Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 80

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 80
Một mình trong phòng vắng (kết cục) (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Anh giống như trời sinh ra để làm người lãnh đạo, là người ra lệnh.

"Dạ!" A Trung lập tức đi ra ngoài chuẩn bị.

Anh biết, lão hồ ly Âu Dương động vào thứ quan trọng nhất của lão đại, lão đại sẽ không để yên chuyện ấy.

A Trung nhìn ra, Hoắc Phi Đoạt bây giờ đang cố nén nỗi lo lắng cùng tức giận trong lòng.

Lão đại đối với ngũ Y Y là yêu, anh không phải không nhìn ra.

Anh chưa bao giờ có đối với bất cứ người nào giống như đối với Ngũ Y Y, A Trung làm sao không biết, Ngũ Y Y là bảo bối trong lòng Hoắc Phi Đoạt.

Con ngươi đen nhánh hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt cúi đầu nhìn tấm hình trong tay, trong tấm ảnh khuôn mặt Ngũ Y Y tươi cười sáng rỡ, giống như là ngày mùa thu trong ấm áp sau giữa ánh mặt trời.

Đây là phần quà tặng đầu tiên Ngũ Y Y tặng cho mình, lúc ấy cô nói là: "Phải học cho tốt, anh không cần mỗi lần cười làm cho mọi người phải rét run. Cầm hình của em! Luyện tập cho thật giỏi!"

Hoắc Phi Đoạt giống như nhìn thấy được dáng vẻ Ngũ Y Y bĩu môi xuất hiện trước mắt.

"Y Y, anh đã nói, bất luận kẻ nào cũng không thể gây tổn thương cho hại em. Anh nhất định sẽ đưa em trở lại."

Trong phòng bệnh Thẩm Mặc Nhiên càng không ngừng ho khan cùng chảy máu mũi, cứ chảy mãi không ngừng.

Cố Tại Viễn một bên nhìn đau lòng không dứt, đột nhiên trên tay anh điện thoại vang lên.

Cố Tại Viễn nhìn Thẩm Mặc Nhiên một chút, đi ra ngoài nghe điện thoại.

"Alô? Cố thiếu?"

Điện thoại bên kia truyền đến tiếng A Trung âm.

"Là tôi!"

Giọng nói Cố Tại Viễn có chút khàn khàn cùng vô lực, giống như dáng vẻ rất mệt mỏ.

"Giọng cậu làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

A Trung nghe được âm thanh Cố Tại Viễn có chút lo lắng, Cố thiếu mặc dù bình thường dễ dàng kích động, ít gây ra phiền toái cho Hoắc Phi Doạt, bình thường đều là A Trung chùi đít cho anh, nhưng là đối với A Trung, Cố Tại Viễn chưa bao giờ coi anh là em trai nhỏ, đây cũng là điều khiến A Trung cảm động vô cùng.

"Tôi không có gì, cậu gọi điện thoại tới có chuyện gì không?"

Cố Tại Viễn khứu giác nhạy bén đánh hơi được thứ gì đó.

"Cố thiếu, lão già Âu Dương chạy ra ngoài, lão đại muốn đi giết hắn!"

"Cái gì? Âu Dương Chấn Đình chạy ra ngoài? Chuyện gì xảy ra?"

Cố Tại Viễn nghe được hai chữ Âu Dương, liền ý thức được tình huống không đúng, cái lão này là người như thế nào, anh không phải là không rõ.

"Hiện tại không có thời gian nói rõ cho cậu, cậu mau lại đây qua bên chúng tôi đi!"

"Ngũ tiểu thư! Hoan nghênh hoan nghênh!"

Người đàn ông đưa lưng về phía Ngũ Y Y, đối với mình cười tươi.

Giống như là bạn bè thân thiết!

Nhưng Ngũ Y Y nhìn thế nào cũng có cảm giác ghê tởm, rõ ràng là đem người ta bắt cóc, giả bộ giống như không có chuyện gì.

"Ông rốt cuộc là ai? Trói tôi tới nơi này, có chuyện gì?"

Ngũ Y Y giọng điệu kiên định, một chút cảm giác sợ hãi cũng không có.

Thật ra thì mới vừa rồi ở trong xe cô nghe người ta nói tên Hoắc Phi Đoạt, khi đó Ngũ Y Y đã đoán được một hai phần.

Chuyện này, đoán chừng cùng Hoắc Phi Đoạt có quan hệ. Chẳng lẽ là kẻ thù tới tìm?

"Ngũ tiểu thư không nên kích động, tôi đâu có đem trói cô tới? Tôi đây là mời tới!" Người đàn ông kia cười lạnh nói.

"Hừ! Đây gọi là mời sao?"

Ngũ Y Y cũng không yếu thế, cúi đầu nhìn vào sợi dây đeo trên người mình.

Người đàn ông kia ra dấu tay, người đứng bên cạnh lập tức mở trói cho Ngũ Y Y.

"Ngũ tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể không biết tôi là ai......"

Người kia lời còn chưa nói hết, đã bị Ngũ Y Y cắt đứt.

*****

"Tôi biết, không phải ông là kẻ thù của Phi Đoạt sao?"

"Ha ha ha, kẻ thù. Tiểu thư Ngũ, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi là sư phụ của nó!"

Ngũ Y Y nghe hai chữ "sư phụ", lại quan sát người này, đột nhiên cảm thấy ông ta rất giống người trong trí nhớ của cô.

Nhưng người này là ai, tạm thời cô không hiểu lắm, dù sao bây giờ cô cũng chưa hồi phục trí nhớ.

"Ha ha, thật sao? Vậy sư phụ đại nhân, ngài đến tìm tôi là vì cái gì?"

"Cô bé, Âu Dương Chấn Đình tôi không phải là kẻ tiểu nhân, tôi làm việc luôn không thẹn với lòng!"

Ngũ Y Y nghe xong suýt chút bật cười.

Không phải tiểu nhân? Không thẹn với lòng? ông trói tôi rồi đưa đến đây, còn dám nói không phải tiểu nhân. Ông đúng là chứng minh cho tiểu nhân điển hình.

Nhưng Ngũ Y Y không mở miệng nói, cô chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Chấn Đình.

Âu Dương Chấn Đình cũng không ngờ, một cô bé lại dám dùng ánh mắt này nhìn ông ta.

"Tiểu thư Ngũ, tôi và Hoắc Phi Đoạt đang có hiểu lầm. Nhưng nó không muốn thẳng thắn với tôi, vì vậy tôi chỉ có thể mời cô đến đây."

"Không cần nói lời dễ nghe như vậy, ông không thể thật thà tự nhiên một chút được không? Không phải ông muốn dùng tôi dụ Phi Đoạt đến à?"

Ngũ Y Y không phải người ngu, tuy cô không biết nói chuyện đạo lý, nhưng mà xem phim không ít.

Nhưng không ngờ những tình tiết ly kỳ trong phim lại rơi trúng người cô.

Bây giờ nghĩ lại một chút, cô vẫn còn đủ tỉnh táo.

"Trước tiên tiểu thư Ngũ đừng lo lắng, lần này mời cô đến đây vốn chẳng phải là ý của riêng tôi, còn có một người cũng rất muốn gặp cô!"

Âu Dương Chấn Đình như con rắn độc híp mắt lại, trông có vẻ đáng sợ hơn.

Người khác muốn gặp cô? Là ai?

Ngũ Y Y nhanh chóng suy nghĩ, nhưng dường như không có người nào xứng với kết quả.

"Tôi mặc kệ là ai muốn gặp tôi! Tóm lại, ông đã tính toán sai rồi! Phi Đoạt chắc là sẽ không đến!"

"Ha ha ha, tiểu thư Ngũ, cô thật là ngốc đến đáng yêu. Chuyện ở đây, tôi thấy cô không cần lo lắng, vẫn nên quan tâm tiếp theo cô phải đối mặt với ai đi."

Âu Dương Chấn Đình cũng không nhiều lời, thậm chí còn đi xuống dưới cầu thang, đi rất lâu, cuối cùng đã đến trước một cửa sắt lớn.

Một người bấm vài cái trên bàn phím, cánh cửa liền mở ra.

Ngũ Y Y cũng không kêu gào, cô muốn nhìn một chút là ai muốn gặp cô, lại còn dùng cách này.

............. .

"Cố thiếu Cố thiếu, không xong rồi, tiểu thư Thẩm đã mất máu quá nhiều, hôn mê rồi!"

Một y tá từ trong phòng bệnh chạy ra, kéo góc áo Cố Tại Viễn nói.

"Cái gì? Nhanh gọi bác sĩ đi."

Cố Tại Viễn gạt bỏ cánh tay cô y tá ra, xông vào phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Mặc Nhiên nằm trên vũng máu.

Hình như cô muốn xuống giường lấy cái gì, bất cẩn đập đầu vào ngăn ngủ, kết quả không ngừng chảy máu.

Cô bé ngốc này, tại sao không lên tiếng chứ. Cố Tại Viễn lại quên Thẩm Mặc Nhiên không biết nói chuyện.

Cố Tại Viễn ôm Thẩm Mặc Nhiên lên, đặt cô nằm trên giường.

Lúc bác sĩ đi vào, Cố Tại Viễn nắm cổ áo ông ta nói: "Tôi cho ông biết, không cứu sống được cô ấy, tôi muốn ông chôn cùng. Tất cả các người chạy không thoát đâu!"

"Cố thiếu, Cố thiếu, ngài bình tĩnh một chút!"

Y tá kéo tay Cố Tại Viễn ra, bác sĩ nhanh chóng đi vào kiểm tra cho Thẩm Mặc Nhiên.

*****

"Lập tức chuẩn bị truyền máu, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê."

"Nhưng mà bác sĩ, tiểu thư Thẩm có nhóm máu rất đặc biệt, trong kho máu của chúng ta không tồn tại nhóm máu này!"

Một y tá sợ hãi nói.

"Cô lập lại lần nữa?" Cố Tại Viễn đứng bên cạnh cuối cùng không khống chế được, anh ta hét to về phía y tá kia.

"Cố thiếu, Cố thiếu. Ngài đừng tức giận, chuyện này chúng tôi không có cách nào, nhóm máu của tiểu thư Thẩm thuộc nhóm máu hiếm, vốn không có máu tồn, bây giờ cần phải có người hiến tặng cho cô ấy."

Cố Tại Viễn biết bây giờ không phải là lúc tức giận, quan trọng nhất là phải cứu sống Thẩm Mặc Nhiên.

"Các người nhanh chóng đi lấy máu thử đi, đều lấy hết cho tôi!"

Cố Tại Viễn chỉ vào đám thuộc hạ của mình, đám thuộc hạ lập tức đi theo cô y tá đến phòng xét nghiệm.

Cố Tại Viễn nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Mặc Nhiên, cảm thấy giống như bị người khác đâm một dao vào tim.

Không được, nhất định không được như vậy, nhất định phải tìm nhiều người hơn, vì vậy khả năng mới càng lớn.

Cố Tại Viễn lập tức bấm điện thoại.

"Này A Trung, nhanh lên, mau gọi anh em của cậu lập tức đến bệnh viện."

"Chuyện gì vậy Cố thiếu, tôi và lão đại đang bàn chuyện quan trọng, anh cũng nhanh chóng đến đây đi, phải lên đường rồi."

A Trung ở bên kia đầu dây điện thoại cũng rất gấp.

"Tôi mặc kệ, nhanh gọi người đến đi, tôi muốn tìm người có nhóm máu RH âm tính, đây là muốn cứu người!"

Cố Tại Viễn như sắp khóc, anh ta sốt ruột không khống chế được.

"Cố thiếu, anh chờ một chút có gì từ từ nói."

A Trung nghe Cố Tại Viễn nói cảm thấy giật mình, đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn A Trung, ra dấu cậu ta đừng lo lắng cúp điện thoại, cẩn thận nghe Cố Tại Viễn nói rõ.

"Mặc Nhiên, Mặc Nhiên cô ấy sắp không chịu nổi rồi! Nhóm máu của cô ấy rất đặc biệt, là máu RH âm tính, nhanh chóng tìm người của cậu đến đây lấy máu xét nghiệm đi!"

Lúc A Trung nghe hai chữ Mặc Nhiên, trái tim như ngừng trệ, chẳng lẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

"Được rồi Cố thiếu, tôi biết rồi, lập tức đến ngay."

A Trung cúp điện thoại, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Hoắc Phi Đoạt.

"Chuyện gì vậy?"

Người nhạy bén như Hoắc Phi Đoạt làm sao có thể không đoán ra được xảy ra chuyện gì.

"Lão đại, vừa rồi lấy được kết quả, ngài đúng là có một em gái, lúc hai tuổi cô ấy bị người ta bắt cóc, đưa đến một gia đình khác. Người bắt cóc không rõ là ai, nhưng khi đó cha mẹ của ngài chưa kịp tìm cô ấy, đã bị Âu Dương Chấn Đình hại chết. Ông ta nhận ngài làm đệ tử, mà ngài vì quá kích động đã đánh mất một phần trí nhớ này."

Con ngươi đen của Hoắc Phi Đoạt mở to, anh thật sự có một em gái sao?

Tại sao lại quên cô ấy, làm sao có thể quên cô ấy.

A Trung cũng nhìn ra Hoắc Phi Đoạt hơi khác thường, nhanh chóng nói tiếp.

"Với lại bây giờ chúng ta đã tìm được tung tích của cô ấy rồi."

Hoắc Phi Đoạt chợt ngẩng đầu lên: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi cũng vừa mới xác định, tên cô ấy là Thẩm Mặc Nhiên, Sau khi bị lừa gạt đưa đi, cô ấy được đưa đến gia đình họ Thẩm nuôi dưỡng, nhưng bây giờ tình hình của cô ấy không được tốt."

A Trung lớn mật suy nghĩ, Thẩm Mặc Nhiên chính là em gái ruột của Hoắc Phi Đoạt.

"Cô ấy đang ở đâu?"

Hoắc Phi Đoạt gần như không thể nhịn được nữa.

"Bây giờ cô ấy đang ở cùng một chỗ với Cố thiếu, cô ấy rất nguy kịch, cần truyền máu. Nếu như tôi nhớ không lầm, nhóm máu của ngài chính là RH âm tính, vị tiểu thư họ Thẩm kia cũng vậy, lúc đầu chúng tôi chỉ mới xác định cô ấy đang ở trong một bệnh viện, không ngờ vừa rồi Cố thiếu điện thoại nói tình huống hoàn toàn phù hợp với tin tức em gái của ngài."

*****

"Lập tức chuẩn bị xe, đi bệnh viện!"

Hoắc Phi Đoạt gần như từ trong lồng ngực rống to một tiếng.

Anh không thể tin được mình thật sự có một người em gái, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại nằm ở trong bệnh viện.

"Vậy Ngũ tiểu thư?"

A Trung hơi do dự.

"Tôi nói đi bệnh viện!"

Hoắc Phi Đoạt nói Âu Dương Chấn Đình là người, ông ta sẽ không ra tay đối con tin, tuy rằng anh lo lắng cho Ngũ Y Y đến nổi trái tim muốn ngừng đập, nhưng mà bây giờ em gái từ lúc hai tuổi trở lên chưa từng gặp mặt đang gặp nguy hiểm, anh không thể không đi.

Y Y, em nhất định phải bình an.

Anh sẽ đi cứu em, chờ anh.

Lúc Hoắc Phi Đoạt đuổi tới bệnh viện, Thẩm Mặc Nhiên vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.

Cố Tại Viễn nằm sấp bên cạnh giường bệnh, Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy Thẩm Mặc Nhiên nằm trên giường đôi môi đóng mím chặt.

Mặt của cô hơi nho nhỏ, gầy gầy, nhìn có vẻ rất yếu ớt.

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bước chân bất động, như không dám đến gần cô, sợ cô bị quấy nhiễu.

Cố Tại Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đích thân đến, anh ta ngạc nhiên mở to hai mắt.

A Trung nháy mắt với anh ra, Cố Tại Viễn cùng theo A Trung đi ra ngoài.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường bệnh, cô bé này thật sự là em gái của anh sao?

Cô cùng bé gái trong bức ảnh giống nhau như đúc, cô vẫn có bộ dáng như lúc nhỏ.

Hoắc Phi Đoạt kiên quyết không muốn thừa nhận, nhưng lòng của anh rất mềm, hốc mắt anh dần dần đỏ lên.

Cố Tại Viễn đứng ngoài cửa dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hai anh em trong phòng bệnh.

"Cậu nói đều là thật sao? Thế giới này có phải quá nhỏ không?"

Cố Tại Viễn xoa xoa trán, mấy ngày nay anh ta gặp quá nhiều chấn động lớn rồi, anh ta cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

Bây giờ lại nói cho ta biết Thẩm Mặc Nhiên và Hoắc Phi đoạt là anh em ruột.

A Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, thế giới này quá nhỏ."

Sau đó bước nhanh vào phòng bệnh, nói với Hoắc Phi Đoạt: "Lão đại, vừa rồi bác sĩ đến đây nói lập tức tiến hành truyền máu, nhóm máu của ngài đúng lúc hợp với nhóm máu của tiểu thư Thẩm."

Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, vừa rồi trước khi đến đây, anh cũng đã lấy máu.

Hoắc Phi Đoạt luôn là một người phân biệt nặng nhẹ, cho dù là tình huống nguy hiểm, anh cũng có thể phán đoán rõ ràng.

Rất nhanh, bác sĩ truyền máu của Hoắc Phi Đoạt vào người Thẩm Mặc Nhiên.

Nhưng rất lâu vẫn không thấy Thẩm Mặc Nhiên từ trong hôn mê tỉnh lại, tất cả mọi người rất lo lắng.

Lúc này Cố Tại Viễn đã biết tin Ngũ Y Y bị Âu Dương Chấn Đình bắt cóc.

Bình thường nếu anh ta nghe tin này, chắc chắn sẽ kích động xoắn tay áo lên muốn đi trừng trị những người kia thật thích đáng, nhưng bây giờ anh ta luôn một lòng nghĩ tới chỉ có một người, là Thẩm Mặc Nhiên.

Hoắc Phi Đoạt cũng không nói một chữ, anh chỉ canh giữ bên cạnh Thẩm Mặc Nhiên, hy vọng cô nhanh chóng tỉnh lại.

Giống như lúc nhỏ nắm tay anh, gọi anh anh.

Hoắc Phi Đoạt cầm búp bê vải đặt ở đầu giường của cô, tất cả trí nhớ xuất hiện trong đầu.

Trong lòng hận Âu Dương Chấn Đình, không có cách nào hình dung được.

................

Cánh cửa sắt bị mở ra, Ngũ Y Y bị người khác dùng lực đẩy một cái, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó cánh cửa sắt đóng lại.

"Ui da!"

Vừa rồi dưới đầu gối của cô bị đụng mạnh, đau đớn khiến cô phải hét lên một tiếng.

Một tiếng này lại dẫn đến một người gọi to: "Y Y? Là em sao? Y Y?"

Ngũ Y Y cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được người đó là ai.

Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối, mạnh mẽ ôm chặt Ngũ Y Y.

*****

" Anh là ai? Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Ngũ Y Y dùng sức giãi giụa, nhưng không cách nào thoát ra được.

Người kia chẳng những không thả cô ra, trái lại còn được nước làm tới, hôn lên môi cô.

" Ưm... Ưm..."

Ngũ Y Y hoàn toàn không ngờ sẽ là thế này, người kia hôn rất mạnh mẽ, làm cô không thở nổi.

Làm sao có thể như vậy, đây rốt cuộc là chỗ quái gỡ nào, Ngũ Y Y sắp không chịu được rồi, cô dùng sức cắn một cái vào đầu lưỡi đang không ngừng thăm dò kia.

Người kia bị đau, môi lưu luyến rời khỏi hai cánh hoa thơm tho này.

" Anh là ai, vừa rồi làm cái gì..."

Ngũ Y Y còn chưa nói hết, lập tức trợn to hai mắt nhìn người trước mặt này.

Anh ta là Tiêu Lạc.

Ngũ Y Y nhớ rõ sau khi cô bị mất trí, lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy người này, chính là anh ta.

Cái người đàn ông tự xưng là chồng cô, thật ra là đầu sỏ khiến cô bị mất trí.

Lúc Tiêu Lạc nhìn thấy Ngũ Y Y, về cơ bản đã không khống chế nổi tình cảm của mình, anh ta chỉ muốn ôm cô gái khiến anh ta ngày đêm mong nhớ.

" Y Y, em còn nhớ anh."

Giọng nói run rẫy của Tiêu Lạc vang lên trong phòng.

Xem như Âu Dương Chấn Đình còn có tình nghĩa, đưa Y Y đến bên cạnh anh ta.

Nhưng cúi đầu nhìn về phía đầu gối của Ngũ Y Y đang chảy máu, Tiêu Lạc nắm tay thật chặt.

Tiếng hít thở nặng nề, ngay cả Ngũ Y Y đang ngủ cũng nghe rất rõ.

Ngũ Y Y lui về phía sau hai bước, cô không biết người đàn ông này đến cùng còn muốn làm chuyện gì đối với cô.

" Đầu gối của em đang chảy máu, nhanh để anh xem thử."

Tiêu Lạc đến trước mặt Ngũ Y Y, ngồi xổm xuống chuẩn bị kiểm tra vết thương cho cô.

Nhưng Ngũ Y Y lại nhanh chóng tránh sang chỗ khác.

Dùng giọng nói lạnh lùng như băng nói: " Anh không cần giả mù sa mưa nữa, những chuyện anh làm tôi đều biết tất cả rồi."

Tiêu Lạc chấn động, tuy rằng lúc đầu anh đã nghe Nguyễn Lâm Tịch nói chuyện này, nhưng mà từ trong miệng cô lại nói ra.

" Y Y, mong em bỏ qua cho anh, em nghe anh giải thích."

Tiêu Lạc gần như là cầu xin, anh không phải cầu xin tha thứ, mà đang cầu xin một tình yêu.

Ngũ Y Y dựa vào góc tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Tiêu lạc vừa định đến gần, đã bị Ngũ Y Y quát lớn: " Đừng đến đây, đừng đến gần tôi, nếu không tôi sẽ đập đầu vào tường!"

Tiêu Lạc bị cô dọa sợ tới mức không dám nhúc nhích, anh ta đứng im tại chỗ, gần không được, xa không được.

" Tại sao anh phải cướp đi trí nhớ của tôi?"

Giọng nói của Ngũ Y Y hơi khàn khàn, dường như mang theo tiếng nức nỡ.

Làm cho Tiêu Lạc nghe xong rất đau lòng, nhưng mà anh ta nên giải thích như thế nào đây?

" Y Y, không phải anh cướp đi trí nhớ của em, em vốn nên thuộc về anh. Chúng ta yêu nhau, em còn nhớ rõ không? Nhưng vì một người đàn ông không đáng mà em rời xa anh, anh phải để em trở lại bên cạnh anh lần nữa. Nhưng chỉ có thể thực hiện cách này thôi."

Tiêu Lạc giải thích đến đây, anh ta cảm thấy kiên cường giải thích, nhưng Ngũ Y Y nghe xong, lại cảm thấy buồn cười và vô lực.

" Yêu nhau sao? anh còn hỏi tôi nhớ hay không? Quà anh ban tặng, sao tôi có thể mhớ rõ! Sao tôi có thể mhớ rõ!"

Ngũ Y Y nhanh chóng rống lên, vì thế tiếng vang không ngừng vang vọng khắp phòng.

Tiêu Lạc bị cô hỏi đến im lặng, đúng vậy, sao cô có thể nhớ rõ chuyện bọn họ yêu nhau.

" Nhưng mà chỉ cần em ở bên cạnh anh, em sẽ yêu anh lần nữa!"

*****

Đối với Ngũ Y Y, Tiêu Lạc gần như cố chấp, anh ta cố chấp nghĩ rằng, Ngũ Y Y thuộc về mình, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng nghĩ đến cạm nhận của Ngũ Y Y.

"Anh đừng làm chuyện điên rồ, tôi không thuộc về bất kì ai. Tiêu không phải của anh, cho dù tôi có từng yêu anh, nhưng bây giờ không còn yêu nữa. Anh có nghe rõ không?"

..........

"Lão đại, xem ra Thẩm tiểu thư tạm thời chưa tỉnh lại. Về phía Ngũ tiểu thư....... ."

A Trung đứng một bên nhắc nhở Hoắc Phi Đoạt.

Đúng vậy, đã canh giữ ở đây mấy giờ, bên Ngũ Y Y không biết thế nào rồi.

Trước giờ Hoắc Phi Đoạt luôn cho rằng mình là người không có chuyện gì không làm được, nhưng mà bây giờ cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là không có sức lực dành thời gian cho việc khác.

Bên này là em gái đã mấy chục năm chưa từng gặp qua đang gặp nguy hiểm, bên kia là người phụ nữ mình yêu đang trong nước sôi lửa bỏng.

Cuối cùnh anh nên làm cái gì bây giờ.

"Đúng đó lão đại, chúng ta nhanh chóng đi bắt lão già Âu Dương Chấn Đình đi."

Cố Tại Viễn cũng ngẩng hai mắt đỏ ngầu lên, cất giọng lạnh lùng.

"A Trung, những người khác đã chuẩn bị xong chưa?"

Ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt không rời khỏi gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh.

"Dạ lão đại, tất cả đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."

Hoắc Phi Đoạt nghĩ lão hồ ly Âu Dương kia bây giờ nhất định đã bố trí thiên la địa võng rất tốt chờ đợi anh chui vào.

Nhưng cho dù là núi đao biển lửa, vì Ngũ Y Y, anh cũng đều nguyện ý một trăm, một vạn lần.

Huống chi thiên la địa võng gì đó, Hoắc Phi Đoạt anh không có cách nào xông vào được chứ?

"Tại Viễn, cậu ở lại đây. Không cần đi theo chúng tôi."

Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía Cố Tại Viễn, ánh mắt hẹp dài lóe lên tia sáng.

"Cái gì? Chuyện này làm sao có thể? Tôi nhất định phải đi."

Cố Tại Viễn đứng lên từ trên ghế, vì mấy ngày nay không có ăn cơm và ngủ, vừa đứng lên khiến cho đầu anh ta hơi choáng, suýt chút nữa té nhào.

"Đúng vậy đó Cố tiên sinh, anh nhìn bộ dáng bây giờ của anh xem, còn có sức chiến đấu à, đến lúc đó chúng tôi phải bảo vệ anh."

A Trung cũng khuyên ngủ, anh tất nhiên hiểu rõ tâm ý của Hoắc Phi Đoạt.

"Tôi nói ở lại thì ở lại, Mặc Nhiên cần có người chăm sóc, tôi không hy vọng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Nói xong, anh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Thẩm Mặc Nhiên, sau đó xoay người rời đi.

Cố Tại Viễn bị A Trung ngăn cản lại "Cố thiếu, tâm tư của lão đại anh còn không biết sao? Anh ở lại chăm sóc Thẩm tiểu thư thật tốt đi. Còn lão Âu Dương kia, chúng tôi có thể bắt ông ta lần thứ nhất, nhất định có thể bắt ông ta lần thứ hai, đừng lo lắng. Chúng tôi đi đây!"

A Trung nói xong vỗ vỗ vai Cố Tại Viễn, đi theo Hoắc Phi Đoạt rời đi.

Cố Tại Viễn nắm tay Thẩm Mặc Nhiên thật chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện, anh ta là người không tin chuyện quỷ thần, lại sẽ có ngày cầu nguyện.

Ông trời ơi, cầu xin ông phù hộ cho Mặc Nhiên tỉnh lại đi, cũng cầu xin ông phù hộ cho con bé không có chuyện gì, cầu xin ông đó.

..........

Ngũ Y Y không nói lời nào mà ngồi xổm trong một góc cô biết, không bao lâu nữa, Hoắc Phi Đoạt sẽ đến cứu cô.

"Anh biết em đang chờ anh ta đến phải không?"

Tiêu Lạc nhìn bóng dáng xinh xắn ngồi trong góc, nhìn thấu tâm tư của cô.

"Không cần anh quan tâm!"

Ngũ Y Y vốn không muốn nói bất cứu điều gì với người này, cô chỉ cần thấy dùng thủ đoạn này để ép buộc cô lại bên cạnh anh ta, thật sự quá thấp kém.

"Y Y, em không cần phải làm bộ dáng này, em hiểu lầm anh rồi, em phải nghe anh giải thích."

Tiêu Lạc cúi thấp đầu, một bộ dáng không có tức giận.

*****

Ngũ Y Y không lên tiếng, giống như coi thường người này, Tiêu Lạc đau lòng và thật vọng nhiều hơn so với việc cô tức giận đối với anh ta.

"Bây giờ anh đang cầu xin em nghe anh giải thích đó Y Y. Lúc đó chúng ta yêu nhau biết bao, nhưng lúc đó anh lại quá nhu nhược, không hiểu được làm thế nào để bảo vệ em, làm cho em bị rất nhiều tổn thương, nói đến đây, anh cảm thấy mình không phải là đàn ông. Nhưng mà anh yêu em, tấm lòng này chưa bao giờ thay đổi."

Tiêu Lạc ngừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Ngũ Y Y, cô ngồi xổm ở đó vẻ mặt vẫn không thay đổi.

"Y Y, Hoắc Phi Đoạt vốn không xứng với em, anh ta không phải là loại người em nhìn thấy."

Tiêu Lạc sốt ruột, anh ta cảm thấy mình phải nói cho Ngũ Y Y biết những hành động việc làm của Hoắc Phi Đoạt.

Chỉ cần làm cô thấy được bản tính thật sự của Hoắc Phi Đoạt, cô sẽ chán ghét mà rời khỏi anh ta.

Tiêu Lạc không biết, anh ta đã hoàn toàn rơi vào con đường tình cảm này rồi.

Anh ta không thể nào bức ra được, anh ta càng kéo càng lún sâu, bây giờ gần như sắp phát điên.

Ngũ Y Y vẫn không trả lời, cô không muốn để ý đến Tiêu Lạc.

" Được rồi, em không để ý đến anh, vậy anh sẽ nói cho em biết một vài chuyện mà em không biết."

Khóe miệng của Tiêu Lạc lại nhếch lên nụ cười, tuy nhiên nó quỷ dị đáng sợ.

"Đúng vậy, là anh từng làm cho em bị mất trí, nhưng mà anh vì muốn em trở lại bên cạnh anh, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em nhất định sẽ yêu anh nữa. Nhưng em biết không? Tuy rằng trí nhớ của em bị anh cướp đi, nhưng Hoắc Phi Đoạt lại che giấu."

Tiêu Lạc nói đến đây ngẩng đầu nhìn Ngũ Y Y, tuy rằng cô đang cố gắng kiềm chế, nhưng sau khi nghe được ba chữ Hoắc Phi Đoạt, vẫn không nhịn được cả người khẽ run.

Anh ta đang nói cái gì? Cái gì gọi là lại che giấu?

"Y Y, bởi vì em không chịu nổi được quá khứ, Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho mọi người không được phép nói cho em biết, anh ta nghĩ em bị mất trí, chẳng khác nào chết đi."

Từng câu từng chữ mà Tiêu Lạc nói lại khiến Ngũ Y Y không hiểu.

"Anh nói như vậy không phải vì muốn em bị tổn thương, mà anh chỉ muốn cho en nhìn thấy rõ bản mặt của người em yêu sâu sắc."

Bây giờ anh ta còn giả vờ làm người tốt sao? Ngũ Y Y suy nghĩ.

"Em là một đứa con riêng, em biết không? Em là đứa con mà Ngũ Học Phong sinh ở bên ngoài."

Lúc Ngũ Y Y nghe những lời này chỉ cảm thấy đầu óc cô vang lên tiếng ong ong, sau đó bắt đầu đau đớn dữ dội.

Nhưng cô kiềm chế, cô không muốn để người đó nhìn thấy sự khác thường của mình.

"Mọi người từ trên xuống dưới trong nhà họ Ngũ đều cho rằng mẹ em là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, cảm thấy em là một đứa con hoang! Sau khi mẹ em qua đời, em bắt buộc trở lại nhà họ Ngũ, nhưng cuộc sống của em trôi qua không được vui vẻ. Người nhà họ Ngũ không coi em là người, bọn họ chỉ biết không ngừng tra tấn em, khiến em cảm thấy đau khổ.

"Đừng nói nữa!" Ngũ Y Y ôm đầu hét lên.

Tiêu Lạc nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Ngũ Y Y, do dự một chút đến cùng có nên nói tiếp hay không.

