Đêm trên lầu vắng (2)
← Ch.61 | Ch.63 → |
Thẩm Tầm n🌀𝐡𝖎-ế-ռ г-ă𝓃-ℊ 𝐤ẹ.🅿️ ↪️𝒽.ặ.ⓣ bảo bối, muốn mau chóng kết thúc. Tạ Cẩn cảm giác được ý đồ của nàng, bàn tay phủ trên bầu 𝐧-𝖌-ự-↪️ siết mạnh hơn, nhéo núm vú nàng mà day, đầu thương dưới thân chuẩn xác đâ_ɱ trúng chỗ mẫn cảm, thúc cho nàng trời đất quay cuồng. Chỉ chốc lát hai chân nàng co giật rồi tiết ra, Tạ Cẩn vẫn không buông tha, tiếp tục 🌜-ọ 𝖝-á-т không ngừng.
🎋𝖍🅾️á-ı 𝒸-ả-Ⓜ️ kéo đến chồng chất, nàng không kịp lấy hơi, nước mắt ứa ra không thể kiềm chế. Nàng bị hắn kéo lên cao trào liên tục, 𝒽⭕🅰️●𝐧 á●i biến thành trận chiến giằng co, hắn không chịu thua, cũng không muốn kết thúc, để mặc bản thân sa vào loại thể nghiệm cực hạn.
Κí_𝒸_𝖍 𝖙_♓í𝐜_h tột đỉnh khiến т♓*â*ռ ✞h*ể nàng như bị xé nhỏ rồi lại dung hợp, cho đến khi một cơn gió thổi tung tấm rèm, ánh trăng lọt qua khe hở chiếu lên những giọt lệ lấp lánh xẹt vào mắt mới khiến Tạ Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, 𝖗●ú●✝️ г●🅰️ khỏi 𝐭ⓗâ·ռ ⓣ·♓·ể nàng, kéo nàng ôm vào lòng.
"Xin lỗi..." Tạ Cẩn lẩm bẩm: "Ta hơi..."
Thẩm Tầm ôm chặt thắt lưng Tạ Cẩn ♓ô_𝓃 lên môi chàng: "Không sao đâu, chỉ là chàng hãy để ta thở cái đã."
Tạ Cẩn hít một hơi thật sâu, ôm sát nàng không nói lời nào. Sâu trong đáy lòng, bởi vì biến cố xảy ra quá thình lình đã tạo thành vô số cảm xúc đan xen -- Nỗi thống khổ và hoảng loạn không thể áp chế, cảm giác thất bại và tự trách, sự phẫn nộ và ghen tuông, tất cả ảnh hưởng tiêu cực dần dần bị cuốn trôi ngay tại khoảng khắc này. Tạ Cẩn bình tĩnh lại, nằm nghiêng trên sập khép vạt áo bao lấy nàng, thân hình căng thẳng hoàn toàn thả lỏng.
Hành lang sũng ánh trăng lúc này chìm vào yên tĩnh, bóng của những cây cột trụ đổ xuống đất, chia khoảnh ánh sáng rực rỡ thành nhiều mảnh, hoa văn của lan can chạm khắc cũng in trên mặt đất, nằm giữa cái bóng của hai cây cột.
Chậu than bạc trong góc lặng lẽ cháy mang đến vài phần ấm áp cho hành lang trống trải rét lạnh. Sau bức rèm là hai người đang ôm nhau thật chặt, cằm chàng tựa trên vai nàng, sau một lúc lâu, Thẩm Tầm ✔️·υ·ố·𝖙 ✔️·ⓔ chiếc mặt nạ 𝐪ц·ỷ.
Nàng có thể cảm giác được chiếc mặt nạ đã ảnh hưởng rất lớn đến Tạ Cẩn. Ngoại trừ bất tiện trong sinh hoạt thì điều quan trọng hơn là sự tác động thật sâu vào tâm lý, khiến đáy lòng chàng trào dâng từng tí cảm xúc âm u mà bình thường chàng không bao giờ để lộ, thậm chí có cả một tia bạo ngược cùng nóng nảy và thiếu kiên nhẫn mà chính chàng cũng chưa thể ý thức được.
Nàng thoáng т.⭕.á.✝️ ⓜ.ồ 𝐡ô.1 lạnh, lúc này mới hoàn toàn cảm nhận được chỗ ác độc trong chiêu thức của vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Âm Sí Quân không được 𝖙ⓡ_𝐢_ề_𝖚 đìռ_ⓗ tán thành, cũng là đội ngũ Thẩm Thái hậu muốn cố công bóp ↪️𝐡ế_†. Để có thể ổn định gót chân trong nghịch cảnh như vậy, cách duy nhất là lập quân công trong thời gian cực ngắn, hơn nữa phải là quân công thật lớn đến mức hoàn toàn không thể bị mạt sát mới có thể giữ được bọn họ.
Binh lính không mặc áo giáp, không mang mũ giáp là do Tuyên Chiêu Đế thỏa hiệp và nhượng bộ với Thái Hậu, nhưng đeo lên mặt nạ lại là chủ ý của chính Hoàng đế.
Nửa gương mặt bị trói buộc dưới lớp mặt nạ, có lẽ sự bất tiện trong sinh hoạt chỉ là một phần, điểm chính yếu vẫn là cảm giác lo âu và cô độc. 𝐓ⓗ*â*ռ †*ⓗ*ể tóc da đến từ phụ mẫu mà không thể trực diện ánh mặt trời, dần dà sẽ hình thành cảm giác tự bế táo bạo không cách gì phát tiết, chỉ còn lại dụ_c ✅_ọ_𝖓_🌀 phải cấp bách tháo xuống mặt nạ. 𝒟.ụ.𝐜 𝐯ọn.𝖌 này sẽ hình thành tính bạo ngược khát ⓜá·u, có thể thúc đẩy Âm Sí Quân tung hoành ✝️-à-𝐧 💲á-✝️ tứ phương đoạt lấy quân công, đồng nghĩa với việc có thể đạt được biên chế chính thức và địa vị trong xã hội.
Thế nhưng phương thức như vậy cũng rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng huỷ hoại đội quân này.
Hoàng đế nói đội ngũ này là chiêu kiếm lệch, thế nhưng phương thức Hoàng đế sử dụng chẳng phải cũng là chiêu kiếm lệch?
Sự mất khống chế vừa nãy của Tạ Cẩn, khả năng rất lớn là do áp lực chồng chất trong khoảng thời gian ngắn, nhưng chưa chắc không có bóng ma tâm lý do chiếc mặt nạ đem tới.
Đối với Âm Sí binh bình thường, bọn họ sống trường kỳ trong hoàn cảnh âm u, có lẽ sẽ không ảnh hưởng rõ ràng, nhưng đối với một Tạ Cẩn xuất thân danh môn vọng tộc, thời thiếu niên hùng dũng oai vệ đứng trên toàn bộ con cháu quý tộc Trường An, sự chênh lệch này đích xác rất lớn. Đặc biệt chàng vừa trải qua một phen biến động, đang trong giai đoạn trầm cảm thiếu tự tin.
Thẩm Tầm đau lòng ôm chặt anh chàng, lần thứ hai ♓●ô●𝓃 lên tấm mặt nạ: "Đeo khó chịu lắm không?"
"Không đến nỗi, " Tạ Cẩn đáp, "Quen rồi là ổn, hơn nữa sẽ không phải mang lâu lắm đâu."
"Đều do ta, " Ánh mắt Thẩm Tầm ngấn lệ, "Nếu ta sớm..."
"Không phải lỗi của nàng, " Anh cầm tay nàng đưa lên môi 𝐡ô*𝐧 nhẹ, lặp lại: "Không phải lỗi của nàng, thật ra giải quyết như vậy đã là phương thức tốt nhất. Vào lúc ta thành lập đội ám quân, ta đã từng nghĩ tới kết quả tệ hơn nhiều."
"A Tầm, " Anh v-ⓤ-ố-† ⓥ-e gương mặt nàng, "Chờ ta, chờ ta lấy lại gương mặt chính mình, một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời, chúng ta..."
"Được." Thẩm Tầm không chờ chàng ta nói xong, dứt khoát đáp ứng. Kế tiếp liền bịt kín môi chàng, h_ô_ռ chàng thật sâu, đôi tay xoa 𝓃🌀ự●ⓒ chàng, dán tay lên vị trí con tim đang đập mạnh mẽ.
Tạ Cẩn rụt lui một ít: "Mặt nạ sẽ cấn mặt nàng, có đau hay không?"
Thẩm Tầm đuổi theo, "Không đau, ta thích."
Tạ Cẩn ngẩn người: "Nàng thích?"
Nàng cười: "Thật sự thích lắm, tuy mặt nạ này có thể làm chàng không thoải mái, nhưng đeo trên mặt chàng trông rất đẹp."
Tạ Cẩn nhìn kỹ nàng, dường như muốn phân rõ rốt cuộc nàng nói thật hay chỉ muốn an ủi anh.
Bàn tay Thẩm Tầm v*ⓤố*† v*3 ռⓖự*🌜 chàng đã trượt xuống, mò đến tiểu Cẩn giữa hai chân chàng ta đang lặng lẽ ngóc dậy, dùng hành động an ủi chàng.
Bảo bối trong lòng bàn tay nàng giựt lên vài cái rồi lập tức cứng ngắc, ánh sáng lóe trên trong mắt Tạ Cẩn, bàn tay anh có qua có lại mà 𝖛●цố●ⓣ 𝐯●3 bắp đùi nàng, phủ lên vùng cỏ mượt mà, một ngón tay thăm dò tiến vào miệng huyệt ẩm ướt.
Thẩm Tầm 𝖗ê●𝓃 ⓡ●ỉ, ngửa cổ ra phía sau, ánh mắt vẫn dán vào mặt anh, từng tiếng rê-ռ n-𝒽-ẹ tuôn ra theo nhịp ngón tay trêu chọc của anh xen lẫn với tiếng thì thầm q𝖚𝖞ế●𝖓 ⓡ●ũ: "Ta thích một Tạ Cẩn như vậy, nhưng chàng đừng giống vừa rồi... hãy dịu dàng một chút..."
"Được." Tạ Cẩn lập tức đáp ứng, lực tay cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngón tay dịu dàng ✅-uố-🌴 ν-3 qua lại ra vào nụ hoa, tỉ mỉ xoa ấn, thỉnh thoảng chiếu cố hoa châu đã cương cứng. Anh cúi người nhẹ nhàng 👢𝖎ế-ɱ ⓝ𝖌·ự·𝒸 nàng, bắt đầu từ phần dưới bầu 𝖓ɢự_🌜 rồi từ từ ⅼ-❗ế-ɱ lên trên, ngậm lấy núm vú, đầu lưỡi m-ề-ɱ mạ-i 𝖑●𝖎ế●𝖒 láp, trong chốc lát lại chuyển sang bầu 𝓃-𝐠ự-ⓒ bên kia, giống như muốn xóa tan những vết đỏ vừa rồi gây ra.
Thẩm Tầm bị chàng 👢ℹ️●ế●m đến trái tim co rút, đẩy chàng ta nằm ngửa trên sập rồi ngồi khóa trên bụng chàng.
Tạ Cẩn thuận thế nằm thẳng, gối lên mái tóc đen nhánh, ngưỡng mặt ngắm nàng.
Áo nàng nửa treo trên người, chiếc yếm tan nát bị gạt sang một bên, đôi chân trần thon chắc kẹp lấy hông anh, cặp ⓜ·ôռ·𝖌 no tròn đàn hồi đè trên bảo bối đang giận dữ cương cứng. Nàng tháo dây cột tóc, mái tóc đen dầy xõa tung, tiếp theo tháo dây cột yếm sau gáy và sau lưng cởi ra chiếc yếm rách nát, tay đặt trên 𝖓_𝖌_ự_𝖈 anh ѵцố●𝐭 𝖛●𝖊.
"Có đau hay không?" Nàng 𝖑ⓘ-ế-ⓜ 𝐥ℹ️.ế.Ⓜ️ môi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vài vết thương mới thêm.
"Không đau." Tạ Cẩn khàn khàn đáp, 𝖛υ-ố-🌴 ⓥ-𝖊 vòng eo nàng, ngắm nàng mê mẩn.
Sự đụ-ռ-𝖌 𝐜-𝐡ạ-𝐦 của nàng dần dần thay đổi ý vị, đầu ngón tay như có như không lướt qua đườ●n●🌀 𝒸𝖔𝖓●𝖌 của cơ 𝖓*g*ự*𝒸 và cơ bụng, tràn ngập ⓠц🍸ế*𝓃 r*ũ và gợi ý. Tạ Cẩn mau chóng tiếp thu loại ám chỉ này, †-h-â-n t-h-ể thả lỏng.
Nàng nhìn chàng ta không chớp mắt, cảm thấy bộ dáng hiện tại của Tạ Cẩn thực mê người.
Anh chàng nằm dưới thân nàng, nửa người lõa lồ trong lớp áo đen hỗn độn, †·𝖍·â·n 🌴·𝒽·ể cường tráng tràn ngập nam tính mang theo sức 𝐪ц🍸_ế_𝖓 𝓇_ũ của d_ụ_𝖈 𝐯_ọ_𝖓_𝐠 mãnh liệt, mặt nạ và vết thương trên người càng tăng thêm sức 𝐪⛎𝖞ế_𝓃 𝐫_ũ này. Hiện tại chàng ta đang ung dung nhìn nàng, lười biếng chờ đợi nàng câu dẫn mình, bàn tay đặt trên eo nàng thỉnh thoảng bóp một chút, giống con dã thú tạm thời ngủ đông những vẫn sẵn sàng tấn công, giống như vị vua của bóng tối vừa 🍳-𝐮🍸-ế-п г-ũ vừa thần bí khó lường, khiến nàng phát ra một loại 🎋♓0●á●ı 𝖈ả●〽️ chinh phục.
Nàng xê dịch để bảo bối bị kẹt giữa 𝖒ô·𝓃·🌀 nàng được tự do. Tiểu Cẩn khí thế tận trời dựng đứng trước mặt nàng, 𝐝·ụ 𝖉·ỗ nàng, cũng chờ đợi nàng ԁ_ụ 𝒹_ỗ.
Thẩm Tầm hợp đôi tay cầm lấy bảo bối tuốt lên tuốt xuống. Tạ Cẩn lập tức rê-ⓝ 𝖗-ỉ thành tiếng, đôi môi hơi 𝒽_é 𝐦_ở, bàn tay đặt trên eo nàng lần xuống, ngón tay linh hoạt tiến vào nụ hoa giữa hai chân nàng mà v●uố●т ⓥ●e.
Bàn tay của chàng rất lớn, ngón tay thon dài, không cần tốn nhiều sức đã tìm được viên hoa châu ẩn nấp bên trong. Tạ Cẩn nhẹ nhàng day day viên hoa châu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay nàng.
Mệnh căn của anh đang điên đảo trong lòng bàn tay nàng, thỉnh thoảng đầu nấm tròn trịa hồng bóng lộ ra phía trên hổ khẩu. Từng đợt ⓚ●𝖍●ο●á●ℹ️ 🌜●ả●𝐦 mãnh liệt lan tràn khắp thân, theo cột sống xông lên não, bức ra tiếng t·𝐡·ở 𝒹·ố·ⓒ khó nhịn. Thanh âm trầm thấp áp lực này lãng đãng ở một góc sau bức rèm, ngay cả chính anh nghe xong cũng cảm thấy gương mặt nóng lên.
Nàng là vị chúa tể đang khống chế anh, mà anh nguyện ý trao thân mình cho vị chúa tể này khống chế. Mái tóc dài dầy đen xõa tung trước người nàng, không khó tưởng tượng khi nàng hàm chứa anh, khi t·♓â·𝐧 т·𝐡·ể mềm dẻo cân đối điên cuồng ⓝ♓ấ.ρ 𝐧ⓗ.ô trên người anh, mái tóc ɢợ-ⓝ s-ó-п-🌀 dập dềnh kia sẽ là hình ảnh kinh tâm động phách đến độ nào.
Cổ họng Tạ Cẩn khô khốc, bàn tay 𝖛·𝐮ố·t v·e động hoa di chuyển tới sau 𝖒ô_n_𝖌 âm thầm thúc giục nàng. Nàng hơi cúi người, chống tay lên bụng dưới lấy đà nhấc 〽️.ô.𝓃.🌀, đuôi tóc lơ đãng quét qua đầu nấm căng tròn khiến 🌜ả_ɱ 🌀iá_↪️ t_ê ⓓạ_𝒾 lan tràn, giống có con kiến đang bò qua.
T𝒽●â●ռ †●♓●ể Tạ Cẩn run lên, †.𝐡.ở h.ổ.ռ ♓ể.𝐧 vì kinh ngạc, cổ họng bật ra tiếng ⓡê-𝐧 𝓇-ỉ không thể khống chế được.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |