Truyện:Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan - Chương 21

Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan
Trọn bộ 87 chương
Chương 21
Mưa đầu mùa (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Quần áo Thẩm Tầm cũng nhanh chóng bị cởi ra, từng món vứt xuống chân giường.

Làn da trần trụi nóng lòng muốn dán vào nhau, chưa kịp khám phá lẫn nhau đã thấy ghiền rồi. Xúc cảm do da thịt đụп·🌀 ⓒ𝒽·ạ·〽️ khiến toàn thân tê dại, 𝖗υ_𝐧 𝐫ẩ_𝐲, một niềm vui 𝖘ướ●𝐧●🌀 thoải mái khó tả lan tràn.

Tay Tạ Cẩn vô tình chạm đến băng vải trên vai nàng thì dừng ngay lại. Anh muốn bứt ra rời đi nhưng Thẩm Tầm vẫn bám chặt, đôi chân dài rắn chắc quấn lấy thắt lưng anh. Tạ Cẩn тⓗ*ở 𝐡ổ*𝓃 hể*ⓝ, ⓗô●𝓃 phớt qua khóe mi nàng, gò má dính sát vào nàng.

"Đêm nay không được, ta đã quên thương thế của nàng..."

Thẩm Tầm nói: "Không gì đáng ngại."

Tạ Cẩn khẽ 𝒸.ắ.ⓝ 〽️.ô.ı nàng, một tay ôm eo nàng, một tay ✔️uố·𝖙 ✌️·𝐞 lần theo đường hông đi xuống, mân mê phần đùi trong săn chắc nhưng mượt mà của nàng, trấn an: "Lúc này đừng vội."

Thẩm Tầm giơ tay xoa vầng trán mướt mồ hôi của chàng, cười khẽ hỏi: "Anh có thể nhịn?"

"Không thể nhịn cũng phải nhịn, ta sợ chốc lát sẽ làm nàng đau." Giọng Tạ Cẩn đã khàn vô cùng, cố gắng hết sức để kìm nén: "Ta nghe nói, có phương thức khác để giải tỏa."

Hai người không còn là thiếu niên ngây thơ chẳng biết gì về 𝐭ⓗ●â●𝓃 т●♓●ể của mình, huống chi từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh, đề tài gì không nên nghe đều đã nghe hết rồi. Thẩm Tầm vừa được chàng đề nghị như vậy lập tức hiểu ngay. Nàng buông ra hai cánh tay, Tạ Cẩn thẳng người đỡ nàng ngồi dậy, mãi đến lúc này hai người mới hoàn toàn thấy rõ ✞-♓â-ⓝ †-ⓗ-ể đối phương.

Kiếp sống hàng năm vung đao cưỡi ngựa khiến tay chân Thẩm Tầm thon thả săn chắc, màu da cũng không trắng nõn mà là màu lúa mạch sáng bóng khỏe mạnh bừng bừng sức sống. Toàn thân nàng không có một chút mỡ thừa, bụng phẳng lì nổi cơ với đường phân chia rõ ràng chạy dọc xuống dưới, 𝐧g_ự_🌜 không quá lớn nhưng đầy đặn vươn thẳng, rất xứng với thân hình mảnh mai thon dài của nàng, lớn hơn chút nữa thì thành sồ sề, nhỏ hơn chút nữa thì không còn đườռ.g 𝒸ⓞп.ⓖ hấp dẫn.

🌴·♓·â·𝐧 †𝒽·ể của nàng cũng đâu phải hoàn mỹ không tì vết, trên da vẫn còn rất nhiều vết sẹo đậm nhạt đan xen, nhưng chính nàng cũng không cảm thấy khó coi, rất thản nhiên đối với những khuyết điểm này. Chỉ là hiện giờ ánh mắt пóп_g 𝖇_ỏⓝ_ⓖ của Tạ Cẩn đang chạy tới chạy lui như con thoi trên ⓣ♓.â.𝖓 ✝️ⓗ.ể nàng, khiến nàng cảm thấy làn da như bị đốt cháy.

Thẩm Tầm vươn tay xoa dọc theo đường giữa của cơ пℊ·ự·c và cơ bụng Tạ Cẩn đi xuống. Tạ Cẩn chộp lấy tay nàng, dẫn dắt nàng m_ơ_ⓝ 𝐭_г_ớ_n theo từng đ_ư_ờ_п_ɢ 🌜_🔴_ռ_🌀 của cơ bắp trên ⓣ.♓.â.𝐧 ✝️ⓗ.ể mình, ngừng ở vết sẹo cạnh rốn: "Còn nhớ rõ vết sẹo này không?"

Thẩm Tầm 𝐥i·ế·ɱ 👢●1ế●𝖒 khóe môi, bật cười khanh khách: "Anh sẽ không ghi hận trong lòng đấy chứ?"

Hầu kết Tạ Cẩn di chuyển, nhìn chăm chú đầu lưỡi đỏ xinh đang 👢ï-ế-m vòng quanh môi, ghé vào 〽️ú.𝐭 lấy một chút rồi lui thân, nhận xét một câu mang hai ý nghĩa: "Thật suýt lấy mạng của ta."

Thẩm Tầm cười ngây ngô, tay nàng đã bị chàng đưa xuống qua rốn, ánh mắt hai người đều dừng ngay chỗ trung tâm. Một lát sau, Thẩm Tầm quay đầu, cố trấn định đánh trống lảng: "Vết đao không phải còn cách xa lắm sao?"

"Tạ cô nương" thật sự có đủ vốn liếng để kiêu ngạo, 𝖙.ⓗ.â.ⓝ ⓣⓗ.ể quá đẹp, bao gồm bộ phận "Tránh được một kiếp" kia. Trên người chàng từng khối cơ bắp căng chặt, đư.ờ𝖓.g 𝐜⭕ⓝ.ℊ sắc sảo, khe rãnh phập phồng. Dưới ánh nến chiếu rọi, toàn thân chàng được bao phủ một lớp mồ hôi óng ánh, tất cả đều tôn lên vẻ đẹp nam tính và mạnh mẽ hoàn toàn khác biệt với nữ giới.

Đôi bàn tay giao nắm Ⓜ️ơ*п т*𝓇ớ*ռ vùng cỏ loăn xoăn, Thẩm Tầm rút tay ra khỏi bàn tay ướt nóng của chàng, lần mò về phía cột trụ chống trời đang vươn lên ngạo nghễ giữa thảm cỏ dầy đặc, ngang nhiên nắm lấy 𝖛ⓤ-ố-✝️ ⓥ-𝖊. Lúc nãy khi vừa thoát y, nàng đã cầm lòng không được vòng chân quấn lấy thắt lưng chàng mà ↪️-ọ ❌á-✞ vùng đất khô nóng của mình, giờ đây vùng đất ấy đã ngập tràn suối nước xuân đầu tiên.

Tạ Cẩn giống bị sét đánh, cả người ⓡ-𝖚-𝓃 ⓡ-ẩ-🍸, ức chế không được rên lên một tiếng động lòng người.

Thẩm Tầm bị hù đến sững sờ khi cột trụ trong tay đột nhiên nóng phỏng, vội vàng buông ra.

Thân hình Tạ Cẩn run nhè nhẹ, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt mờ ảo tựa ánh trăng non, nhẹ nhàng tⓗ·ở 𝐡·ổ·ⓝ 𝖍ể·п, chợt một tay ô.𝐦 ş.ïế.t nàng vào lòng, ấn người nàng tiến trong lòng 𝓃🌀*ự*𝐜, Ⓜ️●ê Ⓜ️🅰️●ռ thì thầm: "A Tầm..."

Thẩm Tầm bị chàng ôm muốn nghẹt thở, gò bồng đảo ép chặt vào lồng п.𝖌ự.🌜 cứng rắn săn chắc, cảm giác được lòng bàn tay mạnh mẽ của chàng Ⓜ️ơ●п †rớ●𝐧 eo lưng, ấn chặt ⓜô.п.ɢ nàng vào 𝖕-𝖍-â-ռ ✝️-𝒽-â-𝓃 cường kiện thẳng tắp giữa hai chân, ⓒ●ọ ❎á●ⓣ vùng cỏ ướt đẫm của nàng vào bộ phận 𝓃●ó●𝓃●g ⓑ●ỏⓝ●🌀 đầy uy ♓ïế-ρ kia.

Dòng suối xuân lại ào ạt tuôn ra, tẩm ướt dưới thân đồng thời làm tim nàng tê dại, nhũ hoa ngứa ngáy, bụng dưới co thắt, dường như đang phản kháng chàng ôm chưa đủ chặt.

Kiểu "Giải tỏa" này giống như uống rượu độc để giải khát, một mặt bị lôi xuống vực thẳm của 𝐝ụ_↪️ ⓥ_ọ_𝖓_ɢ nhưng mặt khác lại khiến người vui vẻ chịu đựng.

Trong lúc ⓜ*ê 𝐦🔼*𝓃g, nàng như trở về năm ấy vào kinh khi xuân về hoa nở, thiếu niên tóc đen áo xanh, giơ roi phóng ngựa dưới bóng hoa, thản nhiên dẫm lên mặt đất loang lổ vết nắng. Sau một chớp mắt, nàng lại như trở về vùng núi vạn dặm mây mù, nhìn thấy ngựa đen giáp đỏ cưỡi gió bay nhanh, một cây thương bạc mở con đường Ⓜ️.á.𝐮, lướt qua mênh 𝖒●ôռ●🌀 khói lửa mà đến.

Muôn sông nghìn núi, xuân thụ mộ vân, dù cho tuổi hoa niên chói lọi và huy hoàng nhất đã trôi qua, nhưng những khoảng khắc như vậy vẫn đọng lại mãi.

Khóe mắt Thẩm Tầm hơi ướt, ngửa đầu tìm đôi môi chàng. Tạ Cẩn lập tức ⓗuп.g 𝐡ă.ⓝ.🌀 áp xuống, đầu lưỡi tiến vào bá chiếm khoang miệng nàng, cánh tay gồng lên ôm chặt lấy nàng, bàn tay đỡ lấy 𝖒ô*𝖓*𝐠 nàng kéo sát vào người như muốn để nàng hòa nhập vào t*𝖍*â*n 𝐭*ⓗ*ể mình.

"Hừm..." Thẩm Tầm bị đau nhíu mày hô một tiếng, Tạ Cẩn như vừa bừng tỉnh trong mộng, vội buông lỏng tay, vùi đầu vào hõm cổ nàng ⓣ-♓-ở 𝖍-ổ-𝐧 𝖍ể-𝓃.

"Xin lỗi, không cẩn thận ép vào vai nàng." Anh hít một hơi thật sâu, sau khi bình phục một chút bèn lùi lại, nhỏ giọng hỏi: "Đau không?"

"Có chút." Thẩm Tầm bất mãn khi chàng lui thân, cánh tay vòng qua cổ kéo chàng trở về, 𝖈.ọ ⓧ.á.✝️ đôi gò bồng đảo vào lồng n*𝐠ự*↪️ chàng: "Anh đừng quá dùng sức là được."

Tạ Cẩn bị nàng cọ đến mức hơi thở lại nặng nề, tuy nhiên vẫn cố khống chế bản thân, cẩn thận đỡ lưng đặt nàng nằm xuống đệm chăn, lấy chiếc gối ⓜ●ề●m 𝐦ạ●❗ lót dưới phần vai bị thương, 𝐡-ô-п cằm nàng dặn dò: "Nếu cảm thấy không thoải mái nhớ nói ta biết."

Anh vùi đầu ngậm lấy nhũ hoa đỏ hồng đang dựng đứng. Thẩm Tầm "Ưm" một tiếng căng người chặt cứng, Tạ Cẩn trấn an đè tay xuống đùi nàng đang muốn nâng lên, ν-цố-t ☑️-ⓔ không nhẹ không nặng, đầu lưỡi đảo quanh nhũ hoa mẫn cảm. Cảm giác ngứa ngáy thiếu thốn đã được giảm bớt, nhưng lập tức thay vào đó là cả-𝐦 g-𝒾-á-ⓒ 𝖙-ê 𝒹-ạ-ℹ️ bén nhọn mang theo một tia đau nhói dâng lên, dồn dập chạy xuống bụng dưới khiến nàng nôn nóng vặn vẹo cơ thể, t_ⓗ_ở ⓗ_ổ_п 𝒽_ể_𝐧 túm chặt khăn trải giường dưới thân.

Nhũ hoa đỏ hồng ướ-ⓣ á-𝖙 được nhả ra, Tạ Cẩn chăm chú ngắm, chỉ cảm thấy xinh xắn đáng yêu tựa quả anh đào chín mọng, chịu không nổi dụ hoặc lại vùi đầu vào ⓛı*ế*ⓜ 𝐦●ú●t, sau đó đổi sang ngậm lấy hạt sữa bên kia, một bàn tay từ từ luồn vào giữa hai chân nàng.

Cánh hoa ướt nóng được anh chạm đến nhẹ nhàng co rút lại, ngón tay có vết chai dần dần vào động. Thẩm Tầm giật bắn mình, cảm thấy bản thân giống như đang lạc lối trong sa mạc khô cạn rốt cuộc được một tia gió xuân, một giọt sương xuân an ủi, rồi lại bị gợi lên càng nhiều khát vọng và nỗi thống khổ không cách gì giải tỏa.

Tạ Cẩn ngước đôi mắt nai ướ-✝️ á-𝖙 mê hồn quan sát gương mặt nhuộm đỏ dục tình của nàng, thấy đôi mắt ♓*é 𝐦*ở mang theo nỗi oán giận, vừa buồn cười lại vừa nhũn tim, cúi xuống ♓·ô·𝖓 một đường từ khe пɢ●ự●𝒸 của nàng đi lên, ngậm lấy môi nàng lúng búng nói: "Thả lỏng chút... Đừng nóng vội... Ta đang tìm..."

Thẩm Tầm cong chân đá anh chàng một cái: "Anh làm cho tôi càng khó chịu, tôi sẽ không thèm liền tắt đèn đi ngủ!"

Giọng nói vừa dứt, ánh nến trong phòng như có linh tính, chợt lóe lên một tia cuối cùng rồi phụt tắt. Một màn xuân sắc rơi vào bóng tối, mồ hôi trên người nàng thơm nóng, dư âm hờn dỗi len vào trong tim, men say tình dục khiến Tạ Cẩn như ngã vào giấc mộng thần tiên.

Tiếng hít thở hỗn loạn mờ ám lần lượt vang lên, Tạ Cẩn bật cười: "Nàng ngủ được sao?"

Tiếng cười như cào vào đầu quả tim, vành tai Thẩm Tầm nóng lên, thân mình hơi r-υ-𝐧 г-ẩ-ÿ, 𝐜ắ_𝐧 𝖒_ô_𝖎 nói cứng: "Có gì mà ngủ không được?"

Trong bóng tối khiến cảm giác càng mãnh liệt, ngón tay không nhanh không chậm ν.цố.† ☑️.e mò mẫn trong bí địa, kiên nhẫn tìm kiếm viên hoa châu. Một cánh tay khác vòng qua eo nàng, ôm nàng dán sát vào chính mình, cảm thụ mỗi một tia biến hóa của t𝐡â.𝖓 †𝒽.ể nàng.

"Chỉ là ta ngủ không được." Tạ Cẩn thấp giọng nói, ♓-ô-𝐧 lên thái dương nàng: "Cho ta thêm chút thời gian."

Tạ Cẩn càng lúc càng kinh nghiệm hơn, ngón tay càng lúc càng khéo léo 🌴_hâ_ⓜ 𝐧_♓_ậ_𝐩 tìm kiếm giữa hai chân nàng. Bàn tay cầm bút lúc này khống chế đủ lực để gãi đúng chỗ ngứa, cánh hoa mẫn cảm co thắt thật nhiều, mỗi lần bị ấn vào rồi vân vê, ✝️♓â*п †*𝒽*ể trong lòng пgự·🌜 sẽ ⓡυ●𝓃 𝓇●ẩ●𝖞 căng chặt, báo cho anh biết phương hướng chính xác.

Hô hấp của Tạ Cẩn hỗn loạn, dán vào bên tai nàng hỏi đứt quãng: "Như vậy thoải mái không... Có đau không..."

Thẩm Tầm bị ✞𝓇·@ tấ·ⓝ bởi 𝖐𝒽0_á_❗ 𝐜_ả_m chồng chất không ngừng, đã không còn sức lực để trả lời, cả người mềm nhũn trong vòng tay chàng, bàn tay không nhẹ không nặng ✔️●цố●𝐭 ✌️●e cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay chàng, bỗng nhiên véo một cái thật mạnh.

Tạ Cẩn biết ngay đã tìm được chỗ mấu chốt, chạm vào hạt châu nhỏ khẽ nhô ra, chỉ cần c.ọ ×.á.✞ mạnh hơn, vân vê nhiều hơn, rồi lại đánh vòng ấn xuống một chút, chất lỏng trong suốt từ khe nhỏ tuôn ra càng nhiều hơn, ướt đẫm lòng bàn tay anh. Tạ Cẩn úp toàn bộ bàn tay lên vùng cỏ, đổi lấy ngón cái xoa nhấn hạt châu nhỏ, ngón giữa mò mẫn tìm được khe động thăm dò đi vào từng chút một.

Hơi thở Thẩm Tầm càng gấp gáp hơn, anh có thể cảm giác được nàng đang cắn chặt hàm răng, ngón tay véo cánh tay anh càng lúc càng mạnh. Nàng độⓝ*g t*ìⓝ*♓ làm anh cũng khó có thể tự giữ, nhịn không được ⅼ*𝖎*ế*ⓜ láp môi nàng, đầu lưỡi đi vào cạy ra khớp hàm, giống như muốn độc chiếm hết thảy hơi thở của nàng. Hai ngón tay một trong một ngoài đồng loạt hết xoa rồi nhấn đẩy vào 𝐫*ú*ⓣ 𝓇*@, ✝️𝒽â*п 𝐭𝖍*ể 𝖓ó·п·🌀 𝐛·ỏ·ⓝ·ⓖ cũng dán chặt vào nhau, nhịp tim như hòa làm một.

Thẩm Tầm mơ màng mò tay xuống dưới, ş-ờ s𝐨ạ𝖓-ⓖ bắt lấy phần 𝖙*𝒽*â*𝓃 ✞𝐡*ể cương cứng giữa hai chân chàng mà tuốt. Một tay không thể bao hết, nàng nghiêng người dùng luôn tay kia.

Trong tiếng 🌴𝒽_ở ◗ố_ⓒ mê loạn của chàng, nàng cảm thấy bản thân biến thành mũi tên cài vào dây cung. Dây cung từ từ kéo căng hết cỡ rồi buông ra, nàng bị bắn thẳng ra ngoài, nháy mắt vượt xa tốc độ của gió, trải nghiệm cảm giác sung ⓢư.ớ𝐧.ɢ khoan khoái đến tột đỉnh chưa bao giờ có.

Đến khi thể xác và tinh thần đều thả lỏng, nàng mới nghe được tiếng ⓡê·𝐧 𝖗·ỉ khàn khàn dồn dập của chàng, mang theo sự ẩm ướt và q-⛎𝓎ế-ⓝ ⓡ-ũ lạ thường. Dưới thân nàng, dòng suối xuân tràn ra như vỡ đê, phun đầy trên tay Tạ Cẩn.

𝒫_hâ_ⓝ ✞ⓗâ_𝖓 của chàng cũng 𝖗-ц-𝖓 ⓡ-ẩ-γ trong lòng bàn tay nàng, sau một tiếng gầm nhẹ lay động con tim, trong tay nàng vốc đầy dục tình ấm áp.

Chương (1-87)