Chịu nhục
← Ch.007 | Ch.009 → |
"Nô tỳ tham kiến Lam phi nương nương, nương nương vạn phúc!" Tiến vào đại điện Lam Chiếu cung, Hàn Lăng cung kính hành lễ.
Lam phi từ trên giường ngồi dậy, mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Lăng nói: "Nghe nói ngươi đã lượng thân (lấy số đo) cho hoàng thượng tại tẩm phòng của người?"
Hóa ra là vì chuyện này! Bất quá, nguồn tin của Lam phi cũng thật là lợi hại, so với đội ngũ paparazzi trong giới giải trí còn thần tốc hơn!
"Còn không mau trả lời bổn cung?"
"Bẩm nương nương, đúng vậy!" Hàn Lăng cố gắng duy trì thanh âm bình tĩnh.
"Ngươi thật to gan!" Lam phi nắm lấy cằm Hàn Lăng, làm nàng ngẩng mặt lên.
Đau! Lại còn thêm móng tay dài áp vào làn da non mịn làm Hàn Lăng cơ hồ kêu lên.
"Cũng không xem xem bản thân có bao nhiêu cân lượng, hoàng thượng là người ngươi có thể nhìn sao?" Lam phi giọng điệu bắt đầu thay đổi, lực ngón tay mạnh thêm.
"Bẩm... bẩm nương nương, tất cả đều là ý của hoàng thượng, không liên quan đến nô tỳ."
"Hừ, sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hoàng thượng lại tốn tâm tư để ý ngươi sao?"
Trời ạ, đau quá! Nếu Lam phi còn tiếp tục như vậy, cằm nàng sẽ gãy mất. Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, Hàn Lăng nén đau bày ra thái độ thấp kém: "Nương nương xin thứ tội, nô tỳ vô tri, nô tỳ nói sai rồi. Nô tỳ thân phận thấp kém, huyết thống đê tiện, không dám có ý nghĩ không an phận với hoàng thượng. Chỉ có nương nương mới là người xứng đáng với hoàng thượng. Mặc dù nô tỳ không biết tại sao người lại an bài lượng thân tại tẩm phòng nhưng nô tỳ có thể cam đoan, chúng ta chỉ đơn thuần là lượng thân, không có làm gì khác. Hoàng thượng đối với nô tỳ chỉ là khinh thường thôi."
Lam phi nghe những lời khen tặng lại thấy Hàn Lăng hiển lộ tư thế ti tiện trước mặt mình thì cảm thấy thật mát ruột.
Ý thức được tay Lam phi tựa hồ nới lỏng từng chút một, Hàn Lăng vội vàng nắm lấy cơ hội: "Nương nương tâm từ tính thiện, lão thiên gia nhất định sẽ phù hộ nương nương vĩnh viễn được hoàng thượng yêu mến."
Lam phi rốt cục hoàn toàn buông Hàn Lăng ra, nhàn nhạt nói: "Tốt lắm, ngươi lui ra. Nhưng sau này cần phải nhớ rõ thân phận mình!"
"Đa tạ nương nương!" Hàn Lăng âm thầm thở ra một hơi, từ biệt đi ra đại điện.
Hàn Lăng rời Lam Chiếu cung nhưng chưa về đến Ti Thải phường, mới đi được nửa đường thì bị cung nữ của Vân phi giữ lại. Hả? Không phải vậy chứ? Chẳng lẽ Vân phi cũng nhận được tin tức? Hàn Lăng không khỏi thoáng run rẩy, lo lắng bản thân kế tiếp lại phải chịu những vũ nhục cùng trừng phạt gì nữa.
"Nhanh lên một chút, đi theo ta, Vân phi nương nương ghét nhất kẻ chậm chạp." Cung nữ thúc giục Hàn Lăng.
Hàn Lăng thầm cầu nguyện, trong lòng rối ren, yên lặng theo sát hai cung nữ, ước chừng sau khoảng một nén hương thì tới Vân Hoa cung.
"Hừ, mới có vài phần tư sắc đã nghĩ đến chuyện câu dẫn hoàng thượng. Ngươi không nghe hoàng thượng nói gì sao? Ngươi... không xứng!" Vừa thấy Hàn Lăng đến, Vân phi lập tức đi thẳng vào vấn đề, nhục mạ nàng.
Hàn Lăng vừa nghe thấy trong lòng nhanh chóng dấy lên lửa giận. Vân phi thật là khinh người quá đáng, so với Lam phi kia còn ghê tởm hơn. Đúng, xác thật là không xứng, là tên hoàng đế kia không xứng với ta!
"Sao không nói lời nào? Không phục hả?"
Nói thừa! Đâu chỉ là không phục, quả thực còn muốn bịt cái miệng thối của ngươi lại ý chứ! Ngươi coi nam nhân kia là bảo vật, còn ta chỉ coi hắn là rác rưởi, là đồ dâm đãng! Bất quá, dù có căm hận Vân phi tới đâu, nàng cũng chỉ giữ ở trong lòng mà nói: "Bẩm nương nương, nô tỳ không dám!"
"Bổn cung cho phép ngươi ngẩng đầu lên!"
Hàn Lăng vừa ngẩng đầu, còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã nghe một tiếng "phách", má phải lập tức truyền đến cảm giác đau đớn rát bỏng.
"Cho ngươi một tát là cảnh cáo ngươi, đừng có mà si tâm vọng tưởng! Nếu không, lần sau sẽ không chỉ như vậy thôi đâu. Còn dám đến gần hoàng thượng, bổn cung sẽ phá hủy khuôn mặt này của ngươi!" Vân phi tay vẫn giữ trên không trung, hung tợn nhìn Hàn Lăng: "Mau cút!"
Tai ù mắt hoa! Đầu óc choáng váng! Vân phi thoạt nhìn thì mảnh mai yêu kiều mà đánh người cũng thật mạnh a. Hai gò má Hàn Lăng đau như lửa đốt, hướng Vân phi khom người hành lễ lui ra ngoài đại điện. Mãi đến khi ra khỏi cánh cửa cao cao kia, bao nhiêu ủy khuất, thương tâm cùng phẫn hận, sỉ nhục mới theo hai khóe mắt chảy ra, chậm rãi lướt qua nơi gò má vừa bị đánh, lại dấy lên cảm giác đau đớn.
Đầu tiên là Lam phi, rồi lại đến Vân phi. Hàn Lăng rốt cục cũng hiểu tất cả đều là âm mưu quỷ kế của tên hoàng đế chết tiệt kia. Nguyên lai hắn đã sớm đoán biết những nữ nhân này sẽ tìm nàng gây phiền phức, cho nên cố ý tạo ra cảnh "tẩm phòng lượng thân". Có lẽ, tạo y phục chỉ là giả, mà trêu chọc bản thân mới là thật. NND (chắc là chửi bậy đây), người không đánh mình, mình không đánh người; người phạm ta, ta nhất định phạm người! Nàng sẽ là kẻ thù không đội trời chung với tên hôn quân kia!
"Ngươi không sao chứ?"
Nghe thấy tiếng nói quen, Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn thấy Vương Cảnh Thương, ngạc nhiên kêu lên: "Vương đại nhân? Người sao lại ở đây? Người đến bao lâu rồi?"
"Vừa rồi nhìn thấy ngươi cúi đầu mà đi, ta cảm thấy không ổn nên đi theo tới nơi này."
Hàn Lăng lúc này mới phát hiện bản thân đã đi đến trước một cái hồ nước. Nước hồ trong suốt, trông như một viên minh châu lóe sáng; bốn phía cỏ cây xanh mướt, hoa tươi rực rỡ, núi giả, đình tạ khắp nơi, vô cùng hòa hợp với cảnh thiên nhiên, làm tôn thêm vẻ đẹp nơi này.
"Đây là đâu?" Hàn Lăng ngạc nhiên hỏi.
"Vân Tiêu đảo, đây từng là nơi bơi thuyền thư giãn của hoàng thượng và hậu cung phi tần. Nhưng bởi vì trong hồ nịch tử hơn người, mang lại xui xẻo nên sau này nơi này bị bỏ hoang."
Trong hồ nịch tử hơn người? Đây có thể khẳng định lại là một vật hy sinh. Ngày thường không làm điều sai, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa. Nhất định là do có người bày trò nên nơi đẹp như vậy lại bị bỏ hoang. Bất quá, đó chẳng phải sẽ trở thành nơi tiêu khiển tuyệt vời của bản thân và Cốc Thu sao?
Vương Cảnh Thương nhìn nàng, con ngươi đen tỏ vẻ lo lắng: "Mặt của ngươi làm sao vậy? Bị ai đánh? Hẳn là rất đau?"
Những câu hỏi han quan tâm liên tiếp của Vương Cảnh Thương làm trỗi dậy những thương tâm cùng khổ sở nơi Hàn Lăng. Yết hầu nàng trở nên căng thẳng, một cỗ nhiệt khí ứa ra nơi khóe mắt, nàng nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời: "Ta... ta..."
"Hoàng cung là một nơi ngươi lừa ta gạt, là nơi mà mọi người luôn lục đục, tranh thủ tình cảm, tranh công tố trạng với nhau. Muốn tồn tại ở nơi nguy hiểm này mọi chuyện phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ dàng chuốc lấy khổ nạn, thậm chí là họa sát thân."
"Ta cho tới bây giờ không hề đụng tới ai! Vì sao bọn họ lại muốn gây chuyện với ta, hành hạ ta?" Nhớ tới những con người ghê tởm này, Hàn Lăng không khỏi thốt lên.
"Ở chỗ này có rất nhiều chuyện không thể theo lẽ thường mà suy đoán, quyết định! Có một số việc ngươi biết là đúng nhưng người khác lại không đồng ý với ngươi." Vương Cảnh Thương mắt nhìn xuống mặt nước hồ yên tĩnh, dường như nói cho Hàn Lăng, cũng là nói cho chính mình nghe.
Thấy sắc mặt hắn đột nhiên ảm đạm, Hàn Lăng quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ? Hình như có tâm sự?"
"Ta... không có gì." Ánh mắt Vương Cảnh Thương thoáng qua tia hoảng hốt, nhưng khôi phục bình tĩnh rất nhanh, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc bình trắng: "Đây là thuốc mỡ ta lấy từ Hoa Sơn về, trị thũng rất hữu hiệu, đúng lúc có thể bôi lên vết thương của ngươi."
"Cái này... Ngươi luôn mang theo vật này bên người sao?" Hàn Lăng thoáng buồn bực.
"Ta theo lời mẹ ta mang cho muội muội ta, nhưng hình như ngươi cần hơn."
"Không được, đồ của mẹ ngươi cho muội muội ngươi, ta sao có thể nhận?" Hàn Lăng lắc đầu.
"Không vấn đề gì, dù sao muội muội của ta cũng rất ít khi dùng cái này. Mẹ ta cho nàng cũng chỉ để dự phòng, hai ngày nữa ta sẽ lại mang cho nàng một lọ khác. Ngươi hãy yên tâm nhận lấy."
Hàn Lăng còn muốn từ chối nhưng nghĩ tới việc mang bộ dáng này về, để Cốc Thu nhìn thấy sẽ làm Cốc Thu thương tâm, nói không chừng còn có thể tức giận làm ra những việc nguy hiểm. Vậy coi như thiếu của Vương Cảnh Thương một món nợ nhân tình.
"Cám ơn ngươi!" Hàn Lăng mỉm cười nhận lọ thuốc.
"Không cần khách khí, mau bôi thuốc!"
Hàn Lăng mở nắp bình, một mùi thơm nhẹ lập tức xông vào mũi. Nàng lấy thuốc ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa lên bên má phải bị thương. Một cảm giác mát lạnh thoải mái dâng lên, cảm giác nóng bỏng lúc trước cũng dần biến mất. Quả thật là thần dược!
"Nương ngươi rất thương muội muội ngươi ha!" Hàn Lăng vừa bôi thuốc vừa thở dài nói.
"Tiểu muội chính là tâm can bảo bối của cả nhà chúng ta." Vẻ nhu tình trên Vương Cảnh Thương càng đậm.
"Vậy vì sao lại đem nàng tiến cung?"
Vương Cảnh Thương nhất thời sững sờ rồi nói: "Hoàng mệnh khó tránh."
Hoàng mệnh khó tránh! Xem ra lại là lỗi của tên sắc hoàng đế! Vấn đề là, dù trước đây vì sao bị tiến cung nhưng hiện tại Lam phi dường như đã quen, thậm chí còn yêu thích việc làm phi tử hoàng đế.
"Còn ngươi? Vì sao lại vào cung làm cung nữ?" Thấy Hàn Lăng thật lâu không nói gì, Vương Cảnh Thương phá vỡ không khí trầm mặc.
"Vì cần tiền!" Cốc Thu đúng là cần tiền. Hàn Lăng vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời vừa nói: "Ta đã đi lâu rồi, phải về thôi. Vương đại nhân, cám ơn ngươi, cám ơn thuốc của ngươi nữa!" Nói xong, không đợi Vương Cảnh Thương phản ứng liền xoay người bỏ đi.
Bước đi được một đoạn, Hàn Lăng dừng chân, một lần nữa quay đầu lại nhìn về phía Vương Cảnh Thương: "Còn có việc này ta muốn nói cho ngươi, tại hoàng cung này, trừ bằng hữu của ta ra, ngươi là người ta thấy thuận mắt nhất!"
Hàn lăng rời khỏi Vân Tiêu đảo, để lại Vương Cảnh Thương ngạc nhiên đứng mãi.
← Ch. 007 | Ch. 009 → |