Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 76

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 76
Nói tiếp đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chẳng lẽ Lâm Tịch đối với cái tên chết tiệt Hàn Giang Đình có tình ý sao?

Ngũ Y Y trong lòng đánh trống, so với mình kết hôn còn vui mừng hơn.

"Có muốn hay không tôi gọi cậu ta tới đây à?"

Ngũ Y Y vốn là thử thăm dò hỏi, nghĩ tới Lâm Tịch nhất định sẽ ngượng ngùng.

Nhưng không như ước muốn, Nguyễn Lâm Tịch lại sảng khoái gật đầu một cái nói: "Được, đúng cũng chỉ có hai người cũng không có ý nghĩa!"

Woa, cái cô gái này quả nhiên không tầm thường!

Loại này dám yêu dám hận đây chính là tính cách mà Ngũ Y Y thích!

Ngũ Y Y lấy điện thoại di động ra nhấn vài cái vào bàn phím.

Điện thoại vang lên thật lâu cũng không người bắt máy.

Ngũ Y Y ở trong lòng mắng Hàn Giang Đình cái người này ngu như heo, ngày ngày đối với Lâm Tịch ngày nhớ đêm mong, hiện tại cơ hội tới, cậu ta chạy đi đâu!

Thời điểm Ngũ Y Y tức giận đang muốn cúp điện thoại, bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng Hàn Giang Đình.

"Alô? Y Y, làm gì?"

Giọng nói lười biếng, người này chẳng lẽ còn không có rời giường, giờ đã trưa cũng không đi học sao?

Ngũ Y Y nhìn Nguyễn Lâm Tịch, cũng may cô đang chuyên tâm nhìn thực đơn, cũng không có chú ý đến điện thoại.

Bằng không bộ dạng chán trường này của Hàn Giang Đình không phải làm cho cô thất vọng cực độ sao.

"Mình nói, cậu mau lại đây, chúng ta ở bên tiệm cơm này."

Ngũ Y Y trấn định nói, nhưng thật ra là cố nén kích động chỉnh tên nhóc này.

"Mình không đi, mình còn muốn tiếp tục hẹn ước cùng với Nguyễn Nguyễn trong mộng của mình"

Hàn Giang Đình không cần suy nghĩ chuẩn tắt điện thoại.

"Vậy mình cùng Lâm Tịch ở nơi này chờ cậu, cậu nhanh lên một chút!"

Nói xong ngũ Y Y liền cúp điện thoại, tên nhóc này thật là một tên ngốc không chịu được!

Hàn Giang Đình sững sờ mấy phút, trong điện thoại tiếng rè vang lên không ngừng.

Lâm Tịch? Nguyễn Lâm Tịch?

Cái gì? Y Y cái đó con nhóc chết tiệt kia hiện tại cùng Lâm Tịch ở chung một chỗ?

Rốt cuộc phản ứng kịp Hàn Giang Đình lập tức từ trên giường bò dậy, việc buồn ngủ vừa rồi bay sạch, anh bây giờ, phải tỉnh táo nhất định tỉnh táo!

Nhanh chóng đánh răng rửa mặt mặc quần áo chải đầu, Hàn Giang Đình chưa từng có đem những này chuyện ở trong vòng mười phút hoàn thành.

Nhưng mà hôm nay, thế nhưng anh lại làm được, hơn nữa làm được vô cùng tốt.

Cũng may Hàn Giang Đình ở nhà trọ cách trường học không xa lắm, cộng thêm hiện tại Hoắc Phi Đoạt vừa mới đem xe thể thao đến.

Mười lăm phút sau, bộ dáng con người của Hàn giang Đình xuất hiện trước mặt Ngũ Y Y và Nguyễn Lâm Tịch.

"Cậu, cũng quá nhanh đi!"

Ngũ Y Y ngồi ở ghế phía sau lưng, đôi tay nắm chặt tay vịn, chỉ sợ tốc độ Hàn Giang Đình đem mình thổi bay.

"Tôi chính là đang đọc sách ở thư viện, nhận được điện thoại lập tức nhanh chạy tới, vừa đúng lúc cũng hơi đói bụng."

Hàn Giang Đình khoác lác vô sỉ, con mắt của Ngũ Y Y suýt chút nữa rớt ra.

"Huấn luyện viên Nguyễn, cô cũng ở đây!"

Hàn Giang Đình càng thêm khoác lác, giả bộ càng thêm thái quá.

"Mới vừa rồi không phải cậu nói không tới sao?"

Ngũ Y Y thật sự nhịn không được, cố ý phơi bày anh.

Hàn Giang Đình thiếu chút nữa đem Ngũ Y Y trừng đến lác mắt.

"Cái đó, Giang Đình, tôi có thể gọi như vậy anh không?"

Nguyễn Lâm Tịch đem tóc vén sau tai hướng đến Hàn Giang Đình nói.

Hàn Giang Đình nhất thời đắm chìm.

Đoạn thời gian trước, Ngũ Y Y mất trí nhớ bản tính còn chưa có lộ ra ngoài, gọi qua mấy lần Giang Đình.

Lúc ấy Hàn Giang Đình cảm thấy Ngũ Y Y gọi tên mình giống như quả cân nặng.

Nhưng hôm nay, anh nghe Nguyễn Lâm Tịch gọi mình Giang Đình trong nháy mắt.

Quyết định đem cái này tốt nhất cho Nguyễn Lâm Tịch.

Thật là thật dễ nghe.

"Ừ, dĩ nhiên có thể. Vậy tôi gọi cô là Lâm Tịch, tôi nghĩ chúng ta tuổi tác cũng không sai biệt lắm!"

*****

Hàn Giang Đình đè nén xuống kích động trong lòng, cố làm trấn định nói.

"Được, tôi còn đang ngại việc anh gọi tôi là huấn luyện viên Nguyễn có vẻ tôi rất già!"

Ngũ Y Y nhìn hai người trò chuyện tốt như vậy, từ trong đáy lòng thay Hàn Giang Đình vui mừng.

Nhưng mà hi vọng Hàn Giang Đình lần này là nghiêm túc, bởi vì không biết tại sao, cô rất quý trọng cô bé Nguyễn Lâm Tịch này.

Thẩm Mặc Nhiên khi tỉnh lại, Cố Tại Viễn đã không có ở trong phòng rồi.

Cô chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, hạ thân cũng bủn rủn vô lực.

Nhưng cô vẫn cố nén đứng lên, mặc quần áo tử tế.

Thời điểm ra khỏi cửa, phát hiện thuộc hạ của Cố Tại Viễn đang đợi ở ngoài cửa.

Vừa nhìn thấy cô đi ra, liền nói với cô: "Tổng giám đốc Cố đã đi trước, anh nói chờ cô tỉnh lại sẽ đưa cô trở về!"

Thẩm Mặc Nhiên gật đầu một cái, cái này kết thúc rồi sao?

Thuộc hạ dưới sự yêu cầu của Thẩm Mặc Nhiên đưa cô đến chỗ ba cô ở bệnh viện.

Thẩm Mặc Nhiên lễ phép hướng về tên thuộc hạ chào một cái, ngỏ ý cảm ơn.

Cô không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng cái loại phương thức này để cảm ơn người ta đưa mình tới đây.

Theo ý cô, mặc kệ người kia có phải hay không tuân theo lệnh của Cố Tại Viễn làm việc, đều là giúp đỡ mình.

Bởi vì cũng may đưa cô tới đây một đoạn đường dài như vậy, bởi vì thương hại cô không có tiền đi xe buýt.

Tên thuộc hạ cũng cả kinh, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với mình từng cúi đầu như vậy, cô bé này như thế nào......

Anh thiếu chút nữa đã quên, từ trong áo móc ra một lá thư giao cho Thẩm Mặc Nhiên.

Đợi đến Thẩm Mặc Nhiên sau khi mở ra nghĩ muốn trả cho anh, người đó đã lái xe rời đi.

Trong lá thư này là một xấp tiền mặt.

Nàng làm sao để trả tiền lại cho Cố Tại Viễn đây, tại sao có thể lấy tiền của anh đây?

Đây tất cả, đứng ở bệnh viện lầu hai phòng làm việc của viện trưởng phía trước cửa sổ tất cả đều ở trong mắt Cố Tại Viễn.

Thế nào, tiền kia cũng không muốn lấy sao?

Chỉ là nghe theo lệnh đưa cô về, liền đối với người ta cúi người chào sao?

Thế nào lại nhún nhường như vậy, giống như tự ái.

Ngày hôm qua nói muốn cùng bản thân lên giường, liền không nghĩ mà đáp ứng.

Rốt cuộc là cái dạng phụ nữ như thế nào, Cố Tại Viễn ở trong lòng suy nghĩ.

Càng nghĩ càng đối với cô tò mò.

"Cái đó, tổng giám đốc Cố, anh......"

Lời nói viện trưởng đem Cố Tại Viễn kéo về thực tế.

"Này, ông phải trị liệu tốt cho người bệnh nhân kia, nếu như có cái gì không may, tôi nghĩ ông là ông biết tôi sao rồi."

Cố Tại Viễn ném xuống một tờ chi phiếu, liền sải bước rời đi.

Bất tri bất giác, thế nhưng vào thang máy đi tới lầu 15.

Đúng lúc ba Thẩm Mặc Nhiên ở tầng lầu.

Cố Tại Viễn giống như là không quản được chân của mình, rất tự nhiên liền đi tới phòng bệnh.

Xuyên thấu qua trên cửa thủy tinh, Cố Tại Viễn nhìn Thẩm Mặc Nhiên đang kiên nhẫn gọt trái cây cho ba cô.

Dáng vẻ cô an tĩnh như vậy, ánh mắt trong suốt đơn thuần, khóe miệng giống như nở nụ cười.

Cố Tại viễn nhìn ngây người, cho đến khi y tá tới kiểm tra phòng, anh mới thu hồi ánh mắt.

Bước nhanh rời đi.

Ngồi trên xe, Cố Tại Viễn nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.

Cô an tĩnh như vậy, nhìn dáng vẻ mềm yếu, cũng yên lặng chấp nhận.

Cố Tại Viễn cho người điều tra Thẩm Mặc Nhiên.

Ba của nàng từ hồi trẻ bắt đầu ham mê đánh bài, đem những thứ trong nhà đáng giá đổi lấy tiền đi đánh bạc.

Mẹ của cô cũng bởi vì không chịu nổi người chồng như vậy mà bỏ nhà ra đi, bỏ lại cô bé Thẩm Mặc Nhiên.

Chính là bắt đầu từ khi đó, cô không hề muốn nói chuyện nữa, dáng vẻ trầm mặt.

Đi theo cha bị bao vây chặn đánh, đòi tiền nợ, không thể chống đỡ nổi.

*****

Cho dù có người ba như vậy, cô cũng không rời khỏi ông nửa bước.

Tự mình đi làm kiếm học phí, còn phải thay ba trả nợ.

Chính vì Thẩm Mặc Nhiên sống giữa hoàn cảnh như vậy, cho nên cô mới có ánh đơn thuần trong sáng như vậy.

Cố Tại Viễn không nhịn được mà nghĩ đến cô, vừa nghĩ tới cô, sẽ có một loại cảm giác đau lòng.

Rất muốn bảo vệ cô, không muốn làm cho cô gái yếu đuối như vậy bị tổn thương.

Nhưng anh là Cố Tại Viễn, không kềm chế được tính công tử phóng đãng.

Anh như vậy, xứng với cô gái thuần khiết như cô sao?

"Ôi, Y Y, cậu nói cô ấy có tình ý với mình đúng không?"

Hàn Giang Đình ở đầu bên kia điện thoại tỏa ra đắc ý.

Ngày đó cùng Nguyễn Lâm Tịch ăn cơm nhanh chóng thúc đẩy quan hệ của hai người, Nguyễn Lâm Tịch thậm chí chủ động muốn xin số điện thoại của Hàn Giang Đình.

Chủ động tiến công làm cho Hàn Giang Đình có chút xấu hổ, thế nào lần này mình trở thành con mồi.

Cô gái này quả nhiên không tầm thường, cùng với những cô gái khác trước đây cùng anh lui tới là hoàn toàn khác nhau.

Chính bởi vì không giống nhau, khiến Hàn Giang Đình đối với Nguyễn Lâm Tịch tăng lên một chút hứng thú.

"Ừ, theo mình nghĩ, thì cô ấy chỉ xem cậu như một người bạn bình thường thôi."

Ngũ Y Y ở chỗ này một mặt liếm kẹo que, một mặt đả kích Hàn Giang Đình.

"Cái gì? Bạn bình thường? Cậu xem mình đẹp trai hơn so với minh tinh, có cô gái nào muốn đem mình trở thành bạn bình thường không!"

Bản tính khoe khoang của Hàn Giang Đình liền lộ ra.

Ngũ Y Y đầu vạch đen ở trong lòng gào thét, tôi nhổ vào tôi nhổ vào phi phi! Tôi không phải sao?

Mặc dù không có nói ra khỏi miệng, nhưng Hàn Giang đình người này giống như có thuật đọc tâm.

Sâu kín tới một câu: "Cậu không phải, cậu chỉ là một con nhóc, vẫn còn không tính là phụ nữ!"

"Này! Hàn Giang Đình, cậu nói ai mà không phụ nữ? mình có điểm nào không giống phụ nữ hả?"

Ngũ Y Y nghe được câu nói kia tức giận đầu bốc hỏa, cái tên chết tiệt này, nói ai mà không phải là phụ nữ!

Hoắc Phi Đoạt từ phòng tắm đi ra, vừa hay nhìn thấy Ngũ Y Y khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hướng về phía điện thoại điên cuồng hét lên!

Trong tay kẹo que nắm hết sức chặt.

"Ngươi nói ai mà không phải là phụ nữ!" Những lời này vừa lúc chui vào trong lỗ tai Hoắc Phi Đoạt.

Đưa tay lấy điện thoại, đặt ở bên tai.

Liền nghe tiếng Hàn Giang Đình ở bên kia giống như con vịt nói nhao nhao không ngừng.

"Cậu xem cậu, vóc dáng nhỏ bé, cũng không mang giày cao gót, mặt cũng dài vừa nhìn chính là một đứa bé! Bộ ngực cũng nuôi dưỡng không tốt, cái mông cũng là dẹp, chân liền càng không cần phải nói rồi......"

Hàn Giang đình người này nói chuyện đúng là không nể mặt ngừi khác.

Nhưng hắn không ngờ tới chính là, bây giờ người đang nghe những lời này, là Hoắc Phi Đoạt!

"Nói tiếp đi."

Chỉ đơn giản ba chữ, giọng nói Hoắc Phi Đoạt không nghe ra cảm xúc gì, nhưng cũng đủ để làm khiếp sợ cho kẻ đang nói bốc phét kia.

Ngũ Y Y ngồi ở trên giường còn tức giận, vừa đúng, khiến Hoắc Phi Đoạt đã dọn dẹp tốt người này một chút.

"Sư, sư phụ?"

Hàn Giang Đình lập tức câm miệng, cung kính hỏi thăm.

"Ngày mai sẽ có người đi đón cậu, đến trường huấn luyện của tôi, vừa đúng theo tôi luyện tập cho giãn cốt."

Hoắc Phi Đoạt nói xong liền cúp điện thoại, anh người này chưa bao giờ nói lời khách sáo, đều là nói xong trực tiếp cắt đứt.

Cứ như vậy hơn 10 giây, Hàn Giang Đình đã cảm giác mình sau lưng của mình ướt đẫm.

Sư phụ quả nhiên là cao thủ, cách điện thoại cũng có thể đem mình hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Chỉ là, giãn cốt là có ý gì?

*****

Chỉ là, giãn cốt là có ý gì?

Muốn mình cùng đi giãn cốt sao?

À? Thật sự là như vậy phải không?

Xong rồi xong rồi, lần này thật xong rồi. Nói xấu phụ nữ của sư phụ bị nghe được, thật là xui xẻo.

Gương mặt tuấn tú của Hàn Giang Đình biến thành quả hồng bị móp méo.

Ngũ Y Y nghe được giãn cốt mắt liền sáng lên.

"Phi Đoạt, anh thật tuyệt vời, nên đem cái tên chết tiệt kia dạy dỗ một phen."

Ngũ Y Y tay nhỏ bé nắm thành đấm, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ.

Trên cái thế giới này có hay không người bạn như thế!

Hoắc Phi Đoạt lập tức nhào tới, bắt được móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y đang lộn xộn.

Cười xấu xa nhìn cô nói: "Anh nghĩ em cũng nên bị dạy dỗ!"

Sau hình ảnh, cấm trẻ nhỏ quan sát!

"Giang Đình, anh nhanh lên một chút!"

Nguyễn Lâm Tịch cười quay đầu, thấy đầu Hàn Giang Đình đầy mồ hôi cố hết sức bò lên trên, nhẹ nhàng bật cười.

"Này! Hàn Giang Đình, tôi nói anh đến có phải đàn ông hay không, nam sinh! Còn, còn không bằng nữ sinh hai chúng tôi!"

Đi ở giữa Ngũ Y Y mặc dù cũng mệt thở không nổi, nhưng cười nhạo Hàn Giang Đình mà nói vẫn rất có hơi sức.

"Ngũ, Ngũ Y Y...... Hừm...... Cái con nhóc chết tiệt nhà cậu, chờ mình đi lên, cậu... cậu, cậu chờ đó!"

Hàn Giang Đình chống nạnh đứng ở phía dưới, lời đều nói không hoàn chỉnh.

Ba người này bây giờ lên núi, không sai, đây đều là chủ kiến của kẻ đang bò ở phía dưới kia.

Vốn là nghĩ muốn ở trước mặt người ta biểu hiện tốt một chút.

Nhưng không ngờ, Nguyễn Lâm tịch cũng leo nhanh nhất, thậm chí ngay cả Ngũ Y Y cũng leo nhanh hơn cả Hàn Giang Đình.

Thể diện vứt xuống nhà bà ngoại rồi.

Nguyễn Lâm Tịch là người luyện võ, nếu như ngay cả điểm này thể lực cũng không có, như vậy ban đầu công việc trông coi Âu Dương Chấn Đình khẳng định cũng sẽ không giao cho cô.

"Y Y, cô có được hay không, có muốn hay không tôi kéo cô một cái?"

Nguyễn Lâm Tịch đi xuống một đoạn, hướng Ngũ Y Y vươn tay.

Ngũ Y Y ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Lâm Tịch híp mắt cười.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tóc của cô, chiếu rọi cô giống như đang tỏa sáng.

Ngũ Y Y cũng mỉm cười duỗi tay hướng Nguyễn Lâm Tịch.

Hai cô gái tay cầm tay leo lên trên, lưu lại Hàn Giang Đình một đại nam sinh ở phía sau.

Trong lòng còn không ngừng mắng mình ngu xuẩn, thế nào cố tình muốn thời điểm này tới leo núi đấy.

Còn có Ngũ Y Y cái con nhóc chết tiệt này, lại dám bỏ mặt mình.

Ba người thật vất vả đi lên đỉnh núi, ngoài Nguyễn Lâm Tịch trán có một chút xíu mồ hôi ở ngoài, những thứ khác hai người đều hoàn toàn không thấy hình tượng ngã từ trên đỉnh núi xuống.

"Woa, không khí trên đỉnh núi thật trong lành!" Ngũ Y Y hít vào một hơi thật dài.

Cảm giác không khí trong lành tiến vào đến trong phổi, giống như đem những thứ bụi bẩn bị rửa sạch.

Nguyễn Lâm Tịch cũng từng ngụm từng ngụm mà hô hấp không khí trên đỉnh núi này, cảm giác rất thoải mái.

Chỉ là lúc này, lại đột nhiên nhớ đến Tiêu Lạc.

Đã lâu không gặp, không biết anh bây giờ đang ở làm cái gì.

Nguyễn Lâm Tịch bất giác ngây ngẩn một hồi, mới đột nhiên ý thức được mình giống như luống cuống.

Cũng may Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình hai người còn đắm chìm trong niềm vui thú.

Ba người đứng ở trên núi cao quan sát cả thành thị.

Lúc ở đó thì cảm thấy nó lớn đến mức nào.

Nhưng là bây giờ xem ra, tòa thành thị này thật rất nhỏ bé.

Một tòa như vậy phồn hoa đô thị ồn ào, mỗi ngày có bao nhiêu thăng trầm diễn ra ở nơi đây.

Mà bọn họ, chỉ là hôm nay là vai chính trong chuyện xưa mà thôi mà thôi.

*****

"Này! Các người đang làm gì vậy"

Đột nhiên sự yên tĩnh bị phá vỡ, ba người quay đầu lại nhìn.

Phát hiện một đống người gần hai mươi, ba mươi người.

Một người trong đó có mái tóc vàng hình như là cầm đầu của bọn họ, lớn tiếng chửi mắng: "Các người con mẹ nó là ai, dám đến địa bàn của ông? Không cho tiền trà, giống như nói sao?"

Ngũ Y Y nghe xong lời này, dĩ nhiên đầu tiên không muốn.

Đứng ra nói: "Cái người đầu tóc vàng này là ai? Nơi này là nhà của anh sao?"

Tên tóc vàng vừa nhìn cô nhóc này dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn hung hãn không được, lập tức bốc lửa.

"Cái con nhóc này không có mắt sao? Hãy bớt nhiều lời đi, đưa di động ví tiền đồng hồ đeo tay để lại."

Nói xong liếc hai người kia một cái.

Một cô gái cao gầy, xem ra không tạo uy hiếp gì.

Một người khác là nam sinh, quả thật chính là cái bình hoa, đoán chừng leo lên ngọn núi này cũng đã để cho cậu không có khí lực.

Trước mắt cái con nhóc này càng thêm không cần lo lắng.

"Lão đại, ta xem con nhóc này dáng dấp cũng không tệ lắm, bằng không......"

"Này còn cần mày nói nhảm!"

Tên tóc vàng la mắng thuộc hạ, còn mình quan sát Ngũ y Y một lần nữa.

Không sai, dáng dấp con nhóc này da mịn thịt mềm.

Nhưng vòng qua Ngũ Y Y, lại hướng nhìn cô gái ở phía sau.

Cũng dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, vóc người cũng rất xuất chúng.

"Ồ, hai người đều là mỹ nhân. Xem ra dù có lại tiền, hôm nay các người cũng phải bồi cho đại gia rồi."

Tên tóc vàng cười một tiếng, miệng lộ ra răng vàng khè, cực kỳ ghê tởm.

"Cái tên tóc vàng này, lá gan cũng không nhỏ. Không biết Hoắc Phi Đoạt sao?"

Ngũ Y Y nghĩ tình huống không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui vội vàng đem tên Hoắc Phi Đoạt nói ra.

Quả nhiên, tên tóc vàng này vừa nghe ba chữ Hoắc Phi Đoạt, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng mà hắn rất nhanh lại nhích tới gần Ngũ Y Y, mở miệng lớn nói: "Hoắc Phi Đoạt? Hừ, cô cái con nhóc này cũng dám nói tên tuổi Hoắc Phi Đoạt? Nghĩ làm tôi sợ?"

"Anh ấy làm sao sẽ hù dọa được anh, Hoắc Phi Đoạt là sư phụ của tôi!"

Hàn Giang Đình cũng đứng dậy.

"Ôi Chao, các ngươi nghĩ làm tôi sợ sao? Hoắc Phi Đoạt là ai còn cần các người nói sao? Đừng nói nhảm tôi, nhanh lên một chút đem tiền ra đây, các gái ở lại, cậu cút đi! Nếu không......"

Tên tóc vàng nhe răng, bộ dáng kia cực kỳ xấu xí!

"Tôi nghĩ, các người bớt nói nhảm đi!"

Chỉ nghe Nguyễn Lâm Tịch một tiếng quát lớn, liền bay người lên đá đem tên tóc vàng hất tung trên mặt đất.

Phía sau tất cả côn đồ giật mình, không khỏi lui về phía sau.

Nhưng là rất nhanh, bọn chúng liền khôi phục ý thức.

Gào thét vọt lên.

Nguyễn Lâm Tịch lại không thối lui chút nào, một tay thế nhưng xách lên một tên côn đồ nhỏ, hơi sức lớn đến đáng sợ.

Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình cũng là bị động tác Nguyễn Lâm Tịch dọa sợ.

"Hàn Giang Đình, cậu còn đứng ngây đó làm gì? Cậu không phải là đàn ông sao?"

Ngũ Y Y kích động hô lên, đẩy Hàn Giang Đình.

Mặc dù nói thời điểm leo núi đã lãng phí một lượng lớn thể lực của anh, nhưng bây giờ cô gái mình thích cùng Ngũ Y Y đang gặp nguy hiểm trước mắt, anh tại sao có thể lùi bước.

Hàn Giang Đình cũng vọt tới đám người côn đồ kia, rất nhanh bị người bao vây rồi.

Ngũ Y Y đứng một bên không biết làm sao.

Muốn cô cùng những tên côn đồ kia liều mạng sao? Được rồi, không thể khoanh tay đứng nhìn.

Giang Đình cùng Lâm Tịch đều ở đây bảo vệ mình.

Ngũ Y Y nhặt lên một tảng đá liền ném sau lưng tên côn đồ đối diện mình.

Không ngờ tảng đá còn chưa có đụng tới người kia, đã rơi xuống đất.

*****

Không ngờ tảng đá còn chưa có đụng tới người kia, đã rơi xuống đất.

Người kia ngược lại bị hấp dẫn lực chú ý, chính quay người lại đến trước mặt Ngũ Y Y.

Cười xấu xa đi tới trước mặt cô.

Xong đời, bên cạnh không có hòn đá.

Đây rốt cuộc là núi gì, thế nào ngay cả hòn đá cũng không có.

Nguyễn Lâm Tịch cùng Hàn Giang Đình bên cạnh cũng bị vây quanh gần mười người.

Ngũ Y Y không biết làm sao, liền nhìn nhìn cái tên dữ tợn trước mặt mình ngã xuống.

Phía sau hắn, là nụ cười Nguyễn Lâm Tịch, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ cong, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Cô lại vẫn cười được.

"Y Y, cô cẩn thận đứng bên cạnh nhìn là được rồi."

Nói qua liền xoay người đá, đem người kia thừa dịp chính mình chưa chuẩn bị đánh lén đá ra thật xa.

Ngũ Y Y sợ đến mức lấy tay che miệng lại, Lâm Tịch thật là lợi hại!

"Giang Đình cẩn thận!"

Nguyễn Lâm Tịch hô to một tiếng, bước một bước dài xông đến sau lưng Hàn Giang Đình, đem một tên cầm gậy sắt chuẩn bị đánh lén anh đá bay.

Cây sắt trên mặt đất lăn, lăn đến chân của Ngũ Y Y.

Nhìn lên trước mặt hỗn loạn không chịu nổi, Ngũ Y Y trong lòng rất là lo lắng.

Đối phương có ba mươi mấy người, mà bọn họ bên này, chỉ có ba người, một người trong đó còn không biết mình nên làm gì.

Lấy điện thoại di động ra xem một chút, tín hiệu cũng không có.

Bây giờ không phải là nói toàn bộ mạng lưới bao trùm sao?

Thế nào leo lên núi lại không có sóng?

Ngũ Y Y tức giận hếch cái mũi nhỏ.

Không lo được nhiều như vậy, Ngũ Y Y nhặt cây sắt trên đất.

A, thật đúng là nặng! Tên kia cầm vật nặng như vậy muốn đánh người, hắn cho mình là mình là Tôn Ngộ Không, có kim cô bổng sao?

Vừa đúng một tên côn đồ phát hiện ra Ngũ Y Y đang đứng một mình.

Cười xấu xa đi tới, ra bộ dáng xem cô có thể làm được gì.

"Này cô nhóc, nhanh lên một chút đi theo chúng tôi thôi. Quả nhiên dáng dấp da mịn thịt mềm nha?"

Nói qua lời này bàn tay bẩn thỉu liền hướng tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y.

"Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!"

Ngũ Y Y nhắm mắt lại hai tay nắm chặt cây sắt cứ như vậy nói lên.

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết.

Ngũ Y Y mắt mở một khe hở, hả? Mới vừa rồi tên kia đi nơi nào?

Chờ Ngũ Y Y hoàn toàn mở mắt, mới phát hiện cái đó tên côn đồ đang che hạ thể trên mặt đất giãy dụa.

Nhìn mặt hắn giống như vô cùng khổ sở, cả bộ mặt cũng vặn vẹo, khuôn mặt càng thêm dữ tợn.

Thì ra mình mới vừa rồi không khéo vừa đúng trúng bộ vị của hắn.

Ngũ Y Y thiếu chút nữa bật cười.

Nhưng mà bây giờ ở đây đâu phải là thời điểm để cười, Nguyễn Lâm Tịch cùng Hàn Giang Đình còn đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Lúc này Ngũ Y Y nhìn lại, phát hiện mới vừa rồi một đám bọn côn đồ, hiện tại thì tốt rồi giống như ít đi.

Ngã xuống nằm trên mặt đất không thể động đậy, những tên còn lại tiếp tục chiến đấu đều bị thương, lung la lung lay, đoán chừng cũng chống đỡ không được lâu.

Thể lực Hàn Giang Đình đã hoàn toàn hao hết.

Chỉ thấy anh vung một quyền hung hăng nện về phía người đang nằm trên mặt đất, cằm của người kia giống như bị một quyền này đánh cho nát.

Sau một kích, Hàn Giang Đình cùng người nọ cùng nhau ngã xuống đất, không còn có hơi sức đứng dậy.

"Y Y, cô chăm sóc Giang Đình một chút!"

Nguyễn Lâm Tịch ở một bên vẫn đang bị vây quanh bởi năm sáu người lực lưỡng, bộ dáng cô vô cùng ung dung, còn quay đầu dặn dò Ngũ Y Y chăm sóc Hàn Giang Đình đã ngã xuống đất.

Ngũ Y Y đối với cô gái này bội phục giống như nước sông cuồn cuộn trào lên không dứt.

*****

Ngũ Y Y đối với cô gái này bội phục giống như nước song cuồn cuộn trào lên không dứt.

Cuối cùng những người còn lại hình như cũng đem lực chiến đấu chuyển dời đến trên người của Nguyễn Lâm Tịch, hiển nhiên bọn họ cũng ý thức được đánh cùng người phụ nữ này, kết quả của bọn họ sẽ giống như các huynh đệ nằm trên mặt đất.

Người phụ nữ này xuống tay thật là độc ác, những người bị đánh ngã kia đều nằm không nhúc nhích, hiển nhiên là bị nội thương rất nghiêm trọng.

Một người đối phó gần một nửa huynh đệ, người phụ nữ này cho dù có bằng sắt hiện tại cũng nên mệt mới phải.

Mới vừa rồi còn xem thường cô, không ngờ dáng dấp nhu nhược như vậy, lại có một thân võ thuật lợi hại như vậy.

Tên tóc vàng ở trong lòng tính toán.

"Hừ, cô rất lợi hại. Chỉ là, nhìn bây giờ nhìn tình trạng của cô, cô dù là có cánh, cũng là bay không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi rồi. Ha ha ha ha......"

Tên tóc vàng mang theo mấy người lực lưỡng đem Nguyễn Lâm Tịch vây quanh, dáng vẻ vô cùng phách lối.

"Đừng nói nhảm, cùng lên đi!"

Nguyễn Lâm Tịch nhẹ nhàng hít mũi một cái, ngón tay thon dài cầm thật chặt thành quyền.

"Cái gì? Cùng tiến lên? Lúc này cô còn dám phách lối?"

Tên tóc vàng bị khí thế của Nguyễn Lâm Tịch của hù cho có chút nóng nảy.

"Tôi nghĩ người nên nói lời này chính là tôi mới phải!"

Nguyễn Lâm Tịch nói qua lời này liền nhảy lên, chân dài đảo qua, đem mấy người trước mặt đá nằm trên mặt đất, máu đều phun ra.

Tên tóc vàng cùng thuộc hạ của hắn hiển nhiên không ngờ động tác của cô nhanh như vậy.

Nguyễn Lâm Tịch không cho bọn hắn có bất kỳ cơ hội nào thở dốc, ngay sau đó đánh nhau kịch liệt với họ.

Chỉ thấy bàn tay nàng tựa như đao, hung hăng bổ vào vai trái một người, người kia nhất thời liền trật khớp mà không thể làm động tác nào nữa.

Sau đó vòng qua sau lưng người còn lại, chân dài vừa gập, dùng sức đè lên eo của người đó.

Ngay cả cách bọn họ cách xa mười mét Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình, cũng giống như nghe được tiếng xương kêu rắc rắc của người kia.

Tất cả những người phía sau bị hù dọa đến lạnh người, rối rít xin tha, người phụ nữ này, thật ra là người như thế nào?

"Tất cả đều để cho tôi......"

Tên tóc vàng kia một chữ "đến" còn chưa nói ra miệng, liền bị Nguyễn Lâm Tịch đá vào cây gỗ đánh trúng cái trán.

Tên tóc vàng hai mắt trợn ngược, liền hôn mê bất tỉnh.

Những người còn lại thấy thủ lĩnh cũng bị đánh ngã, cũng đang quắp mông chạy.

Dĩ nhiên cũng có nói cứng: "Các người chờ, chờ đấy!"

Nguyễn Lâm Tịch vỗ tay, đi đến bên người Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình.

Nói: "Chúng ta nên tranh thủ thời gian lúc này rời đi thôi, nếu không một lát bọn họ có thể gọi thêm người tới."

Nói xong ngồi xổm xuống nhìn Hàn Giang Đình trên mặt đất một chút.

"Anh có sao không, còn có thể đi không? Có muốn hay không tôi cõng anh xuống núi?"

Vốn là Hàn Giang Đình đã cảm thấy mất mặt sắp chui vào trong lòng đất, chuẩn bị giả bộ bất tỉnh.

Nhưng lại bị câu nói cõng anh xuống núi của Nguyễn Lâm Tịch dọa cho sợ chết đứng.

"Không có, không có việc gì. Tại sao có thể muốn cô một người nữ sinh cõng tôi chứ, cô còn muốn cho tôi sống không?"

Hàn Giang Đình ngượng ngùng gãi đầu, ánh mắt quan sát toàn thân Nguyễn Lâm Tịch, nhìn nàng có hay không bị thương nơi nào.

"Lâm Tịch, cô có sao không?"

Ngũ Y Y không để ý Hàn Giang Đình, kiểm tra xem xét Nguyễn Lâm Tịch có bị thương không.

"Tôi không sao nữa Y Y! Cô không cần phải lo lắng!"

Nguyễn Lâm Tịch cười trả lời, nhìn bộ dáng của cô, quần áo chỉnh tề, trên mặt cũng một chút dấu vết bị thương cũng không có.

"Lâm Tịch, tôi biết cô rất lợi hại, nhưng tôi không biết cô lại lợi hại như thế này!"

Đôi tay Ngũ Y Y nắm quyền, giống như như kẻ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.

*****

Đôi tay Ngũ Y Y nắm quyền, giống như như kẻ giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.

"Cô gái nhỏ kia về sau nhờ nữ hiệp chăm sóc rồi!"

Bộ dáng đáng yêu của Ngũ Y Y chọc cười Nguyễn Lâm Tịch.

Ba người không dám ở lại lâu, nói không chừng đám lưu manh kia sẽ quay trở lại, vẫn là tranh thủ thời gian bây giờ xuống núi thôi.

Hàn Giang Đình dọc đường xúi giục Ngũ Y Y: "Y Y, cậu trở về nhất định phải nói cho sư phụ mình biết chúng ta hôm nay gặp phải chuyện này. Uy danh của sư phụ sẽ làm cho đám lưu manh kia kinh sợ......"

Nói cái gì, Ngũ Y Y chỉ cảm bên tai quả thật ầm ĩ, thật muốn tìm đồ chặn lại cái miệng của anh.

Nguyễn Lâm Tịch vẫn cười yếu ớt không nói.

Trong lòng cũng đang suy nghĩ, hôm nay Ngũ Y Y nhắc tới một người, Hoắc Phi Đoạt.

Chẳng lẽ chính là người chủ cũ trước đây của mình sao?

Hiện tại sao anh ta chính là người bên cạnh Ngũ Y Y sao?

Trên thế giới này duyên phận thật là kỳ diệu.

"Lâm Tịch, tôi đưa cô về nhà!"

Hàn Giang Đình mặc dù toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không đau, nhưng vẫn là muốn ở trước mặt Nguyễn Lâm Tịch giữ vững tốt phong độ.

Mặc dù hôm nay ở trước mặt cô thể diện mất sạch rồi, thế nhưng để cho cô một cô gái đánh đám lưu manh cứu mình, thực sự muốn nghĩ cũng cảm thấy đỏ mặt.

Ngũ Y Y dĩ nhiên là nhìn ra, Hàn Giang Đình không ngừng nháy mắt với mình.

