Hang ổ
← Ch.043 | Ch.045 → |
Edit: Lưu Nguyệt
Beta: An Lam
Trên đường đi tùy ý để Mộng Tịch kéo tay hắn, đôi môi mỏng hơi nhẹ cong lên, khóe mắt Mộ Dung Diệc Hàn mang theo ý cười. Vừa lo lắng vừa hồi hộp, tay hắn ở trong lòng bàn tay ấm áp của nàng, cảm giác dường như băng tuyết ngày xuân tan dần. Hắn biết, chỗ trống rỗng sâu thẳm dưới đáy lòng, đã chậm rãi bị nàng lấp đầy. Tựa hồ chỉ cần có nàng bên cạnh, trái tim của hắn cảm thấy rất yên ổn.
Trở bàn tay nắm lấy tay nàng, dưới ánh mắt nghi hoặc của Mộng Tịch, ngoắc ngoắc khóe miệng:
-Ta có cách tìm được bọn họ.
Kinh ngạc đi theo Mộ Dung Diệc Hàn tới con sông đào bảo vệ quanh thành, Mộng Tịch khó hiểu nhìn hắn đi tới một góc vắng người, tay trái kết ấn, bọt nước trong sông liên tiếp bay đến trên tay hắn. Ngón trỏ và ngón giữa trên tay phải của Mộ Dung Diệc Hàn ở cùng một chỗ, ánh sáng xanh biếc trên đầu ngón tay như ẩn như hiện, một màu xanh mơ màng, dường như đom đóm lấm tấm vào ban đêm.
Khi pháp thuật của hắn hạ xuống, bọt nước ngưng tụ thành một bóng nước trong suốt. Nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối sẽ không nhìn thấy bên trong còn có một chút khói xanh như nhau hồng sắc sương mù, chạy vòng vòng giữa bóng nước.
-Đây là cái gì?
Nhận lấy bóng nước, Mộng Tịch liền đưa lên trước mặt tỉ mỉ quan sát. Đụng vào trên tay cảm giác như băng lạnh lẽo, lại mềm mại như cây bông, Mộng Tịch cầm mà cẩn thận từng li từng tí, lại dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt, rất sợ một chút không cẩn thận sẽ làm vỡ.
-Là yêu khí của con hồ ly tinh kia.
Thấy bộ dạng chăm chú của nàng, Mộ Dung Diệc Hàn cười nói. Xem ra nàng hình như rất thích vật này, chờ giải quyết xong chuyện này, sẽ làm thêm một cái cho nàng.
-A?
Mộng Tịch bất khả tư nghị ngẩng đầu, nháy nháy mắt, đôi mày liễu cong cong như trăng non.
-Chúng ta vừa vào gian phòng của Mực Đồng, trên người có dính yêu khí của hồ ly tinh kia. Nên ta mới đem nó ngưng kết ở giữa bóng nước này, một lát nữa sẽ mang theo nó đi tìm, chỉ cần nơi nào có yêu khí, nó sẽ đem yêu khí đó hấp thụ vào trong.
-Nhưng như vậy cũng chỉ có thể biết được nàng từng đi qua nơi nào thôi, vẫn không thể tìm được nàng nha.
-Ai nói không thể? Xem đây.
Mộ Dung Diệc Hàn xoa xoa đầu Mộng Tịch, nhẹ nhàng tung bóng nước lên, bóng nước liền dừng ở không trung, bốn phía tản ra ánh sáng màu xanh nhạt
-Đi, theo nó.
Dắt tay Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn không nói hai lời liền đi theo hướng của bóng nước.
Bóng nước lẫn trong đám người rộn ràng nhốn nháo đi lại không ngừng, người phàm lui tới đều giống như không thấy được, không tiến không lùi cũng không né tránh. Mắt thấy lập tức sẽ đột nhiên lao tới tiểu hài tử bên đường, bòng nước linh hoạt chuyển một vòng, theo bên tai đứa bé bay đi. Mộng Tịch biết là bị Mộ Dung Diệc Hàn hạ thủ thuật che mắt, bóng nước này chỉ có hai người bọn họ mới có thể nhìn thấy.
-Ngươi đã có cách, vừa rồi vì sao không thực hiện luôn?
Thực sự là hại bọn họ giằng co lâu như vậy.
-Quả thực lúc đó ta có chút nóng vội, nên không nghĩ ra, may là có nha đầu người ở đây.
-Liên quan gì đến ta?
Mờ mịt nhìn hắn, hai tròng mắt của Mộng Tịch sáng rực như sao
-Nếu không phải nhờ ngươi, có lẽ bây giờ ta cũng không tỉnh táo được, làm sao có thể nghĩ ra biện pháp thông minh tuyệt đỉnh như vậy chứ?
Mộ Dung Diệc Hàn khẽ cười, biết hồ ly tinh kia sẽ không làm Vương Mực Đồng bị thương, hắn đã không lo lắng như vậy.
Nắm tay nàng thật chặt, nhìn nàng yên lặng nói:
-Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh ta, cho dù trời sập xuống, ta cũng chẳng sợ.
Nhưng sẽ vì nàng mà đỡ một mảnh trời, trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn bổ sung thêm.
Mất tự nhiên đưa mắt nhìn qua nơi khác, lúc này Mộng Tịch mới chú ý tới cả đoạn đường này nàng đều bị hắn dắt đi. Lòng bàn tay Mộ Dung Diệc Hàn hơi thô ráp vuốt ve trên tay nàng, ngứa quá. Vô thức muốn rút tay về, lại bị hắn cầm thật chặt.
Bóng nước đi trước một đoạn, thấy nó ngừng lại ở trước cửa tiệm, Mộng Tịch ngẩng đầu nhìn lên, lại là một tiệm thuốc. Trong cửa hang vọng ra tiếng cười khanh khách của ông chủ vì khách nhân đến đây bốc thuốc phối dược, bên cạnh là tiểu nhị đem liều thuốc đã phối lấy giấy gói màu vàng nhạt bọc thật kỹ lưỡng, một tay đưa cho khách nhân, một tay tiếp nhận tiền thuốc.
Bóng nước ngừng một hồi ở trước của tiệm thuốc, ánh sương mù màu hồng dần dần trở nên nặng hơn, so với vừa rồi màu sắc cũng đậm hơn rất nhiều. Mày kiếm Mộ Dung Diệc Hàn hơi nhíu, kéo Mộng Tịch đi vào trong tiệm. :
-Ông chủ, xin hỏi vừa nãy có một nữ tử còn trẻ nào đến đây bốc thuốc hay không?
Buông cái bàn tính nhỏ trên tay xuống, ông chủ tiệm thuốc nhìn Mộ Dung Diệc Hàn cùng Mộng Tịch một hồi, hai người nhìn rất lạ, không biết là người tốt hay người xấu:
-Ý công tử muốn hỏi là thiếu phu nhân của nhà Vương viên ngoại ở Vương phủ ngoài thành tây?
-...Công tử Vương Mực Đồng ở Vương phủ chính là bạn tri kỷ của ta, lần này ta đến đây chính là để tìm hắn.
Biết ông lão đang thăm dò hắn, Mộ Dung Diệc Hàn lại đơn giản nói ra tên của Vương Mựa Đồng, khỏi để cho hắn hoài nghi. Chỉ là hắn không nghĩ đến, ông lão còn gọi hồ ly tinh kia là "Thiếu phu nhân". Xem ra, chuyện này ngoại trừ người trong Vương phủ, người ngoài ở thành Nhạc Châu này không ai biết.
Yên tâm gật gật đầu, ông chủ tiệm thuốc thay đổi bộ mặt hòa nhã mỉm cười nói:
-Thì ra là bằng hữu của Vương công tử, thực sự là giang lang tài tuấn, tuấn tú lịch sự. Vừa rồi là Vương thiếu phu nhân có ghé qua tiệm nhỏ bốc thuốc, nói gần đây thân thể vương công tử khó chịu, bảo ta mở cửa tiệm bốc thuốc cho nàng.
Quả nhiên nàng đã từng đến đây, hắn cùng Mộng Tịch liếc mắt nhìn nhau, Mộ Dung Diệc Hàn lại hỏi:
-Nàng có nói thêm gì khác không?
-Không có.
Suy nghĩ kỹ, ông chủ lắc lắc đầu:
-Bất quá sắc mặt thiếu phu nhân nhìn qua có vẻ không tốt lắm, đi lại có chút gấp gáp, chắc là mấy ngày nay Vương công tử lâm bệnh làm nàng lo lắng. Toàn bộ thành Nhạc Châu đều biết, tình cảm của Vương công tử và thiếu phu nhân rất tốt, bình thường thiếu phu nhân muốn ra khỏi phủ đi dạo phố, Vương công tử đều đi cùng bên cạnh nàng. Thiếu phu nhân đối với Vương công tử cũng quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ. Hai người bọn họ, là giai thoại của cả thành Nhạc Châu của chúng ta, thực sự là đôi uyên ương tình nồng ý đậm.
Mộ Dung Diệc Hàn gật gật đầu:
-Vậy ngươi có biết thiếu phu nhân đi đâu không?
-Nàng chưa trở về Vương phủ sao?
Ông chủ tiệm thuốc giật mình ngây ra một lúc, sau đó nói:
-Ta thấy lúc nàng rời khỏi là đi về bên trái, bên trái này là hướng đông, mà Vương phủ ở hướng tây, việc này...
Nhất thời ông chủ tiệm thuốc nói năng cũng không rõ ràng, Mộng Tịch liền vội vàng hỏi:
-Ông chủ, Vương phủ còn có biệt viện ở thành đông sao?
Ông chủ cửa hàng lắc đầu, khẽ cười nói:
-Cô nương cùng công tử nhất định là ở nơi khác tới nên các người đều không biết, phía đông thành Nhạc Châu của chúng ta đều là bách tính bình thường, loại giàu có như Vương phủ sao có thể có biêt viện ở phía đông chứ. Hơn nữa đi qua hướng bên này sẽ phải đi qua một cánh rừng rậm, quanh năm đều có sương mù bao phủ dày đặc tràn ngập, rất dễ lạc đường, hiếm khi gặp người đi qua. Ta nghĩ nhất định là Vương phu nhân đi mua thứ gì đó, lát nữa sẽ trở về.
Rừng rậm sương mù dày đặc...Trong lòng đồng thời nổi lên sự nghi ngờ, Mộ Dung Diệc Hàn cùng Mộng Tịch tạ ơn ông chủ tiệm thuốc, sau đó liền hướng lên bóng nước màu sắc rõ ràng di động trên không trung, đi về phía rừng rậm.
Nếu như bọn họ đoán không sai, nhất định là hồ ly tinh kia mang Vương công tử đi vào trong đó. Vương Mực Đồng đã bệnh nặng, hồ ly tinh kia mang theo hắn nhất định chưa đi xa. Mà trong thành này có rất nhiều người, người biết mặt bọn họ nhiều như vậy, nếu như hồ ly tinh kia mang theo hắn đi lại trong thành, nhất định sẽ rất dễ bị phát hiện, hồ ly tinh kia cũng không ngu ngốc như vậy. Lại nói trong thành này còn có sát thủ của Vương viên ngoại cảnh giác tìm nàng, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nàng hẳn không phải không biết. Vì thế khả năng duy nhất chính là hồ ly tinh kia đem hắn đi trước, sau đó một mình trở về bốc thuốc cho hắn. Trước đó Vương Định Phủ có nói qua, Vương Mực Đồng không biết đem nữ tử kia từ đâu về, nếu là hắn ở tại rừng sương mù này tìm được nàng, như vậy rất có thể là sào huyệt của hồ ly tinh kia ở trong khu rừng đó.
Tự suy luận điểm này, Mộ Dung Diệc Hàn đầu tiên truyền âm cho bọn Hạo Khiên, sau đó liền cùng Mộng Tịch chạy tới rừng sương mù dày đặc đó trước.
Đi trong màn sương trắng mịt mờ, ba trượng trong ngoài rừng rậm không thể nhìn thấy gì, Mộ Dung Diệc Hàn chăm chú dắt tay Mộng Tịch, chú ý cảnh giác động tĩnh bên cạnh. Vừa đi vào cánh rừng này, hắn liền phát hiện khu rừng này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Sương mù này nhìn như không có vấn đề gì, rất giống khí mê-tan tích lũy giữa núi rừng quanh năm suốt tháng mà thành, nhưng thực ra nếu chăm chú nhìn kỹ, sẽ liền phát hiện trong sương mù tràn ngập một loại màu sắc mà mắt thường không nhìn thấy, tựa màu hồng nhưng lại như không phải.
Màu sắc ở giữa bóng nước trong tay Mộ Dung Diệc Hàn ngày càng đậm lên rõ rệt, lúc đầu màu rất nhạt, bây giờ lại biến thành màu đỏ thẫm, giống như màu đỏ của hỉ phục, một màu đỏ kinh diễm tuyệt mỹ. Điều này lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ trong lòng bọn họ, quả nhiên hồ ly tinh kia ở trong này không sai.
Bên người nổi lên một lớp kết giới trong suốt, theo sự chỉ dẫn của bóng nước, rất nhanh bọn họ phát hiện một cây đại thụ ở giữa rừng rậm. Nó cao bằng ba người cộng lại, thân cây to lớn, sợ là năm sáu người vây quanh cũng không ôm hết được nó. Lá cây nồng đậm một màu xanh biếc, xung quanh không có gió, nhưng tiếng lá lại vang xào xạc.
Mộ Dung Diệc Hàn đi vài vòng quanh thân cây, tỉ mỉ quan sát, cảm thấy có chút khác thường, lại vẫn không tìm được nơi nào có sơ hở. Đang lúc có trăm mối nghi ngờ không giải được, túi càn khôn đeo bên hông Mộng Tịch lại phát ra ánh sáng màu tím nhạt, ánh sáng bất ngờ, liền lúc đó Không Mộng Kiếm trong tay Mộng Tịch cũng hơi động đậy.
-Xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Diệc Hàn nhíu mày nhìn thứ bên hông Mộng Tịch
Lắc lắc đầu, Mộng Tịch bất đắc dĩ nói:
-Khả năng là thi vương kia lại giận dỗi rồi.
Nhớ tới từ lúc sư phụ giúp nàng thu phục linh thú thi vương, thi vương liền không còn để ý tới nàng, mặc kệ nàng nói gì với hắn, hắn cũng làm như không nghe thấy, tiếp tục làm dáng người mini, nằm trong quả cầu nhỏ màu trắng mà sư phụ dùng pháp lực ngưng tụ thành ngáy khò khò, mặt dày nói: điều tức.
"... Giận dỗi?" Mộ Dung Diệc Hàn khóe miệng hơi co rúm, tưởng tượng đến thi vương lớn như vậy người lại náo khởi không được tự nhiên tới bộ dáng, trong lòng không khỏi một trận ác hàn. Bất quá, dưới tình huống như vậy, hắn không nên đùa giỡn tỳ khí đi? Trừ phi...
-...Giận dỗi?
Khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn hơi có rút, tưởng tượng bộ dạng thi vương lớn như vậy lại giận dỗi, trong lòng không khỏi có một chút ác cảm, Bất quá, dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có đùa giỡn như vậy? Trừ phi...
-Mộng Tịch, thả hắn ra cho hắn xem thử, có lẽ hắn biết bí mật gì đó của cái cây này.
-Ừ.
Gật gật đầu, Mộng Tịch mở túi càn khôn ra, đem thả thi vương ở bên trong ra, để hắn trên lòng bàn tay. Chỉ thấy ánh sang tìm chợt lóe lên trên tay Mộng Tịch, tiểu thi vương khoác trên mình quả cầu màu trắng, phóng thẳng về phía cây đại thụ kia.
Mộng Tịch cùng Mộ Dung Diệc Hàn còn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, thi vương liền trở về trên tay Mộng Tịch, trừng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục ngủ vùi ngủ nổi trên chỗ của hắn.
Đột nhiên "Phanh" một tiếng vang thật lớn, sương mù tràn ngập. Lúc Mộng Tịch cùng Mộ Dung Diệc Hàn nhìn qua, chỉ thấy giữa thân cây bị khoét một lỗ thủng tròn thật lớn từ lúc nào, có thể cho một người đi vào.
-Linh thú của ngươi quả nhiên thực sự có tài...
Mở to hai mắt nhìn cảnh vật biến hóa trong nháy mắt, không biết nói sao. Mộ Dung Diệc Hàn không khỏi cảm thán. Rõ ràng, đây chính là hang ổ của hồ ly tinh kia.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |