← Ch.098 | Ch.100 → |
Người đàn ông trung niên là nhà sản xuất của loạt áo giáp Thần Ẩn, ông Quý Quảng Bình.
Đây là nhà thiết kế đằng sau một loạt quang giáp bán chạy nhất, Quý Quảng Bình không già lắm. Người liên lạc với ông ta từ công ty Thần Kỳ là Cố Cốc, bộ phận của hắn chuyên chịu trách nhiệm giải quyết nhu cầu của những đại sư như Quý Quảng Bình.
"Quý đại sư, xin hỏi ngài có việc gì sao?" Dau khi nhận được điện thoại, Cố Cốc chào hỏi cung kính chào hỏi, "Nếu là vàng quang ảnh, đại sư có thể phải chờ thêm một thời gian nữa. Sản lượng vàng quang ảnh của Ám Tinh rất có hạn, chúng tôi cũng rất sốt ruột."
Quý Quảng Bình: "Anh vui lòng giúp tôi liên hệ với người phụ trách tinh cầu 2764TU787 được không? Trên tinh cầu của họ có loại vàng này. Nhanh lên, giúp tôi liên hệ với họ ngay bây giờ, nếu không bị người khác cướp đi mất thì không ổn!"
Cố Cốc cười nói: "Quý đại sư, tôi biết ngài đang nôn nóng chờ đợi vàng quang ảnh suốt ba tháng qua, nhưng ngài cũng không thể tin tưởng vào một số tinh cầu thậm chí không có tên. Ngài cũng biết vàng quang ảnh là một khoáng chất quý hiếm không thể tái tạo ở cấp độ A+."
Hắn hơi dừng lại, nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Quý Quảng Bình, hắn lại tiếp tục.
"Môi trường sinh trưởng của vàng quang ảnh đặc thù, tinh tế to lớn thế này, trước mắt khoáng vật này chỉ mới được tìm thấy trên tinh cầu có trùng sào như Ám Tinh... Ngài vui lòng đợi thêm một thời gian nữa, chúng tôi đang mở rộng hoàn toàn khu vực tìm kiếm của mình. Ám Tinh nhất định có các địa điểm khoáng sản khác."
Quý Quảng Bình lớn tiếng chửi rủa: "Sao anh nói nhiều vậy? Tôi nhờ anh giúp tôi liên hệ với người phụ trách TU787, anh chỉ cần liên lạc cho tôi. Sao anh cứ coi thường người thuộc tinh cầu thuộc địa như tôi, anh nghĩ tôi ít hiểu biết nên sẽ bị các anh lừa áo? Ý của anh là thế có phải không? Tôi cần thay đổi người liên lạc! Anh cút đi cho tôi!" Cố Cốc đau đầu nói, "Quý đại sư, tất nhiên tôi không có ý đó."
Quý Quảng Bình cái gì cũng tốt, nhưng ông có một khuyết điểm, ông cực kỳ nhạy cảm với xuất thân là người ở tinh cầu thuộc địa. Bất cứ ai có chút phủ định lời ông, ông sẽ ngay lập tức hỏi liệu người đó có phải coi thường xuất thân của ông hay không.
Quý Quảng Bình vẫn đang rống giận: "Tôi đã phát hiện ra vàng quang ảnh, tôi là người quen thuộc nhất với nó! Chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi có thể nhận ra nó! Ngay cả khi chỉ xem qua cảnh phát sóng trực tiếp, tôi cũng biết đó chính là vàng quang ảnh."
Cố Cốc vừa định nói thì bị cắt ngang.
Tiếng rống giận của Quý Quảng Bình bén nhọn giống hệt nữ vương trùng tộc: "Các người giống như đám người ăn phải cỏ long lợi mà bại não, tìm không được vùng khoáng sản mới, hiện tại tôi tìm được rồi! Vì cái gì lại không chịu giúp tôi liên hệ? Vì cái gì chứ?"
Cỏ long lợi là một loại thảo mộc phổ biến giữa tinh tế, được sử dụng để chế tạo linh dược, có thể thấy ở khắp mọi nơi. Nó có quả nhỏ màu đỏ, vị ngọt và thơm. Thường hay bị trẻ em ăn nhầm. Nếu trực tiếp nuốt phải mà không được cấp cứu kịp thời, trẻ sẽ bị suy kiệt tinh thần, tổn thương não và trở thành kẻ ngốc.
"..." Cố Cốc trầm mặc. Lúc nhỏ hắn đã từng ăn phải cỏ long lời, nhưng đã được cứu kịp thời. Hắn nhận ra được điểm mấu chốt trong lời nói của Quý Quảng Bình: "Cảnh phát sóng trực tiếp ư? Quý đại sư, ngài đã nhìn thấy vàng quang ảnh trên chương trình phát sóng trực tiếp nào?"
Quý Quảng Bình: "Còn có thể là kênh trực tiếp nào ngoại trừ kênh về hoạt động khai khoáng chứ? Hiện tại tôi còn có thể quan tâm đ ến những thứ khác à? Anh có thể dùng bộ não đã ăn qua cỏ long lợi để suy nghĩ sâu một chút hay không?"
Cố Cốc hít một hơi thật sâu rồi nói: "Xin vui lòng chờ một chút. Tôi cần xác minh rằng quặng xuất hiện ở kênh phát sóng trực tiếp có thực sự là vàng quang ảnh hay không trước khi tôi có thể liên lạc với bên kia."
← Ch. 098 | Ch. 100 → |