Sinh tử (1)
← Ch.060 | Ch.062 → |
"Chủ tử, ăn thêm chút đi ạ." Tiểu Đào nhẹ giọng, một bên khuyên giải an ủi tôi. Cháo tổ yến trong tay đã nguội rồi, nhưng mùi hương ấy khiến tôi chỉ muốn nôn, tôi nhắm mắt lại, lắc đầu, thả lỏng người dựa vào ghế bập bênh, xua tay ra hiệu cho Tiểu Đào lui xuống. Tuy rằng mắt nhắm, nhưng tôi cũng biết Tiểu Đào định nói nhưng lại thôi, nhưng tôi đã không còm tâm trí để ý, cũng không biết trải qua bao lâu, trong phòng đã yên tĩnh lại, chuyện từ hôm trước như một thước phim quay chậm hiện lên trong đầu tôi......
Cuối cùng cũng tới, đây là suy nghĩ duy nhất tôi nghĩ lúc đó. Ngọn đèn lấp ló ở ngoài cửa bán nguyệt, bóng người thấp thoáng, ồn ào tiếng người, nhưng âm thanh hỗn tạp đều bị áp chế xuống...... Hóa ra chuyện này được gọi là tai vạ trên đầu, trong lòng tôi có một cảm giác khó chịu nổi lên, nhưng rồi tâm tình cũng nhẹ xuống, từng có người nói, chết không đáng sợ, đáng sợ chính là khoảng thời gian chờ chết...... Có thể khoảng thời gian chờ đợi này khiến tôi sợ hãi...
"Tiểu Vi......" giọng Dận Tường truyền tới, tôi đảo mắt, sắc mặt Dận Tường rất lạ, nếu nói những chuyện kia xảy ra hắn vẫn trấn tĩnh như vậy, thì biểu hiện của tôi cũng khiến hắn không tưởng tượng được, bởi vậy tôi cố cười......
Nhưng trong lòng không thể giải thích cho hắn nghe, trước kia không được, lúc này là quan trọng nhất cũng không được, tôi chỉ có thể nhẹ giật khóe miệng: "Chàng không phải nói có chàng ở đây, thì không cần phải sợ sao?" Dận Tường sửng sốt, nhìn tôi rất lâu, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười, trong ánh mắt là sự kiên định: "Không sai, hiện tại vẫn như vậy." Tôi cười, đang muốn nắm tay hắn đi ra ngoài..."Nô tài Đức Thái thỉnh an Thập tam gia, Thập tam phúc tấn, các chủ tử cát tường." Tôi nghe thấy tiếng liền quay đầu qua, một thị vệ tam đẳng đứng trước mặt chúng tôi, tiếng Hán của hắn nói có chút kỳ lạ. Hắn đúng là thị vệ Đức Thái bên cạnh Khang Hi đế, là một dũng sĩ Mông Cổ rất dũng mãnh. Trước kia tôi cũng từng gặp hắn hai lần, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ khách khí, tôi cũng biết quan hệ của hắn với Dận Tường cũng không tồi, Dận Tường thường xuyên mời hắn uống rượu, hoặc là luận bàn về võ thuật, người Mông Cổ tính cách hào sảng đôn hậu, Dận Tường cũng là người giống vậy, hai người cũng coi như là có điểm tương đồng...... Chỉ là lúc này, trên mặt người kia có chút lo lắng.
"Ha ha, lão Đức, không cần phải khách khí như vậy." Dận Tường cười to "Sao vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Nói xong hắn nhìn Đức Thái, Đức Thái có chút cứng ngắc cười một chút, liền quay trở lại vẻ mặt nghiêm túc cao giọng nói: "Có ý chỉ."
"Nhi thần Dận Tường tiếp chỉ." Dận Tường cung kính đáp, quỳ gối trên mặt đất, tôi cũng theo hắn quỳ xuống, bốn phía đều nghe thấy tiếng nô bộc quỳ trên đất."Hoàng Thượng có chỉ, truyền Thập tam bối tử Dận Tường lập tức tiến cung, không được có sai sót, khâm thử."
"Nhi thần tuân chỉ." Dận Tường cao giọng đáp, lại ngẩng đầu. Hắn đứng dậy, đỡ tôi dậy, hơi dùng sức nắm cánh tay của tôi, tôi hơi gật đầu, trên mặt vẫn mỉm cười, trong lòng có chút khổ sở, mắt thấy Dận Tường xoay người đi xuống bậc thang, có người che ô bước nhanh tới."Đi thôi." Hắn nhìn Đức Thái, Đức Thái hơi khom người về phía tôi, xoay người dẫn Dận Tường đi......
"Dận Tường." Tôi nhịn không được gọi tới, Dận Tường dừng lại, xoay người nhìn về phía tôi, lòng tôi có một cảm giác không thể kiềm chế được tình cảm, tôi liền chạy về hướng hắn, mưa bụi lạnh lẽo phủ lên mặt tôi, tôi chạy tới trước mặt hắn, thở hổn hển, Dận Tường liền kéo tôi vào trong ô, hắn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên một vẻ đau lòng: "Tiểu Vi, sao nàng lại chạy ra đây, dính mưa rồi lại ốm thì sao?" Lòng tôi đau xót, đều lúc này hắn vẫn lo lắng cho tôi, tôi cười nhìn hắn, Dận Tường ngẩn ra, tôi nhún chân hôn hắn, bốn phía xung quanh liền có chút tiếng động, Dận Tường cũng cứng đờ người. Tôi mặc kệ xung quanh, chỉ muốn để Dận Tường biết tâm ý của tôi... Buông hắn ra, rồi lại giương mắt nhìn lên, ngọn đèn dầu lập loè soi lên mặt Dận Tường, trong mắt lại ẩn hiện chút nước."Trở về sớm một chút, ta chờ chàng." Tôi nhẹ giọng nói. Dận Tường gật gật đầu "Được."
Nhìn Dận Tường dần dần biến mất, chỉ còn lại ánh đèn dưới hiên, le lói trong bóng tối. Gió lạnh cùng với nước mưa hòa quyện lại thấm vào sâu bên trong, đem trái tim tôi ăn mòn từng chút, thậm chí tôi cảm thấy hơi thở mình giống như là băng vậy. Tiểu Đào cùng Tần Thuận ở một bên che ô cho tôi, mưa ướt cả người, lại không có ai dám nói với tôi câu nào......
"Chủ tử, chủ tử." Một tiếng thở nhẹ phá vỡ suy nghĩ của tôi. Tôi âm thầm thở dài, mở mắt ra quay đầu nhìn Tần Thuận ở phía cửa: "Sao vậy?" Tần Thuận thấy tôi tỉnh, đi tới hai bước: "Chủ tử, bên trong gửi thư tới."
"Ngươi nói cái gì?!" Tôi đột nhiên ngồi dậy, mấy ngày nay chúng tôi đều bị cấm quân canh giữ tạm thời, bên trong người ra không được, bên ngoài người vào không được. Dận Tường cũng chưa trở về, nhưng trông giữ lâu như vậy tôi chưa từng nghĩ tới. Căn cứ vào sách vở lịch sử, hẳn là phải có liên quan vô cùng lớn với Dận Tường. Mà tôi sợ hãi, là bởi vì Tiểu Xuân và Thái tử kia là một quả bom hẹn giờ, con bài này đám người Bát gia không cần, tới ngày đó sẽ đánh từ phía tây. Huống chi sách sử ghi lại cũng không hoàn toàn là sự thật. Nếu như vậy, Tư Mã Thiên cũng không đến mức bị cung hình. Ngay từ đầu tôi đã cố gắng trấn tĩnh mình, trải qua mấy ngày mấy đêm như tra tấn, đã có chút mất bình tĩnh, sự giả vờ của tôi đã xuất hiện vết rách, không thể che giấu nổi sự lo lắng tận đáy lòng. Tần Thuận thấy tôi như vậy, bản thân cũng run rẩy, vội cúi đầu nói: "Chủ tử đừng nóng vội." Nói xong xoay người đi ra ngoài, tôi ngẩn ra, hắn làm sao vậy...... Còn đang nghi hoặc, mành rèm vén lên, một bóng người bước vào, bỏ mũ áo trùm trên đầu xuống, tôi không khỏi kinh ngạc: "Ngươi......"
Một vạn lần tôi không hề nghĩ tới Thất Hương sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Nửa năm trước Thất Hương rời khỏi phủ không biết tung tích, khi đó Dận Tường thuận miệng nói qua một câu, hình như nói để nàng qua chỗ người nào đó. Ở thời này, tặng người hầu là chuyện rất bình thường, đối với Thất Hương tôi cũng không có quá nhiều cảm tình, bởi vậy nghe tai này ra tai kia, còn chưa nghe rõ, vẫn không để trong lòng. Thấy tôi ngạc nhiên nhìn nàng, Thất Hương không nhịn được bật cười, tôi lại ngơ ngác, từ khi nhận ra nàng ta, nàng ta vẫn luôn mang dáng vẻ nhiều tâm sự, trên mặt trong mắt dường như có một lớp sương bao phủ, dáng vẻ nàng ta cười là lần đầu thấy. So với trước kia mất đi hai phần thanh tú, lại nhiều thêm một phần nhu mì.
"Phúc tấn cát tường." Thất Hương nhẹ nhàng hành lễ."Ừm, đứng lên đi." Tôi nói, tuy không rõ mục đích nàng đến đây là gì, nhưng tâm tình cũng dần bình tĩnh lại. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, bất luận là gặp vương công quý tộc hay thái giám người hầu, đều sẽ ảnh hướng tới vận mệnh của tôi và Dận Tường, sự cân bằng thường sẽ bị một thứ rất nhỏ làm ảnh hưởng, điều này khiến tôi không khỏi cẩn thận chống đỡ. Thất Hương đứng dậy, ngẩng đầu thấy sắc mặt tĩnh lặng như nước của tôi, nàng hơi sửng sốt. Thấy nàng nhìn chằm chằm tôi lại không nói lời nào, tôi nhịn không được híp mắt, Thất Hương ngẩn ra, bừng tỉnh lại, vội cúi đầu.
"Tần Thuận nói, ngươi có tin tức gì muốn nói với ta." tôi vừa dứt lời, chính mình cũng hơi hoảng sợ, thanh âm lạnh như sắt đá này lại từ miệng tôi phát ra? Thất Hương hiển nhiên cũng cảm nhận được, nàng có chút run lên, không hề ngẩng đầu, chỉ lên tiếng: "Đúng ạ." nói xong lúc sau lại không có gì, có một sự yên tĩnh tới nặng nề giữa tôi và nàng. Ngay lúc tôi không nhịn được nữa, Thất Hương đột nhiên ngẩng đầu: "Hiện tại các a ca đều ở lại Yên Bá Chí Sảng trai, Thập tam gia và Thái tử gia đều bị canh giữ riêng, cụ thể nô tỳ cũng không biết, tình hình hiện tại, tạm thời hẳn là không có chuyện gì." Tiếp theo, ánh mắt của Thất Hương bỗng sáng lên "Mặc kệ chủ tử tin hay không, nô tỳ chưa bao giờ có ý hại Thập tam gia, chuyện có chút phức tạp, nô tỳ không thể nói rõ, nếu phúc tấn muốn biết, chờ Thập tam gia trở về, tự mình đi hỏi ngài ấy." Tôi sửng sốt, còn chưa tới kịp hiểu ý nàng nói, Thất Hương đã khom người: "Nô tỳ phải đi rồi, tuy rằng nô tỳ không có bản lĩnh gì lớn, nhưng sẽ cố gắng hết khả năng, xin phúc tấn yên tâm." Nói xong nàng xoay người đi ra ngoài, theo bản năng tôi định gọi nàng lại, trong lòng còn chưa hiểu ý nàng nói. Còn chưa chờ tôi mở miệng, Thất Hương bỗng dưng quay lại nhìn về phía tôi: "Phúc tấn nhất định phải bảo trọng, nếu người có mệnh hệ gì, Thập tam gia ngài ấy......" Khóe miệng nàng hiện ra một vẻ có chút chua xót, trong mắt có quá nhiều tình cảm hiện lên, tôi chỉ nhìn ra được sự thống khổ trong đó. Sau đó, nàng vén mành rèm đi ra ngoài.
Tôi nặng nề dựa vào ghế, dùng tay xoa bóp thái dương, sự xuất hiện của Thất Hương cùng với lời nói không rõ ràng, còn có những biểu cảm kỳ quái đó, làm suy nghĩ trong đầu tôi rối như tơ vò, rồi lại như bị dội một gáo nước lạnh, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Mành cửa vén lên "Nàng ta rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tôi giương mắt nhìn về phía Tần Thuận vừa đi vào. Tiểu thái giám vội khom người: "Bẩm chủ tử, Thất Hương tới đây là theo ý của Quý chủ tử." Tôi cảm giác như tai mình có vấn đề, Thất Hương, Quý phi, Đại a ca......"Ngươi nói nàng ta cùng với ai cơ?"
"Chủ tử không biết, năm trước Đại a ca xây phủ mới, các vị a ca đều tặng người hầu tới, Thập tam gia cũng đem Thất Hương tặng tới đó. Vừa nãy nàng ta tìm nô tài, nô tài nghĩ ngựa chết không bằng ngựa sống chữa bệnh, có tin tức còn hơn." Hắn vừa nói xong liền tát một cái vào miệng mình "Nô tài đáng chết, lại nói sai lời." Tôi nhìn Tần Thuận đang quỳ trên đất, nào có tâm tư để ý hắn nói sống chết gì: "Bỏ đi, ngươi đứng lên đi, trước mắt nói vào chuyện chính đi."
"Vâng vâng." Tần Thuận ngẩng đầu, nhanh nhẹn bò dậy, "Không biết vì sao, Đại a ca lại đem Thất Hương gửi vào hoàng cung hầu hạ Quý chủ tử, những chuyện này Thập tam gia đều biết."
"Ừm." Tôi gật đầu, "Vậy sao, vậy hôm nay nàng ta tới đây làm gì?" Tần Thuận liếm mép: "Bởi vì các a ca đều ở bên cạnh Hoàng thượng, Quý chủ tử là theo ý chỉ Hoàng Thượng chăm sóc một số phúc tấn, Thất Hương đi theo mấy thái giám kia tới, Quý chủ tử thưởng vài thứ, đem tới vài nha đầu. Có lẽ bây giờ họ đã tới chỗ Thập lục phúc tấn rồi."
"Như vậy......" Tôi vươn tay cầm tách trà nhấp một ngụm "Vậy Quý chủ tử đã nói gì?" Tần Thuận suy nghĩ: "Cũng không có gì quan trọng, mấy thái giám vừa truyền lời tới, Quý chủ tử dặn dò các vị phúc tấn bảo vệ sức khỏe, phải bảo trọng thân thể, không nói cái khác, vừa rồi ta thấy chủ tử đang ngủ nên không dám quấy rầy người, bởi vì Thất Hương nói là có tin tức, ta liền kéo mấy người kia đi nghỉ ngơi uống trà, chờ Thất Hương đi ra, lại cho mấy thái giám cung nữ kia tiền thưởng rồi tống cổ bọn họ đi."
"Ngươi làm rất tốt." Tôi cố gắng cười, "Hai ngày này cũng vất vả cho ngươi." Mắt Tần Thuận đỏ lên: "Chủ tử đừng nói như vậy, chỉ cần Thập tam gia không có việc gì, nô tài thế nào cũng được." Tôi nhẹ gật đầu: "Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên lặng một chút, không có chuyện gì quan trọng đừng làm phiền ta."
"Vâng, nô tài biết rồi." Tần Thuận hành lễ, xoay người đi ra ngoài, trong phòng liền yên tĩnh. Tôi nhắm mắt ổn định lại tinh thần, lại đem mọi chuyện trong hai ngày nay suy nghĩ. Trước hết, hiện tại Dận Tường hẳn là không xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là bị liên lụy từ Thái tử, tuy nói tôi không biết là vì chuyện gì. Nếu nói là do Thái tử dặn Dận Tường làm chuyện gì đó mắc sai lầm, vậy Tứ gia chắc chắn phải biết. Dận Tường thông minh, Tứ gia cẩn thận, tại sao lại xảy ra chuyện? Thứ hai, tuy rằng mục đích Thất Hương tới đây không rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn nàng sẽ không hại Dận Tường, nhân vậy phụ ắt sẽ có tác dụng của nhân vật phụ, hiện tại chỉ có thể tạm thời tin tưởng nàng, chuyện tới chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Thứ ba, nếu không có liên quan tới Dận Tường, chuyện xấu của Thái tử kia cũng chỉ có cùng với Tiểu Xuân thôi. Nếu nói có liên quan chuyện chính trị, năm kia đo đạc đất đai trên cả nước hắn chẳng giải quyết được gì, năm trước hắn đảm nhận chủ quản thu hồi quốc khố, cuối cùng cũng bị hắn làm cho sắp lụi bại. Hoàng thượng cũng chưa từng xử phạt hắn nghiêm khắc, chỉ cần hắn không tạo phản, Hoàng thượng sẽ không ra tay nặng với đứa con mà mình đặt kỳ vọng nhiều nhất. Nhưng nếu nói là vì đạo đức Thát tử có vấn đề, vậy thì có liên quan gì tới Dận Tường.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |