Tiền duyên thiên - 6: Phong - nhẫn tâm
← Ch.093 | Ch.095 → |
Hoàng cung Yến quốc.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hoa thơm trăng sáng.
Căn phòng nguy nga lộng lẫy, mỹ luân mỹ hoán, trên vách treo một vài bức tranh sơn thủy, mặt đất trải thảm đỏ cao quý tiên diễm, một chiếc bàn lớn kê sát tường, hai bên hai chiếc ghế chạm long phượng, sau ghế có bình sứ, bảo khí đẳng trần thiết, bên trái trường kỷ có một đôi đèn song hỉ, hồng quang sáng lạn, chiếu rọi mọi ngóc ngách.
Triệu Lăng Nhi đảo mắt, trở lại trên giường hỉ. Mọi vật dụng đều vô cùng tinh tế công phu, phú quý vô cùng.
Trên tường có treo hai vế đối, ở giữa là bức tranh hoa mẫu đơn đỏ. Đầu giường là giường mạn thêu hình long phượng.
Mọi sự sắp xếp đều biểu hiện sự cao quý cùng tôn vinh. Nàng vốn hco rằng sẽ chỉ có nghi lễ nghênh đón thông thường, thật không ngờ rằng lại long trọng như vậy.
Sáng nay, một đại đội nhân mã đi tới khách điếm nàng nghỉ, mười cung nữ cẩn thận cung nghênh nàng lên xe hỉ, dọc đường đi luôn có diễn tấu sáo và trống. Sau khi đi nửa canh giờ mới tới cửa cung, sau đó lại đi qua từng cánh cửa, một cung đạo dài mới tới hậu cung.
Lúc hành lễ, Yến Đình Phái cho nàng ân sủng và vinh quang vô cùng, chẳng những sắc phong nàng làm quý phi mà còn chọn cách thức thú chính quy cho nàng, trải qua một phen lễ tiết rườm rà, nàng mới được đưa vào động phòng.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Triệu Lăng Nhi lập tức hoàn hồn, nhanh chóng ngồi thằng người, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Tiếng bước chân phi thường trầm ổn đi tới hướng nàng. Không để nàng kịp suy nghĩ nhiều, khăn trùm đầu đã bị kéo ra, những ngón tay thon dài chậm rãi đi tới cằm nàng, nâng lên.
Lúc nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú kia, Triệu Lăng Nhi ngượng ngùng mỉm cười.
Yến Đình Phái cơ hồ ngừng thở, ngơ ngác nhìn xuống nhân nhi trước mắt, nhân nhi mà hắn vừa nhìn đã yêu.
Lúc này, Thượng Nghi cung kính đến gần bọn họ, tấu xưng: "Hoàng thượng, thỉnh cùng quý phi nương nương hành động phòng chi lễ!"
Thượng Nghi vừa dứt lời, Yến Đình Phái đỡ Triệu Lăng Nhi tới bên bàn.
Hai cung nữ bưng lên hai ly rượu đưa cho Yến Đình Phái và Triệu Lăng Nhi.
Thượng Nghi lại nói, "Thỉnh Hoàng thượng và quý phi nương nương hành lễ!"
Hai cánh tay một to một nhỏ ngoắc vào nhau, cùng giơ lên hai ly rượu, ngửa đầu uồng một hơi cạn sạch.
"Lễ tất, hưng!" Thượng Nghi nói tiếp.
Sau đó, Thượng Nghi dẫn Yến Đình Phái nhập Đông phòng, cởi bỏ lễ phục, mặc lại thường phục; Triệu Lăng Nhi thì đi theo một cung nữ khác tiến vào một gian phòng khác, bỏ lễ phục, toàn thân chỉ sót lại một kiện áo ngủ, rồi lại trở lại trước hỉ giường.
Sau khi cung nhân lui ra hết, tẩm phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thở bất ổn của Triệu Lăng Nhi và tiếng thở gấp của Yến Đình Phái.
"Lăng nhi, cuối cùng ngươi cũng tới!" Lần này, Yến Đình Phái dè dặt nâng mặt Triệu Lăng Nhi lên, kích động mừng rỡ nhìn nàng, ánh mắt vô cùng si mê hưng phấn.
Không biết làm sao đáp lại ánh mắt thâm tình của hắn, Triệu Lăng Nhi cảm thấy rất áy náy, cảm giác này còn nhiều hơn cảm giác thẹn thùng. Đang lúc nàng không biết phải làm sao thì một đôi môi ấm áp đã chụp lên đôi môi anh đào của nàng.
Cả người khẽ run lên, nàng theo bản năng cắn chặt răng.
Yến Đình Phái cho là nàng ngượng ngùng, vì vậy rất kiên nhẫn, từ từ chuẩn bị tách hàm răng nàng ra. Nhưng không biết tại sao sau một hồi lâu, môi hắn vẫn chỉ có thể bồi hồi trên đôi môi nàng.
"Lăng nhi, đừng sợ, đừng sợ! Trẫm sẽ rất ôn nhu!" Khuôn mặt hắn đỏ lên, giọng điệu không tự nhiên.
Triệu Lăng Nhi muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào. Nàng biết rõ, bản thân không phải là sợ, mà là bài xích, trừ tên ma quỷ Thác Bạt Phong kia ra, nàng tựa hồ không muốn đón nhận nam nhân nào khác nữa.
"Lăng nhi, có phải ngươi có chuyện gì muốn nói với trẫm phải không?" Yến Đình Phái vẫn ôn nhu như cũ.
"Ta..."
"Ngươi biết không, ba tháng trước lúc nhận được thư nói ngươi muốn lùi lại hôn sự đã rất buồn khổ, nhưng đồng thời cũng thêm nhiều chờ đợi, trẫm luôn hy vọng thời gian trôi qua thật mau. Mãi đến tháng trước, trẫm lại nhận được thư nói hôn sự cứ tiến hành bình thường, trẫm vừa mừng vừa sợ, cơ hồ cả đêm không ngủ, cứ xem đi xem lại bức thư. Sáng ngày hôm sau liền lập tức sai người chuẩn bị hôn lễ, bởi vì trẫm muốn dành cho ngươi một hôn lễ long trọng nhất, để ngươi có thể được vạn người kính ngưỡng!"
"Thần thiếp biết! Thần thiếp hiểu!" Nước mắt cũng không ức chế được nữa, chảy ra khỏi hốc mắt Triệu Lăng Nhi, xuôi theo gương mặt. Hôn lễ long trọng xa hoa hôm nay chính là đại biểu cho tình thâm mà Yến Đình Phái dành cho nàng.
Thấy nàng đột nhiên khóc, nhưng lại khóc thật sự thương tâm, Yến Đình Phái một tấc vuông đại loạn, hắn đau lòng hống trứ nàng: "Lăng nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì liền thẳng thắn nói cho trẫm, trẫm và ngươi sẽ cùng nhau giải quyết."
Triệu Lăng Nhi không nói, nước mắt cứ rơi.
Yến Đình Phái lòng như lửa đốt, cuối cùng hắn giật mình, nói: "Lăng nhi có phải lo lắng vì đêm động phòng hoa chúc? Có phải không? Xin lỗi, trẫm quá nóng lòng, quá lỗ mãng, đã không nghĩ đến đây là lần đầu tiên của ngươi, đã làm cho ngươi sợ hãi. Là lỗi của trẫm!"
Tại sao? Tại sao hắn lại tốt với nàng như vậy, điều đó chỉ làm nàng thêm khổ sở, thương tâm cùng áy náy thẹn thùng thôi.
"Ngoan, đừng khóc, chúng ta đi ngủ thôi! Ngươi yên tâm, trẫm sẽ cho ngươi thời gian thích ứng, nếu không có sự cho phép của ngươi, trẫm sẽ tuyệt đối không xâm phạm ngươi!" Yến Đình Phái mềm giọng nỉ non, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vùi nàng vào ngực mình.
Triệu Lăng Nhi tiếp tục thút thít, tiếp tục hối hận. Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi đã mệt không chống đỡ nổi nữa, nàng mới chậm rãi ngủ.
Yến Đình Phái ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đỉnh màn đỏ thẫm, tuấn nhan lộ ra thần sắc phức tạp.
Mãi một lúc sau, hắn mới rút tay ra khỏi cổ nàng, đi tới bên bàn, cầm cốc trà đã lạnh ngắt, mãnh liệt đổ vào miệng...
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Thác Bạt hoàng cung.
Di Cùng điện, ngọn đèn dầu huy hoàng, tiếng người ồn ào, vừa múa vừa hát, huyên nháo phi phàm.
Chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên những khuôn mặt tràn ngập vui sướng kia mơ hồ lộ ra vẻ khốn hoặc xen lẫn hiếu kỳ. Ánh mắt bọn họ mặt dù đang dán tại màn ca múa phía trước nhưng nội tâm lại đang nổi ba đào. Bởi vì, cái yến hội hôm nay được tổ chức có điểm khó hiểu.
Không giống với văn võ bá quan bên dưới, Thác Bạt Phong ngồi trên ngai vàng thì vẫn một mực giữ vẻ lạnh lùng trấn định, nhưng kỳ thật, chỉ cần tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện ra dưới vẻ lạnh lùng đó ẩn chứa rất nhiều xao động cùng phiền muộn.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, hắn cảm thấy tình tình bản thân bắt đầu nổi lên biến hóa, đặc biệt là mấy ngày gần đây, trong lòng cảm thấy cực kỳ nặng nề, phiền não cũng càng ngày càng lấn át.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng tại Yến quốc, vì vậy hắn tổ chức yến hội này, còn triều cả văn võ bá quan vào.
Nhìn cảnh tượng vui mừng trước mắt, lại nhìn màn biểu diễn xuất sắc trên võ đài, tâm hắn không cảm thấy vui vẻ chút nào.
"Hoàng thượng, thỉnh uống trà!"
"Hoàng thượng, thỉnh ăn c nho!"
"Hoàng thượng, thỉnh ăn c vải!"
"Hoàng thượng, thỉnh chịu chút tâm!"
...
Các tần phi mặc quần áo hoa lệ thi nhau dâng lên Thác Bạt Phong các loại mỹ thực.
Chỉ tiếc, Thác Bạt Phong không hề cảm kích, chỉ phất phất bàn tay to, cho từng người trở về, trực tiếp cầm lên ly rượu trên bàn, một mình uống rượu.
Phát giác ra vẻ khác thường của Thác Bạt Phong, các tần phi đều cảm thấy nghi ngờ cùng lo lắng, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là yên lặng ngồi hầu hạ một bên, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.
Tiếng nhạc đã ngừng, tiếng ca ngừng, biểu diễn cũng kết thúc, Thác Bạt Phong vẫn một chén tiếp một chén.
Dưới đài tất cả mọi người hết sức lo sợ, không dám rời đi.
"Hoàng thượng, yến hội đã kết thúc!" thái giám Hứa công công chậm rãi đi tới bên người Thác Bạt Phong, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Thác Bạt Phong mới ngước đôi mắt đã lờ đờ lên quét một lượt xuống phía dưới, ợ một hơi rượu rồi mới phân phó: "Các ngươi đều lui ra đi!"
Các văn võ bá quan chần chừ một chút rồi mới lục tục rời đi.
"Hoàng thượng, xin cho thần thiếp đỡ ngài trở về nghỉ ngơi!" Chúng tần phi lại xô tới.
"Cút!" Thác Bạt Phong rít gào như sấm, sắc mặt âm u.
Đa số các tần phi đều hốt hoảng dạt ra, ngay cả mấy tần phi không biết sống chết cũng bị ánh mắt lạnh lẽo của Thác Bạt Phong hách lui.
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, Thác Bạt Phong tiếp tục uống, mãi đến khi vò rượu trên bàn đã cạn đáy hắn mới đứng dậy, lảo đảo liêu xiêu đi ra.
Hắn cũng không lập tức trở về tẩm cung mà lệnh cho Hứa công công lui, một mình đi đến đỉnh tháp, làn gió mát thổi tới làm đầu óc hắn thanh tĩnh đôi chút.
"Hoàng thượng thật tốt với Lăng nhi!"
"Người Lăng nhi thích nhất là Hoàng thượng, vì Hoàng thượng, Lăng nhi nguyện làm tất cả!"
"Đến khi biển cạn núi mòn mới thay đổi!"
Một khuôn mặt kiều mỵ cứ hiện lên trước mắt hắn, từng lời nói thanh thúy ngọt ngào vọng vào tai hắn. Đó là nàng, tất cả đều là nàng!
"Lăng nhi, những lời này đều là ngươi nói. Hãy nhớ, ngươi phải nhớ kỹ lời nói của ngươi. Không thể phản bội trẫm, nhất định không thể phản bội trẫm..." Cúi đầu, những lời vô nghĩa tràn ra từ môi hắn, thân hình cao lớn không ngừng lay động, con ngươi đen thâm thúy mê man, hắn thong thả ngã xuống đường...
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Vu Tần Triết vừa bước chân vào ngự thư phòng đã cảm thấy một cỗ khí tức nặng nề áp đè lên hắn.
Hắn còn chưa hành lễ, người ngồi trên long ỷ đã gầm rú lên, "Không phải ngươi nói nàng đã bị trẫm khống chế sao? Vì sao đã nửa tháng mà nàng còn chưa hồi âm cho trẫm?"
"Hoàng thượng xin bớt giận!" Vu Tần Triết định thần, nhẹ nhàng khuyên giải: "Nói không chừng nương nương tạm thời có việc, không thể kịp thời liên lạc với Hoàng thượng!"
"Không có khả năng!" Thác Bạt Phong lập tức phủ nhận, "Lữ Thông đã gặp nàng cùng Yến Đình Phái cả ngày ra song nhập đối!" Lữ Thông là gián điệp hắn phái đi Yến quốc một năm trước.
Vu Tần Triết vốn giỏi nhìn mặt đoán ý, cảm thấy Thác Bạt Phong lộ ý tức giận cùng cực, trong lòng không khỏi chấn động.
"Vu Tần Triết, trẫm gọi ngươi tới không phải để cho ngươi ngẩn người ra như thế!"
"Ách..." Vu Tần Triết phục hồi tinh thần, "Hoàng thượng, theo đạo lý, nương nương không thể thoát khỏi khống chế của ngài."
"Vậy thì ngươi hãy giải thích cho trẫm, rốt cục là tại sao? Trẫm đã gửi đi năm phong thư, nàng chỉ trả lời có một phong. Ngươi nói xem, đây là vì sao?"
Vì sao? Vì sao? Một Vu Tần Triết không gì không thể làm cũng tức thì á khẩu, không trả lời được.
"Vu Tần Triết!" Thác Bạt Phong tâm loạn như ma, tiếp tục rít gào.
Vu Tần Triết đáng thương, thân hình lại run lên vài cái, đôi mắt không ngừng chuyển động, rốt cục nghĩ ra một biện pháp: "Hoàng thượng, vi thần cho rằng, ngài cần phải đi Yến quốc một chuyến..."
"Trẫm tự mình đi Yến quốc gặp nàng? Chuyện nhàm chán như vậy, trẫm không làm!" Không đợi hắn nói xong, Thác Bạt Phong đã cắt đứt.
Ha hả, chuyện "Nhàm chán" như vậy, cũng không phải bản thân đưa ra, là Hoàng thượng ngài tự nghĩ ra mà thôi. Vu Tần Triết cười khổ. Một hồi, hắn nói: "Ý của vi thần là, Hoàng thượng mượn lý do bái phỏng Yến Đình Phái, đi vào trong đó tìm hiểu xem tình hình thế nào!"
Thác Bạt Phong nghe xong, trầm tư trong chốc lát, chợt gật đầu, "Chủ ý này không tệ! Được, trẫm lập tức sai người cưỡi khoái mã đưa thư đến Yến quốc, sau đó, ngày mai trẫm chính thức lên đường xuất phát."
"Hoàng thượng không đợi Yến Đình Phái hồi âm rồi mới đi sao?"
Thác Bạt Phong lắc đầu, "Không cần chờ, trẫm tự mình bái phỏng Yến quốc chính là vinh dự của Yến quốc, Yến Đình Phái nhất định mừng rỡ như điên!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả. Ngươi lại đây, trẫm có việc muốn nói. Lần này trẫm đi cũng phải một tháng mới trở về."
"Vi thần tuân mệnh!"
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Một bên là thanh sơn thủy lục, một bên là kiến trúc ngay ngắn có trật tự, tất cả đều hài hòa thanh lịch, phong cách cổ xưa, ý vị vô cùng. Đó chính là bố trí chỉnh thể của kinh thành Yến quốc.
Còn hậu cung, từng dãy hành lang uốn khúc, cung điện hùng vĩ đồ sộ, khí thế phi phàm, rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy. Trong cái xa hoa vẫn lộ ra khí tức ấm áp hạnh phúc, bình thản không mang danh lợi, giống như cuộc sống "vợ chồng" của nàng và hắn.
Triệu Lăng Nhi mỉm cười, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật trước mắt, trong đầu óc hiện lên cuộc sống của nàng từ khi tới Yến quốc tới giờ.
Sau đêm tân hôn, Yến Đình Phái cho rằng nàng còn e sợ chuyện phòng the nên vẫn không nhắc đến chuyện viên phòng cùng nàng.
Theo quy định, ba ngày sau hôn lễ, Yến Đình Phái trở lại tẩm cung, chính là Tích Lăng điện xa hoa mà tao nhã thoải mái kia.
Mỗi ngày, mặc kệ quốc sự có bận rộn thế nào, Yến Đình Phái đều bớt thời giờ tới đây gặp nàng, đôi khi còn ngọ thiện với nàng, nếu gặp lúc nhàn rỗi còn có thể đưa nàng đi du lãm các nơi trong hoàng cung, bao gồm cả tòa tháp mà bản thân đang ở.
Bọn họ nghiễm nhiên trở thành một đôi vợ chồng mới hạnh phúc. Yến Đình Phái yêu thương, sủng ái nàng, lần nào cũng làm nàng cảm động đến rơi lệ.
Nhiều lần, trong lúc hắn ôm nàng ngủ, nàng đã âm thầm thuyết phục bản thân phải quên đi Thác Bạt Phong, đón nhận hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm được!
Đáng ăn mừng nhất là lý trí của nàng tới giờ vẫn tỉnh táo. Trừ lúc mới tới đây có gửi cho Thác Bạt Phong một bức thư, sau đó phàm là những thư từ bồ câu mang đến, nàng đều không xem không đọc, lập tức thiêu hủy.
Cho nên, thời gian trôi qua mặc dù không phải rất vui vẻ, nhưng cũng yên tâm thoải mái.
"Lăng nhi, trẫm không phải đã nói nơi này gió lớn, ngươi đến thì phải mặc thêm ngoại bào sao?"
Nghe thấy tiếng nói hòa nhã quen thuộc đó, Triệu Lăng Nhi nhanh chóng quay đầu lại, thản nhiên cười nói: "Hoàng thượng, ngài hạ triều rồi?"
Yến Đình Phái gật đầu, khoác một trường bào màu trắng lên vai Triệu Lăng Nhi, "Trẫm đến Tích Lăng cung tìm ngươi ngọ thiện, lại nghe cung nhân nói ngươi không có ở đó nên trẫm nghĩ ngươi nhất định là tới nơi này."
"Hoàng thượng cũng thật lợi hại!"
"Đương nhiên, trẫm chẳng những là phu quân của Lăng nhi, mà còn đi guốc trong bụng Lăng nhi đấy, Lăng nhi nghĩ gì, trẫm đều biết rõ!" Yến Đình Phái nhìn nàng đầy sủng nịnh.
Vậy sao? Nghe nghe, Triệu Lăng Nhi đột nhiên thấy ảm đạm.
Nếu hắn biết được mục đích thật của nàng khi đến đây hòa thân, hắn sẽ nghĩ gì? Trừ kinh hoàng, khổ sở, thất vọng thì còn gì nữa không?
"Lăng nhi làm sao vậy? Sắc mặt vì sao đột nhiên trở nên khó coi như vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?" Phát hiện dị trạng của Triệu Lăng Nhi, Yến Đình Phái bắt đầu lo lắng.
Đình Phái, đừng tốt với ta như vậy. Thực không đáng, thật sự không đáng! Triệu Lăng Nhi nhìn chăm chú vào nam tử ôn nhu như ngọc trước mắt, nội tâm cảm thấy vô cùng áy náy.
"Ngươi nhất định là đói bụng, trẫm thật đáng chết, dĩ nhiên quên rồi mất, nào, trẫm đưa ngươi trở về dùng bữa." Vừa nói, Yến Đình Phái chuẩn bị ôm lấy Lăng Nhi.
"Hoàng thượng, hãy để thần thiếp tự đi!" Triệu Lăng Nhi kháng cự hắn, vì vậy thân thể lảo đảo vài cái.
"Lăng nhi!" Yến Đình Phái kinh hồn táng đảm, kịp thời đỡ lấy nàng.
Sau khi Triệu Lăng Nhi đứng vững lại, nàng cười với hắn, "Hoàng thượng đừng lo lắng, thần thiếp không sao."
"Ngươi gần đây làm sao vậy? Nghe người nói ngươi thường xuyên váng đầu, buồn nôn, ngực khó chịu, còn không muốn ăn." Yến Đình Phái vẫn không bớt lo lắng, "Hay là vậy đi, sau khi cơm nước xong, trẫm sẽ gọi thái y tới xem cho ngươi."
"Không cần!" Triệu Lăng Nhi lập tức từ chối. Nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Yến Đình Phái, nàng vội vàng bổ sung: "Chắc là do trời nóng quá nên không ăn được thôi. Lúc thần thiếp ở Triệu quốc cũng thường xuyên như vậy. Đợi mùa hè qua đi thần thiếp sẽ không sao nữa."
"Nhưng không thể để tình trạng này tiếp tục được, trẫm cảm thấy cần phải để thái y chẩn bệnh, xem có thể trừ tận gốc hay không."
"Không cần, Hoàng thượng, thật sự không cần. Thần thiếp trước kia cũng đã để thái hậu xem, nhưng bọn hắn đều nói bệnh này do liên quan đến thể chất của thần thiếp. Dù sao cũng không phải là vấn đề gì lớn, Hoàng thượng đừng lo lắng, được không?"
"Nhưng mà..."
"Hoàng thượng, thần thiếp đói bụng!"
"Vậy được rồi. Nếu mấy ngày nữa mà vẫn như vậy thì nhất định phải để thái y xem bệnh, trẫm thích nhìn bộ dáng khỏe mạnh vui vẻ của nàng."
"Ân! Thần thiếp tuân chỉ!" Triệu Lăng Nhi tinh nghịch khom người chào thân.
Nhìn thấy nàng cười, tâm tình Yến Đình Phái cũng chuyển biến tốt đẹp, đỡ nàng đi xuống.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Di Hoa cung.
"Thánh Tông quân từ xa đến, trẫm không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi!" Yến Đình Phái nho nhã lễ độ, thái độ cực kỳ thành khẩn cùng chân thành.
"Là do trẫm mạo muội đến, là trẫm phải nói xin lỗi với Yến đế!" Tuy lời nói thì như thế nhưng giọng điệu và thái độ của Thác Bạt Phong thì không hề lộ ra một chút hối lỗi.
Sau đó, hắn giơ chiếc hộp gấm trong tay lên, đưa cho Yến Đình Phái, "Đây là chút quà mọn, thỉnh Yến đế vui lòng nhận cho!"
Yến Đình Phái mỉm cười nhận lấy, mở ra, thấy bên trong là một viên ngọc như ý giá trị liên thành, không khỏi ám ăn cả kinh, vội vàng cảm kích cự tuyệt: "Lễ vật này của Thánh Tông quân vô cùng quý hiếm, thỉnh hãy thu hồi lại!"
"Ngày đại hỉ của Yến đế, trẫm đã không tự mình đến chúc mừng, lễ vật này... coi như là một mảnh tâm ý của trẫm, mong Yến đế hôn nhân mỹ mãn." Thác Bạt Phong khẩu thị tâm phi, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười không được phù hợp lắm.
"Vậy... trẫm liền cung kính không bằng tuân mệnh!" Yến Đình Phái giao chiếc hộp gấm cho thái giám, sau đó kéo Triệu Lăng Nhi bên người, "Lăng Nhi, nào, mau hành lễ với Thánh Tông quân."
Triệu Lăng Nhi từ nãy vẫn hốt hoảng, mãi đến khi Yến Đình Phái nhắc nhở lần nữa mới miễn cưỡng hoàn hồn, cúi đầu, không yên lòng nhìn Thác Bạt Phong, cúi khom người: "Thần thiếp bái kiền Thánh Tông quân."
"Lăng quý phi không cần đa lễ!"
Là hắn! Nghe thấy tiếng nói quen thuộc hàng đêm quanh quẩn trong giấc mộng, Triệu Lăng Nhi run lên, ngẩng đầu, lúc nhìn thấy nhân ảnh cao lớn trước mắt thì nặng nề chấn trụ!
Đúng là hắn, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác, vẫn ánh mắt đùa cợt, vẫn nụ cười như có như không đó...
"Lăng Nhi, Lăng Nhi sao vậy?" phát hiện Lăng Nhi nhìn chăm chú vào Thác Bạt Phong, Yến Đình Phái vội vàng kéo nàng.
"Lăng quý phi, ngươi không sao chớ?" Thác Bạt Phong cũng lộ ra hư tình giả ý.
"Không... Không có việc gì!" Triệu Lăng Nhi tâm hoảng ý loạn, vội vàng lui trở về bên người Yến Đình Phái.
"Thánh tông quân xin thứ lỗi, Lăng Nhi gần đây thân thể có bệnh nhẹ, nên mới thất lễ như vừa rồi." Yến Đình Phái giải thích.
Nghe thấy nàng không thoải mái, trong lòng Thác Bạt Phong tự nhiên cảm thấy căng thẳng, con ngươi đen bình tĩnh nhìn chăm chú vào Triệu Lăng Nhi.
Triệu Lăng Nhi không ngẩng đầu lên lần nào nữa, an tĩnh đứng bên người Yến Đình Phái, mãi đến khi kết thúc gặp mặt.
"Thánh Tông quân, mấy ngày này ngài tạm thời ở lại trong cung. Còn có, trẫm chiều nay sẽ an bài tiệc chào mừng, mong ngài quang lâm."
"Đa tạ sự bố trí tỉ mỉ của Yến đế! Chiều nay gặp!"
"Chiều nay gặp!"
Sau khi Thác Bạt Phong đi ra, Yến Đình Phái đưa Triệu Lăng Nhi lúc đó tâm sự nặng nề rời khỏi Di Hoa cung.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O hàng đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Trong tẩm phòng yên tĩnh, Triệu Lăng Nhi nghiêng người dựa vào thành giường, đôi mắt nhìn chăm chú vào ánh nến, đầy bụng ưu sầu.
Nàng vốn cho rằng chỉ cần qua thời gian dài là có thể dần dần quên hắn, nhưng, thượng thiên phảng phất muốn trừng phạt nàng, dĩ nhiên để nàng mang cốt nhục của hắn.
Cháng váng, buồn nôn, ngực khó chịu, không muốn ăn, những bệnh trạng này chẳng liên quan gì đến thể chất nàng, mà là bởi vì... bởi vì bản thân đang mang thai.
Nàng một mực không chịu để thái y chẩn đoán bệnh, một mực che giấu không dám nói, là bởi vì vi không biết nói ra như thế nào, không biết mở miệng như thế nào với Yến Đình Phái.
Tuy nhiên, bụng sẽ ngày một to ra, việc này sẽ nhanh chóng bị bại lộ. Sau khi Yến Đình Phái biết thì sẽ phản ứng thế nào?
Nghĩ tới nghĩ tới, đầu óc nàng không khỏi hiện lên hình ảnh người gặp ở Di Hoa điện, đúng là tên ma quỷ âm hồn bất tán.
Nàng thập phần rõ ràng, lần này hắn tới không phải là để chúc mừng đám cưới của nàng và Yến Đình Phái, chắc chắn là có âm mưu khác.
Đang trầm tư, nàng đột nhiên cảm giác có bóng đen ngăn cản ánh sáng, vì vậy ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, nàng trợn mắt lên vì sửng sốt.
"Tại sao không hồi âm lại cho trẫm? Tại sao?" Thác Bạt Phong dùng hai ngón tay bóp cằm Triệu Lăng Nhi.
Triệu Lăng Nhi không nói, chỉ nhìn hắn.
"Nói! Ngươi không phải là di tình biệt luyến, đã thích Yến Đình Phái rồi chứ? Nữ nhân chết tiệt!" Tay của hắn nắm càng chặt hơn.
"Buông!" Đau đớn làm Triệu Lăng Nhi rốt cục lên tiếng.
Thác Bạt Phong lập tức buông tay, chờ nàng trả lời.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Triệu Lăng Nhi khẽ ho.
"Trẫm là ai chứ? Canh phòng thế này mà đòi làm khó trẫm sao?" Thác Bạt Phong cực kỳ tự phụ: "Đừng có đổi đề tài, mau trả lời trẫm!"
Triệu Lăng Nhi cũng không trả lời mà nói ra một việc khác: "Ta mang thai!"
"Cái gì?" Thác Bạt Phong nghe xong, bởi vì đố kỵ mà nắm lấy nàng lần nữa.
"Hài tử... là... là của ngươi!" Triệu Lăng Nhi thống khổ nói, khuôn mặt cũng vì đau đớn mà nhăn lại.
Sự phẫn nộ của Thác Bạt Phong lặng lẽ thối lui, hắn trầm mặc suy tư, rồi lạnh lùng nói: "Lưu rớt hắn!"
Triệu Lăng Nhi lộ ra vẻ khó tin, "Ngươi nói gì?"
"Trẫm không cần hắn, còn có, đừng quên nhiệm vụ của ngươi, cho nên, lập tức lưu rớt hắn!"
"Hoàng thượng, hắn là cốt nhục của ngài, ngài nỡ tàn nhẫn như thế sao?"
"Ngươi gả đến Yến quốc rồi mang thai, ai biết đây là con ai?" Thác Bạt Phong lạnh lùng nói.
Thoáng chốc, Triệu Lăng Nhi giống như bị lôi điện đánh trúng, mặt cắt không còn hột máu, "Hoàng thượng biết rõ đây là con ai!"
"Trẫm biết thì sao? Chẳng lẽ muốn trẫm chiêu cáo thiên hạ, trước khi ngươi gả cho Yến Đình Phái đã có cố nhục của trẫm?" Ngữ khí Thác Bạt Phong lộ ra vẻ khinh thường.
"Có gì là không thể?"
"Đừng si tâm vọng tưởng! Nghe trẫm nói, ngày mai liền lưu rớt hắn, sau đó hoàn thành nhiệm vụ của ngươi."
Nghe những lời ngoan tuyệt này, nhìn hắn lãnh huyết vô tình, một cảm giác đau đớn xuyên toàn thân Triệu Lăng Nhi.
Nhìn nàng, Thác Bạt Phong cảm thấy một cỗ sợ hãi không hiểu, vội vàng ngồi xuống, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, nghe lời, ngươi muốn hài tử cũng được. Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, trẫm sẽ cho ngươi hài tử. Huống hồ, ngươi cũng không muốn hài tử vừa sinh ra đã bị chất vấn đúng không? Ngươi cũng hy vọng hài tử được sinh ra dưới sự chăm sóc của chúng ta đúng không?"
Thấy nàng không nói, Thác Bạt Phong tiếp tục ngọt nhạt: "Lăng nhi, biết ngươi có thai, trẫm cũng rất vui mừng, mất đi hắn trẫm cũng rất buồn, tâm trẫm cũng rất đau."
"Đã như vậy, Hoàng thượng đừng thống nhất thiên hạ nữa. Kỳ thật, mọi người sống chung trong hòa bình cũng đâu có gì không hay. Hơn nữa, Đình Phái là một minh quân, cuộc sống của dân chúng Yến quốc cũng không kém hơn ở Thác Bạt hoàng triều, cho nên Hoàng thượng, thỉnh mang thần thiếp trở về, chúng ta cùng nhau đón cục cưng, có được hay không? Hoàng thượng, van cầu ngài, Lăng Nhi van cầu ngài!"
Thác Bạt Phong cực lực ngăn chặn cảm giác thương tiếc, tuấn dung lần nữa trở nên lãnh huyết, "Ngươi đã không chịu nghe trẫm nói, trẫm cũng sẽ không cần ngươi! Trẫm nhớ thương ngươi, muốn biết ngươi ở đây sống có tốt không nên mới thiên lý xa xôi chạy tới. Không ngờ... không ngờ ngươi lại thay đổi, vì Yến Đình Phái kia mà không nghe trẫm nữa!"
"Không phải, Lăng nhi vẫn một mực nhớ tới Hoàng thượng, chỉ có Hoàng thượng." Triệu Lăng Nhi vội vàng giải thích: "Còn có, thân thể Lăng Nhi vẫn trong sạch, chỉ thuộc về một mình Hoàng thượng! Đình Phái cũng không đụng tới ta!"
Nghe thế, Thác Bạt Phong cảm thấy đắc ý, nhưng liền vờ như không có gì, tiếp tục nói: "Trẫm hỏi ngươi một lần cuối, có chịu nghe lời trẫm không?"
Triệu Lăng Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé sờ lên bụng vẫn đang bằng phẳng, do dự một chút, cuối cùng, nàng cũng bi thương gật đầu.
"Đây mới là Lăng nhi ngoan của trẫm!" Thác Bạt Phong khôi phục sắc mặt vui vẻ, tiếng nói cũng trở nên nhu hòa, lấy từ trong ngực ra một bọc đồ nhét vào tay nàng, "Bên trong có thuốc bột và thìa, mỗi ngày ngươi lấy một thìa nhỏ pha lẫn vào trà cho Yến Đình Phái uống!"
← Ch. 093 | Ch. 095 → |