Ngũ Y Y không muỗn làm kỳ đà cản mũi.

"Các người không cần lo cho tôi, tôi đứng trước cửa quán cà phê kia chờ là được rồi, Phi Đoạt lập tức lái xe tới đón tôi."

Ngũ Y Y vẫy tay, cười hì hì nói.

Hàn Giang Đình nhìn cô một cái, ý là: làm rất tốt! Thua thiệt cho cậu còn biết nhìn sắc mặt!

Trên xe, Hàn Giang Đình lần đầu tiên cùng Nguyễn Lâm Tịch chung một chỗ, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, đừng nói chi là nói chuyện với cô.

Đôi tay nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm trước mặt, ngay cả ánh mắt cũng không dám ở trên người cô quét qua.

"Giang Đình?"

Nguyễn Lâm Tịch mở miệng trước đánh vỡ không khí lúng túng.

"À? Cái gì? Cô kêu tôi sao?"

Hàn Giang Đình đang căng thẳng, đột nhiên bị gọi như vậy, có chút mất hồn.

"Ha ha......"

Nguyễn Lâm Tịch khẽ cười hai tiếng.

Hàn Giang Đình thầm mắng mình vô dụng, bình thường thủ đoạn tán gái như thế nào cũng không dùng tới cơ chứ?

Tại sao ở trước mặt cô mình sẽ khẩn trương như thế, một chút mùi vị đàn ông cũng không có!

"Anh khẩn trương như vậy sao?"

Không ngờ Nguyễn Lâm Tịch sẽ hỏi trực tiếp như vậy, Hàn Giang Đình thiếu chút đem xe đâm vào chiếc xe đối diện phía trước.

"Này, cái đó, không có! Không, có một chút!"

Hàn Giang Đình cà lăm nói.

Nguyễn Lâm Tịch đột nhiên xoay đầu lại hỏi một câu thiếu chút nữa khiến Hàn Giang Đình trào máu.

"Anh thích tôi sao?"

Cô gái này từ tinh cầu nào tới vậy, sao lại hỏi trực tiếp như vậy?

Hàn Giang Đình bị hỏi quẹo cua ngay sang bên ngừng lại, còn suýt nữa đụng vào biển quảng cáo ven đường.

Hàn Giang Đình giật mình quay đầu nhìn về phía Nguyễn Lâm Tịch, không ngờ một nụ hôn đã đặt lên môi mình.

Hàn Giang Đình hoàn toàn ngu!

"A Trung, lên núi Nam Sơn, tất cả đều dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!"

Hoắc Phi Đoạt cố gắng kềm chế mình sắp điên cuồng hét lên.

Cô nhóc này sao lại như vậy, sao lại làm cho người ta lo lắng.

Lần đầu tiên để cô ra ngoài đi chơi, liền bị người ta khi dễ thành ra như vậy.

Vốn là không có chuyện gì có thể làm cho lửa giận Hoắc Phi Đoạt nổi lên dễ dàng như vậy bởi vì cô nhóc này mà hai quả đấm nắm chặt.

"Ôi chao, bọn họ cũng bị đánh chạy. Anh... anh không cần cho người đi dọn dẹp bọn họ."

*****

"Ôi, bọn họ đều chạy rồi. Anh, anh không cần xử lý bọn họ nữa."

Hôm nay Ngũ Y Y còn nói giúp cho đám lưu manh phách lối kia.

"Em nhìn cánh tay của em đi." Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nâng cánh tay của Ngũ Y Y lên.

Trên là dan trắng nõn bị trầy xước, nhìn vào làm cho người khác hơi sợ hãi.

Nhưng nếu Hoắc Phi Đoạt không nói, chắc là Ngũ Y Y cũng không để ý đến.

Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, vừa nghe cô miêu tả lại hình ảnh kinh thiên động địa lúc nãy.

Tuy động tác trên tay của Hoắc Phi Đoạt không thay đổi, nhưng trong lòng anh hơi thắc mắc.

Dựa vào chi tiết Ngũ Y Y miêu tả, cô gái Nguyễn Lâm Tịch kia chắc chắn sử dụng chiêu thức tiếp cận trong chiến đấu.

Rốt cuộc, Nguyễn Lâm Tịch là ai?

Hàn Giang Đình về đến nhà đầu óc vẫn trống rỗng.

Ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, mới kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Nguyễn Lâm Tịch chủ động hôn mình, vậy chứng tỏ cô ấy đã đồng ý hẹn họ với mình rồi không?

Hàn Giang Đình rất vui, cậu ta lấy điện thoại ra gọi cho Ngũ Y Y, nhưng nhanh chóng dập máy.

Không được, lần trước sư phụ đã tức giận, cắt đứt sự rèn luyện với anh chính là khi làm bao cát cho anh.

Hàn Giang Đình nhớ đến Hoắc Phi Đoạt dùng lý do chính đáng tràn đầy kinh nghiệm nói không lý do gì phải sợ sệt.

Nhưng làm sao để tìm ai chia vui chuyện tình cảm với mình đây?

Không ai biết cậu ta thích Nguyễn Lâm Tịch cỡ nào, gần như lần đầu tiên khi nhìn thấy cô trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường học, cậu ta đã thích cô.

Trước giờ chỉ có cô là cậu ta không thể theo đuổi được, cô không để ý đến cậu ta, không nhận quà do cậu ta tặng.

Nhưng ngay lúc cậu ta nghĩ rằng không có bất kỳ cơ hội nào, cô lại mở ra cánh cửa vì cậu ta.

Cô gái này, đúng như lời Han Giang Đình nói, đúng là hấp dẫn trí mạng.

Hàn Giang Đình nhảy vào bồn tắm nước lạnh lớn, có lẽ chỉ có như vậy cậu ta mới có thể ổn định lại trái tim đang nóng hổi của mình.

Nguyễn Lâm Tịch ngồi trên chiếc giường nhỏ.

Nghĩ đến một màn vừa rồi, xem ra chàng trai này thật lòng thích mình.

Nhưng thật xin lỗi, cô đều có mục đích.

Hôm nay Tiêu Lạc không gọi điện thoại đến, chỉ gửi một tin nhắn: "Thời tiết lạnh, nhớ giữ ấm."

Vành mắt của Nguyễn Lâm Tịch đỏ hoe.

Anh ấy đang quan tâm đến mình, có vậy anh ấy có cảm giác đối với mình rồi không?

Không, không, không thể nào. Có lẽ anh ấy chỉ tùy tiện nói thôi.

Từ trước đến giờ Nguyễn Lâm Tịch luôn là một người kiên cường và quyết đoán, chưa bao giờ có chuyện gì mà cô do dự thiếu quyết đoán như thế.

Đơn giản là vì người tên Tiêu Lạc kia.

Mới có thể khiến cô lao tâm lao lực mà suy đoán suy nghĩ của anh ta.

..............................

Hoắc Phi Đoạt nhìn vết xước trên tay của Ngũ Y Y thì cực kỳ đau lòng.

Vốn muốn hung hăng dạy dỗ cô một chút.

Không có việc gì lại chạy lung tung làm gì.

Khi nhìn thấy bộ dạng ngủ mê man nằm trong lòng mình thì trong lòng lại mềm nhũn ra.

Cô bé này trở thành mối uy hiếp lớn nhất đối với Hoắc Phi Đoạt.

Nhưng anh chấp nhận, để cô trở thành một người của mình mà không ai có thể chạm vào.

Nhớ đến hành động vừa rồi của Âu Dương Chân Đình. Hoắc Phi Đoạt cũng không sợ lắm, ngược lại anh rất mong đợi.

Mong đợi lão già kia lại thất bại như lần trước.

Đấu với anh, anh vô cùng vui vẻ.

Nhưng nếu ông ta dám chạm vào bảo bối trong lòng mình. Hoắc Phi Đoạt cũng không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.

*****

Nhưng có người cố tình liều mạng làm chuyện này.

........................

Tiêu Lạc ngồi trên ghế sô pha tao nhã thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay.

Ánh mắt thâm thúy, nhìn không ra anh ta đang suy nghĩ gì.

Đây cũng chính là chỗ đáng sợ nhất của Tiêu Lạc.

Anh ta ngồi đối diện với người đàn ông có khí chất mạnh mẽ, người đó là Âu Dương Chấn Đình.

Hai người không nói chuyện với nhau, đều lắc lắc ly đế cao trong tay, vừa bực tức lại có phần quỷ dị.

Rốt cuộc vẫn là Âu Dương Chấn Đình mở miệng trước.

Chính ông ta cũng hơi giật mình, bắt đầu đánh giá chàng trai có thể bình tĩnh hơn nữa.

Chàng trai trẻ này tuyệt không đơn giản.

"Tiêu Lạc, có vẻ như cậu có việc muốn nói với tôi."

Tiêu Lạc nhếch môi cười nhẹ, lắc lắc ly rượu trong tay.

Ly rượu hiện lên màu đỏ mê người, Tiêu lạc ngẩng đầu nhìn Âu Dương Chấn Đình, đúng là tuyệt không lùi bước.

"Ngài Âu Dương, nếu ngài đã hỏi, vậy tôi xin nói thẳng."

Âu Dương Chấn Đình cũng không chờ đến lúc biết được đó là hạng người gì, một ánh mắt gần kề có thể hùa dọa lời nói của ông ta, chỉ sợ sau này ông ta không dám đi trên đường.

"Mời cậu nói."

"Tôi nghĩ ngài Âu Dương đây nhất định rất tò mò tại sao tôi lại cứu ngài thoát khỏi nguyên hiểm, và là kẻ thù của Hoắc Phi Đoạt."

Tiêu Lạc dừng một chút, nhắc đến tên Hoắc Phi Đoạt, làm anh ta vô cùng không thoải mái.

"Tôi đã nói với ông, tôi phải cướp lại một thứ từ tay anh ta. Thật ra không phải là món vậy, mà là một người, một cô gái!"

Âu Dương Chấn Đình không ngạc nhiên, ông ta đã đoán trước được điều này.

"Thật ra trước khi tôi cứu ngài, anh ta đã bắt đầu truy sát tôi rồi! Nhưng cũng may số tôi không đến mức cùng đường, luôn ở trong nguy hiểm trốn chạy được. Bởi vì vô hình, biết chuyện giữa ngài với cha mẹ của Hoắc Phi Đoạt, cho nên.........."

Âu Dương Chấn Đình nhíu chặt chân mày, tuy ông ta biết Tiêu Lạc cứu ông ta nhất định đã biết được một vài tin tức.

Nhưng ông ta không ngờ, tên tiểu này này to gan dám lấy chuyện này ra để bàn bạc.

Tên tiểu tử phách lối, Âu Dương Chấn Đình thầm bất mãn.

"Ngài Âu Dương, hôm nay tôi chỉ muốn xác định với ngài một việc."

Ánh mắt của Tiêu Lạc đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Hả? Chuyện gì?" Âu Dương Chấn Đình mặt không đổi sắc.

"Ngài chỉ lấy một thứ thuộc về ngài, còn cô gái kia là của tôi. Tôi hy vọng ngài sẽ không động vào cô ấy!"

Lúc Tiêu Lạc nói câu này, ban tay dùng sức cầm ly rượu chỉ cần hơi dùng lực một chút, cái ly mỏng manh này sẽ vỡ nát trên mặt đất.

Tên tiểu tử này đang cảnh cáo mình sao? Ha ha, đúng là không coi ai ra gì hết.

"Ngài Âu Dương không nên động một chút là tức giận."

Tiêu Lạc đã sớm nhìn ra trong lòng lão già này đang bất mãn.

"Tôi nghĩ chắc chắn ngài còn có ích đối với tôi, ví dụ như, ba năm qua ngài vẫn bị Hoắc Phi Đoạt nhốt tại Ám Vô Thiên Nhật trong núi sâu, mà không phải sống ở nước ngoài như lời đồn. Tôi nghĩ, nếu hợp tác vui vẻ, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài, tôi sẽ không nói ra."

Tiêu Lạc nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.

"Rượu này có mùi rất thơm, ngài Âu Dương cảm thấy thế nào?"

Tên tiểu tử thật ác độc, dám uy hiếp tôi.

Tuy Âu Dương Chấn Đình giận đến phát run, nhưng loại người như ông ta sao có thể dễ dàng để lộ sắc mặt vui buồn chứ?

"Đúng vậy, rượi này thơm, nhưng chỉ cần nhấm nháp từng ngụm, hương vị cũng không tệ lắm!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)