← Ch.050 | Ch.052 → |
"Trăng dưới nước là trăng trên trời, ngỗng trước mặt là ngỗng trong tim."
"Ba là kẻ theo đuổi ước mơ, giấc mơ mà ba đang theo đuổi chính là con, nhóc con."
"Gió xuân mười dặm cũng không bằng con, ba ba chỉ muốn mang con giữ trong lòng."
Tiểu Tỏa Niệt: Toàn là viên đạn bọc đường, nó không thể khuất phục được.
Thiển Hạ ôm đầu Tiểu Tỏa Niệt, giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại, "Sau khi con rời đi, buổi sáng nhớ con, trưa cũng nhớ con, buổi tối càng nhớ con, trong mơ cũng nhớ con..."
Tiểu Tỏa Niệt đã trở thành một con ngỗng tê liệt: "Cạc."
Thiển Hạ: "... Vậy con đến từ đâu."
Tiểu Tỏa Niệt buột miệng thốt ra: "Căn cứ T7."
Mấy người chơi hoan hô nhảy nhót.
Tiểu Tỏa Niệt hóa đá tại chỗ.
Phòng livestream của Hùng Sơ Mặc, đám người xem cười ha hả.
- "Mấy người lại đối xử với một con ngỗng như vậy, mấy người có lương tâm không?"
- "Khiển trách mấy người, thể hiện tình yêu mãnh liệt với ngỗng!"
- "Cười c. h. ế. t tui, một đám người vậy mà lại làm chuyện này với một con ngỗng!"
- "Mấy người mau an ủi Vân nhãi con đi, Vân nhãi con không vui đâu!"
Vân Ca nhìn thấy cảnh Tiểu Tỏa Niệt bị bào mòn bởi bị mấy viên đạn bọc đường của người chơi, khóe môi khẽ nhếch, cô lặng lẽ lùi lại một bước cách xa người chơi.
Cô đột nhiên ý thức được, người chơi dường như là một sinh vật rất, đặc biệt, đặc biệt đáng sợ.
Con báo trắng xuất hiện ở cửa hang động, nó vượt qua dây bom, ngậm lấy Tiểu Tỏa Niệt từ trong đám người chơi và gầm vào mặt Vân Ca, rõ ràng là rất tức giận.
Vân Ca: "?"
Con báo trắng ngậm Tiểu Tỏa Niệt rời đi.
Vân Ca chú ý đến việc đối phương có thể trực tiếp đi trên mặt nước.
Hả?
Vân Ca đi đến cửa hang động, sau một đêm, mực nước đã ngang với cửa hang mà bọn họ đang ở! Mưa vẫn chưa tạnh.
Cảnh Trí nói với người chơi về sự xuất hiện của Hải Hoàng đêm qua.
Đám người chơi bày tỏ đêm nay sẽ không ngủ, sự kiện náo nhiệt như sao lại không chia sẻ với bọn họ chứ.
Trước khi đêm xuống, bọn họ muốn ra ngoài bắt một ít cá.
Người có thể c. h. ế. t chứ không được ăn uống kham khổ!
Bọn họ chèo ra khỏi hang động bằng một chiếc thuyền nhỏ, nhận được những cái nhìn thương hại từ những sinh vật trong hang động khác như đang nhìn những kẻ ngốc.
Nước trong vắt, có thể thấy cá và tôm đang bơi lội.
Chúng trông bình thường, kích thước gần giống như cá biển, tôm biển trong hiện thực.
Người chơi: Vừa nhìn là biết ăn được.
Họ đã sử dụng 25 phần sợi thực vật để tạo ra 1 phần nylon thông qua bộ mã hóa, sau đó lại dùng 100 phần nylon tạo ra một lưới đánh cá, 30 phần nylon và 2 phần gỗ để làm lưới cầm tay.
Hai chiếc thuyền dùng một lưới đánh cá, sau đó sử dụng lưới trục vớt cá trong lưới đánh cá, 20 cá tôm chiếm dụng một ô ba lô, phần còn lại được đặt trên thuyền.
Các thuyền gỗ chỉ chừa kẽ hở để đặt chân.
Các sinh vật trong hang đang ngồi ở lối vào cửa hang quan sát nhóm người chơi.
Lối vào hang của một bộ phận sinh vật hoàn toàn không bị nước tràn vào. Hang động của chúng cũng không có nước vào, cửa hang động có một vách ngăn vô hình chặn nước vào.
Người chơi cảm thấy khá mới lạ, cảm thán: "Tựa thủy tộc..."
Họ tiếp tục bắt cá, chậm rãi rời xa vách núi, khám phá vùng nước bên ngoài.
Càng ra xa đáy nước càng sâu, tối đen nhìn không rõ đáy nước.
Hùng Sơ Mặc nhìn xung quanh, đột nhiên hắn chỉ vào một nơi rồi hét lên: "Nhìn kìa! Mực! Đó là mực!"
Ngay khi những người chơi nghe thấy, họ rất phấn khích và nhìn theo. Sau khi nhìn rõ cảnh tượng thì hô lên, "Con mẹ nó mực gì, đây rõ ràng là hải quái!"
Người chơi: Mực nhà ai có cái râu mực lớn như vậy?
Họ lấy khí thế như đua thuyền, chèo dữ dội về phía hang.
Con bạch tuộc quái vật trồi lên khỏi bãi bùn sâu, nó đong đưa thân mình, vùng nước nó đi qua không để lại một mảnh áo giáp nào.
Nó nhắm vào nhóm người chơi, các xúc tu trồi lên khỏi mặt nước, đuổi theo đám tiểu nhân dám quấy rầy nó nghỉ ngơi.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |