Phần 10
← Ch.09 | Ch.11 → |
Ta vui vẻ nhận lời, ngày hôm sau hắn mời tiên sinh trướng phòng đến, bắt đầu dạy ta từ những điều cơ bản nhất như nhận biết chữ và đếm số.
Những thứ này ta đã biết từ lâu, điều ta hiếu kỳ nhất bây giờ chính là cách tiên sinh trướng phòng sử dụng bàn tính thành thạo.
Thấy ta học hành nghiêm túc, Lạc Trường Uyên càng thêm tự tin, mua luôn một cửa hiệu đắc địa trên phố chính, lên kế hoạch đưa ta ra quan ngoại mua hàng.
"Lạc gia dựa vào buôn bán vải vóc mà làm giàu, nếu muội muốn làm thì phải làm cái gì đó khác biệt."
Nghe nói ở quan ngoại, bình hoa làm từ ngói lưu ly rất thịnh hành, còn có nhiều đồ quý hiếm ít lưu thông trên thị trường.
Lạc Trường Uyên nói đến đây thì hứng khởi hẳn lên, nhưng ta chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm can hắn.
"Trường Uyên ca ca, chẳng lẽ huynh muốn nhân cơ hội này trốn đi làm đại hiệp Quan Trung như trong sách hả? Người khác thì không nói, chứ huynh đi đâu ta theo đấy. Nếu huynh muốn bỏ rơi ta, ta sẽ quay trở về Hoa Mãn lâu ngay."
Bị ta nói trúng tim đen, sắc mặt Lạc Trường Uyên hơi biến đổi.
"Đại hiệp Quan Trung gì chứ, đừng nghe Cẩm Mặc nói bậy. Cuốn sách đó ta đã đọc hơn tám trăm lần rồi, chẳng còn thích nữa."
"Mà này, vừa rồi muội nói gì cơ?"
Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận, đè ta lên mép bàn, lấy thước kẻ đánh mạnh vào m. ô. n. g ta.
"Tuổi còn nhỏ đã dám uy hi-ế-p ca ca, thanh lâu là nơi muội có thể nói đùa được sao?"
Ta một tay ôm chỗ đau phía sau, đôi mắt trong veo ngấn đầy nước mắt, mi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
"Nếu huynh muốn bỏ rơi ta, ta sẽ làm như đã nói."
Lạc Trường Uyên giơ thước kẻ lên: "Còn dám cãi lại!"
Ta ngẩng cằm lên, bất khuất nhìn hắn.
"Ta đã nói không muốn đến đây ở, chính huynh bế ta đến đây. Ta đã quyết tâm đời này chỉ gả cho Trường Uyên ca ca, nếu huynh không chịu cưới ta thì để ta ở bên cạnh làm thị nữ cũng được, nhưng tuyệt đối không được bỏ rơi ta lần nữa."
Ta không muốn khóc, nhưng khi nghe hắn nhắc đến hai chữ "ca ca", ta hiểu rõ rằng hắn chưa bao giờ động lòng với ta.
Và sau này cũng sẽ không.
Ta là kẻ không có tiền đồ, đã chọn hắn thì chỉ có thể là hắn. Dù ở bên cạnh hắn với danh nghĩa muội muội, ta cũng cam lòng.
"Trường Uyên ca ca, ta biết trong lòng huynh đau khổ lắm. Yến cô nương sắp đính hôn rồi, huynh yêu nàng ấy mà không được nên muốn trốn khỏi nơi này, ta nguyện đi cùng huynh, đừng tìm cớ bỏ rơi ta."
Vẻ giận dữ trên mặt Lạc Trường Uyên dần tan biến, thay vào đó là nỗi đau mênh mang.
Nhìn vào đáy mắt hắn tràn ngập nỗi buồn và nhớ nhung không thể hóa giải, ta đau lòng chỉ muốn ôm lấy hắn.
Nước mắt lăn dài trên má, ta khóc còn hắn thở dài.
"Muội làm vậy để làm gì chứ? Người như ta ngoài xuất thân tốt ra, dù có núi vàng núi bạc chất đầy trước mặt nhưng cũng có gì đáng để khoe khoang đâu?"
Lạc Trường Uyên thở dài xong lại cười tự giễu: "Yến Uyển nói đúng, ta chỉ là một kẻ ngốc vô dụng, đầy ảo tưởng, chỉ muốn hưởng lạc. Dù nàng ấy có đ-â-m m-ù cả hai mắt cũng sẽ không chọn ta làm phu quân nữa đâu. Ta không đi, ở lại đây thì có thể làm gì chứ?"
Nói xong, hắn đột nhiên nắm chặt vai ta, gằn giọng hỏi: "Chẳng lẽ muội muốn ta nhìn nàng ấy đính hôn với người khác, trơ mắt nhìn nàng ấy gả chồng sao? Muội bảo ta phải làm sao đây?"
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà xé toạc vết thương, sự thật đẫm m-á-u kích động đến mức hắn sắp phát điên.
"Muội có vài phần giống nàng ấy, nhưng nếu ta chỉ vì chút giống nhau đó mà nhận muội, thì sau này muội sẽ sống ra sao? Anh Lạc, nếu muội không muốn ở lại Dương Châu, ta có thể tìm nơi khác mở cửa hàng cho muội. Miễn là muội sống tốt, tốt hơn nàng ấy là được."
"Ta không muốn."
Ta nhân cơ hội lao vào lòng hắn, mặc cho hắn giằng co thế nào cũng không buông tay.
"Ta muốn ở bên Trường Uyên ca ca, dù ch-ế-t cũng không chia lìa."
← Ch. 09 | Ch. 11 → |