Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 04

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 04
Ăn kem dính trên mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y đang rơi nước mặt bỗng nhiên nở nụ cười, nụ kia kia vô cùng thê lương, "Ngũ Phong Tập...... Ông không làm.... . mẹ tôi thất vọng sao? Tất cả tuổi thanh xuân bà đều cho ông, cả đời sống dưới thân phận tình nhân bị người ta lạnh lùng chửi rủa, nhưng sau khi bà chết, một ngôi mộ tử tế ông cũng không cho bà. Ông biết không, mẹ báo mộng cho tôi, nói bà rất lạnh, bà ở âm phủ vô cùng lạnh, thân thể bà bị ngâm trong nước lạnh, bà khóc với tôi, muốn đổi chỗ ở.... ."

Ngũ Y Y nói xong, Ngũ Phong Tập sợ hãi lùi lại mấy bước, môi run run.

"Chính là ông a? Ông đối xử với mẹ tôi như thế nào? Lúc trước tôi xin ông mua một mảnh đất phong thủy để đặt mộ, thậm chí một trăm vạn ông cũng không muốn bỏ ra! Ông lại nói, người chết cũng đã chết, những cái đó đều là mê tín! Ngũ Phong Tập! Thời gian cả đời mẹ tôi cho ông cũng không đáng một trăm vạn để mua một ngôi mộ sao? Ông quá vô tình vô nghĩa rồi! Uổng cho trước khi chết vài ngày mẹ tôi còn lo lắng cho sức khỏe của ông, còn không ngừng dặn tôi phải thật hiếu thảo với ông......"

"Y Y, thật xin lỗi, ba sai rồi, Y Y, là ba không đúng, con tha thứ cho ba ba được không?"

"Hu hu hu......... Tôi cảm thấy đời này của mẹ thật sự không đáng! Bà yêu người nào cũng được còn tốt hơn yêu ông! Ông là đồ gian thương vô tình vô nghĩa! Tôi hận ông!"

Ngũ Y Y gào xong, khóc chạy ra ngoài.

"Y Y! Con muốn đi đâu? Y Y! Con nghe ba ba nói!" Ngũ Phong Tập đuổi theo, lại bị Ngũ Nhân Lệ giữ chặt.

"Ba ba, đừng đuổi theo, Y Y thật không hiểu chuyện, đã lớn như vậy còn như trẻ con, theo đuổi hạnh phúc của mình thì sao chứ, nó quá ích kỷ, cũng không biết thông cảm cho ba ba."

Ngũ Nhân Ái đứng bên cạnh vừa cười vừa xem kịch vui.

Tiêu Lạc nhíu mày.

Vừa rồi hai cha con họ nói chuyện trong thư phòng, bọn họ ở ngoài đã nghe được tám chín phần.

"Nếu không thì như thế này anh rể, em đi Y Y xem sao." Tiêu Lạc đứng lên.

"Ai, thôi, để cho nó yên lặng một chút đi." Ngũ Phong Tập lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn phiền.

Đêm trước ngày kết hôn, nghe chuyện dưới âm phủ của vợ trước, có phải có chút xui xẻo không?

Ngũ Y Y chạy ra ngoài, leo lên xe đạp leo núi, điên cuồng đạp.

Nước mắt, như nước suối không ngừng chảy xuống.

Mẹ, Y Y thật không kiên cường, tại sao luôn luôn khóc?

Mẹ, người có biết không? Ngày mai con sẽ mua cho mẹ một ngôi mộ khác, mẹ không cần phải nằm ở cái nơi lạnh lẽo khó chịu đó nữa.

Chỉ là...... Ngày mai, ba ba sẽ cưới một người phụ nữ khác làm vợ.

Mẹ, tại sao mẹ lại yêu một người đàn ông như vậy?

Ông ta lừa mẹ cả đời, luôn luôn ghét bỏ xuất thân của người, lại sau khi mẹ đi mới được một năm, chính thức cưới người phụ nữ khác!

Mẹ a, Ngũ Phong Tập coi thường thân phận của mẹ, ông ta không có thật sự yêu người!

Ngũ Y Y không biết mệt mỏi, đạp xe rất nhanh.

Gió, thổi qua gương mặt cô, nước mắt bay lượn về phía sau.

Ban đêm trên núi, có mấy chiếc xe chạy thoáng qua người cô, nhưng cô không hề có cảm giác.

Đạp được một tiếng, Ngũ Y Y dường như mệt muốn ngất đi, cô dừng lại, tùy tiện ném xe trên đất, cô đứng trên bãi biển cát trắng, hai mắt thất thần.

Ngũ Y Y thở hổn hển, tóc rồi tung, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ngũ Phong Tập! Tại sao ông lại là cha ruột của tôi! Tôi hận ông! Tôi hận có người cha ruột như ông!!"

Ngũ Y Y gào to muốn đem tất cả trút hết ra, gió biển thổi tan âm thanh của cô.

Một đứa bé trai ăn mặc lôi thôi chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y, duỗi bàn tay nhỏ đầy bụi bẩn, nhỏ giọng nói, "Chị, cho em ít tiền được không?"

Ngũ Y Y rùng mình, cúi đầu xoay người lại.

Đó là một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, chắc là không được ăn no, thân hình gậy gò, trên mặt cực kỳ bẩn.

*****

"Người bạn nhỏ, ba mẹ em đâu? Tại sao chạy ra ngoài một mình?"

Ngũ Y Y ngồi xổm xuống, lấy xuống một cọng cỏ từ trên tóc đứa bé.

Đứa bé đáng thương nói, "Mẹ em bị bệnh, em muốn xin ít tiền để mua cho mẹ ly sữa đậu nành nóng."

Ngũ Y Y liền cảm thấy buồn, đôi mắt nóng lên, răng trắng cắn chặt môi dưới, mới kiềm chế được không rơi nước mắt.

"Này! Số tiền này cho em, em đi mua đồ ăn, mua thuốc cho mẹ." Ngũ Y Y vội vàng lấy tất cả tiền trong túi đưa cho đứa bé, nhét vào tay nó, nước mắt đã tràn mi.

"Chị, cảm ơn chị, chị thật tốt."

"Đi đi, em nhỏ, em thật hạnh phúc, em còn có mẹ...... Chăm sóc cho mẹ em thật tốt......" Ngũ Y Y nhìn đứa bé đi xa, nước mắt rốt cuộc nhịn không được nữa rớt xuống.

Đứa bé này còn mẹ....... .

Mà cô đã không còn.......

Mẹ, mẹ có biết không, con rất muốn, rất nhớ mẹ......

Ngũ Y Y đưa mắt lên, nhìn những ngôi sao trên trời, cô biết, mẹ nhất định đang ở trên trời nhìn cô.

"Ngũ Y Y! Mày không thể yếu đuối như vậy! Khóc cái gì! Mày đã đồng ý với mẹ, cho dù như thế nào, đều phải thẳng lưng sống cho thật tốt! Mày đồng ý với mẹ, thì phải nói được làm được!" Ngũ Y Y giơ nắm tay nhỏ, hung hăng lau nước mắt.

Khi Hàn Giang Đình mặc áo choàng tắm ra mở cửa, thật sự không thể tin vào mắt mình.

"Fuck! Ngũ Y Y, cậu mới từ chỗ tị nạn về à? Sao lại lôi thôi như vậy? Tóc của cậu rồi bù rồi! Như là mới chạy ra từ bãi rác! Cậu tới cùng là làm sao vậy?"

Hàn Giang Đình thật đau đầu, nhìn Ngũ Y Y từ trên xuống dưới.

"Trong nhà có người quần áo không chỉnh tề không? Không có, vậy mình không khách khí đâu." Ngũ Y Y lách qua người Hàn Giang Đình đi vào, đem giầy đá qua một bên, "Đúng rồi, mình đói bụng, có gì cho mình ăn không. Còn nữa, đem quần áo cho mình, mình phải đi tắm trước, cả người đều là mồ hôi, khó chịu muốn chết."

Nháy mắt hàn Giang đình đóng cửa lại.

"A a a a......" Từ phòng ngủ một người phụ nữ chạy ra, mặc áo lót cực kỳ gợi cảm, áo ngủ ren có thể nhìn xuyên qua, nhìn thấy Ngũ Y Y, cô ta sợ đến mức hét ầm lên.

Ngũ Y Y nhăn mặt, "Kêu cái gì, tôi cũng đâu phải đàn ông! Đều là phụ nữ, không phải đều giống nhau sao, ai mà không biết chứ, ngậm miệng lại!"

Người phụ nữ bị Ngũ Y Y dọa cho sợ tới mức che miệng.

Khóc nức nở chạy tới làm nũng với Hàn Giang Đình, "Giang Đình....... người phụ nữ đó......."

Hàn Giang Đình tùy ý phất phất tay, "Đây là người thân nhất của tôi! Cô nhanh chóng đi đi! Đêm nay không xem phim kinh dị!"

"A? Giang Đình, anh sao lại như vậy, nói chuyện không tính toán gì hết, đêm nay không dám......"

Người phụ nữ tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Hàn Giang Đình.

Ngũ Y Y thật chán ghét, đem áo khoác vứt lên sofa, vừa đi lên lầu vừa nói, "Không cần để ý mình, hai người muốn làm gì thì làm, mình coi như không nghe không thấy gì hết."

Hàn Giang Đình có chút xấu hổ, hạ giọng cáu kỉnh nói với người phụ nữ, "Bảo cô đi thì cô đi đi, còn ở đây nhiều chuyện cái rắm! Vợ lớn của tôi về rồi! cô không sợ bị đánh chết sao?"

Hàn Giang Đình bịa chuyện để nói, cầm quần áo che lên người phụ nữ.

"A? Vợ lớn? Hàn Giang Đình, anh kết hôn lúc nào? Anh kết hôn sớm như vậy sao? Anh gạt em phải không?"

"Ừ, là vợ lớn, là con dâu nuôi từ bé! Cô đi nhanh đi, đi đi!"

*****

Hàn Giang Đình thô bạo đẩy người phụ nữ ra khỏi nhà.

Người phụ nữ ở bên ngoài vừa đập cửa vừa gào thét, "Hàn Giang Đình! Tôi còn chưa mặc quần áo anh đã đẩy ra khỏi cửa! Tôi nguyền rủa tổ tiên nhà anh!"

Hàn Giang Đình bám vào khe cửa vặn lại, "Đi đi, đi đi, mấy người đó đều ở dưới lòng đất ấy, cô nhanh đi chết đi!"

Ngũ Y Y tắm rửa xong, mặc áo ngủ của Hàn Giang Đình, tay áo dài, quần dài, tất cả đều dư ra một đoạn, trông cứ như đang diễn hí khúc.

Hàn Giang Đình ngồi ở phòng ăn hút thuốc, hơi ngước mắt liền nhìn thấy Ngũ Y Y ăn mặc mát mẻ, nhất thời choáng váng.

Vẻ đẹp của hoa sen cũng không hình dung hết được!

Làn da Y Y thuộc loại siêu trắng, trơn bóng trong suốt trắng muốt!

Đôi mắt to tròn, con ngươi lớn đen thẫm, lộ ra chút tính tình trẻ con.

Môi hồng tươi tắn, căng mọng, thật làm cho người khác mơ màng.... .

Ngũ Y Y từ trên lầu đi xuống, nhất thời làm cho Hàn Giang Đình có cảm giác giống như tiên nữ hạ phàm.

Nàng tiên trong truyện cổ tích!

"Ngồi ngốc cái gì đó? Chuẩn bị cái gì ăn chưa?

Ngũ Y Y cốc một cái lên đầu Hàn Giang Đình, vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Hàn Giang Đình, chỉ vào bàn ăn, "Mình đi tắm lâu như vậy rồi, cậu cũng chỉ chuẩn bị được chút đồ ăn này thôi hả? Này còn chưa đủ nhét kẽ răng! Ăn không đủ no mình sẽ ăn thịt luôn cả cậu đó!"

Hàn Giang Đình thật thà nói, "Cầu xin cậu nhanh ăn mình luôn đi."

"Cắt, lấy cái mặt bự của cậu ra ngay! Còn nữa, dập thuốc đi, mình không muốn chết sớm vì hít nhiều khói thuốc đâu."

Hàn Giang Đình chợt bừng tỉnh, nhanh tay dụi điếu thuốc, nhìn Ngũ Y Y ăn từng ngụm từng ngụm ăn uống, nhẹ giọng hỏi, "Lại bị ba con heo Ngũ gia ăn hiếp rồi hả?"

