Cơ mưu (2)
← Ch.050 | Ch.052 → |
Ba năm rồi, mắt tôi từng chút nhìn Dận Tường thay đổi, nhưng hắn trong lòng vẫn như cũ luôn hướng về tôi, cũng thành nền tảng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi. Trước kia cũng nghe người ta nói qua, kết hôn một tháng, sẽ có thể cảm nhận được tư vị mà mình chưa trải qua bao giờ. Cảm nhận của tôi sau khi kết hôn, khi thể xác và tinh thần chúng tôi như nước nhũ giao hòa, tôi lại phát hiện ra trong tim hắn có nhiều thứ tôi không thể chạm tới, như có cát lún, như có bóng tối bao trùm và sự hung hãn. Sự bình tĩnh của hắn ngày càng trầm ổn, lồng ngực hắn như những dãy núi, hắn cơ mưu tính kế, kế hoạch thượng thế nhưng làm cả người tôi rét run, hắn có nhiều điều như vậy mà trước kia tôi chưa từng biết. Có khi ngẫm lại chính tôi cũng vẫn chưa thể thẳng thắn với hắn, nghĩ như vậy cũng cảm thấy công bằng, nhịn không được cười khổ, đột nhiên hiểu ra chính mình thay đổi cái gì...... Trước kia thở dài là bất đắc dĩ đem những phiền muộn thở ra, không để bụng nén xuống, nhưng hiện tại cười khổ lại là bất đắc dĩ đem phiền muộn ẩn nhẫn xuống dưới, chôn sâu dưới đáy lòng.
Lúc này tôi lại ngồi ở chỗ cũ tôi thích trong cung, trên hành lang sau hòn non bộ Trường Xuân cung, Bắc Kinh vago mùa hè sau giờ ngọ oi bức và ẩm ướt, nhưng thật ra ở nơi này vẫn có gió nhẹ thổi qua. Tử Cấm thành nguy nga cũng bị nhiệt khí làm cho mơ hồ, ở nơi xa lính canh vẫn như đinh đóng cột mà thủ vệ. Thân thể tuy mệt, nhưng tinh thần lại phấn khởi dị thường, tôi híp mắt, nghe tiếng bồ câu truyền đến từ rất xa, chỉ cảm thấy bốn phía nhiệt độ chậm rãi giảm xuống, trong lòng cũng chậm rãi yên bình...
"Biết ngay ngươi sẽ ở chỗ này." Tôi mở ra mắt thấy, Đông Liên đang ở dưới hành lang cười nhìn tôi. Tôi ngồi dậy, cười nói: "Ta đúng là không thể trốn khỏi hai tỷ muội các người, hôm qua ở hoa viên bị Đông Mai bắt gặp, hôm nay thì lại......" Lời còn chưa dứt, Đông Liên đã đi lên cười nói: "Tìm ngươi còn không dễ à, chỗ nào không người, thanh tĩnh, ngươi liền đến đó." Nói xong ngồi cạnh tôi, lấy khăn tay làm quạt, trên mặt nàng đỏ bừng, mồ hôi từ cánh mũi thấm ra. Tôi cười bĩu môi, thay đổi cái tư thế rồi ngồi xuống: "Nói cái gì, khác gì nói ta với chuột giống nhau."
"Khích khích" Đông Liên bật cười, "Ta xem cũng không khác biệt lắm." Nàng cầm khăn tay nhi ấn ấn thái dương, "Hôm kia chúng ta còn cảm thấy bộ dáng của ngươi có chút thay đổi, hiện tại xem ra vẫn là bộ dạng cũ, vẫn là pha trò như vậy." Trong lòng tĩnh xuống, liền làm bộ không thèm để ý tựa hỏi nàng: "Thay đổi? Cái gì thay đổi, là xinh đẹp lên hả?"
"Phì!" Đông Liên cười tôi "Đúng a, ta thấy ngươi da mặt cũng dày thêm đó." Tôi đạm đạm cười, nàng không có nói thẳng, tôi cũng không hỏi thêm."Kỳ thật chỉ là cảm thấy ngươi tâm sự nhiều không ít, tuy nói ngươi trước kia hờ hững, nhưng......" Nàng dừng một chút, thấy không nhìn chằm chằm nàng, nàng chuyển mắt, "Cảm thấy ngươi cười lên không vui vẻ." Tôi sửng sốt, không tự giác mà mị mắt, nhìn phía chỗ Đông Liên, trong đầu các loại ý niệm lập tức chạy như bay lên, nếu Đông Liên các nàng đều nhìn ra, vậy Đức phi, Na Lạp thị thậm chí là những người khác, lại sẽ nghĩ tôi như thế nào...... Nhưng nghĩ lại tưởng tượng, tôi vốn dĩ nên có chút tâm sự, nếu là đã trải qua này nọ thì có thể bày ra bộ dạng chu đáo, ngược lại sẽ làm các nàng cảm thấy tôi tâm tư thâm trầm, càng thêm phòng bị tôi. Nghĩ vậy, trong lòng cười lạnh hai tiếng, giương mắt nhìn Đông Liên cười: "Có thể là quản nhiều người, chuyện này cũng nhiều, trong lòng tự nhiên không thể nhẹ nhàng." Đông Liên sửng sốt, tôi duỗi người: "Xem ra trước kia là trách lầm Phúc công công, hắn tính tình không tốt là do phải quản nhiều chuyện, chứ không phải hắn là cái kiểu công công..."
"Ha ha......" Đông Liên cười to, ngửa tới ngửa lui chỉ là dùng tay chỉ tôi, lại nói không ra nửa câu. Tôi cũng đang cười, nhưng chính mình đều có thể cảm giác là da mặt cười, đợi chút tìm cái gương tới soi một chút, nhìn xem bộ dạng ngoài cười trong không cười là thế nào. Đang miên mam suy nghĩ, Đông Liên lại đây kéo tôi một phen: "Đứng lên thôi, chúng ta đi thôi, Đông Mai còn đang chờ chúng ta." Tôi nghi vấn mà nhìn về phía nàng: "Bên ngoài dâng lên chút trái cây, chủ tử thưởng xuống dưới, Đông Mai đều đem để gần giếng, bảo ta tới gọi ngươi, mọi người cùng ăn." Nói xong liếc tôi một cái, "Thật là, mới như vậy đã cười muốn đau bụng." Tôi phủi áo cho phẳng, theo nàng đi xuống dưới, cười nói: "Còn tốt hơn là khiến ngươi khóc đến đau bụng." Đông Liên ha hả cười, vừa đi vừa nói chuyện trong cung, tôi mỉm cười đi chậm theo nàng, trong lòng lại chỉ cảm thán, chẳng lẽ nói bằng hữu của tôi sẽ mất đi một người ư...
Khả năng buổi chiều ăn nhiều trái cây, dạ dày có chút đau, trong bụng lục đục, ngủ đến không yên, tôi khoác quần áo đi đến bên cửa sổ ngồi xuống. Vẫn là nhà cũ của tôi, vốn dĩ Đức phi muốn để tôi ở gian phòng khác, tôi đã từ chối, chỉ muốn ở trụ quán này, Đức phi đảo cũng chỉ đành theo tôi, nhưng trong phòng trang trí vẫn là khác để phù hợp thân phận phúc tấn hoàng tử.
Mấy tháng không thấy Đức phi, người lại gầy chút, không biết có phải là do trận bệnh lần trước, sắc mặt có chút vàng như nến. Tôi ngồi kiệu tiến cung, khi đó tay còn chưa có tốt, Đức phi còn chiếu cố tôi, thuốc thái y chẩn, người đều tự mình hỏi, đồ ăn hàng ngày cũng giống nhau. Xuất thân của tôi cùng địa vị hiện tại, Đức phi ngôn hành cử chỉ với tôi phải là cực đại vinh sủng, tôi vẫn như cũ mà không thể đoán được tâm tư người, chỉ có thể cung kính tiếp nhận, thận trọng lời nói hành động hơn cả......
Tiểu Đào vì chăm sóc tôi cũng đi theo vào cung, tiểu nha đầu vô cùng hưng phấn, nhưng lại sợ làm gì sai khiến người ta chê cười, luôn mang theo biểu cảm kính sợ, ở bên cạnh tôi chú ý mà cẩn thận, nhưng thật ra quy củ rất nhiều, đã không như ngày xưa ở nhà tự do.
Gian ngoài truyền đến tiếng ngày ngủ của nàng, tôi từ trên bàn lấy ra thư của Dận Tường, tuy nói đã tới nơi, còn là muốn nhìn một chút. Thư tín thật không dễ, ra ngoài được hai tháng, cũng chỉ là một phong thư, bên trong chỉ là nói trên đường, nói cơ thể vẫn khỏe mạnh, tha thiết dặn dò tôi, nói là hắn chỉ có thể viết được ít ỏi như vậy, nhưng thật ra dặn dò tôi suốt một trang giấy còn sang hẳn trang khác. Tuy rằng lúc hồi tin tôi có cười nhạo hắn, bất quá mỗi đêm lại đem thư ra đọc, lại thành thói quen, trái lại tôi lại bị Tiểu Đào cười, tôi cũng mặc kệ nàng. Chỉ là đột nhiên nhớ tới trước kia đọc qua 《Kiêu hãnh và định kiến》, Bennet tiên sinh đã nói rằng: "Nhân sinh một đời đơn giản là người khác chê cười bạn, bạn lại chê cười chê cười người khác."
Một đêm mộng đẹp, tỉnh lại mới thấy mình cầm thư mà ngủ thiếp đi, buổi sáng Tiểu Đào tới hầu hạ phát hiện, không tránh được lại cười tôi, nhưng tâm tình của tôi lại tốt hơn nhiều, dùng xong bữa sáng, dọn dẹp một chút, theo quy củ tôi phải đi thỉnh an Đức phi nương nương. Đi đến chính đường, ngoài cửa Lý Hải đã sớm tươi cười đi đến thỉnh an tôi, lại vội đi vén rèm, tôi cười cảm tạ hắn, liền nghiêng đầu đi vào. Đức phi đã dùng xong bữa sáng, đang tráng miếng, một bên Đông Mai hầu hạ, thấy tôi tiến vào, nàng cười khẽ gật đầu.
"Tiểu Vi, sớm như vậy sao đã tới đây rồi, ngươi vẫn là nghỉ ngơi thêm." Đức phi lấy khăn lụa lau khóe miệng, lại giương mắt hướng tôi mỉm cười nói. Tôi đi ra phía trước, quy củ mà hạ thân thỉnh an: "Thỉnh an nương nương, nương nương cát tường."
"Ân, đứng lên đi." Đức phi nhẹ giọng nói. Tôi đứng dậy, tiến lên một bước tiếp khăn trong tay Đức phi, thuận tay đưa cho tiểu nha đầu bên cạnh, lại cười nói: "Cũng không biết như thế nào, từ khi trở về gian phòng kia, đến giờ thì liền tỉnh, nhưng thật ra giống với lúc còn hầu hạ người, muốn ngủ cũng ngủ không được."
"Ha ha, nào có đạo lý vậy." Đức phi cười khẽ, một tay tiếp nhận chén trà Đông Mai đưa, "Chẳng lẽnhaf ở chính mình còn có thời gian sao?" Tôi cười, theo Đức phi mà ngồi cạnh người. Trong lúc nhất thời trong phòng nô tài đều cười, Đông Mai ở một bên mỉm cười nói: "Chủ tử đừng nghe Tiểu Vi, nàng nhiều điều như vậy, chẳng lẽ nhà kia vẫn còn có thể thêm người?" Tôi quay đầu nhìn nàng: "Như thế nào không thể, để Đông Liên vào đi, dù sao buổi sáng nàng ngủ chẳng bao giờ dậy, vừa vặn......" Tôi lời còn chưa dứt, Đức phi đã bật cười, lại nhịn không được mà ho khan, Đông Mai lại nhịn cười vội tới vỗ nhẹ lưng cho người."Ngươi, đứa nhỏ này......" Đức phi cười đến chảy nước mắt, tôi chạy nhanh tới đem khăn lên.
Trong phòng toàn tiếng cười, Đông Liên vừa vào, thấy người trong phòng cười thành một đoàn, tiến lên hai bước hành lễ với Đức phi, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Hôm nay chủ tử sao vui vẻ vậy, nói cái gì vui vậy?" Nàng nói chưa dứt lời, Đức phi với mọi người lại bật cười, nhìn nàng lại nhìn tôi. Đông Liên tròn mắt nhìn quanh, dương mày nhìn về phía tôi: "Không phải ngươi sau lưng lại chê cười ta gì đấy chứ?" Tôi ha hả cười: "Làm gì có chê cười ngươi sau lưng!" Nhìn nàng nghi nghi hoặc hoặc mà đi lên, tôi híp híp mắt, "Ta từ trước đến nay đều là đường đường chính chính chê ngươi."
"Ha ha......" Trong phòng mọi người đều cười to, Đông Liên tức muốn hộc máu trên mặt đất tới muốn đánh tôi, tôi lại vội vàng trốn. Có tâm cũng tốt, vô tâm cũng thế, nhất thời trong phòng không khí cũng thật là hòa hợp, tôi cùng Đông Liên tuy đang cười nháo, nhưng vẫn phải kiềm chế, trong hoàng cung chính là như vậy, cười cũng tốt, khóc cũng tốt, đều là có chừng mực, nếu là không cẩn thận đi quá, sẽ không thể toàn mạng. Bọn nô tài chính là vì hầu hạ chủ tử, làm chủ tử vui vẻ mới tồn tại được, tôi thân phận tuy rằng cao quý, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng, Đức phi cùng nô tài cũng không khác gì nhau, cũng bất quá là thay đổi về y phục.
"Chủ tử, ngài đã lâu vậy mới cười, Tiểu Vi quay lại như vậy, người mới cười lên nhiều chút." Một bên Đông Mai quạt cho Đức phi, lại nhìn tôi cười nói. Đức phi cười: "Đúng vậy, có tiểu nha đầu này mới cười nhiều như vậy." Lại đảo mắt nhìn về phía Đông Liên đang giữ chặt tôi, "Được rồi, được rồi, Đông Liên ngươi thả nàng đi, Tiểu Vi là phúc tấn hoàng tử, nàng hiền hoà, các ngươi đi theo mà hồ nháo." Đông Liên hì hì cười, buông tay, tôi xoa mặt, trừng mắt nàng: "Đấy nhé, ta là phúc tấn, ngươi liền dám hạ độc thủ." Đông Liên lấy trà lạnh đưa cho chúng tôi, còn chưa cãi lại, Đông Mai đã cười nói: "Đúng đúng, đi theo để xây nhà cho phúc tấn." Trong phòng mọi người lại nở nụ cười. Đang cười, Phúc công công vào tới, hành lễ với tôi và Đức phi, gia hỏa này từ khi tôi trở về, trốn tôi vô cùng, có thể là sợ tôi trả thù vì hồi trước. Tôi hiện tại. àm gì có tâm tư để ý hắn, gặp mặt cũng chỉ là khách khách khí khí, hắn thấy tôi cũng không có ý gì, nhưng vẫn a dua nịnh hót tôi, tôi cũng chỉ là vui lòng nhận cho, lời nói cũng không nhiều một câu.
"Chủ tử, trong cung ban thưởng xuống dưới, nô tài đã kiểm tra, đơn tử ở chỗ này." Đức phi hướng tôi gật gật đầu, tôi đứng dậy nhận lấy, đại khái xem qua, cũng không có gì khác lúc tôi ở đây, lúc trước đây là việc của tôi, sau khi tôi lấy chồng xuất cung, mới để việc này cho Phúc công công."Nương nương, vẫn là như cũ, chỉ là thêm mấy dược liệu giải nhiệt, cũng không khác mấy." Tôi trả lời. Đức phi gật gật đầu: "Ngươi vừa nói dược liệu, ta mới nhớ tới, Niên thị có thai, ta muốn đem tới cho nàng ta chút tổ yến, nhưng đều là món cũ không thể đem tới, vậy mà đã quên." Người quay đầu nhìn tôi, "Vừa lúc hôm nay mới có, Tiểu Vi, ngươi đi Tứ bối lặc phủ đi. Thay ta đi, đem này những đồ này ban thưởng xuống; thứ hai, ngươi bị thương đã khỏi không nên để Tứ tẩu ngươi nhọc lòng, về tình về lý, ngươi đều nên đi cảm ơn nàng, huống chi các ngươi là chị em dâu tốt." Tôi vừa nghe "Niên thị" trong lòng liền không thoải mái, Đức phi lại cho tôi một đạo mệnh lệnh, trong lúc nhất thời phảng phất như ăn ruồi bọ, vừa định nhíu mày, vừa nhấc mắt lại thấy khuôn mặt nhàn nhạt của Đức phi, ánh mắt lại là không hề chớp mà nhìn tôi, trong lòng lạnh lùng, theo bản năng mà đứng dậy hành lễ, mỉm cười nói: "Tiểu Vi đã biết, sẽ đi liền."
"Lộc cộc" xe ngựa ở trên quan đạo tiến lên, tuy rằng trên xe treo mành lùa gió, nhưng bên trong vẫn vô cùng oi bức, tôi dựa vào cửa sổ, trên người lại liên tiếp mà rét run, ngẫm lại ngày hôm qua Đông Liên nói ý, hôm nay yêu cầu của Đức phi, cứ tưởng rằng lấy chồng xuất cung sẽ tránh được những thị phi này, như thế nào lại càng thêm nghiêm trọng......
"Phúc tấn." Bên ngoài truyền đến thanh âm Lý Hải, tôi ngẩn ra, lúc này mới phát giác xe ngựa không biết khi nào đã ngừng lại, hướng ra phía ngoài nhìn lại, đã tới trước cửa chính của Ung Hòa cung. Từ cửa sổ nhìn ra đi, Lý thị cùng Nữu Hỗ Lộc thị sớm mang theo người đứng trước cửa chờ, tôi sửng sốt một chút, mới nhớ tới tôi là người Đức phi cử tới, nhưng Na Lạp thị vì sao không ra?
Xuống xe, Lý thị các nàng vội tiến đến hành lễ, thỉnh an Đức phi, tôi hồi đáp lại, mới để các nàng đứng lên, lúc này mới kéo tay nhau nói chuyện, Lý thị vẫn là khuôn mặt linh lung, Nữu Hỗ Lộc thị lại cùng tôi luôn thân thiết, cho nên gặp nhau lại mừng, nhưng chỉ là cảnh tượng nhất thời. Chúng tôi hương theo cửa thứ hai mà đi, một bên nhắc tới việc gia đình, thế mới biết Tứ phúc tấn đã về nhà mẹ đẻ, các nàng đã phái người thông báo, tôi gật gật đầu cũng không hỏi nhiều, mới vừa đi qua cửa hai, một trận tiếng cười thanh truyền đến, tôi quay đầu nhìn lại, một đám lão mụ tử còn có nha đầu thái giám, họ vây lại một chỗ. Tôi không nhịn được chậm hạ bước chân, một bên Lý thị cũng đi xem, trên mặt lập tức nở nụ cười như gió xuân, một bên Nữu Hỗ Lộc thị lại hơi rũ mí mắt, mặt không biểu cảm xoay đầu đi, tôi đang có chút buồn bực, những người đó thấy chúng tôi, vội yên lặng, khom mình hành lễ, tôi lúc này mới thấy ở giữa là một bà vú, đang ôm một tiểu hài nhi ở giữa. Tôi dừng lại, phía sau mọi người cũng ngừng lại, duy nhất Lý thị đi lên, bà vú kia cũng vội vàng đi tới, thật cẩn thận đem hài tử trong lòng mà giao cho Lý thị. Tôi nhìn Lý thị vạn phần thương tiếc yêu thích hài tử kia, lại nói cười mà hướng tôi đi tới, một ý niệm như tia chớp sét đánh xẹt qua đầu tôi -- Hoằng Thời......
← Ch. 050 | Ch. 052 → |