Ánh sáng hạnh phúc
← Ch.104 | Ch.106 → |
"Phát sinh chuyện gì vậy?" Liễu Đình Phái đi theo sau Hàn Lăng, cảm giác được tâm tình nặng nề của Hàn Lăng, nên từ khí vừa bước vào ngự thư phòng đã không thể chần chờ được hỏi.
Hàn Lăng tiến đến phía sau thư án ngồi xuống, cầm lấy bức chiến thư của Chương Văn Xung chuyển cho hắn.
Liễu Đình Phái xem xong, âm thầm do dự một lúc nói: "Vậy ngươi định làm gì?"
""Chiến!" Hàn Lăng không hề suy nghĩ, đồng thời, cũng nói ra sự lo láng của mình, "Nhưng mà, nếu chỉ dụa vào thực lực hiện tại của Xinh tươi quốc, không khác gì lấy trứng chọi đá."
"Vậy ngươi vẫn chủ trương nghênh chiến?"
"Ta không có sự lựa chọn, chẳng lẽ thật sự phải giao Vi Phong cho hắn?"
Liếu Đình Phái lại một lần nữa chìm vào trầm mặc.
"Đình Phái, ngươi làm sao vậy? Nói gì đi chứ, bình thường người lắm mưu nhiều kế, mau giúp ta nghĩ ra một kế hoàn hảo!"
Nhìn nàng tâm tình sốt ruột như có lửa đốt, Liễu Đình Phái hốt nhiên hỏi một câu, "Ngươi rất lo lắng cho Vi Phong?"
"ta-----"Không ngờ đến hắn lại hỏi câu hỏi như vậy, Hàn Lăng á khẩu không nói được gì.
Liễu Đình Phái cười, nụ cười nhàn nhạt, "được, vậy thì chiến vậy!"
"Nhưng mà............" Lần này, đến lượt Hàn Lăn do dự.
Liễu Đình Phái thu lại nụ cười, nghiêm túc phân tích: "Ta sẽ hiệu triệu nhân sĩ võ lâm, bọn họ đều là những người có võ công rất cừ, so với cái đám binh sĩ kia còn lợi hại hơn nhiều, bọn họ sẽ cùng với quân đội của Xinh tươi quốc tham chiến, chưa chức đánh không lại Dụ Trác hoang triều."
"Ân!" Không hề có chút vui mừng nào, Hàn Lăng vẫn một mặt trầm ngâm.
"Sao vây? Vẫn còn chuyện gì chưa giải quyết được sao?"
"Đánh nhau............ sẽ khiến nhiều người mất mạng. Vốn là không liên quan gì đến Xinh tươi quốc, ta lại đi khiến nó cuốn vào chuyện này." Hàn Lăng ngập tràn trong lòng một cảm giác lo buồn và áy náy.
Sự tàn khốc của chiến tranh, Liễu Đình Phái cũng vô cũng rõ ràng. Nhưng mà, ngoài việc thở dài, hắn cũng không còn cách nào khác.
"Đình Phái, phải làm thế nào mới có thể không tổn hại một binh một tốt nào mà đưa được Vi Phong trở lại ngôi vị? Hàn Lăng ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy sự khẩn thiết.
Thân thế Hàn Lăng nhẹ nhàng, chầm chậm dựa ra phía sau, nhắm mắt, yên lặng suy nghĩ. Một lúc, nàng nhanh chóng mở chừng mắt ra, nhảy lên vui sướng nói: "Đình Phái, nếu như............. nếu như chúng ta dùng thuốc mê khiến cho quân đội địch tạm thời hôn mê, rồi tóm tên thống soái ép buộc Dụ Trác quân đầu hàng, ngươi cảm thấy như vậy có được không?"
"Tóm tặc tiên tóm vương (muốn bắt giặc, thì bắt vua trước), cách này không tệ, vấn đề là, làm sao để bỏ thuốc, chẳng lẽ cần phái gián điệp trà trộn vào trong quân đội??"
"Không, không cần gián điệp, chúng ta trực tiếp phát tán vào bọn chúng! Trong ngày ứng chiến, máy bay của chúng ta sẽ bay tới trên bầu trời của quân địch, từ trong không trung phát tán thuốc mê." Hàn Lăng càng nói càng hưng phấn, lúc nãy khi đang tầm tư, nàng nhớ tới tiền kiếp Triệu Lăng Nhi cũng trong một trận chiến đấu nào đó cũng từng dùng biện pháp này.
"Máy bay?" Mắt Liễu Đình Phái tức thì mở lớn, "Ngươi nghĩ đây là thế ký 21 sao?"
"Không cần là thế ký 21, đương nhiên, đó không phải là chiếc máy bay chân chính, tóm lại là....... . chỉ cần là thứ có thể bay được trong không trung, dụa vào nguyên lý của máy bay, gần giống như chiếc dù (loại dùng để nhảy dù)!" Triệu Lăng Nhi sau cùng không dùng đến cái cách này, bởi vì nàng ta không biết phát tán thuốc mê từ trong không trung. Nhưng Hàn Lăng thì khác, nàng từng nhìn thấy máy bay, biết được cách phát tán thuốc.
"Dù? Ngươi có máy phát không?"
"Không cần đến máy phát, dùng lửa làm động cơ."
"Lửa?" Liễu Đình Phái hơi dưng một lúc, đôi mắt vốn khốn hoặc dần dần phát ra ánh sáng, "ta hiểu rồi! Ở bên dưới lắp một cái chậu, trong chậu đốt lửa, phối hợp với lực thổi của gió, đẩy máy bay bay lên!"
"Đúng, chính là như thế!" Hàn Lăn sung sướng gật gật đầu, những lời hắn nói vừa khớp với những gì nàng nghĩ.
"Chuyện này để ta phụ trách đi, ta đã từng tham gia trại hè, từng làm mô hình này rồi."
"Thật à! Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng nhau làm. Ta cũng từng nhìn thấy mô hình ở trên ti vi rồi, chũng ta cần phải tìm ra loại vải tốt nhất, dây cao su và dây thừng đã! Còn nữa, kích thước của cái chậu lửa, không thể qua loa."
"Đước!" đôi mắt đen cảu Liễu Đình Phái không ngừng lấp lánh, hắn và nàng, mới hợp nhau nhất!
Liễu Đình Phái là phe hành động, sau khi đã có mục tiêu, hán liên lập tức đi tìm nguyên vật liệu, Hàn Lăng trong lòng cũng yên tâm lại phê nốt tấu Chương.
Nhưng không lâu sau đó, hắc đột nhiên cầu kiến.
"Nương nương!" hắn vừa bước vào phòng, lập tức cung kính hướng Hàn Lăng hành lễ.
"Ta không hy vọng nghe lại cách gọi này nữa!" khuôn mặt Hàn Lăng trở nên nghiêm khắc.
"Uh, , , thuộc hạ khấu kiến nữ vương bệ hạ!"
"Bình thân!" giọng Hàn Lăng lạnh nhạt như trước, "có việc gì không?"
"Thuộc hạ có một việc muốn bẩm báo bệ hạ."
"Việc gì vậy?"
"Kỳ thức............. . trong triều có rất nhiều đại thần trong lòng vẫn còn muốn hỗ trợ cho hoàng thượng, đặc biệt là người nhà của đám hậu cung phi tần, thường xuyên tụ tập lại, thảo luận làm thế nào để đánh bại Chương Văn Xung."
"Việc này, ngươi nên nói cho chủ tư của ngươi."
"Thuộc hạ đã nói rồi, nhưng chủ tử suy nghĩ cho nương nương, không muốn hợp tác cùng với đám văn võ bá quan kia."
"Lại liên quan đến gì đến ta chứ?" Hàn lăng có chút mất kiên nhẫn. Hiện tại, nàng đối với việc 'chế tạo máy bay' đang vô cùng thích thú, nàng muốn nhanh chóng hoàn thành quốc sự, tham gia làm việc cũng Liễu Đình Phái.
Hắc hơi do dự một chút, cuối cùng miễn cưỡng, lấy một hơi dài mới dám nói: "đạt được sự ủng hộ của triều thần, hoàng thượng sau khi thuận lợi phục chức, tụ nhiên phải ban thưởng cho những triều thần đó, mà còn, không thể tránh được phải đối đãi tốt với người nhà của bọn họ ----- những phi tần ở hậu cung. Nhưng, trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình nương nương, đương nhiên sẽ không muốn tiếp tục để ý tới những phi tần khác nữa."
Hàn Lăng nghe xong, trong mắt vụt qua một tia dị thường.
"Nương nương, xin người đi khuyên hoàng thượng, nói ngài hợp tác cùng với triều thần, nếu không chỉ dựa vào lực lương của Xinh tươi quốc, không những không thể đánh bại Chương Văn Xuug, mà còn nguy hại đến cả Xinh tươi quốc nữa." Hắc quì xuống.
Không sai, mặc dù là có sự ủng hộ của những nhân sỹ giang hồ bạn Đình Phái, mặc dù bản thân đã nghĩ ra biện pháp phát tán thuốc mê, nhunưg mà đó chỉ là giả thiết, cụ thể có thể thành công hay không, vẫn chưa nắm chăc.
"Thuộc hạ đã đi theo hoàng thượng nhiều năm nay, hoàng thược mà thuộc hạ nhìn thấy, tinh thần phơi phới, tự tin đầy người, trí tuệ quyết đoán, thiên hạ vô địch, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hoàg thượng thất hồn lạc phách, tinh thần bạc nhược, thậm chí coi nhẹ bản thân như bây giờ. Sau khi phục vị, hoàng thượng tiếp tục giữ lại tam cung lục viện, chỉ cần trái tim của hoàng thượng vẫn ở lại trên người nương nương, đây cũng là một việc đáng vui mừng chứ!" Hắc tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Hàn Lăng duy trì trầm tư, yên lặng lắng nghe.
"Nương nương......."
"Ngươi hãy về trước đi!"
"Nhưng mà"
"Ra ngoài!" nàng tâm tình hỗn loạn, vô tình quát lên một câu.
Hắc bất lực, đành phải đứng dậy, do dự lui ra khỏi phòng.
Cả ngự thư phòng yên lặng trở lại, nhưng mà trái tim của Hàn Lăng thì lại không thể yên tĩnh lại được.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Đêm đã khuya, Hàn Lăng không hề buồn ngủ, cứ bị sự việc ban sang của Hắc làm cho phiền lòng.
Cuối cùng, nàng vẫn phải ngồi dậy bước xuống giường, khoác lên người một chiếc áo khoác màu tím nhạt, lặng lẽ ra khỏi tẩm phòng.
Không còn tâm trạng để thưởng thức cảnh đêm đẹp đẽ, nàng bước nhanh tới chỗ ở của Cẩm Hoành, rất nhanh đi tới phòng ngủ của Vi Phong.
Chầm chậm tiến đến bên giường, phát hiện ra, người vốn đã phải chìm vào trong giấc mộng, nay lại đang mở mắt nằm yên trên giường.
Vi Phong nội lực thâm hậu, sớm đã phát giác được Hàn Lăng tiến đến gần, nhờ ánh trăng lọt vào qua cửa sổ mở, lúc hắn nhìn thấy rõ ràng hình bóng quen thuộc và khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đó, nội tâm bị kích động, nhanh chóng ngồi bật dậy.
Hàn Lăng vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì cả người đã bị bay lên không, đợi lúc nàng hồi tỉnh lại, phát hiện bản thân và Vĩ Phong đã song song ngã lên trên giường.
"Ê, ngươi muốn làm gì!" Hàn Lăng dãy giụa muốn thoát ra khỏi lòng hắn.
Vi Phong không nói một tiếng, ôm nàng càng chặt hơn, thân người to lớn đè lên thân hình nhỏ bé của nang.
"Ê, ngươi mau dậy đi chứ. Muốn đè chết ta a!" Hắn không ngừng phun hơi nhiệt, khiến toàn thân Hàn Lăng vô duyên vô cớ run lên.
Vi Phong phảng phất như tai điếc mắt mù, lại còn thuận thế vùi đầu mình vào phái trước ngực nàng.
"Vi Phong khốn kiếp, ngươi mà tiếp tục như vậy, ta sẽ tức giận đấy!" Hàn Lăng bức xúc gào lên, "Ta tới, là vì có việc muốn thương lượng với ngươi!"
Lúc này, Vi Phong mới nhích ra một chút, nhưng cánh tay thép vẫn ôm chặt lấy eo của nàng, cùng với nàng mặt đối mặt mà nằm, giọng nói âm trầm trượt ra khỏi bờ môi, "Có chuyện gì?"
Gần quá, cự ly này gần quá, Hàn Lăng căn bản không thế bình thường phát huy tự tin, không thể suy nghĩ bình thường được!
"Ngươi để ta ngồi dậy trước đã!" nàng cảm thấy cơ thể mình có chút nóng, tim cứ đập bình bịch.
"Như vậy nói, hoặc là đè giống như ban nãy! Nàng tùy ý chọn một!"
Đáng ghét, thối tha, lại còn bá đạo như thế nữa, Hàn Lăng không kim được rủa thầm, nàng thật hối hận, hối hận bản thân không có việc gì đi tìm việc này làm, lại còn tự mang mình nộp vào miệng hổ nữa.
Đáng chết, ngón tay của hắn lại đang vuốt ve trên eo nàng! Cực lực bỏ qua cái động chạm gây cảm giác quỉ dị kia, cực lực kìm chế trái tim đang run rẩy, Hàn Lăng bình tĩnh nói: "Hắc hôm nay có nói với ta, có rất nhiều đại thần muốn giúp ngươi, tại sao ngươi lại không muốn tiếp nhận?"
"Nô tài chết tiệt!" Vi Phong không lập tức trả lời, mà lại **** thề một câu.
Hàn Lăng không kìm chế cơn giận nữa, "Cái gì gọi là nô tài chết tiệt, hắng đối với ngươi trung thành tận tụy, ngươi lại xem thường hắn đến như vậy, chẳng lẽ chính là vì ngươi bẩm sinh đã là kẻ thống trị?"
Nhìn bộ dạng không cho là đúng của hắn, Hàn Lăng sâu sắc biết rằng tạm thời không thể thay đổi được tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế kia được, bèn lại một lần nữa nói đến chủ đề chính, "được rồi, ngươi mau trả lời câu hỏi vừa rồi của ta."
Vi Phong vẫn tiếp tục không trả lời như cũ, đôi mắt đen sâu thẳm gim chặt lấy nàng không dời.
Hàn Lăng nghĩ một lúc, rồi nói hết kế hoạch tác chiến với hắn, đồng thời cũng nói ra lo lắng về hậu quả: "Cứ cho là chúng ta lần này chíen thắng thì sao? Lực lượng của quân đội Dụ Trác hoàng triều lớn thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta, Chương Văn Xung nếu như vẫn giữ quyết tâm thà là ngọc vỡ còn hơn ngói toàn, đợi đến lúc toàn bộ binh sĩ chết cả, ngươi cũng không thể cướp lại được giang sơn. Hơn nữa, cho dù khiến ngươi lấy lại được rồi, thì cũng chỉ là một quốc gia khắp nơi thương vong đổ nát, yếu không chịu nổi một trận gió, nếu như các nước khác có dã tâm tấn công, đến lúc đó nội loạn ngoại địch cùng xảy ra, toàn bộ Dụ Trác hoàng triều sẽ thực sự bại trong tay của ngươi đó."
Phát hiện Vi Phong vẫn không có một tia phản ứng nào, Hàn Lăng tiếp tục nói: "Cho nên, hợp tác với các đại thần là biện pháp tốt nhất. Đương nhiên, Chương Văn Xung sẽ không chịu thỏa hiệp dễ dàng như vậy, đo đó chúng ta một bên vừa thực hiện kế hoạch, trên sa trường khiến cho chúng binh qui thuân ngươi thêm một lần nữa. Một bên vừa tiếp ứng, khiến các đại thần trong triều đường phản lại Chương Văn Xung."
"Vậy ngươi có biết, tiếp nhận sự giúp đỡ của các đại thần, tương lai ngươi sẽ phải chia se ta với những người đàn bà khác?" ánh mắt Vi Phong ánh lên dị thướng.
Hàn Lăng bối rối, hít sâu vào, ưu tư than một tiếng: "Vi Phong, chúng ta.......... . không thể nữa rồi, ngươi đừng lãng phí thêm thời gian trên người ta nữa, tất cả, đều coi như ta chưa từng xuất hiện đi. Sau này, ngươi hãy làm tốt ngôi vị hoàng đế của ngươi, sống một cuộc sống mà ngươi cần phải sống, chính là những ngày trước khi ta xuất hiện, ngươi hãy sống những ngày như vậy............"
Hàn Lăng còn chưa kịp nói hết câu, trên miệng đã bị chặn lại, hắn, nhanh chóng hôn chặt lấy môi nàng, khiến nàng không kịp phòng bị, không kịp cự tuyệt.
Cái hôn này, mang theo sự trừng phạt manh mẽ, thô bạo từ trước tới giờ chưa từng có, thiêu đốt cả con người, cuồng dã lại mãnh liệt, phảng phất như muốn nhét Hàn Lăng vào tận bên trong cơ thể hắn.
Không biết qua bao lâu, cho tới khi hai người không thể hô hấp được nữa, hắn mới buông nàng ra.
"Việc ta nói là sự thật, đối với mọi người đều tốt!" Hàn Lăng thở gấp không ngừng.
Luống khí bá đạo trên người Vi Phong biến mất, lần này, hắn ôm lấy nàng, không phải là trừng phạt, mà là cầu khẩn, "Trẫm không muốn những ngày trước đây, trrẫm cần ngươi, Lăng Lăng, trái tim ngươi rõ ràng có trẫm, vì sao lại luôn cự tuyệt? Giang sưn và nàng, trẫm thà không chọn giang sơn. Nàng từng nói, tình yêu mà nàng muốn là duy nhất, được, trẫm bây giờ sẽ cho nàng, chúng ta mang Lạc Lạc, lãng du thiên hạ, được không? Có được không?"
Hàn Lăng ngơ ngẩn, không thể thích nghi được với sự chuyển biến qúa nhanh của hắn.
"Lăng Lăng, đừng dày vò trẫm nữa, cầu xin nàng đừng vô tình và lạnh nhạt như vậy nữa. Trẫm biết, nàng vẫn còn để ý đến sự việc của tiền kiếp, nhưng, nàng có biết rằng, Thác Bạt Phong không phải không yêu Triệu Lăng Nhi, hắn không những yêu nàng, mà còn yêu nàng đến khốn khổ, nàng có muốn biết cuốc sống sau đó của Thác Bạt Phong không? Cái chết của Lăng nhi, thật sự đã gọi tỉnh lại lương tâm của hắn, mất đi rồi mới hiểu thế nào là trân trọng, hắn phát hiện, cái gì mà gánh nặng, lý tưởng, thiên hạ, đều không quan trọng bằng Lăng nhi."
Hàn Lăng ngây người, nàng đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng mà lại không thể nghĩ được khả năng này, bởi vì nàng cho rằng, Thác Bạt Phong sẽ không bao giờ thay đổi vi bất cứ ai.
"Giây phút mà Triệu Lăng Nhi mất đi, cũng chính là lúc linh hồn của Thác Bạt Phong rời khỏi cơ thể mình. Trong cái hoàng lăng xa hoa đẹp đẽ kia, chỉ còn sót lại hai cái thân thể trống rỗng, một là di thể của Triệu Lăng Nhi, còn cái kia là Thác bạt Phong mặc dù vẫn còn sống, nhưng lại như là đã chết đi rồi." Nhhớ lại cuộc đời thê thảm còn lại của Thác Bạt Phong sống không bằng chết, Vi Phong lệ nóng lưng tròng.
"Người khác thế giới như nàng, vô tình chung chạy tới nơi đây, đây vừa đúng chứng minh, tình duyên của ta với nàng vẫn chưa dứt, ông trời cho ta cơ hội để tiếp tục tiền duyên. Kiếp trước, chúng tà không thể sống với nhau tới bạc đầu răng long, vậy thì, chúng ta phải trân trọng kiếp này. Ta hứa với nàng, vĩnh viễn trân trọng nàng, khiến mỗi ngày nàng sống đều là những ngày vui nhất."
"Phong........." Hàn Lăng phát hiện, một thứ gì đó nàng khổ sở đè nén tận sâu trong đáy lòng, bị vén mở ra.
"Tạm không nói tới thời gian ba năm nàng rời đi, trẫm chịu đựng qua như thế nào! Chỉ nói gần hai tháng nay, mỗi đêm, không tới canh ba trẫm không thể chìm vào giấc ngủ. Sau đó, cứ mơ ác mộng, vô luận là ác mộng hay là mộng đẹp, đều có liên quan tới nàng. Những ngày như vậy, thật sự rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, trẫm cảm thấy không chút sực lực, kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, trẫm muốn giải thoát, nhưng mà, trẫm không nờ rời xa nàng, bỏ lại nàng, và cả Lạc nhi, nêu như không phải dựa vào chút hy vọng cuối cùng đó, trẫm đã....... . đã....... ."
Lệ nóng, dần dần chảy ra từ khóe mắt Hàn Lăng, chầm chậm chảy qua hai bên má nàng, nàng xúc động rồi, thật sự đã xúc động rồi, nàng không biết, hắn lại đau khổ như thế.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, tim rất đau đớn, vì hắn thương, vì hắn đau.
"Thác Bạt Phong là Thác Bạt Phong, Vi Phong là Vi Phong, Thác Bạt Phong có lẽ không thể mang đến hạnh phúc cho Triệu Lăng Nhi, nhưng mà Vi Phong nhất định có thể mạng lại hạnh phúc cho Hàn Lăng, hạnh phúc vĩnh viễn!" Giọng nói của hắn, vô cùng kiên định và rõ ràng, đôi môi ấm áp, lại một lần nữa dịu dàng phủ lên làn môi đang nhè nhẹ run lên của nàng.
Tình cảm xuất phát từ sâu trong con tim, không thể khống chế được; Tình cảm xuất phát từ sâu trong con tim, dần lối mọi người bộc phát.
Từng chiếc từng chiếc quần áo, từ trên người đối phương tuột xuống, cho tới khi cả hai không còn che đậy gì đối diện nhau.
Bọn họ không hề xấu hổ, trong mắt mỗi người chỉ tồn tại một tình yêu không che đậy cùng khát vọng và chờ đợi cùng cấp thiết...............
← Ch. 104 | Ch. 106 → |