Trở thành đệ tử tốt nhất trong mắt sư phụ!
← Ch.080 | Ch.082 → |
Editor: Nguyệt Ngạn
Beta: An Lam
-Sư phụ... sư huynh... sư nương... Thiên Thanh... Ma Quân... Minh Ảnh...
Mộng Tịch nằm ở trên giường, hai tay để ở ngoài chăn, vẻ mặt mờ mịt nhìn thẳng lên trần nhà, suy nghĩ những chuyện mình nghe được mấy ngày qua.
Mấy ngày nay, nàng nào nàng cũng được nghe Hinh Nhị cùng sư nương kể rất nhiều chuyện, rốt cuộc thì nàng cũng có thể hình dung đại khái được chuyện gì đang xảy ra, và nàng cũng biết được nguyên nhân tại sao nàng bị mất trí nhớ.
Bất quá cũng hông thể đại biểu là nàng đã nhớ ra những chuyện trước đây, cũng không có nghĩ là nàng phải tin tưởng tất cả. Bởi vì nàng cảm giác những chuyện đó cũng không thật sự chân thực, giống như những chuyện đó là của người khác, một điểm cảm giác mình đã từng trải qua nàng cũng không có.
Còn cái gọi là Nhiếp Hồn thuật kia! Ai, vừa nghĩ đến Nhiếp Hồn thuật, đầu của nàng lại bắt đầu đau rồi.
Hai bàn tay nhỏ bé của Mông Tịch vung vẩy giữa không trung. Trời xanh ơi, nàng đã phải ở trên giường mấy ngày rồi, rốt cuộc thì khi nào nàng mới được xuống giường đi lại đây!
Nghĩ nghĩ, Mộng Tịch lén lút vén chăn, rón ra rón rén xích lại gần mép giường, chân nhỏ trơn bóng còn chưa kíp chạm xuống nền đất, thì đã nghe thấy thanh âm lành lạnh mà nghiêm túc vang lên:
-Mau trở lại giường, thân thể còn không có khôi phục như lúc trước, thì không được phép xuống giường.
Ô... ô... ô... Nàng lại bị phát hiện!
Một bên Mộng Tịch lặng lẽ lau nước mắt, một bên ngoan ngoãn lên giường nằm lại. Chu miệng lên, tức giận vò vò chăn, ngón tay đâm lên những bông hoa nhõ trên chăn.
Ai cũng nói sư phụ rất thương nàng, nhưng rõ ràng là người rất hung dữ nha! Ngày đó nàng còn chưa có trò chuyện đủ cùng với Diệc Hàn sư huynh, thì sư phụ đã bế nàng lên, không thèm quay đầu mang nàng ly khai. Dọc trên đường đi đều vẫn giữ bộ mặt hung dữ, bộ dáng như muốn ăn thịt nàng, làm nàng sợ đến mức không dám nói câu nào.
Sau lại ném nàng ở chỗ này, lạnh lùng nói một câu "Đây là phòng của con." Sau đó liền rời đi.
Hừ! Còn chưa tính mấy ngày nay người cũng chưa có lần nào đến thăm nàng, mà người lại còn nhất định không chó phép nàng xuống giường nửa bước! Thần tiên đều có sở thích ở trong chỗ tối, len lén nhìn chằm chằm người khác sao? Vì sao mỗi lần nàng muốn đi xuống giường đều bị người phát hiện?
Nàng cũng không phải chưa thửa qua việc giả bộ không nghe thấy thanh âm của sư phụ, len lén chạy ra ngoài. Thế nhưng, kết quả nàng nhận được quả thực vô cùng thê thảm! Tuy nàng biết thân thể nàng rất gầy, rất nhẹ, nhưng sẽ có người vừa mở cửa phòng ra thì đã bị một trận gió mang trở lại giường như nàng sao? Nhưng nàng lại bị như vậy!
Mang theo tâm trạng oán hận nằm lỳ trên giường, hai cái chân nhỏ trắng mịn đạp lung tung, tiện tay cầm lấy cuốn sách mà Hinh Nhị đưa cho nàng.
May là sư phụ đại nhân cũng không quá tuyệt tình, sợ nàng buồn chán, cho nên mỗi ngày đều kêu Hinh Nhị qua phòng trò truyện với nàng.
A! Hình như nàng cảm thấy sư phụ cũng không có xấu như tưởng tưởng của nàng! Nha, không nên, không nên, tuyệt đối không thể vì người đối với nàng tốt một chút mà đã thay đổi ý kiến của mình như vậy. Người có phải là một sư phụ tốt, có phải thật sự thương nàng, thì nàng vẫn còn phải nghiên cứu, xem xét thêm!
-Có phải lại buồn chán nữa hay không?
Hinh Nhị đẩy cửa phòng bước vào trong, thấy Mộng Tịch bày ra một bộ dáng vô cùng thê thảm, đáng thương, khẽ cười đi tới bên cạnh nàng. Trong tay Hinh Nhị còn cầm thứ gì đó đưa tới trước mặt Mộng Tịch.
Mộng Tịch thấy Hinh Nhị tới, thì hai mắt sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm:
-Đúng vậy, đúng vậy, đương nhiên là buồn chán muốn chết! Cả ngày đều phải ở trên giường, mà bên ngoài sắc trời đẹp như vậy, không thể đi ra ngoài chơi thật là khổ!
-Vậy cậu phải nhanh chóng dưỡng thương thật tốt, chờ sau khi khỏi rồi sẽ được ra ngoài chơi!
Hinh Nhị mang một khay bánh hoa quế cao tới trước mặt Mộng Tịch:
-Đây là món bánh cậu thích ăn nhất, là Tôn... Là mình cố ý bảo nhà bếp làm riêng cho cậu, nhanh ăn đi!
Mộng Tịch khoanh chân ngồi dậy, một tay chống cằm, một tay cầm một khối bánh hoa quế cao nhét vào trong miệng, nhai nhai hai cái lại oán giận nói:
-Chỉ là đầu mình có chút đau mà thôi, nào có bị thương gì đâu! Đều là do sư phụ chuyện bé xé ra to, bắt mình suốt ngày ở trong phòng, làm cho đầu của mình ngày càng đau!
Hinh Nhị bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Tôn Thượng làm như vậy hoàn toàn là bởi vì lo lắng Mộng Tịch sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôn Thượng thương nàng ấy như vậy, trên dưới toàn bộ Thiên Thanh đều hâm mộ Mộng Tịch vô cùng, cũng chỉ là nàng ấy không phát hiện ra mà thôi.
Mà bánh hoa quế cao này cũng là do chính Tôn Thượng dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho Mộng Tịch. Vốn là nàng còn thắc mắc tại sao Tôn thượng không đích thân mang đến cho Mộng Tịch, mà còn cố tình bảo nàng mang đến đây. Xem ra trước mắt, nếu như là nói chính là do Tôn Thượng dặn dò, thì chỉ sợ là nhìn Mộng Tịch cũng không muốn đi!
Nhìn thấy Mộng Tịch ăn ngon lành như vậy, Hinh Chỉ chỉ biết thầm thở dài. Mộng Tịch ơi Mộng Tịch, cậu có mình hâm mộ câu như thế nào không?
-Cậu cũng ăn đi.
Được ăn, cho nên tâm tình Mộng Tịch trở nên tốt hơn rất nhiề, cười cười cầm một khối bánh nhét vào tay Hinh Nhị.
Hinh Nhị gật đầu, cắn một miếng nho nhỏ, tuy miếng bánh hoa quế cao này rất ngọt, nhưng là nàng lại chỉ cảm thấy miệng lưởi đắng nghét vô cùng.
Vì không muốn Mộng Tịch thương tâm, cho nên tất cả mọi người đều không nói cho Mộng Tịch biết tin tức Hạo Khiên đã chết. Nhưng lúc trước Hạo Khiên rất tốt với Mộng Tịch, cho dù nàng mất trí nhớ, làm sao có thể đem những chuyện đó đều quên hết đi? Thậm chí còn không biết rằng có một người như thế từng xuất hiện torng cuộc đời nàng?
Hinh Nhị khẽ cắn môi, trong lòng quấn quít, rốt cuộc cũng nói:
-Mộng Tịch, cậu còn nhớ chúng ta đến Thiên Thanh bằng cách nào không?
-Không phải cậu nói là sư phụ vì cứu chúng ta trong tay người xấu, nên sau đó chúng ta liền đi theo người đến Thiên Thanh sao?
Mộng Tịch có chút không hiểu, không phải chuyện này Hinh Nhị vừa mới kể cho nàng cách đây hai ngày, làm sao bây giờ lại còn hỏi nàng? Chẳng lẽ Hinh Nhị cũng mất trí nhớ, hay là đang thăm dò xem trí nhớ của mình có kém đi hay không?
-Không phải, ý mình là.... Cậu còn nhớ hay không còn có người nào cùng chúng ta đi lên núi?
Nháy mắt, Mộng Tịch tò mò hỏi:
-Người khác? Còn có ai khác sao? Cậu nói là còn có một đệ tử khác cũng đi cùng chúng ta lên Thiên Thanh bái sư sao?
-Ừ, cứ xem như vậy đi, cậu còn nhớ đó là ai không?
Hinh Nhị hỏi.
Nghị một hồi, Mộng Tịch lắc đầu:
-Không nhớ rõ... Chuyện trước kia đối với mình chỉ như một tờ giấy trắng, dù cho trên mặt viết cái gì, hoặc là vẽ cái gì, thì hiện tại đều vẫn trống không như trước. Mặc kệ mình dùng cách gì cũng không thể nào nhớ ra...
-Vậy được rồi, nếu như không thể nhớ, thì thì không cần cố hết sức đâu...
Hinh Nhị chẫm rãi nuốt miếng bánh trong miệng xuống. Nhưng Mộng Tịch nghe những lời nói này của Hinh Nhị như có một tầng hàm ý khác.
-Hinh Nhị, cậu nói cho mình biết, có phải hay không còn có một người rất quan trọng mà mình đã quên mất? Mặc dù hiện tại bên cạnh mình có rất nhiều người, nhưng là mình vẫn cảm thấy trong lòng trống không, thật giống như thiếu thứ gì đó. Mỗi lần sư nương đến đây kể cho mình nghe những chuyện đã phát sinh trước đây, mình đều cảm thấy nàng đang cố ý gạt mình chuyện gì đó. Ví dụ như rõ ràng mình không biết bơi, vậy làm cách nào mà có thể bơi đến thuyền nhỏ cách bờ mấy chục thước. Còn có những trận pháp phía sau núi Tử Hà, các ngươi đều nói những trận pháp này rất lợi hại, vậy thì mình làm cách nào có thể thông qua được, làm thế nào có thể vượt qua trở ngại để đến Bích Nguyệt đầm và mang thuốc giải độc về cho sư phụ? Những điều này thật sự rất kỳ quái nha...
Mộng Tịch đem những nghi hoặc trong lòng nói ra. Nếu Hinh Nhị đã hỏi như vậy, thì nhất định là nàng sẽ biết nguyên nhân đi!
Viền mắt có chút ướt, hinh Nhị quay đầu đi, ngửa mặt lên, cố nén không cho dòng nước mắt chảy xuống:
-Mộng Tịch, kỳ thật còn có một...
Lời còn chưa nói ra, đột nhiên có một tiếng chuông thanh thúy phát ra từ dưới cổ tay trong ống tay áo của của Hinh Nhị. Sau đó, một cái chuông nhỏ từ trong ống tay áo lăn ra, rơi xuống trên giường
Mộng Tịch đưa tay cầm lấy cái chuông nhỏ:
-A! Chuông này thật đẹp, làm sao mà nó có thể tự mình kêu lên a? Thật sự rất thần kỳ!
Hinh Nhị vội vàng đoạt lấy cuông nhỏ từ trong tay Mộng Tịch, đem bỏ vào torng tay áo, thần sắc trên mặt có chút bối rối:
-Không... không có gì. Là do mình không cẩn thận đụng phải nó, nên nó vang lên mà thôi...
Vậy sao? Mộng Tịch có chút sửng sốt, chẳng lẽ là nàng nghe lầm?
-Đúng rồi! Mộng Tịch, mình nhớ ra là mình còn có chuyện phải làm. Mình về trước đây, cậu ăn xong thì hãy nghĩ ngơi một chút. Ngày mai mình lại đến.
Hinh Nhị nói xong, để lại Mộng Tịch vẫn còn vẻ mặt mờ mịt cùng với khay bánh hoa quế cao, nahnh chóng chạy ra khỏi phòng.
Mộng Tịch khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Hinh Nhị, khẽ nhún vai. Ngầng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khóe miệng không tự chủ co rúm lại.
Bây giờ vẫn còn là ban ngày, nói nàng nghỉ ngơi... cũng quá sớm đi...
Đem khay bánh để xuống đất, vô lực nằm xuống giường. Mộng Tịch cuộn cả người trong chăn, lăn qua lăn lại vài vòng, đau đau khổ khổ trải qua hai canh giờ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhảy xuống giường, nhanh chóng đi giầy, một bộ dáng không sợ chết đi ra cửa.
Hừ hừ! Nàng cũng không tin, ngày hôm nay nàng không thể đi qua cánh cửa này.
Nhưng lần này, ngoài dự đoán của nàng, khi nhẹ nhàng mở cửa ra, theo thói quen thò đầu ra ngoài thăm dò, nhưng đợi nửa ngày cũng không có gặp được trận gió to kia.
A! Lần này sư phụ không có dùng pháp thuật ngăn cản nàng ra ngoài, chẳng lã là ngươi đang ngủ sao? Vậy nếu người tỉnh lại, biết nàng vụng trộm ra ngoài như vậy, có hay không sẽ trừng phạt nàng? Ai, bất kể có chuyện gì, dù sao khó khăn lắm mới có cơ hội được đi ra ngoài như vậy, trước tiên nàng cứ tận dụng trước rồi nói sau.
Bậy giờ, sắc trời bên ngoài đã tối, dù là đầu xuân nhưng vẫn có chút hàn ý. Mộng Tịch chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo mỏng, đi torng hành lang trước điện, vài cơn gió lạnh thôi qua làm nàng co rúm cả người lại.
Mất trí nhớ, quả thật là rất đau khổ! Mọi sự tình nàng đều không nhớ, nhưng tốt xấu gì cũng có người kể lại cho nàng. Nhưng là hiện tại ngay cả đường đi như thế nào nàng cũng không biết, mà Sương Vân điện này lớn như vậy, rốt cuộc thì nàng phải đi như thế nào đây?
Nhìn thấy phía trước có một con đường nhỏ, Mộng Tịch có chút do dự, nhưng vẫn đi lên phái trước. Quên đi, dù sao nàng cũng chỉ đi ra ngoài tản bộ, tùy tiện đi một chút là được rồi.
Đi dọc theo đường nhỏ, bỗng nhiên Mộng Tịch ngửi thấy trong không khí truyền đến một trận hương hoa, nàng liền đi về phía tản ra hương hoa. Đi qua hai khúc cua, Mộng Tịch liền nhìn thấy một đình viện trống trải, hai bên trồng đủ loại hoa đào, ở giửa còn có một con đường nhỏ bằng đá cuội, nối thẳng với đình trúc ở giữa.
Mà ở bên cạnh đình trúc, còn có một bách y nhân đang đưa lưng về phía nàng, người đó đang ngắm nhìn ngọn núi phái xa kia. Một đầu tóc đen rối tung bay trên vai, vạt áo rộng lớn bị gió thổi... Cảnh tượng này, hình như là nàng đã từng gặp qua ở đâu rồi...
Trong lúc Mộng Tịch cố gắng nhớ xem mình đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu, thì Dịch Vân Lạc đã chậm rãi xoay người lại.
Dịch Vân Lạc chỉ đứng cách nàng mấy chục bước chân, nhưng hắn vẫn cứ đứng đó lẳng lặng nhìn nàng. Hai tròng mắt Dịch Vân Lạc trong suốt như nước, ôn nhuận như ngọc. Bỗng nhiên Dịch Vân Lạc hướng Mộng Tịch vẫy vẫy tay, khóe miệng khẽ mở:
-Đứng nơi đó là gi, mau qua đây!
Mộng Tịch cúi đầu, sợ hãi rụt rè đi tới. khi cách Dịch Vân Lạc khoảng ba bước thì dừng lại, cung kính gọi:
-Sư phụ.
Thấy nàng ăn mặc ít như vậy, Dịch Vân Lạc nhíu mày, cởi áo khoác của mình ra. Vừa định phủ lên vai nàng, thì dường như Mộng Tịch nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khiếp sợ mà lui về sau mấy bước.
Xảy ra chuyện gì? Hình như nàng lại gặp được hình ảnh đáng sợ kia. Y phục trên người sư phụ có thật nhiều vết máu. Đúng, lần này nàng có thể xác định, những vết loang lổ kia chính là vết máu.
Cầm áo khoác lên vai nàng, Dịch Vân Lạc cúi đầu nhìn nàng một hồi, thấy bộ dáng u sầu của nàng, mới yếu ớt mở miệng:
-Con rất sợ ta sao?
Trước đây, khi nhìn thấy hắn, nàng vô cùng thân thiết trực tiếp kéo ống tay áo của hắn. Nhưng bây giờ, thậm chí một cái liếc mắt cũng không dám.
Mộng tịch chậm rãi ngẩng đầu, nhưng vẫn không dám nhìn thăng vào sư phụ:
-Sư phụ, con...
Mộng Tịch không biết trả lời như thế nào. Lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy sư phụ, đúng là nàng rất sợ hãi, là loại sợ hãi thật sâu từ tận đáy lòng. Ngay cả lúc nãy, nàng cũng rất sợ hãi.
Thế nhưng, khi sư phụ áo áo của người lên người nàng, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng an lòng. Nhưng nếu nói không sợ, tựa hồ là có điểm miễn cưỡng.
Nàng không biết đó là loại cảm giác gì, cũng không có cách nào hình dung được. hình như nàng rất muốn phần yêu thương này của người dành cho nàng, nhưng lại không dám thân thiết cùng với người.
Thấy nàng không đáp, Dịch Vân Lạc cũng không muốn miễn cưỡng:
-Sau này khi ra khỏi cửa nhớ mặt nhiều một chút, thân thể con vẫn chưa khỏe hẳn, nếu không sẽ sinh thêm bệnh.
A! Sư phụ cũng không có trách nàng chạy đến đây sao?
Ánh mắt Mộng Tịch dừng trên bàn tay của Dịch Vân Lạc. Những ngón tay của người thật đẹp, đường nét rõ ràng. Khẽ gật đầu nói:
-Vâng sư phụ.
-Được rồi... đừng đứng ở đây quá lâu, ban đem sẽ có chút lạnh, mệt mỏi thì sớm về phòng nghỉ ngơi đi.
Dịch Vân Lạc vỗ vỗ vai nàng, sau đó liền vòng qua người nàng đi thẳng.
-Sư phụ!
Dịch Vân Lạc còn chưa đi được mấy bước, Mộng Tịch bỗng nhiên xoay người gọi hắn lại. Dịch Vân Lạc thả chậm cước bộ, nhưng không có xoay người lại, cũng không có dừng lại.
Trong lòng Mộng Tịch vang lên một tiếng trống làm cho tinh thần trở nên hắng hái hơn, khẽ nói:
-Con biết là con đã quên rất nhiều chuyện lúc trước, nhưng con nhất định sẽ cố gắng nhớ lại! Nếu như sư phụ không thích bộ dáng hiện tại của con, hoặc là cảm thấy bộ dáng hiện tại của con không giống như trước đây, thì người hãy nói cho con biết, con sẽ sửa! Mọi người đều nói sư phụ rất thương con, mặc dù cái gì con cũng không rõ, nhưng con nghĩ trước kia ở trong mắt sư phụ con rất tốt, vì thế sư phụ mới thương con như vậy. Cho nên sau này, vô luận là con có thể nhớ được những chuyện lúc trước hay không, nhưng con hy vọng có thể giống như trước đây, có thể trở thành một đệ tử tốt nhất trong mắt sư phụ.
Nàng không biết vì sao mình phải nói những lời này. Nhưng khi nàng nhì thấy torng ánh mắt của sư phụ trần ngập sự cô đơn, thì nàng liền xúc động gọi người lại, muốn nói những gì trong trái tim mình cho người biết.
Có thể những lời này chính là những lời trước kia mình muốn nói ra, và có thể lúc trước mình cũng rất thích người sư phụ này đi! Nếu quả thật là như vậy, thì nàng nguyện ý quên hết những hình ảnh đáng sợ mà nàng nhì thấy kia. Mặc kệ là thật hay là giả, đều quên hết đi.
Những lời nàng nói ra, giống như làm thời gian ngừng trôi. Bước chân của Dịch Vân Lạc vẫn dính trên mặt đất. Ở một khắc kia, trong tim hắn dường như bị thứ gì đó chậm rãi từng chút từng chút một nhồi vào, lắp đầy khoảng trống nhiều năm năm trước kia.
Dịch Vân Lạc khẽ "Ừ" một tiếng, lại nói:
-Nghỉ ngơi sớm một chút đi!
Nói xong liền đi thẳng...
Gió lẳng lặng thổi, áo của Mộng Tịch quấn vào bào áo trắng của người nào đó, nhẹ nhàng cùng nhau nhảy múa dưới ánh trăng.
← Ch. 080 | Ch. 082 → |