← Ch.513 | Ch.515 → |
Hùng Sơ Mặc lập tức đứng dậy, giúp Cơ Bảo bình ổn lại cảm xúc.
Lục Thần đi pha trà hoa quả ngọt cho Cơ Bảo, trà cũng được pha thành màu hồng rất đẹp mắt, hai người cùng an ủi Cơ Bảo, bảo nó đừng tức giận.
Cơ Bảo nói: "Ta không thể cứ mãi suy sụp tinh thần như thế được, ta phải bắt đầu kế hoạch tiêu diệt nhân loại."
Hùng Sơ Mặc: "Ngươi định thống lĩnh Trùng tộc tấn công nhân loại à, Trùng tộc có thiếu một tướng quân như tôi không? Chiến thuật của tôi rất xuất sắc!"
Lục Thần: "Còn tôi nữa, tôi cũng có thể giúp đỡ!"
Cơ Bảo chảy nước mắt: "Ta thấy rất tủi thân, rõ ràng Trùng tộc không hề làm gì cả, tại sao mọi người đều ghét bỏ Trùng tộc?"
Hùng Sơ Mặc và Lục Thần đứng ở bên cạnh Cơ Bảo, Hùng Sơ Mặc bỗng nhiên đưa ra ý kiến: "Tủi thân thì đi tìm nhãi con! Để cô ấy nói cho em nên làm thế nào!"
Lục Thần gật đầu, những lúc người chơi bị bắt nạt nhưng lại không đánh thắng được, bọn họ liền đi tìm Vân Ca giúp đỡ, vừa khóc vừa nhào đòi Vân Ca xả giận cho bọn họ, thông thường, Vân Ca đều sẽ giải quyết được vấn đề của bọn họ.
Vân Ca đang tiến hành huấn luyện quang giáp, nhóm người Hùng Sơ Mặc nhìn ngọn núi bị Vân Ca đánh cho san bằng, vỗ tay ầm ầm: "Quá lợi hại."
Vân Ca: "..."
Cô rời khỏi khoang quang giáp: "Mọi người tới đây làm gì?"
Cô đã nhận được tin tức tài nguyên tinh cầu của Thiên Khải Tinh sắp bị đem ra bán đấu giá, sau khi biết tin, Mạc Nhu liền hỏi Vân Ca có phải cô có nguồn thông tin bí mật nào không, vì thế mới chuẩn bị một số tiền lớn như vậy từ trước, lúc tiến hành đấu giá, thứ cần nhất chính là tiền mặt.
Nếu như đấu giá thuận lợi, Bái Tinh sẽ có thể lấy được phần lớn tài nguyên hàng đầu của Thiên Khải Tinh.
Cơ Bảo khóc nức nở, nó kể cho Vân Ca tất cả mọi chuyện liên quan tới Thiên Khải Tinh mà nó nghe được.
Hùng Sơ Mặc đứng ở bên trái Cơ Bảo nhìn Vân Ca bằng ánh mắt chờ mong: "Chúng ta không thể để Cơ Bảo phải tủi thân được, dù sao nó cũng là đại công thần của tinh cầu chúng ta, xương cốt cũng khô cằn."
Lục Thần đứng ở bên phải Cơ Bảo cũng nhìn Vân Ca bằng ánh mặt tương tự: "Đúng vậy, cho dù thương tổn cái gì cũng được, chỉ không thể thương tổn trái tim của người trên tinh cầu chúng ta, đã vậy còn là Cơ Bảo đã làm ra nhiều cống hiến lớn lao."
Cơ Bảo nắm tay thành nắm đ. ấ. m rồi đặt lên miệng: "Khụ khụ khụ, ta đã là một con Trùng già nua như vậy rồi, sống đến tuổi này ta cũng chẳng còn điều gì đặc biệt muốn làm nữa, chỉ có một điều duy nhất, chính là minh oan cho chính mình." Vân Ca buồn cười nhìn bọn họ: "Mọi người định làm gì?"
Hùng Sơ Mặc, Lục Thần và Cơ Bảo đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ vẫy Vân Ca đi theo, trốn vào trong một căn phòng nhỏ ở căn cứ cũ, nhỏ giọng thì thầm: "Chúng tôi có một 'kế hoạch thanh trừ nhân loại'."
Vân Ca: "Không đồng ý."
Hùng Sơ Mặc bất mãn uốn mông: "Em vẫn chưa nghe bọn anh nói về kế hoạch nội dung chi tiết."
Vân Ca: "Nghe qua đã biết 'kế hoạch thanh trừ nhân loại' không phải một kế hoạch hay ho gì, đổi cái khác."
Lục Thần nói: "Vậy thì 'kế hoạch Bảo Lục Hùng tinh lọc nhân loại'..."
Vân Ca: "Không đồng ý."
Cơ Bảo bĩu môi: "Cái này không đồng ý, cái kia cũng không đồng ý, Vân Ca, ngươi đã không còn là chị gái luôn yêu thương ta như trước kia nữa, ta rất rất tức giận!"
Vân Ca: "Đừng giả vờ nữa, nói rõ ràng kế hoạch thực sự của mấy người ra đi."
Cơ Bảo cười hi hi nói: "Chúng ta định làm một trò chơi khăm, không phải bọn họ nói Trùng tộc tấn công Thiên Khải Tinh à? Vậy ta sẽ phái đội quân Trùng tộc đi tới đó thật, vì đây là một cuộc xâm lược nên chúng ta sẽ lấy đi vài thứ trên tinh cầu đó."
Hùng Sơ Mặc nói: "Cơ Bảo đã nói với bọn tôi, một số Trùng tộc có thiên phú đặc biệt, dạ dày của bọn chúng cũng ngang ngửa với tàu vận chuyển của nhân loại, đến lúc đó chúng ta sẽ nấp trong dạ dày của Trùng tộc, thu gom hết những thứ mà Trùng tộc cướp được." Ví dụ như đựng trong ba lô.
Lục Thần: "Cơ Bảo có thể đảm bảo nếu không có mệnh lệnh của nó, Trùng tộc sẽ không làm tổn thương nhân loại vô tội, nhưng điều kiện trao đổi để Trùng tộc cướp đồ cho chúng ta chính là, chúng ta phải cung cấp thức ăn cho Trùng tộc trong quá trình chúng làm việc giúp chúng ra, thức ăn của nhân loại cũng được, bọn chúng đã phải nhịn đói rất lâu rồi."
Tất cả ba miệng một lời đồng thanh nói: "Bọn tôi đảm bảo sẽ không làm liên luỵ tới Bái Tinh."
Vân Ca: "..."
Thật đau đầu.
...
← Ch. 513 | Ch. 515 → |