ta đây chủ nhật phải đi tới Hàn gia thăm viếng bá phụ bà mẫu một chuyến, Hừ"

Giờ tự học trên lớp, Ngũ Y Y đang xem sách, ngồi cạnh cô Âu Dương Linh sa sầm mặt thì thầm, " Thật không có thiên lý a, mình nói Ngũ Y Y, cậu chính là không phải nhân loại bình thường a, thiết kế lần này cậu lại đạt được danh hiệu Xuất sắc rồi nha"

" Thật sao?"

Ngũ Y Y lạnh nhạt hỏi.

"Cậu xem xem a, trên web đã công bố tên rồi này, cậu cái đó thiết kế đạt được danh hiệu xuất sắc a. Cậu vận khí thật không phải bính thướng Không hiểu sao, nữ nhân vô tài mới là đức, cậu giỏi như vậy, lớn lên rất khó gả nha, nữ nhân lên không cần phải có thành tựu lơn lao, nên gả cho một đại siêu cấp phú hào, sau này chỉ cần ở nhà chờ ông xã đạp trai kiếm tiền nuôi là được, blablabla"

Ngũ Y Y thở dài, " Đây chính là cậu Âu Dương đại tiểu thư hướng tới hả? Thật đúng là chí hướng vĩ đại đó, tiếp tục cố gắng đi ha"

Âu Dương Linh chỉ vào quyển tạp chí đang mở ở trên bàn, nói, " Cậu thì biệt cái gì? Hiện tại đang lưu hành phong trào đại gia bao nuôi, cậu cho răng có thể nuôi nử nhân là người bình thường sao? Nói cho cậu biết, nữ nhân phải là xuất sắc mới được người khác bao nuôi. Cậu xem mình chỉ muốn gả cho loại đại gia như thế này thôi, cậu xem, tông tài tập đoàn Đế Vương, Hoắc Phi Đoạt, độc thân, mình chính là muốn gả cho người như vậy a vừa có tiền vừa có địa vị! Oa..."

Âu Dương Linh bắt đầu vì ước mơ của mình mà.... chảy nước miếng. (Chu tước: Oa... kinh)

"Ai? Câu nói ai?" Ngũ Y Y nghe được hai danh từ chủ yếu tập đoàn Đế Vương, Hoắc Phi Đoạt.

Không phải là nói cùng một người chứ?

Ngũ Y Y lấy quyển tạp chí của Âu Dương Linh qua nhìn, quả nhiên, phía trên có giới thiệu về tập đoàn Đế Vương, tài sản đếm không xuể, cỡ nào có tiến, còn thuận tiện dẫn thêm câu nói, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương vẫn còn độc thân.

Chỉ là, không có hình của Hoắc Phi Đoạt.

Ngũ Y Y trêu chọc Âu Dương Linh, "Sao, lỡ may tổng giám đốc của công ty này là một lão già 70 thì sao? Cậu cũng nguyện ý gả cho hắn"

"Ông già! Lớn hơn mình 30 tuổi thì sao cũng được. Vượt qua 30 thì không được, mình sợ hắn gặp ba mình thì không biết ai già hơn ai, không biết phải gọi như thế nào thôi" (Chu tước: Chết cười với chị này)

Ngũ Y Y thiếu chút nữa ngã quỵ, " 30 tuổi? Cậu sức chịu đựng thật khiến người khác khâm phục a"

"Đây coi là cái gì, bây giờ thịnh hành tình yêu đại thúc, bá bá...."

Ngũ Y Y tức xạm mặt, "Có hay không tình yêu đại thúc?"

"Rất ít, chỉ là, nêu như có thì chắc chắn vô cùng ưu tú, cũng không phải không thể suy tính"

"Có bệnh a!" Ngũ Y Y thật sự không thể tiếng nhận.

Lại chỉ vào quyển tạp chí nói, "Nếu như Hoắc Phi Đoạt là người vô cùng lãnh khốc, giết người không chớp mắt"

"Ha ha, như vậy thì càng kích thích chứ sao, hắn đối với toàn thế giới đều lãnh khốc vô tình như vậy, duy chỉ có với tình nhân là để tâm, dịu gàng, chu đáo, mà ơi, bộ dáng kia thật là ý loạn tình mê nha"

Ngũ Y Y thiếu chút nữa hộc máu, "Không phải dâu? Cứ như vậy cũng được?"

Ngũ Y Y xoa mồ hôi lạnh.

Bây giờ tất cả thiếu nữ đều mơ như vậy sao? Ý nghĩ như vậy mà cũng nghĩ được thật kì quái!

Âu Dương Linh vỗ vai Ngũ Y Y, " Ai ai, nói cho cậu biết, nêu như cậu có biết Hoắc tổng này, nhớ giới thiệu cho mình nữa nha"

Ngũ Y Y lung tung gật đầu, nhìn Âu Dương Linh.

*****

Đừng nói, Âu Dương Ling cùng Hoắc Phi Đoạt nhìn rất xứng đôi.

