← Ch.067 | Ch.069 → |
Tại TU787, chỉ có một mình Vân Ca sinh sống, do đó người chơi không cảm nhận được mặt trái của vấn đề này. Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng đã tự mình trải nghiệm qua Vân Ca rốt cuộc đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, đến trẻ con còn có suy nghĩ như vậy, những gì mà cô đã trải qua và làm được quả thực không hề dễ dàng.
Những người chơi có tính cách nhạy cảm đã rơi nước mắt, liên tục lẩm bẩm mấy câu như: "Đau lòng nhãi con, sau này nhất định phải đối xử thật tốt với nhãi nhóc... các kiểu".
Cũng có một số người chơi liếc trộm phụ huynh của đám nhóc, bọn họ vẫn đang nhắm mắt, không chút chú ý gì đến những chuyện đang xảy ra bên này.
Một người chơi nam lôi kéo một bé trai lại nhỏ giọng dạy dỗ: "Này nhóc, anh trai nói cho mi nghe, con người ai cũng bình đẳng như nhau, giới tính chẳng qua cũng chỉ là sự phân biệt do thiên nhiên tạo ra để đa dạng hóa loài người, đàn ông và phụ nữ vốn không có gì khác biệt, nam nữ bình đẳng".
Đứa trẻ bị dạy dỗ nghe xong thì nhăn mặt trả lời: "Anh nói bậy, tụi con gái sao có thể so sánh được với con trai, phụ nữ chỉ có một tác dụng là sinh con, chăm lo gia đình, để đàn ông yên tâm làm những công việc bên ngoài".
"Thằng bé hung dữ này", người chơi nam nở một nụ cười "lương thiện" ở trước mặt thằng bé: "Nghe anh mày nói đây, nam nữ bình đẳng, nếu không anh xé chim nhỏ của mi ra đấy!"
Thằng bé: "!!!"
Thằng bé muốn khóc lại không dám khóc, bởi vì người chơi nọ vẫn đang dùng thanh âm ma quỷ lẩm bẩm bên tai nó: "Ông nội nhà mi cũng chẳng phải là ma quỷ gì cả, ông chỉ muốn mi nói 'Xin chào xã hội chủ nghĩa, bình đẳng mới là chính đạo, nam nữ đều giống nhau' thì ông sẽ bỏ qua cho mi, nếu không mi coi chừng bảo vệ không nổi chim nhỏ biểu trưng cho thân phận đàn ông của mi đâu..."
Thằng bé lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở nói: "Xin chào xã hội chủ nghĩa, bình đẳng mới là chính đạo, nam nữ đều giống nhau". Câu nói ấy đã khắc khi sâu sắc vào tâm hồn nhỏ bé non nớt của thằng bé.
Vân Ca: "?" Cô không thể nào nghĩ tới mình vừa mới bước chân vào khu huấn luyện trẻ con, đã ngay lập tức nghe được những câu nói như hổ như sói này của người chơi.
Vẫn may cô đến vừa kịp lúc, nếu không chẳng biết những người chơi này còn làm ra những việc gì đáng sợ hơn nữa.
Cô ho nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của người chơi.
"Vân nhãi con". Các người chơi lập tức tiến về phía Vân Ca, Vân Ca bị các người chơi lần lượt ôm chặt "Nhãi con, con yên tâm, ba ba nhất định sẽ thay đổi thế giới đáng ghét này, để con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới".
Vân Ca mặt không biểu tình để các người chơi lần lượt ôm mình, trong lòng không rõ rốt cuộc bọn họ đã phải chịu k1ch thích gì.
Hai người đi cùng Vân Ca nhìn thấy cảnh này cũng nghẹn họng nhìn chăm chú, sau đó bọn họ đưa tay lên cho mình một cái tát... Đau!
Những phụ huynh đó thấy hai người quen mặt đứng ở bên ngoài khu vực trẻ em, họ liền vội vàng xúm lại gần, bất chấp những hành động vả nhau trông vô cùng kỳ quặc của hai người.
"Xin lỗi, hai người có phải là Trì Dư và Sở Thăng Lợi không? Cặp đôi vô địch trong giải đấu Quang Giáp lần trước, phần thi của hai người thật sự rất tuyệt vời! Con tôi rất thích phần thi của hai người và cũng muốn trở thành một chiến sĩ Quang Giáp giỏi như vậy, có thể cho chúng tôi xin chữ ký không?"
Trì Dư và Sở Thăng Lợi nhìn nhau bất lực, biết vậy hai người đã không sử dụng tài khoản chính của tinh tế để vào khu vực của người mới, khi thấy Vân Ca đăng nhập và liên lạc được với cô thì hai người liền vội vàng đến gặp mà quên bẵng những chuyện này.
Trì Dư và Sở Thăng Lợi ký tên cho từng em nhỏ, viết "Chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày". Họ nhờ các phụ huynh giữ bí mật về việc họ ở đây.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |