Vay nóng Homecredit

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 087

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 087
Trong mưa - đau
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Shopee


Dựa vào nội lực thâm hậu, Liễu Đình Phái lập tức cảm giác được một cỗ khí lưu khác thường đang hướng về bản thân, vì vậy nhanh chóng mở mắt, mượn ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ vào nhìn rõ người vừa tới, hắn ngồi dậy.

"Rời khỏi nàng!" Vi Phong càng ngày càng tới gần giường, "Nếu không trẫm tuyệt không tha cho ngươi!"

Liễu Đình Phái khinh miệt nhìn lại, "Ngươi dựa vào cái gì để không buông tha ta? Đừng tưởng rằng ngươi vẫn là hoàng đế hô phong hoán vũ, ngươi hiện tại chỉ là một tên tội phạm bị truy nã mà thôi!"

Vi Phong vừa nghe, tức giận đến ngạch bạo gân xanh, hai tay nắm chặt thành quyền.

"Tất cả đều là người văn minh, ngươi đừng có làm bậy. Luận võ công, có lẽ hai ta sàn sàn nhau, nhưng vạn nhất việc này để Hàn Lăng biết được, ngươi nghĩ kết quả sẽ thế nào?"

Lời nói của Liễu Đình Phái lập tức phát huy hiệu quả, Vi Phong mặc dù vẫn còn tức giận nhưng nắm tay cũng đã mở ra, "Ngươi rốt cục muốn thế nào mới bằng lòng buông tha nàng?"

"Không có khả năng!" Liễu Đình Phái phi thường quyết đoán, "Hai người các ngươi căn bản là không thích hợp, chỉ có ta, mới là lựa chọn tốt nhất của nàng."

"Hoang đường!" Vi Phong lại bắt đầu tức giận, "Không sai, các ngươi đến từ một nơi, nhưng ngươi đừng quên, chỉ cần nàng một ngày là người của trẫm, vĩnh viễn sẽ là người của trẫm!"

Đối với việc Vi Phong biết được lai lịch của bản thân và Hàn Lăng, Liễu Đình Phái cảm thấy buồn bực nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, "Chúng ta đến từ một nơi, chúng ta cần phải ở chung một chỗ, cũng chỉ ở chung một chỗ mới có thể hạnh phúc! Ngươi có biết rằng thế giới của chúng ta và nơi này khác nhau một trời một vực không? Có biết ô tô xe lửa không? Biết ca-nô không? Thấy máy bay chưa? Còn có hàng không mẫu hạm, vân vân, ngươi hoàn toàn không biết gì cả!"

"Những thứ này, trẫm có thể chế tạo cho nàng!"

"Ha ha ha!" Liễu Đình Phái đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ầm lên, dùng đuôi mắt liếc Vi Phong, một lúc sau tiếp tục nói: "Nơi đó, nam nữ ngang hàng, phụ nữ rất được coi trọng, hơn nữa giải trí ngàn vạn, ta và nàng có vô vàn đề tài nói hoài không hết. Sau này ta sẽ dẫn nàng du biến thiên hạ, tận tình hưởng thụ thiên nhiên tươi đẹp."

"Mặc kệ nàng muốn đi đâu, trẫm đều có thể đi cùng nàng, cùng nàng khoái nhạc nhân sinh!" Lời nói lần này của Liễu Đình Phái làm Vi Phong cảm thấy khốn hoặc, đồng thời cũng cảm thấy lo sợ vô cớ, đến nỗi hắn không tự chủ được mà cãi cọ với Liễu Đình Phái.

"Ngươi trước kia có lẽ còn có thể. Nhưng hiện tại ư? No! Nàng và ngươi ở chung không phải khoái nhạc nhân sinh mà là trốn tránh nhân sinh! Cho nên ngươi hãy trở về làm hoàng đế của ngươi, trừ danh hiệu hoàng đế ra, tựa hồ không còn cương vị nào thích hợp với ngươi nữa! Chỉ cần ngươi gật đầu, ta có thể trợ giúp ngươi một tay."

"Trẫm không cần! Trẫm sẽ dùng chính năng lực của mình để phục quốc!" Vi Phong bày ra tư thái cao cao tại thượng.

"Vậy sao? Tuy nhiên, ngươi cũng thật sự có năng lực đi, làm cho mụ dâm phụ Vân phi kia nhớ mãi không quên!"

Nghe thấy lời nói trào phúng đó, trong đầu Vi Phong không khỏi hiện lên khuôn mặt ác tâm thèm thuống của Vân phi, bất giác thấy xấu hổ.

"Ngươi ở chung Hàn Lăng lâu như vậy, căn bản không hiểu nàng muốn cái gì! Hơn nữa, những gì nàng muốn ngươi căn bản cấp không được!"

"Nói bậy, trẫm luôn luôn sủng ái cùng yêu thương nàng, trẫm yêu nàng, nàng cũng yêu trẫm!" Vi Phong không khỏi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ của hai người.

"Hừ, nếu như nàng yêu ngươi, thì năm đó sẽ không nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi ngươi!"

"Ngươi còn dám nói, tất cả đều là do ngươi kích thích cùng dụ dỗ!" Nói tới đây Vi Phong lại giận dữ. Nếu Hàn Lăng không tự dưng biến mất, hắn sẽ không tới đây, cũng sẽ không để Lý Ánh Hà thừa cơ tung hoành. Cho nên, tất cả những điều này đều do tên Liễu Đình Phái chết tiệt này dựng lên!

"Nàng có thể bị ta kích thích cùng dụ dỗ cho thấy nàng căn bản là không thương ngươi, người nàng thích la ta! Vi Phong, ngươi cũng hết hy vọng rồi, ngươi và nàng căn bản là không có khả năng!"

Tức thì, một cảm giác đau đớn truyền ra toàn thân Vi Phong. Niềm tin sẽ đoạt lại nàng giờ đây đã biến mất hoàn toàn.

Nhìn bộ dáng đó của Vi Phong, Liễu Đình Phái cảm thấy vô cùng hả hê, "Coi như hết!"

"Không! Trẫm tuyệt đối không chịu thua. Coi như nàng hiện tại thích ngươi thì đã sao? Đừng quên trẫm mới là nam nhân của nàng, Lạc nhi chính là nhân chứng tốt nhất!" Cả người Vi Phong lại tràn đầy năng lượng.

"Ngươi cũng đừng quên, Lạc Lạc gọi ta là phụ thân, còn ngươi chỉ là một Phong thúc thúc mà hắn ngẫu nhiên gặp!" Liễu Đình Phái nói, "Cái Hàn Lăng muốn chính là tình yêu thủy chung duy nhất mà cả đời này ngươi không thể cho nàng! Ta thì khác, ta sẽ chỉ có một mình nàng! Cho nên Vi Phong, nếu như ngươi thật sự yêu Hàn Lăng, cần phải buông nàng ra, để nàng sống vui vẻ! Đau khổ dây dưa chỉ làm cho nàng buồn khổ mà thôi. Nếu hiện tại ngươi buông tay, đoạn quá vãng ngọt ngào giữa hai người có lẽ còn có thể trở thành một hồi ức tốt đẹp trong lòng nàng, nếu không..."

Vi Phong mặt xám như tro tàn, không đợi nghe xong, liền cúi đầu xuống, đi ra cửa.

Nhìn bóng dáng cô tịch, ủ rũ đó, Liễu Đình Phái cảm thấy một tia đồng tình, tuy nhiên, tình yêu cần phải đấu tranh, không thể thoái nhượng!

"Lạc Lạc, ngủ yên ở một bên đi, đừng đè lên mụ mụ!" Hàn Lăng trong mơ màng cảm thấy có một sức nặng đè lên người, vì vậy nỉ non một câu.

"Lạc Lạc, mụ mụ đã nói rồi, nam nữ phân biệt, nếu ngươi không nghe lời, sau này mụ mụ sẽ không ngủ cùng ngươi nữa." Hàn Lăng vẫn nhắm mắt, đưa tay tới trước ngực, muốn gạt bàn tay đang làm cả người nàng ngứa ngáy kia ra.

Không biết tại sao bàn tay kia không những không rời đi mà còn giống như bàn tay còn lại cũng huy động.

Hàn Lăng nổi giận mở mắt, tập trung nhìn vào, ngây người.

"Mãi đến khi người ngày càng ngứa, càng ngày càng nóng, nàng mới hoàn toàn thanh tĩnh, phản ứng đầu tiên chính là ra sức gạt hai bàn tay kia, "Bỏ ra!"

Phảng phất không có nghe đến lời của nàng, Vi Phong tiếp tục động tác, dứt khoát cúi đầu, nhanh chóng mà nhiếp trụ nụ hoa mê người của nàng.

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi Hàn Lăng, nàng tức thì cảm thấy buồn nôn, dùng sức đánh hắn, "Hỗn đản, buông ra!"

Nàng giãy dụa không những không ngăn cản được Vi Phong mà còn xúc tiến hắn xâm lược mạnh hơn, bàn tay đã rời xuống dưới.

Hàn Lăng vừa vội vừa giận, xấu hổ vạn phần, quay đầu nhìn qua bên trái, phát hiện nơi đó trống rỗng, trong lòng lại run lên, "Lạc Lạc đâu? Ngươi đưa Lạc Lạc đi đâu rồi?"

Tuấn mục vốn đen nhánh thâm thúy của Vi Phong vì uống rượu mà trở nên đục ngàu, hắn nhìn xuống nàng, không hề lên tiếng, động tác trên tay vẫn không hề ngừng lại.

Tiết khố đã bị rút đi, lúc này Hàn Lăng không còn mảnh vải trên người, lõa lồ trước mặt hắn. Nổi giận tới cực điểm, nàng động tay chân, ý đồ đẩy hắn ra.

Vi Phong ngăn cản nàng rất nhanh, đồng thời đưa môi tới trên miệng nàng. Mang theo tức giận, hắn dùng lực mút môi nàng, thô bạo xâm phạm nàng.

Từng đợt mùi rượu thấm nhập tâm phế Hàn Lăng, nàng không nghĩ ngợi gì, cắn mạnh xuống đầu lưỡi hắn.

Đau, khiến cho hắn cả người chấn động; đau, khiến cho hắn lập tức rời khỏi môi nàng. Hai mắt mê mang, khó hiểu nhìn nàng.

"Ngươi, sắc lang, đi ra ngoài!" Hàn Lăng nắm cơ hội hô to, "Người đâu, mau tới, người..."

Vừa kêu đến tiếng thứ hai, nàng bỗng thấy mình không thể phát ra âm thanh gì nữa, nàng còn kinh hoảng phát giác toàn thân không thể động đậy! Đáng chết, hắn dám điểm huyệt nàng!

"Hư, đừng loạn, trẫm sẽ thương ngươi; ngoan, đừng động, trẫm sẽ yêu ngươi thật tốt..." miệng Vi Phong không ngừng thoát ra những lời này, hai tay vẫn tiếp tục bận rộn.

Đau! Đau quá! Đau nhức khiến cho Hàn Lăng nhăn nhó mặt mày. Tên gia hỏa hèn hạ, dám dùng cách này với nàng!

"Ngươi là của trẫm, vĩnh viễn là của trẫm, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về trẫm..." Những lời nói trong miệng Vi Phong không ngừng tuôn ra, tấm lưng cường tráng rắn chắc của hắn không ngừng đong đưa, tiến lên, lại tiến lên.

Hắn lúc này không còn ý thức nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là hắn muốn nàng, vô cùng muốn nàng, muốn nàng và bản thân dung hợp, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Hàn Lăng bị điểm huyệt, căn bản là không thể động đậy, nhưng ý thức lại rất rõ ràng, nàng một bên rơi lệ, một bên chịu đựng những làn sóng triều thống khổ lẫn khoái nhạc đang dâng lên, đồng thời, trong óc nàng dần hình thành một quyết định.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần lui, phía đông bắt đầu lóe lên ánh sáng đầu tiên của ngày mới.

Bên trong phòng, tiếng thở dốc vẫn không ngừng truyền ra, trên giường lớn vẫn tiếp diễn cảnh xuân nóng bỏng...

"Bệ hạ, bệ hạ..." tiếng la dồn dập của Tố Nga đánh thức Hàn Lăng.

Hàn Lăng còn chưa mở mắt, cả người giống như bị đánh, đau đớn vô cùng, đặc biệt là hạ thân tựa như bị bóp nát. Cảnh tượng tối qua vẫn rõ ràng trong óc!

"Bệ hạ, muộn giờ lâm triều rồi!" Phát hiện Hàn Lăng vẫn không phản ứng, Tố Nga lại gọi. Bình thường Hàn Lăng dậy rất đúng giờ, hôm nay lại chậm chạp như vậy, nàng cảm thấy nghi hoặc, vì vậy đi vào xem có chuyện gì xảy ra.

Hàn Lăng rốt cục mở mắt ra, thấp giọng nói: "Tố Nga, thân thể ta không khỏe, buổi triều hôm nay tạm dừng."

Tố Nga vừa nghe, lập tức lộ vẻ lo lắng, "Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ta đi truyền Tô thái y lại đây!"

"Không cần!" Hàn Lăng gọi nàng lại, "Ta nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi!" Nàng còn chưa rõ tình trạng mình dưới chăn thế nào, đương nhiên không thể để Tô thái y kiểm tra.

"Ta không sao, có lẽ dạo này có quá nhiều việc làm cho mệt mỏi quá độ, ngươi mau đi Sùng Dương điện thông báo, để tránh các đại thần phải đợi." Hàn Lăng thúc giục Tố Nga rời đi.

Tố Nga hồ nghi nhìn, sau đó gật đầu: "Vậy được rồi, ngài nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, ta sẽ về nhanh!"

Sau khi Tố Nga rời khỏi, Hàn Lăng xốc chăn, nhịn đau ngồi dậy, trên người nàng dày đặc những ấn ký hồng hồng tím tím, đặc biệt nơi riêng tư của nàng càng cho thấy mức độ thô bạo, ngang ngược và chuyên chế của Vi Phong tối qua.

Trước kia cũng đã từng "miệt mài" rồi, nhưng di chứng quả thực không thể nào so sánh với hiện tại.

Chết tiệt Vi Phong, chết tiệt hỗn đản, dĩ nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ này đối xử bản thân!

"Lăng, sao còn chưa rời giường?" Nương theo một đạo tiếng nói, cửa phòng bị người đẩy ra, là Liễu Đình Phái.

Hàn Lăng vội vàng kéo chăn, bao lấy thân hình quang lỏa.

"Đường đường là vua một nước mà giờ này vẫn còn ở trên giường, thật không giống với ngươi!" Liễu Đình Phái đi tới trước giường, chế nhạo. Lúc phát hiện ra trên giường chỉ có một mình Hàn Lăng, lại hỏi tiếp, "Lạc Lạc đâu?"

Hàn Lăng không nói, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này, Liễu Đình Phái mới nhìn thấy những dấu hôn đỏ trên cổ nàng, tức thì hiểu ra.

"Đình Phái, yêu cầu của ngươi hôm trước, ta đáp ứng ngươi!" Hàn Lăng rốt cục nói.

"Ngươi đồng ý gả cho ta?" Liễu Đình Phái chần chừ hỏi. Hắn luôn chờ mong nàng đồng ý, nhưng hắn không nghĩ lại nhanh như vậy, không nghĩ là lại trong tình huống này, cho nên hắn thật sự cảm thấy khó tin.

"Đúng vậy!" Những đau đớn không ngừng truyền đến trên cơ thể làm Hàn Lăng trả lời càng thêm kiên quyết.

Liễu Đình Phái vẫn khốn hoặc, nhìn nàng suy nghĩ, cuối cùng, hắn vui mừng nói, "Được! Vậy ngươi muốn hôn lễ như thế nào? Hay là chúng ta tổ chức một hôn lễ lãng mạn như ở hiện đại? Có áo cưới, hoa tươi, âm nhạc, rượu ngon..."

Nghe hắn nói, Hàn Lăng tưởng tượng ngay đến cảnh hôn lễ vô cùng trang nghiêm, thần thánh và lãng mạn, một hôn lễ mà nàng mơ tới từ nhỏ nhưng cho tới tận hôm nay, đã là mẹ trẻ con rồi, vẫn chưa từng được thử nghiệm.

"Giờ ta đi chuẩn bị!" Liễu Đình Phái hôn lên trán nàng, cả người tràn đầy hưng phấn, trước khi rời bước đi còn liếc nhìn Hàn Lăng, ý vị thâm tường.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Hàn Lăng nhịn đau, nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn đỉnh màn, hồi lâu sau mới chậm rãi nhắm mắt, hai dòng lệ lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt.

Hàn Lăng phải nghỉ ngơi ba ngày mới xuống giường được. Có thể thấy đêm đó Vi Phong đối xử với nàng thế nào.

Vi Lạc mất tích, nàng cũng không lo lắng, vì nàng biết nhất định là Vi Phong mang hắn đi.

Căn cứ vào tỉnh cảm giữa Vi Lạc và Vi Phong, Vi Lạc nhất định sẽ rất vui vẻ. Nàng nghĩ, lần này coi như để cho phụ tử bọn họ ở chung, dù sao, tương lai chỉ sợ không còn cơ hội này nữa.

Đối với việc "thân thể không khỏe" của Hàn Lăng, Liễu Đình Phái cũng không tỏ vẻ gì, hắn ngồi nói chuyện phiếm với nàng như không có chuyện gì xảy ra vậy, nói về chuyện chuẩn bị hôn lễ. Tuy nhiên, hắn lại mang thuốc bổ cho nàng uống, không khó để thấy rằng, hắn đã biết tất cả.

Tố Nga thì ngược lại, nàng cho rằng Hàn Lăng trúng bệnh nặng, ngày nào mặt mũi cũng đầy lo lắng, thường xuyên nói muốn gọi Tô thái y tới, Hàn Lăng rất cảm kích nhưng đều từ chối, chỉ mệnh nàng tới chỗ thái y lấy một ít bạch ngọc cao, sau đó tự trà tại nơi riêng tư.

Nằm trên giường ba ngày, quốc sự chồng chất, sau khi nàng hoàn thành xong tất cả, đột nhiên nhớ tới Phiền Thần Bác.

"Ngươi không sao chứ?" Phiền Thần Bác bước vào ngự thư phòng, lo lắng hỏi, "Nghe nói ngươi thân thể có bệnh, còn từ chối tiếp kiến bất luận kẻ nào."

"Kỳ Lân hoàng đế không cần lo lắng. Bệnh cũ mà thôi, hôm nay đã không đáng ngại nữa." Hàn Lăng hơi khom người chào thân: "Mấy ngày nay không tiếp đãi Kỳ Lân hoàng đế được tốt, quả nhân thực xin lỗi!"

"Nữ vương bệ hạ không cần đa lễ!" Phiền Thần Bác đưa tay đỡ nàng đứng dậy, con ngươi đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.

Hàn Lăng tránh né ánh mắt hắn, chuẩn bị rút tay về, không ngờ hắn còn nhanh hơn.

Hàn Lăng cũng không giãy ra, chỉ nhìn thẳng vào mặt hắn, môi hé ra, "Mùng tám tháng sau là thời gian đại hỷ của quả nhân, Kỳ Lân hoàng đế nếu có rảnh rỗi, và không phiền thì hãy ở lại thêm mấy ngày, tham gia đám cưới của quả nhân!"

Phiền Thần Bác nghe xong thì sắc mặt đại biến, "Đám cưới? Ngươi không phải là phi tử của Vi Phong sao?"

Không ngờ hắn biết thân phận của mình! Hàn Lăng cũng thất kinh.

"Hàn thái phó, tác giả của buổi biểu diễn thời trang, nữ vương thứ hai mươi tám của Xinh Tươi quốc, đồng thời cũng là phi tử của hoàng đế Dụ Trác hoàng triều!" Mấy ngày Hàn Lăng phát bệnh, Phiền Thần Bác đã sai người điều tra.

"Nữ vương bệ hạ, ngươi nói muốn thành thân, chẳng lẽ là lừa gạt bổn hoàng..." con ngươi đen của Phiền Thần Bác híp lại, khóe miệng câu ra một nụ cười lạnh lùng.

"Không! Hôn lễ của quả nhân là sự thật, đối tượng thành thân chính là một bằng hữu ở bên ta từ lâu, Liễu Đình Phái!" Hàn Lăng lập tức giải thích.

"Ý ngươi là minh chủ giang hồ Liễu Đình Phái?" Đại danh của Liễu Đình Phái, Phiền Thần Bác cũng có nghe qua.

"Không sai!" Lần này, đến lượt Hàn Lăng cười lạnh, "Xinh Tươi quốc và Dụ Trác hoàng triều tiếp giáp nhau, ngươi sở dĩ muốn kết hôn với ta, đơn giản là muốn dùng vùng biên giới đó làm chiến trường, tấn công Dụ Trác hoàng triều."

"Ngươi..." Phiền Thần Bác thất kinh, không thể tưởng tượng rằng Hàn Lăng lại đoán ra dã tâm của hắn.

"Biết tại sao ta không lập tức từ chối ngươi mà luôn tìm đủ mọi cách để chu toàn ngươi không? Đó là vì ta không muốn quan hệ hữu hảo giữa hai nước bị tan vỡ, không muốn làm cho dân chúng lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng." Hàn Lăng liền đổi ngay cách xưng hô, biến thành "Ta" và "Ngươi".

Thấy Phiền Thần Bác không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng đó, nàng tiếp tục nói: "Ngươi có từng nghĩ tới chỉ vì dã tâm của một người mà sẽ làm cho bao nhiêu dân chúng phải chịu khổ không? Ngươi thống nhất thiên hạ, là tâm nguyện của hàng ngàn người hay chỉ là của một mình ngươi? Làm hoàng đế không phải là muốn làm gì thì làm, mà là phải lắng nghe dân thanh, sát dân ý, giải dân ưu; nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền; thành hay bại còn phụ thuộc vào dân nữa. Ngươi hãy suy nghĩ xem việc làm của ngươi có thật là đúng đắn hay không!"

"Ngươi nói những lời này, không sợ bổn hoàng tức giận hay sao?"

"Sợ chứ! Sao lại không sợ! Nhưng vì sinh linh trong thiên hạ, cho dù sợ ta cũng phải nói." Hàn Lăng nghiêm túc, "Kỳ thật, nếu ta có kết hôn với ngươi, bằng năng lực của ta, nhất định có thể làm cho Hùng Thăng quốc của ngươi phải đại loạn. Nhưng ta thực không muốn làm đến mức đó."

"Tuy nhiên, sau thời gian ở đây, ta phát hiện ra ngươi là một nữ tử thế gian hiếm thấy, mục đích chính trị của ta đã bị tình yêu thay thế rồi." Phiền Thần Bác để lộ ra tâm ý.

Hàn Lăng ngây ngốc, sau đó cười nhạt: "Đáng tiếc, tình yêu của ngươi ta không có phúc để hưởng, cũng không thể đón nhận. Nếu ta có thể đón nhận tình yêu của một đế vương, cần gì phải rời bỏ Vi Phong!"

"Nam nhân và nữ nhân ở chung không phải chỉ vì tình yêu, mà còn có thể là do tình thân! Ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài hoa hơn người. Nếu không chê, Hàn Lăng ta nguyện kết bằng hữu với ngươi, làm tri kỷ cũng được!"

Phiền Thần Bác yên lặng nghe, lẳng lặng nhìn, cuối cùng không rên một tiếng, đi ra ngoài!

Nhìn cánh cửa phòng khép lại, Hàn Lăng thở phào một hơi. Mấy ngày nay nằm trên giường nàng đã suy nghĩ rất nhiều việc, việc ngày hôm nay chính là một trong số đó. Nàng không biết Phiền Thần Bác sau này sẽ phản ứng thế nào, hôm nay chỉ hy vọng ông trời có thể nghe thấy lời cầu khẩn của nàng, chỉ mong mọi sự được như ý.

Hàn Lăng ngồi xuống, tâm trạng buồn bực có thể đem so sánh với khí trời âm u bên ngoài.

Để nàng yên tâm giải quyết quốc sự, Liễu Đình Phái một mình lo lắng chuẩn bị cho hôn lễ, đã ra ngoài tới giờ vẫn chưa trở lại.

Hôm trước là sinh kỵ của Thất Hiền pháp sư, Lý Ánh Cúc đi hoàng từ tế bái, Lý Dật Thanh cũng đi theo.

Ngay cả Cốc Thu và Ti Thải cũng rất bận rộn vì hôn lễ.

Cho nên, khó trách nàng cảm thấy nặng nề.

"Mụ mụ..." một thanh âm quen thuộc vang lên, Hàn Lăng còn chưa kịp phản ứng, Vi Lạc đã nhào vào lòng nàng.

Nhìn thấy tâm can bảo bối đã mấy ngày không gặp, Hàn Lăng mừng rỡ, gắt gao ôm hắn, vô cùng kích động.

Ti Thải vào theo sau Vi Lạc, cũng vui mừng nhìn các nàng, "Hóa ra Hoàng thượng vẫn ở chỗ của Cẩm Hoành!"

Hàn Lăng nghe thấy, ngẩn người, "Làm sao ngươi tìm được Lạc nhi?"

"Vừa rồi ta đi tìm Cẩm Hoành thì đột nhiên phát hiện trên ghế có rơi một cái cúc áo của Lạc Lạc, ta nhất thời tò mò, đi vào tẩm phòng của Cẩm Hoành thì thấy Hoàng thượng và tiểu hoàng tử đang chơi đùa trên giường." Cúc áo đó vốn là do tự tay Ti Thải khâu.

"Ta ở cùng thúc thúc rất vui, nhưng nhiều ngày như vậy không được thấy mụ mụ, ta rất nhớ mụ mụ, vì vậy mới gọi người dẫn ta về." Vi Lạc nói chen vào, "Mụ mụ, sao nhiều ngày như vậy cũng không đi tìm ta? Phong thúc thúc nói ngài phải ra cung, nhờ hắn trông nom ta."

Hàn Lăng không trả lời Vi Lạc mà hỏi Ti Thải, "Hắn cứ thế để cho Lạc Lạc về?"

"Hoàng thượng không nói gì, nhưng thủ hạ của hắn lại ngăn ta lại, không cho ta đi." Trước mắt Ti Thải đột nhiên hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, làm nàng nhớ lại khuôn mặt đã tám năm chưa thấy.

Hàn Lăng trầm mặc, cúi xuốn nhìn bảo bối trong lòng.

Đúng lúc này, Vi Phong giống như cơn lốc lao vào phòng, "Lăng Lăng, đừng thành thân với Liễu Đình Phái, van cầu ngươi, đừng!"

Thấy hắn, Hàn Lăng lại nhớ tới hành vi ghê tởm của hắn, vì vậy lớn tiếng quát mắng, "Ngươi không bẩm báo mà dám tự tiện xông vào tẩm cung của quả nhân, phải bị tội gì?"

"Biết tin ngươi muốn cùng hắn kết hôn, ta đố kỵ, nổi giận, dùng rượu để tiêu sầu, ta mất đi lý trí mới đối xử với ngươi như vậy, ngươi hãy tha thứ ta, đừng gả cho hắn, đừng rời khỏi ta." Vi Phong ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Lăng.

"Phong thúc thúc, ngài làm sao vậy?" Vi Lạc nhoài người ra khỏi lòng Hàn Lăng, kinh ngạc nhìn Vi Phong.

Vi Phong giật mình, kéo Vi lạc, "Lạc nhi ngoan, mau bảo mụ mụ tha thứ cho phụ hoàng..."

"Phụ hoàng?" Vi Lạc càng thêm khốn hoặc, cái từ xa lạ này, hắn chưa từng nghe qua, cũng không biết nó có nghĩa gì.

Thấy Vi Phong chưa được sự cho phép của bản thân đã nói cho Vi Lạc những điều này, Hàn Lăng tức giận đứng dậy, kéo Vi Phong ra cửa, "Đi ra ngoài, hỗn đản, ngươi đi ra ngoài mau!"

"Lăng Lăng, đừng như vậy! Ta biết sai rồi." Vi Phong nhân cơ hội ôm Hàn Lăng vào lòng.

"Lăng, ngươi cho Hoàng thượng một cơ hội giải thích đi." Ti Thải cũng chạy tới khuyên một câu. Nàng không biết rõ tình hình thực tế, trong lòng vẫn không đồng ý chuyện Hàn Lăng và Liễu Đình Phái kết hôn.

"Ti Thải, ngươi là tỷ tỷ của ta, sao lại đứng về phía người ngoài!" Hàn Lăng tả oán, hét lên với Vi Phong, "Vi Phong, nếu ngươi không buông tay, ta sẽ gọi người!"

"Không buống!" Vi Phong ôm càng chặt hơn.

Hàn Lăng vừa tức vừa giận, bất đắc dĩ nhìn ra xung quanh, một ý niệm chợt lóe trong đầu, "Nếu ngươi không buông ra, sau này ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!"

Vi Phong lập tức buông nàng ra, "Ta buông, ta buông, ngươi tha thứ cho ta, ngươi rốt cục tha thứ cho ta, phải..."

Hắn còn chưa nói xong đã lùi về phía sau vài bước. Hóa ra Hàn Lăng thừa dịp hắn không để ý đã dùng sức đẩy hắn ra ngoài, còn nhanh chóng đóng cửa lại.

"Lăng Lăng, ngươi lừa ta!" ý thức được chuyện xảy ra, Vi Phong lập tức đập mạnh vào cửa.

"Vi Phong, ngươi là kẻ man rợ, chúng ta vĩnh viễn sẽ không có khả năng! Ngươi cũng đừng hy vọng nữa!" Hàn Lăng lại nghĩ tới sự thô bạo của hắn tối hôm đó.

"Lăng lăng, mở cửa, mở cửa nhanh!" Vi Phong tiếp tục hối.

"Muốn ta mở cửa, trừ phi trời mưa!"

"Trời mưa, Lăng Lăng, thật sự trời mưa rồi!"

Nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, Hàn Lăng chợt có ý nghĩ trừng phạt hắn, "Đúng vậy, trời mưa, sao ngươi không đứng trong mưa chờ đợi, nói không chừng ta sẽ bị cảm động đó!"

"Được, ta đi!" Vi Phong không biết có phải do thương tâm quá độ không mà thực sự làm theo lời Hàn Lăng.

Mưa rơi xuống bất ngờ, mãnh liệt, phảng phất như muốn khảo nghiệm Vi Phong, phảng phất như cho hắn cơ hội.

Hắn đứng ở trong sân trống trải, nước mưa dội vào đầu hắn, chảy trên mặt hắn.

Tóc ướt, y phục ướt, toàn thân đều ướt đẫm, chân đã lạnh tê, hắn vẫn kiên trì đứng.

"Mụ mụ, Phong thúc thúc thật đáng thương, toàn thân là nước mưa, ngài mau mở cửa để Phong thúc thúc đi vào." Vi Lạc nhìn chăm chú ra ngoài qua khe hở cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ thương xót khổ sở.

Hàn Lăng nghiêng dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, không nhìn Vi Lạc, cũng tận lực xem nhẹ lời của hắn.

Ti Thải đứng yên một bên, cũng lòng như lửa đốt.

"Mụ mụ..." Vi Lạc lại gọi, phát hiện Hàn Lăng vẫn không phản ứng, lại nhìn cơn mưa ngày càng lớn, rốt cục, hắn cầm lấy một chiếc áo mưa, mở cửa chạy tới trước mặt Vi Phong.

Cảm giác có người tới gần, Vi Phong mừng rỡ, nhanh chóng mở mắt, trong mịt mờ nhìn thấy nhân ảnh nhỏ bé quen thuộc kia, tâm tình vui sướng lập tức rơi xuống đáy vực.

Vi Lạc kiễng chân, giơ tay lên, cố gắng khoác áo mưa lên người Vi Phong.

Vi Phong bỗng cảm thấy ấm áp, không phải thân thể của hắn, mà là tâm hắn. Môi hắn hơi hơi mở ra, thốt lên, "Lạc Lạc."

Vi Lạc không lên tiếng, nhìn hắn không rời mắt.

"Lạc Lạc, mau trở lại phòng đi, đừng để bị ốm." nhìn những hạt nước mưa to nặng quất vào áo mưa Vi Lạc, Vi Phong đau lòng không thôi.

"Thúc thúc, ngài cũng theo vào đi thôi!" Vi Lạc kéo tay Vi Phong.

"Không, một mình ngươi đi đi." Vi Phong gỡ bàn tay Vi Lạc, "Ngoan!"

"Vậy Lạc Lạc sẽ ở cùng thúc thúc cho tới khi mụ mụ cho ngài đi vào mới thôi!" Mặt Vi Lạc lộ ra vẻ quật cường, kiên trì vô cùng.

Nước mắt Vi Phong cũng không kìm nén được nữa, chảy ra, hòa cùng nước mưa rơi xuống.

Hai tay của hắn khẽ run, đang chuẩn bị ôm Vi Lạc vào lòng thì một người khác đã nhanh tay hơn, ôm lấy Vi Lạc.

"Lăng Lăng!" Nhìn thấy nhân ảnh hắn mong muốn rốt cục xuất hiện, Vi Phong vui mừng kêu lên.

Hàn Lăng không đổi sắc mặt, nhìn hắn, nói một câu, "Ngươi muốn dầm mưa thì cứ việc!" nói xong liền đi vào phòng.

Nhìn cánh cửa đóng lại, tâm Vi Phong đau đớn. Hắn cảm thấy mỗi hạt mưa giống như một thanh đao nhọn, vô tình hung ác, đâm vào hắn. Đau, đau đến mức khiến hắn không thể thở, đau đến mức khiến hắn không còn chút sức lực nào.

Nhưng hắn vẫn kiên trì, bởi vì hắn tin, thiện lương như nàng nhất định sẽ mềm lòng; cánh cửa đóng chặt kia nhất định sẽ lại mở rộng, tiếng nói ôn nhu dễ nghe đó nhất định sẽ nói với hắn, "Vào đi!"

Mưa vẫn rơi, cửa rốt cuộc vẫn không mở, dần dần, ngay cả khe cửa sổ cũng không lộ ra ánh sáng nữa.

Cái lạnh trên người hắn dần lui, tâm hắn dường như trống rỗng, chỉ còn lại khổ sáp và tuyệt vọng, rốt cục, hắn cũng không chống đỡ được nữa, ngã xuống mặt đất...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-133)