Truyện:Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 01

Một Đêm Mê Loạn – Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Trọn bộ 81 chương
Chương 01
Giá cao bán lần đầu tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tôi là xử nữ! Tôi muốn phá thân! Tôi muốn một đêm một trăm vạn! Còn nữa, tôi chưa nói hết! Tôi muốn một người đàn ông có kĩ thuật tốt, diện mạo phải anh tuấn, thân thể lại cường tráng. Có không, có không?

Khuôn mặt của cô gái nhỏ kia trang điểm thật đậm đặc. Lời nói của cô vừa vang lên, nhất thời khiến cho đại sảnh trở nên yên tỉnh.

Nhìn bộ dạng cô gái kia cũng khoảng 17, 18 tuổi, làn da trắng nõn nà của một thiếu nữ lộ ra, nhìn giống như một búp bê sữa vậy

Đầu tóc cô rối tung, hàng lông mi giả dầy đặc, tựa như muốn che đi ngũ quan vốn có của cô.

Sau một hồi yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ từ trong góc tối truyền ra....

" A......Thì ra không có người đàn ông nào được như ý của tôi cả." – Cô khinh thường, bĩu môi.

Hộc hộc! Một người đàn ông tức giận đứng lên hét:

" Má! Sao mà đắt như vậy? Cô tự xem lại bản thân mình đi! Mẹ kiếp, cô cho rằng mình là Marilyn Monroe sao? Ta khinh!"

Ngay lập tức, một người đàn ông khác cũng đứng lên cười lớn:

" Bố mày chỉ cần một vạn là có thể cùng một lúc chơi cùng nhiều người rồi!"

" Cô ta cho rằng cô ta là báu vật gì chứ?"

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh có chút rối loạn.

Cô gái kia liếc mắt bốn phía, cắn môi dưới. Khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận

NND! Nghĩ muốn tìm một tên đàn ông để phá thân lại không thuận lợi như vậy, ông trời có thù oán gì với cô sao? Một trăm vạn là nhiều sao? Một trăm vạn cũng không có thật là kém.

Cô đang muốn rời khỏi chỗ này thì đột nhiên nghe được một thanh âm không lớn cũng không nhỏ từ trong góc truyền tới. Thanh âm kia thật ghê người nha, trực tiếp xuyên qua thanh âm huyên náo ở đây mà vang vọng trong đại sảnh.

"Một trăm vạn thôi sao? Tốt! Tôi muốn em!"

Ba!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong đại sảnh trở nên im lặng, xung quanh không có một tiếng động nào.

Mọi người theo hướng phát ra âm thanh nhìn vào trong góc, nhưng không thấy được người nói chuyện kia mà lại thấy có một đám hộ vệ khoảng bảy, tám người, trông bọn họ thật hung hãn, đáng sợ.

Nhất thời, trong ánh mắt của mọi người liền có chút hoảng sợ.

Cô gái nhỏ kia cũng tò mò nhìn sang, chu cái miệng nhỏ nhắn, chần chờ một chút rồi nói:

" Này, không phải chỉ có một trăm vạn là đủ. Tôi còn mấy điều kiện nữa, nếu như anh không đủ những tiêu chuẩn........................"

Nụ cười nhẹ từ trong góc phòng truyền ra, ngắt quãng lời của cô

"Chỉ cần diện mạo anh tuấn? Thân thể cười tráng? Kỹ thuật tốt là được đúng không?"

Một bóng người chậm rãi đứng lên, tất cả mọi người không nhịn được hít một ngụm lãnh khí!

Má ơi! Anh ta cao bao nhiêu a?

1m9?

Nhìn cái áo sơ mi màu đen trên người anh, liền có thể nhìn thấy được những cơ bắp cuồn cuộn của anh ta.

Bả vai vô cùng rộng rãi, vạm vỡ!

Đâu chỉ cường tráng...... Quả thật là cường tráng đến không thể địch nổi!

Giống như là một con mãnh thú!

"A!"

Cái bóng người xa xa kia cũng khiến cho cô gái nhỏ hoảng sợ.

Mẹ ơi, anh cũng quá cường tráng đi? Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, nếu anh ta nằm trên người cô, có thể hay không cô sẽ bị đè chết? Còn nữa, chỗ đó của anh, nơi đó có phải hay không rất lớn? Ô ô ô, cô sẽ bị anh ta giết chết mất!

Cô gái giật mình, đôi môi run rẩy, giọng cà lăm tìm lí do nói:

" Anh, Anh không đẹp trai, tôi không thấy mặt của anh............Ai cho anh đội mũ với đeo kính đen a?"

Nghĩ xong, nếu anh ta thật sự lấy cái mũ và mắt kinh xuống, cô cũng sẽ nói anh ta không đủ đẹp trai, vậy thì có thể bỏ qua anh ta rồi.

Cô choáng váng, anh ta khoẻ như vậy lại cao lớn cường tráng, cô không muốn lần đầu tiên của cô lại rơi vào tay tên dã thú kia. Đến lúc đó, cô còn sống được không?

Khoé miệng người đàn ông kia dường như nhếch lên một cái, giống như là vừa khẽ cười:

" Trung, đưa cho cô ấy chi phiếu một trăm vạn, rồi mang cô ấy tới phòng của tôi."

*****

" A Trung, đưa cho cô ấy chi phiếu một trăm vạn, rồi mang cô ấy tới phòng của tôi."

Người đàn ông kia nói xong thì quay người đi, thân thể cường tráng nhàn nhã bước ra ngoài.

" Này, này! Tôi không muốn tiền của anh! Tôi còn chưa có đồng ý mà! Tôi không đồng ý cho anh phá thân của tôi. Anh, anh...Anh không đẹp trai........"

Cô gái không biết vì sao trong lòng mình đột nhiên lại trở nên sợ hãi, hốt hoảng.

Bóng lưng to lớn của người đàn ông kia cứ như thế.... càng lúc càng xa, vẫn như cũ khiến cho người ta có cảm giác như bị áp bức.

Người đàn ông tên A Trung kia không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, khuôn mặt có chút không vui. Anh ta nhìn cô đánh giá một hồi rồi khẽ nói:

" Cũng không có chỗ nào hơn người.........Không biết nhìn trúng cô ta ở điểm nào...chỗ đó cũng không trổ mã, chỉ là một tiểu đậu nành........"

Cái gì!

Tên đàn ông thối này dám chê bai cô trước mặt mọi người..

Cô nhất thời nổi giận:

" Anh! Anh, anh nói cái gì? Anh nói ai chưa trổ mã? Anh nóiai là tiểu đậu nành? Bà đây trổ mã rất đầy đủ, dồi dào đấy! Nếu như không phải bà đây quá cao, nhất định tất cả sẽ rất lớn."

Cô tức giận ưỡn ngực, khiến cho tất cả đàn ông nhất thời cùng đưa ánh mắt nhìn bộ ngực của cô.

A Trung ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy rất ồn:

" Được rồi! Có cao hay không, lớn hay không, cô cũng không cần khoe ra để chúng tôi nhìn, chúng tôi còn muốn giữ lại cái mạng này."

Cô bị anh ta chọc tức, thì thầm nói:

" Tôi điên sao? Ai khoe cho các người nhìn?"

Cô còn chưa kịp nói hết đã nhìn thấy A Trung ngoắc tay, ra ý kêu hai người đàn ông đến giữa hai cánh tay của cô. Cô sợ hãi, kêu lên:

" Này, các người làm gì? Mau buông tôi ra! Buông tôi ra....."

A Trung uể oải liếc nhìn cô:

" Một trăm vạn này là của cô. Cầm cho chắc, lão đại của chúng tôi cũng không có tính kiên nhẫn. Đi thôi!"

" A. Anh, lão đại của anh? Tôi, tôi không muốn tiền của các người! Tôi không có đồng ý cho anh ta phá thân tôi! Bộ dáng của anh ta không tốt! Mau buông tôi ra! Buông tôi ra............."

A Trung liếc cô một cái, đồng tình nói:

" Cô gái, nếu đã nhát gan như vậy, vừa rồi cũng không nên trêu chọc lão đại của chúng tôi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn."

" Muộn? Tại sao lại muộn? Tôi còn chưa có đồng ý! Tôi không đồng ý! Tôi không muốn, không cần a..."

Dọc đường, cô hét chói tai, tất cả đàn ông đưa mắt nhìn cô bị khiêng ra ngoài.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ, trong đại sảnh liền trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một thanh âm nhỏ phát ra:

" Dường như......Người đàn ông kia lai lịch không nhỏ "

(>‿♥)

Cô bị đưa vào phòng dành cho tổng thống, một mình cô tự an ủi nói:

" Không sao, đợi đến khi gặp được ngườ đàn ông kia, cô phải nói thật rõ ràng. Một trăm vạn đó cô không muốn. Lần giao dịch này cũng không thành."

Nhìn không thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, anh ta đưa lưng về phía cô hút thuốc, chỉ thản nhiên phân phó:

" Tìm người tắm rửa cho cô ấy sạch sẽ. Nhất là........ khuôn mặt giống như tranh sơn dầu kia."

" Tranh sơn dầu ở đâu? Không đúng không đúng, mặt của tôi không bẩn..... Tiên sinh, tôi muốn nói một chuyện, cái chuyện phá thân vừa rồi. Tôi không đồng ý, Tôi không muốn tiền của anh. Tôi phải đi rồi, ha ha, tôi đi trước. Anh ngủ ngon......."

Chúc anh ngủ ngon, từ "nha" còn chưa kịp nói ra, cô đã bị hai người đàn ông to lớn kẹp chặt rồi ném vào phòng tắm.

Ngay sau đó, hai bà thím vô cùng cường tráng xông vào, trực tiếp đè cô vào trong bồn tắm.

*****

Ngay sau đó, hai bà thím vô cùng cường tráng xông vào, trực tiếp đè cô vào trong bồn tắm

Bọi nước bay tung toé khắp phòng...

" A, thím à, hai vị thím xinh đẹp như hoa a............. Tôi có chuyện muốn nói.... Tôi thật sự có lời..... tôi, tôi, tôi..........."

"A! Tóc của tôi......"

"Lông mi tôi đau quá......"

"Nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút a, các thím à, cầu xin các người......"

Gần đây, cô cũng khôn phải lang thang ngoài đường, hằng ngày cũng tắm rửa sạch sẽ, sao có thể bẩn a, sao lại dùng sức kì cọ cho cô như vậy?

Đợi đến khi cô tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, bị quấn một cái khăn tắm rồi đưa đến giường lớn, lúc đó cô mới biết sợ...

Đúng vậy, lúc đầu muốn phá thân, cô có chút giận dỗi, cũng có phần hơi kích động và tức giận.

Vậy mà, cho tới bây giờ, khi đối mặt với người đàn ông cường tráng kia, cô bắt đầu sợ hãi vô cùng

Tha thứ cho sự sợ hãi của cô a, cô chỉ mới có 18 tuổi, vẫn còn chưa làm việc gì có ích cho đời.... Vẫn còn chưa lớn nha.....

" Tại sao lại muốn phá thân?"

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, nhàn nhã thưởng thức ly rượu, chậm rãi hỏi cô.

Trong giọng nói của anh ta, tràn đầy sự uy hiếp, cảm giác như anh ta chính là một bậc đế vương ...

Thân thể cô không nhịn được có chút run rẩy, cứng nhắc nói:

" Ai cần anh lo! Này, tôi đã nói rồi, tôi không chọn anh phá thân cho tôi. Còn nữa, giao dịch này thất bại, anh nghe hiểu không?"

" Ha ha............"- Người đàn ông kia cười khẽ một tiếng, cũng không có quay người lại. Anh chậm rãi, ung dung nói:

" Trêu chọc tôi, lại còn múôn chạy, em có khả năng sao?"

(⊙o⊙)...

Cô giật mình.

Lời nói này của anh ta là có ý gì?

Chẳng lẽ...... Anh ta muốn Bá Vương ngạnh thượng cung?

" Anh, anh không thể như vậy........... Có nhiều người ở đó làm chứng cho tôi, tôi không có đồng ý để cho anh làm chuyện ấy..... Anh không thể ép buộc tôi.... Hơn nữa tôi cũng không có ý định cầm tiền của anh......."

" Không một người nào có thể cưỡng lại tôi!"

Người đàn ông cắt đứt lời của cô, trong nháy mắt xoay người lại

Ôi......

Cô ngẩn người

Anh, anh ta............thế nhưng.......... lại đeo một cái mặt nạ màu đen!

Che đi ánh mắt cùng lỗ mũi của anh ta, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng kia! Đôi môi bạc tình...

" Anh, tại sao anh lại đeo mặt nạ?"

Trên mặt anh ta có vết sẹo sao?

Hay là khuôn mặt vô cùng xấu xí?

Hay là............. anh ta là một tên tội phạm bị truy nã! ...

Lúc này, vô số ý nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu cô

"A...... Thật đáng yêu. Đến lúc này, em vẫn còn tinh thần để suy nghĩ đến những thứ kia sao?"

Người đàn ông kia tựa hồ cười khẽ một tiếng, bước gần tới chỗ cô

Trên người anh ta chỉ có một cái khăn tắm rộng thùng thình quấn quanh bụng, cái khăn kia tựa như muốn rớt xuống.

Khi anh bước đi, cơ ngực của anh cường tráng, hung hãn, lộ ra từng múi, có thể thấy được anh ta to lớn mạnh mẽ như thế nào.

Cơ bụng sau múi kia thật cường tráng và hấp dẫn

" Này, này, anh không được đi qua đây!" – Theo bản năng, giờ khắc này trong mắt cô, những thứ cường tráng hấp dẫn kia đều trở nên kinh khủng

Nghĩ xong, cô phải phản kích!

Đừng tưởng rằng cô là một cô gái ngốc bó tay chịu chết.

" Tắm sạch sẽ rồi sao?"

Anh không để ý đến lời của cô, tiếp tục hướng phía cô mà bước tới

" Tôi nói, anh không được đi qua đây!" – Cô trợn to hai mắt

Thật đáng chết, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bên trong cũng trống không, hành động với bộ dáng như vậy thật phiền phức.

" Nhìn gương mặt này coi như vẫn còn giống người." – Anh tiếp tục chế nhạo cô

" Tôi nói, anh không được đi qua đây nữa mà!"

*****

" Nhìn gương mặt này coi như vẫn còn giống người." -Anh tiếp tục chế nhạo cô

" Tôi nói, danh không được đi qua đây nữa mà!"

Đột nhiên cô dùng lực, thuận tay cầm lấy bình hoa lớn ném tới phía người đàn ông kia, chú ý, kia là hướng tới vị trí huyệt thái dương của anh ta mà bay tới. Một là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng. Nếu như muốn phản kích, cô phải chọn vị trí nào đó có lực sát thương mạnh mới xuống tay. Không nên trách cô quá hung ác, là do anh ta luôn tự cho mình là đúng.

Bình hoa lớn kia vèo một cái bay qua..

Cô cơ hồ muốn nhắm mắt lại, chờ đợi thanh âm khi bình hoa đập vào đầu anh ta vang lên!

Bốp!

Nhưng cô không ngờ!

Bộ dạng người đàn ông kia giống như đang làm ảo thuật vậy, bàn tay nhẹ nhàng giơ lên liền bắt được cái bình hoa lớn kia.

Anh nhíu mày nói:

" Thật là phí của. Đây chính là vật trân bảo của Minh Triều."

Nàng cả kinh trợn mắt, há mồm

Không thể nào? Cô dùng sức rất mạnh nha! Sức lực lớn như vậy, tốc độ lại rất nhanh, tại sao anh ta dùng tay vẫn có thể bắt được? Lại còn rất ung dung, thong thả mà bắt lấy.

Dụi mắt, cô thật sự không dám tin tưởng, sau đó không suy nghĩ nhiều nữa, bước phản kích lần hai của cô lại bắt đầu.

Cô nhanh chóng trượt xuống giường, thấy cái gì liền thuận tay hướng phía người đàn ông kia ném tới. Mò mẫn một hồi cô thế nhưng lại tìm thấy một cái súng trường.

Trời ơi! Anh ta ...thế nhưng...lại tàng trữ vũ khí!

Nếu cô tố cáo anh ta, anh ta liền đợi vào tù ngồi đi!

"Đừng tới đây! Kêu người đem quần áo của tôi đến đây!"

Cô giơ súng lên, nòng súng nhắm thẳng về phía người đàn ông kia.

Lúc này mới phát hiện, mẹ ơi, tất cả những đồ mà nãy giờ cô ném anh ta, tất cả đều được trưng bày rất tốt, tất cả đều nằm trên bàn. Có thể thấy, cô ném bất cứ gì đi qua, người đàn ông kia cũng thoải mái mà chụp lấy.

" Súng kia có đạn, em không cần phải tự làm tổn thương chính mình"

Người đàn ông kia một chút cũng không đế ý, nhàn nhã nói..

Cô cắn môi một cái. Nếu anh ta lại gần, cô có nên nổ súng hay không.........

" Anh dám đến gần tôi, tôi liền nổ súng bắn chết anh! Nếu không tin, anh có thể thử!"

Cô dựa vào tường, thở hổn hển nói.

" Tốt, vậy thì em cứ việc nổ súng, tôi muốn xem kĩ thuật bắn súng của em như thế nào. Mau nổ súng đi."

Người đàn ông kia cười nhẹ, khuôn mặt mang theo mặt nạ đen lộ ra khí chất vương giả ...

Trong nháy mắt, khiến cho cô có chút say mê..........

Sau đó cô cắn răng, nổi nóng nói:

" Đây là do anh bức tôi!"

Người đàn ông từng bước từng bước đi tới phía cô.

Khi khoảng cách giữa anh và cô chỉ còn có ba thước, cô thật sự muốn sụp đổ

Aaaaaaaaaaaaa.........Cô kéo cò súng......

Đùng đùng đùng....... cô liên tiếp bắn ra rất nhiền đạn.........

Xung lực của súng trường thật lớn, nếu như không phải là có bức tường phía sau để cô dựa vào thì nhất định đã ngồi hẳn xuống đất rồi.

Trong thời điềm tiếng sung vang lên, người đàn ông kia tốc độ nhanh chóng nghiêng người qua một bên, nhàn nhã tránh khỏi hàng loạt phát đạn kia. Sau đó, anh như ma quỷ vậy, liền tập kích bên cạnh cô, một tay cầm lấy nòng súng, hơi dùng sức một chút. Cái súng trường kia trong nháy mắt đã bị anh bẻ cong thành hình chữ U (thật bá đạo hết sức =. =)

" A! Anh"

Anh ta không phải là người! Anh ta là quỷ!

Cô hoàn toàn bị anh doạ đến choáng váng...

Bùm! Cánh cửa mở ra, A Trung đứng ở cửa giơ súng lên, vội vàng hỏi:

" Lão đại, không sao chứ?"

Trong nháy mắt, tấm khăn tắm trên người cô đột nhiên buông lỏng, anh nhanh tay liền bắt lại được, một tay khác nhanh chóng đem cô ôm vào trong ngực, thuận tay lấy đi cây súng tuỳ tiện vứt đi, nhàn nhạt nói:

" Mau ra ngoài, đang chơi rất thú vị..."

A Trung sợ run lên, vội vàng cúi đầu lui ra ngoài, đóng cửa lại.

"Anh.... ."

Cô cũng không còn lời gì để nói nữa rồi...

Hộc hộc.....

Như một cơn cuồng phong, anh đè cô lên giường, lộ ra một nụ cười xấu xa:

" Cô gái nhỏ, em rất thú vị"

"Ngươi không phải có thể cưỡng bách ta!!!!" Nàng kêu to.

Người đàn ông kia giống như nghe được chuyện cười, khoé môi liền giật nhẹ:

" Hả? Vậy sao?"

*****

"Ngươi không phải có thể cưỡng bách tôi!!" - Cô kêu to.

Người đàn ông kia giống như nghe được một câu chuyện cười, khoé môi liền giật nhẹ:

" Hả? Vậy sao?"

Lúc này, cô có cảm giác như mình bị điện giật vậy, cả người cô kích động, run rẩy một hồi.

Đáng chết, sao bộ dạng của anh ta lúc này giống như đang đùa giỡn với một chú chó nhỏ vậy!

Chẳng lẽ, anh ta coi cô như là chó sao?

Hai cánh tay nhỏ bé của cô dùng sức trụ lại bả vai của anh, cố gắng ngăn cản anh ép thân thể xuống. Thấy vậy, đôi môi nhỏ bé, màu đỏ hồng bĩu môi nói:

"Này! Anh...! Anh dám khi dễ đàn bà, con gái sao đáng mặt đàn ông được! Nếu có bản lãnh, hãy dùng sức quyến rũ của anh để đổi lấy sự đồng ý của tôi!"

" Ha ha, tôi lại cho là, có thể vuốt ve một tiểu miêu bướng bỉnh như em mới là có bản lãnh nha, vật nhỏ"

Ba!

Khăn tắm trên người cô bị anh ta kéo ra, sau đó thuận tay ném ra ngoài.

"A! Khốn kiếp! Lưu manh!"

Từ trước đến nay, cô không có một chút dũng cảm nào. Dù sao, cô cũng mới 18 tuổi, cũng không hiểu chuyện đó, cứ như vậy mà đối diện với một người đàn ông lực lưỡng như anh ta.

Tất cả, toàn thân thể của cô từ trên xuống dưới hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo..............

Cô vội vàng lấy tay che bộ ngực của mình, bỗng nghe được tiếng huýt sáo hưởng thụ của anh, cô liền di chuyển theo tầm nhìn của anh tới.............

Đáng chết! Ánh mắt của anh đang nhìn phía dưới của cô!

Ba!

Cô nhanh chóng đem bàn tay xuống dưới che lại.

Phía trên...... Phía dưới...... Một hồi che đi che lại, cô bị chọc giận đến điên mất rồi.

Người đàn ông kia nở một nụ cười xấu xa:

" Đừng che........ khắp mọi nơi đều đã bị tôi thấy.... Em quả thật là xử nữ sao?"

Đây là một loại chất vấn, cũng là đối nàng một loại khiêu khích!

Cô trợn mắt, lớn tiếng nói:

" Đương nhiên là thật"

Trả lời xong câu hỏi của anh, cô mới ý thức được. Cô chẳng phải sẽ nhanh chóng bị tên đàn ông xa lạ này ăn hết sao, sao lại cùng anh ta biện chứng những thứ này làm gì. Trước tiên, cô phải nghĩ cách thoát thân đã!

Cô liếc nhìn chiếc khăn tắm quấn bên hông anh ta, còn một tấm khăn tắm cản trở, cô cũng không sợ. Cô có thể đại khái biết vị trí hạ bộ của anh ta, sau đó hung hăng hít một hơi, dùng tất cả khí lực của mình, mạnh mẽ nâng đầu gối lên!

Tôi đâm chết tiểu bảo của anh!

Ai kêu anh dám cường bạo cô!

Ba .....

Người đàn ông này thế nhưng chỉ cần một cánh tay nhanh chóng đè đầu gối cô xuống. Một tay anh chống giường, trong ánh mắt có chút vui mừng:

" A! Nha đầu, em có học quyền đạo sao?"

Quyền thứ nhất chưa trúng, trong lòng cô có chút thất vọng, cũng không thèm suy nghĩ, một lần nữa xuất kích. Cô giơ tay đấm về vào mặt của anh, cô nghĩ rằng, chỉ cần anh tránh né một quyền này, cô liền sử dụng một chân khác đá vào chỗ đó của anh ta.

" Cô nãi nãi đây là cao thủ quyền đạo!"

Thật ra thì cô chỉ học một chút quyền đạo thôi, ai bảo cô không có tính nhẫn nại.

"Vậy sao? Vậy thì càng thú vị rồi......"

Anh không nhanh không chậm nói, khuôn mặt khẽ tránh sang một bên tránh quyền kia của cô, sau đó dùng lực đè đầu gối xuống, nhanh chóng đặt giữa hai chân của cô, khiến cho cô không thể cử động. Sau đó anh bắt lấy hai cánh tay rồi chia ra, đặt cố định trên đầu cô.

Lồng ngực cường tráng của anh cứ như vậy mà đụng chạm với bộ ngực mềm mại của cô.

" Anh thật khốn khiếp! Mau buông tôi ra!"

Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ hãi.......

Cái gọi là công kích của cô, trong mắt anh cũng chẳng là gì, cứ thoải mái mà gạt bỏ tất cả.

Là do cô không được việc, hay là do anh quá mạnh mẽ?

" Nha đầu, bữa ăn khởi động làm nóng người này có phải hay không nên sớm kết thúc?"

*****

Cái gọi là công kích của cô, trong mắt anh cũng chẳng là gì, cứ thoải mái mà gạt bỏ tất cả.

Là do cô không được việc, hay là do anh quá mạnh mẽ?

" Nha đầu, bữa ăn khởi động làm nóng người này có phải hay không nên sớm kết thúc?"

Bữa ăn khởi động làm nóng người!

Cái gì gọi là bữa ăn khởi động làm nóng người?

Cô ngẩn người một lúc, rốt cục hiểu được " bữa ăn" trong ý tứ của anh ta là gì. Khuôn mặt cô sau một giây bỗng trở nên đỏ hồng.

" Anh dám động vào tôi, anh dám cưỡng bức tôi, thì...anh hãy chờ đó, tôi sẽ hận anh cả đời! Tôi Ngũ Y Y xin thề!"

"Ngũ Y Y? Tên của em sao?"

" Cho dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, tôi nhất định đến tìm anh để trả thù!"

"Ha ha, vậy sao?" - Đôi môi anh tiến đến gần sát mặt cô, toả ra luồng hơi nóng, cũng không phải là hôn cô, chỉ là dán mặt sát mặt của cô, thổi hơi nóng:

" Lời nói hận tôi cả đời.... nghe cũng không tồi."

"A a a a, tay của anh ..."

Bàn tay của anh ta đang đặt ở chỗ nào a a a a a...

Cô cắn môi, toàn thân cũng đều trở nên nóng rực, còn có chút run rẩy.

Tay của anh từ từ, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của cô.

Ba!

............. . Chiếc khăn tắm trên người anh đã bay xuống sàn nhà.....

....................................

Một năm trước.

Ngũ Y Y đeo cặp sách trên vai, Cô từng bước nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, cô không dám tin rằng:

"Mẹ...... Mẹ của tôi, bà ấy......." – Hai đôi mắt to của Ngũ Y Y run rẩy, trong hốc mắt cũng xuất hiện mấy hạt nước mắt.

Tấm vải trắng che lấp một thân thể gầy yếu, mỏng manh. Trước đây cũng đã từng là một thời tao nhã.

" Y Y, mẹ con đã lên thiên đường, lúc bà ấy đi rất bình thản......Y Y.........."

Ngũ Phong – ba của Ngũ Y Y cũng đỏ mắt nghẹn ngào, bàn tay ông vỗ nhẹ vào vai Y Y.

Nhìn xem, đứa nhỏ Ngũ Y Y này sao lại gầy như thế, bộ dáng cũng chỉ có 1m6, thân thể gầy teo. Bây giờ, đầu vai của nó đang run rẩy dữ dội.

"Không ................ !!!"- Y Y lớn tiếng khóc

" Không! Mẹ sẽ không đi! Mẹ vẫn còn muốn ở lại với tôi! Bà ấy sao lại có thể bỏ tôi ở lại một mình? Bà ấy sẽ không chịu đi! Bà ấy sẽ không bỏ mặc tôi! Mẹ! Mẹ...Y Y cầu xin người, xin người tỉnh lại có được hay không? Y Y về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ chọc cho người giận nữa. Y Y nhất định sẽ làm được! Mẹ ơi, cầu xin người hãy tỉnh lại đi, xin mẹ đấy........... Xin mẹ hãy ở lại với Y Y, .... Ô ô ô....... Mẹ......."

Ngũ Y Y nhào tới bên cạnh giường bệnh rồi khóc nức nở.

Ngũ phong đứng cách đó một thước cũng lấy tay mà lau đi nước mắt.

" Con gái, hãy để cho mẹ yên nghĩ đi. Bà ấy đã rất mệt mỏi, về sau còn có ba chăm sóc cho con. Từ hôm nay trở đi, con hãy theo ba về Ngũ gia trang ở đi."

Ngũ gia trang? Ha ha......

Ngũ Y Y cười lạnh mấy tiếng.

Nếu nói là Ngũ gia trang, đứa con gái riêng, không cùng huyết thống như cô có thể ở sao?

Lúc trước, mẹ còn ảo tưởng rằng mình có thể đường đường chính chính mà bước chân vào Ngũ gia trang, có thể cầm đôi tay nhỏ bé của cô rồi ưỡn ngực tiến vào cái Ngũ gia trang đó................ Nhưng tất cả, cũng chỉ là một giấc mộng!

Mẹ nằm mơ, đơn giản chỉ là nằm mơ!

Cái giấc mơ này, trực tiến cướp đi mười tám năm đẹp nhất của mẹ!

Đợi mười tám năm, âm thầm chảy nước mắt mười tám năm, mẹ cũng không có đợi đến ngày được gả cho ông ta!

Hiện tại......

Mẹ đã mất, người ba này lại đột nhiên nghĩ muốn cho cô đến Ngũ gia trang ở sao?

" Sớm nhỉ? " – Ngũ Y Y ngơ ngẩn nói mấy chữ

"Cái gì?" - Ngũ phong có chút không rõ.

*****

" Sớm nhỉ? " – Ngũ Y Y ngơ ngẩn nói mấy chữ

"Cái gì?" - Ngũ phong có chút không rõ.

Ngũ Y Y ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn thằng Ngũ Phong, gằn từng tiếng nói:

" Ông nói thật sớm. Ông đã làm những gì? Khi mẹ tôi còn sống, ông tại sao không cho bà một cái danh phận! Ông tại sao lại không cưới bà? Mẹ tôi cũng chỉ có một nguyện vọng như vậy, ông cũng không thực hiện cho bà, chính ông khiến cho bà chết không nhắm mắt! "

" Ba............." – Ngũ Phong há miệng, cũng không nói gì được, chỉ là nặng nề thở dài.

................................................

Ngũ gia trang viên.

Ánh mặt trời chiếu sáng cà phòng khách, ba vị tiểu thư của Ngũ gia đang trợn mắt há mồm mà nhìn Ngũ Y Y.

Ngũ Phong xoa xoa tay, giới thiệu Ngũ Y Y:

" Đây là em của các con, Ngũ Y Y. Từ hôm nay trở đi, Y Y sẽ sống ở đây với chúng ta, chúng ta chính là người một nhà, không ai được bắt nạt Y Y. Nghe rõ chưa?"

Khuôn mặt Y Y lạnh như băng, ánh mắt cô lướt nhìn qua ba người kia.

Ha ha, cô đã từng nghe nói là ba vị tiểu thư danh môn vọng tộc của Ngũ gia đều rất nổi tiếng trong những cuộc xã giao.

Nhị tiểu thư – Ngũ Nhân Tâm nói nhỏ:

" Cái gì thế này? Người đàn bà hát rong kia chết đi thì thôi, lại để đứa nhỏ này đến ở cùng chúng ta?"

Ánh mắt nghiêm nghị của Ngũ Phong bắn tới khiến đó Ngũ Nhân Tâm lập tức rụt cổ lại.

Còn Đại tiểu thư – Ngũ Nhân Ái cũng lập tức dùng cánh tay mình đụng một cái vào đứa em này ra hiệu, rồi nói:

" Được rồi, ba, chúng con đã biết rồi, rất hoan nghênh em đã đến đây sống cùng chúng ta, Y Y từ đây chính là em gái của chúng ta."

Ngũ Nhân Ái cứng rắn nở ra một nụ cười giả dối.

Nhũ Y Y biết rõ tất cả, lông mày nhướng lên, kiên cường nói:

" Không cần dùng cái giọng thương hại này để nói với tôi, tôi không cần! Mặc dù là con riêng, nhưng lại cùng chung dòng máu với Ngũ Phong. Vì thế, cho dù tôi không muốn đến đây ở cũng không được. Ai bảo ông ta lại chính là ba ruột của tôi."

Ngũ Y Y lạnh lùng nói xong, liền đem cái túi trên lưng của cô ném xuống đất. Sau đó quay người đi lên lầu.

Đại tiểu thư và tam tiểu thư chợt ngẩn ra...

Nha đầu đáng chết này............nó coi nó là ai!

Ở đây, ba chị em họ đối với cô đều là bậc trưởng bối mà cô lại kêu ngạo như vậy! Hãy chờ đấy, Ngũ Y Y!

"Ba...... Người xem Y Y...... Em ấy tại sao lại nói như vậy" – Tam tiểu thư Ngũ Nhân Lệ tiến lại ôm cánh tay Ngũ Phong, lắc lắc, bĩu môi làm nũng nói.

Nhị tiểu thư thấy vậy liền nói:

" Hừ! Thật là không có một chút gia giáo nào cả! Quả nhiên là con gái của người đàn bà kia!"

Ngũ Nhân Ái nhanh chóng ngắt lời của Ngũ Nhân Tâm, rồi nhìn Ngũ Phong cười nói:

" Không có chuyện gì đâu ba, Y Y vẫn còn nhỏ. Từ nhỏ, em ấy đều cùng mấy người không tốt kia sống, đứa bé có ngoan như thế nào cũng sẽ bị dạy hư. Không có chuyện gì đâu ba, chúng con sẽ dạy em ấy, nhất định sẽ khiến em ấy trở thành một tiểu thư có hiểu biết."

Ngũ Phong nghe vậy, liền thở dài gật đầu một cái:

" Đứa nhỏ Y Y này rất đáng thương, mẹ nó vừa mới qua đời. Các con đều là chị, hãy chăm sóc cho nó thật tốt."

Ngũ Nhân Tâm tức giận nói:

" Thật là, tại sao lại bắt chúng con chăm sóc cho nó! Nó nghĩ nó là ai chứ?"

"Nhân tâm! Tại sao con có thể nói chuyện như vậy!"- Ngũ phong trừng mắt lên

Ngũ Nhân Tâm thấy vậy lập tức ngậm mồm lại. Khuôn mặt có chút không vui, tức giận, thở mạnh...

Ngũ Nhân Ái lập tức cười nói:

" Ba, ba hãy yên tâm đi. Chúng con sẽ giúp đỡ Y Y thật tốt, Y Y bây giờ chính là em gái của tụi con mà"

" Haiz, cũng chỉ có đứa con này là hiểu chuyện, khôn khéo thôi." – Ngũ Phong giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Ngũ Nhân Ái, cũng không để ý thấy ánh mắt nham hiểm đang lẩn tránh kia.

*****

Vào mười hai giờ đêm

Đây là lần thứ sáu Ngũ Y Y phải bò dậy đến nhà vệ sinh

" Ax, đau quá. Ai nha, không thể sống nổi mất......."- Ngũ Y Y khẽ rên. Một tay chống tường, khó khăn di chuyển vào nhà vệ sinh.

Tại sao lại nhưvậy. Từ đó đến giờ hệ tiêu hoá của cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng ít khi ngã bệnh. Tại sao mới đến Ngũ gia trang buổi đầu tiên liền không ngừng đau bụng? Nếu cứ tiếp tục đau như vậy, không khéo cô chết mất.

Không được, không thể để như vậy được. Cô phải đi xuống lầu tìm một chút coi có viên thuốc đau bụng nào không.

Gương mặt Ngũ Y Y đổ mồ hôi lạnh, chống tường khi ra khỏi phòng của cô. Sau đó cô vừa bước qua phòng của Ngũ Nhân Ái liền nghe được cuộc đối thoại ở bên trong.

" Chị hai, em còn tưởng chị thật lòng muốn đem con nhỏ kia làm em gái của mình đấy" – Ngũ Nhân Tâm mồm nhai đồ ăn rắc rắc, mơ hồ nói

" Chị ba, chị thật ngốc. Chỉ có chị là kích động, trước mặt ba cũng không biết che giấu một chút. Chị hai làm sao có thể đem cái con nhỏ kia nhận làm em gái? Chị nói giỡn sao? Có đúng vậy không, chị hai?"

Ngũ Nhân Ái lạnh lẽo cười một tiếng, nói:

" Ngũ gia này, chỉ có ba vị tiểu thư, chỉ có ba mà thôi! Ngũ Y Y là cái thá gì! Xuất thân của nó, cái huyết thống của nó lại muốn trở thành tiểu thư của Ngũ gia sao? Ta nhổ vào! Nó không xứng!"

Ngũ Nhân Tâm nghi ngờ hỏi:

" Chị hai, nếu như ngày mai ba phát hiện Ngũ Y Y đã chết trong nhà vệ sinh, ba có nghi ngờ chúng ta không?"

Tam tiểu thư nghe vậy cũng bị doạ theo, hoảng sợ nói:

" Đúng vậy, chị hai, lỡ như ba đi báo án, khiến cho cảnh sát nhập cuộc, tiến hành tra xét. Vậy việc chúng ta đem thuốc tiêu chảy bỏ vào ly sữa của Ngũ Y Y, có hay không sẽ bị tra được?"

Ngũ Nhân Ái không thèm để ý, cười một tiếng:

" Yên tâm đi, ly sữa tươi bị chúng ta bỏ thuốc vào, chị đã kêu dì Trương đem ra ngoài đổ. Đừng nói cảnh sát, cho dù là chó nghiệp vụ cũng không tìm được cái ly sữa tươi đó. Ha ha ha ha..............."

Ngũ Nhân Tâm vui vẻ cười to:

" Ha ha ha, đến bây giờ em mới biết chị lợi hại như vậy! Khiến cho con nhỏ Ngũ Y Y chết đi cũng không biết lí do vì sao mình chết! Ha ha ha..."

Ngũ Nhân Lệ cũng khúc khích cười theo:

" Ha ha..., đến lúc làm tang lễ cho cô ta, chúng ta dùng ít nước tiêu, làm bộ chúng ta khóc rất thương tâm. Chính là vì em gái đột nhiên qua đởi mà đau lòng nha."

" Ha ha ha, ý kiến hay. Cái chủ ý này của em cũng không tệ, ba chúng ta rất đau lòng nha. Ha ha ha........."

Ngoài cửa, thân thể gầy gò của Y Y càng run rẩy, cô gắt gao cắn môi dưới, trừng mắt nhìn ba người kiêu ngạo, hung hăng ở trong phòng kia.

Ba người các ngươi! Họ Ngũ! Là tôi, Ngũ Y Y quá ngây thơ. Vẫn còn nghĩ rằng bản thân mình sẽ có thêm người thân, thêm chị em...Nhưng là.... Hãy đợi xem!

Hàn Giang Đình điện thoại cầu cứu của Y Y liền vội vã chạy tới, nhưng là cô đã choáng rồi ngất đi.

Ngũ Phong xoa ánh mắt của mình, mải mê nhìn Hàn Giang Đình cùng mấy y tá đem Ngũ Y Y lên cáng.

Khuôn mặt của ba chị em Ngũ gia cũng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hàn Giang Đình, không nói lời nào.

Đáng chết, sao lại là Hàn Giang đình, người thừa kế của công ty Hàn Tinh. Ai lại khiến cho anh ta xuất hiện vào lúc này?

Nếu như không phải tại Hàn Giang Đình, tiểu tiện nhân Ngũ Y Y đã xuống âm phủ rồi! Thật đáng chết!

*****

Nếu như không phải tại Hàn Giang Đình, tiểu tiện nhân Ngũ Y Y đã xuống âm phủ rồi! Thật đáng chết!

Hàn Giang Đình đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nguy hiểm lướt qua ba chị em Ngũ gia, tức giận vô cùng:

" Nếu như Y Y có chuyện gì, mấy người hãy chờ đó. Tôi sẽ không bỏ qua! Hừ!"

" Này, này, tiểu từ thối, đừng tưởng mình lớn lên đẹp trai liền có thể uy hiếp người khác như vậy. Ăn nói bừa bãi."

Ngũ Nhân Tâm cà lăm cãi lại. Thật ra thì, cô vẫn luôn thích Hàn Giang Đình. Chỉ tiếc trong mắt anh ta cho tới giờ cũng chưa từng có cô.

Ngũ Nhân Ái lạnh lùng nhìn Hàn Giang Đình bước xuống lầu, hung ác nói thầm:

" Hàn Giang Đình sao lại quen biết con tiện nhân kia? Thật đáng ghét!"

........................ Nhớ lại lúc đó......................

Trong sân trường, Ngũ Y Y đang ngồi trên bãi cỏ

Mặc dù cô không cần trang điểm, mặc đồ tuỳ ý nhưng vẫn như cũ, rất xinh đẹp.

Rất nhiều bạn học nam đi qua cũng kìm lòng không được mà si ngốc nhìn cô.

Mặc dù cô mới là sinh viên năm nhất, nhưng trong trường đại học nổi tiếng vô cùng, cô còn được danh là hhoa khôi của trường.

Mái tóc dài của cô tùy ý xõa trên bờ vai, vài sợ tóc rũ xuống trán, không thể nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ có thể nhìn đôi lông mày dài, uốn cong của cô.

"Này, hot girl, sao lại bày ra bộ dáng hồn bay phách lạc thế này?"

Hàn Giang đình đi tới, ngõ vào đầu Ngũ Y Y một cái rồi cũng ngồi xuống bãi cỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhíu lại, trên khuôn mặt hiện lên một tia ảo não, buồn chán:

" Này, tiểu tử, mình đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi mình là hot girl, nghe thật ghê tởm."

"Chẳng lẽ lại xưng anh, em sao?"

Hàn Giang đình gối cánh tay lên chính đôi chân dài của mình, nhếch miệng một cái.

Thật là một tư thái tuấn mĩ a.

Ngũ Y Y cũng không để ý tới Hàn Giang đình, gương mặt vẫn như cũ u buồn.

Hàn Giang đình rốt cuộc phát hiện ngũ Y Y có điểm không thích hợp, liền dùng cánh tay đụng một cái, liếc về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Ngũ Y Y:

" Này, đã xoay sở đủ tiền để xây mộ cho mẹ chưa? Nếu không được, vậy mình đem cái xe mới của mình bán đi"

Vừa nghe đến cái chữ "Bán" này, Ngũ Y Y liền không nhịn được run rẩy.

Bán? Ha ha, Đúng vậy a, cô cũng chỉ là bán mình để đổi lấy tiền...

Chỉ là, bán....

Ngũ Y Y buồn bã cười một tiếng:

"Không cần, người anh em của tôi, chiếc xe kia là quà sinh nhật của gia gia tặng cho, cậu bán thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Tiền xây mộ......mình đã..... xoay sở đủ rồi."

"Thật? Ba cậu cuối cùng cũng chịu cho một trăm vạn rồi sao?"

Hàn Giang Đình vui mừng nhìn Ngũ Y Y, nhưng không cách nào tìm thấy sự vui mừng trên khuôn mặt Ngũ Y Y.

Cô gái này................... Hôm nay có chuyện gì sao?

"Hắn? Hừ! Ngũ Phong sẽ có lòng nhân từ như vậy sao? Cũng chỉ là một gian thương mà thôi!" – Ngũ Y Y nhắc đến ông ta, gương mặt không nhịn được liền lộ ra vẻ chán ghét vô cùng.

"Không phải ông ta đưa cho cậu tiền à? Một trăm vạn, cậu là làm sao mà kiếm được?"

Hàn Giang Đình cũng nhăn mày. Anh cảm thấy, hôm này, Ngũ Y Y có cái gì đó không đúng. Cô ấy rốt cuộc có chuyện gì?

Bình thường Y Y vô cùng lạc quan, luôn thích nói giỡn.

" Cậu khi nào lại dài dòng như vậy, giống như con gái vậy."

Ngũ Y Y che giấu, khoé miệng giật giật cười mỉm, cánh tay nhỏ bé, trắng mềm vỗ vỗ bả vai Hàn Giang Đình, khí phách vô cùng, nói:

" Không phải chỉ là một trăm vạn sao, cũng không có nhiều, mẹ mình có một kho tiền đó nha!"

*****

" Không phải chỉ là một trăm vạn sao, cũng không có nhiều, mẹ mình có một kho tiền đó nha!"

Thật ra thì mẹ của cô có gửi tiền ngân hàng, đó là một khoản tiết kiệm của bà. Đi theo Ngũ Phong nhiều năm như vậy, vậy mà bà cũng không có tiền để gửi vào ngân hàng, ngay cả đồ trang sức cũng không bao giờ mua. Nghĩ tới nó, Ngũ Y Y cảm thấy rất đau, rất đau!

Mẹ như vậy, đơn giản cũng chỉ vì tình yêu!

Bà thật lòng yêu Ngũ Phong!

Từ đầu đến cuối, bà đều ngây ngốc yêu tên gian thương kia!

Cho dù có một đứa con gái riêng, cho dù bị hàng nhóm chửi rủa, bà cũng không hốihận. Chỉ vì, đáy lòng bà vẫn luôn chấp chứa một tình yêu tha thiết!

Mẹ cô thật là, tại sao lại đi yêu một tên đàn ông vô tình vô nghĩa như vậy?

Ngũ Y Y hơi khổ sở, ngẩng đầu lên, mở mắt to nhìn bầu trởi xanh bao la kia, hít hít nước mũi.

Hàn Giang Đình cứ như vậy mà bị lừa, cười ha ha rồi nói:

" A, thì ra là như vậy. Mình đã nói rồi, dì ấy sao có thể lại không có tiền để dành chứ! À, vậy sao lúc đầu cậu lại không phát hiện ra, lại vì xây mộ mà đi vay tiền?"

Coi như đầu óc heo của Hàn Giang Đình vẫn còn có chút suy nghĩ, vẫn nghĩ ra chuyện này.

Ngũ Y Y méo miệng, đôi mắt xinh đẹp liếc qua nhìn Hàn Giang Đình này trong, thoải mái mà nói:

"A, thời gian đầu mình rất đau lòng nên không nhớ đến. Cho nên mới như vậy."

" Oh, khồng tồi, cứ như vậy mua cho dì ấy một ngôi mộ để an nghỉ thì được rồi!"

Hàn Giang Đình vui vẻ cười, gương mặt đơn thuần.

"Ừ." - Ngũ Y Y gật đầu một cái.

Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, do dự một chút rồi nói:

" Cái đó...............Giang Đình.......... Chính là....... Cái kia........."

Hàn Giang Đình lắc hai chân, nhìn đám mây trắng trên trời, vô cùng thích ý:

" A, cậu muốn nói cái gì, cậu trở nên dài dòng thôi lôi từ bao giờ? Rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?"

"Chính là cái......" - Ngũ Y Y khó khăn gãi gãi đầu, vẫn có chút thẹn, không dám mở miệng.

"Cái gì a!"

"Chính là.... . Mình muốn hỏi cậu, cậu đã từng xảy ra quan hệ với bạn gái nào chưa?"

"Cái gì? Cậu muốn nói đến cái quan hệ nào?" - Hàn Giang Đình trợn tròn mắt, nghiêng mắt nhìn Ngũ Y Y.

Có phải có chút sai lầm hay không. Tại sao lại thấy nha đầu mặt dày này, giờ phút này trên khuôn mặt có chút ửng đỏ.

"Ai nha, không phải là cái quan hệ kia sao!"

" Cậu không nói rõ ràng làm sao mình hiểu quan hệ gì? Thật khó hiểu?"

" Là...Là......Quan hệ .... thân thể...! Thiệt là! Đầu óc cậu thật nhỏ bé như hạt dưa gang á! " – Từ kia dễ dàng đi ra từ miệng của Ngũ Y Y, khuôn mặt cô đã đỏ ửng rồi.

"Oh? Từ lúc nào cậu lại quan tâm đến cái quan hệ nam nữ kia? Có phải là có người trong lòng, muốn cùng anh ta gạo nấu thành cơm?" – Ánh mắt của Hàn Giang Đình có chút nghi ngờ.

" Làm gì có người trong lòng! Mình chỉ là muốn biết một chút, không đúng, không phải là điều tra. Không đúng, mình chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

"Rất khả nghi a, hì hì."

" Cậu rốt cuộc muốn trả lời hay không?"

" Tốt tốt tốt, Ngũ Y Y là bạn bè của mình, mình có trách nhiệm phải trả lời tất cả các câu hỏi của cậu! Nói đi, cậu muốn biết cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)