Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 06

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 06
Chú Hoắc cũng giở trò xấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi tối mơ nhiều ác mộng.

Lúc là chú Hoắc cầm dao găm trong tay, cười với cô, nói, vật nhỏ, nhanh trả tiền đi! không trả tiền được, lập tức đâm cô!

Lúc thì, lại mơ thấy cô chạy rồi chạy, hổn hển chạy trốn, chạy loạn không phương hướng.

Lúc lại, đột nhiên thấy chú Hoắc vẫy tay với cô, sau đó từng cái từng cái cởi quần áo.... .

Thật là hỏng mất thôi.

Mơ thấy bị đuổi bị giết cũng thôi đi, dù sao thiếu tiền của người ta, nhưng vì sao cô lại mơ thấy chú Hoắc cởi quần áo chứ?

"Chẳng lẽ mình đến thời kỳ mộng xuân rồi hả? Bắt đầu phát tình sao? A a a, thật là khổ chết được!"

Ngũ Y Y soi gương đánh răng, gật gù đắc ý.

Nhìn trong gương bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn, Ngũ Y Y nở nụ cười xấu xa.

"Ha ha, mơ thấy chú Hoắc, dáng người cực kỳ nóng bỏng nha.. , ha ha."

Y Y đối với chủ nợ đáng giận kia cảm thấy xấu hổ.

Vì đã đồng ý với Hàn Giang Đình hôm nay sẽ mặc váy, mở ra tủ quần áo, Ngũ Y Y xách ra mấy cái váy ít ỏi, rồi lại buông xuống.

Hôm nay phải đi gặp chú Hoắc, chẳng may người kia trở mặt tại chỗ, muốn đánh cô, cô vẫn là nên mặc quần bò mới dễ chạy trốn.

Ừm, không sai, mặc quần! Thuận tiện chạy!

Ngũ Y Y mặc sơ mi màu đen, phía dưới mặc quần bò màu nhạt, đi xuống lầu.

Ngũ Y Y vào phòng ăn, phát hiện ba chị em Ngũ gia vừa mới ngồi xuống, trước mặt mỗi người là bữa sáng phong phú.

Ngũ Y Y ngồi xuống, cách ba người kia rất xa, nói, "Vú Trương, phiền vú bưng cho tôi bữa sáng."

Ngũ Y Y nhếch miệng cười xấu xa.

Vú Trương vội vội vàng vàng chạy đến, tay còn dính nước, có chút không biết làm sao vội lau lên tạp dề, "Cái kia....... Tứ tiểu thư, hôm nay....... . Chỉ có ba phần ăn sáng. Đại tiểu thư chỉ dặn làm ba phần."

Ngũ Y Y liền biết rõ đầu đuôi, khoát tay áo cho vú Trương đi, xoay mặt, trừng Ngũ Nhân Ái.

"Ngũ Nhân Ái, không muốn cho tôi ăn cơm, cô tạm thời còn chưa có quyền này. Nói cho cùng, tôi dù sao cũng là Tứ tiểu thư."

Ngũ Nhân Ái cười lên khanh khách, "Ai nha, Y Y, chúng tôi nhìn cô đánh nhau sung sức như thế, tưởng cô là người sắt, không cần ăn chứ, ha ha ha."

Ha ha cái gì mà ha ha, cô há to mồm thật khó coi.

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn Ngũ Nhân Lệ.

Ngũ Nhân Ái tao nhã lấy khăn giấy lau miệng, không thèm để ý đến ánh mắt của Ngũ Y Y, "Xấu hổ a Y Y, trước kia cô đều ăn sáng ở ngoài, tôi nghĩ cô không thích ăn cơm ở nhà, cho nên nói vú Trương không cần chuẩn bị phần của cô, nói như thế nào thì cũng tiết kiệm cho gia đình thôi."

Ngũ Nhân Tâm nháy nháy mắt, "Cũng đúng thôi, người khác có đàn ông thương yêu, cô có bản lĩnh thì tiếp tục để cho Hàn Giang Đình tới đón cô đi ăn sáng."

Ngũ Y Y bị chọc tới sắc mặt tái mét, lại không muốn cùng ba con heo kia tiếp tục ầm ĩ, đứng lên, lạnh lùng nói, "Về sau nếu còn thiếu phần ăn của tôi, tôi học nhóc ba, đi tố cáo với ba."

Ngũ Nhân Lệ trừng to mắt, "Các ngươi có nghe không? Cô ta nói cái gì? Cô ta dám kêu em là nhóc ba! Chị cả chị hai, Ngũ Y Y dám đặt biệt danh cho em!"

Ngũ Y Y không phản ứng, nghiêm mặt lạnh lùng chuẩn bị ra ngoài, lại có một giọng nói kêu lại.

"Y Y?"

Ngũ Y Y cứng người, không xoay mặt.

Không quay lại cô cũng biết, đó là giọng nói ôn nhu của Tiêu Lạc.

Ba chị em Ngũ gia đồng thời giật mình nhìn về phía cầu thang, nhìn thấy Tiêu Lạc nhanh chóng đi xuống dưới.

*****

Ngũ Nhân Ái hít sâu một hơi, vẻ mặt căng thẳng, nhịn không được kêu, "Lạc! Dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn thoáng qua Ngũ Nhân Ái đang căng thẳng, lập tức hiểu được cô ta có ý với Tiêu Lạc.

Ngũ Nhân Ái, tốt, không phải cô để ý Tiêu Lạc sao? Tôi càng muốn cướp người trong lòng của cô, cho cô khó chịu đến chết!

Ngũ Y Y nghĩ tới đây, chậm rãi xoay người, nhìn Tiêu Lạc, nhẹ nhàng nói, "Tiêu Lạc, anh kêu tôi có chuyện gì?"

Tiêu Lạc chỉ khẽ gật đầu với Ngũ Nhân Ái, đi vài bước tới trước mặt Ngũ Y Y, lộ ra nụ cười yếu ớt, "Y Y, ăn sáng chưa?"

Ngũ Y Y khẽ bĩu môi, "Không có phần cho tôi, tôi ăn như thế nào được."

Tiêu Lạc sợ run lên.

Đây là lần đầu tiên với anh, Ngũ Y Y biểu hiện thái độ mờ mờ ảo ảo như làm nũng.

Như chỉ là mờ ảo!

Điều này làm tim Tiêu Lạc loạn nhịp, mang theo chút xao động.

Cô gái nhỏ luôn muốn đẩy người ngoài ra xa ngàn dặm, có phải đã không còn bài xích anh không?

Đã xem anh là người nhà rồi hả?

"Vì sao lại không có cơm cho em?"

"Tôi làm sao biết được? Có lẽ là bị gạt ra ngoài thôi? Anh nói xem?" Ngũ Y Y nhún vai.

Theo góc độ nhìn của Tiêu Lạc, vừa hay nhìn thấy khe ngực sâu bên trong!

Cực kỳ mê người!

Cực kỳ quyến rũ!

Tiêu Lạc như muốn ngừng thở, ánh mắt nóng lên.

Không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ gầy này, bộ phận quan trọng lại phát triển được như vậy...... No đủ!

"Khụ khụ......" Tiêu Lạc xấu hổ ho khan hai tiếng, đưa tay, ôm vai Ngũ Y Y, dẫn cô vào nhà ăn, mạnh mẽ ấn cô ngồi lên ghế.

"Y Y, em chờ một chút, một phút thôi, tôi đem thức ăn làm sẵn tối qua hâm lại, em liền có thể ăn."

Ngũ Nhân Lệ giật mình hỏi, "Lạc, anh biết nấu ăn?"

Tiêu Lạc mở tủ lạnh, thông thạo tìm thấy cà mèn, "Đúng vậy a, lúc còn học ở nước ngoài đã biết nấu ăn rồi."

Ngũ Y Y không nói gì, chỉ nhàn nhạ nhìn trộm Ngũ Nhân Ái.

Quả nhiên, ánh mắt tràn đầy tình cảm của Ngũ Nhân Ái luôn dõi theo Tiêu Lạc, môi mím chặt làm cô ta lộ ra vẻ lo lắng và ghen tị.

Cô bé lớn Ngũ gia, thì ra chỗ yếu của cô là người đàn ông này.

Tốt, tôi sẽ làm cô nổi giận, nhìn cô còn đối nghịch với tôi hay không?

Ngũ Y Y cao giọng, "Tôi nói này, cơm hâm lại rất khó ăn, tôi không muốn ăn."

Tiêu Lạc trong phòng bếp hướng cô cười, "Yên tâm đi, đây là sở trường của tôi, nói chung chính là nấu cơm rất ngon. Bảo đảm đầu lưỡi của em được thỏa mãn."

Tiêu Lạc dịu dàng nói với Ngũ Y Y, trực tiếp kích thích Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, mà Ngũ Y Y giống như không nhìn thấy, một tay chống cằm, nhìn hướng phòng bếp.

Cái đồ đê tiện, am hiểu việc dụ dỗ đàn ông như vây?

Thật muốn đem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia bôi xấu!

Bất đồng, Tiêu Lạc liền bưng cơm nóng hổi đặt trước mặt Ngũ Y Y, "Ăn đi, nếm thử tay nghề của tôi, bạn học Ngũ Y Y, xin chỉ bảo nhiều hơn! Ha ha ha."

Dường như, ba chị em Ngũ gia không có mặt ở đây, bị xem như không khí.

Ngũ Nhân Ái nghiến răng kèn kẹt.

Ngũ Y Y nếm thử một miếng, chậm rãi nhai nuốt, chậm rãi thưởng thức.

Tiêu Lạc nhìn vẻ thăm dò, hồi hộp quan sát vẻ mặt Ngũ Y Y, "Hương vị như thế nào?"

Ngũ Y Y nuốt thức ăn, hướng Tiêu Lạc nhe răng cười, giống như mèo con đáng yêu, "Ừm.... Ăn mới một chút, còn chưa cảm nhận được gì."

*****

Biểu tình hồn nhiên của Ngũ Y Y làm đáy lòng Tiêu Lạc như bị điện giật trở nên mềm mại, "Vật nhỏ, em trêu tôi sao. Nhanh ăn đi, không sẽ muộn giờ học đấy. Còn nữa, về sau phải ăn sáng đúng bữa, nếu không thân thể sẽ không tốt."

Ngũ Nhân Tâm nhìn chị cả đang tức giận, lại nhìn Ngũ Y Y kiêu ngạo, rất giận, oán trách Tiêu Lạc, "Lạc, anh sao lại như vậy, cũng không để ý đến mấy người chúng tôi, chỉ để ý Y Y."

Tiêu Lạc thần tốc liếc mắt qua một cái, "Ba người các cô không phải đã ăn rồi sao?" Sau đó tiếp tục nhìn Ngũ Y Y ăn từng ngụm từng ngụm, không lạnh không nòng thốt lên một câu, "Đúng không, Nhân Ái?"

Ngũ Nhân Ái bị hỏi đến, hoảng sợ làm toàn thân run rẩy.

Xem ra....... Vừa rồi ba người các cô cố ý làm khó Y Y, đã bị Tiêu Lạc thấy được.

Anh cố ý làm chỗ dựa cho Ngũ Y Y, là muốn ba người các cô khó chịu.

Ngũ Nhân Ái cắn môi, sau một lúc lâu mới yếu ớt hừ một tiếng nói, "Về sau...... sẽ không như thế......."

Đáy lòng, càng thêm hận Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y ăn ngấu nghiến.

Hô hô, có thể nhìn vẻ mặt Ngũ Nhân Ái tức giận muốn chết, thật làm tâm trạng thoải mái ăn uống ngon miệng.

"Này, coi chừng nghẹn, uống chút sữa đậu nành đi."

Tiêu Lạc đưa sữa đậu nành cho Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y ăn quá nhanh, nấc cục, nhanh chóng nhận lấy ly sữa đậu nành, ừng ực uống vài ngụm, mẹ ơi, thiếu chút nữa nghẹn chết.

Ngũ Nhân Tâm nói lớn, "Thật giống ăn mày! Ăn như vậy, thể diện gia đình mình đều bị vứt hết!"

Ngũ Nhân Lệ cũng hùa theo nói, "Đúng vậy, đâu giống như một tiểu thư có giáo dục? Ra ngoài không cần nóichúng ta là người một nhà, quá dọa người rồi."

Ngũ Y Y cười lạnh nói, "Yên tâm, tôi còn sợ các cô nói biết tôi đấy chứ!"

Ngũ Nhân Ái đơn giản không mở miệng, chỉ là luôn nhìn sắc mặt Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc rốt cuộc nhìn không được lên tiếng giúp Ngũ Y Y, "Tôi ngược lại cảm thấy, cái gọi là gia quy của gia tộc lớn cực kỳ dối trá, giống như Y Y ăn cơm như vậy mới thật sự đáng yêu."

Ngũ Nhân Ái hung hăng nắm chặt khăn tay.

Ngũ Y Y không nhận thấy tình hình thực tế của Tiêu Lạc, vụt đứng dậy. Không thể tiếp tục ở lại chỗ này, ăn bữa sáng cũng có thể đau dạ dày.

"Ai nha, ngủ rất ngon, dậy muộn rồi, thật xấu hổ." Tiêu Mai văn eo bẻ cổ, từ lầu đi xuống.

Ba chị em Ngũ gia vôi vã đứng dậy, trên mặt tươi cười chào hỏi.

"Dì Mai, dì không cần dậy sớm như vậy."

"Buổi sáng tốt lành, dì Mai."

"Dì Mai, sớm."

Tiêu Mai cười tít mắt gật đầu, "Sớm, mọi người sớm a."

Nhìn về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y chỉ hướng dì gật đầu nhẹ nhàng, lập tức ra ngoài.

Tiêu Mai nhìn bóng dáng nhỏ bé không chịu khuất phục của Ngũ Y Y, nhìn không được chợt ngẩn người.

"Dì Mai, dì xem Y Y, rõ ràng là không lễ phép với dì." Ngũ Nhân Lệ đi đến trước mặt Tiêu Mai, hướng theo bóng lưng Ngũ Y Y bịu môi.

Ngũ Nhân Tâm cũng đi qua thêm mắm dặm muối, "Nào chỉ không lễ phép, rõ ràng còn không lương thiện gì! Con nói với dì Mai nha, Y Y không tốt đẹp gì đâu. Dì nên đề phòng cô ta một chút."

Ngũ Nhân Ái nhìn lướt qua Tiêu Lạc, nói, "Tốt tốt, không cần nói linh tinh, đều chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị đi học."

"Chị, Y Y không phức tạp như vậy, cô ấy có chút trẻ con, từ từ sẽ tốt thôi."

*****

Tiêu Mai xé miệng dưới, chu môi, "Ba đứa trẻ kia cũng rất tốt, làm sao mà con bé kia lại như vậy? Kỳ cục"

Tiêu Lạc còn muốn khuyên gì đó nhưng Tiêu Mai đã bỏ đi lên lầu.

Tiêu Lạc khẽ thở dài một tiếng.

Ngũ Y Y hiên ngang mạnh mẽ cưỡi xe đạp tới trường, vừa bước một chân vào cổng trường đã bị người khác chặn đường.

"Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua đường này, lưu lại tiền mãi lộ" Hàn Giang Đình dang hai tay lưu manh chặn trước mặt Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y tức đến nỗi xạm mặt lại, "Làm ơn không cần sớm như vậy liền cho mọi người biết cậu là thằng ngốc! Nhàm chán"

Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Y Y mặc trên người một cái áo T-shirt, mắt híp lại, nói, "Mình nói cậu..... cậu là cố ý? Không phải tối qua nói là hôm nay mặc váy sao? Mình cùng mấy học trưởng khác ở bên ngoài chờ cậu muốn điền rồi"

Ngũ Y Y không thèm để ý đánh tay Hàn Giang Đình, "Mình như vậy không thể gặp người hả? Mình như vậy không phải là con gái sao? Mình cho cậu biết họ Hàn kia, chỉ vì cậu muốn làm thân được nhiều người không mặt mũi dám bán rẻ mình như vậy, mình không tính sổ với cậu là nể mặt lắm rồi. Cậu còn ở đó oán thán, mình không đi gặp tên học trưởng Háo Sắc kia nữa"

Hàn Giang Đình không có khí chất, cợt nhã, rất nịnh bợ ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y, "Lão đại ngài bớt giận, bớt giận a. Là tiểu nhân đắc tội với ngài, ngài đem tiểu nhân làm một cái rắm, thả đi"

Hi hi.... Ngũ Y Y bị chọc cười một cái.

Có một tri âm tri kỉ ở bên người, thật tốt. Tối thiểu, nàng cũng không cảm thấy cô đơn vô dụng như vậy nữa.

"Cậu biết không Y Y, cậu trở thành tiêu điểm rối nha. Kỳ này trên mặt báo đều là hình của cậu, nào là hoa hậu gương mặt, hoa hậu bóng lưng, hoa hậu..."

"Rắc rối" Ngũ Y Y phẫn uất nói.

Đám kí giả trong trường học chẳng khác gì chim sẻ lúc nào cũng thích moi chuyện của người khác.

không làm phiền người khác bọn họ sẽ ốm đi sao?

đúng là phiền chết người.

"Cậu mau đi tìm mấy tờ báo kia xé đi"

"Ai nha, xé cái gì, cậu vốn là hoa khôi xinh đẹp nhất trường mà, nên để cho bọn họ biết Ngũ Y Y là ai chứ?"

Ngũ Y Y cười gằn, "Buổi chiều không phải cậu phải đi gặp mấy học trưởng kia sao.... Hừ Hừ, mình không đi"

Hàn Giang Đình mặt xanh như tàu lá chuối, "Mình đi! Mình lập tức đi xé những thứ tạp chí viết lung tung kia! Mình lập tức xé ngay"

Ngũ Y Y sờ sờ đầu Hàn Giang Đình, " Ngoan"

Hàn Giang Đình tức giận trợn mắt một cái.

Sắp hết tiết cuối cùng, mọi người ai cũng đều nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Cao nhất là Bản Gia Minh, thế nhưng có thể chống mặt ngủ không nhúc nhích rất giống như đang nghe giảng.

Ngũ Y Y nhanh chóng chép bài, đột nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra, thầy giáo giật nảy mình, chưa bao giờ quản việc dạy học vậy mà hiệu trưởng lại xuất hiện ở đây.

"A, hiệu trưởng, sao thầy lại tới đây?"

Thầy giáo cường nịnh nọt nói.

toàn thể học sinh choáng váng.

chỉ có một nam sinh vô tri vô giác, như cũ đánh tiếng gáy nhẹ nhàng.

Hiệu trưởng trên mặt mang mấy phần lúng túng, mấy phần khẩn trương, lại giống như là hốt hoảng.

"Ờ... Tôi có chuyện muốn nói với một học sinh trong lớp"

Hiệu trưởng nghiêm túc nói với thầy giáo.

"A, vậy xin mời, thầy muốn tìm trò nào a?"

A, vì sao, hiệu trưởng đứng đầu trường lại đi tìm học sinh, chẳng lẽ là tìm tiểu tình nhân? Cái này không được? Không phải định tiến hành chuyện mờ ám gì tại phòng làm việc chứ?

"Ngũ Y Y! Trò nào là Ngũ Y Y?"

*****

Hả? Ngũ Y Y sửng sốt, chắc là lỗ tai mình lão hóa rồi, có thể mình nghe lầm, hình như hiệu trưởng đang gọi mình.

Ngũ Y Y không có nhúc nhích, cô đang suy nghĩ, có thể là gọi một học sinh khác có tên giống mình đi?

Thầy hiệu trưởng bắt đầu lau mồ hôi rồi, "Học trò Ngũ Y Y! Làm phiền trò, mời theo ta một chuyến"

Thầy giáo đứng trên bục phiền não, bất đắc dĩ dùng giọng bình thường hay mắng học trò hét lên, "Ngũ Y Y! Là thầy hiệu trưởng đang gọi trò đó! Trò còn không đi theo"

Thầy hiệu trưởng lập tức đánh ngay tay thầy giáo một cái, trên trán đầy mồ hôi, "Từ từ nói, từ từ nói. Chúng ta là thầy giáo cần phải giữ thái độ hòa hợp với hoc trò, làm bằng hữu với học trò"

Thầy giáo một đầu choáng váng, một lúc nhất thời không thể tiếp nhận.

Mẹ a, thầy hiệu trưởng hôm nay bị làm sao vậy, này không giống với tác phong cọp chúa như bình thường a.

Ngũ Y Y nghi ngờ đứng lên, "Là tìm mình thật sao?"

Hiều trưởng thấy Ngũ Y Y, lập tức vui vẻ ra mặt, vô cùng dịu dàng ngoắc cô, "Học trò Ngũ Y Y, mời theo ta ra ngoài, ha ha ha, có một chút chuyện nhỏ muốn nói với trò. Chậm một chút, chậm một chút, coi chừng bậc thang"

Không bình thường, Ngũ Y Y khiếp sợ, thầy giáo kinh hãi, tất cả học trò trong lớp đều kinh hãi.

Thầy hiệu trưởng lúc nào thì dịu dàng như thế hả?

Chỉ là, bình thường giống hung hãn, tự nhiên lại dịu dàng, thật quá dọa người rồi, giọng điệu này, thật là nổi da gà a.

Ngũ Y Y nghi ngờ đi theo thầy hiệu trưỡng ra ngoài, "Thầy Hiệu trưởng, thầy tìm trò có việc gì sao?"

"Không có việc gì, không có việc gì" Thầy hiệu trưởng một mặt hoảng sợ nói, một mặt vội vàng đi.

Ngũ Y Y không biết làm sao, chỉ đành phải đi theo Ngô hiệu trưởng.

"Thầy hiệu trưởng, thầy có việc gì sao?"

Đây là đi nơi nào a? Không phải là........ Gọi mình đến giao công việc, sau đó.....

Ngũ Y Y rụt cổ một cái. Ghê tởm.

Cho đến khi xuống lầu dưới, thầy hiệu trưởng mới dùng sức cười nói, "Học trò Y Y, trò là vinh quang của trường chúng ta, về sau này trò có thể tự do thời gian học tập, ta sẽ nói lại với thầy giáo của trò, học phần cũng không cho khấu trừ"

Ngũ Y Y khiếp sợ.

Trường đại học này nổi danh nghiêm khắc, không được đến trễ, không được về sớm, cuộc thi rất quan trọng, đều muốn cài học phần. (Chỗ này ta không hiểu, các nàng thông cảm ;))

Học phần khó muốn chết người, muốn lấy bằng không phải dễ.

Thế mà...đối với nàng lại rộng lượng như vậy a.

"Thầy hiệu trưởng, thầy không sao chứ? Trò có cảm giác, thầy đang đùa giỡn trò a"

Thật ra thì nàng hoài nghi thầy hiệu trường đang bị quỷ ám a.

"Ngũ Y Y, bên này, có người tìm trò" Thầy hiệu trưởng đứng phía trướng chỉ tay, ông ta hướng xe hơi gật đầu một cái, hết sức nhún nhường, sau đó liền rút lui.

Ngũ Y Y nghi ngờ xoay mặt xe, đầu tiên, thấy được ba chiếc xe.

Ba chiếc xe!

Mấu chốt là, đều là xe sang trọng!

Maybach!

Xe này rất đắc, cô và Hàn Giang Đình đã từng thấy trên tạp chí.

Ba chiếc xe này tới tìm mình sao?

Ngũ Y Y liếc mắt nhìn.

Rắc!

Cửa xe mờ ra, một đôi giày da sáng bóng bước ra ngoài, sau đó là một đôi chân thon dài, Ngũ Y Y nhìn lên phía trên, tiếp theo liền âm thầm gật đầu than thở, người này mông thật không tệ, đầy đặn, bền chắc, cũng còn rất cứng rắn a.

Chậm!

Mình lại đang hoa si rồi sao?

Ngũ Y Y lắc lắc đầu, sau đó liền thấy khuôn mặt của người đứng cạnh chiếc xe kia!

"Hoắc đại thúc?" Ngũ Y Y mắt đều muôn lòi ra ngoài.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, Hoắc Phi Đoạt lại mò đến trường tìm nàng.

Ngũ Y Y há hốc miệng, ngập ngừng, " Hoắc đại thúc, ngài tới trường làm gì?Là có chuyện gì sao? Cùng trường chúng tôi có hợp tác hạng mục gì sao?"

*****

Ngũ Y Y gãi gãi đầu, nhìn Hoắc Phi Đoạt có chút khác lạ.

Hôm nay, Hoắc Phi Đoạt không có đeo kính mát, anh cứ như vậy dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Ngũ Y Y bị anh nhìn như vậy, không tự chủ rùng mình một cái.

Mẹ ơi, thế nào bị Hoắc Phi Đoạt nhìn như vậy, giống như là bị lột sạch y phục một dạng vậy. Ánh mắt của anh có chứa năng nhìn xuyên thấu sao?

Ngũ Y Y đi tới trước mặt Hoắc Phi Đoạt, ngẩng mặt nhìn anh.

Đáng chết, người này giàu như vậy, dáng dấp khuynh thành như vậy, thân là nữ như cô, cũng ghen tị muốn chết.

"Hoắc đại thúc, ngài đến đây có chuyện gì sao?"

Hoắc Phi Đoạt quan sát Ngũ Y Y một chút.

Áo T-shirt bình thường, quần jeans, căn bản ra ngoài đường ai ai cũng mặc như vậy, nhưng tại sao mặc trên người tiểu nha đầu này lại mang đầy phong vị như vậy?(cái này gọi là trong mắt người yêu đều là Tây thi anh à)

Eo nhỏ, ngực đầy đặn, tóc tùy ý cột đuôi ngựa, có thể là không chịu chăm chuốt nên có chút xốc xếch.

Chỉ là, đầu tóc có chút rồi này, xem ra vẫn còn có một loại hấp dẫn khó tả.

Rất hợp với nha đầu quật cường này, đúng là khiến cho người khác si mê.

"Tôi nhất định có việc mới phải tới đây sao?"

Con người xinh đẹp cơ hồ có thể đem người hút vào nhìn cô.

Ngũ Y Y muốn phát điên, "Ngài hắc bạch đều ăn sạch như vậy, như vậy mà không bận sao, Hắc bang chủ"

Nêu người khác trước mặt anh xưng anh "Hắc bang thủ lĩnh", anh đã sớm trở mặt rồi.

"Qủa thật rất bận"

"Vậy ngài còn có tâm tình chạy đến trường học thăm quan?"

"Ha? Tôi đi dạo? Em thấy tôi là muốn đi dạo sao?"

"Vậy ngài tới làm chi?"

"Đón em"

Hả? Ngũ Y Y ngơ ngẩn

"Đón tôi?"

"Chẳng lẽ em đã quên, tối qua chúng ta đã nói rồi mà, trưa hôm nay gặp mắt nói chuyện"

Một mảnh lá cây nhẹ nhàng bay bay xuống, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng vun tay, hai ngón tay thoải mái kẹp chiếc lá vốn sẽ phải rới trên đầu Ngũ Y Y, vứt trên mắt đất.

Cũng không ảnh hướng chút nào đến cuộc nói chuyện.

Ngũ Y Y đen mặt, " Tôi nói Hoắc đại thúc, lão ngài yên tâm, ngài một tay che trời, tôi nào dám trốn tránh, ngài không cũng không cần đặc biệt đích thân đến đón như vậy"

Cô quả thật mở miệng là cứ một tiếng Hoắc đại thúc ra phun a.

Hoắc Phi Đoạt đanh mặt, lạnh giọng nói, "Buổi trưa tôi rất bận, cũng không phải đặt biệt đến đón em, chỉ là thuận đường thôi. Lên xe đi"

A Trung mở cửa xe da mặt run lên.

Từ thành Bắc đặc biệt chạy đến thành Nam, lãng phì nửa tiếng đồng hồ, như vậy mà gọi là không đặc biệt sao?

Mà lúc nào thì lão đại nói chuyện như vậy.... Uyển chuyển rồi.

Ngũ Y Y thở dài, bất đắc dĩ, ai biểu mình thiếu tiền người ta chứ, phải nghe mệnh trời a.

Ngũ Y Y lên xe.

Để cho cô không thể trốn, Hoắc Phi Đoạt liền ngồi hàng sau, tiện thể hưởng một chút phúc lợi.

Nhất thời trên người Hoắc Phi Đoạt truyền đến một mùi hương rất nhạt, một nmùi thơm nam tính thuộc về anh.

Không biết sao Ngũ Y Y chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, có chút không khỏi tim đập nhanh mấy nhịp, cô nhịn được được quay đầu nhìn ra bên ngoài

Chiếc Maybach xa xỉ vững vàng chạy.

Ngũ Y Y không nhịn được than thở, "Không hổ là Maybach a, ngồi lên thật thoải mái. Ghế bọc bằng da, chổ để chân cùng rất thoải mái"

A Trung ngồi ở vị trí kế tài xế thiếu chút nữa là bật cười.

Hoắc Phi Đoạt giọng mang đầy sủng ái, "Thích xe này? Vậy sau này có chuyện gì liến phái xe này đến đón em"

Ngũ Y Y bận quan sát chiếc Maybach, căn bản không nghe Hoắc Phi Đoạt nói gì, lung tung đáp, "Ừ a, xe vô cùng tốt, xem qua trên tạp chí, nghe nói rất quý"

*****

Đột nhiên, xe thắng gấp một phát.

"Cẩn thận!" Hoắc Phi Đoạt nhanh tay vươn tay ra ôm Ngũ Y Y đang bị mất thăng bằng nhào tới trước.

A Trung mắng, "Tên lái xe này muốn chết sao, chạy nhanh như vậy. Lão đại, ngài không sao chứ?"

Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y nhàn nhạt nói, "Không có việc gì. Tiếp tục đi"

"Vâng"

Ngũ Y Y hoảng hồn, ngẩng đầu lên, liền bị giật mình.

Hoắc Phi Đoạt vừa vặn cách cô không tới 2 cetimet đang nhìn cô chăm chú.

Mầu chốt, là bờ môi anh đang để rất gần, nhìn giống như là hai người đang hôn nhau vậy.

Ngũ Y Y nhìn con ngươi tĩnh mịch của Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt yết hầu trợt một cái.... đột nhiên cô ngây người.

Hoắc Phi Đoạt mặt không thay đổi, Ngũ Y Y mặt đỏ ửng lên

Thật đáng chết, cái tư thế này, đang chống đỡ lông ngực của hắn, , xe có hkhuynh hướng chạy nhanh nên lông ngực của cô cũng phập hpo6ng2 lên xuống theo

Một cổ khí nóng xông thẳng lên não

Lý trí xém nữa bị đánh bay mất.

Hoắc Phi Đoạt vội vàng buông Ngũ Y Y ra, nói, "Cái gì kia, em nên buột dây an toàn "

Ngũ Y Y cũng không biết trá tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy, gấp gáp nói, "Tự tôi làm được....."

Hoắc Phi Đoạt muốn cài dây nịt an toàn cho cô, nhưng ai đó lại không chịu, loay hoay một hồi, cũng không biết làm sao, bàn tay đang định giúp cô cài lại đột nhiên liền ngây ngốc để lên ngực của cô

Hả?!

Hoắc Phi Đoạt con người trở nên sâu thẳm, lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng bỏng.

Theo bản năng xoa nhẹ xuống.

"A" Ngũ Y Y hét to một tiếng, ba chân bốn cẳng đem tay Hoắc Phi Đoạt đẩy ra

"Bại hoại! Đại thúc, ngài dám làm như vậy coi chừng tôi đó"

Ngũ Y Y khuôn mặt đỏ bừng, uốn éo thân thể, quay lừng về phía Hoắc Phi Đoạt.

Môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong quyến rũ, khí nóng phun tại vành tai Ngũ Y Y, âm thanh dụ hoặc, "Có sao? Tôi đối với em làm có làm việc xấu sao?"

Dĩ nhiên, có!

Mới vừa rồi không phải anh dùng móng vuốt lông của mình sàm sỡ cô sao?(đại thúc đã thành công hưởng lợi từ chị Y Y rồi)

Lại nghĩ!

Ngũ Y Y xấu hổ nói, "Tôi tôn trọng ngài là trưởng bối, không cần phải làm hành hộng mất hình tượng như vậy?"

Hoắc Phi Đoạt bị hai chữ "Trưởng bối" làm tức giận, lạnh mặt nói, "Tôi không phải là trưởng bối. Tôi mới hai mươi sáu tuổi, không phải là trưởng bối của em"

Ngũ Y Y phồng má, "Lớn hơn tôi tám tuổi mà không phải là trưởng bối, tám tuổi chính là đại trưởng bối"

"Chỉ là tám tuổi, không phaỉ là trưởng bối"

"Dạ trưởng bối"

Hoắc Phi Đoạt cứng rắn nói, "Tóm lại, tôi không thể là trưởng bối của em"

Ngũ Y Y hết ý kiến.

Thân là đại ca xã hội đen mà tùy hứng như vậy sao?

Khoan, hình như bị lạc chủ đề rồi, không phải là nên truy cứu hành động thất lễ vừa rồi sao?

A Trung ngồi phía trước gắt gao cắn môi, nén cười cơ hồ nội tạng muốn vỡ vụn.

Đi theo lão đại nhiều năm như vậy, anh luôn thuộc dạng không phải dễ cười đùa, rất kiệm lời, chứ đứng nói chi là đùa giỡn.... Hey, không ngờ lão đại trước mặt Ngũ Y Y lại lộ ra bộ mặt như vậy

Lão đại cũng có mặt khả ái như vậy a.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên hỏi, " Cái đó Hàn Giang Đình...."

"Hả? Hàn Giang Đình thế nào?", Ngũ Y Y còn tưởng Hàn Giang Đình phát cuồng đả động tới Hoắc Phi Đoạt, nếu đúng vậy thật là tên ngu ngốc mà.

Ngũ Y Y xoay mặt xem Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt nhìn Ngũ Y Y, trầm ngâm hỏi, "Hàn Giang Đình là bạn trai của em?"

"Gì? Nói bậy cái gì a!" Ngũ Y Y theo bản năng nói, "Tên ngu ngốc kia sao có thể làm bạn trai của tôi a? Làm ơn, nếu tôi có muốn tìm một người bạn trai, cũng phải là mạnh mẽ đáng tin, tên đó một chút đáng tin cũng không có nha! Hàn Giang Đình, tên đó có mà bị hắn làm cho tức chết thì có"

*****

Hoắc Phi Đoạt nhìn thẳng vào mắt Ngũ Y Y, "Cậu ta tốt với em như vậy, làm sao có thể không phải là bạn trai của em?"

Ngũ Y Y không nghe được vị chua trong ngữ điệu của chú Hoắc.

"Tần Cối còn có ba người bạn tốt! Tôi sao lại không thể có một người bạn thân chứ? hàn Giang Đình, là người anh em tốt của tôi. Chỉ vậy thôi! Ngàn vạn đừng ghép đôi bậy bạ, tên kia xinh đẹp phong lưu như vậy, vị mấy người bạn gái của cậu ta nghe được lời này, coi chừng bị các cô ấy ăn tươi nuốt sống."

Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, đưa tay nhéo nhéo mặt Ngũ Y Y, động tác vô cùng thân mật, "Cái này tốt."

Ngũ Y Y không thích, nghiêng mặt qua một bên, mắt trừng Hoắc Phi Đoạt, "Chú có ý gì? Chú không phải thích tôi đó chứ?"

Ngũ Y Y biểu tình "rơi vào trong tay tôi chờ xem".

Hoắc Phi Đoạt dời đi tầm mắt, lạnh lùng nói, "Em cho là có khả năng này sao?"

Ngũ Y Y cẩn thận suy nghĩ lại, sâu sắc tự hiểu gật đầu, "Quả thật không thể có chuyện đó. Chú Hoắc, nhất định là chú muốn trêu tôi, chú chính là muốn làm khẩu vị tôi kém đi, ăn trưa không trôi phải không?"

Hoắc Phi Đoạt không nói gì thêm, chỉ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Đây chính là chủ nợ!

Cô chính là nợ người ta hơn hai trăm vạn a!

Không ninh bợ tốt, giống như cực kỳ ngốc.

Vì vậy Ngũ Y Y dựa sát lại, móng vuốt nhỏ vô ý đặt trên đùi Hoắc Phi Đoạt, ngốc nghếch nhìn theo Hoắc Phi Đoạt ra ngoài cửa sổ, "Nhìn cái gì vậy, có gì đẹp, tôi cũng nhìn thử."

Hoắc Phi Đoạt híp híp đôi mắt, hơi cúi đầu đánh giá móng vuốt nhỏ đang đặt trên chân mình.

"Oa? Cái gì rung vậy?" Ngũ Y Y vung móng vuốt nhỏ lên, mò mẫn qua lại trên đùi Hoắc Phi Đoạt.

Vừa rồi cảm giác chỗ này có cái gì đó rung rung.

Mặt Hoắc Phi Đoạt đột nhiên biến sắc, hô hấp trầm xuống, bàn tay to lớn đè bàn tay nhỏ của cô lại, "Đừng có lộn xộn..."

Cái vật nhỏ không biết sống chết này! Vừa rồi cô đang làm cái gì? Móng vuốt ngắn qua lại trên chân anh.... vuốt ve.

"Chú Hoắc, chỗ này của chú tại sao lại rung rung vậy? Là điện thoại sao?"

Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, móc điện thoại di động ra, Ngũ Y Y mở lớn mắt lại gần xem thử, kêu lên sợ hãi, "Trời ạ, chú có tới 43 cuộc gọi nhỡ!"

Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, đem Ngũ Y Y đẩy ra xa một chút, mở điện thoại ra xem.

Người đứng đầu xã hội đen lại giàu có thật không dễ lấy lòng a, người ta cũng đã ghét bỏ cô, ai, chẳng khác nào mặt nóng áp cái mông lạnh.

Đi tới một khách sạn cao cấp, khung cảnh yên tĩnh, người ra vào thưa thớt.

Ngũ Y Y thầm nghĩ, quả nhiên là người có tiền nha, chỗ ăn cơm cũng khác người như vậy.

Đã bao hết sao? Vì sao nhìn không thấy người khách nào?

"Oa? Đây là con vẹt sao?" Vừa vào cửa, Ngũ Y Y liền nhìn thấy một con chim, cô vui vẻ chạy đến cạnh cái lồng, đùa với con chim bên trong, " Này, mi tên là gì? Mi có thể nói tiếng người sao? Nói xin chào cho ta nghe nào!"

Hoắc Phi Đoạt đứng sau lưng Ngũ Y Y, lặng lẽ nở nụ cười.

Kết quả, con vẹt kia vô cùng vênh váo, lười biếng liếc nhìn Ngũ Y Y một cái, một chữ cũng không nói.

"Này, thì ra mi là con chim câm điếc nha, không biết nói chuyện, mi bị nhốt trong lồng cũng không tồi đâu, con chim ngốc."

A Trung đầu đầy vạch đen, vài lần muốn tới ngăn Ngũ Y Y lại, bị ánh mắt của Hoắc Phi Đoạt ngăn cản.

Hiển nhiên, Hoắc Phi Đoạt không nghĩ tới chuyện quản Ngũ Y Y.

Trong lồng con chim có chút tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, vẫn không lên tiếng.

*****

Ngũ Y Y lắc lắc cái lồng chim, "Nói chuyện đi, sao không nói! Nói một câu cho chị nghe chút thôi! Nhanh lên!"

Con vẹt đáng thương trong lồng xem chừng đứng không yên, vỗ cánh đáng thương nhìn người sau lưng Ngũ Y Y là Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt ngoảnh mặt làm ngơ. Tùy ý để cô gái nhỏ làm loạn gây họa.

Cuối cùng, con vẹt kia bất đắc dĩ, há mồm nói câu, "Xin chào! Xin chào!"

Ngũ Y Y lúc này mới nở nụ cười, dừng lắc cái lồng, "Ai nha, thế mới ngoan chứ, chim ngoan mới có kê ăn."

Ngũ Y Y cong môi lên tới gần, con chim vô cùng hoảng sợ núp vào tổ chim bên cạnh.

Quản lý nhà hàng mở lớn mắt, nói với A Trung, "Anh Trung! Người này thật to gan, dám bắt nạt chim của anh hai?"

Đây là con chim Hoắc Phi Đoạt nuôi, bình thường tác oai tác quái, cho nó ăn không vừa miệng, nó cũng không vui. Lần trước có người xui xẻo không cẩn thận đụng vào lồng, chỉ đụng nhẹ một cái, anh hai liền tức giận, sai người dạy dỗ cái tên không có mắt kia một trận.

Hôm nay... Con chim này đã bị bắt nạt gần chết, anh hai lại để sống chết mặc bay?

Đoán chừng con chim quen được sủng ái kia, đang trốn trong tổ mà khóc.

A Trung nở nụ cười nói, "Nhớ kỹ cô nhóc này, về sau ánh mắt nhìn xa một chút, đừng nên đắc tội."

Quản lý thông suốt, ra sức gật đầu.

Lại nói Cố Tại Viễn sáng sớm thật sự thèm ăn.

Buổi sáng hôm nay, anh thức dậy rồi đi tắm, nhìn thấy người phụ nữ tối qua ngủ cùng anh đang tắm rửa.

Nước từng giọt từng giọt, lăn trên màu da socola, ngọn lửa trong lòng Cố Tại Viễn lập tức bốc cao.

"Bảo bối, tôi giúp em tắm nha, hô hô." Cố Tại Viễn tinh tế đi qua, bàn tay lớn xoa lung tung.

"Ai nha, chán ghét a, người ta đang tắm mà."

Người phụ nữ vẻ mặt then thùng, thật ra rất hiểu đạo lý này, xoay người, cọ lên Cố Tại Viễn.

"Cùng tắm a, cùng tắm rất thú vị, cùng tắm không lạnh." Cố Tại Viện bị trêu chọc há miệng thở dốc.

Người phụ nữ cười duyên, a a kêu, làm bọt nước văng khắp nơi.

Cố Tại Viễn đè lên người phụ nữ kia điên cuồng xoa nắn bừa bãi, điện thoại liền vang lên.

Có thể gọi vào điện thoại trong phòng tắm, chỉ có thể là mấy người bạn thân.

"Hừ! Lúc nào không gọi, lại gọi đúng thời điểm quan trọng."

Cố Tại Viễn mắng một câu, vẫn không đành lòng rời khỏi người phụ nữ nóng bỏng, vừa làm vừa lấy điện thoại nghe.

"Alo, ai vậy?"

"Cố thiếu, anh hai muốn anh thay mặt anh ấy dự họp, giữa trưa còn mấy chuyến xã giao quan trọng cần anh đến."

"A?" Cố Tại Viễn vẻ mặt đau khổ, "Không phải nói hội nghị lần này anh ấy nhất định phải dự sao? Tôi sao có thể thay mặt anh ấy? Bên tôi.... Bên tôi cũng có chuyện quan trọng a!"

Người phụ nữ bất mãn xoay xoay vặn vặn eo, "Ôi, đừng ngừng a, tiếp tục a."

"Cố thiếu, đây là lệnh của anh hai, anh tự xem rồi làm."

"Ai nha, phiền quá, anh hai đâu?"

"Anh hai có việc, đi trước rồi."

Cố Tại Viễn suy nghĩ, đành phải rút ra, dùng khăn tắm lau người liền chạy đi tìm quần áo mặc.

Người phụ nữ trong phòng tắm a a kêu, vô cùng không vừa lòng.

Dọc đường đi, Cố Tại Viễn gọi điện thoại cho Hoắc Phi Đoạt, không ai nghe máy.

"Anh hai tới cùng là vội vàng làm gì a, hợp đồng mấy triệu cũng bỏ lại, gọi điện thoại cũng không nghe, sao lại như thế này." Nhưng Cố Tại Viễn nghĩ, có thể làm cho Hoắc Phi Đoạt vứt bỏ hợp đồng quan trọng như vậy, chắc chắn là chuyện vô cùng gấp gáp.

Ngũ Y Y ngồi trong một gian phòng đơn trang nhã tinh tế, nhìn những hình vẽ trên tường.

*****

Chỗ này điều kiện thật vô cùng tốt, bên ngoài yên tĩnh, bên trong sạch sẽ.

Giống như căn phòng Nhật Bản, vừa vào nhà phải cởi giày, khách ngồi bên trong, có thể tùy ý nằm nha, nằm nha, dù sao sàn nhà cũng cực kỳ mềm mại.

"Bạch trà?" Hoắc Phi Đoạt hỏi Ngũ Y Y.

"A? Được, tùy ý." Ngũ YY nhìn Hoắc Phi Đoạt ở đối diện.

Hoắc Phi Đoạt cao lớn ngồi trên đệm tatami, có một loại khí chất giống như thư sinh.

Chỉ là, đưa tay nhấc chân lại cho thấy rõ anh là người học võ, động tác châm trà cũng thật hoàn hảo, một giọt cũng không rơi.

"Chú Hoắc...."

"Gọi tôi Phi Đoạt."

"A? Phi Đoạt? Không quen a...." Thật ra là không dám.

Ngũ Y Y rụt rụt cổ.

Chưa gặp qua người nào, đuổi theo người đứng đầu giới xã hội đen rồi luôn miệng kêu thẳng tên a? Không muốn sống nữa.

"Kêu vài lần sẽ quen thôi. Uống nước."

"Nha." Ngũ Y Y nghe lời uống trà, chăm chú nhìn trộm Hoắc Phi Đoạt.

Khuôn mặt chú Hoắc thật sự rất đẹp trai nha!

So với mấy minh tinh nổi tiếng còn đẹp hơn!

"Chú Hoắc, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!"

Hoắc Phi Đoạt hơi hơi cười, khuynh quốc khuynh thành, "Không có gì, chỉ là phí sửa chữa Bugatti. A Trung?"

A Trung đứng ngoài cửa, nghe được âm thanh, kéo cửa đi vào, "Anh hai."

"Đem danh sách những chi phí sửa Bugatti đưa cho cô ấy xem."

"Cả một danh sách dày sao?" Môi Ngũ Y Y run rẩy nhận lấy chồng giấy, nháy mắt nhìn.

Tổng cộng, hơn hai trăm vạn!

Hoắc Phi Đoạt tao nhã dùng trà.

Da mặt A Trung run lẩy bẩy đi ra ngoài.

"Động cơ?" Ngũ Y Y ngạc nhiên, "Cái xe leo núi của tôi cũng chưa hỏng, Bugatti của chú đã bị hỏng động cơ? Đó là loại Bugatti gì vậy, chỉ đụng nhẹ thôi mà."

Hoắc Phi Đoạt gật đầu, "Động cơ là trái tim của chiếc xe đúng không? Trái tim bị em phá hư, nhất định phải tốn tiền sửa chữa rồi."

A Trung đứng ngoài cửa nghe tới đó, nhìn không được toàn thân run lẩy bẩy.

Anh hai nói dối, vậy mà cứ như thật ấy.

Ngũ Y Y xem xong chồng danh sách chi phí sửa xe, toàn thân không còn chút sức lực.

Từng dòng, từng mục, đều được ghi rõ tàng phí sữa chữa.

Hơn hai trăm vạn, một đồng cũng không thể thiếu.

Ai, mình phải làm sao bây giờ.

Có vẻ như sóng gió lần này không dễ giải quyết.

"Chú Hoắc...."

"Phi Đoạt." Hoắc Phi Đoạt sửa lời cô.

"Được rồi, chú Phi Đoạt. Chú cũng biết, tôi chỉ là một sinh viên, ba tôi lại là người cực kỳ keo kiệt, cái này phí sữa chữa thật quá lớn, trong lúc này tôi không có cách trả cho chú."

Ngũ Y Y nắm ngón trỏ, dẩu cái miệng nhỏ.

Hoắc Phi Đoạt dõng dạc nói, "Thiếu nợ thì trả tiền, đây cũng là đạo lý hiển nhiên. Tuy nhiên em cũng thật đáng thương, đúng là từ góc độ của tôi mà nói, đòi em phí sửa chữ xe cũng là chuyện bình thường, đúng không?"

"Ừm, đúng." Ngũ Y Y hít hít mũi, "Nhưng tôi không có số tiền này.... Chú nói phải làm sao bây giờ?"

"Tôi vẫn nên nói chuyện trực tiếp với cha em sẽ tốt hơn."

"A? Không muốn không muốn! Xin chú đấy, ngàn vạn đừng nói chuyện này cho cha tôi biết nha!"

Trong cảm nhận của cha cô đã bị xem như đứa con gái đáng lo nhất, cô sao có thể lại cho ông thêm phiền, nhất định làm cho ba con heo ở Ngũ gia cười nhạo.

"Kia.... Nếu như vậy cũng không được, cũng chỉ có một cách có thể sử dụng." Ngũ Y Y sao lại cảm thấy như trong lời nói của Hoắc Phi Đoạt, có cất dấu ý cười?

.... .

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)