Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 13

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 13
Dám chiếm tiện nghi của chú
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngũ Y Y đi đường cũng quyệt miệng, lẩm bẩm có thể chết hay không

A Trung ngồi ở phía trước nghe cô nói thầm thật muốn chết.

Cô bé này thật quá là gian xảo.

Cuối cùng tiếng chuông điện thoại của Ngũ Y Y đã cứu vớt A Trung.

"Cô Ngũ? Cô Ngũ? Cô bé!!"

Gọi cô là Cô Ngũ vậy mà cô cũng để ngoài tai.

Choáng váng.

"Hả? Cái gì?"

Đúng là, gọi cô là cô bé thì mới có hiệu quả.

A Trung nghiến răng, "Điện thoại của cô reo kìa, cô còn không nghe?"

A Trung khó chịu xoa đầu mình một cái, thở dài mệt mỏi.

Hắn suốt ngày giết người cướp của, thủ đoạn độc ác, mặt mày còn chưa nhăn, vậy mà hôm nay bị cô bé này giày vò phát sợ.

"Hả? Di động? À, cám ơn chú đã nhắc nhở, chú A Trung."

Ngũ Y Y chậm chạp tìm di động, dùng con mắt của người vô tội nhìn màn hình điện thoại đang có người gọi đến, bỗng nhiên mở to mắt, hút khí.

Vậy mà lại là Tiêu Lạc?

A a a a, chết rồi chết rồi, Tiêu Lạc gọi tới chắc chắn để hỏi tội?

Ngũ Y Y dùng sức mín môi, cắn đến sắp nát, sau đó mới do dự nghe điện thoại.

"A lô?"

"Y Y, là tôi, Tiêu Lạc."

Tiếng nói của Tiêu Lạc dịu dàng truyền lại, không biết tại sao, khi nghe thấy giọng nói ôn hòa kia của Tiêu Lạc, tâm trạng của Ngũ Y Y, liền yên tĩnh lại.

Thật giống như là, mẹ đang ở bên cạnh vậy, rất yên tâm.

"À, là anh à, tôi đang nghe."

Tiêu Lạc thở dài, thật ra lòng của hắn cũng không bình tĩnh giống như giọng nói của hắn, hắn đứng trước cửa sổ, trên mặt có phần sốt ruột, "Em... đêm nay em định không về nhà sao?"

"Hả? Việc này... không phải như anh nghĩ, thật đấy.... ."

"Y Y, tôi biết em thật khó khắn, tình cảnh trong nhà cũng rất gian khổ, tôi nghe người giúp việc nói, em vì chuyện làm mộ cho mẹ mà vô cùng lo lắng, tôi hiểu cho em. Em làm việc ngoài giờ tôi không phản đối, ha ha, với lại tôi cũng không có lý do phản đối, chỉ là.... . Y Y, Hoắc Phi Đoạt là một người không bình thường, em vẫn nên cố gắng tránh va chạm với anh ta."

Ngũ Y Y nở nụ cười nhàn nhạt, "Ừ, tôi đã biết. Tôi đang trên đường về nhà đây, yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng không ngủ ở bên ngoài. Đúng rồi, eo của anh thế nào rồi?

Vừa nghe thấy Ngũ Y Y về nhà, Tiêu Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói cũng trở nên thoải mái, "Eo à, nói thật còn hơi đau."

"Hả? Thế nào? Eo bị đau lắm sao? Có lưu lại di chứng về sau không?"

Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, "Ha ha, nếu em muốn tôi cõng, thật sự có chút khó."

Ngũ Y Y sửng sốt, sau mới biết được Tiêu Lạc chọc cô, cau mặt oán trách, "Ai nha, anh làm sao lại là người như vậy, làm sao có thể lấy sức khỏe của bản thân ra nói đùa chứ, không biết người ta rất lo lắng cho anh sao?"

Lời nói, bật thốt lên, Ngũ Y Y nói xong mới thấy giật mình, tay nhỏ bé che miệng, thật muốn khâu miệng lại.

Trời ơi, chết chắc rồi, mất mặt muốn chết, làm sao mà cô lại nói những lời như vậy chứ?

Ngũ Y Y, mày còn mặt mũi nữa sao?

Tiêu Lạc ngớ người, sau đó thì nở nụ cười, "Thật sao? Thật lo lắng cho tôi sao?"

Vẻ mặt Ngũ Y Y đau khổ rối loạn, cười ha ha, "Ha ha ha, như thế nào anh cũng là vì tôi nên mới bị thương, tôi cũng phải có chút lương tâm, ha ha ha.... Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều."

Không không!

Mình thật không nên nói thêm một câu cuối cùng "Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều."

*****

Không không!

Mình thật không nên nói thêm một câu cuối cùng " Anh cũng không cần nghĩ gì nhiều." Đây không phải dấu đầu lòi đuôi sao.

Ngũ Y Y dùng tay gõ vào đầu mình, cái đầu đần độn này không dùng được rồi.

Tiêu Lạc tao nhã cười, "Tôi sẽ không nghĩ ngợi nhiều, tôi sẽ coi như trong lòng em có tôi. Ha ha ha."

Ngũ Y Y đen mặt lại.

Cô thực muốn chết.

"Vậy, vậy cái kia, gặp lại sau, tôi đến nhà rồi, bye bye!"

Cúp điện thoại, bộ dạng hoảng hốt như chạy chối chết.

Ngũ Nhân Ái bưng một mâm hoa quả trong tay, đẩy cửa phòng Tiêu Lạc, lại nhìn thấy Tiêu Lạc dựa vào cửa sổ cười yếu ớt, vui vẻ, mặt đẹp như ngọc, nhìn đến ngây người.

"Sao lại xuống giường? Eo thế nào rồi?"

Khuôn mặt Ngũ Nhân Ái đỏ ửng, đi vào.

Tiêu Lạc nghe thấy nhìn qua, mỉm cười gật đầu, "Không có gì, Nhân Ái, không cần lo lắng."

"Lại đây ăn chút hoa quả đi, em vừa mới gọt, còn rất tươi."

Ngũ Nhân Ái không chịu được nụ cười thân thiết của Tiêu Lạc, mặt thoáng cái nóng lên.

"Ừ, cảm ơn em, Nhân Ái, em thực hiền lành."

Tiêu Lạc khen Ngũ Nhân Ái, ngồi trên sô pha, đối diện với Ngũ Nhân Ái, cùng nhau ăn hoa quả.

Ngũ Nhân Ái hạnh phúc nhìn Tiêu Lạc.

Tâm trạng của Ngũ Y Y thật tốt, còn hiện ra chút ngượng ngùng của cô gái nhỏ.

Trời ạ, có phải Tiêu Lạc biết được cái gì rồi hay không?

Vì sao ban nãy anh ấy nói cô "Trong lòng có anh"?

A a a a, xấu hổ chết người rồi.

Ngũ Y Y xấu hổ tức giận, dùng tay xoa loạn trên mặt, như muốn đem nặn mặt mình thành bột mì.

Điện thoại cùa A Trung vang lên, hắn nối máy, "Gì? Ai?.... . Cái gì? Cố thiếu đến biệt thự Vọng Hải? Cái gì? Cậu ta còn mang qua đó mấy người phụ nữ? Cái gì? Chuốc rượu? Cậu nói, mấy người... đàn bà kia cố ý chuốc rượu cho lão đại? Được được, tôi sẽ về ngay!"

Động tác của Ngũ Y Y cứng đờ, lỗ tai nhỏ liền dựng thẳng lên.

Cái gì?

Chú A Trung nói cái gì?

Cố thiếu dẫn vài người phụ nữ đi đến biệt thự của chú Hoắc? Còn cố ý chuốc rượu chú Hoắc?

Muốn làm cho chú Hoắc say khướt?...... Sau đó sẽ......

Không phải chứ?

Phụ nữ bây giờ sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!

Đàn ông không chuốc rượu cô thì thôi, cô lại còn đi chuốc rượu đàn ông? Có còn là lẽ thường không?

A Trung nói với tài xế, "Cho đến bây giờ Cố thiếu chưa bao giờ là người ngu ngốc, lại thích diễn kịch cùng mấy người phụ nữ. Cậu ta nói chuyện lung tung với phụ nữ, lão đại của chúng ta đều không để ý, này cũng thôi, vị gia kia lại còn đem phụ nữ đến biệt thự, tốt thôi, phải đi nói cho lão đại mới được.

Ngũ Y Y càng mở to mắt.

Tái xế trẻ tuổi, thích xem náo nhiệt, cười đến sung sướng, " Không phải có rất nhiều phụ nữ sao? Ha ha ha, lão đại của chúng ta có thể ỷ vào thân thể khỏe mạnh, sẽ chơi Np hay không?

"P cái đầu mày! Nói bậy nói bạ!" A Trung không nể tình cốc đầu cậu ta một cái, "Lão đại của chúng ta là loại người như vậy sao?"

Tài xế quyệt miệng, ứa nước mắt, gật gật đầu, "Không phải. không phải, Lão đại của chúng ta cực kỳ không phải...."

A Trung thở dài đứng lên, "Muốn nói đến sức khỏe của lão đại chúng ta.... bao nhiêu P ở dưới cũng không đủ...."

Ngũ Y Y nghe được một đầu khói thuốc súng, đột nhiên hét to một tiếng, " Sao có thể như vậy!!!"

A...

A Trung và tài xế đều sợ hết hồn.

Lúc nãy, hai người bọn họ lại quên đi cô bé ngồi phía sau này rồi.

*****

Lúc này, hai người bọn họ hoàn toàn quên sạch sự có mặt của cô gái ngồi ở phía sau.

"Bà nội của tôi ơi, cô muốn hù chết tôi hả? Cô muốn lên tiếng trước tiên phải chuẩn bị trước có được hay không? Hù chết lão tử, lão tử sắp bị hù đến có bệnh vàng da rồi. Cô gái!" A Trung trừng lớn mắt, vỗ ngực, quay đầu nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y mặc kệ A Trung nói gì, trừng lớn hai mắt, móng vuốt nhỏ hướng về phía trước cào ghế dựa, đầu gần như chui vào hàng trước, cao giọng kêu lên như cái loa: "Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể để người khác rót rượu lung tung với chú Hoắc? Còn nói chuyện sao? Tại sao nhìn thấy chú Hoắc bị khi dễ còn làm ngơ mặc kệ? Làm sao có thể như vậy?"

A Trung sững sờ thì thầm: "Lão đại bị khi dễ?"

Ông trời ơi, lúc nào Lão đại của bọn họ cũng không bị khi dễ nha. Lão đại không khi dễ người khác đã là khai ân hồi.

Ngũ Y Y lại lớn giọng thét lên một tiếng: "Thật quá đáng rồi!"

Thét đến tay tài xế cũng run run, thiếu chút nữa quẹo xe vào trong cống rồi.

Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, không khí vô cùng nóng.

Ngải Mễ hai má phấn hồng, cứ như vậy dính sát vào người Hoắc Phi đoạt.

Từ góc độ Hoắc Phi Đoạt nhìn xuống, đó là một màn vô cùng nhiệt huyết, tất cả đường cong trên người của người phụ nữ mỹ lệ này đều có thể nhìn một cái không sót gì.

Ngực giương cao, mông nhếch lên.

"Hoắc tổng... tôi có lòng tin, làm cho ngài có cảm giác cực khoái, không bằng ngài thử xem kĩ thuật của tôi?"

Ngải Mễ thổi khí nóng, cười yêu mị, tay linh hoạt xẹt qua hông Hoắc Phi Đoạt, hướng xuống phía dưới tìm kiếm.

"Bộp". Tay cô sắp chạm vào khóa kéo quần của hắn, lại bị Hoắc Phi Đoạt nắm lấy

Ngải Mễ bên dưới hơi sửng sốt, cô không tin, tại thời điểm mấu chốt người đàn ông nào có thể chống cự lại sức hấp dẫn mạnh mẽ này từ cô, lập tức dịu dàng cười, cả thân thể yếu đuối không có xương trực tiếp nghiêng về phía Hoắc Phi Đoạt, miệng nũng nịu nói: "Ai da, Hoắc tổng, đột nhiên người ta thật choáng váng nha..."

Đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt chợt căng thẳng, không đợi hắn có phản ứng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Cố Tại Viễn lên tiếng trước: "Lão đại, ngài chưa ngủ à.... hả?"

Cố Tại Viễn nhất thời cả kinh đôi mắt mở to, da đầy run rẩy, đến khi hắn nhìn xem trong phòng xảy ra chuyện gì thì cười xấu xa nói "Tính tôi không có tới, cái gì tôi cũng không thấy, các người tiếp tục, tiếp tục nha."

"Cạch". Cố Tại Viễn đóng cửa lại thật mạnh.

Sau khi Cố Tại Viễn ra ngoài, suy nghĩ một chút liền đứng lên cười xấu xa "lần này Lão đại cũng đừng ra vẻ trong sạch nữa, Lão đại cũng gặp nạn, về sau xem ngài làm sao chê cười tôi?"

Cố Tại Viễn lắc lư đi xuống lầu, trong miệng còn ngâm nga bài hát, nhìn về phía bốn người phụ nữ còn lại vẫy tay nói: "Các cô gái, các cô cùng đi phục vụ gia tốt, đêm nay miệng của ai làm gia thích nhất thì một xấp tiền này gia sẽ cho người đó."

Cố Tại Viễn nói, đem một xấp tiền giá trị lớn để trong tay.

Bốn người phụ nữ kia nhìn nhau, phát cáu với Cố Tại Viễn: "Cố thiếu, ăn bốn chúng tôi cả đêm, không sợ bị nghẹn à?"

"Đúng đó Cố thiếu, eo ngài thận ngài thế nào, số lượng tồn kho đủ cho chị em chúng tôi dùng sao? Ha ha ha." Mấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp cười rộ lên.

Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: "Các vật nhỏ, sẽ khiến cho các cô mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh các cô, xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất."

*****

Cố Tại Viễn nổi lên sắc tâm, cắn răng: "Các vật nhỏ, sẽ khiến cho các cô mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của anh các cô, xem xem các em ai kêu vui vẻ nhất."

Trên ghế sofa lớn ở phòng khách, bốn người phụ nữ lôi kéo Cố Tại Viễn trực tiếp cởi bỏ cái quần của hắn.

Trong phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, Ngải Mễ giả vờ suy yếu ngã xuống lồng ngực Hoắc Phi Đoạt, hai tay cô ấy thừa dịp vuốt ve lung tung trên người hắn.

"Tôi cho cô ba giây...." Hoắc Phi Đoạt rốt cuộc mở miệng vàng.

Ngải Mễ đã muốn rơi vào trạng thái mê loạn, thở hồng hộc, lắc mông, lắc lắc mông, nói không trọn vẹn: " Ừ, ba giây, ba giây cái gì? Ba giây để cho tôi tách chân ra sao? Ha ha, anh trai, người ta đã sẵn sàng rồi, tại sao ngài còn mặc? Đến đây, đến đây, buông thả chính mình nha."

Hai tay Ngải Mễ vội vàng cởi dây nịt của Hoắc Phi Đoạt.

Vèo.... Rầm!

Ngải Mễ như một cái túi bị Hoắc Phi Đoạt đá ra xa sáu, bảy mét.

"A!"

Ngải Mễ ngã thật mạnh vào góc tường, toàn thân đau nhức, đáng thương nhìn Hoắc Phi Đoạt: "Hoắc tổng, ngài..."

Hoắc Phi Đoạt chán ghét nói: "Tôi vừa mới nói cho cô ba giây ra khỏi phong tôi, cô không nghe."

Ngải Mễ phun ra một ngụm máu tươi, ngẻo đầu, ngất đi.

Hoắc Phi Đoạt nhấn nút call: "Quản gia nhanh chóng cho người lên dọn dẹp đi!"

Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày đẹp, quan sát y phục của mình một chút.

Mới bị người phụ nữ này chạm qua, tại sao lại thấy ô uế như vậy chứ?

Hoắc Phi Đoạt đi về phía phòng tắm cực lớn của hắn, một lúc sau, từng món y phục từ ngoài vào trong, tất cả đều bị hắn ném ra ngoài.

Tiếp theo, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Quản gia dẫn theo vài người đàn ông cao to đi vào, chỉ vào người phụ nữ hôn mê trong góc, vài người đàn ông im lặng đi qua, dùng một tấm thảm cuốn người phụ nữ trực tiếp khiêng ra ngoài.

Quản gia đi đến cửa phòng tắm nhặt từng món quần áo lên đem ra ngoài.

Lập tức có hai người phụ nữ vào phòng khử trùng.

Vài phút ngắn ngủi, trong phòng liền khôi phục lại không khí trong lành, ga giường, áo gối, thảm, nệm, gối dựa hoàn toàn mới.

Vòi sen phun nước ấm rơi trên thân thể cường tráng.

Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại đứng dưới vòi nước như một vi thần, khiến cho nước chảy lên tóc hắn. Da thịt của hắn co dãn săn chắc, cả người đều là cơ bắp khỏe mạnh, từng khối thịt hết sức to lớn nhô lên, phát ra vẻ đẹp lộng lẫy.

"Ai..." Hoắc Phi Đoạt nhắm mắt lại hướng về phía nước, nhịn không được khẽ thở dài.

"Tại sao lại có người không giống như những người phụ nữ đáng ghét khác, thấy tôi liền dựa sát vào tôi chứ?"

Hắn nói "có người", chỉ mình hắn biết rõ đó là người đặc biệt nào.

Cô gái kia sẽ không đến đây nữa, còn muốn trốn ra xa, giống như hắn là một loại dịch bệnh, đáng ghét!

Trong đầu đột nhiên hiện ra đêm hôm đó, cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp bày ra, cưỡng chế cô, xuyên vào trong cơ thể cô, có một mùi vị mất hồn.

Cọ!

Trước mặt Hoắc Phi Đoạt run rẩy thật mạnh, đột nhiên cảm thấy dâng nào trên.

Cái kia nhỏ bé như vậy, quả thật làm cho người ta cực kì sợ hãi.

"Shit! Chưa từng thất bại như vậy."

Hoắc Phi Đoạt dùng nắm đấm hung hăng đánh vào tường, toàn bộ cơ bắp đều nổi lên.

Nếu vóc dáng hắn tắm vòi sen bị phụ nữ nhìn thấy, đoán chừng người phụ nữ nào nhìn đều phải hóa thành nước ngay tại chỗ.

*****

A Trung đi vào phong khách thì thiếu chút nữ ngã khuỵu xuống.

Mồ hồi, Cố thiểu cởi mở thật, dám làm phòng khách lộn xộn như thế này.

A Trung nhìn bên trong thấy, Cố Tại Viễn hai chân mở ra cưỡi trên người trên người một nữ nhân, không chỉ có một người, nhiều cái đầu đầu vây quanh bộ phận mấu chốt của hắn.

Ngựa đực!

"Ta nói Cố thiếu gia, không thịnh hành chơi như vậy chứ? Ngươi còn để cho người khác sống không? Không thể chỉ vì mình sảng khoái, mà làm người khác mù mắt chứ!" A Trung quát.

Cố Tại Viễn híp mắt, thoái mải rầm rì, chẳng muốn nhìn A Trung một cái, miếng lung tung lầm bầm, "Cứ như vậy...oh...thoải mái.... cứ như vậy, , , , , mau hơn chút nữa.... A Trung, gia không đếm xỉa tới ngươi..... tùy tiện chọn một rồi mang đi mà hưởng. Ai yêu, em cắn lên nó rồi! Cẩn thận một chút"

A Trung mặt đen như than.

Mới nghĩ đến sau lưng còn một bé vị thành niên, muốn đi che mắt người lại, cái cô bé kia đã lách qua, giống như Tiểu Bao Tư, chạy đến chỗ Cố Tại Viễn, nhìn từ trên cao xuống quát, "Hoắc Phi Đoạt đâu? Hoắc Phi Đoạt ở đâu?"

Cố Tại Viễn híp mắt hưởng thụ, 'Anh hai đang vui vẻ hưởng thụ, Ngã Mễ nhất định sẽ phục vụ tốt nha! Nữ nhân kia, trình độ rất giỏi!"

"Ngươi đi chết đi"

Ngũ Y Y hung hăng đem cái gối to nện lên đầu Cố Tại Viễn, còn dung sức nhấn lên, tùy tiện níu lấy một người hỏi, "Phòng Hoắc Phi Đoạt ở đâu?"

"Lầu hai phí nam......."

Quản gia đần độn trả lời xong, Ngũ Y Y nhanh chân chạy lên lầu.

Quản gia nháy nháy mắt, chậm lụt đi tới chổ A Trung, " A.. A Trung, người vừa rồi là ai vậy?"

A Trung nhún vai, "Người có thể vào phong lão đại, ông nói thử xem"

Quản gia chớp chớp mắt nghe thật sự không hiểu.

Cố Tại Viễn bên kia kêu thảm thiết, "Ai dám nện gối vào lão tử, ai? Con mẹ ngươi nói tên cho ta! Ta giết chết cả nhà ngươi! Dám đập đầu lão tử! Âỷ, sao lại nghe âm thanh phụ nữ vậy?'

Ngũ Y Y hai con mắt bốc lửa dùng sức đẩy cửa phòng Hoắc Phi Đoạt.

Thở hỗn hễn, đứng chống nạnh trong phòng.

Cô cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, vừa nghe Cố Tại Viễn nói mang theo mấy người phụ nữ đến cho Hoắc Phi Đoạt, cô cái gì cũng không nhớ, không để ý tới Tiêu Lạc, liền theo A Trung đến đây.

Tức giận! Thật tức giận a!

Có nữ nhân dám để ý tới Chú Hoắc của cô, .

Không thể!

Cảm giác trong đầu cứ loạn cả lên, Ngũ Y Y không biết từ lúc nào liền thành"Chú Hoắc của cô" rồi.

Thôi, không để ý tới tiếng nói lạ trong lòng nữa, nếu không sẽ bị điên mất.

"Người đâu? Hoắc Phi Đoạt?" Ngũ Y Y run sợ kêu lên.

Phòng ngủ chú Hoắc, lớn như vậy sao?

Vừa vào cửa, không khác với phòng khách là mấy, có TV, sô pha, khay trà, tủ rượi.

Đưa mắt nhìn, thấy một cánh cửa nữa.

Hôn mê.

Làm sao có phòng ngủ lại giống như mê cung thế này, quả nhiên người có tiền mà.

Cùng với Hoắc Phi Đoạt so sánh, cô như trứng chọi với đá thôi, nhà cô quả thật thua xa nhà chú Hoắc rồi.

Ngũ Y Y mặc kệ, bất kể có phải là cửa phòng hay không, đẩy ra rồi tính.

*****

Hừ! Dám thừa dịp chú Hoắc say rượi liền dính lấy chiem1 tiện nghi của chú Hoắc, nữ nhân chết tiệt, coi cô trừng trị như thế nào!

Quyền đạo sơ cấp cô từng học qua xem như không uổng phí.

Ngũ Y Y vọt vào trong phòng, trên chiếc giường king size kia không có dấu vết làm loạn, Hừm! Bỏ qua, nhưng sao một bóng người cũng không có vậy.

"Trên giường rất phẳng, một cong tóc cũng không có a, không giống như đã có người nằm qua nha", Ngũ Y Y giống thám tử lầm bầm suy luận, , mượn ánh sáng trong phòng kiểm tra ga giường, oh, không hề có dấu vết khả nghi.

Ngũ Y Y khó hiểu nghiêng đầu.

Hừ, sách từng nói, nam nhân bây giờ đều thích đáng dã chiến, đó chính là không làm ở trên giường, làm chuyện kia, nếu bị bắt đều là ở trên giường đi.

Tỷ như ghế sa lon, thảm a, phòng tắm, a, nhà bếp..... (Chu tước:~. ~ Hết nói nổi chị.... )

Khoan!

Cái đó, không phải nữ nhân kia dụ Hoắc Phi Đoạt đánh dã chiến chứ!

Đừng mơ tưởng!

Chú Hoắc, Y Y tôi tới cứu chú!

Ngũ Y Y giống như anh hùng thời loạn xoắn tay áo, đi từng chỗ trong phòng tìm kiếm hai kẻ lén lút kia.

Phòng chứa quấn áo, không có.

Phòng chứa đồ, không có.

Ban công, không có.

Ngũ Y Y dùng toàn lực đẩy cửa phòng tắm.

Một mảnh hơi nước phả vào mặt, bị khí nóng ập tới, Ngũ Y Y bị nóng tới mức nhắm hai mắt lại.

Cái gì đây, chẵng lẽ là phòng xông hơi sao?

Ngũ Y Y hai bàn tay nhỏ múa may tìm đường, ta sờ a sờ, cuối cùng cũng đụng trúng rồi.

Ngạnh éc....... !

Ngũ Y Y trợn mắt nhìn khung cảnh phía trước!

ặc, không, không phải chứ?

Chú Hoắc....... Chú Hoắc đang tắm!!!!!!!

Tắt vòi hoa sen, Chú Hoắc tóc ướt nhẹp, dính vào khuôn mặt tuấn tú, a a a quyến rũ chết người a.

Từng giọt nước chảy xuống phác họa đường cong hoàn mĩ của cơ thể, vô hạn hấp dẫn.

Không đúng, không đúng nha mấu chốt không phải như vậy!

Mấu chốt là cô nhìn thấy chú Hoắc đang khoe hàng a, bộ vị mấu chốt lộ ra bên ngoài!

Hùng vĩ như vậy!

Như vậy..... Thật đáng sợ!

Như vậy..........

Hình dung thế nào đây? Đúng rồi, nhìn như vậy, nghĩ tới dữ dội, ngược, cường hãn, tất cả một chuỗi ý nghĩ đen tối đều hiện lên trong đầu.

"A a a a a!"

Ngũ Y Y sững sờ 10s, Ngũ Y Y mặt đỏ như cà chua dùng hai móng vuốt nhỏ che mắt mình lại.

Một thân hơi nước Hoắc Phi Đoạt bị hét tỉnh lại, híp mắt hỏi, "Vật nhỏ? Là em sao?"

Không đúng, cô sao lại ở đây.

Không phải đã trở về Ngũ gia trang rồi sao?

Thế nào, làm sao mà..... Đột nhiên xuất hiện trong biệt thự của anh, còn ở trong phòng tắm trước mắt anh đây?

Không thể nào!

Chắc do anh uống nhiều rượi, choáng váng nên mới xuất hiện ảo giác sao?

Thế nhưng lại msinh ra ảo giác.

Nhưng rõ ràng anh nghe được tiếng nha đầu kia mà.

Hoắc Phi Đoạt hướng Ngũ Y Y đi tới, đến trước mặt cô, hí mắt, cúi đầu nhìn bả vai cô run rẩy, bàn tay hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhỏ giọng, " Nha đầu? Là em sao? Ngũ Y Y?"

Ngũ Y Y nhất thời tức giận không thôi.

A, anh không nghĩ là cô sao, vậy hy vọng ai sẽ tới đây a?

Ngũ Y Y bắt lấy tay Hoắc Phi Đoạt, ngẩng mặt, nhăn nhó nói, "Tôi không được sao? Chú mong là ai?Thật quá đáng!"

"Thật là em?"

"Đúng! Là tôi! Ngũ Y Y! Thế nào, không hy vọng tôi tới phá hư chuyện tốt của chú, đúng không?"

Hoắc Phi Đoạt không biết ý nghĩ kia của Ngũ Y Y, khẽ kéo môi, "Không phải nói về nhà sao?"

*****

"Chú hỏi hay lắm, còn không phải vì chú, tôi.........." Ngũ Y Y đang muốn dạy dỗ Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên cúi đầu xuống, liền thấy Hoắc Phi Đoạt đang trong tình trạng khỏa thân, hét thảm một tiếng, hai tay vội che mặt, điên cuồng quay người bỏ chạy.

"Chú sao không mặc y phục a, thích khỏa thân cho người ta xem sao?"

Kết quả, Ngũ Y Y quay đầu liền đập vào bức tường phía trước.

Cốp!

Âm thanh rất to vang lên.

"Ai yêu! Đau chết tôi"

Ngũ Y Y đau đớn ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy cũng phải đau lòng, đi nhanh về phía cô, một ôm lấy Ngũ Y Y rời khỏi phòng tắm.

"Cái nha đầu này, đi mà cũng không nhìn đường a, xem đau chết em"

Ngũ Y Y mở mắt, rống, "Còn không phải tại chú! Đêu tại chú"

Hoắc Phi Đoạt ôn tồn dụ dỗ, "Phải! Đều tại tôi! Là lỗi của tôi, lỗi của tôi"

Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đặt lên trên giường, nói, "Em ở đây chờ một chút, tôi đi tìm cao duoc5 thoa cho em"

Ngũ Y Y thét lên một tiếng, như tiểu Miêu lui sâu vào trong, xấu hổ a xấu hổ.

"Chú chú chú chú sao không mặc đồ a? Nhanh nhaqnh mau mặc đồ vào a!"

Ngũ Y Y giận đến nỗi duỗi chân.

Xong rồi, lần này xem như không còn mặt mũi rồi, cô thế nhưng nhiều lần nhìn thấy cái kia của chú Hoắc a.

Nhìn cái đó sẽ bị đau mắt hột a!

Chỉ là...........

Cái đó của Chú Hoắc còn lớn hơn mấy nam nhân Âu Mĩ mà cô lén xem a.

Mồ hôi, quả nhiên người luyện võ thân thể cường tráng, ngay cả bộ vị kia cũng khác người thường a, nếu ai gả cho chú Hoắc, như vậy cũng xui xẻo rồi, nếu như chú Hoắc đem nàng hàng đêm đều miệt mài trên giương, lão bà của hắn nhất định sẽ chết thảm a.....

Hoắc Phi Đoạt nhìn dáng vẻ uốn áo loạn lên kia của Ngũ Y Y. không nhịn được cười, cúi đầu, mặt dán tại lỗ tai của cô, mỉm cười nhỏ giọng nói, "Ngũ Y Y em thật tốt số a, thấy được nó a"

Chết tiệt, chữ"Nó" kia nghe sao mà mập mờ dữ vậy?

"Tôi không có! Tôi không thấy gì cả, thật sự!"

Giờ phút này, nhất định phải phủ nhận, nếu không, cô chết chắc.

"Ha ha, thật sao? Không thấy? Tôi có mặc quần lót mà?"

"Chú nói bậy, căn bản chú không có mặc cái gì a!"

Ngũ Y Y xoạt miệng nói ra, nói xong chỉ muốn tá vào miệng một cái, hối hận chết được.

Mẹ, chú Hoắc thật xảo trá! Dám gạt cô.

Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, "Nghe nha, rõ ràng tất cả đều nhìn thấy hết a. Tôi đều bị em xem hết, tôi thật là tiếc a?" (Chu tước: Anh ..... bỉ ối)

Ngũ Y Y không còn hơi sức nói, " Thật a! Tôi thật không có thấy cía gì cả"

Đều cảm thấy mình nói rất giả dối a.

Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống bên cạnh cô, cầm hai cái móng vuốt nhỏ, than thở, "Này, em nói xem, xem xong rồi có cảm giác gì với nó a? Hài lòng không?" O. O

Ngũ Y Y run rẩy thu tay về, gào thét, "Tôi van cầu chú, tôi thật sự không thấy mà"

Hopa8c1 Phi Đoạt cười một tiếng, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, nếu không cô nhất định sẽ xù lống.

Hoắc Phi Đoạt tìm cái khăn tăm vây nửa người lại, lấy cao dược, đua cho Ngũ Y Y

"Đây là cao dược đặc biệt, bôi lên sẽ hết đau, còn giảm tiêu sưng, một lát liền tốt thôi"

*****

"Đầu chó cái gì, tôi là đầu người!" Ngũ Y Y không thể gật đầu nhận bừa, từ trên giường nâng đầu nhỏ lên, vừa đúng thấy bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt đi tới phía bên kia.

Cô không nhịn được nhìn về phía bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt, mạnh mẽ nuốt từng ngụm nước bọt lớn.

Hấp dẫn, quá!

Hoắc Phi Đoạt giống như có một ánh mắt sau lưng, "Nha đầu, em nhìn lén tôi phải không?"

"Mới không có!" Ngũ Y Y vội vàng xoay lưng, hấp tấp nói.

Hoắc Phi Đoạt cất xong cao dược, xoay người, đi về phía Ngũ Y Y, vỗ cái mông mình, cố ý hỏi, "Mông tôi như thế nào?"

Nôn!

Ngũ Y Y cố làm cái vẻ mặt nôn mửa, làm ra dáng vẻ khinh thường, "Thôi đi, thật bình thường."

"Thực sự nhìn lén tôi."Hoắc Phi Đoạt cười nham hiểm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y đỏ lên.

Thật đáng chết, tại sao lúc cô đối mặt với Hoắc Phi Đoạt, chỉ số thông minh lại thấp giống đứa ngốc?

"Chú có thể mặc quần áo vào hay không? Chú đam mê phô bày thân thể à?"

Ngũ Y Y ôm hận nhìn tấm khăn tắm lỏng lẻo phía dưới eo của Hoắc Phi Đoạt một cái.

Thiệt là, lấy một tấm khăn vải bao quanh là được rồi sao? Ngộ nhỡ, một trận gió thổi qua, tấm vài kia rơi xuống thì biết là sao bây giờ?

Nếu để cho cô nhìn thấy nơi đó của hắn, cô thật muốn chảy máu mũi.

Hoắc Phi Đoạt tới ngồi trên ghế salon, giũ khăn tắm, "Cái này không được sao? Khăn tắm này rất dày, đôi mắt nho nhỏ kia của em không thể nhìn xuyên qua nó."

"Ai muốn nhìn chứ, thiệt là. Này, đi tìm bộ quần áo mặc vào nhanh lên."

Ngũ Y Y cảm thấy mình muốn điên mất rồi.

Cuối cùng, Ngũ Y Y sắp phát điên, Hoắc Phi Đoạt cũng mặc xong phần bên dưới.

Hoắc Phi Đoạt từ phòng quần áo đi ra, liền nhìn thấy Ngũ Y Y cong mông tròn vo lên, đi tìm dưới mặt giường.

"Em ở đây tìm cái gì?"

Hoắc Phi Đoạt không kìm được vỗ xuống cái mông mập mạp của cô.

Cảm giác, vô cung tốt.

Một vỗ, một miếng thịt béo.

"A?" Ngũ Y Y nhíu lại chân mày đứng lên, bóp bóp eo, "Tìm người!"

"Tìm người? Em ở trên giường của tôi, phía dưới còn có thể có người nào?"

"Phụ nữ đó! Chú đem cô ta giấu đi đâu?"

"Cái gì? Phụ nữ? Phụ nữ cái gì?"

"Chú đừng giả ngu với tôi, tôi nghe được chú Cố ở dưới nói, có một người phụ nữ ở trong này, cô ta đâu? Bị chú giấu đi đâu rồi?"

Hoắc Phi Đoạt đến đó mới hiểu, bỗng nhiên hiểu ra, cười như không cười ngồi xuống, trong tay bưng một ly rượu brandy, "À, em nửa đêm không về nhà, quay trở lại chỗ tôi, chính là vì chuyện này?"

Ngũ Y Y há to miệng, hít vào.

Người này, là thái độ gì! Cô từ xa chạy tới, cứu vớt hắn từ trong biển lửa, hắn không cảm ơn cũng thôi đi, còn bày ra giọng điệu cười nói này?

Ngũ Y Y đi tới, hung hăng cướp lấy ly rượu trong tay Hoắc Phi Đoạt, đặt mạnh ở trên bàn, hét, "Chú bị người ta tính toán còn không biết sao? Người khác chuốc rượu chú, muốn nhân lúc chú uống say chiếm tiện nghi của chú, vậy mà chú không hiểu à?"

Hoắc Phi Đoạt cười nhìn Ngũ Y Y, gác một chân lên, suy nghĩ, "Người khác chiếm tiện nghi của tôi, em cứ gấp gáp như vậy?"

"Có thể không gấp gáp sao! Cũng không thể trơ mắt nhìn người của mình bị khi dễ, còn tôi thì thờ ơ bỏ mặc?

"Tôi là người của em?"

"Cái này......"Ngũ Y Y cà lăm.

Hình như là không phải......

"Ừ?" Con ngươi của Hoắc Phi Đoạt hẹp dài, sâu thăm thẳm nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Y Y bị ánh mắt của hắn làm cho tâm thần hoảng hốt, thấy thân thể tê tê, lắp bắp nói, "Cũng có thể coi như người mình, dù sao, chú Hoắc là chủ nợ của tôi, là tôi tôn trọng trưởng bối (bậc cha chú)."

Nghe được cái từ trưởng bối này, mặt Hoắc Phi Đoạt lập tức tối lại.

Mới không cần cô tôn trọng trưởng bối!!

Trưởng bối cái cầu!

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)