Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 60

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 60
Anh là chồng của em
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người đàn ông đẹp trai trước mắt có nụ cười ôn nhu này quả thật là chồng của cô sao?

Bộ dạng anh ta thật đẹp trai!

Con mắt xinh đẹp như vậy, trong ánh mắt dường như chứa đựng một vũng nước biển nhu hòa.

Ôi trời, mình thật là tốt số, lại có được một ông xã tốt như vậy.

Ngũ Y Y cười với Tiêu Lạc: "Này, Lạc, hai chúng ta kết hôn bao lâu rồi."

"Ách....... Được một năm."

"Chúng ta có con chưa?"

Phù phù! Tiêu Lạc ngã quỵ rồi.

Lau mồ hôi lạnh, cười khổ: "Còn chưa muốn đâu. Thế nào? Em rất muốn nhanh chóng có con sao?"

Ngũ Y Y gãi gãi đầu, ngáp một cái: "Không có, trước tiên em phải hiểu rõ tình huống của mình. Ngộ nhỡ đột nhiên xuất hiện một đứa bé, chạy theo gọi em là mẹ, đây không phải làm em sợ nhảy dựng lên sao?"

Tiêu Lạc nhìn cặp mắt trong suốt mê người của Ngũ Y Y, nhịn không được cười rộ lên: "Vậy xem ra anh dọa em nhảy dựng rồi."

"Hắc hắc, cũng không có, chỉ dọa một chút xíu thôi." Ngũ Y Y nhíu mày hỏi Tiêu Lạc rất chân thành: "Anh thật là chồng em sao?"

Tiêu Lạc sợ run bắn người, đối diện với ánh mắt chân thành của ngũ Y Y, thậm chí hơi chiếm giữ chút hoảng sợ: "Ừ, tất nhiên anh là chồng em rồi. Nếu không sao anh có thể ngây ngốc chờ em tỉnh lại, một mực chăm sóc em?"

"Cũng đúng, em đã xảy ra sự cố, nếu như không phải ông xã, nhất định sẽ ghét bỏ em. Hì hì, sao em có thể gả cho một ông xã đẹp trai như vậy? Em phát hiện em rất có năng lực."

Ngũ Y Y giống như đứa bé, híp mắt cười khanh khách.

Tiêu Lạc hơi cảm động, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng nói: "Năng lực của em vẫn rất lớn, nhớ ngày đó, lần đầu tiên anh gặp em, dĩ nhân là em dùng xe đạp đụng ngã anh."

"Không phải xe đạp! là xe leo núi!"

Ngũ Y Y phản ứng theo bản năng.

"Ách............. Em nhớ sao?" Tiêu Lạc càng hoảng sợ, mở to hai mắt, quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y.

Cô lại có thể nhớ đến cô vốn cưỡi chiếc xe đạp leo núi của mình.

Ngũ Y Y ngây ngẩn cả người, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lắc đầu: "Cái gì cũng không nhớ."

"Vậy vì sao em nói như thế?"

"Xe đạp leo núi sao? Em cũng không biết tại sao lại nói như vậy. Không hề động vào trí nhớ, trực tiếp phun ra. Rốt cuộc có phải xe đạp leo núi không?"

Tiêu Lạc cắn môi, hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười: "Ừ, là xe đạp leo núi. Em có một chiếc xe đạp leo núi. Đột nhiên em từ phía sau vọt tới, dùng xe đụng vào chân anh."

"A! đụng vào chân anh sao? Có làm anh bị thương không?"

"Ha ha, không có, như mà làm em sợ không nhẹ. Lúc đó anh xoay người, nhìn thấy một cô bé vô cùng đáng yêu, nhăn gương mặt nhỏ nhắn, tuy nhiên mình cũng rất đau, trước tiên chạy đến hỏi cậu ta thế nào. Một lúc đó, anh đã yêu em sâu đậm."

Tiêu Lạc nói xong, kìm lòng không được lâm vào trong hồi ức.

Lúc đó bọn họ lại hài hòa, hòa hợp như vậy.

"Vậy, sau đó thì sao? Sau đó thế nào?"

Tiêu Lạc từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn Ngũ Y Y đang tò mò, vuốt ve mái tóc cô: "Sau đó thế nào hả, hai chúng ta cứ như vậy mà yêu nhau, anh quan tâm em, em yêu anh, hai chúng ta vừa thấy đã yêu, thành đôi tình nhân tâm đầu ý hợp. Rồi sau đó, hai chúng ta kết hôn, em là người vợ mà anh yêu nhất."

*****

"Ôi! Thật là lãng mạn! không thể tưởng tượng được chuyện tình lãng mạn như vậy lại xuất hiện trên người em! A? Cha mẹ của chúng ta đâu? bọn họ ở đâu?"

Ngũ Y Y lắc lắc cái đầu nhỏ, cái gì cũng không nghĩ ra được.

"Hai chúng ta đều không có cha mẹ. Chỉ có hai chúng ta thôi."

"A............ Như vậy............."

Ngũ Y Y nhíu chặt chân mày nhỏ, cúi đầu, im lặng trong chốc lát, đột nhiên nắm chặt hai tay Tiêu Lạc, mở to hai mắt, im lặng nhìn Tiêu Lạc: "Nói cách khác, hiện tại, chỉ có hai chúng ta dựa vào nhau thôi sao? Không sao, đây là hạnh phúc rồi! Dù sao, chúng ta có yêu thương lẫn nhau, đúng không?"

Tiêu Lạc run rẩy trong giây lát, lập tức hung hăng gật đầu, ôm chặt Ngũ Y Y vào ngực, nhẹ giọng nỉ non: "Đúng, chúng ta chỉ có đối phương, có yêu thương nhau, vậy là đủ rồi. Anh rất hạnh phúc. Y Y, có em bên cạnh anh, anh vô cùng hạnh phúc."

Ngũ Học Phong thất kinh từ trên lầu chạy xuống, dùng sức chớp chớp hai mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.

Sửng sốt trong giây lát, ông ta tranh thủ nhìn ra ngoài sân.

Không phải đưa nhân viên cấp cao của công ty Hắc Đế đến nhà họ Ngũ chứ?

"Hắc hắc, hắc hắc, tổng giám đốc Hoắc, vì sao ngài có đến hàn xá này vậy?"

Ngũ Học Phong khẩn trương lau chùi mồ hô lạnh, cười cứng nhắc đi đến phòng khách dưới lầu.

Hoắc Phi Đoạt vẫn cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một cổ khí lạnh làm người khác rùng mình: "Ngũ Học Phong, ông có biết con gái nhỏ của ông đã mất tính rồi không?"

"Con gái nhỏ? Ai? Nhân Lệ?"

Ngũ Học Phong bị dọa sợ hãi: "Không đúng, Nhân Lệ ở trong nhà, lúc nãy tôi còn nghe giọng nói con bé mà!"

"Không phải Ngũ Nhân Lệ, là Ngũ Y Y! Thế nào, trong lòng ông, Ngũ Y Y vẫn không phải là con gái của ông sao? Ngũ Y Y nhà ông bị mất tích, ông cũng không biết, ông là cha như thế à?"

Hoắc Phi Đoạt đem lửa giận phát tiết trên người Ngũ Học Phong.

Ngũ Học Phong bị Hoắc Phi Đoạt rống to, rống đến nỗi không dám mở mắt, cả người run rẩy, đứng cũng đứng không yên.

"Y Y.......... . Y Y mất tích? Đây là có chuyện gì?"

Ngũ Học Phong dùng sức chớp chớp mắt: "Không phải tổng giám đốc Hoắc đã nói, để Y Y ở chỗ của ngài, các người lập tức đăng ký kết hôn sao?"

"Vậy ông là cha mà cũng không biết gọi điện thoại cho Y Y hỏi thăm một câu nào sao? Bọn tôi bị mất liên lạc mấy ngày rồi, ông cũng không biết! Thật là cho người ta rất thất vọng! Trên đời này, vì sao lại có người cha như ông? Ông xứng đáng làm cha của cô ấy sao?"

Hoắc Đoạt đứng lên, ngón tay lắc lắc trước mặt Ngũ Học Phong, nếu Ngũ Học Phong thật sự không phải là cha ruột của Ngũ Y Y, anh thật muốn dùng lực, đánh người đàn ông này thành tổ ong vò vẽ.

Tiêu Mai xoa xoa kem dưỡng da tay từ trên lầu đi xuống: "Ai da, rống to cái gì, không phải am thanh trong ti vi quá lớn à? A!"

Lúc Tiêu Mai nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt thì sợ tới mức thét chói tai, suýt chút nữa té ngã trên sàn nhà.

Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, hung hăng trừng mắt với Tiêu Mai, híp mắt lại, hạ lệnh: "A Trung, đem người họ Tiêu này bắt lại cho tôi!"

"A! Vì sao? Không cần phải............ không cần phải bắt tôi!"

Tiêu Mau sợ tới mức té ngã, chạy vào trong phòng trốn tránh.

Thật ra đến bây giờ bà ta cũng không biết tại sao phải trốn, tại sao người ta lại truy đuổi bà ta.

A Trung làm được, giống như con chim ưng nhảy vài bước lên bậc thang, lúc Ngũ Học Phong còn chưa kịp nói thì A Trung đã tóm được Tiêu Mai kéo ra ngoài.

*****

"Hoắc, tổng giám đốc Hoắc, người bên trong làm sao? tại sao phải đối xử tốt với cô ấy?Có gì hiểu lầm, chúng ta nói hết ra.......... . Y Y mất, tôi thật sự không biết, không có liên quan gì đến tôi, tôi không có trách nhiệm, tổng giám đốc Hoắc...."

Hoắc Phi Đoạt tức giận đến sôi gan: "Ngũ Học Phong! Con gái ông cũng mất, mất tích, không tìm được, điều ông lo lắng đầu tiên không phải là cho an nguy của cô ấy, đi hỏi thăm hướng đi của cô ấy mà điều ông nghĩ tới đầu tiên là trốn tránh trách nhiệm của mình, ông sợ người khác sẽ đổ trách nhiệm lên đầu ông! ông còn có lòng người hay không? Ông còn có tính người hay không?"

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin tổng giám đốc Hoắc đừng tức giận, cho tôi thêm một cơ hội nữa, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi."

"Đây không phải là vấn đề thay đổi hay không thay đổi, đây là bản tính! Tình cảm chỉ dành cho một người ông cũng không có! Thật là làm cho người ta đau khổ, làm cho tôi quá thất vọng! Nhưng tôi nói cho ông biết, Ngũ Học Phong, ông đối xử với Y Y như vậy, ông đừng mong có một ngày nào tốt! A Trung, ra lệnh, từ ngày mai trở đi, tất cả các xí nghiệp cắt đứt hợp tác với Ngũ Học Phong! Không cho bất kỳ công ty nào lui tới chỗ ông ta!"

"Vâng, lão đại!"

Ngũ Học Phong hét lên một tiếng, bị dọa sợ hãi ngồi phịch trên mặt đất.

Tiêu Mai bị bắt đến trước mũi chân Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế sa lon, liếc nhìn Tiêu Mai hỏi: "Tiêu Mai, nói cho tôi biết, em trai của bà đã đi đâu?"

"Tôi không biết, làm sao tôi biết tên nghịch tử kia đã đi đâu? Kể từ sau khi nó hủy hôn với Nhân Ái, tôi đã cắt đứt quan hệ với nó, cái tên tiểu tử thúi này, nhất định không nghe lời tôi! Đính hôn với Nhân Ái cho thật tốt, sau này tất cả cổ phần trong tay của nó đều thuộc về cậu ấy, nhưng mà cậu ấy nhất định không chịu nghe, giống như uống phải thuốc mê, hết lần này đến lần khác mê luyến con Ngũ Y Y. Tức chết tôi rồi! Ngài đừng hỏi tôi, tôi không biết cậu ấy đi đâu! yêu chết chết, yêu sống sống!"

Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: "Được, bà mặc kệ anh ta sống hay chết có đúng không? Không sao, anh nhất định sẽ quan tâm đến sự sống chết của bà!"

"A? Anh, anh có ý gì?" Tiêu Mai bị dọa đến nổi mở to hai mắt.

Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhướng mắt nhìn về chỗ khác, cơ thể cao lớn đứng lên, một tay để vào túi, đi ra ngoài rồi nói: "A Trung, đưa Tiêu Mai đi, treo lên cầu lớn bắt qua sông, dùng các phương thức truyền tin đi, hãy nói là cho Tiêu Lạc tám giờ, nếu như anh ta không xuất hiện, chị gái của anh ta sẽ bị cho cá ăn."

"A! không muốn, ông xã, ông xã, anh hãy cứu em, ông xã, cứu em với!"

Tiêu Mai khóc lóc hướng về phía Ngũ Học Phong nhờ ông ta giúp đỡ.

Ngũ Học Phong nằm sấp, ôm lấy chân Hoắc Phi Đoạt, khóc lóc cầu xin: "Tổng giám đốc Hoắc, tôi cầu xin ngài, đừng để công ty tôi đóng cửa, tôi cầu xin ngài thu hồi lại mệnh lệnh đi! tôi sai rồi, từ đầu đến cuối tất cả đều là tôi sai rồi! ngài trừng phạt tôi thế nào cũng được, ngài lột mấy lớp da của tôi cũng được, cầu xin ngài đừng đóng cửa công ty của tôi! hu hu hu, tôi cầu xin ngài, tổng giám đốc Hoắc, nể mặt Y Y, cầu xin ngài tha cho tôi một con đường sống đi, hu hu hu."

Tiêu Mai tức giận dậm chân: "Ngũ Học Phong! ông còn là chồng tôi không? tôi bị người ta đưa đi, ông không giúp tôi, ông không cứu tôi, ông chỉ biết công ty rách nát kia của ông thôi, ông chỉ biết buôn bán tệ mạc của ông! Tôi nhìn thấu ông rồi!

Hoắc Phi Đoạt một cước đá văng Ngũ Học Phong: "Sau này chờ tâm tình tôi tốt rồi hãy nói! hảo hảo tỉnh lại đi, ba vợ."

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt cũng không quay đầu lại.

Tiêu Mai kêu la khóc loạn cũng bị mang đi.

Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ tới mức đứng ngây ngốc trên lầu.

*****

Một màn vừa rồi cả hai người đều thấy được.

Ngũ Nhân Tâm chạy xuống, vội vàng hỏi Ngũ Học Phong: "Ba! Y Y bị bắt cóc sao? không tìm được Y Y sao?"

Ngũ Học Phong ngồi phịch trên sàn nhà, đấm mạnh lên mặt đất khóc lớn: "Công ty của tôi! Tâm huyết cả đời của tôi! không thể đóng cửa! muốn cái mạng già này của tôi, công ty của tôi!"

Vành tai Ngũ Nhân Tâm đỏ bừng, cứng cổ, cắn môi nói: "Chị mới không lo lắng cho con bé chết tiệt kia! Chị mới không lo lắng....... hu hu.... ......."

Nói xong, cô ta cũng khóc.

Ngũ Nhân Lệ ôm Ngũ Nhân Tâm, hai người khóc đến đau đớn thương tâm.

Tiêu Lạc bưng thức ăn có hương vị thơm ngon ngọt ngào cho Ngũ Y Y, đỡ Y Y đến trước bàn ăn.

"Ôi, đây đều là anh làm sao? Tài nấu nướng của anh thật giỏi! Em lợi hại như vậy, tìm được một ông xã hoàn mỹ."

Ngũ Y Y nhìn bốn món ăn một món canh, hoan hô lên.

"Ăn một chút gì đi, mấy hôm nay em không ăn cái gì, nhất định là rất đói."

"Ừ! Anh cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn!"

Ngũ Y Y chăm chỉ gắp thức ăn cho Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc gật đầu, có cảm giác rất ấm áp.

Cơm nước xong, Ngũ Y Y chuẩn bị đi tắm.

Vừa bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo bên ngoài, cửa phòng tắm đã bị mở ra.

"A!" Ngũ Y Y bị dọa sợ hét to một tiếng, vội vàng lấy quần áo che chắn phía trước.

Tiêu Lạc đi vào, nhìn cơ thể trắng noãn của Ngũ Y Y, hỏi: "Anh giúp em tắm được không?"

"Hả? Anh giúp em? Không, không cần! Em tự tắm được rồi, anh đi ra ngoài đi."

Ngũ Y Y lắc đầu như trống bỏi.

"Trước kia đều là anh giúp em tắm, em quên rồi sao?"

Ngũ Y Y hoa mắt choáng váng.

Trời ơi, thì ra mình cởi mở như vậy, thậm chí còn để cho người đàn ông này tắm cho mình............. Ách, không chịu nổi, vừa nghĩ đã cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

"Bây giờ............ em không nhớ về trước đây, em muốn tự mình tắm, xin anh, để em tự tắm có được không?"

Tiêu Lạc mím môi cười: "Bây giờ ngay cả đi tắm cũng muốn anh cõng sao? Buổi tối chúng ta làm chuyện yêu đương thì sao? Chẳng phải là em sẽ càng thêm xấu hổ à?"

"Hả? Ân ái?"

Ngũ Y Y trừng to hai mắt muốn rớt ra.

Sau gáy đổ mồ hôi lạnh.

Không phải chứ, hai người bọn họ còn phải.......... cái gì kia?

"Không, không muốn đây, em, em không có.......... Em, em cảm thấy phải............."

Ngũ Y Y đỏ mặt tía tai, hoảng hốt không thôi.

Tiêu Lạc cười một tiếng: "Vậy cũng được, để tự mình em tắm. Nhưng mà tiết mục buổi tối không thể thay đổi, anh đã chờ đợi mấy ngày rồi, em phải thông cảm cho chồng em, em muốn để chồng em trở thành hòa thượng sao?"

Tiêu Lạc chớp chớp mắt với Ngũ Y Y, đóng cửa đi ra ngoài.

Ngũ Y Y ngồi ngây ngốc tại chỗ.

"A a a, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thật muốn làm cái kia sao? Ai da, tại sao mình khẩn trương như thế, tại sao mình lại sợ như thế? Trời ơi, sắp điên rồi! Có phải mình là một cô gái ngu ngốc nhất trên đời này không? thậm ngay ngay cả việc ân ái với ông xã mà cũng sợ hãi? Trời ơi, vì sao mình cảm thấy xa lạ như vậy?"

Ngũ Y Y đang tắm thì phát điên lên.

Bây giờ trước tiên không nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng lo lắng.

Trước tiên đi tắm trước, tắm rửa sạch sẽ, sẽ không có cảm giác dính dính không thoải mái nữa.

*****

Ngũ Y Y gõ gõ đầu, bước vào trong bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm áp, đùa nghịch bong bóng trên mặt nước.

Đột nhiên!

Trong đầu cô chợt vụt qua một hình ảnh quen thuộc!

Giống như đã từng nhìn thấy!

Giống như.....

Cô ngâm mình trong bồn tắm lớn, nghịch bong bóng, vì sao lại có bóng dáng của một người đàn ông?

Người đàn ông đó có phải là người chồng đã lãng quên?

Tuyệt đối không phải là anh!

Dường như.... có một lớp sương mù che đi hồi ức của cô, khiến cô không nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.

Chỉ là..... cô mơ hồ nhớ ra, anh có một đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Người đó là ai?

Ngũ Y Y dùng sức lắc đầu, hình ảnh lại biến mất đi.

"Chẳng lẽ là ảo giác? Có phải là do sau tai nạn giao thông, mình bắt đầu sinh ra ảo giác rồi?"

Ngũ Y Y gõ gõ đầu, buồn chán.

Tắm xong, Ngũ Y Y mặc quần áo ngủ, mè nheo đi ra ngoài.

"Tại sao lại không sấy tóc? Như vậy rất dễ bị cảm. Đến đây, em ngồi xuống, anh sấy tóc cho em."

Tiêu Lạc nói với cô, ấn Ngũ Y Y ngồi xuống trước bàn trang điểm, cắm máy sấy, đứng ở phía sau sấy tóc cho Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y ngây ngốc nhìn khuôn mặt hai người ở trong gương.

Cô ngồi phía trước, anh tuấn tú đứng phía sau lưng cô, dịu dàng nghiêm túc sấy tóc cho cô.

Ngón tay anh, di chuyển trên tóc cô, động tác rất nhẹ nhàng.

Anh ấy, thật sự là yêu mình sao?

Nếu không, làm gì có người chồng nào tốt như vậy.

"Lạc?"

"Hả?" Tiêu Lạc nhìn vào gương, cười với cô.

"Này..... Tôi đã quên mất anh, thật sự là anh không đau lòng?"

Ngũ Y Y cẩn thận hỏi.

Tiêu Lạc nhìn Ngũ Y Y trong gương, tươi cười, "Không có. Em có thể làm bạn với anh, anh cảm thấy như vậy là đủ, rất hạnh phúc. Mặc kệ đã trải qua những gì, hai chúng ta vẫn luôn bên nhau, điều này là tuyệt vời nhất, có đúng không?"

Ngũ Y Y gật đầu, "Ừ ừ! Anh đối với tôi cũng rất tốt."

"Điều này là đương nhiên, em là người phụ nữ anh yêu nhất."

Tiêu Lạc đi tắm, Ngũ Y Y nằm trên giường, lật tới lật lui tời báo, vẫn nên bỏ qua, phiền chán nắm tóc.

Làm sao bây giờ?

Đợi Tiêu Lạc tắm xong, hai người bọn họ sẽ phải.....

Cái kia sao?

Trời ạ, cô cảm thấy rất xấu hổ đó nha!

Ngũ Y Y ôm ngực mình, hít sâu, lại hít sâu, "Vì sao mình lại căng thẳng như vậy? Người ta đã là chồng của mình mà, đã sớm cùng anh rất nhiều lần, vì sao còn căng thẳng như vậy? Trời ạ, ai tới cứu tôi với? Có lẽ mình không cần căng thẳng như vậy chứ."

Rào rào một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Lạc bước ra ngoài.

Ngũ Y Y giương mắt nhìn, lập tức há mồm trợn mắt.

Dáng người của Tiêu Lạc thật tuyệt nha!

Thắt lưng hẹp, cơ thể hình tam giác, cơ ngực cơ bụng đều tăm tắp.

Thiệt là không thể tưởng tượng được, nhìn Tiêu Lạc hào hoa phong nhã như vậy nhưng lại có dáng người thật nóng bỏng.

Ngũ Y Y không nhịn được hít hít nước mũi.

Toàn thân Tiêu Lạc đều là nước, phía dưới là một chiếc khăn tắm, cứ như vậy đi ra.

Anh đi đến gần Ngũ Y Y một bước, Ngũ Y Y không nhịn được mà nín thở.

"Anh, anh, anh dừng lại đi."

Ngũ Y Y chớp mắt, sợ tới mức nói lắp.

"Tại sao?" Tiêu Lạc buồn cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Ngũ Y Y.

"Này, anh còn chưa sấy tóc đâu!"

"À? Em muốn sấy tóc cho anh sao?"

"Cái gì chứ, người đàn ông kia, tự mình sấy đi!"

Tiêu Lạc cười cười, cũng không thèm cãi lại, đi qua sấy tóc.

Ngũ Y Y nhân cơ hội này dùng sức thở dốc, vỗ ngực.

Trời đất, cô như vậy mà nhìn thấy dáng người của chồng mình lại chảy nước miếng, đúng là không có tiền đồ rồi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)