Gia đình Âu Dương Linh là giới tri thức cao quý, cha là bác sĩ nỗi tiếng, mẹ là giáo viên đại học, Âu Dương Linh lại không chê Hoắc Phi Đoạt lớn tuổi, hai ngươi họ thật xứng đôi.

Ừ, được rồi, nên giới thiệu cho chú Hoắc một chút, Âu Dương Linh mọi mặt đều không tệ.

Cả ngày, Ngũ Y Y hồn vía đều bay bay theo suy nghĩ vẫn vơ của mình.

Cô ba phen mấy lần lấy điện thoại của mình ra, tìm số của Tiêu Lạc, định nhắn tin hỏi sức khỏe của hắn, lại cảm thấy quá mức đường đột, cuối cùng cất điện thoại vào trong túi.

A a a a, thật là bực bội, ruốt cuộc có nên nhắn tin cho Tiêu Lạc hay không đây?

Cho đến khi tan học, Ngũ Y Y vẫn còn đắm chìm trong cái suy nghĩ này.

"Tin.... Tin"

Một chiếc xe hơi ở gần đó bóp còi khiến cô giật mình, Hàn Giang Đình thò đầu ra gọi, " Nghĩ gì mà y như đức ngốc vậy, mau lên xe"

Ngũ Y Y xoay người, mới vừa mở cửa xe bên ghế phụ, đang muốn bước lên, trước mặt lại nhảy ra một người.

" Ngũ Y Y tiểu thư"

A Trung một thân tây trang màu xám, cung kính cúi đầu chắn trước mặt Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y giật mình, "À? Là ông?"

Vệ sĩ bên cạnh chú Hoắc!

"Ông tới đây có chuyện gì sao?"

Đây chính là trước cửa đại học a.

A Trung gật đầu, " Lão đại tới đón cô"

Nói xong, khẽ khom người, hướng sau lưng làm tư thế mời.

Ngũ Y Y nhìn theo hướng A Trung chỉ liền thấy, một chiếc xe bên cạnh còn có một người, người kia cung kính mở cửa xe, sau đó Hoắc Phi Đoạt mang kính đen bước xuống, hình như, hướng cô bên này bĩu môi, được rồi, là nở nụ cười, sau đó khẽ vuốt cằm nhìn cô

Ngũ Y Y ngẩn ngơ.

Thế nào mà lão đại hắc bang lại rảnh rỗi như vậy?

Chán đến đau chim thôi.

Động một cái là xuất hiện trước mặt cô,

Hàn Giang Đình kích động không thôi, nhảy xuống xe, xo xoa tay kêu lên, "Sư phụ! Sư phụ, ngài đã tới"

Từng câu sư phụ thân thiết khiến Ngũ Y Y tối mặt lại

Hàn Giang Đình đáng chết, thật không có tiền đồ, làm mất mặt cô, nhận tặc làm sư phụ! Đáng ghét

Ngũ Y Y lặng lẽ dùng chân đá Hàn Giang Đình một cái, "Không có tiền đồ, kêu cái gì mà kêu, hắn có gì tốt, để cho cậu phải hưng phấn như vậy hả?"

Hàn Giang Đình trực tiếp coi thường Ngũ Y Y, hai tay vung lên, cười khúc khích, "Sư Phụ! Sư phụ"

Ngũ Y Y thật muốn chết ngất.

Thấy Ngũ Y Y một bước cũng không nhúc nhích, A Trung giận đến nỗi hương mũi lên trời.

CMN, nha đầu này, nhìn thấy lão đại anh mình của chúng ta, nha đầu này một cái cũng không động đậy?

Phải biết, lão đại chưa từng đối với nữ nhân nào nhiệt tình như vậy a, Ngũ Y Y thật không biết trời cao đất rộng.

Ho8ac1 Phi Đoạt không thể làm gì khác hơn là từng bước từng bước đi tới chỗ Ngũ Y Y, bước chân tự nhiên và co dãn, toàn thẩn tỏa ra khí thế của người học võ lão luyện.

Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt giống như một con báo đen đi về phía cô, nhất thời da đầu tê dại, không nhịn được suy nghĩ lung tung, Âu Dương Linh muốn gả cho người này, lỡ may hai người họ sau khi kết hôn, trên giường, làm đến điên loan đảo phượng cái ấy ấy tiến hành thì cái nam nhân võ công cao cường này một khi hơi dùng lực, Âu Dương Linh có thể bị hắn giết chết không............Ô ô, cảnh tượng thật đáng sợ... (Chu tước: nhìn xa trông rộng ghê)

Gả cho một người đàn ông là cao thủ võ thuật, chính là phi thường nguy hiểm.

Như vậy ngổn ngang suy nghĩ, Ngũ Y Y đối với Hoắc Phi Đoạt không nhịn được khiếp đảm, xoa xoa chân, nhỏ giọng hẹp hòi hỏi, " Chú, sao lại tới đây?"

Cái chữ " lại" đó khiến Hoắc Phi Đoạt cau mày.

Thế nào? Vật nhỏ này không muốn gặp anh sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)