Hoa nở (1)
← Ch.065 | Ch.067 → |
"Biết rồi, biết rồi..." ve sầu trên cây không ngừng kêu, nhiệt độ trong không khí nồng đậm như cháo, dính dính dán vào người chậm rãi chảy đi, thỉnh thoảng một tia gió nhẹ thổi qua mặc dù nhanh đến mức khiến người ta không bắt được, nhưng lại khiến người ta càng hy vọng tia tiếp theo đến.
"Tiểu thư, nên uống thuốc rồi."Một giọng nói non nớt vang lên, tôi chậm rãi quay đầu lại, một khuôn mặt thanh tú ngọt ngào xuất hiện trước mắt tôi, môi hồng nhuận, lông mày cong cong, một đôi mắt vĩnh viễn mang theo nụ cười. Thấy tôi quay đầu lại, nàng cười tủm tỉm đưa lên một chén canh thuốc: "Tiểu thư, mau uống đi." Tôi khẽ mỉm cười: "Cám ơn ngươi, Tiểu Ngư." Tiểu nha đầu cười ngọt ngào, cũng không rời đi, chỉ đứng ở một bên chờ tôi uống xong, tôi buồn cười nhìn nàng một cái, không nói gì, liền giương cổ hai ba ngụm uống hết...... Đắng quá, uống nhiều lần như vậy, mùi vị này vẫn khiến tôi có chút ghê, một tay vươn tới, đưa cho tôi một viên kẹo hoa quế, lại thuận tay cầm lấy chén thuốc trong tay tôi.
Trong miệng chậm rãi ngậm kẹo, nhìn tiểu nha đầu nhanh nhẹn thu dọn một phen, hướng tôi khom người lại cười, liền xoay người lui ra ngoài. Nhiều ngày như vậy, lời tôi nói với nàng cũng có hạn, cổ họng của tôi bị thương tổn rất lớn, hơn mười ngày trước mới xem như khôi phục bình thường, nhưng nếu nói nhiều, cổ họng sẽ khàn khàn sinh đờm. Bởi vậy tôi giữ cổ họng cũng cực kỳ cẩn thận, không muốn để lại mầm bệnh, về phần những nơi khác trong thân thể, ngược lại không có gì đáng ngại, thể hư là tự nhiên, một phen kiếp nạn sinh tử này, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều bị đả kích nghiêm trọng, nằm trên giường ba tháng mới xuống đất.
Xuất cung như thế nào, vì sao lại không chết, là ai thả tôi, lại vì cái gì, tại sao lại đến đây, tất cả tôi đều không muốn hỏi. Ngày đó gặp Tứ gia, nghe xong câu trả lời của hắn, nhất thời trong lòng tôi thấy sợ hãi, lo lắng, tủi thân, phẫn nộ, lưu luyến, không nỡ... Từng vết thương cả cũ cả mới giống như bị xát muối lên.
Nước mắt không ngừng chảy, trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ, chỉ nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Tứ gia, không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi, từng đợt choáng váng ập tới, tôi cố gắng chịu đựng đủ cảm giác khó chịu, chỉ hỏi hắn một câu: "Sẽ không liên lụy tới ngài chứ?" Tứ gia cứng đờ, nhắm mắt lại, đem tay tôi áp lên mặt hắn, che lại mắt hắn, một giọng nói khàn khàn truyền tới: "Sẽ không......" Một hơi nhiệt lưu lại thấm ướt mu bàn tay tôi. Lòng tôi thả lỏng, mặc cho bóng tối vây quanh. Đến lúc tỉnh táo hẳn thì đã là chuyện của năm ngày sau
Đây là một sơn trang nhỏ, vị trí ở đâu thì tôi không rõ, cũng không muốn hỏi, tránh làm khó xử hạ nhân hầu hạ tôi, trong lòng muôn vàn sầu não cũng chỉ có thể tự mình đè nén. Hoàn cảnh xung quanh rất tốt, non xanh nước biếc, trăm hoa đua nở, mấy cây trúc xanh lay động ngoài cửa sổ, ngay cả không khí cũng mang theo vị ngọt nhàn nhạt. Người hầu hạ tôi rất ít, người hầu nam lại càng chưa từng thấy qua, ngoại trừ Tiểu Ngư, thì chỉ có một đại thẩm phụ trách tắm rửa, những người khác đều ở ngoại viện, nghiêm cấm đến gần sân của tôi.
Đại phu đến khám bệnh, mỗi lần cũng bắt mạch cho tôi qua rèm dày, không gặp mặt. Thấy bệnh của tôi chuyển biến tốt từng ngày, trong lòng càng bội phục công phu bắt mạch của Trung y, nếu là Tây y không soi lục phủ ngũ tạng của tôi thì bác sĩ nào dám chẩn đoán, chớ nói chi là kê đơn bốc thuốc.
Trong khoảng thời gian đó Tứ gia cũng chỉ tới hai lần, lần đầu tiên lúc tôi còn đang hỗn loạn, chỉ mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng xoa trán, tai của tôi, tay bị cầm, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng. Lần thứ hai cũng là ngày thứ hai sau khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, đang cùng Tiểu Ngư tùy ý trò chuyện, nghe nàng nói nàng còn có cha mẹ và đệ đệ trong nhà.
Tiểu Ngư vốn đang cười nói nói đột nhiên nghiêm mặt cúi đầu, tôi dừng lại, theo bản năng quay đầu lại, Tứ gia đang đứng ở cửa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua lá trúc, loang lổ từng chút rải lên người hắn. Tôi kinh ngạc ngồi ở đằng kia, nhìn hắn từng bước thong thả đi tới, đứng thẳng trước mặt tôi, gần đến mức ngay cả vết nhăn trên áo khoác của hắn tôi cũng thấy rõ ràng.
Trong phòng yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng không có, chỉ có ngoài cửa sổ lá trúc theo gió "xoạt xoạt" rung động, hơi thở trên người Tứ gia chậm rãi bao vây tôi, trong lòng đột nhiên một cảm giác sợ hãi nghi hoặc khó nhịn, tim đột nhiên nhảy dựng lên, tôi gượng cười lại hẵng giọng: "Ta không sao rồi, cảm ơn..." Lời còn chưa nói xong, một trận trời đất xoay chuyển, tôi đã bị Tứ gia ôm vào lòng, tôi theo bản năng muốn giãy dụa, một trận run rẩy ẩn ẩn đè nén đột nhiên truyền tới trên người tôi."Tiểu Vi." Một âm thanh gào thét từ đỉnh đầu tôi truyền đến.
Tôi nhất thời dừng lại, tình cảm đau đớn như vậy của hắn làm hai tay tôi từ chối khó vươn ra, muốn ôm lấy hắn an ủi, lý trí lại tự nói với mình không được, hai tay cứ như vậy treo giữa không trung, giống như trái tim của tôi... Tôi lẳng lặng tựa vào ngực Tứ gia, cảm thụ hơi thở cho rằng sẽ không bao giờ cảm giác được nữa, thật lâu...
Tôi dùng sức nhắm mắt lại, tự nói với mình đủ rồi, thế là đủ rồi, âm thầm hít sâu: "Dận Tường... chàng ấy thế nào rồi?" Cánh tay ôm lấy tôi cứng rắn, pháo đài ấm áp vây quanh tôi giống như bị đập vỡ một bức tường, hơi thở lạnh lẽo trong nháy mắt tràn vào... Cánh tay chậm rãi buông lỏng.
Tôi cúi đầu cứng đờ ngồi tại chỗ, không còn nửa chút dũng khí nhìn Tứ gia, bên tai truyền đến tiếng hắn rời đi, cũng không biết qua bao lâu: "Đệ ấy không tốt..." Một đáp án tôi cho rằng sẽ không có được lại truyền tới từ chỗ Tứ gia. Giọng nói nhẹ như bụi bặm, lại nặng nề đánh vào trong lòng tôi, không tốt... Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng tái nhợt của Tứ gia, không tốt như thế nào...
Phất tay đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa, Tứ gia không biết đang suy nghĩ cái gì, phảng phất cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn chậm rãi quay đầu lại, tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không chớp mắt một cái, khuôn mặt Tứ gia tối sầm lại, một chút đau đớn lướt qua đáy mắt, ánh mắt càng ngày càng đen đến không thấy đáy, cúi đầu nói bốn chữ: "Cái xác không hồn"...
Bốn chữ "cái xác không hồn" này giống như mũi tên nhọn, một cái tiếp một cái bắn xuyên qua tim tôi, tôi ngồi cứng đờ trên ghế, không biết Tứ gia đi lúc nào, không biết Tiểu Ngư đi vào lúc nào, không biết trời tối, trong lòng dường như có một lỗ đen, bất cứ cảm xúc suy nghĩ nào sinh ra đều trong nháy mắt bị hút vào, chỉ để lại bóng tối không thể lấp đầy. Cái hố đen kia tên Dận Tường, tôi lặp đi lặp lại cái tên này, tên ngốc này...
Si ngốc ngồi một đêm, ngày hôm sau Tiểu Ngư cẩn thận từng li từng tí đi vào nói cho tôi biết, gia đi rồi... Thấy tôi không nhúc nhích, lại nhỏ giọng nói, gia để lại phong thư. Thư... Tôi giật giật cơ thể, shh.... . Đau quá, một cảm giác tê dại nhanh chóng tập kích tứ chi của tôi, tôi nhịn không được nhíu chặt mày. Tiểu Ngư bên cạnh bận rộn đi đến xoa bóp cho tôi.
"Thư đâu?" Tôi thấp giọng hỏi, nàng ngẩn ra, vội vàng lấy từ trong ngực ra, đưa ở trước mặt tôi. Tôi bình tĩnh nhìn tờ giấy màu vàng nhạt, muốn đưa tay ra, lại có chút do dự: "Ngươi để ở đây rồi lui xuống đi." Tiểu Ngư cung kính đặt bức thư trước mặt tôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn tôi dường như muốn nói cái gì đó, rồi lại không dám, cuối cùng khom người rồi xoay người đi ra ngoài. Tôi xoa xoa khuôn mặt, một cỗ lực ma sát nóng bỏng trong nháy mắt thiêu đốt khuôn mặt, cảm giác có chút tỉnh táo mới chậm rãi đưa tay nhặt phong thư kia lên. Trong lòng đoán được Tứ gia viết cái gì, trái tim một trận lửa nóng vụt qua, tôi nhịn không được lấy tay nắm chặt quần áo trước ngực, lại làm hít thở vài lần, đem phần đau đớn kia đè trở về... Sau đó mở thư ra.
Tôi biết Dận Tường từng điên cuồng chạy tới Càn Thanh cung, hỏi Khang Hi hoàng đế tại sao muốn ban chết cho tôi, mãi đến khi tiếng bạt tai vang lên, trong phòng mới yên tĩnh lại. Tứ gia canh bên ngoài không khỏi hoảng sợ, cũng không biết Hoàng đế rốt cuộc đã nói gì với Dận Tường, cuối cùng chỉ thấy Dận Tường thất hồn lạc phách từ bên trong đi ra.
Hắn không nói một lời, chỉ hành lễ với Tứ gia liền rời cung thúc ngựa chạy như điên, Tứ gia vội gọi người đi theo, nhưng lại tìm không thấy bóng người. Đến lúc gặp lại hắn đã là ba ngày sau. Dận Tường đầu bù tóc rối đi vào phủ Tứ bối lặc, thấy Tứ gia thì khàn giọng nói một tiếng: "Tứ ca" rồi hôn mê bất tỉnh, sau đó bệnh nặng một hồi, thái y nói là lao lực quá độ, tinh thần và huyết mạch bị tổn hại.
Bệnh này kéo dài một tháng, Tứ gia gấp đến độ không còn cách nào, cũng không thể nói cho hắn biết là tôi còn sống. Chuyện mua chuộc người cứu tôi, vốn là bí mật rất lớn, Khang Hi hoàng đế có lẽ chỉ là ra vẻ không biết, nhưng tầng cửa sổ giấy này nói thế nào cũng không thể đâm thủng. Cho đến một ngày, một nha đầu tên Thất Hương đem đến cho Dận Tường một gói đồ...
Từ đó về sau Dận Tường ngày càng tốt lên, mỗi ngày không luyện công, thì là đọc sách, thậm chí còn đi cùng bọn người Thập tứ a ca nói đùa, sau đó ngày đêm làm việc..."Ba" một tiếng, một giọt nước nhỏ xuống trên giấy viết thư, hai chữ "Dận Tường" bị thấm ướt đẫm, nét mực nhuộm đỏ, tôi nghiêng đầu, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt lướt qua má, chậm rãi trở nên lạnh lẽo... Thì ra đây gọi là "cái xác không hồn"...
Từ ngày đó sau khi đọc thư của Tứ gia, mỗi ngày tôi đều ăn cơm nghiêm túc, rèn luyện, tĩnh dưỡng, ngủ... Trong lòng Tiểu Ngư mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi han, huống chi Tứ gia vốn bảo nàng chăm sóc tốt đồ ăn chỗ ở của tôi, thấy tôi ngày càng khỏe lên, đương nhiên nàng cũng vui mừng.
Lời của tôi lại càng ngày càng ít, ngoại trừ lời cần thiết, ngày thường cũng chỉ cười để biểu thị ý. Cũng may lúc trước bị thương cổ họng, nói cũng không nhiều, Tiểu Ngư cũng không để ý kỳ lạ, chỉ một mình ở trước mặt tôi nói liên miên cằn nhằn, tôi cũng chỉ cười nghe. Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt lá thu đã rơi xuống, gió bắc dần nổi lên, đêm tối càng lúc càng dài.
Đêm khuya yên tĩnh, Tiểu Ngư biết tôi ngủ sớm, cũng sớm lui xuống nghỉ ngơi, tôi yến tĩnh ngồi một mình ở trong màn, từ dưới gối lấy ra tờ giấy mỏng manh kia, phong thư kia của Tứ gia đã bị tôi gấp lại thành viền. Chậm rãi mở ra, trước mắt một mảnh tối tăm, cái gì cũng mơ hồ nhưng chữ trên giấy vẫn hiện rõ ràng...
"Cái xác không hồn..." Tôi lặng lẽ đọc mấy chữ này, chúng giống như búa sắt nhọn từng chút một, nặng nề khắc từng chữ trong phong thư này vào lòng tôi... Hốc mắt lại nóng lên, tôi nhắm mắt lại, tên Dận Tường lướt qua trong tim, nhưng khuôn mặt Tứ gia lại hiện ra.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, xem ra tôi lại không xứng đáng với hắn. Tại sao mỗi lần tôi đều bị ép tổn thương hắn, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy... Nhưng tổn thương một người dù sao cũng tốt hơn là cả hai. Chính mình nhịn không được mà cười khổ, lừa mình dối người cũng không khác gì cái này.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, lục phủ ngũ tạng đều đạo lộn hết, đột nhiên tôi muốn thét chói tai, muốn khóc lớn, muốn mất trí nhớ, muốn... Tôi cúi đầu thở dài, cẩn thận gấp lại thư trên tay, nhẹ nhàng nhét dưới gối, sau đó chậm rãi nằm xuống. Chiếc gối lụa trơn dán vào khuôn mặt tôi, một cảm giác lạnh lẽo, tôi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt trên gối khô rồi lại ướt...
Trước mắt xuất hiện một mảnh ánh sáng, tôi nhịn không được nhíu mày, đưa tay che mắt lại, ánh sáng kia có chút chói mắt."Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Tiểu Ngư cười đi vào: "Người mau nhìn xem, tuyết rơi rồi, giống như lông ngỗng vậy, bên ngoài rất sáng." Tôi lẳng lặng nằm một lát, để Tiểu Ngư hầu hạ rời giường. Một cảm giác lạnh buốt ập tới, tôi rùng mình một cái. Tiểu Ngư vội vàng đi tới chỗ lồng xông khói bỏ thêm mấy khối than.
Tôi khoác áo ngoài, đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ ra, từng mảnh bông tuyết bay vào, gió mát lạnh, lại mang theo hương vị tươi mát chỉ có của tuyết, tôi lẳng lặng cảm thụ bông tuyết thổi qua mặt, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng, khoan khoái. Tiểu Ngư nhẹ nhàng đi tới phía sau tôi: "Tiểu thư, gió lạnh thế này, thân thể người mới khá hơn một chút, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh nữa..."
Tôi quay đầu lại nhìn đôi mắt to của cô ấy, bên trong tràn đầy sự quan tâm và chân thành, liền cười gật đầu, xoay người đi tới sau bàn sách ngồi xuống, nhìn Tiểu Ngư vội vàng đóng cửa sổ."Tiểu Ngư, ngươi đi chuẩn bị vài món ăn, còn có..." Tôi dừng một chút: "Có rượu không, khẩu vị nhẹ là được." Tiểu Ngư ngẩn ra, chần chờ hỏi một câu: "Tiểu thư, người muốn uống rượu..."
Tôi cười lắc đầu, Tiểu Ngư có vẻ hồ đồ nhưng thấy tôi không muốn giải thích gì nữa, nàng cũng không dám hỏi nhiều, khom người rồi đi xuống. Tôi lẳng lặng ngồi một lát, đưa tay cầm miếng dán Trương Tuyết Đào, chậm rãi mài mực, đem bút lông chấm đẫm mực nước, đưa cổ tay lên không trung nhưng lại không thể hạ bút...
"Tiểu thư, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, sẽ mang lên cho người." Giọng Tiểu Ngư ở ngoài cửa vang lên. Tôi dừng lại: "A, đem vào đi." Rèm vén lên, một trận gió lạnh thuận thế bay vào, tôi nhịn không được run rẩy, nhanh chóng viết mấy chữ lên giấy, lại cầm nó lên, nhẹ nhàng hong khô.
"Để ở bàn dưới cửa sổ rồi ngươi lui xuống đi, không cần hầu hạ." Tôi chậm rãi gấp tờ giấy trong tay lại."A, vâng." Phía sau vang lên tiếng sột soạt, có tiếng đồ sứ va chạm vang lên: "Tiểu thư, thân thể người yếu ớt, cũng không nên uống nhiều..." Giọng nói ngập ngừng của Tiểu Ngư từ phía sau truyền đến, tôi khẽ gật đầu, tiếng bước chân vang lên, sau đó là một mảng im lặng. Tôi đợi một lát, đứng lên đi tới bên giường, đem tờ giấy trong tay nhét vào dưới gối, nhẹ nhàng vuốt nếp gối, lúc này mới xoay người trở về bên cửa sổ.
Bốn món ăn sáng thanh đạm, ở giữa còn có một nồi lẩu đồng nhỏ đang "ùng ục ùng ục" bốc lên hơi nóng, khiến trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, một bình rượu men xanh khéo léo quấn hoa đặt ở một bên, bên cạnh còn có một ly rượu nho nhỏ cùng màu. Tôi nhìn xung quanh một chút, thuận tay từ trên mấy cái bàn bên cạnh cầm ly trà hằng ngày của tôi lại đây.
Rót đầy hai cái ly, đặt một cái ở đối diện, ly rượu trong tay không biết xoay mấy vòng, tôi đưa tay qua, cái ly trong tay cùng ly rượu đối diện nhẹ nhàng đụng một cái: "Chúc ngài sinh nhật vui vẻ, mọi chuyện được như ý." Miệng thì thào nói một câu, lỗ tai của mình cũng nghe không rõ, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Mỗi năm vào tầm này, Dận Tường sẽ đi chúc sinh nhật. Hắn thích yên tĩnh, cũng không bày tiệc. Hàng năm chỉ ở nhà tiếp đón người nhà, hạ nhân chúc mừng là được. Nếu không có Dận Tường, thật sự là quá vắng lặng. Mà thời điểm này hàng năm, tôi đều ở nhà một mình tự rót tự uống... Nhưng năm nay, tôi vẫn như thế, Dận Tường đâu, hắn đâu...
← Ch. 065 | Ch. 067 → |