Ngũ Y Y lắc đầu, hơi cụp mắt, nuốt thức ăn trong miệng, nhàn nhạt nói, "Ngày mai Ngũ Phong Tập kết hôn......."

"............. ." Hàn Giang Đình kinh ngạc.

Hàn Giang Đình lo lắng nhìn vẻ mặt Ngũ Y Y, phát hiện đôi mắt Ngũ Y Y hơi sưng, nhưng khuôn mặt vô cùng hờ hững.

"Cái lão đó, sao có thể làm như thế!" Hàn Giang Đình tức giận nắm chặt nắm đấm.

Ngũ Y Y cười khổ một tiếng, ngước mắt, nhìn Hàn Giang Đình, "Ngày mai cậu giúp mình đi chọn một vị trí tốt để đặt mộ, đừng quên. Đêm nay mình ngủ lại nhà cậu."

Hàn Giang Đình nhe răng, "Cùng nhau ngủ?"

Ngũ Y Y mắt cũng không thèm nháy, "Được, đúng lúc đã lâu không luyện chân thần công rồi."

Hàn Giang Đình rụt rụt cổ, "Câu nghĩ thật hay! Thiếu gia ta đây xinh đẹp như hoa, sao có thể dễ dàng cho nữ cường đạo như cậu chiếm lợi thế? Mình ngủ ở phòng khách."

Ngũ Y Y ăn uống no nê liền lên lầu nằm, Hàn Giang Đình lại không đi, dựa vào tủ quần áo, nhìn Ngũ Y Y nhắm mắt, hiếm khi nghiêm túc nói, "Y Y, cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng không cần sợ hãi, mình sẽ bảo vệ cậu cả đời."

Lông mi Ngũ Y Y hơi run rẩy, vẫn nhắm mắt như cũ.

Hàn Giang Đình khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Trong bóng tối, hai hàng nước mắt theo khóe mắt Ngũ Y Y chảy xuống.

Đột nhiên nhớ tới, lúc cô chuyển đến nhà trẻ song ngữ, tình huống lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Giang Đình.

"Cậu gọi là Ngũ Y Y sao? Tại sao cậu không nói chuyện với các bạn khác? Cậu nghĩ mình là công chúa sao?" Hàn Giang Đình như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng Ngũ Y Y bộ dạng lạnh lùng, ríu rít nói chuyện.

Hàn Giang Đình gãi đầu, "Được rồi, coi như cậu là công chúa đi, cái đó, cậu không thể nói chuyện với mình sao? Thượng Đế ơi, cậu ở cùng dì cạnh nhà mình a...... , chúng ta là hàng xóm đó! Cậu có biết cái gì gọi là duyên phận không? Duyên phận a, cái đó quả thật tròn tròn như phân a... !"

*****

Sau này Y Y mới biết, tiếng "Dì" Hàn Giang Đình luôn miệng gọi, thật ra là chỉ bảo mẫu của anh.

Cha mẹ Hàn Giang Đình đều rất bận rộn, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Hàn Giang Đình.

Trong lễ tốt nghiệp mẫu giáo, Hàn Giang Đình trong trang phục bác sĩ nhí, tùy tiện cầm tờ tạp chí cuộn lại thành loa, hướng các bạn nhỏ đang ở phía dưới, nói lớn, "Ngũ Y Y, mình muốn kết hôn với cậu, mình muốn cũng cậu sinh thật nhiều em trai em gái! Còn nữa, mình muốn luôn luôn ở cùng cậu!"

......................... .

Ngũ Y Y xoay người lại, lấy mu bàn tay xoa xoa đôi mắt ngấn nước, nhẹ nhàng thầm nói, "Hàn Giang Đình cậu là đồ ngốc, cảm ơn vì luôn có cậu bên cạnh."

Ngày hôm sau, Ngũ Y Y và Hàn Giang Đình cùng đi tới nghĩa trang, theo lựa chọn của thầy phong thủy, chọn lại một vị trí tốt, phí thi công và mấy khoản tiền khác, một trăm vạn cũng dư được mấy ngàn.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, lâu đời.

Ngũ Y Y ngồi trên cỏ, cười nhạt nói với Hàn Giang Đình, "Cậu không phải muốn hỏi mình, vì sao nhất định phải đổi vị trí mộ của mẹ sao? Lúc mẹ qua đời được nửa năm, có một ngày mình nằm mơ, mơ thấy mẹ, toàn thân ướt đẫm, tóc cũng ẩm ướt, mình lúc đó liền khóc hỏi bà, mẹ làm sao vậy, mẹ nói, bà rất lạnh, chỗ đó khắp nơi đều là nước, lại ẩm ướt, bà rất khổ sở, rất lạnh rất lạnh. Mình lập tức giật mình tỉnh dậy, nhìn cửa sổ, cửa đang đóng không biết tại sao lại mở ra, thổi rèm cửa lay động, bên ngoài trời đang mưa. Khi đó, mình liền thề, nhất định phải dời mộ mẹ đến một nơi thật tốt, không thể để mẹ ngâm mình trong nước lạnh. Ngày hôm sau mình nói chuyện này cho Ngũ Phong Tập, hắn vừa nghe đến phải tốn tiền, lập tức trở mặt, lại mắng mình không lo học, còn nhỏ đã mê tín. Lúc đó mình thật hận hắn muốn chết! Cậu nói xem, Giang Đình, tại sao trong cơ thể mình lại chảy dòng máu của tên súc sinh đó chứ?"

Bàn tay lớn của Hàn Giang Đình đặt lên vai Y Y, khuyên nhủ, "Mỗi người đều có khuyết điểm, ba cậu là người rất keo kiệt, xem tiền bạc quan trọng hơn tất cả. Thật ra ông ấy cũng rất quan tâm cậu. Tối qua đã khuya, ông ấy gọi điện cho mình, hỏi cậu có đến nhà mình hay không, bảo mình khuyên cậu, mình nghe giọng ông ấy, quả thật rất lo lắng cho cậu. Cha ruột của mình, có thể làm gì được a? Có làm sai cái gì đi nữa, ông ấy cũng là máu mủ ruột thịt thân nhất của cậu."

Ngũ Y Y lắc đầu thở dài.

Mặc kệ nói cái gì, mặc kệ dùng phương pháp gì, mộ của mẹ cũng đã được bố trí tốt rồi.

Ngũ Y Y đứng dậy, trong đầu không biết tại sao, đột nhiên xuất hiện hàng trăm hình ảnh hỗn loạn.

Mẹ, người đàn ông đáng chém ngàn nhát kia!

Nếu có ngày rơi vào tay Ngũ Y Y cô, cô nhất định phải đem cái bộ phận quan trọng to lớn của anh ta cắt xuống, chặt thành trăm mảnh!

Thật đáng hận!

Ngũ Y Y vò vò tóc, vô ý nói một câu, "Khỏe như thế, có phải là người không chứ?"

Nhất là.......... . Cái bộ phận quan trọng đó...... Thật sự....... . Chậc chậc......... Làm cho người ta khiếp sợ không gì sánh được!

Kích cỡ cái đó, loại bền bỉ đó, chắc là người ngoại quốc?

Mẹ ơi, vì sao lại không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta? Hừ!

"Gì? Cậu nói cái gì? Cậu nói ai khỏe? Ai không phải người?" Hàn Giang Đình xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, lúc này cô mới ý thức mình lỡ miệng, nhanh chóng nặn ra khuôn mặt tươi cười, đánh lừa Hàn Giang Đình.

*****

"Hì hì, là lời thoại trong phim truyền hình a, chơi rất vui."

Hàn Giang Đình nhếch mép, "Có bệnh à!"

Hàn Giang Đình chở Ngũ Y Y về trang viên Ngũ gia, quả nhiên, khắp nơi treo đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều khách mời ăn mặc sang trọng quý phái, tới đây chúc mừng.

"Lão già đó thật sự chịu bỏ tiền nha! Trang trí chỗ này tốn cũng không ít tiền đâu, chậc chậc." Hàn Giang Đình vừa chậm rãi lái xe, vừa quan sát khắp nơi.

"Hừ, yên tâm đi, ba mình là người không bao giờ làm ăn lỗ vốn, người phụ nữ ông ta lấy về chắc chắn có rất nhiều tiền."

Ngũ Y Y nhìn khách khứa bên ngoài rộn ràng, đột nhiên mở to mắt.

Cô không nhìn nhầm chứ?

Người đàn ông đặc biệt cao lớn bên kia đang đưa lưng về phía cô, sẽ không phải là chủ nhân của chiếc Bugatti ---------- Chú Hoắc chứ?

Chú Hoắc?! Không phải đâu?

Chẳng lẽ chú Hoắc lợi dụng hôm nay ba kết hôn, nhiều người náo nhiệt, công khai tới đòi cô tiền sửa xe chứ?

A a a a a, bây giờ phải làm sao đây?

Ngũ Y Y bám vào kính xe cố gắng nhìn cho rõ, bởi vì có nhiều người, lại không nhìn thấy rồi.

Chỉ mong là không phải, mong là không phải anh ta!

Thế giới lớn như vậy, sao có thể khéo như vậy chứ?

Ngũ Y Y làm dấu tay chữ thập trước ngực, âm thầm cầu nguyện đó không phải là chú Hoắc.

"Ai nha, tứ tiểu thư, sao giờ cô mới trở về? Lão gia chờ cô đến sốt ruột rồi! Chỉ còn cô chưa thay quần áo thôi đó! Nhanh lên đi, nhanh đi thay quần áo đi!"

Vú Trương chạy ra đón, lo lắng lôi kéo Ngũ Y Y.

Hàn Giang Đình nhìn Ngũ Y Y khoát tay, "Đi thôi, đừng có ăn mặc nhếch nhác như cún rồi đi ra. Mình qua bên kia nói chuyện với mấy người đẹp đây."

20 phút sau, Ngũ Y Y được trang điểm thành "dạng cún hình người".

Tóc hai bên được buộc lên đỉnh đầu, chải hình bông hoa, xốp xốp phồng phồng, tóc sau thẳng được buông xuống.

Bởi vì người Ngũ Y Y nhỏ, cho nên cô được chuẩn bị một bộ lễ phục màu hồng nhạt số nhỏ nhất.

Tất cả đã vừa vặn, chỉ là.......

"Mẹ nó, gót giày sao lại cao như vậy, thật muốn cưa xuống cho xong!"

Ngũ Y Y ngồi xuống cái ghế dựa, bẻ gót giày, hung hắng vứt đi.

Trước mặt xuất hiện một cái bóng, Ngũ Y Y giật mình, ngẩng mặt lên.

Ách, là người đàn ông tối qua bị cô đụng phải......

Hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, lễ phục màu trắng, cả người phát ra vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.

Tiêu Lạc cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y, nhịn không được cười khẽ, "Ha ha, sao lại đi khó dễ một đôi giày? Nhóc con mới tí tuổi đầu, trong miệng toàn mấy lời thô tục."

Câu chửi tục Mẹ nó, lại được cô gái nhỏ Ngũ Y Y nói trôi chảy như thế.

Vừa thấy là cái quỷ xui xẻo bị mình đụng phải, Ngũ Y Y thật xấu hổ, nói như thế nào, cũng là quỷ dưới bánh xe của cô a.

"A... , không quen đi mấy đôi giày cao gót như vậy, mệt chết đi được."

Tiêu Lạc ngồi xổm xuống, ánh mắt dịu dàng đưa tình, "A... ? Có phải chân bị đau rồi không?"

"Một chút.... . Ai ai ai, anh làm gì!" Ngũ Y Y dụi dụi mắt tròn miệng.

Người đàn ông này.... . Vậy mà......

Cầm chân của cô, xoa nắn xoa nắn.

Có biết đây là chân cô không!

"Này, này, này! Tôi nói anh...... Anh buông ra đi, sao có thể làm vậy được!"

Khuôn mặt Ngũ Y Y nóng như lửa, căng thẳng nhìn trái phải xung quanh.

Con bà nó, muốn cho người khác nhìn thấy sao, thanh danh rạng rỡ cả đời Ngũ Y Y cô đều bị hủy hết.

Vẻ mặt Tiêu Lạc thản nhiên, cười nói, "Cô đừng có lộn xộn, xoa xoa như vậy, sẽ không còn đau nữa, nếu đợi đến tối mới xoa, chân cô sẽ sưng lên rất to. Được rồi, nhìn thêm chút nữa."

*****

Tiêu lạc vừa nâng chân Ngũ Y Y, nhẹ nhàng xoa nắn, vừa nhìn Ngũ Y Y.

Ha ha, cô gái nhỏ thô lỗ này, thật ra chỉ là thể hiện để lừa người khác, cô rất hay xấu hổ, xem, khuôn mặt hồng cả lên rồi.

"Ai nha, anh buông chân tôi ra, không cần phiền anh đâu, đừng như vậy......." Ngũ Y Y thấp giọng nói, ra sức kéo chân lại.

Tiêu Lạc giở trò xấu, không buông ra, nắm chặt chân cô, khăng khăng giữ không đặt chân cô xuống.

"Được, thử xem xem, có phải bị đau rồi không." Tiêu Lạc buông chân Ngũ Y Y ra, bởi vì Ngũ Y Y đang cố gắng rút chân về, bất ngờ, lập tức ngã về bên phải.

"A......." Xong đời, sắp ngã nhào xuống. Làm ơn, mặc váy ngắn còn trong tư thế ngã sấp xuống, thật là mất mặt! Quần nhỏ sẽ bị thấy mất! Oa nha nha nha, không thể sống a.

"Ai, cẩn thận!" Cánh tay dài của Tiêu Lạc duỗi ra, ôm Ngũ Y Y vào lòng, sau đó xấu xa nở nụ cười.

"Chết tiệt! Anh cười cái gì a! Đều tại anh!" Ngũ Y Y oán giận, ngẩng đầu muốn kêu người khác, ai ngờ, vừa ngẩng lên, đúng lúc đụng phải cằm Tiêu Lạc.

Ba! Một cái, đôi môi mềm mại của Ngũ Y Y dán trên cằm người kia.

Ngũ Y Y ngẩn người.

Sau ba giây, cô mới hiểu được chuyện gì mới xảy ra, a a a a kêu to dùng sức đẩy Tiêu Lạc ra, dùng mu bàn tay lau môi thật mạnh.

"Thật phiền! Tại sai có thể như vậy! Anh tránh ra a, tránh xa một chút!" Ngũ Y Y vừa xấu hổ, đạp lung tung về phía Tiêu Lạc, không cho anh tới gần, vừa dùng sức lau môi.

Tiêu Lạc khẽ nhướn môi cười, "Cũng không phải hôn môi, cô để ý như vậy làm gì?"

Ngũ Y Y trừng Tiêu Lạc, hầm hừ. Cô không phải là người tùy tiện, làm sao có thể hôn cằm người đàn ông xấu xa này chứ? Thật ghê tởm!

"Anh anh anh bẩn!"

"Không bẩn, thật đấy, sáng sớm tôi đã rửa mặt cực kỳ sạch, bảo đảm đấy."

"Bảo đảm cái đầu a, xin anh đừng xuất hiện trước mắt tôi được không? Phiền chết được!"

Tiêu Lạc vẫn cười như cũ, quan sát vật nhỏ, "Có ai nói với cô, tính tình cô thật không tốt? Rõ ràng là cô hôn tôi, tôi không tức giận thì thôi, cô trái lại tức giận với tôi."

A a a a, vì sao anh ta cứ muốn nói chuyện này!

Cái gì mà hôn với không hôn a!

Không phải hôn, không phải hôn a!

Ngũ Y Y bị chọc cho tức giận muốn ngất, trừng lớn mắt, "Hôn cái gì? không phải chỉ là không cẩn thận đụng chạm một chút thôi sao? Hôn cái gì chứ! Ai hôn anh a! Thật là!"

Tiêu Lạc sờ sờ cằm, "Oa? Cô không dùng don môi sao? Không dùng son môi sao môi của cô có thể hồng như vậy?"

Khuôn mặt Ngũ Y Y đỏ bừng, cắn môi, cái mũi nhỏ tức giận khẽ hừ nhẹ, "Không nói với anh!"

Dựa vào cái gì anh hỏi thì tôi phải trả lời? Anh là cái gì chứ?

"A... , tôi biết rồi, cô không phải xăm môi chứ?"

"Không phải! Bà đây là trời sinh!"

Ngũ Y Y bị lừa, trả lời một cách mỉa mai.

Tiêu Lạc cười sáng lạn, "A, thì ra là trời sinh à, thiên sinh lệ chất."

Ngũ Y Y giật giật mí mắt, nói thầm, "Cười cái gì mà cười, trước sau trái phải cũng chỉ biết cười! Thật ghê tởm!"

Sau vài giây, Ngũ Y Y rốt cuộc cũng nhìn không được bật cười.

"Anh thật là, xem ra hôm qua đụng anh quá nhẹ rồi, thật lắm lời!"

Tiêu Lạc cũng cười nói, "Có thể cô sai rồi, trong đám bạn bè, tôi không phải là người hay nói nhiều. A.. , đương nhiên, còn có một người cũng không bao giờ nói nhiều, chỉ là, người kia là một ngọn núi băng, trên cơ bản người kia không bao giờ chủ động nói chuyện với ai. Này, trong giày cao gót của cô có một hạt cát, để tôi gõ ra cho cô."

*****

Hai người như bạn bè đùa giỡn giận dỗi.

Tiêu Lạc rung rung giày cho Ngũ Y Y, rồi rất tự nhiên ngồi xổm xuống, mạnh mẽ kéo chân trần của Ngũ Y Y, thật dịu dàng giúp cô mang giày.

Ngũ Y Y cúi đầu nhìn Tiêu Lạc, ánh mặt trời rơi trên tóc anh, làm cả người anh trở nên hư ảo không chân thực.

Trong phút chốc, Ngũ Y Y cảm thấy bối rối.

Có chút ấm áp, trong lòng hơi rung động.

Đột nhiên nghĩ đến, lúc cô còn nhỏ, ngồi trên ghế trước cửa, mẹ cũng quỳ bên cạnh chân cô, giúp cô mang giày giống như thế này.

Khi đó thật hạnh phúc, hai chân nhỏ bướng bỉnh đung đưa, cố ý không cho mẹ mang giày, mẹ luôn luôn không tức giận còn cười hiền lành, như bắt con cá nhỏ bắt lấy chân cô.

Trong lúc ngẩn ngơ, con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng mềm mại.

Tiêu Lạc nghiêng mặt, theo ánh sáng nhìn Ngũ Y Y.

Một cô gái xinh đẹp giống như trong đồng thoại đang ngọt ngào chăm chú nhìn anh.

Thình thịch thình thịch.......

Đột nhiên tim Tiêu Lạc đập dồn dập.

"Đây là đang làm gì!" Đột nhiên một tiếng nói giận dữ chen vào, Tiêu lạc và Ngũ Y Y đồng thời giật mình.

Sắc mặt Ngũ Nhân Ái cực kỳ khó coi, lần lượt nhìn hai người, tức giận hỏi, "Ngũ Y Y, Cô đang làm cái gì đây! Cô không có chân không có tay sao? Tại sao giày của mình lại muốn người khác mang cho? Mới tí tuổi đầu, thủ đoạn quyến rũ đàn ông thật là phong phú! Thật là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thật biết đào hang!"

Ngũ Y Y khẽ híp mắt, đứng lên, trừng mắt nhìn Ngũ Nhân Ái, "Cô vừa nói cái gì đó? Cô lặp lại lần nữa cho tôi nghe thử!"

Ngũ Y Y nắm chặt tay, chuẩn bị đánh cho Ngũ Nhân Ái một trận.

Ngũ Nhân Ái nhìn con ngươi Ngũ Y Y lóe lên ánh sáng hung ác, có phần sợ hãi, vẫn rướn cổ như cũ mạnh miệng nói, "Cô làm gì để người khác mang giày cho cô? Để cho khách nhìn thấy, không biết người khác sẽ nói gì! Còn nữa, Tiêu Lạc là bề trên của chúng ta, cô nên tôn trọng."

Tiêu lạc không mấy vui vẻ nhìn Ngũ Nhân Ái nói, "Nhân Ái, không nên nói như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình là bề trên, chúng ta đều là người một nhà."

Ngũ Y Y đột nhiên quay đầu, hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Lạc, "Bề trên? Anh là bề trên nào? Anh tới cùng là ai?"

Tiêu Lạc không trả lời, có chút khó xử ngoảnh mặt nhìn Ngũ Y Y cười cười.

Ngũ Nhân Ái nói, "Cô không biết, Tiêu Lạc là người nhà của chúng ta, lại là bề trên của chúng ta, hôm nay, chị Tiêu Lạc chính là mẹ mới của chúng ta, nói về thứ bậc, chúng ta nên gọi Tiêu Lạc một tiếng Cậu."

"Cậu?!" Ngũ Y Y kinh ngạc đánh giá Tiêu Lạc.

Thì ra người đàn ông ôn hòa như ngọc, thật ra là cậu?

Em trai của mẹ mới sao?

Ha.... . Đây không phải là phim truyền hình chứ?

"Y Y, cô nghe tôi nói......" Tiêu Lạc muốn giải thích một chút với Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, vừa phất tay, vừa lạnh lùng nói, "Không cần nói gì cả, cậu!"

Chữ cậu bị Ngũ Y Y dùng sức nhấn mạnh.

Mày đẹp của Tiêu Lạc nhíu lại nhìn theo bóng lưng của Ngũ Y Y, Ngũ Nhân Ái yên lặng đi đến, khoác lên tay Tiêu Lạc, ngọt ngào nói, "Lạc, chúng ta đi thôi, nghi thức sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Tiêu Lạc thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn bàn tay đang khoác lên tay của mình, gạt tay Ngũ Nhân Ái xuống, bước dài bỏ đi.

Ngũ Nhân Ái cắn môi đứng yên, oán hận giậm chân.

"Ngũ Y Y! Con tiện nhân dám tranh giành Tiêu Lạc của tao, tao nhất định phải xé xác đồ thối tha như mày!"

*****

Ba chị em Ngũ gia đứng sau Ngũ Phong Tập, đóng vai người thân hạnh phúc vui vẻ.

Người phụ nữ kia khoảng bốn mươi tuổi, chính là chị của Tiêu Lạc sao?

Đúng là rất xinh đẹp.

Ngũ Y Y đứng giữa những quan khách, thờ ơ lạnh nhạt, tưởng như cô chỉ là một người khách qua đường.

Mẹ, người xem, người đàn ông mẹ yêu, tại sao mẹ chỉ mới ra đi một năm, ông ta liền có niềm vui mới.

Cơ bản ông ta đối với mẹ không phải là tình cảm thật lòng!

Cử hành xong nghi thức, chính là mời khách khứa nói chuyện, dùng cơm.

Bởi vì Ngũ Phong Tập đã lớn tuổi, nên không chuẩn bị đi du lịch trong ngày, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi.

Ngũ Phong Tập ôm vợ mới cưới Tiêu Mai cùng đến kính rượu khách mời, nét mặt hạnh phúc.

Ngũ Y Y hung hăng ăn bánh ngọt, nhìn ngó xung quanh, phát hiện Hàn Giang Đình bên kia đang trò chuyện vui vẻ với hai người phụ nữ, cái đồ háo sắc, đi chỗ nào cũng không thể thiếu phụ nữ.

"Biết không? Hôm nay khách bên nhà gái có cả tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương!"

"Thật không? Thật là tập đoàn Đế Vương sao?"

"Nghe nói quan hệ với nhà gái rất tốt, muốn đến chúc mừng, thật là có mặt mũi, tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương đã trở về."

"Nghe nói, tập đoàn Đế Vương phú khả địch quốc, tiền bạc của anh ta a, đốt mấy đời cũng không hết."

"Nếu ai có thể gả cho tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương thì thật có phúc, nghe nói người kia cực kỳ đẹp trai!"

"Đừng nói là gả, có trở thành tình nhân của anh ta cũng được a! Lại nói công chúa thứ bảy của vương quốc Anh cũng để ý anh ta, tập đoàn Đế Vương rất lớn nha, công chúa cũng bị từ chối, quá trâu bò rồi!"

Mấy người phụ nữ đứng sau Ngũ Y Y kích động thì thầm.

Cái gì mà tập đoàn Đế Vương, tập đoàn Đế Vương, đầy tai đều là những từ này.

"Ngừng, mấy người háo sắc đần độn! Bề ngoài tốt, đàn ông có tiền là đàn ông tốt sao? Thật thiếu hiểu biết!"

Ngũ Y Y tiếp tục hung hăng ăn bánh ngọt.

"Xem ra mùi vị không tệ, ăn ngon như vậy." Đột nhiên, một người dán vào bên người Ngũ Y Y.

"A... ?" Ngũ Y Y tò mò ngẩng mặt nhìn, trực tiếp choáng váng.

Người đàn ông đeo kính râm ------ một giây, Ngũ Y Y tức thì nhận ra anh!

"Chú, chú Hoắc?" Âm thanh Ngũ Y Y có chút sợ sệt run rẩy, "Sao chú lại tới đây."

A a a a, không phải chú Hoắc đến đòi tiền chứ? Thật nhân ngày tốt ba kết hôn tìm tận gốc rễ đấy chứ?

Bugatti a!

Ai biết được phí sửa chữa Bugatti tốn bao nhiêu?

Hoắc Phi Đoạt cao lớn tuấn tú quan sát con mèo nhỏ Ngũ Y Y đang diễn trò, cười ra tiếng, nha đầu kia thật buồn cười, ăn bánh ngọt đến nỗi kem dính đầy mặt. Giờ phút này cô chống lên đôi mắt to tròn, ngạc nhiên nhìn anh.......

Thật đáng yêu a!

Môi mỏng dường như hơi kéo lên, có thể xem như đang cười không? "Nhìn em ăn thật ngon, hương vị chắc là không sai đâu?"

Nói xong, Hoắc Phi Đoạt dùng ngón tay quẹt qua cằm Ngũ Y Y, lấy xuống một chút kem, sau đó đưa ngón tay vào miệng, nếm thử, "Vị sữa chua.... ."

Ách......

Ngũ Y Y bị động tác của chú Hoắc dọa đến kinh ngạc.

Anh, anh, anh, anh vậy mà.......... Ăn kem trên mặt cô!

A a a a a.... . Trời muốn cô chết a!

"Tỉnh, tỉnh lại, mùi vị cũng được......" Ngũ Y Y hoàn toàn không còn khí thế mạnh mẽ như trước, khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng lắp bắp, nói, "Chú, chú Hoắc, có muốn ăn một chút không? Tôi đi lấy cho chú."

"Không cần, không quá đói. Lau đi."

Hoắc Phi Đoạt như bình thường giọng nói lạnh lùng, mở một chiếc khăn tay đưa cho Ngũ Y Y.

*****

Ngũ Y Y lúng túng, "Đưa tôi làm gì?"

Cô không chảy nước mũi đưa khăn tay cho cô làm gì?

Ông chú kỳ quái!

Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày, "Lau mặt mèo của em......"

"A? Ừ............" Lúc này Ngũ Y Y mới hiểu được, bộ dạng lúc ăn uống của cô không quá dễ coi, lấy khăn tay lau lung tung lên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nếu ba chị em Ngũ gia lau lung tung như cô, có lẽ sẽ thành nữ quỷ mất ------ khuôn mặt ba người trang điểm hơn nữa còn rất đậm.

Ngũ Y Y không trang điểm, lau mặt xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng hồng, rất mê người.

Kính râm trên mặt Hoắc Phi Đoạt chặn lại ánh mắt của anh, Ngũ Y Y không nhìn được biểu tình thật của anh.

Ngũ Y Y len lén đưa mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn, khó xử nhỏ giọng nói, "Cái kia, cái kia, chú Hoắc......."

Hoắc Phi Đoạt nghe được tiếng "Chú Hoắc" này nhịn không được đau lòng.

Nha đầu này, thật sự cô nhận định anh đáng tuổi chú sao?

"Tôi mới 26 tuổi." Hoắc Phi Đoạt rất ít khi chủ động nói với người khác. Đúng là hiện tại, anh rất rất muốn giải thích.

Nhất định phải nói rõ ràng, anh không phải chú, anh chỉ mới có 26 tuổi!

26 tuổi a, chính là thời điểm đàn ông phong độ nhất!

"A... , chú Hoắc 26 tuổi.... ." Đầu óc Ngũ Y Y có chút loạn, "A không phải không phải, điểm chính tôi muốn nói không phải cái này, chú Hoắc, cái này, cái này, tôi muốn nói là......."

Ngũ Y Y nhìn xung quanh một chút, như tên trộm nắm bàn tay Hoắc Phi Đoạt kéo vào chỗ khuất.

Hoắc Phi Đoạt không nói tiếng nào, ánh mắt không chớp cúi đầu nhìn cô đang nắm tay anh.

Cảm xúc thật mềm mại....... .

Ngũ Y Y giống như tên trộm, "Tôi nói này chú Hoắc, tại sao hôm nay chú lại tới đây vậy?"

Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, "Vậy em nói xem, tôi nên tới ngày nào?"

"Ai nha, hôm nay nhiều khách như vậy, chú lại tới, không phải muốn mạng già này của tôi sao?"

"Tôi tới, là muốn mạng của em? Tôi không hiểu."

Ngũ Y Y lung tung gãi đầu, miệng nhỏ vểnh lên, "Chú là muốn phí sửa xe, cũng không thể chọn ngày như vậy, tình huống này mà lộ ra thì thật mất mặt, ba tôi mất mặt, chắc chắn sẽ không đưa tiền cho chú. Tôi không hù dọa chú đâu.... , ba tôi là người như thế chú không biết đâu, ông ta hay mắng chửi, lại vô cùng keo kiệt.... ."

"Ha ha ha......" Ngũ Y Y còn đang nói một tràng dài, Hoắc Phi Đoạt nhịn không được thấp giọng cười rộ lên.

Ngũ Y Y bị chọc tức, đánh vào cánh tay Hoắc Phi Đoạt, "Ai nha, chú không cần cười nữa, nhanh chóng đi đi!"

Bình thường đã quen bắt nạt Hàn Giang Đình, sau khi ý thức được mình mới đánh chú Hoắc, vừa khẩn trương vừa nghiêm túc giải thích, "Thật xin lỗi a chú Hoắc, tôi không phải đánh chú, là tôi có chút gấp gáp, mà thôi, thôi. Cái kia, thật ra, chú vẫn nên đi đi, muốn phí sửa xe, hôm nào tôi lại nói với chú trả như thế nào, có được hay không?"

Hoắc Phi Đoạt đột nhiên đưa tay, làm Ngũ Y Y sợ hãi nhanh chóng rụt cổ lại, cho rằng chú Hoắc muốn đánh cô, ai ngờ, Hoắc Phi Đoạt chỉ là đưa tay qua, đem lá cây vướng trên tóc cô lấy xuống, Ngũ Y Y vỗ vỗ ngực.

Thật là, để cho người võ thuật cao cường như chú Hoắc hành hạ chắc điên mất.

"Tôi hôm nay tới......"

Ngũ Y Y chắp tay làm lễ, "Xin chú, hôm nay tới đây thôi, về đi, nhanh chóng đi đi."

"Hôm nay tôi tới không phải đòi tiền."

"A?" Ngũ Y Y trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng quyến rũ của Hoắc Phi Đoạt.

Không nhìn tới mắt, chỉ có thể nhìn môi thôi.

Phải nói, môi chú Hoắc thật đẹp thật quyến rũ, nếu hôn, cảm giác nhất định vô cùng tuyệt vời.

*****

Phải nói, đôi môi chú Hoắc thật đẹp thật quyến rũ, nếu hôn, cảm giác nhất định vô cùng tuyệt vời.

Được rồi, cô lại mất hồn rồi.

"Phù! Chú không phải tới đòi tiền sửa xe a! Vậy sao không nói sớm! Sợ đến mức tim tôi muốn nhảy ra ngoài rồi đây!"

Ngũ Y Y lại theo thói quen đánh lên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý.

Hoắc Phi Đoạt cong môi, lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh, "A... , em muốn trả tiền sửa xe sao, không sai, tôi cơ bản không tính toán mấy chuyện này, nếu.... Em đã chuẩn bị trả rồi, vậy được rồi, mau trả nợ đi."

"A? Cái gì?" Mắt, miệng Ngũ Y Y há thật to, thiếu chút nữa phát điên rồi.

Chú Hoắc chết tiệt!

Anh không phải đang đùa với cô đấy chứ?

Anh nói cơ bản không tính đòi tiền sửa xe?

A a a a a.........

Đồ đầu đất Ngũ Y Y! Sao cô lại chủ động nói đến "tiền sửa xe" a?

A Trung đứng cách Hoắc Phi Đoạt mấy mét ra hiệu, Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, xoay người đi tới.

Cố Tại Viễn đứng cạnh A Trung trợn mắt kêu lên, "Ai ai ai, người phụ nữ kia! Cái con nhóc kia! Đó không phải là con nhóc xấu xa đã phá hoại Bugatti sao? Tôi muốn qua bắt cô ta! Đừng để cô ta chạy trốn!"

Hoắc Phi Đoạt đi qua, một tay, giữ cổ Cố Tại Viễn, cứng rắn kẹp Cố Tại Viễn lại.

Cố Tại Viễn không cam lòng quơ quơ cánh tay, "Không thể thả con nhóc đó đi! Khó khăn lắm mới gặp được, nhất định phải bắt cô ta ta ta ta ta ta....... .

Ngũ Y Y cong miệng buồn chán, xoay người đi tìm Hoắc Phi Đoạt, rốt cuộc nhìn thấy, một đám người áo đen khỏe mạnh đang vây quanh Hoắc Phi Đoạt, đi tới giữa đám người, rất nhiều người vẻ mặt tươi cười cung kính chờ Hoắc Phi Đoạt.

Hoắc Phi Đoạt giống như một vị vua, trước sau người người ủng hộ rầm rộ, những người đang đứng đợi anh, hơi hơi gật đầu, coi như đã chào hỏi qua.

Tiêu Lạc cười đi đến, bắt tay với Hoắc Phi Đoạt.

Tiêu Lạc....... . Cũng quen biết với chú Hoắc?

"Trời ạ! Hoắc tổng tập đoàn Đế Vương thật đẹp trai!"

"Người ta đeo kính râm mà ngươi cũng biết anh ta đẹp trai? Ngươi nhìn thấy bộ dáng anh ta rồi sao?"

"Chưa thấy qua.... . Nhưng mà đeo kính mắt như thế cũng rất đẹp trai a!"

"Ừm, tôi nghe nói, gương mặt anh ta khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến rối tinh rối mù a... !"

......

Lỗ tai Ngũ Y Y tràn ngập tiếng la hét của mấy người phụ nữ háo sắc, cô mới hiểu được, chú Hoắc, dĩ nhiên là người nổi tiếng khắp châu Á ---- Tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương.

Thảo nào nhiều người lại gọi anh "Anh hai".

"Ai ai ai, Y Y, Y Y a, mình cuối cùng cũng biết chú Hoắc võ thuật cao cường kia là ai rồi......." Hàn Giang Đình chạy đến bên cạnh Ngũ Y Y, xúc động nói.

Ngũ Y Y thản nhiên, "Cậu không cần nói, mình đã biết rồi."

Tổng kết mà nói, đó chính là, cô Ngũ Y Y vì học theo người ta làm chuyện tốt, cứu bà lão qua đường, đập hư Bugatti của Tổng giám đốc Hoắc tập đoàn Đế Vương.

Mặt khác, cô còn muốn bồi thường tiền sửa xe.

Bốp! Ngũ Y Y đánh lên gương mặt nhỏ nhắn của mình.

"Cậu làm gì vậy Y Y, điên rồi à, sao lại tự đánh chính mình?"

Hàn Giang Đình giật mình.

Ngũ Y Y bi thương, "Cái miệng xui xẻo này! Hở chút là nhiều chuyện? Sao phải chủ động nói cài gì mà tiền bồi thường sửa xe a!"

Hàn Giang Đình đồng tình nói, "Mình thăm dò được, chú Hoắc này không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Đế Vương, nghe nói....... Còn chi phối cả xã hội đen, là người đứng đầu tổ chức xã hội đen lớn nhất châu Á...... Nhưng mà, đây chỉ là tin đồn thôi.... . , không chắc đã là sự thật......"

Ngũ Y Y rơi nước mắt đầy mặt, "A a a a, sao cậu lại nói với mình mấy chuyện xui xẻo này! Chết tiệt, thiếu tiền người khác cũng thôi đi, làm sao lại để mình thiếu tiền xã hội đen chứ?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)