Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 16

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 16
Ấm áp của chú
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Y Y, cậu đã như vậy, lại còn lên sân khấu sao? Ngộ nhỡ té ngã một cái, đó không phải là tổn hại nặng nề hay sao?" Hàn Giang Đình nhìn cánh tay quấn băng gạc của Ngũ Y Y, cau mày, hết sức đau lòng.

"Dù sao biểu diễn từ thiện này cũng không có gì quan trọng, trong lớp các cậu còn có tiết mục khác, không nhất định phải là cậu lên biểu diễn mà? Bỏ qua đi, có được không, người anh em?"

Ngũ Y Y nhớ lại khuôn mặt đáng ghét của Ngũ Nhân Ái, liền phùng mang trợn má, " Không sao rồi, cậu yên tâm đi, chẳng qua là phá đám một chút, không quan trọng."

"Tôi phải đi cho tên Đổng Triết một trận! Tiểu tử thúi, dám dùng thủ đoạn như vậy với cậu, không muốn sống sao?"

Hàn Giang Đình cuốn tay áo, nhao nhao muốn đi.

Ngũ Y Y véo mũi Hàn Giang Đình để cho cậu ta quay mặt nhìn cô, "Đồ bại não! Mình hỏi cậu, cậu cứ như vậy đi đánh người ta một trận, có lý do gì để đánh?"

"Hắn cố ý làm cho đèn rơi xuống người cậu, này còn chưa đủ để đánh hắn à?"

Ngũ Y Y khịt mũi khinh bỉ, "Đã nói cậu thật ngây thơ mà, Đổng Triết hắn ngu sao, hắn sẽ thừa nhận là mình cố tình làm vậy hay sao?"

"Này......." Hàn Giang Đình chần chờ, gãi gãi đầu, "Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để cho hắn nhẹ nhàng như vậy!"

Ngũ Y Y khinh thường liếc Hàn Giang Đình một cái, "Bộ dạng giúp đỡ này của cậu, khoa chân múa tay, cậu có thể đánh thắng người ta sao?"

Hàn Giang Đình sợ run lên, vẫn không phục, thanh minh, "Vậy mình cũng không nhất định sẽ thua chứ?"

"Chờ cậu giống như chú Hoắc vậy, luyện thành một thân võ thuật vững vàng rồi sau đó hãy trổ tài, bây giờ thì thành thật ở đây cho mình! Thật ngốc mà!"

Ngũ Y Y nhẹ nhàng động cánh tay trái, không nhịn được nhe răng hít khí lạnh.

Quả thật, rất đau.

Ngũ Nhân Lệ, nếu cô chính là người bày ra âm mưu này, tôi nhất định sẽ báo thù.

Hàn Giang Đình đột nhiên cười cười, "Đúng nga! Nếu như chú Hoắc biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ ra mặt thay cậu, võ thuật cua sự phụ giỏi như vậy, rắc một cái là có thể bẻ gãy cổ của tiểu tử Đổng Triết đó!"

Ngũ Y Y bất đắc dĩ thở dài, làm vẻ mặt giống như Hàn Giang Đình không thể cứu chữa, "Giang Đình à, xin cậu có thể không ngây thơ như vậy hay không. Chú Hoắc? Chú Hoắc tại sao lại phải ra mặt thay mình? Người ta cùng mình không quen không biết. Hơn nữa chú Hoắc chính là thủ lĩnh Hắc bang, chuyện của người ta nhiều như lông trâu, bận đến nỗi không nhận rõ phương hướng, người ta mới không có để trong lòng chuyện nhỏ như hạt vừng của mình đâu!"

Ngũ Y Y nói xong, lắc lắc đầu, đi tới phía trước.

Hàn Giang Đình quắt nghiêm mặt, lầm bầm lầu bầu, "Dường như nói cũng đúng nha!"

Chú Hoắc sẽ quan tâm mình bị ức hiếp hay không sao?

Thiết, thật nực cười.

Cô cùng chú Hoắc chẳng qua là quan hệ chủ nợ cùng người mang nợ mà thôi.

Trong mắt chú Hoắc mới không có Ngũ Y Y cô đâu.

Chú Hoắc người ta cái trường hợp gì chưa từng gặp qua?

Đoán chừng phụ nữ bên cạnh còn nhiều hơn cả cá sông Trường Giang

Người ta mới không quan tâm chuyện của một cô hầu gái phá hỏng xe hơi của hắn đâu!

Chỉ có điều, nếu như mình là người phụ nữ của thủ lĩnh Hắc bang Hoắc lão đại, thì thật tốt quá.

Khi đó, cô có thể hướng phía Đổng Triết cười gằn một tiếng, vung tay lên, liền có mười mấy người đàn ông xông lên phía trước, đem Đổng Triết đang khóc lóc đánh cho một trận, Đổng Triết gào khóc thảm thiết, tè ra quần.

Ha ha ha ha, cảnh tượng kia có thể làm cho lão nương giải hận.

Nghĩ tới đây, Ngũ Y Y không nhịn được thở dài, "Ai ya, xem ra muốn làm kẻ lắm tiền cũng cần phải có năng lực và trình độ."

"Gì? Cậu nói cái gì?"

Hàn Giang Đình đuổi theo bước chân của Ngũ Y Y, buồn bực quắt mặt nhìn Ngũ Y Y.

*****

"Mình nói, phụ nữ phải vô cùng xinh đẹp, mới có thể để cho chú Hoắc nhìn trúng a."

Hàn Giang Đình quyệt miệng gật đầu, đồng ý nói, "Thì ra chú Hoắc là người như vậy, đúng là chỉ có phụ nữ vô cùng xinh đẹp mới có thể tóm được. Chẳng hạn như, siêu mẫu, minh tinh số một."

Ngũ Y Y liếc Hàn Giang Đình một cái, "Hừ, quả nhiên đàn ông trên đời này đều là cùng một giuộc! Chú Hoác cũng nói, thích siêu mẫu! Người mẫu có tám đầu sao, người mẫu có ba con mắt à, người mẫu có thể mọc ra bộ phận đặc biệt a? Thiệt là! Mê tín!"

Khuôn mặt Hàn Giang Đình đắm chìm trong ngây ngất, "Quá tuyệt vời, mình cùng sư phụ có điểm giống nhau, thật là hạnh phúc."

Lúc trở lại sân khấu, Ngũ Y Y đã xác định một chút, chú Hoắc, tuyệt đối sẽ không để Ngũ Y Y cô vào trong mắt. Cho nên, ý tưởng để cho chú Hoắc ra mặt thay cô báo thù, liền trực tiếp loại bỏ.

Lúc diễn tập còn đang tiến hành, Ngũ Y Y đứng ở bên cạnh, quan sát tiết mục của người khác.

"Y êu, đã thành tiểu tàn tật, bộ dạng không hoàn chỉnh, mày còn chuẩn bị biểu diễn sao?"

Ngũ Nhân Tâm châm chọc cười nói.

Ngũ Y Y cau mày, quay đầu qua, lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngũ Nhân Tâm cùng Ngũ Nhân Ái một cái.

Ngũ Nhân Tâm cười nhạo nói, "Là cánh tay bị đập trúng, làm sao cả đầu óc cũng ngu? Không biết nói chuyện?"

Ngũ Y Y lạnh lùng nói, "Muốn giữ lại mặt mũi cho mấy người mà mấy người còn không biết điều. Loại người giống như mấy người, toàn thân chỉ còn mỗi nói chuyện là còn bình thường, tất cả linh kiện còn lại đều là tàn phế, đều phải nấu lại."

"Mày! Nói cái gì! tao có chỗ nào không bằng mày! Ngũ Y Y, trường học của chúng ta là trường học của giai cấp trung lưu, hôm nay muốn tới đây tham gia từ thiện mọi người đều có mặt, chỉ có mày phong cách quê mùa, cũng không cần lên sân khấu làm mất mặt xấu hổ."

"Ngũ Nhân Tâm, chị không muốn tôi lên sân khấu như vậy, tôi thật nghi ngờ, cánh tay này của tôi có thể là do ai đập, là do chị ban tặng đấy. Con khỉ mong đợi loài người không có ở nhà, bọn nó muốn mặc quần áo của loài người, đáng tiếc, có giả bộ thế nào, cũng chỉ là súc vật. Là chị phải không?"

"Cái gì!!! Ngũ Y Y! Mày dám mắng tao là con khỉ! Tao liều mạng với mày!" Ngũ Nhân Tâm oán giận, gào thét đánh tới Ngũ Y Y.

Ngũ Nhân Ái mặc dù không lên tiếng, ả vẫn đi lên kéo Ngũ Y Y, không để cho Ngũ Y Y đánh trả.

Lại muốn biểu diễn tiết mục lấy nhiều đánh ít.

Ngũ Y Y theo bản năng xuất ra võ công hôm nay Hoắc Phi Đoạt dạy cho cô.

Gập chân, bám lấy đầu gối của Ngũ Nhân Tâm, sau đó thừa dịp lực tới, mượn lực cánh tay của Ngũ Nhân Tâm, khom lưng.

Oành! Một tiếng vang thật lớn.

Sàn nhà giống như còn run rẩy một cái.

Cả người Ngu Nhân Tâm nặng nề bị ném trên mặt đất.

Bụi bặm bay lên.

Ách.

Không chỉ có Ngũ Nhân Ái sợ ngây người, ngay cả Ngũ Y Y cũng ngây người,

Má ơi, chú Hoắc dạy cho động tác này, vậy mà lại có lực sat thương a!

Cứ như vậy nhẹ nhàng thoáng cái, làm cho Ngũ Nhân Tâm bị ném thất điên bát đảo?

"Nhân Tâm! Nhân Tâm em thế nào?"

Ngũ Nhân Ái bị dọa sợ thét lên, nhào qua, lấy tay nhẹ nhàng vỗ Ngũ Nhân Tâm.

Ngũ Nhân Tâm vẫn nhắm mắt, thật lâu, cô ta mới thở ra một hơi, vẻ mặt như đưa đám.

"Chị cả.... . Ô ô ô, chị cả, thật là đau! Đau chết mất! Ô ô ô."

Ngũ Nhân Tâm trở lại bình thường, cứ như vậy nhếch nhác nằm trên mặt đất, khóc ô ô ô.

*****

Ngũ Nhân Ái tức điên lên, hung ác xoay mặt nhìn chằm chằm Ngũ Y Y: "Ai cho mày lá gan lớn dám bắt nạt em tao?"

Ngũ Y Y ngớ ngẩn.

Đúng vậy, Ngũ Nhân Tâm là em của cô, mấy người các người là chị em tốt. Vậy tôi thì sao? Theo huyết thống mà nói, tôi cũng là em của cô.

Ngũ Y Y cười khổ, kiên cường nói: "Tất cả ánh mắt của mọi người đều thấy Ngũ Nhân Tâm ra tay với tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi."

Ngũ Nhân Ái cắn răng, bỗng nhiên ôm bình nước nóng ném về phía Ngũ Y Y.

Đây là bình nước nóng chứa đầy nước đun sôi.

Ngũ Y Y kinh hãi há hốc mồm nhìn Ngũ Nhân Ái độc ác.

Ngũ Y Y nghĩ rằng cho dù nóng cở nào, cô phải đá cái bình nước nóng ra xa.

Chân nóng, người nóng dù sao vẫn tốt hơn mặt nóng.

Mọi người đều hoảng sợ kêu lên.

Mạng người quan trọng a.

"Phịch!" bình nước nóng bay trên không trung bị người vững vàng chụp lại, tất cả mọi người bị một màn này dọa hoảng sợ.

"Lạc?" Ngũ Nhân Ái hít một hơi, gọi.

Người ở giữa hai người, bắt được bình nước nóng cứu Ngũ Y Y, lại là Tiêu Lạc?

Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói nên lời.

Thật ra cô cũng sợ hãi.

Tiêu Lạc hơi thở gấp, xem ra là liều mạng chạy tới.

"Ngũ Nhân Ái! Tại sao cô có thể như vậy? Y Y là em gái của cô, tại sao cô có thể xuống tay với cô ấy? Cô làm cho tôi thật kinh sợ! Nhưng tôi không ngờ tới, cô lại độc ác như vậy!"

Tiêu Lạc tức giận gào thét với Ngũ Nhân Ái, hắn để bình nước xuống, đứng bên cạnh Ngũ Y Y, lấy một tay đem cả người cô đang run rẩy ôm vào trong ngực, mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Ái.

Ngũ Nhân Ái nói to: "Anh luôn bênh vực nó! Nó có cái gì tốt? Nó giống với mẹ nó đều là hồ ly quyến rũ đàn ông."

"Đủ rồi, im đi Ngũ Nhân Ái, cô một chút kiên nhẫn đều không có, muốn nói thêm gì nữa."

Tiêu Lạc quát Ngũ Nhân Ái lần nữa.

Hốc mắt Ngũ Nhân Ái đỏ một chút, ôm hận nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, lại nhìn Tiêu Lạc bảo vệ Ngũ Y Y: "Anh không thấy sao, Nhân Tâm bị Ngũ Y Y đánh ngã thành như vậy, anh không thấy chúng tôi bị thương sao? Tại sao luôn cho rằng nó chịu ủy khuất? Như vậy thật không công bằng."

Tiêu Lạc hít sâu một hơi: "Tôi thấy Nhâm Tâm ở đây mắng chửi giống một con chó điên, nói chuyện khó nghe. Tôi ở cách xa mấy thước cũng nghe được Nhân Tâm nói những lời tổn thương người khác. Rốt cuộc là ai khêu khích trước? Mấy người so với tôi trong lòng đều hiểu rõ."

Nói một trận, nói xong Ngũ Nhân Ái không thể nói lại được.

Bạn học xung quanh bàn tán xôn xao.

"Làm sao vậy, tránh ra tránh ra." Một đạo âm thanh quen thuộc truyền tới, đám người bị đẩy qua một bên, Ngũ Phong Cách cùng vợ mới cưới Tiêu Mai chen lấn đi vào.

"Ba ba!" Ngũ Nhân Ái vừa nhìn Ngũ Phong Cách, lập tức giọng nghẹn ngào kêu lên: "Ba ba! dì Mai! Ba ba cứu mạng."

Tiêu Lạc nhíu chặt chân mày.

Ngũ Y Y cũng nhìn về phí Ngũ Phong Cách.

"Hả, làm sao? Cứu mạng cái gì?"

Ngũ Phong Cách nghe nói mấy đứa con gái cũng tham gia diễn xuất, liền dẫn theo vợ mới cưới ra ngoài vui chơi, giải sầu một chút.

Bởi vì trong gia đình làm ăn, tuần trăng mật của bọn họ đều không có, hắn cảm thấy có lỗi với Tiêu Mai.

Ai ngờ, sáng sớm đến trường học, đầu tiên nghe lời nói cứu mạng của con mình. Đã hù dọa hắn.

Ngũ Nhân Ái nhào vào trong lòng Ngũ Phong Cách, chỉ Ngũ Nhân Tâm đang nằm trên mặt đất, mất không chế mà tố cáo: "Ba Ba, không biết Y Y học được thủ đoạn ở đâu đã đem Ngũ Nhân Tâm ném trên mặt đất, hiện tại không biết Nhân Tâm như thế nào, ô ô ô, dì Mai, con rất sợ a, đều là chị em với nhau, tại sao Y Y có thể ra tay độc ác như vậy?, ô ô."

*****

"A", Ngũ Phong Cách giật mình, vội vàng đến bên người Ngũ Nhân Tâm, sờ gương mặt con gái, lo lắng hỏi: "Nhân Tâm, Nhâm Tâm! Con sao rồi? Có muốn gọi xe cứu thương không?"

Ngũ Nhân Tâm giả vờ suy yếu mở mắt, nghẹn ngào nói: "Ba ba, con sắp chết rồi, Ngũ Y Y muốn giết con...."

Ban đầu Tiêu Mai không ưa gì Ngũ Y Y, đối với người mẹ kế này, cô chưa từng nói một câu nào dễ nghe.

"Ông xã à, tại sao có thể độc ác như vậy? Đối với người một nhà lại ra tay độc ác vậy chứ? Trong đầu không có một chút tình cảm nào a! Đáng sợ, thật đáng sợ! Ông xã à, đứa con này của ông nhất định phải dạy dỗ thật tốt."

Ngũ Phong Cách lập tức xoay người, tức giận nhìn về phía Ngũ Y Y nói: "Y Y! mau tới đây xin lỗi chị hai, phải chân thành xin lỗi! Có nghe thấy không, mau tới đây!"

Ngũ Y Y cắn môi, run giọng nói: "Là chị ấy chọc con trước, chị ấy mắng con trước, chị ấy đánh con trước."

"Nói láo!" Ngũ Phong Cách bị chọc tức, không quản bao nhiêu người có mặt tại đây, lỗ mãng nói: "mày con nha đầu chết tiệt kia! Từ nhỏ không dạy dỗ mày tốt, xem ra bây giờ mày học thành cái dạng gì rồi! Đây là chị của mày, không phải người ngoài, mày có thể ra tay độc ác với chị mày như vậy, sau này mày sẽ giết ba mày."

Tâm Ngũ Y Y giảm xuống một chút.

Lạnh, rất lạnh.

Cô không muốn giải thích một chữ, xoay mặt đi.

"Thế nào, mày con nha đầu chết tiệt kia! Ngay cả lời nói của ba mày đều không nghe đúng không? Uổng công tao sinh ra mày, tao đã nhìn lầm mày. Không ngờ hôm nay không nói được một lời xin lỗi."

Ngũ phong cách bước vài bước đi tới, giơ tay lên muốn đánh vào mặt Ngũ Y Y.

Tiêu Lạc giữ chặt cánh Tay Ngũ Phong Cách, cau mày nói: "Anh rể, anh không thể lỗ mãng với con gái như vậy. Chuyện xảy ra anh còn không hiểu rõ sao? Anh không thể đối xử với Ngũ Y Y như vậy."

Ngũ Phong Cách ngớ ngẩn.

"Lạc à, đứa nhỏ Y Y này cậu không biết, nó...."

Tiêu Lạc nhàn nhạt nói: "Tôi thấy được nguyên nhân của chuyện này, không cần trách Y Y, là Nhân Tâm tới khiêu khích trước, cũng là Nhân Tâm ra tay muốn đánh Ngũ Y Y trước. Mặc dù Nhân Tâm té hơi nặng, có thể trách những chuyện cô ấy đã làm trước."

Ngũ Phong Cách ngây người.

Tiêu Mai không vui đi tới, đánh vào tay Tiêu Lạc, mắng: "Cậu làm gì vậy? Nơi này không có chuyện của cậu, ai cần cậu xen vào? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu không cần lo chuyện của con bé này, sao cậu lại không nghe? Không có chuyện của cậu, cậu không cần nói, cậu thấy được cái gì, cậu không thấy gì cả!"

"Chị hai....."

"Mẹ cũng không được!"

Tiêu Mai tức giận ôm cánh tay, xoay mặt qua.

Ngũ Y Y này thật đáng ghét, nó không lên tiếng không có nghĩa là nó sẽ quyến rũ em trai chứ?

Ghê gớm vậy sao?

Muốn cùng các cô gái Ngũ gia có huyết thống hay không, không tới phiên cái loại tạp chủng như Ngũ Y Y này, cũng muốn làm Tam tiểu thư của Ngũ gia sao?

Ngũ Y Y vẻ mặt không chịu khuất phục nói: "Tôi muốn ra phía sau đài một chút."

Nói xong, Ngũ Y Y xoay người đi.

Vừa đi vừa dùng sức hít mũi, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Ba ba, chẳng lẽ người không phát hiện, cánh tay con bị thương sao?

Người chỉ thấy Nhân Tâm bị thương, tại sao người không nhìn thấy con?

Tiêu Lạc muốn đuổi theo Ngũ Y Y: "Y Y, Y Y!"

Tiêu Mai kéo cánh tay Tiêu Lạc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên tiểu tử thúi này, cậu ngốc đúng không? Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến cậu, hãy nhớ kỹ, cách xa con nha đầu nghèo nàn đó một chút."

*****

Tiêu Lạc đi lướt qua Tiêu Mai, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Ngũ Phong Cách, vội vàng nói: "Anh rể, anh không quan tâm nhiều đến Ngũ Y Y, sau này xin anh hãy yêu thương cô ấy nhiều hơn."

Tiêu Mai nghe xong, tức điên lên.

Không đợi Tiêu Mai có thời gian chứng tỏ, Tiêu Lạc nặng nề đẩy Tiêu Mai ra, chạy theo Ngũ Y Y.

Ngũ Nhân Ái siết chặt quả đấm bên cạnh chân, trong đôi mắt đều là sự ghen ghét.

"Y Y, em chờ tôi một chút! Y Y."

Tiêu Lạc vừa chạy vừa gọi, bắt được cánh tay Ngũ Y Y.

"A!" Ngũ Y Y đau đến rên khẽ.

Tiêu Lạc vội vàng buông tay ra, cúi đầu nhìn xem, trợn to hai mắt nói: "Tay em xảy ra chuyện gì? Em bị thương sao?"

Ngũ Y Y nhàn nhạt nói: "Không cần anh quan tâm, anh trở về đi, đi tìm bọn họ đi."

Lời nói của Tiêu Mai đã làm tổn thương Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Lạc đuổi theo cô lần nữa, dịu dàng nói: " Rất nhiều người muốn hại em, tôi đối với em như thế nào, em còn nghi ngờ tôi sao? Tôi không phải là bọn họ. Tôi chính là tôi.

Tôi muốn ở bên cạnh em, trừ khi em đẩy tôi ra."

Ngũ Y Y kinh ngạc dừng lại nhìn Tiêu Lạc, Tiêu Lạc mĩm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Ngũ Y Y lên, thổi nhẹ: "Chuyện gì xảy ra? Cánh tay bị thương sao? Có sao không?"

Ngũ Y Y lắc đầu một cái, giọng nói dịu lại, dịu dàng: "Không sao đâu, chuyện nhỏ một chút thôi, tôi đây da thô thịt dày, có thể chịu đựng được."

"Sau này phải cẩn thận một chút, bảo vệ mình cho thật tốt. Đừng nhúc nhích, trên mặt em có dính bụi."

Tiêu Lạc đến gần Ngũ Y Y, mở to đôi mắt nhìn cô, lấy tay lau nhẹ nhàng lên mặt cô, thổi khí: "Cô gái này biến thành chật vật như vậy, trên mặt dính đầy bụi bậm, người khác thật muốn cười em."

Tiêu Lạc nhìn mặt Ngũ Y Y trong khoảng cách gần như vậy, nên cô cũng không dám động đậy.

Nếu có một chút giống như hương vị ấm áp của mẹ gần kề bạn, bạn có thể chạm tay đến, bạn có muốn nắm lấy hay không?

Ngũ Y Y rơi vào trong mê loạn.

Tiêu Lạc cúi người lau gương mặt phấn trắng của Ngũ Y Y, trong nội tâm có một phần kích động.

Muốn đem cô bé này ôm thật chặc vào trong ngực.

Chuông điện thoại vang lên đột ngột dọa hai người giật mình.

Tiêu Lạc hốt hoảng sau đó cười khan: "Điện thoại di động của tôi vang lên...."

Tim vẫn đập một cách không bình thường như thế.

Đập một cách nhanh chóng không bình thường.

Ngũ Y Y không nhịn được nở nụ cười, chỉnh lại anh: "Tiếng chuông của anh là Lam Tinh Tinh?"

"Ách.... Không phải....."

"Là điện thoại di động của tôi."

Ngũ Y Y nhe răng cười, lấy điện thoại di động ra, ấn nghe: "Này, anh khỏe!"

"Mấy giờ tối nay em bắt đầu trình diễn cái kia?"

A..... Đầu óc Ngũ Y Y trống rỗng.

Là.... Chú Hoắc!

"Cô bé, còn nghe không?"

"Còn còn, đang nghe!"

"Ừ, Buổi tối mấy giờ bắt đầu diễn?"

"À? A, tám giờ bắt đầu."

"Đã biết."

Không chờ Ngũ Y Y nói tiếp, Hoắc Phi Đoạt dứt khoát cúp điện thoại.

Ngũ Y Y quơ quơ điện thoại, nói thầm: "Không nói tạm biệt với người ta đã cúp điện thoại, người này không có một chút lẽ phép, thật là! Không đầu không đuôi, làm cái gì a."

Ngũ Y Y thay đổi suy nghĩ, thôi quên đi, người ta là Hoắc Phi Đoạt chứ không phải là người khác, người ta là Lão đại Hắc bang, Lão đại Hắc bang sẽ không để ý tới lễ phép hay không lễ phép đâu.

"Y Y, là ai vậy?" Tiêu Lạc hỏi.

*****

Ngũ Y Y cất điện thoại di động, nói: "Không có ai cả, là một người bạn thôi."

Trong phòng họp yên tĩnh, cùng với tất cả các đại biểu.

Cô Tại Viễn không dám nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt lén nhìn Hoắc Phi Đoạt phía bên kia.

Tất cả mọi người đang lắng nghe Lão đại của bọn họ ở trước mặt giới thiệu, bỗng nhiên có điện thoại đến.

Mồ hôi, mồ hôi điên cuồng a.

Nhiều đại biểu đang ngồi ở đây như vậy, Lão đại nói sẽ giải quyết hạng mục ngày hôm nay.

Lão đại thật không bình thường.

Ban đầu nói hôm nay là chủ nhật, sẽ không an bày bất kỳ công việc nào. Thật ra Tập đoàn của bọn họ hoạt động rất tốt, Lão đại không cần liều mình vào công việc, tiền đã đủ cho mấy đời tiêu xài.

Nghe nói Lão đại không đi làm, không biết tại sao hôm nay lại đến, không có báo trước, dọa đám người kia sợ suýt chút nữa đái ra quần.

Đến ngay đi, có cuộc họp mà không tham gia thì không được, nhưng mà lão đại vẫn cứ có vẻ đứng ngồi không yên.

Hiện tại thay đổi rồi, không chịu gọi điện báo.

Cố Tại Viễn lén nhìn Hoắc Phi Đoạt lần nữa, bắt gặp vẻ mặt của hắn đang cười.

Sau buổi hội nghị Hoắc Phi Đoạt lên tiếng nói: "Mọi người cực khổ rồi, sau khi hội nghị kết thúc sẽ sắp xếp dạ tiệc, thời gian dạ tiệc từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi, mọi người hãy nhớ."

"A?" Cố Tại Viễn không nhịn được lên tiếng.

Hoắc Phi Đoạt bất mãn liếc hắn một cái, kết thúc hội nghị.

Hoắc Phi Đoạt tiêu soái đi ra ngoài, Cố Tại Viễn theo sau lải nhải: "Tại sao? Tại sao lại sắp xếp thời gian dạ tiệc như vậy? Lão đại, anh nhìn một chút đi, nhà ai mà ăn cơm tối bắt đầu từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi kết thúc? Không có bệnh chứ?

Hoắc Phi Đoạt dừng bước, nhìn Cố Tại Viễn, nói: "Buổi tối cậu chuẩn bị một chút tiền tiêu vặt."

"Tiền tiêu vặt cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt cười nhạt: "Không cần quá nhiều, mấy trăm nghìn là được rồi."

"A? Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có thể trao đổi trước với tôi hay không, để cho tôi chuẩn bị một chút? Dù sao tôi cũng là một cố vấn, cũng có đầu óc, tôi có thể quyết định giúp anh mà. Ê ê...."

Một quả táo lớn có thể nhét vào miệng Cố Tại Viễn, Hoắc Phi Đoạt xoa xoa huyệt thái dương thở dài: "Không có chuyên gia nào có thể chữa hết tật xấu nói nhiều của cậu sao? Không được, phải trực tiếp cắt dây âm thanh thôi. Ầm ĩ chết."

Vẻ mặt Cố Tại Viễn căm giận.

Hơn bảy giờ, chỗ ngồi trên quảng trường đại học đã chật cứng những người nổi tiếng, doanh nhân địa phương.

Ngũ Y Y đứng phía sau khán đài, từ khe hở màn sân khấu trước mặt mình nhìn xuống phía dưới, không nhịn được buồn bã nói: "Đều là gia đình, thật ấm áp."

Tiêu Lạc đứng sau lưng Ngũ Y Y, nhìn xuống dưới đài, nghe được những lời buồn bã của Ngũ Y Y vừa nói: "Đứa nhỏ ở bên cạnh ba mẹ thật đáng yêu, họ cười thật hạnh phúc."

Đáy lòng Tiêu Lạc khó chịu, một tay nhéo vai Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y theo cánh tay nhìn thấy Tiêu Lạc, cô buồn bã cười một tiếng: "Khi tôi còn bé lúc biểu diễn lễ hội Thiếu Nhi, cũng lén nhìn xuống dưới đài phụ huynh, đúng giờ mẹ tôi sẽ ngồi ở dưới xem, khi đó tôi từng oán trách tại sao ba ba không đến nhìn tôi biểu diễn. Ha ha, tôi quá buồn cười."

"Y Y, nếu như em đồng ý, tôi sẵn sàng cho em ấm áp và hạnh phúc."

Tiêu Lạc thâm tình vừa nói, vừa ôm chặt Ngũ Y Y.

Hàn Giang Đình từ bên kia chạy tới, gào khóc nói: "Cô gái, sao cậu còn không hóa trang, nhanh đi hóa trang a."

Hàn Giang Đình túm Ngũ Y Y đem đi, còn quay đầu lại không vui trợn mắt nhìn Tiêu Lạc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)