Vay nóng Homecredit

Truyện:Mộng Hồi Đại Thanh - Chương 070

Mộng Hồi Đại Thanh
Trọn bộ 122 chương
Chương 070
Ba năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Siêu sale Lazada


"Ầm ầm - -" Tiếng pháo nổ truyền đến, mùi thuốc súng nồng đậm theo gió từ ngoài tường bay tới, còn mang theo một ít mảnh vụn, tôi tựa vào giường bên cửa sổ nhìn một lát, nhịn không được đưa tay đón lấy, những ánh đỏ nhỏ chiếu vào mắt, không khí vui mừng như vậy, khóe miệng bất giác cong lên...

"Chủ tử, lại cười gì vậy?" Tiểu Đào cười hì hì từ phía sau tôi xông ra, trên tay còn bưng một chén cháo tổ yến nóng hôi hổi: "Cẩn thận gió lạnh, ngày tết đừng để bị cảm." Nói xong dùng muỗng nhỏ quấy cháo, lại nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới, giương mắt cười nói:" Người mau ăn đi, nguội sẽ không tốt."

Tôi mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn, Đào nhi quản gia."

Tiểu Đào phì cười: "Chủ tử chỉ biết đem ta làm trò vui thôi."

Tôi cười hướng một bên gật gật đầu, Tiểu Đào hiểu ý, nghiêng người ngồi ở bên cạnh tôi, thuận tay cầm qua mấy cái sọt kim chỉ trên bàn, lấy ra một bộ đế giày nạp lên, trong miệng câu có câu không nói chuyện phiếm với tôi. Tôi cười nghe, suy nghĩ lại bay ra ngoài cửa sổ...

Thời gian ba năm rốt cuộc là bao lâu? Hiện tại tôi đã không có khái niệm về nó, vốn nghĩ là năm tháng rất gian nan, lại trong nháy mắt lướt qua, cẩn thận ngẫm lại trước đó đã làm những gì, lại không có ấn tượng rõ ràng. Nếu như nói cực khổ có thể khiến cho người ta khắc sâu thì hạnh phúc kia chỉ có thể làm cho thời gian trôi qua thật nhanh, không lưu lại dấu vết gì...

Ba năm, Dận Tường vốn chán chường tuyệt vọng nay tinh thần lại phấn chấn bừng bừng, mỗi ngày hăng hái đọc sách, viết chữ, luyện võ, hoặc cùng tôi trồng cây, nhìn tôi nấu cơm, chăm sóc hoa cỏ, câu cá, thậm chí giày vò đồ dùng trong nhà bài trí, để cho bản thân một khắc cũng không rảnh rỗi, cuộc sống thoạt nhìn trôi qua rất phong phú. Cứ như vậy, thân thể của hắn ngược lại càng tốt.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ đứng ở trên hòn núi giả trong hoa viên nhìn ra phía ngoài, có lần vừa vặn bị tôi bắt gặp, chỉ nói là trèo cao nhìn xa, tuy nói hòn núi giả này không cao, nhưng vẫn có thể nhìn xa hơn một chút, tôi nghe xong chỉ có thể ha ha cười. Qua hai ngày, tự mình trèo lên xem thử hướng hắn hay nhìn, mới phát hiện loáng thoáng tường đỏ ngói xanh... Trong lòng nhịn không được sợ hãi, đó hẳn là Ung Hòa cung...

Tuy nói là bị cấm, nhưng cuộc sống cũng không kém, vật phẩm hằng ngày đầy đủ mọi thứ, mọi thứ sử dụng lúc trước cũng không có chút nào thay đổi, chỉ là so với hai năm trước. Trước đó một năm kia trôi qua rất gian khổ, chỉ là so khác với ai thôi. Nếu so với nhà dân bình thường thì đương nhiên vẫn được coi là cẩm y ngọc thực.

Hồi đó Thập tam đối với những thứ này không để ý chút nào, chắc hẳn trong lòng hắn đã sớm biết rõ, kết cục bị giam trong hoàng thất thì làm gì được tốt. Chỉ là sang năm sau, phủ Nội Vụ đưa đồ tới lại đột nhiên thay đổi tốt, các nô tài mừng rỡ vạn phần, thậm chí âm thầm nói thầm, Thập tam gia có phải muốn thay đổi.

Dận Tường lại chỉ chọn một ít giấy mực, bút mực tốt cho tôi xem, ngoài miệng không nói gì, trong mắt lại có niềm vui nhàn nhạt lóe lên, tôi cũng vui mừng theo đám Tiểu Đào, trong lòng lại hiểu, là Tứ gia... Thời gian cụ thể tuy không nhớ rõ, nhưng trong lịch sử, sớm muộn gì phủ Nội Vụ cũng trong tay hắn.

Trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, Khang Hi hoàng đế xem ra càng ngày càng tín nhiệm Tứ gia, kiểu nha môn bên cạnh hoàng đế thế này, cũng không phải mặc cho ai cũng có thể vào. Vậy nói cách khác, chuyện của tôi đối với Tứ gia cũng không có ảnh hưởng gì, xem ra lúc trước nghĩ rất đúng, nếu không phải có Khang Hi hoàng đế ngầm đồng ý, Tứ gia dù có bản lĩnh lớn cũng vô dụng.

Thỉnh thoảng cũng nghĩ tới nếu Khang Hi hoàng đế cố ý muốn lấy mạng của tôi, vậy Tứ gia hắn sẽ làm như thế nào đây? Cứu tôi hay là... trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, nhanh chóng đem ý niệm này bỏ đi, ra lệnh cho mình không nên nghĩ nữa. Chỉ là không khỏi cười khổ, cười chuyện mình biết rõ kết quả, tội gì còn suy nghĩ về nó, vô duyên vô cớ khiến cho mình đau đớn.

Tinh thần Dận Tường càng tốt chính là chuyện tốt đối với những nô tài tận tâm như Tần Thuần, dù sao cũng nhận định, bởi vì có tôi thì tâm tình chủ tử hắn mới tốt. Đối với đánh giá như vậy, tôi cũng chỉ vui vẻ nhận, cũng từng đùa giỡn với Dận Tường, trong lòng lại vạn phần rõ ràng, tất cả những gì hắn làm, đơn giản chỉ là tám chữ kia - - "Sẵn sàng ra trận, nghỉ ngơi dưỡng sức" mà thôi.

Nếu nói trước kia hắn đối với Tứ gia là trung thành và tận tâm, sau khi trải qua chuyện hắn bị giam cầm mà tôi lại "chết đi sống lại", chỉ sợ đối với Tứ gia là dùng cả tính mạng đi theo, huống chi thái độ của Hoàng đế lại mập mờ như vậy. Hùng tâm tráng chí của Dận Tường e rằng chưa từng từ bỏ, nghĩ đến đây nhịn không được lại cười khổ, cho dù lúc y cho rằng tôi đã không còn, cũng chưa từng...

Những thứ này cũng coi như tốt, người nếu không biết nghĩ, sống cũng sẽ không có ý nghĩa gì, chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới bọn Bát gia, ánh mắt Dận Tường khiến lòng tôi cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng lấy lời chuyển hướng, cũng không biết hắn có biết không nhưng về sau chúng tôi không còn nhắc tới tên của bọn Bát gia nữa.

Thập tam đối với một ít chuyện phát sinh bên ngoài tựa hồ hiểu rõ trong lòng, chắc hẳn Tứ gia tự có biện pháp thông báo cho hắn, huống chi phủ Nội Vụ cũng ở trong tay bọn họ rồi. Những chuyện này tôi hoàn toàn không muốn đi quản, tuy nói bị nhốt ở trong một mẫu đất ba phần này, nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy so với cuộc sống phú quý lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Năm tôi mới vào, nô tài trong phủ thay đổi không ít, nhưng những người như Tiểu Đào, Tần Thuận vẫn ở lại, còn lại một ít người mới cũng tốt, thấy tôi cũng không quen biết lắm, có lẽ là giả bộ không quen biết, dù sao không ai thấy tôi liền đột nhiên nhếch miệng, giống như ban ngày gặp quỷ là được. Ngược lại mấy nha đầu cùng tôi vào phủ, thấy Dận Tường đối xử với tôi như thế, có hai người cảm thấy không cam tâm.

Vừa qua ba tháng đầu, sau khi hai nha đầu kia đè nén mọi sợ hãi, bất bình, cẩn thận xuống, cảm thấy nhân phẩm Dận Tường như thế không giống như vẻ mặt xui xẻo bị giam cầm, trong lòng tự nhiên đều có chút suy nghĩ. Các nàng vốn là con của nô tài bao y hạ kỳ Tứ gia, xuất thân mặc dù không cao, nhưng rốt cuộc vẫn ở thượng kỳ, làm nô tỳ của một bối tử bị cấm túc cũng không tính là không xứng.

Nhưng vừa đến thấy Dận Tường đối xử với tôi thiên y bách thuận, không giống vương gia đối xử với nha hoàn, ngay cả vợ chồng bình thường cũng không làm được. Còn cả thái giám tổng quản trong phủ là Tần Thuận, các nha hoàn nội phủ là Tiểu Đào quản gia, cả hai người bọn họ đối với tôi giống như Dận Tường, trung thành và tận tâm, toàn tâm toàn ý. Trong lòng các nàng không khỏi tồn tại chút nghi vấn, từng lén lút dùng lời nói thăm dò, bị tôi nói mấy câu ngăn lại, dù sao tôi cũng không thể nói cho bọn họ biết, Dận Tường vốn là chồng tôi, Tiểu Đào các nàng chính là hạ nhân của tôi.

Lại qua hai ngày, vậy mà bị người ta nghe được Tần Thuận gọi tôi khác thường, xoay người lại, đã có người sau lưng chua xót nói cái gì, đều là nô tài nha hoàn, vậy mà bị gọi chủ tử...

Nhưng cuối cùng cũng có mấy người lanh lợi nhìn ra đầu đuôi sự tình. Tuy rằng không biết vì sao Dận Tường bọn họ đối với tôi như thế, nhưng thấy tôi luôn khách khí, thậm chí cũng lấy danh chủ tử đến thăm tôi. Tôi chỉ cười nói tất cả mọi người đều là tỷ muội tốt, chung sống hòa bình là tốt rồi, không có chủ tử nô tài gì cả. Nhưng chuyện hiểu không nói cũng hiểu, chuyện không rõ thì có nói cũng không rõ.

Lại qua một tháng, có hôm tôi đang đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy có tiểu nha đầu nói thầm cái gì mà đánh tàn ác vân vân. Tôi có chút tò mò, gọi các nàng vào hỏi cũng không dám trả lời. Vẫn là Tiểu Đào đi vào, nói là một nha đầu phạm sai lầm, Thập tam gia cho người đánh nàng một trận, đuổi tới sài phòng.

Tôi sửng sốt, Dận Tường từ trước đến nay đối xử với hạ nhân khoan dung, rất ít so đo, sao lúc này... trong lòng nghĩ thuận miệng hỏi một câu, ai vậy? Tiểu Đào mím môi, ánh mắt đảo loạn không đáp, tiểu nha đầu bên cạnh nhanh miệng nói ra lại bị Tiểu Đào hung hăng liếc một cái, sợ tới mức vội vàng lui ra ngoài.

Trong lòng tôi đoán được sơ sơ, lại nghe Tiểu Đào nói cái gì không cần để ý dâm phụ kia, cảm giác trong lòng không khỏi có chút quỷ dị. Dường như từ sau khi tôi quen Dận Tường, chỉ thấy hắn không đứng đắn với tôi, nói năng điên cuồng, chưa từng thấy hắn để cô gái khác vào mắt.

Nữ tử xinh đẹp hơn tôi trong Trường Xuân cung chỗ nào cũng có, thế giới phồn hoa, bên ngoài mỹ nữ nhiều như mây, hắn lại chưa từng trêu chọc, chỉ có khách khí, hoặc là bày ra bộ dạng chủ tử. Sau khi kết hôn với tôi lại càng như thế. Chỉ có Thất Hương là chưa rõ ràng lắm, nhưng không đợi tôi hiểu rõ, người cũng đã đưa ra ngoài, không ai xuất hiện trước mắt tôi nữa, hai chữ tình địch với tôi mà nói chính là lời nói suông.

Hôm nay lần này đối với tôi mà nói thật ra rất mới mẻ, nhưng rất hiển nhiên, tôi và địch nhân còn chưa gặp mặt chính diện, cũng đã bị Dận Tường xử lý trước, nghĩ đi nghĩ lại không khỏi có chút buồn cười. Tiểu Đào thấy tôi không tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm, miệng mặc dù không nói rõ, cũng lải nhải ra chút tiền căn hậu quả, nói đơn giản, chính là người nào đó vuốt mông ngựa ở trên đùi ngựa... Tôi hỏi rõ nếu không tổn hại đến tính mạng thì không cần nhắc lại nữa.

Ban đêm Dận Tường cười híp mắt nói sơ qua với tôi, rất có ý biểu công. Tôi gật đầu thừa nhận, nói là nếu hắn bị nữ nhân kia chiếm tiện nghi, tôi chẳng phải sẽ chịu thiệt sao. Dận Tường cười to... Việc này tan thành mây khói, không ai nhắc tới nữa. Chỉ là từ đó về sau, người người thấy tôi đều quy củ, cũng lấy xưng hô theo chủ tử, tôi muốn hỏi, Tần Thuận lại nói là Dận Tường bảo vậy. Tôi vốn sợ gây phiền toái, Dận Tường lại nói nơi này trời cao, Hoàng đế xa, muỗi cũng không bay vào được, ngược lại còn muốn bay ra ngoài.

Tuy rằng tôi vẫn có chút bất an, nhưng thứ nhất bị người ta gọi vậy cũng quen rồi, thứ hai cuộc sống cũng dần dài hơn không cảm thấy có gì là không được tự nhiên cả. Mặt khác, cũng không biết vì sao, từ sau khi cấm túc, muỗi quả thật ít đi rất nhiều, xem ra canh gác của cấm vệ quân quả nhiên rất kín, cho nên trong lòng cũng an tâm không ít. Có một lần ở trên bàn cơm nói vậy, Dận Tường đang uống canh cũng phải phun ra, đám Tiểu Đào cũng cười không nhịn nổi.

Cuộc sống từng ngày trôi qua như vậy, mặc dù không chói lọi như quá khứ, nhưng còn có thể khiến người ta có khả năng mua vui trong hoàn cảnh cực khổ, hơn nữa đây là cuộc sống bình tĩnh nhất tôi từng trải qua sau khi tới nơi này, không có thiên hạ, lại có một nơi của chính mình. Không có một Thập tam bận rộn, tranh đấu, mà chỉ có một người sớm chiều bầu bạn, một trượng phu tâm ý tương thông, hơn nữa nơi này không có hắn...

"Lại đang suy nghĩ gì vậy hả..." Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai tôi, cánh tay ấm áp đã vây quanh, trong lòng đột nhiên giật mình, lấy lại tinh thần. Lúc này mới phát hiện bát cháo trong tay không biết đã bị lấy đi từ lúc nào, Tiểu Đào cũng không thấy, tôi thở ra, vuốt vuốt tóc, thuận thế tựa vào trong ngực Dận Tường.

"Nghĩ gì thế?" Dận Tường cười hì hì nói bên tai tôi, gió ấm thổi đến khiến tai tôi ngứa, nhịn không được đưa tay lên gãi, bị hắn nắm chặt tay, lại dưa cằm của hắn lên, râu ria hắn khiến tôi càng ngứa hơn, nhịn không được bật cười. Ngứa đến không chịu nổi rồi, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt tôi liền cọ lên cổ áo hắn, Dận Tường cười nhẹ một tiếng.

"Trong tay là cái gì vậy?" Dận Tường thuận thế tách tay tôi ra xem, tôi cúi đầu mới nhìn thấy giấy pháo vừa rồi đã bị mồ hôi dính vào lòng bàn tay.

Thấy Dận Tường có chút đăm chiêu, tôi cười nói: "Vừa rồi đang nghĩ hôm nay chiếm tiện nghi." Hắn sửng sốt, tôi chỉ vào âm thanh giống tiếng bóng bàn thỉnh thoảng truyền đến từ bên ngoài tường: "Chàng nghe đi, người khác dùng tiền mua pháo, chúng ta nghe tiếng pháo miễn phí."

Dận Tường "xì" bật cười, mặt chôn ở trong cổ tôi, cực thấp kêu một tiếng: "Tiểu Vi". Chỉ có lúc không có ai, hắn mới có thể gọi như vậy, dường như chúng tôi lại trở về như trước, hắn hăng hái, mà tôi - - danh chính ngôn thuận.

Tôi cầm tay hắn, vuốt ve vết chai mỏng trên ngón tay thon dài của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta lại cảm thấy như vậy cũng tốt, ở nhà mình vui vẻ, không cần ngày lễ lớn phải cười ngây ngô cho người khác xem, dù sao chúng ta ở tuổi này rồi cũng chẳng được lì xì nữa..." Dận Tường ngẩng đầu cười, lại hôn nhẹ tóc tôi, cũng không nói gì nữa, chỉ ôm tôi nhẹ nhàng đung đưa.

Tôi hiểu rất rõ tâm sự của hắn, dù thần thái của Thập tam lang vẫn bình thường nhưng ngay cả đốt pháo trong ngày lễ cũng bị cấm, trong lòng làm sao có thể dễ chịu được? Hắn luôn cảm thấy mắc nợ tôi, để tôi phải cùng hắn chịu khổ.

Thấy tôi nhìn hắn, hắn đột nhiên làm mặt quỷ, cười nói: "Đã chiếm tiện nghi, vậy chúng ta làm triệt để thôi."

Tôi không nhịn được cười: "Chàng còn muốn làm gì nữa?

Dận Tường cười mà không đáp, chỉ quay đầu lại cất tiếng: "Tiểu Đào, đi, lấy áo choàng kia ra, các chủ tử muốn lên núi giả ngồi một chút, bảo phòng bếp bày rượu." Tiểu Đào vội vàng đáp lời. Thấy tôi sững sờ, hắn cúi đầu cười nói: "Chỉ nghe tiếng pháo không có ý nghĩa, nói không chừng còn có kẻ coi tiền như rác nào đó đang đốt pháo hoa, chỗ cao sẽ thấy rõ hơn một chút.

Tôi cười ha ha, thấy hắn vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo, nắm gay Dận Tường muốn đứng dậy, "bang bang --" vài tiếng pháo lớn truyền đến. Tôi chỉ cảm thấy tay Dận Tường đột nhiên cứng đờ, bóp đến đau đớn, trái tim đập như muốn lao ra khỏi cổ họng, không khỏi theo bản năng lấy tay nắm lấy cổ họng... Giọng nói này quá quen thuộc lại quá xa lạ, đã ba năm không nghe qua.

Đột nhiên cảm thấy tay run rẩy, nhìn một hồi mới hiểu được đó là tay Dận Tường đang run rẩy. Tôi chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng hoảng hốt không chịu được, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn về phía hắn, một sợi gân xanh nổi lên trên trán, cơ bắp hai má cũng đang bất giác co rúm, vẻ mặt có chút đáng sợ.

Cảm nhận được tâm tình Dận Tường kích động, tôi đột nhiên bình tĩnh lại, vươn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn. Hắn run lên, cúi đầu nhìn tôi, thấy tôi vẻ mặt vẫn bình tĩnh cười, liền ngẩn ra... Tôi khẽ gật đầu.

Cứ như vậy qua một lát, một nụ cười đột nhiên xuất hiện trên môi hắn, không đợi tôi nói gì nữa, Dận Tường quay đầu lại cất cao giọng nói: "Người đâu, thay quần áo cho gia, chuẩn bị hương án, tiếp thánh chỉ..."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-122)