Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 07

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 07
Đổi cách gọi, người khác hiểu lầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Phương án gì?"

Thì ra, chú Hoắc còn có cách dự phòng.

Thật là một tên xảo quyệt!

Con ngươi hẹp dài của hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nhíu lại, vô cùng yêu mị, cười như không cười liếc về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y nhịn không được trong lòng căng thẳng.

Hừ, trùm xã hội đen mà bộ dáng đẹp trai như vậy làm gì?

"Làm việc ngoài giờ, có từng nghe chưa?"

"Làm việc ngoài giờ? Chỉ có đồ ngốc mới chưa từng nghe." Ngũ Y Y thở ra, "Ý của chú, là muốn tôi làm công kiếm tiền, đền bù phí sửa chiếc Bugatti cho chú?"

Hoắc Phi Đoạt nhíu mi, tiếp tục tao nhã đùa giỡn với tách trà trong tay, chậm rãi cân nhắc, "Nếu em làm công kiếm tiền, một tháng chỉ có thể kiếm đến hai vạn khối lại nói.... . Một năm có thể kiếm đến hai mươi vạn......."

"Chậm đã!" Ngũ Y Y cắt ngang lời nói của Hoắc Phi Đoạt, không chút khách khí cầm lên tách trà người cầm đầu anh hai xã hội đen châm cho cô, phóng khoáng ngưỡng cổ, một hơi uống cạn, trái lại có một phần khí chất như nữ hiệp.

"Chú à." Ngũ Y Y bất mãn thì thầm, "Chú chắc không biết lương công nhân trên thị trường hiện tại là bao nhiêu nhỉ? Thật là nói dễ hơn làm đó! Chú thử đi hỏi thăm xem, ông chủ chỗ nào lại đần độn ngu ngốc như vậy, thuê người làm công trả lương một tháng hai vạn khối? Má ơi, nếu một tháng hai vạn khối, chắc không có mấy đứa con gái bán thân, rõ ràng đều đi làm công tốt như vậy."

"Ha ha!" Hoắc Phi Đoạt bị đùa nở nụ cười.

Ngũ Y Y trợn trắng mắt, nhìn Hoắc Phi Đoạt vài lần.

Làm gì, cỗ máy giết người lạnh lùng này, đột nhiên cười, vậy mà.... . Đã vậy còn thật mê người!

Cũng may hớp trà vừa rồi bị cô nuốt mạnh vào bụng, nếu không thấy một màn này, cô không thể không phun ra.

"Chú không cần cười! Tôi chỉ nói tình hình thực tế! Lúc nghỉ hè tôi làm công hai tháng, mới để giành đủ tiền mua một cái điện thoại di động. Vừa đấmvừa xoa, mỹ nhân kế, vân vân, binh pháp Tôn Tử tất cả đều dùng đến, mới kiếm được món tiền nhỏ. Hai vạn khối.... . , chuyện viễn tưởng!"

Đang nói chuyện hào hứng, hăng hái, bụng Ngũ Y Y đột nhiên kêu lên mấy tiếng, Hoắc Phi Đoạt giương mắt nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y không chút xấu hổ, xoa qua xoa lại bụng nhỏ, thầm thì, "Kêu cái gì, trong bụng cũng không có gì. Chú, có thể kêu chút điểm tâm nhỏ gì đó trước được không, thật quá đói rồi."

Hoắc Phi Đoạt gật đầu, còn chưa nói gì, A Trung đã mỉm cười, đẩy cửa tiến vào, đưa tới bốn đĩa điểm tâm nhỏ khéo léo.

"Oa! Nhìn qua không sai nha, điểm tâm là mua ở nhà hàng kia? Nhìn có vẻ rất ngon. Nếu ăn ngon, lần tới tôi sẽ đến nhà hàng đó mua."

Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt, "Bên ngoài không có bán. Đây là đầu bếp ở nhà làm."

Móng vuốt Ngũ Y Y đã sớm lộn xộn, cầm hai khối ném vào miệng, vừa ăn vừa hạnh phúc gật đầu, hướng về phía A Trung dựng thẳng ngón tay cái, khen, "Chú, chú thật tốt, chú thật đúng lúc."

A Trung mặt đỏ lên, nhanh chóng đưa mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, phát hiện Hoắc Phi Đoạt không vui vẻ, sợ tới mức nhanh chóng ra ngoài.

Anh hai, thật là thích ăn dấm chua.

Đợi tới khi trong phòng chỉ còn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y ăn ngấu nghiến, sâu xa nói một câu, "Cảm ơn cậu ta làm gì. Đây là tôi kêu đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị."

"Nha, nha, phải không?" Ngũ Y Y ăn thật vui vẻ, móng vuốt nhỏ đã bẩn hào phóng bốc lên một khối, đưa cho Hoắc Phi Đoạt, "Ừm? Chú, chú cũng ăn đi. Rất rất ngon!"

Hoắc Phi Đoạt giật mình.

*****

Ngũ Y Y lung lay tay, "Chú ăn a! Thật là rất rất ngon! Tôi đảm bảo không lừa chú! Cách giờ ăn cơm vẫn còn sớm nha, ăn cái này lót dạ trước đã."

Hoắc Phi Đoạt nhìn nhìn má Ngũ Y Y đang phồng lên, suy nghĩ khẽ động, thò người ra trước, há mồm.

"A!" Toàn thân Ngũ Y Y cứng đờ.

Anh, anh, anh vậy mà.... .

Chú Hoắc rất thích sạch sẽ nha! Vậy mà anh há mồm trực tiếp ăn đồ điểm tâm trên tay cô!

Không biết có ý gì hay không, ngón tay Ngũ Y Yconf bị đầu lưỡi Hoắc Phi Đoạt, nhẹ nhàng liếm một chút.

Oanh ------

Ngũ Y Y bị cảm xúc thấm ướt kia, giống như có dòng điện chạy qua toàn thân.

Trong con ngươi Hoắc Phi Đoạt ẩn ẩn hiện lên nụ cười xấu xa, vờ như thật sự đang nhấm nháp điểm tâm, hơi hơi gật đầu, "Ừm, hương vị thật không sai. Oa, sao em không ăn tiếp? Em vẫn duỗi tay làm gì vậy?"

"A? Tôi.... ." Ngũ Y Y xấu hổ thu hồi cánh tay cứng ngắt, khuôn mặt đỏ bừng.

Chú Hoắc, không nên chơi đùa như vậy.

Bộ dạng này động tác này, cực kỳ khiến người khác sinh ra ý nghĩ tà ác!

Ngũ Y Y thẹn thùng suy nghĩ, trong đầu lung tung nhớ lại, cằm đột nhiên bị Hoắc Phi Đoạt dùng tay nâng lên.

Ngạch.... .

Ngũ Y Y hkoong biết làm sao nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Động tác này.... . Làm cho người ta đột nhiên nghĩ đến tình tiết trong phim cổ trang, Vương gia háo sắc đều nâng cằm nữ nhân lên như vậy, cười dâm một tiếng, nói, cô bé, cười một cái cho gia xem.

Chú Hoắc hẳn không phải là.... cũng như vậy chứ.

Đồng tử Ngũ Y Y phóng lớn, thậm chí còn nghĩ đến, cô có nên nhân cơ hội này sờ sờ mặt chú Hoắc, nhìn qua da rất rất tốt nha.... .

"Ăn như thế nào, thức ăn đều dính đầy trên mũi, trên mặt cũng có." Hoắc Phi Đoạt một tay cầm khăn giấy, một ngón tay nhẹ nhàng búng lên trán Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y mới từ trong sững sờ bừng tỉnh, ngốc nghếch một tay lau trán, trợn tròn đôi mắt to đầy hơi nước nhòn mỹ nam tử đối diện.

"Vừa rồi? Vừa rồi nói cái gì hả?" Đầu óc cô mờ mịt.

Hô hô, bộ dáng này thật đáng yêu!

Hoắc Phi Đoạt mím môi cười, cười đến đầu Ngũ Y Y nóng lên.

"Làm việc ngoài giờ, hai vạn khối." Hoắc Phi Đoạt nhắc nhở cô gái nhỏ kia.

Vật nhỏ này, giống như con hổ nhỏ, dám đánh dám náo.

Lớn lên đơn thuần, ngốc nghếch, bộ dáng trong sáng như đứa trẻ bảy tám tuổi.

"Đúng rồi!" Ngũ Y Y vừa nghe đến hai vạn khối, lập tức sáng tỏ, vỗ đùi, hào khí ngất trời nói, "Hai vạn khối! Vừa rồi chúng ta nói đến hai vạn khối! Chú à, chú cứ nói đi, hiện tại nơi nào trả hai vạn khối tiền công?"

"Không có sao?"

"Đương nhiên là không cso! Nếu có, chú giới thiệu cho tôi đi! Con mẹ nó, loại chuyện tốt này sao tôi có thể buông tha chứ?"

Hơi kích động, vậy mà lại buột miệng nói tục.

Hoắc Phi Đoạt cảm thấy thật thú vị, cũng không phá cô, như cũ đùa với cô, "Em thật muốn làm?"

"Phải làm! Việc có tiền như vậy, sao lại không làm?" Ngũ Y Y vừa cầm một khối điểm tam, đột nhiên hiểu ra cái gì, sợ đến mức làm rơi điểm tam lại trong mâm, trố mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Chú, chú Hoắc, chú nói lời này, hẳn không phải đi làm cái kia chứ?"

*****

Thanh âm Ngũ Y Y phát run.

"Gì kia? Nghe không hiểu em chỉ cái gì."

"Chính là, chính là.... Ai nha, chính là tiếp viên!" Ngũ Y Y đành phải cắn răng nói ra từ kia, suy nghĩ vừa chuyển, "Nếu loại công việc này, chú cứ nghỉ dưỡng già đi, không cần phí tâm giới thiệu cho tôi, tôi có chết đói cũng không làm."

Hoắc Phi Đoạt nở nụ cười, "Em nói những cô gái đó?"

Ngũ Y Y dẩu môi, "Hừ! Chú coi tôi là loại người nào? Không phải chỉ là hơn hai trăm vạn sao, lão già nhà tôi tuy keo kiệt, nếu tôi dùng dao găm dọa hắn, cũng có thể lấy tiền được. Cùng lắm là rời khỏi ông ta."

Hoắc Phi Đoạt ha hả cười, "Ha ha, cái loại địa phương đó, em cho là mình có thể đến được?"

(nguyên văn là "địa phương bốn mùa xuân" nhưng mình không biết chuyển sao, chắc là giống mấy quán rượu cao cấp á)

Ừ?

Ngũ Y Y trừng to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt lúc này làm cho người khác không thể tiêu hóa nổi.

Hoắc Phi Đoạt thảnh thơi đánh giá Ngũ Y Y, bắt bẻ, "Chính là em?"

Ngũ Y Y bị giọng điệu của Hoắc Phi Đoạt dọa cho không nhẹ, "Tôi, tôi làm sao?"

"Chính là khuôn mặt của em, dáng người này....... Hô........."

Nhất thời làm Ngũ Y Y không được tự tin, cúi đầu nhìn thân thể, "Tôi thì như thế nào?"

"Rất nhiều diễn viên hạng hai tại địa phương kia đều không có chỗ đứng, em như vậy không vào được, có lẽ trang điểm thêm mới có chút hy vọng. Cho nên, em không cần vọng tưởng đi làm loại công việc này, cho dù em muốn đi, tôi cũng sẽ không trả tiền cho em."

Ách.... .

Ngũ Y Y trực tiếp chảy xuống vài vạch đen.

Cánh cửa này, vậy mà cao như vậy?

"Vậy anh nói công việc kiếm hai vạn khối là gì?"

Hoắc Phi Đoạt thích đào cái hố, để cho người khác cam tâm tình nguyện nhảy vào trong, cho nên anh cũng có tiếng là lãnh khốc và gian xảo.

Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, biểu tình không tình nguyện, "Tôi xem hay là đòi tiền ba ba em còn thuận tiện hơn, em là thiên kim đại tiểu thư sao có thể chịu khổ đi làm công."

Nhìn vậy Ngũ Y Y sốt ruột, giống như hai vạn khối ở trước mặt cô cầm khăn tay vẫy vẫy, đột nhiên lại bị cướp đi!

Ngũ Y Y gấp đến độ bắt lấy tay Hoắc Phi Đoạt, "Đừng, đừng! Chú Hoắc, đừng mà, đừng đi tìm cái lão gì kia! Ông ta rất rất keo kiệt! Chú nói cho tôi biết, tôi nhất định làm, tôi không phải thiên kim tiểu thư, tôi rất chắc chắn, có thể chịu khổ!"

Bàn tay cô mũm mĩm, mềm mại không xương, nhẹ nhàng đặt trên tay anh, Hoắc Phi Đoạt lẳng lặng cúi đầu nhìn.

Như có dòng điện chạy qua.

Cảm giác thật mềm mại.

Ngũ Y Y lắc lắc thân thể tiếp tục khẩn cầu, "Chú....... . Chú Hoắc, xin chú, nhanh cho tôi biết đi."

Hoắc Phi Đoạt giương mắt, con ngươi sáng trong, sâu thẳm, "Em thật sự muốn làm?"

Ngũ Y Y thành khẩn gật đầu, "Ừ!"

"Khống sợ mệt?"

"Không sợ không sợ!"

"Không thể nghỉ giữa chừng, phải ký hợp đồng."

"Ký, ký, nhất định ký!"

Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y không buông tay Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt thở dài, "Kỳ thật không muốn cô gái nhỏ như em đi làm, không có kinh nghiệm......"

"Chú Hoắc, xin chú đó! tôi thật sự có thể chịu khổ, tôi thật sự không sợ mệt, tôi sẽ kiên trì làm! Bảo đảm!"

Vừa nói đến "Bản đảm", Ngũ Y Y liền nâng tay lên, làm động tác muốn thề.

Bàn tay Hoắc Phi Đoạt mất đi phần mềm mại bao trùm, nhất thời cảm thấy mất mát trong lòng.

Nhưng.... Nhịn không được tham lam nhớ đến cảm giác mềm mại kia.

"Vậy được rồi, nếu em đã chân thành như vậy...."

*****

"Đó là dĩ nhiên! Tôi vô cùng chân thành mà! Mà chú Hoắc, công việc này cụ thể là làm gì a?"

Ngũ Y Y khuôn mặt tươi cười như cún con hận không thể áp sát Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt châm trà, trong mặt lóe tinh quang, "Làm người giúp việc"

"Người giúp việc?" Ngũ Y Y thật sự chưa từng nghĩ tới công việc như vậy.

"Là giống ôsin sao? Quet nhà, nấu cơm ấy hả?"

Hoắc Phi Đoạt gật đầu một cái, " Không cần mỗi ngày phải có mặt, chỉ hai ngày cuối tuần thôi"

"Oa! Một tháng chỉ làm tám ngày! Tàm ngày kiếm hai vạn khối" Ngũ Y Y lập tức hưng phấn, cả người cười điên cuồng, " Ha ha ha ha, việc này không tệ, đây thật sự là người có phần ngu ngốc mà, chỉ đi làm có hai ngày cuối tuần, liền kiếm hai vạn, lão bản này cũng thật là ngu mà. Ha ha ha ha"

Ngũ Y Y cười đến nghiêng ngửa, Thiên Hoa Loạn Trụy(cái này, không biết dịch đành để nguyên văn vậy, mọi người thông cảm)

Cười như điên một trận mới phát hiện, Hoắc Phi Đoạt phía đối diện không hề cười một cái nào, vội vàng thu lại dáng vẻ vừa rồi, sửa sang lại tóc, nở nụ cười đầy tiêu chuẩn, "Ngượng ngùng a, vừa nghe có thể tìm được công việc tốt, liền không thể nhịn có một chút hả hê a. Ha ha"

Hoắc Phi Đoạt mấp máy môi.

Đó mà gọi là một chút hả hê sao? Đây căn bản là cuồng tính mà!

Ngũ Y Y xoa xoa móng vuốt nhỏ, "Chú Hoắc, khi nào thì tôi có thể bắt đầu công việc?"

"Cuối tuần này bắt đầu đi"

"A được, vậy tôi khi nào có thể gặp mặt vị chủ nhà kia?"

Tên chủ nhà ngu ngốc a....

"Cái này không phải là đang gặp sao?"

"Đang gặp? Ở đâu a?" Ngũ Y Y trước tìm sau ngó, cuối cùng mới hiểu, nháy mắt không dám tin, đầu ngón tay run run chỉ Hoắc Phi Đoạt, lắp ba lắp bắp, "Không thể nào? Chẳng lẽ là chú sao?"

Không cần đi! Nếu như vị chủ nhà kia thật sự là chú Hoắc, kia không phải cô chết rất thảm sao?

Cô mới vừa rồi còn không chút kiêng kị cười tên chủ nhà kia hết sức ngu ngốc.

A! Cô muốn có một mày thời gian để trở về mấy phút trước a, nếu được cô nhất định phải tán dương vị chủ nhà kia mà.

Hoắc Phi Đoạt đầu ngón tay gõ gò trên bàn, tức đến nỗi xạm mặt, "Vừa mới nãy nghe em nói, tôi không biết có nên tăng thêm giờ làm việc lên hay không a, tiền công cũng nên bớt lại một chút...."

Ngũ Y Y hoảng sợ con người trừng lên, hét lớn, " Không cần a...."

Cũng không biết là dũng khí ở đâu ập tới, ma sui quỷ khiến, cô một bước bay đến đối diện Hoắc Phi Đoạt, ôm lấy cánh tay cường tráng không ngừng lắc qua lắc lại, giọng vô cùng hối hận, "Không cần a, chú Hoắc, không cần làm như vậy a, chú Hoắc, tôi vừa rồi nói sai mà, , chú coi như tôi thả rắm đi, ngàn vạn lần đừng sửa đổi a"

Ngu ngốc mà, khi không tự nhiên nói Hoắc gia này ngu ngốc chứ, lần này cô thảm rồi.

Hoắc Phi Đoạt nghe vậy không nhịn được len lén cười.

Bị tiểu nha đầu này ôm gắt gao, cảm giác thật không tệ nha.

Cách!

Cửa bị kéo ra. ,

Ngũ Y Y giật mình, cả người run lên.

A Trung cũng sợ hết hồn, mắt trừng lớn tỏ vẻ vô tội, không biết mình có vào đúng thời điểm không.

A Trung run rẩy, hồi sau mới nghe thấy tiếng của mình, "Lão đại, món ăn đã làm xong. Có muốn hay không mang lên ạ?"

Phật tổ phù hộ a, ngộ nhỡ hắn quấy rầy lão địa làm việc, nhất định sẽ chết rất thảm a.

Lúc này A Trung cũng muốn ngồi lên máy thời gian giống Ngũ Y Y a.

Ngũ Y Y sửng sốt hai giây, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng buông lỏng cánh tay Hoắc Phi Đoạt, mắt có chút đỏ lên.

*****

Khinh bỉ, vì hai vạn khối mà từ khi nào cô trở nên thích nịnh hót người khác như vậy a.

Hoắc Phi Đoạt vẫn bình tĩnh thong dong, "Ừ, mang thức ăn lên đi"

A Trung hỏi, " Cái này, điểm tâm có cần mang xuống không?"

Thì ra lão đại đều ăn như vậy a, động đũa có mấy cái liền không thèm ăn nữa.

"A, không được" Ngũ Y Y dùng tay bé nhỏ của mình ngăn lại, " Tại sao lại muốn bỏ, mới ăn có một chút thôi mà, chú Hoắc, mới vừa rồi chú mới ăn có một khối thôi mà, đúng không? Điểm tâm này ăn ngon lắm, đừng có vứt a"

"A?" A Trung cực kì khiếp sợ.

Lão đại ăn điểm tâm sao?

Lão đại từ trước giờ đều không thich mấy loại đồ ngọt này mà?

Ô ô ô, thật không chịu nổi.

A Trung dùng ánh mắt cổ quái quan sát Hoắc Phi Đoạt.

Rất rõ ràng, Hoắc Phi Đoạt có một chút kinh ngạc, cau mày nói, "Vậy thì đừng đem đi, nha đầu này thích ăn, để lại cho cô ấy"

"Vâng". A Trung cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, thở dài một hơi, thật giống như vừa mới thoát khỏi Qủy Môn Quan sau đó lại không nhịn được cười mình, lẩm bẩm, "Ai nha, thế giớ cũng thật kì diệu a, lão đại lại ăn điểm tâm"

Sau đó liền trừng mắt, đổi thành một bộ dạng hung thần ác sát hướng phục vụ rống, "Mang thức ăn lên! Nhang mang thức ăn lên! Các người con đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chờ gọt đầu sao?"

Cố Dĩ Mặc vội vã ăn vài món ăn, coi như giải quyết xong bữa tiệc.

"Đang ở đâu?" Cố Dĩ Mặc không gọi được cho Hoắc Phi Đoạt không còn cách nào khác đành hỏi A Trung.

A Trung đang giám sát mỗi món ăn bưng lên, giọng buồn bực nói, " Khách sạn Viễn Sơn "

"À! Các người không có đi nước ngoài công tác sao?" Cố Dĩ Mặc lái xe, đánh tay lái một cái, chuyển hướng khách sạn Viễn Sơn.

"Đi nước ngoài công tác? Vì sao phải đi nước ngoài công tác?"

"Hội thảo kêu gọi đầu tư cho hạng mục lớn như vậy mà lão đại lại thoát thân, khẳng định là có chuyện quan trong hơn muốn đi xử lí a, không phải đi công tác, vậy chắc là đi nước ngoài xử lí mấy vụ buốn bán lơn kia, không phải sao?"

Cố Dĩ Mặc lái xe hung hãn như cũ, chí có lần trước lái chiếc xe kia kinh nghiệm một lần rồi, hắn đi trên đường lúc nào cũng phải chú ý xem có lão nhân gia nào băng qua đường hay không a?

"Nào có a, không có đi ra nước ngoài"

Cố Dĩ Mặc càu mày không hiểu, "Không đi ra nước ngoài? Vậy thì bận cái gì?"

A Trung không biết làm sao, nói, "Anh đừng hỏi tôi, chính tôi cũng không rõ, anh muốn biết thì trực tiếp hỏi lão đại đi"

A Trung nói xong liền cúp điện thoại.

Cố Dĩ Mắc nhíu mày tự hỏi, "Làm cái gì mà thần bí vậy, còn không nói với mình. Hừ, không nói, mình tự đi xem! Để xem, Hoắc Phi Đoạt tiểu tử kia cả công việc quan trọng như vậy cũng mặc kệ, chạy tới Viễn Sơn ruốt cuộc là bận cái gì"

Cố Dĩ Mặc lái xe đến trước cửa khách sạn Viễn Sơn, vừa nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở phía trước, Cố Dĩ Mặ huýt sáo, " Cái này, hôm này là Maybach, ruốt cuộc là nhân vật lớn nào đây?"

Mấy vệ sĩ nhìn thấy Cố Dĩ Mặc liền vội vàng chạy tới cúi chào, "Cố Thiếu! Ngài tới rồi"

Cố Dĩ Mặc gật đầu, đi vào phía trong, "Hôm này, lão đại bao hết chỗ này hả?"

Một vệ sĩ gần đó khom lưng nói, " Vâng, Cố thiếu, hôm nay lão Đại nói không cho phép người lạ tới đây, nói là muốn yên tĩnh"

"Ây, đúng là phong cách không chút thay đổi a, cái gì đều muốn độc hưởng. Tôi đi xem một chút"

Cố Dĩ Mặc đi vào nhìn thấy con chim nhỏ đang run rẩy ở một góc, giật mình trợn mắt, " Johnny! Cậu muốn chết sao! Chim cưng của lãi đại cậu cũng dám mặc kệ? Không nhìn thấy nó đang bệnh sao? Nhanh kêu bác sĩ thú y tới chăm sóc nó mau"

P/S: Mọi người tình hình là có một chút thay đổi, mình tra tên anh bạn thân của Hoắc Phi Đoạt dịch ra là Cố Dĩ Mặc không phải Cố Tại Viễn nên từ chương này minh thay tên luôn cho anh này nha mọi người

*****

Cố Dĩ Mặc nhìn con chim nhỏ đang run lập cập, lại hướng con chim húyt gió, con chim kia hình như bị đả kích rất lớn, lùi về phía sau đụng cái lồng chim, sau đó cuộn lại thành một đoàn.

Johnny sớm nghe tiếng liền chạy ra, "Cố thiếu tới rồi"

"Tới xem mau, con chim cưng của lão đại tại sao lại thành như vậy a, có phải bị bệnh hay không? Nhanh nhanh tìm bác sĩ cho nó"

Johnny cũng không tỏ vẻ gấp ngược lại còn cười, "Hắc hắc, tìm bác sĩ thú y làm gì, nó không có bệnh, chỉ là có chút buồn bực thôi"

"Gì?" Cố Dĩ Mặc không dám tin nhìn Johnny, một đầu ngón tay chọt ngực hắn, nhạo báng, "Tiểu tử ngươi không phải là chưa tốt nghiệp tốt nghiệp cấp một đi, còn dám ở trước mặt lão tử nói dối hả? Cái gì buồn bực? Một con chim mà cũng biết buồn bực sao? Cậu định trêu tôi sao?"

Johnny khoát tay thở dài, "Cố thiêu, tôi nào dám trêu chọc anh? tôi còn chưa muốn chết, tôi là nói thật a! Hôm nay lão đai dẫn theo một tiểu cô nương tới đây, rất nghịch ngợm a, thiếu chút nữa là đem con chim nhỏ này lắc cho tới chết, mà lão đại cũng không thèm để ý mặc cho cô gái đo khi dễ chim nhỏ này, tiểu tử này bại dưới tay cô ấy, nên có chút buồn bực thôi"

"À? Lão đại mang theo một cô gái tới đây?"

Cố Dĩ Mặc giật mình giống như bị sét đánh.

"Mang người nào?"

"Không biết. Nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi cỡ đó, có lẽ là người lão đại thích, hoặc là cháu gái hay cháu ngoại gì đó....."(Chu Tước: khổ ghê bị người khác nói là cháu ngoại, anh đúng thật già rồi *Hoắc Phi Đoạt tay cầm dao phay* *Mới nói gì đó?* Chu tước: ".....")

Cố Dĩ Mặc nghiêng đầu, "Người thân? Chắc là vậy. Vậy tôi vào chào cô gái đó một chút"

Cố Dĩ Mặc một đường tiêu sái vừa đi vừa thổi sáo, một chưởng đẩy cửa phòng ra, miệng tươi cười nói, "Là vị thân thích nào của lão đại vậy?"

Nhìn thấy người ở bên trong nhất thời khuôn mặt đang tươi cười trở nên cừng đò.

Éc?

"Con nhóc?" Cố Dĩ Mặc quắc mắt.

Thì ra là người đâm hỏng Bugatti, con nhóc đó!

Trong phòng không khí vô cùng ấm áp.

Lão đại Hoắc Phi Đoạt cùng con nhóc Ngũ Y Y ngồi đối diện đang thưởng thức bữa ăn.

Ngũ Y Y xoay mặt, " A, là anh? Làm sao anh lại gọi tôi là con nhóc a? Tôi không phải con nhóc"

Ngũ YY phồng má, cô không vui khi gặp người này.

Cố Dĩ Mặc nhìn một bàn thức ăn, lại nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Hoắc Phi Đoạt, nhất thời có cảm giác bị lăng trì.

Mình tới không đúng lúc!

Mắt lão đại tràn ngập sát khí rồi!

Cố Dĩ Mặc lập tức cười, "Hắc hắc, ngượng ngùng a, nghe Johnny nói có một cô gái mười lăm tuổi theo lão đại tới đây. Đoán chừng là cháu ngoại hoặc là chàu gái của lão đại, này không phải, tôi chỉ muốn tới chào hỏi thân thích của lão đại thôi............."

Cố Dĩ Mặc hoảng sợ phát hiện, hắn càng nói, mặt lão đại càng có xu hướng đen thêm.

Cố Dĩ Mặc hận không thể vá miệng của mình lại, hốt hoảng nói, " Cái đó, các người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục ăn a, tôi đã ăn rồi, tôi không quấy rầy. Ah! Sao phần trái cây này lại có đu đủ? Lão đại, không phải không ăn được món này sao? Wase, vì cái gì hả con nhóc kia, cô dám khi dễ lão đại a?"

Pằng! Hoắc Phi Đoạt vỗ đôi đũa xuống bàn, Cố Dĩ Mặc tim đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, co rụt cổ lại, vèo một phát liền chạy ra ngoài.

Cố Dĩ Mặc từ lúc đi vào cho tới lúc đi ra, tộng cộng không đến nửa phút. (haiz, lần nì anh này chắc bị xử thê thảm rồi)

Ngũ Y Y thậm chí có vài điểm không hiểu, chiếc đũa đúng lúc gắp lr6n một miếng đu đủ, bỏ vào trong miệng, nhìn Hoắc Phi Đoạt hỏi, "Chú Hoắc, chú không ăn được đu đủ sao? Chú không ăn được sao còn gọi món này, đu đủ rất mắc a"

*****

Hoắc Phi Đoạt trâng tráo nói, "Là chuẩn bị cho em, em cần ăn cái đó"

Ngũ Y Y càu mày không hiểu.

Cô cần?

Cô cần chỗ nào?

Cây đu đủ......Khoan, cây đu đủ? Cây đu đủ chẳng phải khiến cho ngực phát triển sao?

A a a a, đáng ghét, chú Hoắc đây không phải nói cô cần phải bồi dưỡng vòng một sao?

Quá ghê tởm.

Ngũ Y Y gương mặt kiềm nén đến đỏ bừng(Chu tước: tội chị ghê * Y Y hếch mặt * * chồng ta là đang quan tâm ta đó, còn cô nhìn lại mình đi*, Chu tước*Nước mặt chảy ròng ròng*: " Qúa đáng mà")

Càng nghĩ càng thấy uất ức, Ngũ Y Y cong môi, đũa chọt chọt vào mấy miếng đu đủ kia, nói, "Tôi ăn no rồi"

Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua vật nhỏ, "Sao lại không ăn nữa? Thức ăn không ngon sao?"

"Hừ! Tôi không cần ăn mấy cái này" Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt, cắn môi nói nhỏi, "Tôi căn bản không cần mấy đồ ăn này"

Hoắc Phi Đoạt run sợ hai giây, đột nhiên cười, gắp một miếng đu đủ lớn đặt vào trong chén của Y Y, "Nên ăn nhiều mới tốt"

Ngũ Y Y trực tiếp mắc cỡ muốn chết.

Cố Dĩ Mặc lăn lộn một vòng mới tìm được A Trung, giận đến nỗi đỏ mặt nắm lấy cổ áo A Trung nhấc lên, kêu gào, "A Trung chết tiệt! Sao không sớm nói cho tôi biết, lão đại cùng con nhóc đó đi chung với nhau hả? Suýt nữa hại chết tôi rồi. Tôi vừa rồi ngu ngốc xông vào phá bữa ăn của hai người đó, suýt nữa là bị lão đại giết chết rồi! Cậu, cậu! Căn bản muốn hãm hại tôi, đúng không??"

A Trung bình tĩnh đẩy đẩy móng vuốt của tên trước mặt xuống, âm thanh buồn bực, "Lão đại nếu như biết là tôi nói cho anh biết là lão đại đem cô bé đó đến đây, không phải người chết trước là tôi sao?"

Cố Dĩ Mặc lửa giận mắng, "Hừ, lão đại thù dai lắm, lần này tôi đắc tội với anh ấy, không biết anh ấy sẽ chỉnh tôi như thế nào đây?"

"Anh sợ, tôi thì không sao, ai biểu anh lỗ mãng như vậy làm chi" (Chu tước: ai ai, hai người anh em tội nghiệp của ta, nào tới ta an ủi cho. * Cố Dĩ Mặc, A Trung liếc mắt xem thường* *Ngươi xứng sao?*, Chu tước: sao ai cũng ăn hiếp tôi zị nè *Khóc lớn*)

Cố Dĩ Mặc cào tóc, "Ai nha! Lần này chết thảm rồi! Đều tại tên Johnny kia, hắn nói với ta lão đại đi cùng cháu ngoại tới. A Trung, cậu nói xem, con nhóc đó có chỗ nào tốt chứ?

Một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, không thể hiểu nổi lão đại tột cùng là thích ở chỗ nào nữa? Vì con nha đầu đó, không thèm quan tâm đến hạng mục quan trong như vậy. Thật là như quỷ ám mà"

A Trung âm thanh vẫn buồn bực như cũ, "Lần thứ nhất đã như vậy, còn muốn tiếp tục, cái đó gọi là tình yêu" (Bingo)

"Gì? Cậu vừa mới nói gì?"

A Trung lắc đầu, "Anh lỗ tai bị hư rồi, tôi vừa rồi không có nói gì a. Cố thiếu, anh nên đi kiểm tra toàn thân một lần đi, chưa già đã yếu rồi"

Cố Dĩ Mặc tức đến nỗi xanh mặt.

Bữa cơm này, không ngoại lệ, Ngũ Y Y ăn rất no.

Ở trên xe, cô ngồi ôm miệng nấc một cái.

"Ai nha nha, khó chịu quá, bị nấc thật khó chịu a, có hay không sẽ bị nấc chết đây?"

Ngũ Y Y vuốt ngực mình, đáng thương nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt không chịu nối ánh mắt của động vật nhỏ đáng thương này, không thể làm gì khác hơn là đưa tay, đè lên huyệt toàn trúc(tại đầu chân mày), dùng sức vuốt mấy cái.

"Chú Hoắc, ngài làm gì vậy? A, đây chính là bấm huyệt, có đúng không"

Ngũ Y Y đột nhiên phát hiện, ngón tay của Hoắc Phi Đoạt vô cùng xinh đẹp, trắng nõn, thon dài, chẳng giống tay người luyện võ chút nào.

"Ah? Đây là nhẫn cưới?" Ngũ Y Y kì quái hỏi.

Hoắc Phi Đoạt một mặt lo xoa bóp cho cô, một mặt giống như không thể nào đen hơn nói, " Tôi như thế nào có nhẫn cưới?"

*****

Ngũ y y thốt lên, "Chú đã già như vậy còn chưa kết hôn sao?"

A Trung ngồi phía trước thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió.

Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi, "26 tuổi, rất già sao?"

"Không, không, không già, không tính là rất già."

Ngũ Y Y bũi môi.

Không thể tưởng được chú Hoắc lại để ý đến vấn đề già hay không già như vậy. Thật là, trùm xã hội đen mà thiếu phụ nữ trẻ sao? Nếu không thiếu mấy cô gái trẻ, dù có kết hôn hay không đều như nhau?

Hoắc Phi Đoạt còn đang bực mình.

Bản thân mới 26 tuổi, mà trong mắt nha đầu kia, anh giống như ông già?

Hoắc Phi Đoạt dùng nội lực, làm cho Ngũ Y Y cảm thấy như đang được matxa phía sau.

Từng cỗ khí nóng theo cột sống thấm vào xương tủy, vô cùng thoải mái.

Ngũ Y Y nhắm mắt lại, bắt đầu thoải mái rầm rì, "Ừm a, ừm a..."

Mặt Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên từ từ ửng đỏ, hô hấp cũng nhanh hơn.

Thật đáng chết, nha đầu kia sao lại bắt đầu than nhẹ, giống như kêu lúc trên giường.

Làm cho người ta miên man bất định.

Nghĩ đến phía trước còn lái xe và A Trung, Hoắc Phi Đoạt lập tức đen mặt áp sát vào tai Ngũ Y Y, nói nhỏ, "Tiếng kêu đặc biệt... làm người khác hiểu lầm."

Hơi thở, nóng hổi, mang theo hương thơm nhàn nhạt.

Ngũ Y Y trố mắt, sau khi sửng sốt, mới hiểu được Hoắc Phi Đoạt đang nói gì.

Đáng chết! Chú Hoắc sao lại hư hỏng như vậy!

Ngũ Y Y không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục ngâm, gắt gao cắn chặt môi hồng.

Hoắc Phi Đoạt đáng giận chăm chú nhìn khuôn mặt phấn hồng của vật nhỏ, lại kề sát, hà hơi nóng, bổ sung thêm một câu, "Lúc không có người ngoài, có thể kêu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn lại, hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.

Lại phát hiện, cái người họ Hoắc đáng giận kia, đang bày ra vẻ mặt hưởng thụ cười xấu xa.

Đến cổng trường đại học, Ngũ Y Y từ trong xe nhảy xuống, xua tay, "Cảm ơn đã đưa tôi về, tạm biệt."

"Chậm đã, nha đầu!" Vừa kêu lên, Hoắc Phi Đoạt cũng lập tức đi tới, bước xuống xe, đem hộp thức ăn đưa cho Ngũ Y Y, "Này, em thích ăn điểm tâm, đói bụng thì bổ sung thêm năng lượng"

"Được, tốt." Ngũ Y Y nhận lấy, đang muốn xoay người, mông lại bị bàn tay to của Hoắc Phi Đoạt vỗ một cái, làm cô sợ tới mức trừng to mắt.

Anh anh anh anh anh vậy mà, sờ mông cô!

Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, mắt sáng như ánh sao, môi mỏng khẽ mở, "Nha đầu, đừng quên, thứ bảy tới đi làm."

Thì ra, vỗ mông cô là nói những lời này.

Vẻ mặt Ngũ Y Y phẫn uất, đột nhiên giơ chân lên, đá mông Hoắc Phi Đoạt một cái, mới cười nói, "Tốt, thứ bảy đến, ông chủ!"

Anh sờ tôi một cái, tôi nhất định phải đá anh một cái mới đủ, hừ hừ.

Ngũ Y Y sôi nổi đi vào cổng trường.

A Trung giật mình nhìn anh hai và Ngũ Y Y.

Ông trời a... , nha đầu kia dám đánh anh hai của bọn anh!

Nhưng mà... Dựa vào lực phòng thủ của anh hai, dù thế nào cũng không thể để nha đầu kia làm được?

Mấy chục người cũng công kích anh hai một lúc, cũng không thể đến gần anh hai.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói ------ anh hai cam tâm tình nguyện bị cô vợ nhỏ đá mông!

Mồ hôi, ý nghĩ này có phần sắc.

Mắt Hoắc Phi Đoạt thoáng nụ cười nhàn nhạt. , lên xe.

Khuôn mặt tuyệt mỹ tĩnh lặng, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên mở miệng phân phó, "A Trung."

"Vâng, anh hai?"

A Trung quay đầu, nhìn người đàn ông tuấn tú phía sau.

"Sau này, hai ngày thứ bảy chủ nhật, tất cả để trống, tôi bắt đầu muốn có ngày nghỉ rồi."

"A?" A Trung vạn phần kinh ngạc.

Chưa bao giờ anh hai xem chủ nhật như ngày nghỉ, vậy mà đột nhiên muốn nghỉ ngơi?

"A... , a... , hiểu rõ."

A Trung âm thầm lau mồ hôi.

Hàn Giang ĐÌnh nhìn thấy Ngũ Y Y cầm hộp thức ăn tung tăng đến gần, Ngũ Y Y còn đang chìm suy nghĩ, "Ai nha, một tháng hai vạn, một năm hai mươi bốn vạn, muốn trả hết nợ, vậy cần mười năm a! Má ơi, phải làm người hầu mười năm sao? Quá thảm a!"

Ngũ Y Y cầm lấy tóc mình oán giận.

Ba anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh Hàn Giang Đình tất cả đầu đầy vạch đen.

"Giang Đình, người điên kia chính là hoa hậu giảng đường mà cậu nói sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)