Hoa nở (3)
← Ch.067 | Ch.069 → |
Tôi nhịn không được mà bật cười, tiểu tử này... nói ra cũng phải cảm tạ nó, đầu năm mệt nhọc từ Thiên Tân chạy tới kinh thành, lại sinh bệnh, lúc lề mề gặp phải một cậu bé rơi vào hố băng, bị người ta kéo lên cũng đã tắt thở. Tôi vừa lúc ra ngoài muốn mua chút vật phẩm thì đi qua, theo đạo lý thiên mệnh tận số, tôi hô hấp nhân tạo chưa tới hai cái, tiểu tử này đã phun ra một ngụm nước vàng, liền khóc kêu sợ. Nó chính là Tiểu Bì mới chỉ mười tuổi, chính là một tiểu tử nghịch ngợm người chê chó ghét.
Phúc thẩm không muốn để tôi rời đi, thường xuyên qua lại mới phát hiện tôi là nữ nhân, sau khi nghe xong cái gọi là thân thế của tôi, tình cảm người mẹ bộc phát, nhất định phải thu nhận đứa trẻ như tôi, cũng nhờ có bà ấy cẩn thận chăm sóc, bệnh của tôi cũng dần dần tốt lên."Minh Nhi" là tên tôi được đặt, chữ "Vi" không thể nói, chữ "Minh" không thể bỏ đi được, đây là chứng minh duy nhất khi tôi sống ở đây.
Sau đó chậm rãi biết được, nhà Tiểu Bì cũng là người Mãn, a mã của nó là bao y hạ kỳ của Thập thất gia, xem như là một kỳ nhân nhàn tản, thôn này chính là sản nghiệp của Thập thất gia, để Phúc thúc quản lý. Kỳ thật nơi này cũng không sản xuất cây nông nghiệp gì, chỉ có cái Am đường là các quý tộc thỉnh thoảng sẽ tới, để cho ông ấy canh giữ, mỗi tháng lĩnh chút ít toái bạc, không nhiều lắm, ngược lại cũng đủ để ông ấy nuôi sống người nhà.
Tôi còn biết Tiểu Bì còn có một người chị, là nha hoàn của một gia đình giàu có ở kinh thành, mấy năm nay cũng khó gặp được một lần. Phúc thúc thích uống rượu ngon, lại là người tốt, già mới có con, vốn đối với Tiểu Bì thương vô cùng, biết là tôi cứu nó, đối với chuyện thu nhận tôi không có ý kiến gì, ngược lại nói cho tôi biết cứ yên tâm ở, trong nhà không quan tâm có thêm nhiều miệng ăn.
Đương nhiên tôi sẽ kiên quyết ở lại, thật sự cũng không có nơi nào bí mật hơn nơi này, mà lại cách Dận Tường gần hơn. Lại nói tiếp tôi không biết nấu cơm, may quần áo, nạp đế giày, ở một mức độ nào đó mà nói chính là một phế vật, Phúc thẩm cũng không ghét bỏ, chỉ từng chút dạy cho tôi, tôi cũng bỏ sức đi học. Trong lòng rất rõ ràng, mặc kệ sau này tình thế phát triển như thế nào, bất luận dù thế nào tôi cũng không trở về làm phúc tấn hoàng tử cơm đến tận mồm, áo đến tận tay kia.
Vốn dĩ quét dọn am ni cô là việc của Phúc thẩm, tôi lại cứng rắn ôm việc, Phúc thẩm không lay chuyển được tôi cũng đành theo tôi đi. Hôm nay nghe nói Thập thất gia muốn tới tế bái, Phúc thúc, Phúc thẩm vội vàng thu dọn, tôi cũng tháo mành rèm xuống rửa sạch, ngay cả Tiểu Bì cũng bị gọi đi hỗ trợ.
Ba ngày sau, một đại đội nhân mã phi tới, tôi đã sớm trốn đi, vốn dĩ lai lịch không rõ, huống chi khi đối mặt, khả năng Thập thất gia không nhận ra tôi có lẽ bằng không. Phía sau Am đường là một rừng cây nhỏ, dựa vào thế núi quanh co, từ sáng sớm tôi đã đi tới, mang theo bánh bao, dưa muối và nước trong, coi như đi chơi xuân.
Lắc lư hơn nửa ngày, ước chừng thời gian đã không còn nhiều lắm, tôi chậm rãi đi xuống chân núi, vừa muốn ra khỏi cửa rừng, liền nhìn thấy một bóng người mênh mông, tôi dừng chân, nhìn thấy mấy phu nhân áo vàng áo xanh đang lên xe. Chờ qua một lát, xe ngựa khởi động, đi về hướng kinh thành.
Tôi lại ở trong rừng đợi một lát mới đi xuống, vừa vào cửa liền thấy Phúc thẩm với vẻ mặt tươi cười: "Đứa nhỏ này, chạy đi đâu rồi, cả ngày không thấy bóng dáng con." Tôi khẽ mỉm cười: "Chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho người, hầu hạ những phu nhân kia người đã đủ mệt mỏi rồi." Nói xong đi tới bên bàn rót chén trà đưa cho Phúc thẩm.
Bà ấy cười nhận lấy: "Vẫn là đứa nhỏ có tâm như con, nhìn tiểu tử kia của ta, không biết đã sớm chạy đi đâu nghịch cát rồi." Tôi cười cười, tự rót chén trà rồi ngồi xuống. Phúc thẩm hưng phấn nói với tôi: "Con không nhìn thấy, khí phái của nhóm phúc tấn đó đâu, diện mạo kia, diễn xuất kia...... Ai nha nha, thật sự không giống với hạ nhân chúng ta."
Tôi mỉm cười lắng nghe, những phúc tấn kia diễn xuất cái gì tôi đểu rõ, trong lòng nhịn không được cười lạnh một tiếng."Đúng rồi, Minh Nhi..." Phúc thẩm đột nhiên vỗ chân mình một cái. Tôi sửng sốt, vội vàng nhìn về phía bà: "Sao vậy? Phúc thẩm." Bà hưng phấn khoa tay múa chân với tôi: "Hôm nay con không thấy, trắc phúc tấn của Thập tứ bối lặc đâu, trông giống con đến năm sáu phần."
Tôi ngẩn ra, trắc phúc tấn của Thập tứ a ca ta đều đã gặp qua, không có ai giống tôi cả, chẳng lẽ là cưới sau? Đang suy nghĩ, lại nghe Phúc thẩm nói: "Nghe nói là năm nay mới vào cửa."
"Ồ, vậy sao?" Tôi nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không để trong lòng, chỉ nhẹ nhàng thổi bọt trà."Ta nghe các ma ma hầu hạ nói, hình như là thiên kim nhà Hộ bộ thị lang, tên là Minh Huệ gì đó, con xem, tên cũng giống phải không." Phúc thẩm cười nói.
"Cạch cạch" chén trà của tôi nặng nề rơi xuống đất, vỡ nát."Ôi, Minh Nhi, không bị bỏng chứ?"
"A." Tôi sửng sốt, vội vàng đứng dậy: "Không sao ạ, không cẩn thận bị bỏng tay, nhất thời không cầm được, người cứ mặc kệ, con đi quét đây." Nói xong xoay người lao ra ngoài cửa.
"Minh Huệ" nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là tên của muội muội khác mẹ mà tôi chưa từng gặp qua. Trong lòng buồn bực, Thập tứ là vì cái gì, hối hận? Nhớ? Hay là một lần nữa muốn kéo lại? Tôi cười khổ lắc đầu, có trời mới biết là vì sao, tâm tư của những người đàn ông này, tôi chưa từng hiểu được. Suy đi nghĩ lại cũng không có đầu mối, trong lòng lại hỗn loạn, chỉ có thể âm thầm kỳ vọng Thập tứ sẽ đối xử tốt với vị "muội muội" không có chút quan hệ nào với tôi này.
Buổi tối lúc ăn cơm, Phúc thúc bọn họ lại hàn huyên, hiển nhiên Phúc thúc cùng đám thái giám kia có quen biết, tôi mặc dù không kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể cười nghe, Phúc thúc đột nhiên nói một câu: "Sinh hai nha đầu đều gả vào hoàng gia, hết lần này tới lần khác đều làm trắc phúc tấn, cũng không biết nhà bọn họ là có phúc hay không có phúc".
Nhìn Phúc thẩm còn muốn truy hỏi, tôi vội vàng lấy chuyện của Tiểu Bì ngắt lời, lúc này mới khiến bọn họ không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng đêm hôm đó tôi lại mất ngủ, si ngốc ngồi bên giường cả đêm.
Nháy mắt hạ đi thu đến, tôi ở đây cũng gần ba năm, trong cả quãng thời gian chỉ ở xa gặp qua Thập thất gia một lần, muốn gặp Thập tam lại càng khó như lên trời, cũng may Phúc thúc thỉnh thoảng trở về kinh thành làm việc, dưới sự nói bóng nói gió của tôi, cũng chỉ là có được tin tức Thập tam gia hiện tại cũng không tệ lắm, năm ngoái ở Giang Hạ kiểm tra sổ sách còn gây ra chuyện lớn.
Lại như, người người nói hắn cùng Tứ gia là Thái tử đảng, cùng đám người Bát gia đấu qua đấu lại. Chỉ có đôi câu vài lời nhưng tôi đều nhất nhất cất giữ, cũng không dám len lén vào kinh thành gặp hắn, nếu xảy ra chuyện gì sẽ hại hắn và cả Tứ gia.
Có lúc tính toán thời gian, nếu mình nhớ không lầm, Khang Hi năm mươi mốt, Thái tử sẽ bị phế lần thứ hai, lúc này là phế hoàn toàn, chỉ là trong lúc đó sẽ liên lụy đến Dận Tường. Lịch sử vốn là phục vụ cho người cầm quyền, bởi vậy cũng không cách nào xác định, mười năm nay tai bay vạ gió của Dận Tường đến tột cùng là có hay không.
Lần đầu tiên, tình thế phát triển là tôi cưỡng ép rẽ ngoặt sang một khúc cua. Như vậy, lần thứ hai, lại là ai sẽ giúp hắn đây... Cả ngày lo sợ bất an, người cũng dần dần gầy đi. Phúc thẩm tuy rằng đau lòng, nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, tôi không còn lời nào để nói, chỉ tạm lấy lý do thời tiết thay đổi, ăn không ngon miệng mà thôi.
Qua tết âm lịch đã tới Khang Hi năm thứ năm mốt, sự tình cụ thể khi nào phát sinh tôi vẫn không biết, mỗi ngày chỉ có thể liều mạng làm việc, tay cũng ngày càng thô ráp, tôi lại không thèm để ý, chỉ là có một ngày Tiểu Bì chạy tới nói, tỷ tỷ nó đã trở về.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Bì, tôi cũng không khỏi hào hứng. Đã sớm biết, tình cảm giữa Tiểu Bì và chị cậu bé vô cùng tốt, cô gái này trước khi đi làm nha hoàn, đều là cô chăm sóc Tiểu Bì, lúc này Tiểu Bì đã mười bốn tuổi, bộ dạng khỏe mạnh như hổ mang, chỉ là không thích đi học, trưởng thành muốn ra trận giết địch.
Phúc thúc lão nói nó không học giỏi, tôi ngược lại cảm thấy là bởi vì Phúc thúc lúc uống rượu luôn đem theo nó đi cho nên nghe nhiều sách Hoàng Thiết Chủy nói ở trấn ngoài mười dặm mới tạo thành tình huống này. Lời này tôi cũng không thể nói, cũng chưa bao giờ để cho bọn họ biết chuyện tôi biết chữ.
Ngày đó thu dọn xong hết thảy trong Am đường, tôi lững thững thong thả trở về, vừa vào cửa liền nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc. Tôi sửng sốt, đi được hai bước, liền thấy Tiểu Bì mắt đỏ hoe đứng dưới góc cửa sổ, nắm chặt hai nắm đấm, thấy tôi đi vào, cậu bé há miệng, đột nhiên quay đầu chạy.
Tôi còn chưa kịp gọi nó, chợt nghe thấy Phúc thẩm ở trong phòng khóc la: "Phải làm sao mới tốt đây, đây chẳng phải là đem cô nương của ta đẩy vào hố lửa sao, về sau cũng không được gặp lại, ông trời ơi..." Tiếp theo lại nghe được Phúc thúc thấp giọng nói: "Bà nhỏ giọng một chút, để cho người ta nghe thấy thì nói như thế nào?"
Trong lòng tôi có chút kỳ quái, nhưng cảm thấy không phải chuyện tốt gì. Trong phòng hình như còn có một giọng nói nhỏ nhuận đang thấp giọng khuyên giải an ủi Phúc thẩm cái gì đó, giọng nói có chút quen tai, lại không nhớ ra đã nghe qua ở đâu, tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào.
Phúc thúc đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc, thấy tôi đi vào, liếc mắt nhìn tôi một cái, cúi đầu thở dài, rồi lại cúi đầu xuống. Trong nháy mắt, tôi đã nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của ông ấy cũng sưng đỏ. Phúc thẩm đang ngồi ở trên kháng nức nở, một cô nương mặc áo mã giáp màu hồng nhạt đang dựa sát vào bà ấy, đầu vai khẽ lay động.
Tôi hít một hơi: "Phúc thẩm, con về rồi." Phúc thẩm vẫn ở đó lau nước mắt, sống lưng cô gái kia lại cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn tôi: "A!" Tôi hít một hơi khí lạnh, còn chưa kịp phản ứng, cô gái kia lập tức nhào tới, ôm lấy tôi khóc lớn: "Tiểu thư, sao người lại ở đây, làm Tiểu Ngư do tìm suốt..."
Đến đêm, nhìn Tiểu Ngư nắm chặt tay tôi không buông, tôi không biết là nên khóc hay là nên cười, chính mình chạy nửa ngày, thế mà lại chạy tới nhà cha mẹ nàng. Ngay lúc đó Phúc thúc, Phúc thẩm sợ hãi, hỏi cũng không dám hỏi, thấy Tiểu Ngư làm bộ dáng quy củ cung kính với tôi, nhất thời càng không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi cũng không thể nói cho bọn họ biết tình hình thực tế, chỉ là nói, cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng không biết là tốt nhất cho bọn họ.
Phúc thẩm tuy như rơi vào mây mù, nhưng Phúc thúc lại có chút kiến thức, nhìn con gái ông ấy một chút, lại nhìn tôi một chút, lặng lẽ kéo vợ ông ấy ra ngoài, mà tôi vẫn nghe Tiểu Ngư nói về tình trạng sau đó. Tôi biết Tứ gia không chú ý thân thể, cưỡi ngựa tìm tôi khắp nơi như điên, sau đó té xỉu được mọi người đưa về, lại ho ra máu.
Mãi đến khi Tiểu Ngư từ dưới gối lấy ra phong thư kia của tôi, hắn mới tỉnh táo lại, nhốt bản thân ở trong phòng cả ngày, không để ý thân thể suy yếu, cố ý hồi kinh, phòng ốc đốt hết. Nói đến đó, Tiểu Ngư đột nhiên hỏi tôi: "Tiểu thư sao cô nhẫn tâm như vậy, tuy rằng ta hầu hạ Tứ gia không đến ba tháng, nhưng chưa từng thấy ngài ấy đối xử với một người như vậy."
Tôi liếm liếm môi, lại run rẩy nói không nên lời, từ ngày quen biết hắn, tôi đã định trước sẽ không để hắn thất vọng nhưng đây cũng là vì tốt cho hắn, nếu tôi thật sự ở lại bên cạnh hắn, sau này hắn sẽ đối mặt Dận Tường như thế nào, nếu có một ngày bị vạch trần, hắn sẽ đối xử với người trong thiên hạ như thế nào, quan trọng nhất là, hắn phải làm hoàng đế, còn tôi...
Tiểu Ngư mặc dù chưa bị xử phạt, nhưng cũng bị đưa đến một thôn trang xa xôi, thẳng đến một tuần trước, có người kéo nàng vào kinh, là Tứ gia muốn nàng đi hầu hạ Thập tam gia... Nghĩ tới đây lòng tôi đau xót, Dận Tường cuối cùng bị Thái tử gia liên lụy, bị giam cầm, vận mệnh mà tôi tự cho là đã xoay chuyển, lại quay đầu hung hăng cho tôi một bạt tai.
Nghĩ đến ý Tứ gia bảo Tiểu Ngư đi hầu hạ Dận Tường, rất có thể là muốn thông qua miệng nha đầu này đem chuyện tôi còn sống để Dận Tường biết, bởi vì hắn hiểu rõ nhất, chỉ có như vậy, mới có thể khiến Dận Tường có lý do kiên cường sống sót.
Tôi cẩn thận suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau, khi Tiểu Ngư tỉnh lại, tôi mỉm cười nói với cô ấy: "Ta đi thay cô..."
Xe ngựa "rầm rầm" mà đi, trong lòng tôi nói không rõ là cảm giác gì, trong tay nắm chặt bảng hiệu chứng minh thân phận của tôi. Phúc thúc, Phúc thẩm nghe xong quyết định của tôi, đầu tiên là vui vẻ, nhưng đảo mắt đã nghĩ đến loại chuyện lừa gạt chủ tử này, bắt được là sẽ mất đầu, chỉ là nói không được. Tôi cười nói cho bọn họ biết, Tứ gia sẽ không làm vậy. Tiểu Ngư cũng ở một bên gật đầu, nàng đã đống ý với tôi, sẽ không đem chân tướng của tôi nói cho kẻ nào biết, chỉ an phận trông coi cha mẹ, đệ đệ sống qua ngày. Nhưng khi tôi nhìn thấy cái tên trên bảng tên kia, trong lòng cũng giật mình, lại một lần nữa cảm nhận được vận mệnh không thể biết...
Phúc thúc, Phúc thẩm tuy rằng không an tâm, nhưng dưới sự cố ý của tôi và ám chỉ của Tiểu Ngư cũng bất đắc dĩ đồng ý, bởi vậy tôi hiện tại đang mang tên Tiểu Ngư, hướng phủ Thập tam bối lặc xuất phát. Từ sau khi đưa ra quyết định, trái tim tôi vẫn nhảy nhót điên cuồng, tôi lại không muốn ngăn lại, dường như chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh tôi không phải đang nằm mơ, mà là thật sự có thể nhìn thấy Dận Tường, suốt bốn năm...
Nhìn con đường bên ngoài càng ngày càng quen thuộc, tôi vẫn cúi đầu che mình, không muốn bị người khác nhìn rõ, cùng xe còn có ba cô gái, được đưa vào cùng nhau. Mỗi người mặt không chút thay đổi, vận mệnh sau này của các nàng không biết ra sao, mà hiện tại lại phải xa cách người nhà, đi tới một nơi có lẽ không bao giờ được về, trong này có lẽ người vui chỉ có mình tôi.
Thời gian dường như trôi qua rất chậm, nhưng rốt cục vẫn tới. Xa xa đã nhìn thấy cửa phủ quen thuộc, mà không quen thuộc lại là một đám binh lính canh gác. Chúng tôi được mời xuống xe, tự có thái giám bên ngoài, lấy danh sách đúng tên, tôi không khỏi cảm thấy may mắn vì hiện tại ở đây không có ảnh chụp, bằng không đã bị phát hiện rồi.
Cửa hông bên cạnh cửa chính "két" một tiếng mở ra, tay của tôi run rẩy lên: một cô nương phía sau lại nhẹ giọng khóc nức nở. Thái giám vừa rồi điểm danh đi tới, vung tay lên với chúng tôi, ý bảo chúng tôi tiến vào, tôi cúi đầu đang định đi vào, phía sau một hồi tiếng vó ngựa vang lên, tôi dừng lại, chợt nghe thấy có người tiến lên cười nói: "Tứ gia, sao ngài lại tới đây?"
Tôi cứng đờ tại chỗ, nghe thấy tiếng bước chân phía sau vang lên, một hồi im lặng, thanh âm quen thuộc của Tứ gia vang lên: "Ta có lời muốn cẩn thận phân phó cho bọn họ, Trương Phú, ngươi đi tìm một gian phòng sạch sẽ."
"A, vâng, nô tài đi ngay, các ngươi đi theo ta." Quản gia kia vội vàng mang theo chúng tôi đi về phía người gác cổng.
Tôi cúi đầu đi qua bên cạnh Tứ gia, nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của hắn. Tôi không dám nghĩ nhiều, vội vàng bước nhanh hơn, vào phòng phụ, liền thấy một đám nha đầu bị gọi vào, nói vài câu lại thả ra, người cuối cùng đến phiên tôi, một tiểu thái giám chạy tới: "Cô nương, người đi theo ta."
Tôi gật gật đầu, chậm rãi đi theo phía sau hắn, thấy hắn vén rèm, tôi thở hổn hển thật sâu, từng bước bước vào. Trong phòng ánh sáng không rõ, chỉ nhìn thấy Tứ gia chắp tay sau lưng đứng bên bàn. Trong lòng tôi dường như mọc đầy bọc nước, chọn rách một cái, run rẩy một chút, lại còn phải chịu đựng đợt đau đớn tiếp theo ập tới.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh như đọng lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tứ gia càng ngày càng nặng. Tôi biết hắn vốn là một người nôn nóng, mọi sự lạnh lùng kia chỉ là tự mình áp đặt kiềm chế. Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một thân ảnh không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt tôi, một bàn tay lạnh như băng hung hăng nhéo cằm tôi lên: "Nàng cái này..."
Tứ gia còn chưa nói xong đã nuốt xuống, mặc cho nước mắt của tôi theo cổ tay hắn trượt xuống: "Xin lỗi, xin lỗi..." Tôi tựa hồ chỉ biết nói ba chữ này, khóe miệng Tứ gia cứng rắn giống như một sợi dây, gân xanh trên trán nhảy thình thịch, trong mắt một cảm giác hung ác, một cảm giác mềm yếu, cuối cùng thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm tôi vào trong ngực: "Bỏ đi..." Hai chữ ấy nhẹ nhàng bay ra, lại nặng nề đập vào lòng tôi, tôi theo bản năng ôm chặt Tứ gia một cái, thắt lưng Tứ gia cứng rắn, ngược lại càng dùng sức ôm lấy tôi.
Nước mắt của tôi không ngừng chảy, giống như muốn đem tình cảm bốn năm một lần rõ ràng. Một lát sau: "Nàng vẫn muốn tiến vào sao?" Tứ gia khàn giọng hỏi, tôi dừng lại, ở trong lòng hắn gật gật đầu, cảm giác thân thể hắn cứng đờ. Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nghiêm túc nhìn về phía hắn: "Nếu ngài còn muốn gặp Dận Tường, hãy để ta vào."
Hắn ngẩn ra, quay đầu đi chỗ khác, răng mảnh cắn chặt môi dưới, trong mắt có lưu luyến, có cả không cam lòng, càng có do dự lựa chọn. Tôi hơi bước lên trước một bước: "Nếu ta ở bên cạnh ngài, đó chính là chứng cứ đám người Bát gia có trong tay, huống chi, ngoại trừ Dận Tường, ngài còn có thể tin ai, còn có ai có thể toàn tâm toàn ý giúp ngài? Cứ cho ngài không cần chàng ấy, chẳng lẽ ngài không muốn thứ mà ban đầu ngài muốn có?"
Tứ gia quay đầu lại, ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm tôi. Một chút kinh ngạc, tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt, tôi không sợ hãi mà rời ánh mắt, mà chân thành nhìn hắn đối mặt, trong lòng hiểu được, thành hay không thành ở trong một ý niệm của hắn. Ánh mắt Tứ gia nhìn chằm chằm tôi dần dịu đi, chỉ yên lặng nhìn tôi, trong mắt ý vị không rõ, cũng không nói lời nào. Tôi hắng giọng, thì thầm lần nữa: "Ta đã nói trước đây rằng ngài chắc chắn sẽ có được những gì ngài muốn và hiện tại vẫn vậy."
Tứ gia yên lặng nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên thất vọng cười: "Cũng không thấy được, cũng có những thứ dù ta muốn nhưng cũng không lấy được, không phải sao?" Một lát sau, Tứ gia bước lên trước một bước, đưa tay sửa lại mái tóc bên tai tôi: "Ta còn có thể gặp lại nàng, phải không?"
Tôi nặng nề gật đầu, nhẹ giọng nói "Nhất định sẽ"... Tứ gia dừng tay một chút, đem bím tóc của tôi cầm lên, tôi có chút kỳ quái nhìn về phía hắn, đã thấy hắn cầm trong tay một đoạn tóc đứt, lại nhìn tôi thật sâu, đột nhiên xoay người lại, hơi nâng cao giọng điệu: "Ngươi phải hầu hạ Thập tam gia thật tốt, biết không?" Tôi dừng lại một chút, rõ ràng đáp: "Vâng, nô tỳ biết rồi."
"Ngươi lui xuống đi." Tôi cung kính khom người, giọng có khàn khàn: "Nô tỳ cáo lui."
Đi tới cửa, tôi nhịn không được dừng một chút, phía sau lại là một mảnh tịch mịch, không dám quay đầu lại."Chỉ cần còn sống, sẽ có hi vọng..." Tôi thấp giọng nói, cúi đầu, đưa tay vén rèm đi ra ngoài...
Cửa lớn nặng nề chậm rãi đóng lại sau lưng chúng tôi, đủ loại chuyện trước kia cũng bị đóng ở ngoài cửa. Nơi này nói là cấm địa, nhưng cũng là nơi không có lục đục gì, sinh tử chém giết thế ngoại đào nguyên. Tứ gia, đó có thể đã là chuyện của mười năm sau rồi, mà trước mắt tôi muốn gặp lại là hắn...
← Ch. 067 | Ch. 069 → |