Phúc tấn (2)
← Ch.039 | Ch.041 → |
Tôi đang đỏ mặt và không biết phải nói gì, một tay đã bị Dận Tường giữ chặt, bàn tay tôi đã đổ mồ hôi. Dận Tường rất hạnh phúc, nhướng mày và khóe miệng nở một nụ cười, ngoài niềm vui, còn có một chút đắc ý trong đôi mắt đen của hắn rằng điều ước của hắn cuối cùng đã được thực hiện.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Dận Tường cúi xuống thấp giọng cười hỏi, mặt của tôi càng đỏ, trông hắn càng vui. Tôi chớp chớp mắt, hàm hồ nói: "Vẫn tốt." Hắn cười "chậc chậc", đưa tay ôm vai tôi, đặt cằm lên đầu tôi: "Tốt là tốt. Hừm? Ở đâu nhiều hàm hồ như vậy." Tôi thở ra, xoay người nhìn hắn. Dận Tường hơi giật mình."Ta không muốn so sánh, nên mới hàm hồ nhiều như vậy." Tôi cười hì hì nói. Dận Tường hít một hơi, gần như không thể tin được mà nhìn tôi. Lòng tôi cũng vậy, có nực cười quá không? Nữ nhân thời đại này dường như không dám đùa cợt về vấn đề trinh tiết này. Tôi không khỏi hối hận, nhưng lời nói đã xuất ra rồi, rút lại cũng không được, đành phải... Tôi có chút lo lắng về phản ứng của Dận Tường "Haha..."
Hắn bật cười lớn tiếng, làm tôi ngạc nhiên, tôi nhìn hắn đến ngây người. Một lúc sau, tiếng cười của Dận Tường dần dần không còn, đưa mắt sang nhìn tôi, "Tiểu Vy à..." hắn chậm rãi cúi đầu, trán áp vào tôi, "Thật đáng tiếc khi đời này nàng không có cơ hội so sánh."
Hả?" Tôi trả lời trong vô thức, nhìn thẳng vào mắt Dận Tường, nơi chỉ có một chút hạnh phúc và một chút thích thú. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và nở một nụ cười thật tươi. Tôi may mắn biết bao khi gặp được một nam nhân cởi mở trong thời đại này. Không nói đến ở thời hiện đại, ở đây không có nam nhân nào đem chuyện này làm trò đùa... Đang lúc vui vẻ, Dận Tường ánh mắt tối sầm lại, đôi môi ấm áp của hắn đã nặng nề rơi xuống môi tôi, đầu óc tôi nóng lên, tôi chỉ có thể theo nhịp điệu của hắn. Trong lúc bàng hoàng, tôi chợt nhớ ra bên cạnh còn có những người khác, liếc nhìn Dận Tường, vừa cố thoát ra. Thấp giọng nói hắn: "Chàng thật là, còn không thèm để ý xung quanh còn có người..."
Lời chưa dứt, đã thấy Thất Hương lui ra ngoài từ lúc nào, trong lòng khẽ giật mình. Dận Tường vậy mà không để ý, ngồi cạnh tôi, thuận tay cầm lấy bông hoa buổi sáng mới hái mà vuốt vuốt: "Muốn không có ánh mắt nhìn, không để người đến là được." Tôi dừng lại, vô thức quay đầu nhìn hắn, hắn đang cười hì hì ngồi đằng kia, trong mắt hiện lên chút gian xảo. Tôi thầm thở dài trong lòng, tôi nghĩ mình đã thay đổi rất nhiều, có thể gọi là tính toán thông minh, nhưng so với một người như Dận Tường đã trở nên tính toán theo bản năng, có lẽ tôi chỉ có thể gọi là thông minh. Xem ra Dận Tường biết rõ lai lịch của nha đầu kia, lòng tôi lại thở dài, quay người đi, cầm lấy hoa tai ngọc bích mà đeo lên vành tai.
"Yên tâm, cha của nàng ta là lão Thập thất Hạ kỳ." Dận Tường thấy sắc mặt tôi hơi khác, nghĩ là tôi đang lo lắng cho Thất Hương. Tôi nhướn mày, ý bảo đã biết, tuy nhiên chắc hắn hiểu lầm nhưng tôi không có ý định nói gì thêm, nói rõ ràng mọi chuyện không phải là điều tốt. Đó không phải là điều tốt cho Dận Tường, và cả tôi.
Không khí trong phòng có chút nặng nề, tôi vẫn vô thức suy nghĩ về những điều này, đến mức tôi đã cầm một đống đồ trong tay, và tôi nhận thấy rằng Dận Tường đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách trầm ngâm. Suy nghĩ miên man lại quên mất khí chất sắc sảo của hắn, ... Aiz... Ta nhẹ thở dài, vươn tay đậy nắp hộp trang điểm, quay đầu cười với hắn: "Ta đói rồi, đi ăn đi." Dận Tường sửng sốt, đứng dậy đi đến chỗ tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lên khỏi ghế đẩu và ôm lấy tôi, hắn nâng cằm của tôi và nghiêm túc nhìn tôi: "Trước kia như thế nào ta không quan tâm nàng đã từng là gì. Từ giờ nàng là của ta, nàng hiểu không? Nàng là con người thật của ta, là tất cả của ta, dù cười hay khóc" Hắn dừng lại chút: "Ta sẽ bảo vệ nàng cả đời này."
Tôi nhắm mắt lại, giọng điệu của Thập tam khiến tôi cảm thấy có chút buồn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như đang hỏi tôi, nhưng thực ra, hắn giống như con nhím biển, sau khi rút hết gai ra chỉ còn lại sự mềm mại đến không ngờ. Chậm rãi bình tĩnh lại, tôi ngước lên nhìn hắn và nhẹ nhàng gật đầu: "Đã biết." Đưa tay vuốt đôi lông mày đang cau lại của hắn: "Ta cam đoan." Đôi mắt của Dận Tường sáng lên, hắn từ từ nở một nụ cười, nhìn hắn rạng rỡ như một đứa trẻ vậy. Hắn nắm lấy tay tôi và nói lớn: "Đi ăn đi, ta chết đói mất." Tôi vốn nghĩ rằng sẽ không tốt khi ra tay như thế này, nhưng tôi nghĩ lại rồi lại kệ hắn, để những ai thấy thì kệ họ. Ngay khi tôi ra khỏi cửa, tôi thấy Thất Hương đứng ở cửa, và thấy chúng tôi đi ra, nàng ta định tiến lên để chào, nhưng khi nàng ta cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay chúng tôi, nàng ta có chút sững sờ ở đó một lúc."Đi nói với Tần Thuận, ta và phúc tấn sẽ qua đó." Dận Tường nói nhẹ. Nàng khom người rồi lui đi. Tôi nhìn Thất Hương đi về phía cửa bên, vẫn chưa kịp nghĩ gì, Dận Tường một bên nghiêng đầu và khom người: "Phúc tấn, mời ngài."
"Phốc" tôi nhịn không được mà cười, gật gật đầu, đi về phía trước. Dận Tường cười kéo ta đi sang một bên, đến nguyệt môn còn nhắc nhở ta cẩn thận bậc thang dưới chân, ta không khỏi buồn cười, hắn nghĩ tôi là gì vậy, quen hắn ba năm, hôm nay mới biết được hắn lải nhải nhiều như vậy. Nhìn hắn nghiêm mặt, tôi cười khổ lắc đầu, lóe lên mắt, lại trông thấy Thất Hương đang kinh ngạc nhìn về phía này, thấy tôi quay đầu, nàng loay hoay cúi đầu từ cửa bên đi ra.
"Tiểu Vy..." Dận Tường quay đầu thuận ánh mắt của tôi nhìn lại "Sao vậy?" Tôi cười một tiếng: "Không có chuyện gì, chúng ta đang đi đâu vậy, ta nhớ chính sảnh hẳn là ở bên kia, bên này là...... Hình như là hướng phòng bếp nhỏ."
"Đúng thế." Dận Tường gật gật đầu. Tôi ra vẻ hoảng sợ: "Không phải chứ? Ta là muốn đi ăn cơm, không phải muốn chàng đem ta hầm ăn."
"Ha ha......" Dận Tường bật cười: "Yên tâm, nàng mà đồng ý ta cũng không nỡ đâu. Bên kia mà có một lầu các, lại thông gió lại trong lành, nàng chắc chắn sẽ thích, được không?" Dận Tường cười híp mắt giải thích cho tôi. Nhìn hắn bộ dạng vui vẻ, tôi ngó ngó bốn phía hẳn là không có ai, tiến lên một bước, liền hôn một cái lên má Dận Tường, không sai, tôi rất thích. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của hắn, tôi vui vẻ quay người đi thẳng về phía trước. Trời hôm nay thật xanh, không khí rất tươi mát, vừa đi hai bước, Dận Tường liền đuổi theo, cùng tôi đi, cúi đầu chỉ chỉ mặt, nhìn tôi cười nói: "Cứ làm như vậy đi, về sau mỗi ngày chúng ta đều đến đây ăn." Tôi cười ha ha, cùng hắn nắm chặt tay.
Trên đường cười cười nói nói, vừa đi đến lầu các, thái giám Tần Thuận bên cạnh Dận Tường đã sớm chuẩn bị xong hết mọi việc, thấy chúng tôi thì loay hoay tiến lên cúi chào, chúc những lời cát tường, nói đến đây Dận Tường càng vui vẻ, liền ban thưởng. Tiểu tử này tôi đã sớm quen biết, trước kia Dận Tường không tiện tới tìm ta, đều là hắn đến cho truyền lời hoặc mang đồ vật. Chỉ là khi đó còn gọi một tiếng Tiểu Vy tỷ, bây giờ thì cũng không dám gọi như vậy. Hắn lên tám tuổi thì được hầu hạ Dận Tường, rất nhanh nhẹn, cũng rất trung thành. Ca ca của hắn cũng làm thái giám, làm việc ở Tứ bối lặc phủ, tôi thậm chí đang suy nghĩ, hắn như thế vẫn trung thành, có phải là bởi vì ca ca hắn ở trong tay Tứ gia không, chẳng có ai là không dám để Tứ bối lặc gia trong mắt.
Có một lần nhắc tới chuyện, Đông Liên từng thở dài: "Nhà ngươi không phải là tuyệt hậu sao?" Tiểu tử lại không hề lo lắng nói, nhà hắn có sáu anh em, đại ca hắn đã sớm lấy vợ sinh con. Hiện tại hai anh em bọn hắn ở trong cung làm nô tài, trong nhà cung bớt đi chi phí sinh hoạt, còn có thể trợ cấp không ít, cha mẹ hắn thấy vậy, còn nghĩ đem đệ đệ của hắn đưa vào. Lúc ấy Đông Mai, Đông Liên còn cười nói, tiền lương trong cung chắc sẽ bị bọn hắn kiếm hết mất. Lòng tôi như tràn lên lạnh khí, như vậy chẳng phải là tự hủy thân thể, vứt đi tự tôn, lại còn coi đó là phúc phần.
Nghi tới đó, Tần Thuận đã bày xong bát đũa, ở một bên hầu hạ chúng ta dùng bữa, Dận Tường khẩu vị vô cùng tốt, dùng bữa nhưng là vẫn có quy củ, buổi sáng từ trước đến nay tôi đều ăn không nhiều, huống chi xung quanh còn vây quanh một vòng người. Ăn cơm nói chuyện phiếm, lúc nghe Dận Tường nhắc tới hai ngày này hắn muốn dẫn tôi đi biệt viện du ngoạn, ngay tại phía tây chân núi Hắc Thạch Đầu, chỗ ấy có hắn thôn trang, là Hoàng Thượng ban thưởng. Nghe giống như hưởng tuần trăng mật vậy, tôi lại rất nguyện ý, có thể rời đi hố lửa này, dù là chỉ có một lát đó cũng là tốt. Tần Thuận đem cháo tới cho tôi, tôi dùng thìa sứ trộn lấy, có chút bỏng, liền thổi nhẹ chậm rãi dùng. Chúng ta khi trở về, a mã và ngạch nương tôi có thể tiến cung thỉnh an, Dận Tường một bên húp cháo một bên nói, ta gật gật đầu, trong lòng có chút buồn cười. Lẽ ra hẳn là người lại mặt, nhưng đến hoàng cung đại nội, đây cũng là quy củ mà.
"Sáng mai chúng ta liền đi, tới thỉnh an Đức phi nương nương rôi cùng đi."
"A, được" Tôi gật gật đầu."Tối nay qua chính lễ, cũng không có sự tình gì." Dận Tường nhận lấy khăn từ nha hoàn lau miệng. Tôi vừa múc cháo đưa vào miệng, vừa hỏi: "Chính lễ là gì vậy?"
"Nhóm người ma ma không giảng qua cho nàng sao, tối nay chúng ta phải qua chỗ Thái tử hành lễ, Thái tử gia đại diện cho Hoàng a mã, vậy liền coi là quân thần lý lẽ."
"À, hiểu." Ta nhẹ nhàng thổi thìa cháo liền đưa vào trong miệng, lại nghe Dận Tường nói: "Sau đó lại cho các huynh đệ thúc bá đốt thuốc dâng trà, liền xem như hoàn thành lễ."
"Choang!" Thìa trong tay tôi rơi xuống đất vỡ nát, giật nảy mình, Tần Thuận vội tới: "Phúc tấn, có phải là cháo nóng quá?" Tôi gật gật đầu. Dận Tường đi đến bên cạnh tôi, dùng ngón tay khẽ chạm vào môi tôi còn đang chút sưng đỏ: "Có đau không?" Tôi khẽ nhếch nhếch miệng, không biết lúc nào Thất Hương đã tới, đem theo chén nước lạnh, Dận Tường đưa tay nhận lấy đưa cho tôi uống hai ngụm, vừa mắng nha hoàn: "Một đám ngu xuẩn, cũng không biết lạnh nóng sao!" họ vội thu dọn mọi thứ, ta kéo kéo ống tay áo Dận Tường: "Không có chuyện gì đâu, là ta không cẩn thận, với lại cũng không sao mà." Dận Tường cúi đầu nhìn, nhíu mày "Cần..." Tôi không đợi hắn nói xong, loay hoay khoát tay "Không cần". Dận tường khẽ giật mình, cười hỏi tôi: "Cái gì không cần?" Tôi trừng mắt liếc hắn một cái: "Không cần Thái y"
"Ha" Hắn cười khẽ "Ta nghĩ gì nàng cũng biết hết a". Ta từ trên tay hắn nhận lấy cái chén, vừa uống nước vừa hàm hồ nói: "Đương nhiên, cho nên chàng đừng nghĩ định làm gì sau lưng ta, chỉ cần chàng hở đuôi ra, ta liền..." Đột nhiên nhận ra lời này có chút bất nhã, mặt tôi đỏ lên, đem lời nuốt trở vào, Dận Tường một mặt dở khóc dở cười nhìn tôi, bốn phía thái giám nha đầu cũng đều che miệng cười trộm. Nhìn Dận Tường ngồi xuống, ta hạ mi, chuyên tâm uống nước, nhưng trong đầu còn đang không ngừng mà vang vọng câu nói kia: "Thúc bá huynh đệ..."
← Ch. 039 | Ch. 041 → |