Hắn sai sao?
← Ch.040 | Ch.042 → |
Editor: Lưu Nguyệt
Beta: An Lam
Thành Nhạc Châu
Bên trong thành người đến người đi, ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào. Khắp nơi đều là y phục lộng lẫy, rất nhiều phú thương duyên dáng sang trọng, có thể tùy ý thấy được nhân sĩ giang hồ trải dài đầu đường cuối ngõ, vô cùng náo nhiệt.
Mộ Dung Diệc Hàn quen thuộc dẫn bọn Mộng Tịch họ tới tửu lầu náo nhiệt nhất trong thành, tìm một bàn cạnh bên cửa sổ ngồi xuống.
- Mấy vị khách quan cần gì?
Tiểu nhị trong quán mỉm cười đi lên phía trước, cúi người nhiệt tình hỏi han
- Mang đại mấy món ăn sáng lên đi
Mộ Dung Diệc Hàn sửa sang lại áo bào:
- Đúng rồi, ta biết được nơi này của các ngươi có bát bảo...Bát bảo...Bát bảo gì nhỉ?
- Là bát bảo phỉ kê, khách quan, đó là đặc sản của quán này.
- Đúng, chính là cái đó, đem hai phần, các ngươi làm đi.
Mộ Dung Diệc hàn tiện tay ném một thỏi bạc cho hắn.
- Đa tạ, xin các vị đợi một lát.
Chiếc khăn trắng trên vai tiểu nhị run lên, vui tươi hớn hở xoay người rời khỏi.
- Sư huynh, hai phần có phải hơi nhiều hay không, chúng ta ăn nổi hết sao?
Lăng Vi kéo ống tay áo của hắn.
Mộ Dung Diệc Hàn liếc mắt nhìn nàng đang kéo tay hắn, có chút không kiên nhẫn rút ra:
- Khó có khi Tôn thượng không ở đây, lúc này không ăn nhiều một chút, còn muốn chờ sau này đến khi về Thiên Thanh mới ăn sao? Thiếu gia ta nói cho ngươi biết, bát bảo phỉ kê ở đây thiếu gia ăn xong cảm thấy rất ngon, ngươi không ăn cũng đừng hối hận, qua thôn này sẽ không còn quán nào.
Lăng Vi bĩu môi, cố che giấu một tia không vui trong lòng.
- Trước kia ngươi đã tới đây?
- Ừ, lúc trước đến Nhạc Châu có quen biết một huynh đệ, hắn dẫn ta đến đây mấy lần.
Mộ Dung Diệc Hàn nâng ly trà lên uống một ngụm, khóe miệng hơi cong lên
- Chờ chút nữa ta dẫn các ngươi đi gặp hắn.
- Là ai vậy?
Lăng Vi rất ít khi nghe hắn nói đến chuyện của mình, có chút tò mò.
Lúc hắn được sư phụ mang về Thiên Thanh đã mười hai tuổi, lúc đó nàng chỉ mới chín tuổi, đối với này sư huynh nổi danh này, nàng thấy vừa kỳ quái vừa vui mừng. Nàng chưa bao giờ ra khỏi Thiên Thanh, cả ngày đuổi theo phía sau hắn hỏi lung tung này kia, vô cùng tò mò đối với thân thế của hắn cùng thế giới bên ngoài. Nhưng hắn lại luôn lảng tránh nàng mấy vấn đề này, ngoại trừ sư phụ thì không ai biết rốt cục hắn từ đâu tới, ngay cả cha mẹ cũng không biết.
- Thấy thì sẽ biết.
Lông mày Mộ Dung Diệc Hàn nhẹ nhíu, chuyển hướng sang Mộng Tịch vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, từ lúc đi vào đến bây giờ nàng vẫn duy trì động tác cùng ánh mắt này không thay đổi.
Thật không biết nha đầu kia bị làm sao, hai tháng nay luôn luôn rầu rĩ không vui. Đêm đó nhìn thấy hai người nàng và Tôn thượng ngồi ở trong sân cả một buổi tối, hắn nghĩ tới một số nơi muốn đi, tuy nhiên trong lòng có chút lấn cấn. Nhưng sau đó quan sát nàng một thời gian khá lâu vẫn chưa có phát hiện khác thường, cũng không muốn có nhiều hơn.
Nhưng vài ngày sau, nàng lại thay đổi tựa như thành một người khác. Còn chưa tính đối với hắn rất ôn hòa, dù cho hắn thừa dịp không có Tôn thượng ở đây tìm cách để chọc nàng, nàng cũng vẫn như cũ không nói tiếng nào. Thường xuyên thất thần, sắc mặt không thay đổi, yên tĩnh giống như tất cả xung quanh đều không tồn tại.
Hắn mơ hồ có thể cảm giác được đêm đó nhất định là trong lúc nàng và Tôn thượng nói chuyện có vấn đề xảy ra, nhưng cuộc đối thoại này bị Tôn thượng bày kết giới, hắn và Hạo Khiên đến một câu cũng không nghe thấy. Sau đó nhìn lúc Mộng Tịch nằm ngủ say trên đầu gối Tôn thượng, biết rõ không có khả năng, lại vẫn không ngăn được cảm thấy kỳ lạ.
Đưa tay búng nhẹ vào trán nàng, Mộng Tịch mờ mịt thu hồi mạch suy nghĩ, xoa thái dương, ánh mắt trống rỗng dại ra làm cho hắn có cảm giác muốn lật bàn.
- Chuyện gì vậy?
Mộng Tịch nhìn hắn không có biểu cảm, đây là câu nói dài nhất mà nàng nói gần đây.
Mộ Dung Diệc Hàn khẽ cắn môi, kềm chế suy nghĩ muốn kéo nàng lên hành hung trong lòng một hồi, để cho ý nghĩ thanh tỉnh, cố làm cho giọng điệu của mình ôn hòa hết sức:
- Chờ chút nữa ta dẫn ngươi đi gặp huynh đệ của ta, thế nào?
- Được
Ngây ngô gật đầu, Mộng Tịch đáp một chữ vô cùng đơn giản, không có âm điệu, không có cảm xúc, lại đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời rất yên tĩnh, tâm được du dương. Gió cũng rất nhẹ, nhẹ như yên tĩnh.
Tâm trạng Mộng Tịch giống như bị cái gì kiềm chế, chỉ có thể ở trong loại yên tĩnh này, hưởng thụ sự "Yên lặng"
Giữa lúc Mộ Dung Diệc Hàn bị nàng làm cho tức giận đến mức muốn đập bàn, bên cạnh bàn truyền đến một tiếng thét kinh hãi, làm cho tay hắn chậm chạp dừng lại trên không trung không đập xuống.
Chỉ thấy một ánh mắt hung ác độc địa, mặt mang vết sẹo do đao, một đại hán vẻ mặt hung thần ác sát hai tay chống bàn, bộ mặt dữ tợn nhìn người ngồi đối diện hắn, hung hăng nói:
- Ngươi nói lại lần nữa xem!?
- Đại hiệp, đại hiệp...Ngài, trước hết ngài đừng kích động, ngồi xuống trước, có chuyện gì từ từ nói...
Người nọ hai chân run rẩy, đi tới bên cạnh hắn, lật ly rượu bị úp trên bàn lên cho hắn, một lần nữa rót lại rượu.
Lấy từ trong ngực ra một ngân phiếu có nhiều nếp nhăn, đưa tới trước mặt hắn:
- Đại hiệp, cái này là công tử nhà chúng tôi bảo tôi đưa cho ngài. Hắn nói là ngài không cần đi bắt yêu nữa, ngày mai đi tới quý phủ nói chuyện với lão gia cùng thiếu phu nhân nhà ta...À, không không không, làm yêu quái kia chết là được
Mặc dù người nọ cố hết sức giảm thấp thanh âm xuống, nhưng đối với Mộ Dung Diệc Hàn bọn họ mà nói, muốn nghe rõ cũng không khó.
- Cái này không thể được! Đã nhận tiền của người ta, ta đã đồng ý với Vương viên ngoại bắt yêu ở trên người nữ nhân kia, sao lại có thể nói không giữ lời, lừa dối hắn chứ?
Thấy hắn không thèm nhìn đến ngân phiếu, thằng nhóc kia lại lấy thêm tiền ra:
- Công tử biết tính tình đại hiệp chính trực, nói một không hai, nhất định sẽ không chấp nhận dễ dàng yêu cầu của công tử, vì thế đặc biệt kêu tiểu nhân đưa tới gấp đôi tiền thù lao, hi vọng đại hiệp có thể giúp đỡ, tha cho thiếu phu nhân nhà ta một mạng. Ngày khác nếu đại hiệp gặp nạn, công tử nhà ta đương nhiên sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp.
-Hừ, ta sẽ có ngày gặp khó khăn sao? Hắn đang trù lão tử! Về nói cho công tử nhà người, muốn ta không đi bắt yêu nữa thì có thể, nhưng hắn cùng phụ thân hắn phải đi thương lượng! Ta làm ăn cùng phụ thân hắn, không phải với hắn! Đừng lấy tiền để mua chuộc ta! Ta mặc dù yêu tiền, nhưng cho tới giờ đều giữ chữ tín, nói một không bao giờ làm hai!
Nói xong, đại hán tức giận cầm đại đao đặt bên cạnh, đứng lên rời đi không quay đầu lại.
- Nghĩ không ra, thiên hạ bây giờ còn có người hành động hào kiệt nghĩa sĩ không vì tiền tài như vậy.
Ánh mắt Hạo Khiên sâu không thấy đáy.
- Là ta nghe lầm sao? Bọn họ vừa nói...Muốn đi bắt yêu?
Hinh Nhị nhỏ giọng hỏi.
Hạo Khiên đặt ly trà xuống: "Ngươi không có nghe sai, nghe kia thằng nhóc khẩu khí, người kia muốn bắt yêu quái, hẳn là chính là công tử nhà hắn phu nhân. Hơn nữa cái kia công tử hẳn là cảm kích, cho nên mới làm cho hắn để van cầu người nọ thả nàng."
Hạo Khiên đặt ly trà xuống:
- Ngươi nghe không sai, nghe giọng điệu thằng nhóc kia, người kia muốn bắt yêu quái, hẳn chính là phu nhân của công tử nhà hắn. Hơn nữa công tử nhà hắn không đành lòng, cho nên mới bảo hắn van xin người nọ thả nàng.
- Chúng ta có nên đi xem hay không?
Trải qua hai tháng hàng yêu trừ ma, Lăng Vi chững chạc hơn nhiều so với trước kia. Chuyển hướng sang Mộ Dung Diệc Hàn, lại thấy hắn nhíu hai hàng lông mày thật sâu, thân thể cứng ngắc, ánh mắt nhìn gã sai vặt kia chằm chặp, thật lâu không thay đổi
- Sư huynh, làm sao vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn chỉ trầm mặt trong chốc lát, được một chút lại từ trên ghế nhảy dựng lên, đuổi theo thằng nhóc kia ra khỏi quán rượu.
Hạo Khiên bọn họ cũng không nói hai lời ra theo, chỉ để lại tiểu nhị bưng thái, vẻ mặt quái gở ngạc nhiên nhìn bọn họ thì thào tự nói:
- Hôm nay vì sao khách nhân đều kỳ quái như thế, gọi đồ ăn cũng không ăn liền rời đi....
******
Đàn sơn trùng điệp, núi non hùng vĩ. Quái thạch đá lởm chởm, liên miên trập trùng.
Dịch Vân Lạc thu hồi phép tiên, đi từng bước một trên còn đường nhỏ trong núi. Đường núi lầy lội ẩm ướt sau cơn mưa, gồ ghề đi cũng không dễ.
Đã bao lâu không leo núi bằng chân? Chính hắn cũng không nhớ rõ.
Áo bào màu tuyết trắng phủ trên mặt đất, lại không dính mảy may bùn đất. Kéo tầng tầng lớp lớp ở phía sau người, như là cánh hoa nhiều lớp trên mặt biển, nhỏ vụn như chui, lại giống như những đóa hoa sen thánh khết, trắng tinh như ngọc.
Sắc mặt yên lặng như trước, đáy mắt đen kịt, bao phủ khắp cả thế gian, lại giống như tự cao tự đại.
Thái dương toát từng giọt mồ hôi, trong suốt sáng ngời, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, dường như từng viên một ánh lên thứ ánh sáng như ngọc thủy tinh, vô cùng tinh tế.
Chắp tay đứng giữa khối đất bằng trống trải trên sườn núi, nhìn bầu trời xanh thẳm, Dịch Vân Lạc thất thần một hồi lâu.
Một lúc lâu, nhẹ nhàng huy một phất ống tay áo, trước mắt kết giới dường như dễ vỡ hòn bi, một chút đất rung khai, một chút biến mất. Sau đó, một gian đơn giản tùy ý nhà gỗ nhỏ liền xuất hiện ở trước mắt.
Một lúc lâu, nhẹ nhàng phất ống tay áo, kết giới trước mặt dường như viên bi dễ vỡ, mặt đất khẽ rung động, một chút biến mất. Sau đó, một gian nhà gỗ nhỏ đơn giản tùy ý liền xuất hiện trước mắt
Đảy cửa ra, trong phòng chỉ có một bàn hai ghế một giường, mặc dù không có người ở, lại sạch sẽ không chút bụi trần.
Yên lặng đứng ở giữa nhìn ngắm gian phòng quen thuộc, một đoạn ký ức ngắn hiện lên trước mặt, trong lòng Dịch Vân Lạc giống như quay lại năm đó vậy.
Năm trăm năm, đủ để hắn nhìn thấu triệt thế gian này. Cố nhân đã qua, không thể lưu luyến, cần gì phải lưu luyến.
Chỉ dừng lại một hồi, liền xoay người đi khỏi. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào trong trẻo, làm cho lòng hắn ấp áp nóng lên.
Đứa trẻ kia, bây giờ đã trưởng thành. Mấy ngày nay thay đổi, trong mắt nhìn hắn, lại vẫn không nói ra. Hắn biết nàng suy nghĩ gì, cũng biết tại sao nàng lại làm như vậy. Nhưng có một số sự tình, đã được định trước, cũng chỉ có thể đối mặt.
Hắn có thể đúng lúc bên cạnh bảo hộ lúc nàng gặp nguy hiểm, cũng có thể an ủi nàng lúc nàng thương tâm khổ sở, nhưng duy chỉ có chuyện này, hắn không có cách giúp nàng. Không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể.
Hắn có thể giống như lúc trước, ôm nàng vào lòng, sau đó nói cho nàng biết, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ nàng. Nhưng như vậy, khi ngày đó đến, sẽ chỉ làm cho nàng thống khổ hơn. Ỷ lại vào một người thì quá dễ dàng, mà muốn thật sự quên đi, lại khó hơn gấp trăm lần.
Lần đầu tiên, hắn thấy hối hận khi đó đã giải hết pháp thuật cho nàng. Nếu như không giải hết, có phải bây giờ nàng sẽ không thống khổ như vậy? Là hắn sai sao?
Đáy lòng cảm thấy có chút khác thường, Dịch Vân Lạc vươn tay gọi tới một đám mây trắng, đạp mây bay lên.
Đứng ở đụn mây quan sát mặt đất, cũng giống như nhiều năm trước, núi xanh như trước, nước biếc chảy dài. Thứ duy nhất thay đổi, là những con người sống trên vùng đất này. Số phận một đời một kiếp, lần lượt luân hồi, đã không có trí nhớ của kiếp trước, lại bắt đầu cuộc sống mới một lần rồi lại một lần nữa...
← Ch. 040 | Ch. 042 → |