Vay nóng Tinvay

Truyện:Mộng Hồi Đại Thanh - Chương 060

Mộng Hồi Đại Thanh
Trọn bộ 122 chương
Chương 060
Kinh biến (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Siêu sale Lazada


Suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, tôi ngượng ngùng cười cười: "Bẩm Hoàng thượng, cũng không có gì, chỉ là nghĩ cách khống chế ngựa làm sao cho tốt, để không bị mất mặt." Khang Hi nghe vậy thì cười, phía sau Thập a ca lớn giọng nói: "Thế thì cũng phải nghe được lời Hoàng thượng chứ." Tôi cười mà cứng đờ, cái tên chết bầm này, không làm khó tôi là hắn ngứa ngáy khắp người phải không. Tôi coi như không nghe thấy, lại cúi đầu khom người nói: "Xin Hoàng thượng thứ tội cho tài năng kém cỏi của ta, không thể để ý hai việc cùng một lúc." Khang Hi ha ha cười: "Chăm chú để ý là đúng, làm gì có tội gì." Lại quay đầu nhìn về phía Thập gia đang ngồi đĩnh đạc trên ngựa: "Lão Thập, con mà có thể làm việc chuyên tâm thì sao có thể bất cẩn nhiều việc như vậy......" ánh mắt Thập gia không phục, tuy ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo nhưng cũng đành cúi đầu chắp tay, cung kính mà nói: "Nhi thần đã biết, tạ Hoàng a mã giáo huấn."

Trong quá trình nói chuyện đã tới được bãi săn của Hoàng thượng, Khang Hi đột nhiên rất hào hứng, kêu các a ca và con cháu hoàng thân quốc thích hầu giá cùng xuống đi săn, người cùng các vương công quý tộc ở một bên xem. Tôi đương nhiên chỉ có thể ở một bên xem náo nhiệt, Dận Tường dặn dò tôi kỹ càng sau đó cũng theo Thái tử, Tứ gia đi săn.

Nói thật ra, tôi ngồi lâu nên cũng đau mông. Ban đầu nghĩ xem mấy nữ nhân đi săn cũng sẽ không tốn nhiều thời gian, tôi cũng có thể xuống ngựa, nhưng hiện tại...... Trong lòng cười khổ, đang muốn dịch dịch mông, thả lỏng một chút, phía sau tiếng vó ngựa vang lên, Thập gia lớn giọng nói: "Ha ha, Thập tam phúc tấn của chúng ta không xuống bãi sao?" Tôi nhịn không được thở dài, biết hắn muốn lấy lại thể diện lúc nãy. Quay đầu nhìn lại, thấy đám Bát gia đảng đã dừng lại, liền nhìn Thập gia cười cười: "Ta thích ngồi."

"Ha ha!" Thập gia cười quái dị, quay đầu nhìn lại Bát gia, Cửu gia và Thập tứ gia, "Sở thích này mới mẻ nhỉ." Tôi kiên nhẫn mặc hắn cười, chỉ cảm thấy mông càng ngày càng không thoải mái, tâm trạng càng bực bội. Thập gia cười xong lại hỏi tôi: "Vậy ngươi biết ta thích nhất cái gì không?" Nhìn hắn cười, lòng tôi đương nhiên biết, ngươi thích làm khó ta chứ còn gì, nhưng tôi không mở miệng. Chỉ khẽ cười: "Là vác đá nện vào chân mình hả?"

"Xì" một bên Bát gia bọn họ nhịn không được bật cười, nhìn Thập gia mặt đỏ lên, tôi làm bộ nghiêm túc nhìn hắn: "Thập gia mau đi đi, bằng không Hoàng thượng sẽ lại giáo huấn người đấy."

"Được rồi, lão Thập đừng nói đùa nữa." một bên Bát gia mắng Thập gia đang tức giận, cưỡi ngựa tiến đến. Lòng tôi không khỏi đề phòng, nếu nói Thập gia là pháo trúc, thì Bát gia kia chính là bom. Bát gia lại ôn tồn lễ độ mà mỉm cười: "Đệ muội phải cẩn thận một chút, bãi săn náo loạn, đừng để chim bay cá nhảy làm ngựa kinh sợ." Tôi ngẩn ra, vội cười nói: "Vâng, đa tạ Bát gia nhắc nhở, ta đã biết, sẽ cẩn thận." Bát gia cười gật đầu, quay đầu lại nói: "Đi thôi." Dẫn đầu phóng ngựa mà đi, tôi hơi dừng mắt, không nghĩ lại quan sát sắc mặt họ. Tiếng vó ngựa vang trời, đám người hầu cận bên cạnh họ cũng lướt qua."Khụ khụ" tôi nhịn không được ho khan hai tiếng, phất phất tay xua đi bụi đất mù mịt. Tôi nhìn về phía Khang Hi đang nói chuyện với đám hoàng thân quốc thích, không có nhìn tới chỗ tôi. Liền cho một thái giám lui xuống, tự mình cưỡi ngựa tới sau một cái cây gần sườn núi.

Nhe răng trợn mắt, chỉ cảm thấy đùi đau vô cùng, tôi buộc phải đi vòng quanh hai lượt mới thấy đỡ hơn. Duỗi tay lấy túi nước từ túi yên ngựa uống, khẽ thở dài một cái, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nước lạnh chảy xuống bụng. Lúc này mới cảm thấy như vừa sống lại. Tôi tìm một mặt cỏ phẳng ngồi xuống, nhìn xuống dưới, cờ bay phấp phới, ngựa chiến kêu to, tù và thổi vang trời, các loài động vật ở trong bụi cỏ đều sợ hãi chạy tán loạn, rên rỉ không ngừng bên tai. Tôi cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng thể làm gì. Thời đại này đi săn là điều rất bình thường, trong lòng thở dài. Sau đó nằm lên mặt cỏ, nhìn trời xanh mây trắng, tâm trạng cũng bắt đầu thả lỏng.

"Chủ tử, tỉnh lại, mau tỉnh lại......" Một trận âm thanh ồn ào truyền đến, tôi xua xua tay.

"Chủ tử!!!"

"Làm gì?" Tôi hét lớn một tiếng rồi ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu choáng váng vì ngồi dậy quá nhanh. Vội chống đỡ đầu, đợi cho sương đen trước mắt tan đi. Vừa nhìn được thì đã thấy Tần Thuận ở bên cạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tôi lúc này mới hồi lại, mới vừa rồi thế mà đã ngủ, trong lòng kinh hãi, cái này mà truyền ra ngoài thật sự bim chê cười. Vội muốn đứng lên "Ai da!" một trận tê mỏi truyền đến thần kinh tôi, tôi lại ngồi xuống, ôm chân nhếch miệng. Tần Thuận vội vàng tới xoa chân cho tôi, trong miệng không ngừng nhắc: "Chủ tử đừng nóng vội, là Thập tam gia kêu cho ta tới tìm người, trận săn còn chưa kết thúc." Tôi thả lỏng người, cứ ngồi ở đó để Tần Thuận xoa bóp thông khí huyết, thuận miệng hỏi hắn: "Sao ngươi biết ta ở đây mà tới tìm?" Tần Thuận vừa xoa bóp vừa nói: "Gia đoán được phúc tấn không thích chỗ đông, còn ngồi trên lưng ngựa lâu, chắc chắn tìm một nơi không có ai để nghỉ ngơi, kêu ta qua xem người thế nào, không để chậm trễ việc." Mặt tôi đỏ lên, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, Dận Tường......

"Chủ tử, bây giờ người thấy thế nào?"

"Hả." Tôi ngẩn ra, theo bản năng co duỗi chân, quả nhiên không sao hết, liền vịn vào tay Tần Thuận đứng lên "Thời gian đi săn sắp hết rồi phải không?" Tôi đi đến cạnh con ngựa trắng."Đúng rồi, nô tài thấy thời gian không còn sớm nên mới đi tìm người." Tần Thuận đi nhanh vài bước đem ngựa dắt qua đây, tôi gật gật đầu, duỗi tay nắm lấy dây cương, tiểu thái giám giúp tôi một tay, có thể lên ngựa dễ dàng. Eo bụng và đùi vẫn đau nhức. Cũng đành phải vậy, thúc ngựa đi trước, bước nhanh về phía đám đông. Xa xa đã thấy các a ca đem theo người tụ tập về đây, tôi thúc ngựa lặng lẽ đi hai bước không một tiếng động, đứng ở bên ngoài.

Nhìn Thập gia đầu tàu gương mẫu quay về, trên ngựa treo mấy chục cái tai của các loài động vật, lòng tôi chỉ cảm thấy đây là tạo nghiệt. Nhưng bốn phía lại là tiếng hoan hô, bởi vì hắn săn được nhiều nhất, cho rằng hắn là dũng sĩ, tôi lại nhịn không được mà lắc đầu. Khang Hi vô cùng vui mừng, sai người lấy một thanh loan đao thưởng cho hắn. Thập gia giơ lên để khoe bốn phía. Thái tử sắc mặt không tốt, con mồi hắn săn không nhiều không ít, Hoàng thượng nhìn cũng không nói gì, nhưng tâm điểm chú ý bây giờ đã thuộc về đám người Bát gia. Tứ gia vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng Thập tam nhìn Thập a ca đầy sự châm chọc. Tôi ngẩn ra, đại khái đoán được chắc chắn vừa rồi xảy ra chuyện. Trong lòng có chút lo lắng, không nghĩ hắn lại xung đột với Thập a ca. Tôi liền tới chỗ Tuần Thuận, bảo hắn đi tìm Dận Tường, bảo rằng tôi có việc tìm, Tần Thuận gật đầu. Mắt thấy hắn chạy tới nói gì đó với Dận Tường, Dận Tường ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi cười cười, hắn không khỏi cười, sự chú ý cũng đã tập trung hết về tôi.

Hoàng thượng mệt mỏi cả một ngày muốn tới Yên Bá Chí Sảng trai nghỉ ngơi, dặn dò Thái Tử gia. Khuôn mặt Thái tử lúc này giống như vừa trút được gánh nặng, cưỡi ngựa theo Hoàng thượng. Nhưng thật ra Cửu gia, Thập gia vừa rồi không có chút thích thú nào, ghé qua Thập tứ a ca nói gì đó, xem ra đám người Bát gia nhằm vào chuyện đoạt đích để ra tay

"Tiểu Vi." tiếng gọi của Dận Tường đánh thức suy nghĩ của tôi. Tôi xoay đầu qua, nhìn Dận Tường chạy băng băng tới trước mặt tôi rồi cười. Tôi không khỏi cười: "Chàng đi săn thế nào?"

"Nàng ngủ quên thế nào?" Dận Tường cũng mở miệng hỏi. Tôi ngẩn ra hỏi hắn: "Sao chàng biết ta ngủ." Dận Tường cười khúc khích, vươn tay lấy một nhánh cỏ dại sót trên đầu tôi, quơ quơ trước mặt tôi, tôi cười nhìn hắn. Với tay lấy lại rồi ném xuống đất. Dận Tường cười, nắm lấy dây cương trên con ngựa trắng rồi đi.

"Vừa rồi nếu không phải lão Thập bọn họ lấy trộm thì nào đến phiên hắn lấy được thanh loan đao đó." Dận Tường đột nhiên nói, sắc mặt cũng có chút khó coi "Mỗi lần đi săn đều như vậy, ......" Tôi nhìn hắn, cẩn thận suy nghĩ, cười nói: "Trộm ba cắp bốn kiểu như vậy cũng là một loại bản lĩnh đó, người bình thường muốn có cũng không được đâu, chàng xem chàng cũng đâu có được." Dận Tường sửng sốt, chợt cười lớn: "Nói cũng đúng, ta cũng không có bản lĩnh này, xem ra đành phải nhận thua, ha ha." Nhìn Dận Tường có vẻ tốt lên, lòng tôi cũng yên tâm. Trong thời khắc nguy hiểm, có nhiều chuyện nhưng không thể thiếu một chuyện. Mặc dù biết chuyện phế Thái tử ngay trước mắt, nhưng lại không biết khi nào xảy ra, vì nguyên nhân gì mà dẫn đến chuyện đó. Biết rõ có nguy hiểm lại không biết làm cách nào, điều duy nhất tôi có thể làm là không để đám người Dận Tường bị liên lụy....

"Hô......" Tôi thở dài một hơi, lúc này gió thổi càng lạnh, từ nơi chân trời đã có những vệt điện lập lòe, từng tiếng sấm rền từ xa truyền tới."Sao lại thở dài thế?" Một vòng tay ôm lấy tôi, liền dựa hẳn vào lồng ngực ấm áp. Tôi hơi mỉm cười: "Không phải thở dài, mà là hít sâu, chàng không cảm thấy không khí ở đây rất trong lành sao?" Dận Tường ngẩng đầu, hít thật sâu xung quanh, lại cúi đầu nhìn tôi cười nói: "Sao ta không thấy gì nhỉ, đều là mùi tanh từ đất bốc lên, làm gì có trong lành." Tôi buồn cười, lắc đầu: "Chẳng có chút thú vị nào cả." Dận Tường đảo mắt, đột nhiên dựa vào bên tai tôi mà nói thầm: "Thú vị của ta không ở đây, mà là......" Tôi đỏ mặt, đánh hai cái vào mu bàn tay hắn, Dận Tường cố ý lớn tiếng kêu đau, cứ vậy chúng tôi cười đùa trong chốc lát, lại yên tĩnh dựa vào nhau.

Vệt điện trên bầu trời càng nhiều, ở phía chân trời vẽ ra đủ hình thù, tôi và Dận Tường cười nói, cái này giống cái gì, rồi cái kia giống cái gì, nói qua nói lại tôi lại nhớ tới một câu chuyện cười, đó là từ thời dân quốc, Đốc quân Sơn Đông - Trương Tông Xương làm một bài "Vịnh Tia Chớp", vừa nghĩ lại không nhịn được mà bật cười."Làm sao vậy, nghĩ gì mà cười vậy?" Dận Tường vừa hỏi, vừa chỉnh lại tóc mai bị gió thổi của tôi."Không có gì, chỉ là nhớ tới một bài thơ nói về tia chớp thôi." Tôi cười nói."Ồ, đọc ta nghe thử chút đi." Dận Tường cảm thấy hứng thú, nhướng mày nói."Ừm!" Tôi nhẹ giọng nói, rung đùi đắc ý "Trên trời xuất hiện một chuỗi lửa, hay là Ngọc Đế muốn hút thuốc, nếu không phải muốn hút thuốc, tại sao lại có một chuỗi lửa." Lời tôi còn chưa dứt, Dận Tường đã cười to: "Ha ha......" Nhìn hắn cười nghiêng ngả, lại dùng tay lau nước mắt, tôi định mở miệng cười, chợt một tia sáng lóe lên trước mắt, "ầm ầm" một tiếng sét lớn như bổ xuống trên đầu hai chúng tôi. Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại, đột nhiên run cầm cập, lúc này một trận mưa rào đổ xuống.

Dận Tường cúi đầu thấy sắc mặt tôi trắng bệch, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế, nàng vừa bị dọa sợ à?" Tôi gượng cười, hắn ôm chặt lấy tôi, cười nói: "Không sao, có ta ở đây, đừng sợ. Nếu không thì về phòng thôi, trời mưa, dễ cảm lạnh lắm?" Tôi có chút không thoải mái, gật gật đầu: "Được." Dận Tường đỡ tôi đứng lên, đang muốn tới hành lang, đột nhiên cửa bán nguyệt bị đẩy ra. Chúng tôi ngơ ngác, nhìn qua đó, thấy Tần Thuận ở trong mưa nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, trên mặt toàn nước mưa còn có vẻ hoảng hốt: "Chủ, chủ tử, người trong cung tới, bên ngoài rất nhiều binh lính......"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-122)