Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 08

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 08
Ông chú thích bắt bạt người khác
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đã không mặc váy áo nhẹ nhàng, vậy mà còn mặc áo sơ mi bình thường.

Mặc gì cũng không vấn đề, quan trọng là, nha đầu kia cầm theo cái hòm, đi lại tùy tiện, giống như nam sinh không chút câu nệ, đâu có giống phong cách thục nữ mà hoa hậu giảng đường nên có?

Không chỉ có mấy học trưởng ngoài ý muốn đầu đầy vạch đen, ngay cả Hàn Giang Đình cũng vậy.

"Nha đầu chết tiệt kia! Tại sao không nể mặt mình một chút! Không chịu nghe lời, dám mặc quần bò đến!

Hàn Giang Đình âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

"Y Y! Ngũ Y Y!" Hàn Giang Đình hét lớn.

Ngũ Y Y mới dừng việc tính toán trong đầu, hai mắt mờ mịt nhìn phía trước tìm kiếm.

"A... ?"

Khó hiểu xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, khe khẽ mở miệng.

Oanh!

Ba vị học trưởng đứng cạnh Hàn Giang Đình tập thể máu lên não!

Dĩ nhiên.... . Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy!

Mặt trái xoan nho nhỏ, đôi mắt to hút hồn, ươn ướt nước, vô cùng long lanh linh động.

Cái mũi nhỏ thẳng, thanh tú.

Môi cực kỳ gợi cảm!

Mặc dù cô không nhìn họ, trong lòng cô là sự hồn nhiên ngây thơ, tất cả đều khiến người khác toàn thân tê dại.

Áo sơ mi màu đen càng làm nổi bật làn da tuyết trắng sáng long lanh của cô, trắng giông như sữa thơm ngọt.

Quần áo bao bọc dáng người đầy đặn khỏe mạnh của cô, mông nhỏ vểnh cao no đủ. (Miu: Ax, mấy anh này háo sắc quá, sắp chảy nước miếng ùi kìa.... )

Tất cả, đều làm cho ba học trưởng không chịu nổi bị đánh gục.

Có một người thậm chí còn khom lưng, cực kỳ chật vật lấy tay che mũi, hắn chảy máu mũi rồi.

Ha ha.

Ba người đồng thời hướng về phía Ngũ Y Y ngây thơ lộ ra nụ cười toe toét.

Hàn Giang Đình còn đang bực mình, nào biết đâu rằng, vài giây ngắn ngủi, ba lão kia đã thay đổi thái độ, không vui oán giận, " Y Y, sao cậu lại mặc thế này, tất cả váy của cậu nửa đêm bay đi hết rồi hả? Lại mặc quần bò! Cậu bị quần bò điều khiển à! Có biết lúc mình nhìn cậu từ bên kia đi tới, mình rất muốn gõ vỡ đầy cậu không!"

Ngũ Y Y mờ mịt, "Ai ai, tên nhóc con xấu xí này, cậu muốn chết hả? Cậu không phải buổi sáng đã biết mình mặc như vậy sao? Hiện tại lại giả vờ như gặp quỷ! Cẩn thận mình nhéo rách lỗ tai cậu đó!"

Hàn Giang Đình hướng Ngũ Y Y ra sức nhăn mặt. Ngũ Y Y nghiêm mặt thưởng thức biểu tình buồn cười của Hàn Giang Đình, mới chậm chạp nhòn ba thằng ngốc đứng sau lưng Hàn Giang Đình, nhất thời hiểu rõ.

"A... , ha ha ha, thì ra là thế a, thì ra là thế. Đúng, đúng, sáng nay cậu chưa gặp mình, đó là ngày hôm qua."

Ngũ Y Y nhe răng, da đầy nhức nhối.

Hàn Giang Đình cũng cảm nhận được, anh cũng bị ba học trưởng này oanh tạc chết rồi.

Ai ngờ, ba người kia đột nhiên đồng thời trở nên rộng rãi, hiểu lý lẽ rồi.

"Giang Đình, xem cậu nói kìa, mặc quần bò cũng tốt nha! Có sức sống!" Một người nói với Hàn Giang Đình, ánh mắt liếc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.

Hừ, thật muốn móc mắt tên xấu xa kia, háo sắc. Ngũ Y Y âm thầm bĩu môi.

"Đúng vậy, đúng vậy, người đẹp mặc cái gì cũng đẹp nha! Ha ha, ha ha." Lại thêm một người lập tức nịnh nọt.

Cái đầu anh! Anh muốn nói tôi cái gì cũng không mặc anh mới thật cao hứng a, tôi khinh thường anh! Ngũ Y Y liếc xéo tên kia một cái.

Sau cùng người còn lại xoa xoa mũi, tức tối nói, "Hai tên khốn các cậu, các cậu thông đồng đem tôi đẩy ra sau, cướp lời tôi muốn nói, thật không có suy nghĩ! Vị hoa hậu giảng đường xinh đẹp này, em đừng để ý đến hai người kia, hai người bọn họ đều là đồ giả dối, theo ý kiến nghiêm túc của anh, anh chưa bao giờ mới nhìn thấy người đẹp là đã nghĩ đến việc lên, giường.... ."

*****

Hai người kia đồng thời nâng tay đánh về phía người kia.

Cắt, anh không nghĩ muốn lên, giường, chẳng lẽ muốn xe chấn? Các người cút hết đi!

Ngũ Y Y trợn tròn mắt.

Ngũ Y Y ho khan một tiếng, hí mắt cười đáng yêu, nhìn ba học trưởng, "Ai nha, ba học trưởng đều ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự a, em thật chỉ hận không sớm biết các anh!"

Ba người kia tập thể phun máu mũi.

Chỉ có Hàn Giang Đình hiểu được thâm ý của Ngũ Y Y, sao lại cảm thấy nha đầu kia cười xấu xa như vậy?

"Này này, Y Y, mình nói, Y Y." Hàn Giang Đình muốn ngăn Y Y nói tiếp, lại bị ba người tràn đầy cuồng nhiệt kia đẩy sang một bên.

Hàn Giang Đình đứng bên cạnh thở ra một hơi. Được rồi, các người muốn bị nha đầu hư hỏng kia chính đến chết, lại vận ngu ngốc vội vã đi chịu chết, tùy các người thôi.

Ngũ Y Y thè đầu lưỡi phấn hồng, vẻ mặt đáng yêu gợi cảm, "Em thật sự muốn cùng các học trưởng tìm hiểu làm quen một chút. Đúng là, làm sao bây giờ? Em chỉ có một a... , không thể chia làm ba cùng ba người hẹn hò? Cho nên mới nói, ba học trưởng thương lượng một chút, cuối cùng là ai muốn cùng em hẹn hò? Được rồi, em chờ các anh quyết định rồi tới gặp em nha."

Ngũ Y Y nói xong, hướng ba người kia khoát tay áo, thướt tha đi qua.

Ba người ngẩn ra một hồi, mãi đến sau khi say mê nhiệt tình tan dần, mới bắt đầu khắc khẩu.

"Tôi lớn nhất, tôi đi!"

"Dựa vào cái gì cho anh đi? Anh là người kém cỏi nhất! Nên là tôi đi mới đúng!"

"Hai người các anh mới rồi đều chen lên trước, đẩy tôi ra sau, phải là tôi đi!"

Hàn Giang Đình ở bên cạnh nhìn, cũng không mở miệng khuyên bảo, được thôi, để cho ba người kia đánh nhau đi.

Hàn Giang Đình hít hít mũi, "Đã biết ba người các ngươi thế nào cũng bị đùa giỡn mà, đáng chết, đồ ngu!"

Hàn Giang Đình lấy tay vén vén tóc, một tay đút vào túi quần, huýt sáo đi về phía Ngũ Y Y vừa đi.

Lúc tan học buổi chiều, Hàn Giang Đình và Ngũ Y Y như thường lệ đi chung, đột nhiên thấy phía trước có nhiều người tụ tập.

"Lại có chuyện lạ gì sao? Đi đến xem thử?" Hàn Giang Đình rướn cổ, hỏi Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y vẫn như cũ tự tin đi về phía trước, "Nhìn cái gì vậy, cũng không phải tin tức người ngoài hành tinh xâm lược, có gì hay, đi thôi."

Ngũ Y Y nắm y phục Hàn Giang Đình kéo đi.

Lúc này, một người thanh niên chạy đến, thở hổn hển, tức giận nói với Hàn Giang Đình, "Giang ĐÌnh, Giang Đình! Cậu mau tới xem một chút, mấy tin tức kia đều liên quan đến Ngũ Y Y.... ."

Nói đến đây thì không dám nói tiếp, nhìn Ngũ Y Y liếc mắt một cái.

Mặt Ngũ Y Y lập tức lạnh xuống.

"Mẹ nó! Mình đến nhìn xem chuyện gì!" Hàn Giang Đình nhảy dựng lên, đi nhanh tới bảng thông báo.

Ngũ Y Y hít sâu một hơi, cũng đi tới.

"Này, thật khó tin a... , thì ra hoa hậu giảng đường là con riêng...."

"Là con gái của người phụ nữ làm ở quán bar... , thân thế thật ly kì."

"Có phải cái loại không biết ai là cha?"

*****

Một đám người vây quanh bảng thông báo, bàn tán lao nhao.

Hàn Giang Đình đẩy mọi người ra, vọt tới phía trước, lướt qua từng mục.

Chỉ thấy trên bảng thông báo dán ảnh chụp của Ngũ Y Y, bên cạnh dùng bút xóa viết mấy chữ:

Hoa hậu giảng đường là con riêng!

Phía dưới còn có mấy chữ: mẹ đẻ là vũ nữ ở quán bar!

Sau cùng viết: Không biết ai là cha.

Oanh!

Đầu Hàn Giang Đình nổ mạnh.

"Mẹ nó, đây là tên khốn nào dám viết bậy? Đây không phải là nói bậy sao? Người nào dám tung tin bậy bạ? Cái này cũng không chính xác! Viết lung tung vu oan người khác, muốn bị bắt đến cục cảnh sát sao! Để tôi biết được tên khốn nào làm mấy chuyện xấu này, tôi nhất định không tha cho người đó, chờ tôi xé xác người đó đi!"

Hàn Giang Đình tức giận xé mấy bức ảnh.

Một bàn tay nhỏ chặn lại động tác của anh, Hàn Giang Đình đỏ mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngũ Y Y.

"Y Y?" Hàn Giang Đình khẩn trương muốn che giấu những thông tin này, "Y Y, cậu đừng nhìn, chuyện ở chỗ này, cậu đừng để ý."

Ngũ Y Y đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng lạnh trong con ngươi giảm dần, "Có thể đi viết tiểu thuyết, quay phim truyền hình rồi. Giang Đình, cậu xem, tấm hình này chụp mình thật tốt nha, không thể tưởng tượng mình lại đẹp như vậy. Ha ha."

Sắc mặt Hàn Giang Đình xanh mét.

Anh hiểu rõ Ngũ Y Y, cô càng tức giận, càng giả vờ kiên cường, giả vờ không sao, thật sự thì rất đau, rồi lại tìm chỗ không người, chính mình vụng trộm tiêu hóa nó.

"Y Y, để mình bắt tên khốn dám nói hươu nói vượn kia, mình nhất định giết hắn!"

Ngũ Y Y cười gượng xoay người, "Mình thành người nổi tiếng vậy, thật vinh hạnh nha."

"Y Y.... ." Hàn Giang Đình khẩn trương xé tất cả ảnh trên bảng thông báo, ném vào thùng rác, bước nhanh đuổi theo Ngũ Y Y.

Hàn Giang Đình tìm, nhưng không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.

"Shit! Nha đầu kia chạy thật nhanh!" Hàn Giang Đình không có cách, dành phải tìm dọc theo đường về nhà Ngũ Y Y.

Đôi mắt Ngũ Y Y híp lại, cúi người, đạp xe thật nhanh.

Không biết đi tới đâu, đi đường nào, giống như người điên, điện cuồng đạp xe.

Vì sao lại muốn đem huyết thống của cô công khai trước mặt mọi người?

Vì sao phải tàn nhẫn như vậy!

Tôi là con gái riêng, mà tôi không phải là đứa không cha!

Tôi có cha!

Mẹ tôi cũng không phải là tiểu tam xấu xa, bà chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc, ngốc đến nỗi đem sinh mạng làm của hồi môn tặng cho người đàn ông không nên yêu.

Bất tri bất giác, cô đã đên trước mộ mẹ.

Ngôi mộ được tân trang, bia mới, cỏ xanh mới mọc.

Ngũ Y Y thất thần ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ, dựa vào, giống như dựa vào trong lòng mẹ.

"Mẹ, con đến rồi đây, Y Y đến thăm mẹ, mẹ có phải rất vui không?" Mộ chuỗi nước mắt chảy xuống. Ngũ Y Y hít hít mũi, cũng không lau sạch nước mắt.

Trước mặt mẹ, cô không cần ngụy trang thật tốt?

"Mẹ, con nhớ mẹ, con muốn ôm mẹ một cái, giống như trước kia lúc con bị người khác bắt nạt, mẹ cũng ôm con như vậy. Con nhớ mẹ, mẹ ơi."

Ngũ Y Y rốt cuộc nhịn không được, hu hu lớn tiếng khóc.

Sắc trời, dần dần tối.

Bên ngoài nghĩa trang gió nổi lên, làm cho nơi này càng trở nên tĩnh mịch vắng vẻ.

Ngũ Y Y khóc mệt, nói hết tất cả trong lòng, tâm tình bình phục đôi chút.

Cô đứng lên, sờ sờ mộ bia, nhàn nhạt, "Mẹ, con đi đây, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt. Hôm khác con lại đến thăm mẹ."

*****

Ngũ Y Y bước cao bước thấp rời đi.

Đi khỏi nghĩa trang, nhưng không tìm thấy xe đạp leo núi của cô, Ngũ Y Y thở dài, "Trời đất, thật là nóc nhà lủng còn gặp mưa dằm, sao tôi lại xui xẻo như vậy?"

Làm sao về đây? Đi bộ? Đi từ ngoại ô về trang viên Ngũ gia? Ông trời ơi, vậy phải đi đến ngày tháng năm nào.

"Có phải cô đang tìm xe đạp không?" Một người đột nhiên hỏi.

"Làm ơn, sao ai cũng goi nó là xe đạp a, đó là xe leo núi có được hay không!" Ngũ Y Y tức giận xong, mới nhìn người vừa tới.

Á?

"Tiêu Lạc? Anh làm gì ở đây?"

Ngũ Y Y nhìn đến điếu thuốc Tiêu Lạc đang hút.

Không thể tưởng tượng được, Tiêu Lạc ôn hào như ngọc cũng hút thuốc.

Nhưng mà, tư thế hút thuốc của Tiêu Lạc vô cùng tao nhã, giống như không phải anh đang hút thuốc, mà đang cũng thuốc lá yêu đương.

Tiêu Lạc vứt điếu thuốc đi, đi về phía Ngũ Y Y, trên mặt mang theo sự thương hại đối với Ngũ Y Y.

Đó là vẻ mặt thương hại sao? Ngũ Y Y đoán không ra.

"Em liều mạng chạy xe, đến đèn xanh đèn đỏ cũng không chú ý, vừa lúc tôi đứng ở giao lộ, nhìn em giống như gió chạy qua, nên tôi cũng tới đây."

Ngũ Y Y chấn kinh, "Anh ở đây hơn một tiếng để chờ tôi?"

"Không có." Tiêu Lạc cười nhẹ, "Em mơ tưởng tôi ngu ngu ngốc ngốc ở đây chờ một tiểu nha đầu như em sao, tôi ở chỗ này chơi game! Cũng không phải chỉ ngồi chờ em a..."

Lòng Ngũ Y Y cứng rắn, dần dần hào tan.

Tiêu Lạc sờ tóc Ngũ Y Y, cởi áo khoác của mình xuống, phủ lên người Ngũ Y Y, trách cứ, "Buổi tối sương lạnh, cũng không biết mặc nhiều quần áo một chút, có phải không biết lạnh?"

"Không lạnh..."

Ngũ Y y còn nói chưa xong, hai bàn tay nhỏ của cô đã bị Tiêu Lạc nắm lấy, anh dùng hai bàn tay to của mình xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn của Ngũ Y Y, "Còn cậy mạnh, em xem tay đều đã lạnh thế này! Đi, nhanh vào xe, tôi mở máy sưởi rồi."

Ngũ Y Y cụp mắt, không dám nhìn Tiêu Lạc.

Có đôi khi, người đã quen lạnh lẽo, không dám dễ dàng tiếp nhận sự ấm áp.

Bởi vì, họ sợ mất đi.

Tiêu Lạc nắm tay Ngũ Y Y, một tay ôm vai Ngũ Y Y, một tay mạnh mẽ đem cô nhét vào chiếc Land Rover của anh.

Trong xe quả nhiên đã mở máy sưởi, vừa tiến vào, Ngũ Y Y đã bị không khí ấm áp vây quanh.

Thân thể, lúc này dần dần ấm lên.

"Xe leo núi của tôi đâu?"

"À, ở phía sau, không dám vứt xe bảo bối của em lại đâu, mà có bỏ đi, cũng đừng có nôn nóng."

Tiêu Lạc nhợt nhạt mỉm cười, chuẩn bị lại gần thắt dây an toàn cho Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đã tự động cầm dây an toàn, thắt lại.

Cái loại hưởng thụ của mấy cô gái nhỏ để đàn ông thắt dây an toàn, cô không nghĩ muốn có kinh nghiệm.

Tiêu Lạc sợ run lên, cười khổ nói, "Vật nhỏ, luôn kiên cường như vậy, phải để cho người khác có thể đến gần một chút chứ."

Ngũ Y Y xoay mặt nhìn Tiêu Lạc, "Cuối cùng có muốn lái xe không, dài dòng, bụng đã đói dẹp lép rồi."

"Tuân lệnh, nữ hoàng của tôi. Bây giờ lái xe." Tiêu Lạc cười khởi động xe, nhìn Ngũ Y Y.

Nha đầu kia, rõ ràng bị oan uất, trong lòng yếu ớt, nhưng trước mặt người ngoại lại ngụy trang mình thành cứng rắn mạnh mẽ.

Thật là chọc cho người khác phải yêu thương nha.

Ngũ Y Y nghe Tiêu Lạc gọi "Nữ hoàng" giọng điệu trêu chọc, nhìn không được vụng trộm nở nụ cười.

Không thể tưởng tượng được người hào hoa phong nhã như Tiêu Lạc cũng có thể nói những lời hài hước như vậy.

Quả nhiên, đàn ông cũng có nhiều bộ mặt.

Đột nhiên nghĩ tới ông chú Hoắc Phi Đoạt.

Có vẻ như chú Hoắc không phải là người thích đùa giỡn, giọng điệu luôn lạnh lùng, lợi hai giống như một vị hoàng đế.

*****

"Muốn ăn cái gì?" Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y.

"Ở nhà chắc đã qua giờ ăn cơm chiều, tôi đã gọi điện cho anh rể, nói chúng ta ăn ở ngoài rồi mới về. Em muốn ăn cái gì?"

Ngũ Y Y suy nghĩ, nói, "Muốn ăn lẩu cay."

"A... ? Muốn tiết kiệm tiền giúp tôi? Tôi còn nghĩ em muốn ăn mấy thứ như pizza, bít tết chứ."

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói, "Muốn ăn lẩu cay. Ấm áp, lúc này mà ăn thì ấm từ trong ra ngoài, cảm giác đây mới là thời gian hạnh phúc nhất."

Đột nhiên lại nhớ đến, lúc cô và mẹ cùng ăn lẩu cay, mẹ luôn nói, ăn lẩu cùng nhiều người mới ngon.

Khi đó cô không hiểu, mẹ chỉ là muốn ba đến cùng ăn cơm, muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp cả nhà ba người cùng nhau ăn.

Nhưng mà, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện cho đến khi lớn lên, ăn lẩu, đều chỉ có hai người cô và mẹ.

Tiêu Lạc đột nhiên nắm tay Ngũ Y Y, Ngũ Y Y kinh ngạc nheo mắt, khó hiểu nhìn Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc một tay lái xe, thở dài, "Y Y, tôi muốn em được vui vẻ, giống như những cô gái cùng tuổi, thaoir mái vui vẻ."

Tôi thương em, mấy chữ này, dừng lại trên môi anh chần chừ, không nói ra.

Suy nghĩ Ngũ Y Y run rẩy, ngẩn ra một lúc, mới nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc chở Ngũ Y Y đến quán lẩu rất nổi tiếng, nếu khách muốn đến ăn, đều phải đặt trước ba ngày, không phải VIP hầu như không đặt được.

Ông chủ xem ra có quan hệ rất tốt với Tiêu Lạc, sau khi nhận được điện thoại, tự mình đi tới cửa nghênh đón hai người bọn họ.

"Tiêu Tổng, mời vào mời vào! Mời đi bên này!"

Ông chủ cười nịnh nọt.

Tiêu Lạc và Ngũ Y Y chọn một bàn yên tĩnh gần của sổ ngồi xuống.

Ngũ Y Y thật sự tò mò không nhịn được, hỏi, "Ai, anh cũng là Tổng giám đốc sao?"

Tiêu Lạc bĩu môi gật đầu, "Rất không may, đúng là vậy."

"Má ơi, vì cái gì thời nay lại có nhiều tổng giám đốc như vậy? Đều là tổng giám đốc. Chịu không nổi."

Chú Hoắc là thủ lĩnh xã hội đen trong truyền thuyết, ngoài thân phận đó còn là tổng giám đốc gì đó sao?

Hoắc tổng, Tiêu tổng.

Tiêu Lạc ha ha ha cười nhẹ, "Cũng không được, nhân vật lớn nhỏ đều gọi là tổng giám đốc, vô nghĩa, có đúng hay không? Lần sau tôi liền đổi, không gọi tổng giám đốc, gọi là tổng quản."

"Tổng quản? Ha ha ha, đó không phải danh hiệu của Lý Liên Anh sao?" Ngũ Y Y cười to.

Tiêu Lạc giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, "Dám nói tôi là thái giám? Tôi nói em này, tổng quản này không phải là tổng quản kia đâu, tôi là tổng bị em quản."

Ngũ Y Y vẫn không nhịn được cười phì rộ lên.

Tiêu Lạc gắp cho Ngũ Y Y đồ ăn đã được nấu chín, sâu xa nói, "Y Y, em cười lên thật sự rất đẹp."

Nụ cười có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Ngũ Y Y sợ run lên, bướng bỉnh nói, "Phải không? Dù sao ở trường tôi cũng là hoa hậu giảng đường mà. Này, đừng có thích tôi đấy.... , ông cậu nhỏ."

Vừa nghe nói Ngũ Y Y kêu anh là cậu nhỏ, Tiêu Lạc nhịn không được nở nụ cười."Biết tôi là bậc cha chú của em, còn dám đùa giỡn tôi như vậy."

Hai chữ đùa giỡn vừa ra khỏi miệng, không chỉ có trái tim Tiêu Lạc run rẩy, lòng Ngũ Y Y cũng run rẩy một phen.

Hai người hoảng sợ liếc nhìn nhau, đồng thời đỏ mặt.

*****

Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe hơi, tay khộng ngừng xoa ấn huyệt Thái dương, xế chiều hôm nay công việc đặc biệt nhiều, lại thêm hai cuộc họp quan trọng, đầu có điểm hơi đau.

"Lão đại, tiệc rượi kế tiếp ngài muốn ở lại bao lâu?" A Trung hỏi.

"Nửa giờ thôi" Hoắc Phi Đoạt lười biếng nói.

"Lão đại, chuyến hàng ở Bắc Mĩ bị cướp rồi, đã điều tra ra, là người của chúng ta bán đứng"

"Đem kẻ kia lột da sống, treo ở khu vực kia hai ngày. Cướp đi bao nhiêu hàng, cậu cho người đoạt lại, không được thiếu một phân"

"Dạ" A Trung sắc mặt nghiêm túc.

Trong bang phái một khi xuất hiện phản đồ, lão đại luôn dùng trừng phạt cực kì tàn nhẫn để răn đe kẻ khác.

Nếu như không phải lão đại luôn sử dụng cách trừng phạt tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ bang phái đã sớm bị thâu tóm rồi.

Trên giang hồ danh tiếng của Hoắc Phi Đoạt khiến kẻ khác nghe đã sợ hãi cũng là vì nguyên nhân này, Hoắc Phi Đoạt thủ đoan vô cùng độc ác, nhất là đối với kẻ thù.

Hoắc Phi Đoạt tùy ý nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cau mày quát, "Dừng xe"

Dát chi!

Maybach trực tiếp dừng lại giữa đường.

"Lão đại ngài........"

A Trung mặt không hiểu.

Hoắc Phi Đoạt híp mắt, mặt nguy hiểm, "Chúng ta đi ăn cơm"

"Gì? Ăn cơm" A Trung mặt mơ hồ.

Cơm tối không phải đã ăn rồi sao? Hơn nữa bây giờ không phải lập tức đến chỗ tiệc làm ăn kia sao? Bây giờ còn đi khách sạn dùng cơm?

Không dám suy nghĩ nhiều, A Trung nhanh chóng xuống xe đi theo Hoắc Phi Đoạt.

Trước sau có tám chiếc xe che chở cho xe của Hoắc Phi Đoạt, tất cả đều dừng giữa đường. (Anh bá đạo)

Khỏi cần nói, điều này khiến cho giao thong trong nháy mắt bị phong bế, hơn nữa còn cấm thông hành(Cái này mà ở Việt Nam chắc chắn bị mọi người chửi chết cho coi)

Có mấy người đi trên cầu thang bộ được dịp chứng kiến một màn không khác gì trong phim điện ảnh.

Sau lưng Hoắc Phi Đoạt là mười vị áo đen vô cùng hoành tráng.

Đổ mồ hôi, đang quay phim hắc đạo sao?

Thế nào lại giống như trong phim xã hội đen vậy trời?

Áo khoác của người kia che cả dáng người cường tráng kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt khiến ai cũng phải ngoái nhìn(Chu tước: tả sao mà giống với quảng cáo vậy trời >.

*****

Còn dám trước mặt Tiêu Lạc phủi sạch quan hệ hai người?

Được lắm vật nhỏ này!

Hoắc Phi Đoạt khoát bàn tay lên bả vai của Ngũ Y Y, cười nhạt, "Ngồi xuống đi, hai người cứ tiếp tục"

Tay dùng lực ấn Ngũ Y Y ngồi xuống ghế, Hoắc Phi Đoạt cũng ngồi sát bên cạnh Ngũ Y Y, tư thế hết sức tự nhiên giống như đôi tình nhân vậy.

Ngũ Y Y cảm thấy không có gì là không thích hợp nhưng Tiêu Lạc thì ngược lại, anh khiếp sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Đây là Hoắc Phi Đoạt, nguyện ý ngồi cùng phụ nữ?

Hoắc Phi Đoạt vẫn tiếp tục vô sĩ nói, "Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi chỉ là muốn nói mấy câu thôi, còn có công việc đang đợi"

A Trung rất săn sóc nói, "Lão đại, thời gian gấp rút, không cần phải làm một bàn ăn khác, hay là ngài ngồi ở đây cùng với Tiêu tổng luôn đi" (Chu tước: A Trung ta coi thường anh rồi, A Trung *hất hàm kiêu ngạo*)

Hoắc Phi Đoạt giả vờ khách khí, "Vậy sao được? Này không nên quấy rầy Tiêu tổng"

Tiêu Lạc nói, "Không có, không có, anh hay ngồi cùng chúng tôi đi, công việc của anh đậc biệt nhiều, tôi còn không biết sao, ăn nhanh đi còn đi làm việc"

Ngũ Y Y nghe hai đại nhân ngồi nói chuyện, vẫn như cũ miệng không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, thi thoảng liếc sang Hoắc Phi Đoạt rồi nhìn Tiêu Lạc

A Trung ở bên kia thấy liền nghiến răng nghiến lợi,

Cái nha đầu khờ này, lão đại chỉ vì cô mới phải đến đây chịu uất ức, cô không cảm động, chỉ biết răng rắc răng rắc ăn uống! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ăn cho chết cô đi, ăn thành heo mập luôn đi!

A Trung đưa cho Hoắc Phi Đoạt một đôi đũa, Hoắc Phi Đoạt mặt thì nói" Không cần đâu", tay thì lại tiếp nhận đôi đũa từ A Trung.

Mấu chốt là Hoắc Phi Đoạt lại ngồi sát bên cạnh Ngũ Y Y.

Tiêu Lạc nhìn lén Hoắc Phi Đoạt một cái, vừa đúng lúc thấy Hoắc Phi Đoạt đang nhìn Ngũ Y Y.

Tiêu Lạc hình như ngộ ra điều gì.

"Ai nha! Chú này, sao lại làm như vậy, ngài vừa đến liên cướp đồ ăn của tôi! Đây là thịt của tôi!"

Ngũ Y Y tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.

Quá ghê tởm, cái chú Hoắc này có nhiều tiền như vậy, tự nhiên lại chạy đến chen chúc một chỗ với bọn họ, tham gia còn không nói gì lại còn giành thức ăn của cô nữa, thật tức chết mà.

Ngũ Y Y dùng móng vuốt che chở cho cái chén của mình.

Hoắc Phi Đoạt nhai thức ăn, "Vật nhỏ, em tợ tôi thì không nói, vài miếng thịt cũng không thể cho sao? Không sợ tối khấu trừ lợi tức của em sao?"

Ngũ Y Y nhướn mặt cong môi, lầm bầm nói, "Chú muốn ăn thì ăn mấy thứ trên dĩa ấy, không được đụng vào chén của tôi"

"Cái gì của em thì là của tôi, cô ngốc"

Hoắc Phi Đoạt dùng đũa đánh nhẹ bàn tay Ngũ Y Y, cô tức giận trừng mặt không tình nguyện bỏ móng vuốt của mình ra, Hoắc Phi Đoạt mặt không hề đổi sắc gắp thức ăn trong chén của cô bỏ vào miệng mình, ăn rất có tư vị.

Ngũ Y Y bị chọc tức, nhìn Hoắc Phi Đoạt đang ăn đồ ăn của mình, còn tỏ vẻ hưởng thụ, cảm giác muốn phát điên dùng cùi chỏ đụng Hoắc Phi Đoạt, thật muốn đấp nát khuôn mặt của người này.

A Trung nhìn Ngũ Y Y đang ra sức hành hạ Hoặc Phi Đpạt, tức đến nỗi dựng râu lên.

Lão đại ngài mau màu phát uy đi a, màu đem tiểu nha đầu không biết sợ này trừng phạt đi a!

Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý, tay bưng đồ uống trên bàn uống một hớp.

"Ai ai ai, làm sao chú lại uống loạn đồ uống của người khác vậy, đó là đồ uống của tôi đó" (Hôn gián tiếp)

Ô ô ô, Ngũ Y Y khóc không ra nước mắt.

Cái ly nước đó cô vừa mới uông xong, chú Hoắc này lại bưng lên uống, đây không phải là hôn gián tiếp sao?

Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ, "Tôi không chê em.... em còn dám chê tôi sao? Khăn tay này đưa cho em"

*****

Ngũ Y Y nhìn cái khăn, "A! Cái khăn? Cái này giống với cái bữa trước"

"Về sau nhớ mang bên mình, này, mau chùi mặt của em đi, ăn thật giống mèo con"

Hoắc Phi Đoạt nói xong, đem cái khăn có thêu chữ Hoắc nhét vào trong tay Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cầm cái khăn, tùy tiện lau trên mặt mình mấy cái, lau xong ném lên bàn, tức giận nói, "Lau cái gì mà lau, tôi còn chưa ăn xong, nãy giờ ăn có mấy miếng còn chưa no đâu! Oa oa nha nha, chú Hoắc, chú lại ăn trong chén của tôi! Chú tự giác một chút được hay không? Nhân viên phục vụ, mau mang cho người này một cái chén a"

Ngũ Y Y cố gắng che chở cho cái chén của mình, không Hoắc Phi Đoạt lại dùng võ công cao cường của mình, lúc nào cũng có thế gắp được thức ăn trong chén của cô, hai người một thủ, một công, cảnh tượng cực kì huyên náo.

Tiêu Lạc vẫn bình tĩnh ăn thức ăn của mình, anh lẳng lặng nhìn hai người trước mặt, trong mặt hiện lên vẻ sâu xa.

Ngũ Y Y giận muốn điên lên, nhanh chóng hương trong miệng bỏ thức ăn vào, tránh cho Hoắc Phi Đoạt cướp mất đồ ăn, tay xua xua đuổi Hoắc Phi Đoạt, "Chú Hoắc không phải ngài còn có việc sao? Chú ở chổ này ăn đã lâu như vậy, làm sao còn chưa đi a"

Hoắc Phi Đoạt giận nghiến răng nghiến lợi, "Tôi ở chỗ này ăn được đã lâu, không phải chỉ mới mấy phút thôi sao?"

Cái vật nhỏ này mong đợi anh đi như vậy sao? Anh đi, cô có thể tiếp tục ăn uống liếc mắt đưa tình với Tiêu Lạc, không phải sao?

"Cái gì mà mới mấy phút, gần nửa tiếng rồi, chú không xem giờ sao? Đồ ăn, đồ uống của tôi đều bị chú ăn hết, chú ăn như vậy còn chưa no hả?"

Hoắc Phi Đoạt tính rất trẻ con nói, "Cái này vật nhỏ à, em nhỏ con như vậy còn chưa ăn no, tôi cao lơn như vậy, có thể ăn no sao?"

Ngũ Y Y miệng vểnh cao lên.

Nêu như không phải chú Hoắc này là hắc bang thủ lĩnh võ công cao cường, nếu như không phải là củ nợ của cô, cô thật sự muốn một cước đá hắn đi chỗ khác a.

Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y, Tiêu Lạc, ba người ăn xong cung nhau đi ra ngoài.

Tiêu Lạc thời điểm tính tiền nhân viên phục vụ nói cho anh biết Hoắc Phi Đoạt đã thanh toán xong rồi.

Tiêu Lạc lúc đi ra, thấy Hoắc Phi Đoạt tay đang xoa đầu Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đang phát điên đi lòng vòng tìm cách đá Hoắc Phi Đoạt.

Bởi vì cô đá không tới, giận đến nỗi kêu a a, mà Hoắc Phi Đoạt kéo môi mỏng cười xấu xa.

Bức tranh này......khiến Tiêu Lạc đáy lòng chua chua.

Tại sao nhìn hai người bọn họ, lại hài hòa như vậy!

Ngũ Y Y lên xe Tiêu Lạc, còn hướng về phía Hoắc Phi Đoạt làm mặt quỷ.

Thật muốn đem cô chọc tới tức chết mà, cô phát hiện, chú Hoắc thật khiến người khác nghiện a.

Nhất định là nhìn cô tức giận đến phát điên, hắn mới mừng rỡ như vậy.

Thật là kẻ biến thái mà.

"Người này làm sao vậy a? Dáng dấp khuynh thanh khuynh quốc, mặt như ngọc, thế nào tâm lại xấu như vậy? Hỗn hắc bang đều đáng ghét như vậy sao? Tức chết mà. Mình lại thiếu tiến hắn. Mình làm sao lại chọc tức người này đây? Ai ha, tức chết quả nhân mà"

Ngũ Y Y đi dọc đường miệng không ngừng mắng Hoắc Phi Đoạt.

Giành đồ ăn của cô, uống đồ uống của cô, còn dám chọc tức cô nữa.

Tiêu Lạc đột nhiên hiểu được, "Thì ra là vậy, cái này gọi là đại thúc với nữ hài tử a"

"Hả? Anh vừa nói gì?" Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, thấy anh dường như không vui.

"Không có gì, mau về nhà thôi"

Hai người đi vào Ngũ gia trang, lại phát hiện, bên trong không khí vô cùng quỷ dị.

Hoắc Phi Đoạt nhìn xe Tiêu Lạc rời đi một lúc, sau đí đ0i lên xe của mình.

"Lão đại ngài................"

A Trung có chút lo lắng nhìn Hoắc Phi Đoạt.

"Nơi nào cũng không đi, trực tiếp về nhà, Trên đường mua cho tôi bao thuốc lá"

"Vâng"

A Trung tức xạm mặt.

Lão đại thế nhưg thuốc lá cũng hút!

Đáng chết, Ngũ Y Y đúng là khắc tinh của lão đại mà!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)