← Ch.061 | Ch.063 → |
Các vị ma ma được tin trước tiên vào nhà giữa, không cần người chỉ thị, đều tự dựa theo chức vị mà xếp thành ba hàng thẳng đều, thời điểm Ngu Diệu Kỳ nhìn qua liền tự giác báo tính danh cùng phạm vi làm việc, thái độ vô cùng cung kính.
Ngu Diệu Kỳ vốn nghĩ rằng những người này sẽ vội vàng tới đây liên kết với nhau đánh cho mình một đòn, sau đó bản thân sẽ có thể thuận thế xuất vài thủ đoạn đã tính kĩ từ trước, xoay chuyển tình thế để nhanh chóng đứng vững gót chân ở Hầu phủ. Lại không dự đoán được các bà lại hành xử như đã được huấn luyện sẵn, cứ theo khuôn phép cũ. Chẳng lẽ Ngu Tương không hề âm thầm bày mưu đặt kế để bọn họ ngáng chân mình sao?
Trước đó đã suy nghĩ thật tốt, băn khoăn chu toàn rất nhiều, chờ đến khi thấy đám người quản sự kỷ luật nghiêm minh, tất cung tất kính, trong lòng nàng ta càng thêm nghẹn khuất. Thật giống như chém mạnh một quyền vào không khí, có loại cảm giác bị rối loạn. Ngu Diệu Kỳ mượn thao tác uống trà để trung hòa, lại hít sâu vài cái mới có thể khiến tâm trạng hồi phục như thường.
Lâm thị lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói sơ vài câu linh tinh kiểu như "ngày sau ta quản gia rất cần các ngươi phối hợp", sau đó xoay mặt nhìn về phía nữ nhi, ý bảo nàng lấy những điều lệ đã biên soạn ổn thỏa ra.
Lúc này Ngu Diệu Kỳ cũng không vội vã thay đổi những quy củ trước đó của Ngu Tương, chỉ nói hai điểm: một, sau này mỗi tháng không cần phải kiểm tra việc hạ nhân có thuộc gia quy hay không, mọi người trong lòng đều biết là được. Hai, việc quét rác, đốn củi, múc nước cũng phải tuyển ra một tổ trưởng thì sẽ khiến nhân sự trong phủ trở nên dư thừa. Từ nay về sau liền hủy bỏ những tổ nhỏ như thế, người phụ trách những việc ấy sẽ là ma ma quản sự tương ứng. Cuối cùng hỏi mọi người có ý kiến gì không.
Ngu Diệu Kỳ chỉ cải biến hai điểm này cũng có chút băn khoăn, một là để cho mọi người nhẹ nhõm khi thấy biểu hiện của chủ tử mới hiền hoà; hai là lung lạc lòng người, đặc biệt những chức quyền lớn bỗng nhiên được giao cho các vị quản sự; Ba là tiết kiệm số tiền trợ cấp phải chia cho các tổ trưởng, tiết kiệm chi tiêu.
Nàng cũng không dám gây động tác gì quá lớn trong thời gian này, miễn cho lòng người mệt mỏi, mà chỉ ngầm chế định ra những bước đi nhỏ hơn, tranh thủ thực hiện từng cái trong vòng ba đến năm tháng.
Không cần phải nhớ gia quy, đương nhiên đó là điều quá sức may mắn, không người nào phản đối. Tuy nói mỗi tháng tổ trưởng của những tổ nhỏ đều có tiền trợ cấp, nhưng sẽ phải phụ trách về những sai phạm của các tổ viên, áp lực trong ngày thường quá nhiều, lại thêm việc bọn họ không tới cấp bậc của quản sự, không hay gặp chủ tử, cho dù có ý kiến gì cũng không thể nói với ai.
Thấy mọi người lặng im, Ngu Diệu Kỳ đơn giản xem như mọi người đồng ý, cuối cùng nói nếu không còn việc gì nữa thì lui ra. Hiển nhiên mọi người cũng không có ý kiến, hành lễ xong liền lục tục rời đi. Rốt cuộc ngòi thuốc súng của tân quan nhậm chức vô thanh vô tức đã bị thiêu trụi.
Lâm thị cũng rất tán thưởng về sự thông minh tài giỏi của nữ nhi, nói thẳng ra là giao cái nhà này cho nữ nhi nhất định sẽ không xảy ra nhiễu loạn, như thế bà liền có thể yên tâm, dứt lời đi vào nội đường, tiếp tục nhớ lại chuyện cũ với chiếc bài vị.
————————-
Tây sương tiểu viện...
Lập tức có người báo lại hành động của Ngu Diệu Kỳ cho Liễu Lục biết, lại được Liễu Lục bẩm báo Ngu Tương.
"Không xảy ra nhiễu loạn? Cũng chỉ là tạm thời thôi." Ngu Tương vừa bó guồng chỉ vừa khinh miệt cười, nói:"Ta lo liệu sắp xếp cả phủ như một chiếc thùng thiếc vững chắc, khi không nàng lại chen tay vào tự nhiên sẽ đánh vỡ những quy củ do ta lập ra, sau đó chậm rãi nâng đỡ thân tín cho mình. Khi ta quản gia, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, đãi ngộ cho các hạ phó đồng cấp đều giống nhau, người nào có năng lực nổi trội xuất sắc lại có cơ hội thăng chức, cũng không hề coi trọng bối cảnh nhân mạch gì cả.
Nàng cũng không thể công bằng giống ta như thế. Nếu muốn con ngựa chạy phải cho con ngựa ăn cỏ, nàng đút cho thân tín của mình ăn no rồi, tự nhiên sẽ bỏ đói người khác. Người khác đói bụng sẽ đỏ mắt, đỏ mắt sẽ sinh đố kị, sinh đố kị sẽ đi gây chuyện. Không biết khi nào thì quý phủ chúng ta sẽ bắt đầu loạn.
Cái này giống như che mắt một con lừa, ngươi chỉ cầm roi quất nó, nó liền một lòng một dạ kéo cày, nếu ngày nào đó cởi tấm màn che mắt ra, để nó nhận biết thế gian phồn hoa này, nó còn có thể để ý đến ngươi sao? Nhất định sẽ sớm chuồn đi, có kéo cũng không thể kéo trở lại."
Đào Hồng nghe được cũng líu lưỡi, hỏi: "Tiểu thư, người cũng không cần quản ư? Tốt xấu gì cũng nên nói cho nàng ta tỉnh táo chứ! Nếu nhỡ trong phủ náo loạn, cũng không ai chiếm được chỗ tốt mà."
Liễu Lục khinh thường trừng mắt liếc nàng một cái, dùng khẩu hình miệng nói một câu: 'Nha đầu ngốc'.
Ngu Tương dùng vẻ mặt nhức đầu châm chọc, khẽ xì một tiếng, lại nói: "Nha đầu ngốc, ta có thể nhìn đã thấy được, làm sao bà nội có thể không thấy rõ. Ngu Diệu Kỳ phạm sai lầm cũng giống như Lâm thị phạm sai lầm, bà nội đang chờ bắt được nhược điểm của Lâm thị để trị tội đấy. Ngươi ngẫm lại xem thất xuất chi điều, bà ta đã phạm vào mấy cái? Không thuận cha mẹ, không phụng dưỡng mẹ chồng, không dạy nữ nhi, đố kỵ, nhiều lời, nếu ở nhà khác đã sớm bị hưu rồi.
Cũng chỉ vì bà nội mềm lòng, mấy năm nay mới không ra tay, bây giờ mới muốn đuổi bà ấy đi. Ngươi cứ chờ xem, sau này nếu bọn họ đã chui vào rọ, nhất định bà nội sẽ không giơ cao đánh khẽ nữa. Một người bị hưu, một người hoặc là đóng cửa vài năm, hoặc là lập tức gả xa ra ngoài."
Đào Hồng nghe được cũng muốn líu lưỡi, càng không dám nhiều lời.
————————-
Chính viện, lão thái thái cũng đã nghe được tin, biết Ngu Diệu Kỳ cũng không có hành động gì lớn, chỉ bỏ đi hai điều lệ không nhẹ không nặng, vì thế mới than thở với Mã ma ma: "Ta còn nghĩ rằng nàng có nhiều tâm kế, xem ra cũng chỉ là người thiển cận. Hủy bỏ hai điều quy củ này nhìn thì như không có gì quan trọng, nhưng mà nàng ta lại không chịu nghĩ xa thêm một chút thử: Hàng năm hạ nhân đều có có người quản thúc, làm gì làm sao đều có sự phân công chính xác. Nàng lập tức bỏ đi sự quản thúc chặt chẽ ấy, việc phân công liền mơ hồ, chuyện này ai phụ trách hay chuyện kia ai phụ trách càng không rõ ràng, còn không phải sẽ khiến hạ nhân lo sợ nghi ngờ sao. Ngươi đẩy cho ta ta đẩy cho ngươi, chuyện gì cũng không có người làm ra hồn, trong phủ sớm muộn gì cũng ồn ào mắc lỗi.
Cứ như việc kẹp chặt bụng một con ngựa đang chạy nhanh, bỗng nhiên ngươi lại buông lưc kèm ở hai bên nó, trong nháy mắt con ngựa sẽ lơi lỏng, khó tránh khỏi bị yếu chân ngã úp xuống.
Việc quản lý bếp núc cũng như một môn học vấn, trong đó cũng có sự giống nhau đến kì diệu với việc ngươi trị quốc, trị quốc nghiêm cẩn nhất định thế đạo thanh minh, trị quốc bất công sẽ sinh ra vô số rối loạn. Rốt cuộc Ngu Diệu Kỳ vẫn không thể so sánh với Tương Nhi a!"
Mã ma ma phụ họa nói: "Đó là đương nhiên, dù sao tiểu thư Tương Nhi cũng do một tay người và Hầu gia dạy dỗ, đâu thể đem ra so sánh với người bình thường chứ!"
Tâm trạng lão thái thái hơi hòa hoãn, thấp giọng trầm ngâm: "Rốt cuộc Trầm gia vẫn chỉ là thương gia, kiến thức nông cạn, dạy dỗ đứa nhỏ thật sự không thể tốt được."
Mã ma ma gật đầu xưng vâng.
Hai người có điều không biết, cũng không phải là Trầm gia không quản giáo kĩ, mà là không dám quản giáo, chỉ nhìn đơn giản Trầm Nguyên Kỳ, đặt ở giữa ngàn vạn người đã là cực kì xuất sắc. Nói đến ngọn nguồn, Ngu Diệu Kỳ bị Trầm gia nâng lên cao, không cẩn thận lại nâng cao quá mức, cuối cùng lại tạo ra bộ dáng như thế.
—————————————————-
Vì thủ đoạn của Ngu Diệu Kỳ ôn hòa tiến hành theo tuần tự, lại âm thầm tìm kiếm thân tín có thể nâng đỡ, nửa tháng sau Hầu phủ cũng không nháo ra chút nhiễu loạn nào, nàng cũng dần dần thả lỏng tâm tình.
Này ngày, Ngu Tư Vũ vốn luôn trốn ở trong phòng không bước ra cửa bỗng nhiên đến đây, còn đem theo rất nhiều lễ vật. Ngu Diệu Kỳ cười dẫn nàng vào nhà, trong từng cứ chỉ đều không thấy chút khúc mắc nào.
Ngu Tư Vũ hàn huyên vài câu, lắp bắp mở miệng: "Muội muội, không phải tỷ tỷ ham đồ cưới của mẫu thân, chỉ là trưởng giả ban thưởng không dám từ chối. Tình hình lúc ấy như thế, nếu tỷ kiên trì từ chối, không phải lão tổ tông sẽ càng thêm tức giận sao? Tỷ cũng không có cách nào khác, mẫu thân không trách tỷ chứ?"
Làm sao Lâm thị có thể không trách? Sau khi tìm hiểu đến gía trị của mấy cửa hàng cùng điền trang kia, trong lòng Ngu Diệu Kỳ cũng lập tức như chảy máu, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngu Tư Vũ ấy chứ!
Ngu Diệu Kỳ nhíu mi uống trà, giọng điệu trong lời nói lại thêm thân thiết thoải mái: "Làm sao mẫu thân lại giận tỷ tỷ được chứ. Mấy năm nay mẫu thân đã có nhiều điều sơ sót với tỷ tỷ, lúc này cho tỷ tỷ thêm trang cũng coi như góp một phần tâm huyết. Đến lúc đó muội cũng muốn chuẩn bị một phần hậu lễ thêm cho tỷ tỷ, thể hiện rõ tình cảm của hai tỷ muội chúng ta."
Ngu Tư Vũ vô cùng cảm động, cầm tay nàng tán thưởng: "Vẫn là muội muội tri kỷ, không giống Ngu Tương, đúng là loại không tim không phổi."
Ngu Diệu Kỳ che miệng cười khẽ.
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, gần đến lúc rời đi Ngu Tư Vũ mới nói: "Nghe nói bây giờ muội muội đang chưởng gia, nếu quá bận bịu thì tỷ có thể giúp thêm một tay. Muội muội cũng biết, qua một năm rưỡi nữa tỷ sẽ lấy chồng, phải nên học tập một chút việc quản lý bếp núc."
"Trước kia tỷ tỷ cũng chưa học qua sao? Nữ nhi nhà bình thường đã bắt đầu học từ lúc bảy tám tuổi rồi kìa." Ngu Diệu Kỳ ra vẻ kinh ngạc.
Khóe mắt Ngu Tư Vũ bắt đầu rơi lệ, chỉ tay về phía tây sương, lại chỉ về phía chính viện, thấp giọng thầm oán: "Một người thì bá đạo càn rỡ, một người thì ích kỷ bất công, tỷ ở chính giữa muốn sống cho yên đã khó, làm sao có điều kiện học được bản lĩnh thật sự, chỉ có thể ngồi không chịu đựng qua ngày thôi."
"Tỷ tỷ tốt, vậy sau này muội muội sẽ phải dựa vào tỷ tỷ nhiều hơn rồi." Ngu Diệu Kỳ không nói hai lời đã đồng ý, sau khi tiễn bước Ngu Tư Vũ lập tức giận tái mặt, đuổi mấy nha đầu trong phòng đi, lại gọi Kim ma ma đến đây.
"Ngươi phái người đi Dương Châu sao bây giờ vẫn chưa có chút tin tức nào vậy? Khi nào thì có thể đuổi Ngu Tư Vũ đi. Ta nhìn nàng càng thêm chướng mắt." Từ sau trò khôi hài ở chính viện, Ngu Diệu Kỳ cũng lười giả bộ hiền thục dịu dàng, liền lộ ra bản tính xảo quyệt đã dưỡng thành từ Trầm gia không bỏ sót chút nào.
Kim ma ma cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại càng thêm vui mừng. Phu nhân không đáng tin cậy, nhị tiểu thư phải kiên cường mới tốt, vì thế cười nói: "Hồi bẩm nhị tiểu thư, vừa nghe được tin tức, hai mẹ con Phương gia đã bị động tâm, đang chạy về phía kinh thành, cứ đà này qua bảy tám ngày nữa sẽ đến thôi."
"Đến bảy tám ngày nữa sao? Nhưng đừng để bại lộ chút gì." Ngu Diệu Kỳ ấn nhẹ mi tâm.
Kim ma ma vội vàng xua tay: "Không có chút nào bại lộ. Bây giờ hai mẹ con kia thật sự nghèo túng rồi, đừng nói ăn cơm no, ngay cả chỗ che mưa cho gió cũng không có. Mắt thấy sống không nổi nữa, trong lúc sắp chết lại có thể bắt được cọng rơm cứu mạng là Ngu Tư Vũ! Bọn chúng còn sốt ruột hơn chúng ta kìa."
"Như thế cũng đúng, chờ việc này thành công ta nhất định ban thưởng hậu hĩnh. Còn nữa, cho ngươi tìm thêm vài hạ nhân đáng tin nâng đỡ, ngươi có thể có chút mặt mũi?"
"Còn phải quan sát thêm. Tiểu thư, người đừng nóng vội, quyền to đều ở trên tay người, không cần chúng ta cố sức tìm kiếm, tự nhiên sẽ có người đưa lên cửa."
"Nói cũng đúng."
Hai người đang tính toán, lại nghe bên ngoài có người thông báo: "Nhị tiểu thư, Xuân Mai, Đông Thủy cầu kiến."
Ngu Diệu Kỳ dùng ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Kim ma ma.
Kim ma ma thấp giọng giới thiệu: "Hai nha đầu này vốn nha đầu thông phòng lão thái thái đưa đến cho Hầu gia, cũng không biết tại sao bị tam tiểu thư phái đến phòng châm tuyến, đã bốn năm rồi, đến cả mặt mũi Hầu gia cũng chưa thấy. Hầu gia mặc kệ, lão phu nhân cũng sẽ không ra mặt vì các nàng. Các nàng nghe thấy người chưởng gia, đã tới đây cầu người. Dù sao người cũng là cô nương chưa lấy chồng, không nên nhúng tay, hay là giao cho phu nhân quyết định đi. Mới vừa rồi ta đã nói người không cần sốt ruột, thấy không, các nàng tự động tìm đến đây rồi kìa."
Ngu Diệu Kỳ hơi hơi vuốt cằm, trầm ngâm một lát lại nói: "Ngươi nói cho mẫu thân, gọi các nàng đến viện đại ca hầu hạ đi, một người hầu hạ rửa mặt chải đầu, một người hầu hạ văn chương. Đại ca đã lễ đội mũ *, không thể ngay cả một nô tỳ ấm giường cũng không có, nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao."
Phải tìm chút cơ thiếp mỹ mạo khiến Ngu Phẩm Ngôn phân tâm, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng cho hắn cưới vợ, có thê thiếp thành đàn, nữ nhân cả sảnh đường, đến lúc đó hắn còn tâm tư nào đi quản Ngu Tương? Đến lúc đó chỉ sợ cả lão thái thái cũng không còn quan tâm nàng ta nữa kìa.
Lễ đội mũ* (thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành)
Càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất tốt, nàng giữ chặt lấy Kim ma ma đang vội rời đi, hỏi: "Đại ca đã có hôn ước chưa?"
"Đã định rồi, " Kim ma ma gật đầu: "Lúc chưa sinh ra đã định oa oa thân rồi, đối phương là đích tiểu thư của phủ Tĩnh quốc công. Chỉ là trước mắt nàng đang phải giữ đạo hiếu, mới chậm trễ cọc hôn sự này." Kim ma ma cả ngày ở cùng Lâm thị, lại mất quyền lực, hiểu biết không còn linh hoạt như ngày xưa, tin tức lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn muốn từ hôn bà ta cũng chưa nghe chút gió nào
Đừng nói bà ta, liền ngay cả phần lớn hạ nhân cũng không biết tính toán của chủ tử, còn cho rằng sau khi trừ phục, Thường Nhã Phù sẽ vào cửa.
Ngu Diệu Kỳ khẽ ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: "Nàng còn phải giữ đạo hiếu bao lâu?"
"Không lâu, đến cuối tháng là có thể trừ phục." Kim ma ma bấm tay tính toán.
"Đi đi, ta đã biết, ngươi dẫn Xuân Mai cùng Đông Thủy đễn chỗ mẫu thân đi." Ngu Diệu Kỳ đuổi Kim ma ma đi rồi, không khỏi thoải mái cười, nghĩ đi nghĩ lại đến lúc tân tức phụ vào cửa sẽ chưởng quản việc bếp núc, lại giận tái mặt, cân nhắc xem phải đối phó thế nào.
Bất quá chỉ cần Lâm thị không buông tay, làm sao tức phụ có thể cứng rắn giành lấy, lại nạp thêm vài mỹ thiếp cho Ngu Phẩm Ngôn, vị đích nữ phủ Tĩnh quốc công kia cũng không còn hơi sức đâu mà quản việc này. Ngu Diệu Kỳ dựa vào lưng ghế, trong lòng cuất hiện rất nhiều ý nghĩ đang chuyển biến, biểu tình chậm rãi từ chần chừ biến thành kiên định.
hết chương 62
← Ch. 061 | Ch. 063 → |