Lần đầu gặp gỡ
← Ch.002 | Ch.004 → |
Ngây ngốc nhìn một lát, phát hiện trong đôi mắt kia truyền tới ý vị cười cợt, tôi mới đột nhiên thanh tỉnh: "Ngươi là ai?"
"Ngươi là tú nữ sắp tuyển sao?" Hắn không đáp mà hỏi lại, vốn không tính để ý hắn, nhưng nghĩ lại thôi."Ừm, hiện nơi này cô nương không phải tú nữ thật không nhiều lắm." Tôi trào phúng trở về, lòng nghĩ trên người mình đang mặc áo ngoài màu tím như thế này, nhìn là biết chế phục tuyển tú, hắn đã biết rõ còn cố hỏi. Tôi giương mắt, cười nói: "Giờ thì có thể trả lời ta, ngươi là ai chưa, tiểu quỷ?" Chỉ thấy nháy mắt mặt hắn đỏ bừng lên: "Ngươi nói ai là tiểu quỷ?"
"Chính là ngươi đó." Tôi cẩn thận nhìn hắn, rõ ràng cùng lắm mới mười lăm mười sáu tuổi, cô nương tôi đây năm nay đã hai mươi lăm, kêu hắn tiểu quỷ có gì không đúng? Hắn lùi ra sau một bước, nhẫn nhẫn, nhưng cuối cùng nhẫn không được: "Chả lẽ ngươi không phải cùng một dạng sao, cũng là tiểu quỷ, có gì khác gì ta?"
"A!" Tôi sửng sốt, giờ mới nghĩ ra hiện tại mình cũng không phải mười lăm mười sáu sao? A a! Rõ là vui ha, phản lão hoàn đồng. Tiểu tử thấy tôi giận quá hóa cười, cũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn tôi. Về phần tôi vui vẻ xong, ngẩng đầu, nhìn thấy hắn ngây ngốc, nở nụ cười: "Ngươi nói đúng, ta cũng là tiểu quỷ, như vậy chúng ta coi như huề nhau." Tôi tự xoay người sang chỗ khác, ngắm mặt nước, cảm thấy bên cạnh chuyển động, quay đầu phát hiện tên nhóc nọ ngồi ngay bên cạnh, cũng ngắm nhìn mặt nước không lời. Tôi không muốn nói chuyện, chỉ nhắm mắt lẳng lặng thưởng thức cảnh yên bình trước mắt.
"Ngươi là cô nương nhà ai?" Hắn đột nhiên mở miệng, tôi mở to mắt, nhìn thấy hắn tinh tế nhìn mình, không khỏi lại đánh giá hắn tử tế một chút, âm thầm thở dài, cậu nhóc này bộ dạng thực đẹp trai, trưởng thành sẽ rất xuất sắc, mê hoặc lòng người! Tư thái oai hùng bừng bừng, rất có khí khái nam nhi, chỉ là tuổi còn trẻ, vóc người còn chưa dậy thì.
"Này, vì cái gì không nói chuyện?" A! Dọa tôi nhảy dựng, tôi phát hiện hắn nghiêm mặt, lại có một loại cảm giác cực uy nghiêm, tôi vô ý thức hồi đáp: "Ta là Nhã Lạp Nhĩ Tháp gia."
"À, Hộ bộ thị lang Anh Lộc là phụ thân ngươi?"
"Đúng." Tôi nhìn hắn, quay đầu không nói, thầm nghĩ tiểu quỷ này thực thối tha."Ơ, trán ngươi sao lại bị thương?" Tôi phát hiện trên đó xanh tím một mảnh, còn mơ hồ vết máu, tiến gần phía trước xem, lại bị hắn đẩy ra, còn trợn mắt nhìn tôi một cái, thật rõ là...
Tôi trừng trở về, tiểu tử thật là không đáng yêu. Tôi lấy khăn tay ngâm vào hồ nước lạnh buốt, vắt khô, ngước lên, quay mặt hắn lại, nhẹ nhàng lau, hắn cả kinh, định giãy dụa...
"Đừng nhúc nhích, ta chỉ thấy nó chướng mắt thôi, lau sạch sẽ ta mới lười quản ngươi." Tôi cảm giác thân thể dưới tay cứng đờ, không động đậy. Tôi khẽ cười nhẹ, không biết vì sao, tiểu tử này mang đến cho tôi một cảm giác rất đau lòng, có lẽ là vì phần sầu muộn không hợp tuổi trong đôi mắt hắn, có lẽ là vì tính cách quật cường của hắn, tóm lại rất muốn chiếu cố hắn. Lau sạch sẽ, lại nhúng khăn tay một lần nữa vò vò, đặt lên trán hắn. Thở nhẹ ra, tôi lại ngồi xuống, phát hiện hắn vẫn nhìn mình, rất nghiêm túc, khiến tôi cảm giác chân tay luống cuống. Rất hiển nhiên bị hắn phát hiện, vì trong mắt hắn hiển hiện ý cười nhạo, tôi có chút tức giận, mình thế mà bị tiểu quỷ ít hơn mười tuổi đùa cợt. Quay đầu đi không nghĩ để ý hắn, thế nhưng hắn lại sáp lại, kề sát tôi. Tôi toàn thân không tự nhiên, chống tay đẩy hắn đi, thật nặng, hắn lờ đờ uể oải mặc tôi đẩy loạn, cũng không nói chuyện, tôi ra một thân mồ hôi nóng, cũng lười quan tâm hắn, chợt phát hiện hắn chuyên chú nhìn gì đó, theo ánh mắt hắn nhìn lại -- bàn chân tôi, có thể nữ nhân cổ đại không đi xăng đan, cặp chân tuyết trắng hết sức nhỏ, gân xanh nổi rõ."Rất đẹp." Hắn cười nói. Tiểu quỷ này đúng là tiểu sắc lang, tôi vốn không để ý, cái này ở hiện đại rất bình thường, chân có cái gì không thể xem, nhưng không hiểu sao, chính là không muốn để tiểu tử này xem. Tôi xoay người sang chỗ khác mang tất và hài vào, thu thập xong, đứng dậy định đi, lại bị hắn một phen giữ chặt, loạng choạng ngã vào trong lòng hắn, tiếp tục giãy dụa, lại bị hắn đè lại. Ngẩng đầu tính mắng, lại hoảng sợ phát hiện hắn cách mình rất gần, có thể nghe lẫn nhau hô hấp.
"Ngươi thật đặc biệt, ta rất thích ngươi, nhất định phải lấy ngươi về."
"Vậy sao, thật là vinh hạnh đấy! Chỉ cần ngươi có thể có bản lĩnh này." Tôi rất ấu trĩ phản bác lại, tên tiểu tử này rất có khả năng làm tôi bốc hoả. Hắn cười, kiểu cười rất hư hỏng, loáng cái bóng đen đè ép đến, ý thức tôi chợt lóe, một nụ hôn ấm áp lưu trên má tôi.
"Ngươi chờ xem."
Tôi chưa kịp phản ứng, thoáng một cái liền không thấy bóng người. Tôi đứng đó dở khóc dở cười, mình thế mà lại bị một tên nhóc ăn đậu hủ, hôm nay là ngày gì vậy. Lắc lắc đầu, thấy thời gian không còn sớm, cũng nên trở về. Một đường đi vẫn nghĩ đến sự tình vừa phát sinh, chỉ cảm thấy người của thời đại này thật sự trưởng thành sớm, nghĩ đến lời nói của cậu nhóc trước khi đi, cũng không biết cậu ta lai lịch thế nào, y phục, khí chất xem ra là xuất thân cao quý. Thôi, đơn giản là một tiểu tử, sao có thể coi lời hắn là thật, buổi chiều còn phải nghe quy củ nữa. Nghĩ đến thật nhức đầu, chán nhất là họp hành. Tâm trí rối bời, không hiểu cái gì tư vị, sờ sờ mặt, nóng hầm hập, không biết là do thời tiết quá nóng hay vẫn là bởi vừa rồi... Tôi nhanh chân bước đi, nghĩ đem hết thảy mê loạn ném ra sau.
***********
Trời ạ, mệt chết đi được, tôi choáng váng trở lại gian phòng của mình, cũng không quản nha đầu thấy mình ra sao, ngay lập tức ngả người xuống giường, không động đậy. Tiểu Đào giật nảy mình, vội chạy đến đẩy nhẹ tôi: "Tiểu thư, người sao vậy? Đừng dọa ta!" Tôi chôn đầu vào gối, vốn một câu cũng lười nói, nhưng nghe tiểu nha đầu sắp khóc nức nở, đành phải quay đầu xem nàng: "Không việc gì, ngươi đừng gấp, chỉ là khổ cực quá thôi." Tôi giả vờ ra vẻ khổ sở cho nàng xem."Phụt!" Nha đầu bật cười: "Người thật sự biết dọa người ta, buổi chiều không phải chỉ học quy củ sao, chưa gì đã mệt mỏi thành thế này?" Nói xong giúp tôi xoa bóp."Ưm... Thật là thư thái." Xoa bóp một lát thì: "Người có khát không, ta đi rót cho người tách trà?"
"Được, ta chẳng những khát mà còn đói đây này." Tôi làm ra vẻ vô lại nhìn Tiểu Đào, nha đầu cười đi pha trà."Trà tới đây, người uống chậm chút, lát sẽ có người mang bữa tối tới, nếu người không chờ được, đây còn có hai khối điểm tâm hạch đào, ăn trước lót dạ?" Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy quá ngọt lại ngấy: "Thôi, vẫn là chờ một lát nói sau." Uống trà xong tôi lại nằm xuống, Tiểu Đào giúp tôi xoa bóp tiếp, nhìn thấy tôi mệt lả, cười nói: "Biết là người đi học quy củ, không biết còn cho là cả buổi chiều người đi dời gạch cơ." A! Tiểu nha đầu này cùng tôi sống chung vài ngày, đã chậm rãi tiếp thu sự thay đổi của tôi, cũng có thể cùng tôi nói đùa, tôi vui mừng vì cuối cùng cũng thành công, nếu bảo tôi suốt ngày nghiêm mặt đi sai sử người khác, thật sự làm không nổi, khả năng vì trời sinh mang mệnh người nghèo, tôi cười khổ nghĩ.
"Tiểu thư?"
"A, không sao, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, không cần bóp nữa." Tôi cười nói: "Lại rót ta cốc trà nữa đi."
"Ôi! Người chờ chút." Tôi nghĩ về sau tật xấu nghĩ ngợi lung tung này phải sửa, bằng không một ngày nào đó có người nhìn ra lại phát sinh phiền toái. Nhận lấy tách trà uống một ngụm, tôi cười nói: "Trước kia xem Dung ma ma trị Tiểu Yến Tử, còn cười nhạo, ngày hôm nay có thể tính là lĩnh giáo." Tôi định duỗi thắt lưng, oá! Đau quá, đau chết! Lấy tay đấm đấm lên eo, Tiểu Đào vội vã giúp tôi: "Dung ma ma là ai? Tiểu Yến Tử là ai?"
A... Tôi thầm kêu hỏng, vừa mới nhắc nhở bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung xong, cái miệng này lại tép nhảy."Haiz, nói em cũng không biết đâu." Tôi dùng uy thế tiểu thư đem vấn đề này đè ép xuống."Ừm." Nha đầu cũng mơ mơ màng màng, lại biết không thể hỏi lại, cẩn thận nhìn nhìn tôi, rõ là sợ tôi tức giận. Tôi cảm thấy có chút ngại ngùng, nên cười nói với nàng: "Em không biết đâu. Riêng không nói cái khác, phúc thân đã trên trăm cái, đi đi lại lại vòng quanh sảnh đường vô số lần, vừa phải ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ lại phải tỏ ra thướt tha mềm mại." Tôi vừa nói vừa diễn tả, nha đầu đã sớm cười gập cả lưng."Ái? Em còn cười..." Tôi giả vờ lườm nàng."Không cười không cười, em đi nhận bữa tối cho cô." Tiểu Đào che miệng bước ra cửa.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều ánh lên bầu trời đỏ rực, trông rất đẹp mắt, tôi lại cảm thấy toàn thân đau nhức, nhe răng trợn mắt đứng lên. Phụ nữ cổ đại thật không dễ làm, quy củ quá nhiều, đã thế còn tiến cung, yêu cầu lại càng cao. Tôi ở trong phòng đi qua đi lại, thật sự là ngồi không yên, thắt lưng đau xót, xem ra buổi tối tắm nước nóng mới có khả năng hết đau nhức. Quay đầu lại nghĩ, nếu như hôm nào đó được trở về thì sẽ viết cuốn sách, tựa tên --《 Con đường trưởng thành của một tú nữ 》, khẳng định đặc biệt bán chạy, sau đó tôi sẽ phát tài. Vừa đi vừa nghĩ lại ngây ngô cười, nên có người đến cũng không biết, mới quay người lại, liền thấy Trịnh Xuân Hoa cùng Tiểu Đào sững sờ nhìn tôi, tám phần cho rằng tôi lên cơn động kinh. Mặt tôi đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: "Tiểu Xuân, muội đến... đến từ khi nào?" Tiểu Xuân bật cười: "Đã đém từ sớm, nha đầu thông báo tỷ cũng không nghe. Chỉ nhìn thấy tỷ tỷ một chân đi tới đi lui, lại lầm bầm lầu bầu, nên không dám đánh gãy tỷ." Tôi lúng túng, gãi gãi đầu cũng không biết nói cái gì mới tốt. Tiểu Xuân thấy thế, vội vàng đi tới: "Muội muốn mời tỷ cùng nhau dùng cơm, được chứ?"
"A, tốt lắm, cùng nhau ăn." Gặp Tiểu Xuân thay tôi giải vây, tôi nhanh chóng đi ra phía trước, cùng nàng ngồi đối diện hai bên bàn, chờ Tiểu Đào sắp bữa tối lên. Ngửi mùi thơm thức ăn, cúi đầu nhìn, các món ăn quả không tệ, chờ nha đầu cầm bát đũa đưa cho tôi, mời mời Tiểu Xuân, liền vùi đầu tận lực ăn: "Ưm, món gà xé phay này thật ngon, món măng này cũng rất thơm..."
Đang ăn vui vẻ, nghe thấy Tiểu Xuân thở dài một tiếng, ngẩng đầu thấy nàng cầm bát sững sờ."Sao thế, vì sao lại không ăn?" Tôi hỏi nàng.
"Tỷ tỷ, tỷ nói vào cung lần này sẽ bị tuyển sao? Còn có sẽ được vinh sủng sao?"
Tôi sửng sốt, có chút minh bạch, buông bát đũa xuống: "Muội đang nghĩ chuyện chiều hôm nay ư?"
"Dạ." Nàng khẽ gật đầu. Tôi không khỏi nghĩ đến xế chiều lúc học quy củ, đụng tới mấy vị tiểu thư quý tộc nọ, thật là không coi ai ra gì, vênh mặt hất hàm sai khiến, đàn áp người khác không ngẩng đầu lên được. Thế gia vọng tộc rất dễ hiểu, nếu không được hoàng thượng chọn, cũng còn có Thái tử, a ca, Vương gia hoàng thân quốc thích chọn lấy, số còn lại khả năng bị tuyển đi làm nữ quan, sau đó nữa cũng chỉ có thể làm nha hoàn. Điều này quả thật một lần tuyển định ra vinh nhục. Trong lòng mỗi người ai cũng có tính toán riêng, tuy nói tâm lý cắn răng, nhưng bề ngoài cũng đều không thể hiện ra. Chỉ có mấy vị tiểu thư xuất thân cao quý, lại hoàn toàn không cố kị, nghĩ phụ thân huynh đệ mình thế lực lớn, không sợ không có lối đi tốt. Tiểu Xuân dung mạo rất đẹp, giữa đám tú nữ này xem như nổi trội, thế nên các vị tiểu thư kia nhìn nàng liền không thuận mắt, cả buổi chiều công khai châm biếm sai bảo, tóm lại không tưởng làm nàng dễ chịu. Tôi ở bên cạnh xem, ban đầu không muốn nhúng tay đi trộn lẫn nơi nước đục này, chỉ là thật sự nhìn không được, Tiểu Xuân lại nhận tôi làm bằng hữu, bởi vậy tôi cũng tìm mọi phương pháp che chở nàng. Được cái cha tôi cũng là nhân vật có máu mặt, đám tiểu thư quý tộc kia biết rõ lai lịch của tôi, cũng không dám quá trắng trợn ức hiếp tôi, chỉ là miệng nói này nói nọ không buông tha người, tôi chỉ coi như các nàng đánh rắm, hoàn toàn không để ý tới. Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Tiểu Xuân than thở, tôi phục hồi tinh thần an ủi nàng: "Không có gì to tát, trốn tránh chút là được, về sau như thế nào ai biết rõ đâu!"
"Vâng, tỷ tỷ nói đúng, chiều hôm nay khiến tỷ vất vả, nếu không..."
Tôi phất phất tay, đánh gãy nàng: "Bằng hữu với nhau không cần khách khí." Tôi nói khẳng khái, làm ra vẻ thờ ơ như không. Nàng nhìn tôi cười: "Tỷ tỷ quả thật có nghĩa khí hiệp khách." Tôi không khỏi cười: "Lời này ta rất thích nghe, thôi, cơm nguội mất, nhanh ăn đi."
"Ừm..."
Tiễn Tiểu Xuân đi, sau lại tắm nước nóng thư thái, càng cảm nhận được thân thể mệt mỏi, liền sớm đi ngủ. Cơ thể không còn sức lực, thế nhưng đầu óc lại một mực hỗn loạn, ngủ không được. Nghĩ đến sự tình phát sinh hôm nay, nghĩ đến Tiểu Xuân vô lực, nghĩ đến đám tiểu thư quý tộc ngang ngược kia, nghĩ về chút quy củ khiến mình khóc không ra nước mắt, còn nghĩ -- tên tiểu tử kia...
***********
Bước đi chừng mực, ngôn ngữ lễ phép, tư thái cao nhã, cử chỉ ôn nhu. Nửa tháng qua đi, tôi cảm thấy khí chất mình thay đổi lớn, tuy rằng rất là khổ cực, nhưng cũng chậm rãi nhận ra chút hứng thú. Nơi này có ma ma chuyên trách, đạo sư dạy quy củ, rất nghiêm khắc, nhưng đối với mấy vị tiểu thư quý tộc có thể ngoảnh mặt làm ngơ hoặc a dua nịnh hót, hết sức lấy lòng.
Trong lúc đó tôi cũng công khai hoặc ngấm ngầm đối địch các nàng vài lần. Kể ra nguyên nhân bắt đầu là từ Tiểu Xuân, nhưng sau chính là hướng về phía tôi. Nạp Lan Dung Nguyệt -- tiền tướng quốc Minh Châu là thúc bá nhà nàng ta, cùng quý chủ tử trong cung, ngạch nương Đại a ca có quan hệ họ hàng; phụ thân nàng ta hiện là Tổng đốc Lưỡng Quảng(1), nắm binh quyền; mẫu thân là cháu gái Đại hãn Khoa Nhĩ Thấm, nàng ta là tú nữ xuất thân hiển quý nhất. Mày cong như nguyệt, mắt hạnh, da trắng như tuyết, nghe nói Khoa Nhĩ Thấm xuất mỹ nữ, xem ra thật đúng mấy phần, chẳng qua quá cuồng ngạo, mắt chịu không được nửa hạt cát, xoay quanh nàng ta toàn đám tú nữ nịnh hót, đi đến đâu cũng ồn ào một đám người. Tôi nhìn hoa mắt, nàng ta lại cực hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt(2) này. Tôi và nàng ta vốn không quan hệ, chính là vì Tiểu Xuân bộ dạng so với nàng tư xinh đẹp hơn, nên tự nhiên phát sinh chuyện, Tiểu Xuân tính cách nhu nhược, tôi lại không thể làm ngơ, qua vài hiệp, Nạp Lan tiểu thư chú ý đến tôi. Tôi không để tâm, nhưng chả sao, binh đến tướng chặn, thủ đoạn của một đám con gái, chỉ cần không gây bị thương thân thể, tôi cũng không để trong lòng. Nhưng nha đầu Tiểu Đào ưu sầu lo lắng, sợ về sau vào cung tôi chịu tủi thân, luôn khuyên nhủ tôi nhẫn nại, lùi nửa bước trời cao biển rộng. Tôi biết nàng chân tâm thật ý vì tôi lo lắng, cũng cười an ủi đáp ứng nàng, nhưng lòng nghĩ nghĩ, ngày ngày phiền toái không ngừng, trái đất này là tròn, lùi tám trăm bước, còn không phải trở về vị trí cũ? Ý nghĩ này lại không thể nói ra, chỉ là cũng âm thầm cảnh giác chính mình, việc gì cũng cần chú ý, làm gì cũng cần đúng mực. Ngày qua rất nhanh, hai tháng rất nhanh trôi qua, hết hôm nay, chúng tôi sẽ được tiến cung, chính thức tham gia tuyển tú.
"Tỷ tỷ, tỷ lại đang tập viết chữ theo mẫu sao?" Kéo rèm lên, Tiểu Xuân nhẹ bước tới.
Nói ra cũng thú vị, trước đây mẹ ép tôi đi cung thiếu nhi học viết chữ, lúc đó vạn phần không cam nguyện, đến lúc này lại không thể không cảm kích, giờ chẳng những tôi không ngại viết chữ mà đây còn là một phương pháp tốt để tu dưỡng tính tình. Phụ nữ cổ đại không có niềm vui gì, tôi cũng không biết thêu hoa cũng không muốn học, xuống bếp ư, còn miễn cưỡng, nhưng ở chỗ này là một vị tiểu thư, cũng không có cơ hội nào. Bởi vậy bình thường tôi chỉ đọc sách viết chữ, nếu không đi đi lại lại, rèn luyện thân thể. Khả năng vì ăn uống dinh dưỡng cân đối, lại không phải làm lụng vất vả, tôi cảm thấy thân hình cũng như làn da mình càng ngày càng đẹp, ngay cả Tiểu Xuân cũng không ngừng hâm mộ. Điều này khiến tôi cười trộm rất lâu, không phải phụ nữ nào cũng có cơ hội ôn lại thanh xuân.
"À, muội thêu hoa xong rồi sao?"
"Vâng, để muội lấy cho tỷ xem. Ủa, đây là "Thanh Ngọc Án"(3) của Tân Khí Tật sao, bút pháp Liễu thể(4) này của tỷ thật tốt."
"A a, muội lại cười ta." Tôi sờ sờ lỗ mũi, lòng nghĩ gì mà Liễu thể chứ, đây là "Trương thể" của thầy dạy chữ nhà chúng ta, Trương lão sư. A a, lúc trước cũng không nghe thầy ấy nói là cái gì thể. Bất quá trải qua khoảng thời gian luyện tập này, chữ của tôi thật có tiến bộ rất lớn.
"Để ta xem khăn thêu của muội nào. Là hoa sen, quả là xinh đẹp, tay muội thật khéo, nếu là ta hẳn không được."
"Tỷ thích sao? Tặng tỷ đấy."
Ta cẩn thận lật xem khăn lụa trong tay, trên tơ lụa màu xanh nhạt thêu hoa sen màu trắng, rất thanh nhã, liền cao hứng nói: "Thật cám ơn muội, ngại ngùng, toàn lấy của muội này nọ." Tiểu Xuân che miệng vui vẻ: "Xem tỷ nói kìa. Ừm, nếu tỷ cảm thấy không yên tâm, thế thì đem bức chữ này tặng muội đi." Tôi sửng sốt: "A?"
"Thế nào, không nỡ?"
Tôi nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, chỉ là thấy chữ viết không tốt, thế nào có thể lấy ra tặng người." Tiểu Xuân cầm lên nhìn kỹ: "Rất đẹp mà, muội thích."
"Vậy được! Muội không thấy xấu là được, cầm đi." Chúng tôi nhìn nhau cười. Tiểu Xuân đột nhiên thở dài, không nói chuyện. Ta quay đầu xem nàng, cũng sống chung mấy ngày nay, nhiều ít có thể minh bạch tâm sự của nàng. Cô bé này rất cứng cỏi, có ý nghĩ vượt trội, nhưng bản tính lại ôn nhu. Gặp đám tiểu thư có chút ngang ngược cùng đám tiểu nhân gió chiều nào che chiều ấy, a dua nịnh hót, tâm lý lại bất lực, sợ tuyển không tốt, tự mình lựa chọn lại không biết thế nào, nhìn trước ngó sau, mỗi ngày qua đi lại thêm hoang mang. Nàng rất hâm mộ tính cách tôi tiêu dao tự tại, nhẹ nhàng khoan khoái, không sở cầu, cho nên hay hỏi tôi nghĩ thế nào, làm ra sao. Tôi thật không mong đợi gì, cho nên tự nhiên tự tại, nàng thì rất hy vọng, vô luận ra sao cũng không thể biến thành giống tôi, nhưng lời này tôi lại không thể nói ra, cũng chỉ biết dùng những lời nhẹ nhàng tới an ủi nàng.
"Muội nghĩ gì thêm cũng vô dụng, qua hai ngày nữa sẽ biết rõ, tội gì suy tính hơn thua. Kết quả ra sao, cũng chính là vận mệnh của muội." Tôi nói. Kỳ thật chính tôi luôn không thích nhắc đến vận mệnh, nhưng bây giờ nói đạo lý nào cũng vô dụng, chỉ có những lời này nàng mới có thể nghe. Tôi không khỏi nghĩ đến một quyển sách từng nói: "Lúc con người ta không thể lý giải sự tình nào đó, hãy để vận mệnh giải quyết, không quản trong đó có nhiều hay ít đau khổ". Lúc ấy chợt nghĩ, nếu như bị người khác dùng vận mệnh đi an ủi, quả thật đáng thương. Hiện tại nhìn dáng vẻ Tiểu xuân bàng hoàng không nơi nương tựa, quả nhiên là rất đáng thương. Trấn an nàng một lúc, xem sắc trời không sớm, mỗi người đều tự trở về nghỉ ngơi.
Ngày mai chính là ngày quyết định vận mệnh, tuy rằng tôi không phải rất lưu ý, nhưng trong lòng cũng có mấy phần khẩn trương, nằm trên giường nhắm mắt, nhưng đầu óc như phi mã đăng, nghĩ về mấy ngày nay từng chút từng chút một. Vỗ vỗ đầu, xoay người tính ngủ nghiêm túc, nhưng trong đầu bất ngờ nổi lên lời của tên tiểu tử nọ."Ta chắc chắn sẽ lấy ngươi về" câu nói này vẫn luôn vang vọng, sau lại không gặp hắn lần nào nữa, nhưng mỗi câu nói mỗi giọng cười tôi vẫn nhớ đến giờ. Aiz! Thôi, ngủ đi! Có lẽ sẽ không còn gặp lại, còn nghĩ gì nữa? Cứ vậy mơ mơ màng màng ngủ. Nhưng tôi không hề biết, tôi rất nhanh sẽ gặp được hắn, giữa trường phong ba kia.
*
Chú thích
(1) Lưỡng Quảng: Chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.
(2) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.
(3) Thanh Ngọc Án: Tên một bài thơ của Tân Khí Tật.
(4) Liễu thể: Thể chữ Liễu, viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |