Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 05

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 05
Người đàn ông đẹp trai nhẫn tâm làm giàu
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thảo nào võ thuật của anh lại xuất sắc đến tuyệt diệu như vậy, thảo nào anh chỉ đi ăn bữa sáng cũng bị người khác đuổi giết, thì ra, anh thật sự là anh hai trong giới xã hội đen!

"Ai, mình thật hối hận hôm đó đã nói bậy nói bạ với chú Hoắc." Hàn Giang Đình buồn phiền xoa xoa thái dương.

"Ừm? Cậu cảm thấy mình không nên hỏi chú có phải là người đứng đầu bang phái nhỏ? Người ta không phải là người đứng đầu nhỏ nhoi a, là thủ lĩnh trong thủ lĩnh đó! Lúc đó cậu cũng thật mất mặt!" Ngũ Y Y chu môi, nhìn mấy người xa xa đang bao quanh Hoắc Phi Đoạt như sao vây quanh mặt trăng.

"Không phải a! Mình thật hối hận, hôm đó sao không nhờ cậy chú Hoắc, nhận làm thầy a, cho dù là không tập võ, chỉ cần đem cái danh chú Hoắc ra ngoài, cho dù thế nào, mình Hàn Giang Đình chính là học trò của anh hai Hoắc! A hô hô, chắc chắn tất cả mọi người phục mình sát đất, bị dọa một phen!"

Hàn Giang Đình lập tức chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, khuôn mặt cười ngây ngốc.

Ngũ Y Y vô cùng khinh bỉ anh, "Đồ đần độn!"

"Chúc mừng." Khuôn mặt Hoắc Phi Đoạt không chút tươi cười, bắt tay Tiêu Lạc, còn gật đầu với Ngũ Phong Tập và Tiêu Mai chị gái Tiêu Lạc.

Không cười thì không cười, dù sao cái người Hoắc Phi Đoạt kia vẫn luôn như vậy, tính tình lạnh như núi băng, nói chuyện với ai cũng kiêu ngạo sai bảo như vậy, mọi người sớm đã thành thói quen.

Tiêu lạc vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, cười nói, "Tôi còn nghĩ anh không đến đấy, nếu anh không đến, chị của tôi sẽ buồn chết mất, chị ấy cứ ầm ĩ muốn gặp mặt người đàn ông đẹp trai trong truyền thuyết một lần a. Chị, đây là người em đã nói với chị, tổng giám đốc Hoắc. Hoắc Phi Đoạt."

Chị Tiêu Lạc nhìn Hoắc Phi Đoạt với vẻ kính trọng, nhanh chóng đi qua bắt tay với Hoắc Phi Đoạt, "Anh là người đẹp trai họ Hoắc sao, tôi sớm đã muốn chiêm ngưỡng anh rồi! Hôm nay thật sự rất rất vui!"

Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, anh vô cùng không thích những động tác thân thiết với phụ nữ như thế này, đừng nói là nắm tay, ngay cả cách một lớp quần áo ôm cánh tay anh, anh đều chán ghét. Cho nên Hoắc Phi Đoạt chỉ chạm nhẹ tay của Tiêu Mai, rất nhanh, chỉ tích tắc một giây, anh đã lui về sau một bước, tránh được.

Ngũ Phong Tập vừa nghe nói người này là người nổi tiếng trong những người rất giàu có, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương, hai mắt lập tức sáng lên, kề đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cười nịnh bợ, "Ai nha nha, thật vinh hạnh, thật sự rất vinh hạnh a, tổng giám đốc Hoắc đến nhà, thật vẻ vang cho kẻ hèn này! Tổng giám đốc Hoắc, nghe nói tập đoàn anh chuẩn bị tiếp nhận hai công trình lớn, anh xem.... . Có thể cho công ty chúng tôi hợp tác? Ha ha, ha ha."

Ngũ Phong Tập vừa lùn vừa béo lại đứng cùng một chỗ với Hoắc Phi Đoạt cao lớn càng làm nổi bật sự bỉ ổi của ông ta, thật kém cỏi.

Hoắc Phi Đoạt vừa vặn cao hơn Ngũ Phong Tập một cái đầu!

Cái lão béo này chính là ba ba của con mèo nhỏ kia?

Hoắc Phi Đoạt kiềm chế sự chán ghét với Ngũ Phong Tập, tính tình khó được tốt như lúc này, mở miệng, "Đến lúc đó xem đi."

Cố Tại Viễn đứng gần Hoắc Phi Đoạt, trên mặt lộ ta biểu tình vô cùng kinh ngạc.

Không đúng a, binh thường nhiều lắm anh hai cũng chỉ "Hừ", lần này lại cùng lão già kia nói một câu.

Cố Tại Viễn thật sự cảm thấy Hoắc Phi Đoạt có gì đó không đúng!

Cụ thể là từ bao giờ trở nên kỳ lạ như vậy?

Cố Tại Viễn sờ sờ trán Hoắc Phi Đoạt có phải bị sốt không.

Ngũ Y Y đột nhiên bị người nào đó đụng trúng, làm cho cô lảo đảo.

"Người nào, không có mắt sao! Đi đứng như thế nào vậy?"

Cũng may có Hàn Giang Đình đứng bên cạnh, vừa rồi cô nắm lấy Hàn Giang Đình mới không bị ngã sấp xuống, nếu không bị đụng một cái mạnh như vậy, cô có thể đã té sấp xuống đất như chó gặm bùn.

*****

Cố ý đụng Ngũ Y Y một cái Ngũ Nhân Tâm giả bộ vô tội nói, "Ai nha, thật vô ý quá, hôm nay trong nhà có tiệc đính hôn, mấy chị em chúng ta bận đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cô không sao chứ?"

Ngũ Nhân Tâm nói xong liền phóng ánh nhìn lên trên người Hàn Giang Đình.

Ngũ Y Y nhăn mày, "Tôi xem chính là chị cố ý, đụng tôi một chút thì chị có thể xinh đẹp lên sao? Thật là nhàm chán"

Ngũ Nhân Tâm nghe vậy tức giận phản bác, " Người nào nhàm chán?"

Ngũ Nhân Ái kéo Ngũ Nhân Tâm đang xúc động lại, giọng điệu đầy châm chọc nói, " Bình tĩnh, Nhân Tâm, cùng loại người này nói chuyện thì có gì tốt, thứ như nó nghe không hiểu tiếng người đâu"

Ngũ Y Y trợn hai mắt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Aí, cơ hồ muốn phun hỏa đốt người.

"Ngũ Nhân Aí! Chị nói cho rõ ràng a! Chị nói ai không hiểu tiếng người? Tôi xem chính chị mới không hiểu tiếng người nha! Mấy người đều là súc sinh đội lốt người"

Ngũ Nhân Aí kiềm chế tức giận, âm hiểm nói, "Súc sinh? Ở chỗ này có thể xứng với súc sinh chỉ có mình mày đi? Có một người mẹ không biết xấu hổ, muốn bay cao làm phượng hoàng không tiếc phá hư gia đình của người khác, còn không nhận mình là Tiểu Tam, mẹ mày tài giỏi như vậy mới xứng đáng là súc sinh! Ngũ Y Y, mẹ con mày đều hạ tiện như nhau"

Ngũ Y Y nghẹn đỏ bừng cả mặt, cô nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Aí, thở hồng hộc vì tức giận lẫn xấu hổ, tay siết chặt quả đấm.

"Không cho phép chị hạ nhục mẹ tôi! Bà ấy chưa từng nghĩ muốn leo cao cái gì, bà ấy chỉ vì một phần chân tình"

Ngũ Y Y nén lệ gằn từng câu từng chữ, cả người run rẩy lợi hại

*****

Cố ý đụng Ngũ Y Y một cái Ngũ Nhân Tâm giả bộ vô tội nói, "Ai nha, thật vô ý quá, hôm nay trong nhà có tiệc đính hôn, mấy chị em chúng ta bận đến nỗi hoa mắt chóng mặt, cô không sao chứ?"

Ngũ Nhân Tâm nói xong liền phóng ánh nhìn lên trên người Hàn Giang Đình.

Ngũ Y Y nhăn mày, "Tôi xem chính là chị cố ý, đụng tôi một chút thì chị có thể xinh đẹp lên sao? Thật là nhàm chán"

Ngũ Nhân Tâm nghe vậy tức giận phản bác, "Người nào nhàm chán?"

Ngũ Nhân Ái kéo Ngũ Nhân Tâm đang xúc động lại, giọng điệu đầy châm chọc nói, " Bình tĩnh, Nhân Tâm, cùng loại người này nói chuyện thì có gì tốt, thứ như cô ta nghe không hiểu tiếng người đâu"

Ngũ Y Y trợn hai mắt nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái, cơ hồ muốn phun hỏa đốt người

"Ngũ Nhân Ái! Chị nói cho rõ ràng a! Chị nói ai không hiểu tiếng người? Tôi xem chính chị mới không hiểu tiếng người nha! Mấy người đều là súc sinh đội lốt người"

Ngũ Nhân Ái kiềm chế tức giận, âm hiểm nói, "Súc sinh? Ở chỗ này có thể xứng với súc sinh chỉ có mình mày đi? Có một người mẹ không biết xấu hổ, muốn bay cao làm phượng hoàng không tiếc phá hư gia đình của người khác, còn không nhận mình là Tiểu Tam, mẹ mày tài giỏi như vậy mới xứng đáng là súc sinh! Ngũ Y Y, mẹ con mày đều hạ tiện như nhau"

Ngũ Y Y nghẹn đỏ bừng cả mặt, cô nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái, thở hồng hộc vì tức giận lẫn xấu hổ, tay siết chặt quả đấm.

"Không cho phép chị hạ nhục mẹ tôi! Bà ấy chưa từng nghĩ muốn leo cao cái gì, bà ấy chỉ vì một phần chân tình"

Ngũ Y Y nén lệ gằn từng câu từng chữ, cả người run rẩy lợi hại!

Ngũ Nhân Ái bĩu môi, "Thôi đi! Cái gì mà chân tình! Ba tôi nếu không có tiền, mẹ mày sẽ chịu theo ông sao? Lén lút hạ sinh mày, không phải vì muốn lấy chút tiền sao?"

Hàn Giang Đình ôm Ngũ Y Y muốn cản cô lại, phòng ngừa Y Y tức giận nhào tới đánh nhau với ba đầu heo này, như vậy thì coi như mất thể diện. Hàn Giang Đình chán ghét hướng ba chị em nhà Ngũ gia trầm giọng quát "Kêu la cái gì! Đừng tưởng mấy người ở chỗ này thì trở nên cao qúy! Dáng dấp giống như khúc than, căn bản chẳng ai thèm lấy! Tôi xem, chính là mấy người ghen tị Y Y xinh đẹp hơn mấy ngưới. Chuyện của người lớn chưa đến lượt mấy người phán xét! Các người còn dám nói bậy, xem Hàn Giang Đình tôi xử mấy người như thế nào"

Ngũ Nhân Tâm nhìn Hàn Giang Đình giận đến phát khóc, "Hàn Giang Đình! Vì cái gì mả anh luôn muốn bệnh vực Y Y? Cô ta có gì tốt? Có phải hay không các người đã lên giường với nhau?

Hàn Giang Đình vừa rồi vì con tiện nhân đó nói ba chị em cô là khúc than! Khinh người quá đáng!

Ngũ Y Y giận quá hóa cười, chỉ có Hàn Giang Đình đứng gần cô mới cảm nhận được người cô khẽ run. Ngũ Y Y nhìn ba chị em Ngũ gia cười nói, "Đúng a, chị đoán đúng nha, tôi chính là cùng Giang Đình lên giường, thế nào? Chị ghen tị sao? Chị cũng cởi quần áo thử chút đi a, có bản lãnh thì thử xem Giang Đình có hứng thú với chị không a, Hắc Qủy!"

Ngũ Nhân Tậm giận điên hướng Ngũ Y Y hét ầm lên, " Ngũ Y Y! Đồ tiện nhân, mày với mẹ mày đều đồng dạng không biết xấu hổ! Hạ lưu, tiện nhân! Tao giết chết mày!'

*****

Ngũ Y Y cũng không sợ mất mặt hướng về phía Ngũ Nhân Tâm đấm đá loạn xạ.

Ngũ Nhân Ái thấy tình hình không ổn liền tiến lên kéo Ngũ Nhân Tâm ra, Hàn Giang Đình cũng một bên lôi kéo Ngũ Y Y, hôm nay trong nhà có nhiều người nếu để cho họ thấy thì thật không còn mặt mũi.

"Tốt lắm! Các người đánh đủ chưa? Mau dừng tay a!" Hàn Giang Đình ở chính giữa mặt tức giận hét lên.

Ngũ Nhân Tâm đầu tóc rối loạn, giận đến mức ngực kich liệt phập phồng, hung tợn nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, sau đó liền khóc đến thương tâm, "Giang Đình, ô ô ô, anh thật thích Y Y sao? Giang Đình, em cũng tốt vậy, anh xem, Y Y chỉ là con gái riêng, em mới chính là tiểu thư Ngũ gia a"

Hàn Giang Đình hất bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, phiền não nói, "Nhàm chán muốn chết! Các người ai khi dễ Y Y tôi đều ghét cả"

Ngũ Nhân Tâm tuyệt vọng kêu lên, "Ngũ Y Y, mày là đồ tiện nhân! Tao hận mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Ngũ Y Y cười lạnh nói, "Hận đi! Dùng sức mà hận! Tốt nhất kêu tất cả mọi người đến mà hận tôi"

Ngũ Nhân Tâm vô năng khóc thét lên.

Hàn Giang Đình ôm Ngũ Y Y, cúi đầu nhìn cô dịu dàng hỏi, "Như thế nào? Cậu có bị thương chỗ nào không?"

Ngũ Y Y giống người mất hồn lắc đầu, chĩ dùng ngón tay chỉ xuống tim, bi thương nói, "Chỉ là nơi này, rất đau"

Hàn Giang Đình nhất thời hiểu được, đau lòng lấy tay sờ sờ tóc cô, thương tiếc nói, " Việc này dù đúng hay sai, đều không lien quan đến cậu, cậu không cần đễ ý"

Ngũ Y Y thê lương mà cười.

Sẽ không liên quan sao?

Cô làm sao mà không biết, thật ra mẹ mình đã phạm sai lầm không thể tha thứ!

Mặc kệ có phải hay không vì chân tình, bà không nên khiến cho mọi người khinh ghét gọi mình là Tiểu Tam.

Mẹ cùng ba ở một chỗ, cũng bằng như làm tổn thương mẹ con nhà Ngũ gia. Người ta mắng không có sai, không phải sao?

Mẹ của cô, chính là Tiểu Tam!

Đây là sự thật không thể nào thay đổi được.

Đây cũng là lý do Ngũ Y Y không thể đứng thắng lưng trước mặt ba chị em Ngũ Gia.

Mặc dù lần này đánh nhau không có gây ầm ĩ nhưng cũng khiến người xung quanh đễ ý.

Mà ngưới đầu tiên, chính là Cố Dĩ Mặc.

Hắn vốn đang vò đầu bứt tai vì buồn chán, ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy Ngũ Y Y phía bên kia.

Ah! Đó không phải là con nhóc đó sao?

Hiện tại trong lòng Cố Dĩ Mặc đã nổi lên một cái xưng hô nhất định _Con nhóc.

Nha đầu kia đang làm gì?

Gây gổ sao?

TNND, phụ nữ đánh nhau mà hung bao thế sao?

Con nhóc đánh nhau rất giống Tiểu Lão Hổ.

Cố Dĩ Mặc không nhịn được mà nói ra tiếng, "Mẹ kiếp! Ba người kia đang làm gì? Ba đánh một, lấy nhiều đánh ít tính là cái gì a"

Cố Dĩ Mặc không chút suy nghĩ hướng về phía Ngũ Y Y chạy tới.

Hắn vừa đi, Tiêu rơi vì chú ý từ trước liền xoay mặt đi xem, cùng lúc đó, Hoắc Phi Đoạt đứng bên cạnh cũng theo qua.

Sau đó...Ngũ Phong Tập cũng nhìn thấy cãnh bốn nữ nhi của mình đang đánh nhau thành một đoàn.

Đúng là không thể sống nổi, bốn cô nàng này cũng không biết thu liễm, trong trường hợp này mà còn đanh nhau như vậy.

Vì vậy, Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai, Tiêu Lạc, Hoắc Phi Đoạt, Cố Dĩ Mặc đều hướng chỗ Ngũ Y Y đi tới.

Ngũ Phong Tập từ trước tới giờ lần đầu tiên thấy Ngũ Nhân Tâm đầu tóc rối loạn, khóc rối tinh rối mù, hết sức đáng thương.

Mà Ngũ Y Y thì ngược lại, bộ dạng kiên cương không chút sức mẻ. Ngũ Phong Tập đầu tiên liến đối với Ngũ Y Y không hài long.

Ngũ Nhân Tâm vừa nhìn thấy ba, lập tức uất ức khóc vô cùng bi thương nhơ giúp đỡ, "Ba ...Ô ô ô, Y Y em đánh con, ô ô ba xem a"

*****

Ngũ Nhân Ái nhìn lướt qua Tiêu Lạc, e lệ nói, "Ngượng ngùng a, khiến mọi người phải chê cười, Y Y đứa nhỏ này chính là tính tình thô bạo...."

Cô ta nói những lời này, trực tiếp đem mọi sai lầm đổ lên đầu Ngũ Y Y.

Ngũ Pong Tập cảm giác thật là mất mặt trước mặt mọi người, mấu chốt là bên cạnh còn có vị tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương lừng lẫy, Hoắc tổng.

"Y Y! Sao con lại không lễ phép như vậy hả?"

Ngũ Y Y ai cũng không quan tâm, gắt gao cắn môi dưới, người mặt nhìn trời.

Ngũ Phong Tập càng tức giận, bàn tay liền đánh ngay vai Ngũ Y Y một cái, kêu lên, "Cái con bé không hiểu chuyện này, sao con cứ hay gây phiền toái khắp nơi vậy! Một chút giáo dục cũng không vấy!Chị hảo hảo sống vui vẻ không được sao! Nhất định phải gây gổ với nhau sao! Con dù cho có nóng tính cũng phải biết thu lại thu lại!Đúng là không hiểu chuyện"

Hàn Giang Đình đứng bên cạnh nhịn không được chen miệng, "Ngũ thúc thúc, hôm nay chuyện này không thể trách Y Y"

"Được rồi!Được rồi! Cháu không cần phải giải thích, cháu luôn giúp đõ cho nó!" Ngũ Phong Tập thô bạo cắt đưt lời nói của Hàn Giang Đình.

Cố Dĩ Mặc vén tay áo, không vui la lên, "Ai ai ai, ta nói lão tiên sinh, làm sao ngài không phân biệt tốt xấu a, ta rõ àng ở bên kia trông thấy ba da đen Châu Phi này xúm nhau khi dễ nhóc con này, lấy nhiều hiếp ít, tính là chuyện gì a"

Cố Dĩ Mặc vừa nói xong, m mọi người đều kinh ngạc.

Đầu tiên, Cố Dĩ Mặc không phải nhân vật tầm thường, hắn chính là Đại thiếu gia của Cố Thị, tiếp theo, hắn còn là anh em tốt của Hoắc Phi Đoạt.

Cố Dĩ Mặc là người yêu ghét rõ ràng, nhưng lại không định hình, thích người nào ghét người nào, đều không kiên định.

Mọi người nghe được Cố Dĩ Mặc thay Ngũ Y Y nói chuyện thêm mấy phần khiếp sợ, lại nghe Cố Dĩ Mặc nói "da đen Châu Phi" để ám chỉ chị em Ngũ gia, nhịn không được cười khẽ.

Dĩ nhiên, không cười ra ngoài là ba chị em Ngũ gia.

Trong bụng ba người đang cuộn sóng giận dữ

Da đen Châu Phi?

A a a a, kinh tởm quá, nghe người ta nói mình như vậy nhịn không được ba chị em Ngũ gia đều cảm thấy uất ức.

Các nàng không tính là trắng, nhưng cũng không đến nỗi đen như người Châu Phi chứ.

Ngũ Phong Tập kinh ngạc nhìn đi nhìn lại Cố Dĩ Mặc, liền cười khan nói, "Hoắc tổng, Cố tổng, ngượng ngùng a, trong nhà có đứa nhỏ không hiểu chuyện, khiến các ngài chê cười"

Không muốn bị mất mặt Ngũ Phong Tập liền nghĩ cách dụ mấy vị quan lớn đi chỗ khác. Hoắc Phi Đoạt một bước cũng không động, cặp mắt đàng sau kính mát vần nhìn chăm chú tiểu nha đầu quật cường kia.

Cái mèo con lông xù này, luôn thích ngụy trang bên ngoài cho kiên cường.

"Nha đầu" Hoắc Phi Đoạt giọng dễ nghe gọi.

Câu Này không chỉ khiến Ngũ Phong Tập sợ hãi, mà còn khiến Cố D ĩ Mặc khiếp sợ mấy phần

Ba chị em Ngũ gia đồng loạt giương mắt nhìn chăm chăm tuyệt thế mĩ nam nhưng lại phát hiến, người này nghiêng mặt về phía khác, người này chính là gọi Y Y.

Hàn Giang Đình lặng lẽ dùng cạnh tay đụng nhẹ Ngũ Y Y một cái, có ý muốn giúp cô hoàn hồn, Ngũ Y Y lúc này mới chậm chạp quan sát xung quanh.

Ưhm, Hoắc đại thúc? Là Hoắc đại thúc gọi cô sao?

Ngũ Y Y cặp mắt đầy sương mù.

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên tháo kính mát xuống, nhất thời, xung quanh liền hút một ngụm lãnh khí, mọi người bị dung nhan của Hoắc Phi Đoạt làm cho konh diễm.

Trong truyền thuyết Hoắc Phi Đoạt quả thật là khuynh thành khuynh quốc, tuyệt là một kĩ nam hiếm có.

Hoắc Phi Đoạt ném một cái nhìn không tệ về phía Ngũ Y Y.

"Chú gọi tôi sao?" Ngũ Y Y đĩnh đạc nói.

Ngũ Phong Tập lập tức khẩn trương nói, "Y Y, đây là Hoắc tổng, ngoan ngoãn nghe Hoắc tổng hỏi chuyện, không cần mạnh miệng!"

Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y thật lâu, "Lần sau không cần tổn thương chính mình. Nhớ...muốn thắng hãy công kích nhược điểm của đối phương"

*****

"Hả?" Ngũ Y Y nhất thời không hiểu ý Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt đem một cái khắc tay trắng tinh giơ trước mặt cô, đặt tại khóe miệng cô.

Khéo miệng cô, có một vết thương.

Ngũ Y Y mơ hồ cầm lấy cái khăn trăng tinh, con ngươi thật to nhìn chằm chằm Hoắc đại thúc.

Mọi người nghe Hoắc Phi Đoạt nói không đầu không đuôi lại thấy Hoắc Phi Đoạt hành động làm khiếp sợ không thôi.

Người ngạc nhiên nhất chính là Ngũ Phong Tập.

Hắn thật sự không hiểu, Hoắc tổng nói với Y Y những lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ Hoắc tổng biết Y Y?

Hoắc tổng còn nói là Y Y rất được?

Cũng không đúng.

Hoắc tổng đột nhiên nói ra những lời này là có ý gì a?

Cố Dĩ Mắc quyệt miệng nói chen vô, "Lão đại nói đúng a! Con nhóc, cô mới vừa rồi thời đêỉm đá chân không đủ mạnh rồi, phải dùng sức, biết không? Tỷ như cô muốn đá cái đó da đen Châu Phi kia thì phải nhắm ngay xương sườn, biết không? (...edit chỗ này chẳng hiểu gì cả) Muốn độc ác, phải dùng sức, mới có lực sát thương"

Một nhóm người nghe xong muốn té xỉu tại chỗ.

Đây là khuyên giải hay khuyên đánh a.

Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, lạnh lùng nói, "Đi, Dĩ Mặc, cậu thật nhiều chuyện"

A Trung nhận được lệnh cùng đám thuộc hạ che chở cho Hoắc Phi Đoạt hướng xe đi tới, Cố Dĩ Mặc một mặt đi song song với Hoắc Phi Đoạt, một mặt vẫn không ngừng nói, "Ta nói thật a, con nhóc kia hành động rất là nhanh nhẹn, chính là không đủ hung ác, đá chân cũng không có mấy phần ra sức, nếu không ba da đen Châu Phi kia cũng không đánh lại nàng"

A Trung nhịn không được lên tiếng, "Cố thiếu, người ta không phải da đen Châu Phi"

Hoắc Phi Đoạt một chữ cũng chưa nói, chỉ là lấy mắt kính đeo lên, khóe môi thật mỏng khẽ giơ lên.

Ngũ Phong Tập run sợ, sực nhớ, đó là khách quý liền hoảng hốt đuổi theo.

Tiêu Lạc xoay mặt, nhìn một chút còn đang ngốc ngốc tại chỗ Ngũ Y Y, cau mày, không có gì nói, cũng đi theo Hoắc Phi Đoạt.

Ngũ Nhân Lệ, đỡ chị mình, ba chị em hung hăng trừng Ngũ Y Y một cái sau đó rời đi.

Hàn Giang Đình thở dài, " Ba người này thật đáng ghét! Thật giống như ruồi bâu suốt ngày chỉ muốn tìm cậu gây gổ"

Ngũ Y Y lơ đễnh, cầm chiếc khăn tay lau khóe miệng, sau đó mở ra, nhìn một chút.

Đầu ngòn tay truyền đến cảm giác mát lạnh của lụa, trên đó còn có chữ "Hoắc" được thêu vô cùng tinh tế.

Khắc tay của Hoắc đại thúc.

"Nam nhân cũng dùng khăn tay sao? Bây giờ còn có người dùng khăn tay?" Ngũ Y Y kinh ngạc tự hỏi.

Hàn Giang Đình nhìn chiếc khăn tay, nói, "Nan nhân sinh hoạt có phẩm chất cũng là muốn dùng khăn tay, dùng nước hoa a"

"Nhưng Hoắc đại thúc nhìn qua cũng không giống như người có sinh hoạt lăng nhăng a, đại thúc chính là giống như hung thần, tùy thời điểm đều có thể khiền người khác run sợ a"

Hàn Giang Đình thờ dài, "Ai nha. Y Y, khóe miệng cậu bị chảy màu rồi, nghe nói nướ miếng có thể cầm máu được, không bằng để mình dùng nước miếng của mình liếm cho vết thương mau khỏi nha"

"Cút! Nếu không mình giết cậụ"

Ngũ Y Y không nể mặt hét lên.

Hàn Giang Đình gãi đâù cười hắc hắc.

Hôn lễ qua đi, Ngũ gia lại trở về yên tĩnh.

" Mai di, đây là khăn lụa tặng người, đây là con cùng chị ba đặc biệt lựa chọn nha" Ngũ Nhân Lệ một bước lấy lòng Tiêu Mai.

Ngũ Nhân Tâm nghe vậy liền hùa theo, "Đúng vậy a, Mai di, người màu da trắng, mang cái này nhất định là rất thích hợp a"

"Ai nha, các con thật ngoan, Mai di thật cảm động, cám ơn các con" Tiêu Mai vui vẻ nhận lấy khăn lụa"

*****

Cố Dĩ Mặc ngồi ở xa cắn răng rắc ăn mấy thứ linh tình, cùng A Trung nói, "A Trung, cậu nói xem, lão đại một mình đánh mấy chục người đều tựa như chơi, cậu nói anh ấy nếu cùng hai chúng ta đánh nhau, có khác gì lấy trứng chọi với đá? Lấn trước anh ấy nói muốn mới hai chúng ta luyện tay, chúng ta đều không thể không đồng ý, thuần túy chính là chịu chết a"

A Trung nhàn nhạt gật đầu đáp, "Tôi lần trước bị lão đại đánh ngay eo tới bây giờ vẫn còn đau"

Cố Dĩ Mặc lập tức cầm tay A Trung mặt đầy bi thương nói, "Chúng ta xem như huynh đệ song hành nha"

Nói xong hai người tiếp tục xem trận đấu.

Hoắc Phi Đoạt mặc một bộ đồ bó sát người vận động, để lộ ra thân thể vô cùng cường tráng.

Vung cánh tay thì từng cục bắp thịt đều ở đây kêu gào.

Nhấc chân đá qua, cơ bụng nổi lên đầy mê người.

Đừng nói phụ nữ, chính đàn ông thấy thân hình Hoắc Phi Đoạt cũng không kiềm chế muốn chảy máu mũi.

Đôi mắt của anh rất đẹp, hẹp dài mà đa tình, chỉ tiếc, bởi vì lện khí bắn ra, tronh ánh mắt luôn tỏa ra tát khí giết người.

Hai mươi cao thủ đều tiến lên, đem Hoắc Phi Đoat vây vào giữa.

Hoắc Phi Đoạt như một con bươm bướm, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau bịch bịch bịch trong đám người hỗn loạn.

Mấy phút sau, hỗn loạn chính thức chấm dứt.

Cố Dĩ Mặc mắt miệng đều mở to.

Má ơi, lão đại cường đại thật khiến người ta run sợ a.

Trên san, mấy cao thủ bị đạnh đến nằm lăn lợn trên sàn miệng người nào cũng rên rỉ đau đớn tạo thành một chuỗi âm thanh nghe vui tai cực kì.

"Bốp! Bốp!Bốp" Cố Dĩ Mặc đứng trên khán đài vỗ tay tán thưởng, hô, "Lão đại! Anh thú nhận đi? Anh có thật là người Trái Đất không vậy? Người bình thường sao có thể chiến đấu kinh hồn như vậy a! Thật là hù chết người"

A Trung vội vàng chạy tới đưa cho Hoắc Phi Đoạt khăn lông cùng bình nước.

Hoắc Phi Đoạt dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, mở nắp chai, ngửa đầu uốn nước, liến cái tư thế này cũng vô cùng hấp dẫn.

Hoắc Phi Đoạt nhìn Cố Dĩ Mặc, châm chọc nói, "Ai như cậu luôn là rượi thuốc lá phụ nữ không rời miệng, sức khỏe như vậy đáng đời."

"Lão đại, lần trước em đã tặng cho anh ba nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp như vậy, vậy mà anh cũng không thèm nhận còn gửi trả lại, thật không hiểu nổi, tinh lực dồi dào như vậy, anh như vậy là muốn ba mĩ nữ kia tìm em tính sổ sao?"

Hoắc Phi Đoạt từ tay A Trung nhận lấy súng, cũng không nhắm ngay, liền hướng ngay cái bia ở xa nổ súng, làm ngơ Cố Dĩ Mặc

"Pằng, Pằng, Pằng"

Cái bia dời đi qua, không ngoài dự tính, như cũ mỗi phát đều trúng ngay hồng tâm, chính xác đến đáng sợ.

Hoắc Phi Đoạt đi tắm, Cố Dĩ Mặc theo chân anh cũng không có ý định ngừng nói, "Ai ai ai, em nói anh hai, mặc dù anh không có buôn bán, anh cũng không chết đói, anh dứt khoát đi làm minh tinh đi, không cần anh chỉ cần đánh mấy đường võ thôi, anh vừa t a trận, nhưng thứ ảnh đế ảnh hậu kia trực tiếp có thể đi xin cơm rồi."

Hoắc Phi Đoạt nhan chóng rút đi quần áo mặc trên người, chỉ sót lại chiếc quần lót khêu gợi.

Cố Dĩ Mặc nhìn thấy chỉ muốn phún máu mũi tại chỗ.

Ông trời a, ông thật không công bằng, cho Hoắc Phi Đoạt một gương mặt tuyệt mĩ như vậy thì cũng thôi đi, vì cái gì mà còn cho hắn một thân hình hoàn mĩ khệu gợi như vậy chứ? Nhìn này, bắp thịt, nhìn này chân dài, nhìn này mông cong.... Sách Sách Sách. (chỗ này tự nhiên mún viết lại thanh truyện đam mỹ ghê)

"Nhìn đủ chưa? Cậu có thể hay không không có tiền đồ như vậy? Cậu mỗi lần đều lấy lí do để nhìn tôi tắm, đi ra ngoài"

hoắc Phi Đoạt sải tay đóng cửa phòng tắm lại, bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy.

Cố Dĩ Mặc đứng dựa tường, cũng không xấu hổ, cũng không giận, chặc chậc nói, "Mọi người đều là nam nhân cả, nhìn mấy lần anh cũng không thiếu hụt cái gì, anh thật là hẹp hòi nha. Em ước gì có vóc dáng được như anh, em cái gì cũng không cần, ngày ngày cùng những thứ minh tinh hô mưa gọi gió kia, dùng cơ thể này khêu gợi bọn họ"

*****

Bên trong, Hoắc Phi Đoạt cơ bản không chú ý Cố Tại Viễn đang lải nhải.

Cố Tại Viễn chán ngán, lục cái túi của Hoắc Phi Đoạt.

Bên trong có súng, rất nhiều thẻ vàng, chìa khóa ô tô...... Oa? Đây là cái gì?

Mắt Cố Tại Viễn trừng to, rút mấy tờ giấy bên trong ra.

"Ưm? Đây là cái gì?" Ba chữ Ngũ Y Y đầu trang khiến Cố Tại Viễn kinh hoàng.

Tiếp theo là ảnh của con nhóc Ngũ Y Y.

"Hừ, đừng nhúc nhích, nếu để anh hai nhìn thấy anh lén lút xem đồ của anh ấy, anh chết chắc." A Trung thận trọng nhắc nhở Cố Tại Viễn.

"Đúng, đúng." Cố Tại Viễn nhanh chóng đem tư liệu bỏ lại trong túi, đem túi để lại chỗ cũ, vẻ mặt hóng hớt, "Tại sao anh hai lại có tư liệu của con nhóc đó?"

A Trung cười nhẹ, "Cái này, em cũng không dám nói. Anh có can đảm thì tới hỏi anh hai đi."

Cố Tại Viễn trừng A Trung một cái, "Tôi không muốn sống mới đi hỏi anh ấy a."

Trong lòng lại tò mò.

Anh hai thậm chí có tư liệu của con nhóc kia a... !

Anh hai không hay tiếp xúc với phụ nữ, lại bắt đầu chú ý tới động vật giống cái rồi hả?

Chú ý thì chú ý thôi, anh ấy không chú ý mấy người phụ nữ trưởng thành, dịu dàng, lại chú ý tới một con nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh!

Khẩu vị của anh hai....... .

Khẩu vị nặng!

Tùy tiện nhớ lại, Cố Tại Viễn cười rộ lên như tên trộm.

Hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi, hiện lên trong đầu anh.

Trong nhà nữ chủ nhân mới, dường như cùng ba chị em Ngũ gia nhanh chóng thân thiết, mà Ngũ Y Y lại bị những người này gạt qua một bên.

Ngũ Y Y dự định ngủ sớm.

Cốc cốc!

Có người gõ cửa.

"Ai vậy?"

Ngũ Y Y nhìn nhìn đồng hồ, chín giờ rồi.

"Đã ngủ chưa?"

Bên ngoài truyền vào âm thanh mềm mại dễ nghe.

Ừm? Ngũ Y Y hơi nhíu mày, sao lại nghe được giọng của Tiêu Lạc?

Nghĩ đến Tiêu Lạc là em trai của Tiêu Mai, Ngũ Y Y liền không muốn trả lời anh ta.

"Tôi đã ngủ, có chuyện gì, ngày mai nói sau."

Ngũ Y Y vừa dứt lời, cửa phòng đã bị Tiêu Lạc mở ra, Ngũ Y Y mặc áo ngủ ngồi trên sàn, trong tay vẫn đang cầm một quyển sách, hiển nhiên, vẻ mặt cô hốt hoảng, người kia thấy cô mở hai mắt nói dối.

Tiêu Lạc cười đi tới, "A... , thì ra cô giống như cún con, chuẩn bị ngủ trên đất?"

Ngũ Y Y cong miệng, "Bây giờ liền đi ngủ."

"Trước khi ngủ uống ly sữa, chắc xương, chóng lớn." Tiêu Lạc bưng ly sữa đưa tới.

Ngũ Y Y nhíu mày, "Gần đây tôi không uống sữa tươi nữa."

Từ ngày đầu tiên tới Ngũ gia, bị ba chị em Ngũ gia hãm hại, cô liền không uống sữa tươi nữa.

Tiêu Lạc suy nghĩ, giống như hiểu Ngũ Y Y muốn nói gì, anh ta cầm ly nếm thử, nói, "Sữa rất ngon, không phải loại hay bán trên thị trường, là cho người trực tiếp đi lấy sữa từ bò, không bỏ thêm bất cứ thứ gì, cô uống thử xem, uống rất ngon."

Tiêu Lạc giống như người bán sữa quảng cáo.

Ngũ Y Y chống không lại ánh mắt dịu dàng của Tiêu Lạc, lòng mềm nhũn, cầm lấy, uống một ngụm nhỏ, thật sự rất ngon, đã lâu không uống sữa tươi, Ngũ Y Y cảm thấy uống rất tốt, ừng ực một hơi uống sạch ly sữa.

Uống xong, lại còn khẽ nấc cục.

Chọc cho Tiêu Lạc cười ha ha, vô cùng tự nhiên mở ra khăn tay, đưa cho Ngũ Y Y lau khóe miệng.

Ngũ Y Y bị động tác của Tiêu Lạc làm kinh ngạc ngơ ngác.

Đột nhiên lại nghĩ đến mẹ.

Mẹ cũng nhìn cô dịu dàng như vậy, cho cô uống sữa tươi, cũng thân thiết lau khóe miệng cô như vậy.

*****

Đột nhiên lại nhớ đến mẹ.

Mẹ cũng nhìn cô dịu dàng như vậy, cho cô uống sữa tươi, cũng vô cùng thân thiết lau khóe miệng cho cô.

Tại sao, từ trên người Tiêu Lạc, cô luôn cảm giác được hương vị của mẹ?

Đột nhiên Ngũ Y Y rất muốn khóc.

Tiêu Lạc sờ sờ đầu Ngũ Y Y, nhẹ nhàng nói, "Về sau gặp chuyện gì khó khăn, có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cô hết mình. Không cần cái gì cũng giấu trong lòng, phải học nói ra. Được rồi, cô ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."

Tiêu Lạc vừa muốn đóng cửa, Ngũ Y Y đột nhiên giương mắt nhìn Tiêu Lạc, nói, "Tiêu Lạc?"

"Ừm?" Tiêu Lạc dựa vào cửa nhìn Ngũ Y Y.

"Anh...... Vì sao lại tốt với tôi như vậy?"

Tiêu Lạc tim đập loạn, nở nụ cười, "Chúng ta đều là người một nhà, không phải sao?"

Nói xong, Tiêu Lạc đóng cửa lại, đi xuống.

Ngũ Y Y ngẩn ngơ.

Người một nhà?

Tiêu Lạc đối với cô tốt như vậy, hay là vì chị gái của anh, giúp chị lôi kéo đồng minh trong nhà.

Mình thật là ngu, vậy mà chỉ vì ánh mắt dịu dàng của anh ta, suy nghĩ miên man.

Ngũ Y Y nằm lên giường, lấy chăn bao chặt bản thân.

Cô không muốn thừa nhận, cô đang cô đơn sợ hãi, cô sợ mình không có người thân.

Mặc dù cô rất hận Ngũ Phong Tập, cô vẫn tha thứ cho ông ta hết lần này đến lần khác.

Dù sao, đó là người thân của cô.

Vừa mới mơ màng, điện thoại di động liền kêu lên.

Hừ, là tên khốn nào vậy, bây giờ mà còn gọi điện thoại, quên đi tắt điện thoại ngủ tiếp.

Không cần phải nói, người có thể có ý tưởng làm phiền cô lúc này, trừ bỏ tên Hàn Giang Đình chết tiệc thì còn ai vào đây!

Ngũ Y Y nhắm mắt mò điện thoại, nhận cuộc gọi, một chuỗi tiếng rống không ngừng tuôn ra, "Mẹ nó cái đồ chết tiệt nhà ngươi, có phải muốn ngày mai mình nhổ sạch tóc của cậu hay không, giờ này còn gọi điện thoại, bà đây đã ngủ rồi, làm phiền mình đang hôn anh đẹp trai trong mơ, cậu chết chắc rồi biết không hả? Có việc gì? Có rắm mau thả! Nếu không thì chờ ngày mai mình trừng phạt cậu!"

Bên kia một hồi yên tĩnh.

Ngũ Y Y nhắm mắt thiếu chút nữa lại ngủ.

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lôi cuốn chui vào tai cô, "Anh đẹp trai nào vậy?"

Xoẹt! Ngũ Y Y giật mình mở mắt!

Không phải giọng nói của Hàn Giang Đình!

"Anh, anh là ai?"

Bên kia không trả lời, ngược lại tiếp tục hỏi cô, "Em mơ hôn môi với anh đẹp trai nào hả?"

Dường như có chút chua.

"Anh là ai a? Đầu óc không động kinh gọi nhầm hả? Tôi hôn ai anh quản được sao? Có biết làm phiền người khác lúc ngủ là một chuyện vô cùng thiếu đạo đức hay không? Anh có học đạo đức ở trường hay không thế?"

Nửa đêm còn gọi điện làm phiền người khác, đi chết đi!

Cả nhà đều đáng chết!

Ngũ Y Y lại nhắm mắt lại, chuẩn bị ngắt điện thoại ngủ tiếp, lại nghe bên kia nói mấy chữ, "Anh là Hoắc Phi Đoạt."

".......... ." Ngũ Y Y dừng lại ba giây, lần nữa hung hăng mở lớn mắt, hổn hển ngồi dậy, lắp bắp nói, "Anh, anh, anh nói anh là ai?"

"Hoắc Phi Đoạt."

Đồng tử Ngũ Y Y từ từ mở lớn.

Không phải nhầm chứ? Thật sự là cỗ máy giết người, chú Hoắc?

"Chú, chú, chú Hoắc? Chú, chú xác định chú là chú Hoắc?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Phi Đoạt như đang khe khẽ cười, "Muốn anh chứng minh anh là anh như thế nào?"

Không cần chứng minh, Ngũ Y Y đã nhận ra giọng nói của Hoắc Phi Đoạt, tai cô nhận giọng nói rất nhạy. Giọng nói của chú Hoắc chính là độc đáo lôi cuốn dễ nghe như vậy, là anh không sai.

"Chú Hoắc, sao chú lại biết số di động của tôi?"

Nếu là cái tên xấu xa Hàn Giang Đình dám bán đứng cô, chờ xem, cô sẽ đem ảnh chụp trước đây cậu ta không mặc quần tung lên mạng.

*****

Hoắc Phi Đoạt đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng đêm trước mắt, khóe môi chứa nụ cười xấu xa, tâm trạng dường như rất tốt, "Số điện thoại của em cũng không phải là bí mật quốc gia, rất dễ tìm được."

Nha, đúng a.... , anh là xã hội đen, loại chuyện nhỏ này có là gì.

Nghĩ đến thân phận anh là xã hội đen, Ngũ Y Y lại càng đau lòng. Tại sao chú Hoắc lại là thủ lĩnh xã hội đen chứ? Nếu anh chỉ là kẻ có tiền bình bình thường thường, cô còn có thể mặt dày có chết cũng không nhận, đòi tiền cô không có, chỉ có cái mạng này thôi! Ai sợ ai!

Đúng là.... . chú Hoắc là xã hội đen, một chuyện này cũng có thể dẫn đến khả năng bị giết. Hu hu.

Ngũ Y Y đáng thương tội nghiệp nói, "Chú Hoắc, đã trễ thế này, còn gọi điện thoại cho tiểu nhân, có chuyện gì xin chỉ bảo?"

Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa cười ra tiếng!

Cô gái nhỏ này, thật biết chọc người khác cười, cô chính là sợ anh như vậy a, đã tự xưng là "Tiểu nhân" rồi.

"Bugatti......"

"A... , tôi biết rõ, tôi biết rõ, thật là rất xin lỗi chú Hoắc, phí tu sửa chiếc Bugatti kia chắc là rất rất mắc a?"

Hoắc Phi Đoạt uống một ngụm rượu, tâm trạng rất tốt, "Cũng không tính là mắc, không nhiều."

Ngũ Y Y thở phào một hơi, "Nha, vậy là tốt rồi."

"Chỉ hơn hai trăm vạn."

"A! Hơn hai trăm vạn? Nhiều như vậy?" Ngũ Y Y cắn cắn ngón tay, thiếu chút nữa ngất đi.

"Chuẩn bị tốt tiền để trả rồi sao?"

Tim gan phổi Ngũ Y Y đều đang run rẩy, "Trả như thế nào? Thật là chưa nghĩ ra cách trả......"

Hoắc Phi Đoạt gần như muốn cười ra tiếng, "Không phải ba em có tiền sao?"

Ngũ Y Y khẩn trương giải thích, "Chú Hoắc chú không biết chứ... , ba tôi sẽ không vì tôi mà chi ra số tiền lớn như vậy đâu, thật đấy! Nếu chú đòi tiền ông ấy, ông ấy không chỉ không đưa tiền, thậm chí còn có thể đánh tôi một trận, sau đó ném ra khỏi nhà."

Hoắc Phi Đoạt gần như đã tưởng tượng ra cảnh vật nhỏ kia bộ dạng tội nghiệp đáng thương, "A, nếu vậy.... Xem ra rất đáng thương."

"Đúng vậy a, đúng vậy a, chú Hoắc, tôi là người rất rất rất đáng thương, chú Hoắc, chú xem, chú có nhiều tiền như vậy, có phải hay không nên......"

Không cần lấy khoản tiền này a?

Lời này còn chưa kịp nói ra miệng, liền nghe Hoắc Phi Đoạt quăng ra một câu, "Nếu như vậy, phí sửa xe kia phải dựa vào chính em tới trả rồi."

"A?" Ngũ Y Y chán nản.

Chú Hoắc chết tiệt! Có nhiều tiền như vậy, phú khả địch quốc, lại không thiếu hai trăm vạn, anh vì sao lại phải nhẫn tâm làm giàu như vậy, muốn bắt nạt người nghèo hèn như cô chứ? A a a a, giàu có nhất trong những người giàu có, đã vậy quan trọng là lòng dạ thâm độc a.

Hoắc Phi Đoạt thoải mái nói, "Trưa mai gặp mặt đi, chúng ta bàn bạc một chút em nên trả phí sửa xe như thế nào."

"A? Chú Hoắc, chú nghe tôi nói này, thật ra có gặp mặt hay không cũng vậy, số tiền kia căn bản là tôi....... ."

"Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai gặp rồi nói."

Cạch cạch, Hoắc Phi Đoạt dập điện thoại, Ngũ Y Y cứng người đứng tại chỗ.

"A a a a, đồ khốn! Chưa nghe tôi nói xong đã dập điện thoại, đáng chết, đáng chết, thật đáng chết mà! Ai nha, mình phải làm sao bây giờ, hai trăm vạn, lấy đâu ra chứ, đến cùng nên làm sao để trả đây! Phiền chết phiền chết mà!"

Ngũ Y Y tức giận thiếu chút nữa ném luôn di động, cũng may còn chút lý trí nói cho cô, cô cũng không có tiền đi mua điện thoại khác nữa.

Hoắc Phi Đoạt dập điện thoại, nhịn không được, nhẹ nhàng cười rộ lên.

Đột nhiên nghĩ đến bộ dạng ban ngày giật mình khó hiểu của A Trung, nhìn anh hỏi, anh hai, phí sửa ô tô chỉ có mấy chục vạn, sao lại nói hơn hai trăm vạn?

Lúc đó anh không nói gì, thật ra thầm nghĩ trong lòng, không nói nhiều như vậy, như thế nào bắt nạt được vật nhỏ kia đến xù lông a?

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)