"Được được, anh không nói nữa, Y Y, em không sao chứ?"

Tiêu Lạc không đành lòng nhìn cô đau đớn, ngưng lại lý do thoái thác vừa rồi, thử đến gần cô.

"Anh đừng đến đây! Tôi nói anh đừng đến đây!"

Ngũ Y Y gào thét, trong giọng nói tràn đầy đau đớn và giày vò.

Đầu của cô đau đớn dữ dội, khiến cô gần như không thể chịu nổi.

Từng hình ảnh trong ký ức lại hiện lên trong đầu cô.

Cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ rời cô, Ngũ Học Phong hà khắc và vô tình, ba chị em nhà họ Ngũ độc ác, còn có rất nhiều rất nhiều...............

*****

Tại sao có thể như vậy? Ngũ Y Y không thể tin được cô quên sạch trí nhớ, chẳng lẽ đều là như vậy sao?

"Y Y, em có sao không?"

Tiêu Lạc lo lắng nhìn cô, nhưng lại không thể đến gần cô, đối với Tiêu Lạc, đây không phải là giày vò thì là cái gì.

Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói vô tình vang lên: "Tôi nhớ ra rồi."

Ngũ Y Y nhớ quá khứ, cô nhớ ra tất cả.

Vui sướng hoặc đau khổ, cô đều nhớ ra rồi!

"Anh không cần phải nói gì nữa, tôi rất cảm ơn tình cảm của anh đối với tôi, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta đã được định trước sẽ không sống chung với nhau."

Ngũ Y Y nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tiêu Lạc.

"Không, không phải như thế. Y Y, tại sao em lại nói như vậy?"

Trong ánh mắt của Tiêu Lạc hiện lên tia mất mát, ánh mắt bi thương nhìn về phía Ngũ Y Y.

"Tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm. Sở dĩ Phi Đoạt không muốn cho tôi biết những chuyện kia, không phải sợ tôi tìm được trí nhớ sẽ trở lại bên cạnh anh, mà là anh ấy thật sự yêu tôi, muốn bảo vệ tôi."

Ngũ Y Y nói xong, trong lòng nổi lên gợn sóng, gương mặt tuấn tú của Hoắc Phi Đoạt từ từ xuất hiện trong đầu cô.

"Tôi nhớ ra tất cả rồi, Tiêu Lạc, thật xin lỗi, có lẽ lúc này tôi không nên nói những lời này, nhưng nếu như tôi không nói, sẽ không có cơ hội thích hợp nữa."

Ngũ Y Y do dự, đến cùng có nên nói rõ tình cảm cho anh ta biết hay không.

"Không, anh không muốn ngừng lại, đừng nói!"

Tiêu Lạc bất thình lình kích động, dùng hai tay bịt lỗ tai lại, giống như một đứa trẻ bắt đầu hét to: "Anh không muốn nghe, không muốn nghe!"

Hành động của anh ta làm Ngũ Y Y sợ hãi, trong lúc nhất thời không dám mở miệng.

Bây giờ Tiêu Lạc hoàn toàn không phải là một Tiêu Lạc có cảm giác như người mẹ mà lần đầu tiên Ngũ Y Y nhìn thấy.

Anh ta bây giờ rất cố chấp, điên cuồng, thậm chí hơi đáng sợ!

...................... .

"Lão đại, tôi nghĩ lão già Âu Dương Chấn Đình kia nhất định đã bố trí mai phục chờ chúng ta chui đầu vào lưới đây!

A Trung quay đầu nói với Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt gật gật đầu, về điểm này tất nhiên là anh biết rõ hết, nhưng lão già Âu Dương đứng trên đất của anh muốn lật đổ anh, có thể đã đánh giá thực lực của bản thân rất cao.

"A Trung, nói cho tất cả mọi người biết, nghiêm túc dựa theo sự phân phó của tôi mà làm việc."

Trong mắt của Hoắc Phi Đoạt tràn đầy sát khí, gương mặt lạnh như băng càng tăng thêm một phần sâu không lường được.

"Cô Nguyễn? Đúng chứ."

Âu Dương Chấn Đình nhíu chặt chân mày, nhìn cô gái cao gầy trước mắt.

"Cuối cùng ông đã đưa Tiêu Lạc đi đâu?"

Vẻ mặt của Nguyễn Lâm Tịch lạnh lùng, ánh mắt kiên định nhìn Âu Dương Chấn Đình.

"Không ngờ cô Nguyễn có tình cảm sâu đậm với Tiêu Lạc như thế, chỉ cần một đoạn tin ngắn thì cô đã xông đến đây."

Con cáo già Âu Dương Chấn Đình không có ý tốt, dường như có chút mỉa mai.

Tại sao Nguyễn Lâm Tịch xuất hiện ở đây, nguyên nhân là vì một tin nhắn.

Số điện thoại của Tiêu Lạc, nội dung là: "Cô Nguyễn, bây giờ Tiêu Lạc hơi gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ của cô. Mời cô đến Sơn Trang Quang Vân một chuyến."

Nguyễn Lâm Tịch cô không phải là người ngu, vừa nhìn đã biết Tiêu Lạc nhất định đã gặp chuyện.

Không hề nghĩ ngợi chạy đến đây, vốn nghĩ rằng sẽ có một cuộc chiến ác liệt, nhưng ai biết được một đường không gặp trở ngại, chẳng mấy chốc nhìn thấy chủ mưu của chuyện này - Âu Dương Chấn Đình.

"Hãy bớt nói nhảm đi, ông mau nói làm sao mới bằng lòng thả Tiêu Lạc ra!"

Nguyễn Lâm Tịch xua tay, cô là một người không thích nói vòng vò, mục đích cô đến đây là vì có thể cứu Tiêu Lạc ra ngoài, cho dù phải trả một cái giá lớn cô cũng sẵn lòng.

*****

"Cô Nguyễn đúng là người sảng khoái! Vậy tôi cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay cần cô. Chủ yếu là vì muốn đối phó một người, người này tôi nghĩ cô đã biết, nói ra, cậu ta cũng từng là chủ thuê đấy."

Âu Dương Chấn Đình cười đến nổi nét mặt già nua co rút vào cùng một chỗ, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn.

"Ý ông muốn nói là Hoắc Phi Đoạt."

Trên gương mặt của Nguyễn Lâm Tịch âm trầm bất định, tên này muốn lợi dụng cô để đối phó Hoắc Phi Đoạt sao?

"Ha ha, cô Nguyễn đúng là rất thông minh, nói không sai, chính là tên tiểu tử Hoắc Phi Đoạt kia. Lần trước ở Sơn Trang, cô và Tiêu Lạc đã động thủ, tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi biết cô cũng có dừng hết sức lực đánh nhau, lần này, tôi hy vọng cô Nguyễn có thể giúp ngài Tiêu suy nghĩ thật kỹ!"

Lão hồ ly này nói chuyện cũng không nói rõ, mở miệng một tiếng cô Nguyễn, gọi đến nguyễn Lâm Tịch chán ghét mốn nôn ra.

"Được, tôi đồng ý với tông, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi hy vọng ông nói phải giữ lời, nếu đường đường là một ngài Âu Dương mà cũng nuốt lời như tôi nghĩ, đạo lý này, chắc ông cũng biết là không thể chạy xa.

Nguyễn Lâm Tịch hung ác nhìn chằm chằm vào lão hồ ly Âu Dương Chấn Đình.

"Đây là đương nhiên, cô Nguyễn xin chuẩn bị một chút, một trận chiếc ác liệt sắp diễn ra rồi! ha ha ha"

Lúc Hoắc Phi Đoạt đứng trước cửa trang viên, cả người từ trên xuống dưới nhìn không ra một chút dấu vết đã từng chiến đấu, A Trung đứng phía sau anh, cánh tay trái đặt trong túi quần cọ sát với cây súng, lưu lại một vết máu.

Nhiều người khác đều đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt, trong tay cầm sùng.

Âu Dương Chấn Đình núp trong bóng tối, khi nhìn thấy gương mặt của Hoắc Phi Đoạt, cũng hoảng sợ.

Sao tên này dễ dàng phá vỡ những phòng thủ kia chứ?

Hoắc Phi Đoạt lại không biết lão hồ ly kia đã sớm giấu mình chứ.

Lớn tiếng gọi vào: "Âu Dương Chấn Đình, ông dùng những thủ đoạn kia muốn ngăn cản tôi, có phải quá không biết tự lượng sức mình rồi."

Giọng nói lạnh lùng không mang theo bất kỳ tình cảm nào, nghe như băng lạnh thấu xương.

Khóe miệng Âu DươnG Chấn Đình khẽ cong, hừ hừ, tiểu tử, mày đừng quá kiêu ngạo.

Nhưng trong lòng lại hơi khẩn trương, lúc đầu định dùng những mai phục kia đánh cho Hoắc Phi Đoạt bị mất một bộ phận chiến đấu.

Nhưng không ngờ ba năm không gặp, tên tiểu tử này ngày càng mạnh mẽ thêm, khiến người ta hơi bỡ ngỡ.

Đột nhiên có một bóng người vọt nhanh đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, A Trung đang muốn bắn, lại bị Hoắc Phi Đoạt ngăn cản.

Bóng người kia là Nguyễn Lâm Tịch.

Hoắc Phi Đoạt híp đôi mắt dài hẹp, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đưa về phía ánh sáng phía trước, lúc sáng lúc tối nhìn không ra nét mặt.

"Hoắc Phi Đoạt, anh muốn đi vào đó, sợ rằng trước tiên phải qua cửa ải là tôi. Anh là người luyện võ, có lẽ anh cũng biết cái quy củ này."

Nguyễn Lâm Tịch mặc trang phục màu đen bó sát người, thân hình lung linh hấp dẫn nhưng lại nguy hiểm.

"Lão đại, trực tiếp dọn sạch cô bé này đi."

Hoắc Phi Đoạt lắc lắc đầu, đây là người luyện võ đều hiểu, đối phương muốn anh so tài, chuyện này tuyệt đối không nên cự tuyệt.

Nếu ngay cả quy củ này cũng không hiểu thì có thể nói Hoắc Phi Đoạt anh đã uổng công luyện võ gần hai mươi năm rồi.

A Trung đương nhiên hiểu được tâm tư của Hoắc Phi Đoạt, ra dấu thủ hạ đừng quá kích động.

"Nguyễn Lâm Tịch đúng không? Tiếp cận Y Y, hẳn là có ý đồ gì?"

Hoắc Phi Đoạt đã sớm đoán được thân phận của cô ta.

Nguyễn Lâm Tịch cũng chấn động, ngày đó gặp ở quán bar một lần, anh ta lại nhớ kỹ cô.

"Hừ, Hoắc Phi Đoạt, anh đừng nói nhiều lời vô ích như thế, tôi tiếp cận Ngũ Y Y tất nhiên là có mục đích. Chỉ tiếc là tình hình bây giờ lại thay đổi, tôi cũng không cần cố gắng giả vờ làm bạn tốt của cô ta nữa."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)